Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15.4

Haewoong cười toe toét và cúi đầu chào. Với một nụ cười, anh rời khỏi văn phòng và bước xuống cầu thang. Lúc này là đầu tháng hai, thời tiết biến động, gió xuân thổi tới. Một làn gió mát thổi qua cổ áo sơ mi được nới lỏng.

Cheon Se-ju thong thả hút một điếu thuốc trước phòng làm việc rồi lên xe. Đáng lẽ hôm nay anh phải đến trụ sở chính để gặp Shin Kyo-yeon, nhưng vì anh ấy đột ngột vắng mặt nên lịch trình đã bị dời sang ngày mai. Tên tâm thần đó nghĩ rằng có một góc làm người ta bực mình, và Cheon Se-ju từ từ lái xe.

Sau khi đảm nhận vai trò quý ông Capital, lâu lắm rồi mới được tan làm sớm nên tôi thấy lạ lẫm với con đường rộng mở. Tôi đã cho Sejin uống thuốc vào sáng sớm, nhưng tôi lo lắng rằng nhiệt độ sẽ không giảm.

Trong lúc nóng vội, Cheon Se-ju lái xe như dân chơi bạt mạng, chỉ đến khi đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm mới nguôi ngoai được sự bồn chồn. Nghĩ rằng Sejin đang ở ngay gần đó, anh bắt đầu cảm thấy bình tĩnh vì anh không muốn cậu ấy phát hiện ra. Anh hít một hơi thật sâu trong xe trước khi đi thang máy lên tầng 41.

Khi anh nhấn mật khẩu và bước vào trong, một sự im lặng bao trùm lấy anh. Đứng ở đó, thấy bên trong không nghe thấy gì nên vội vàng cởi giày. Nó làm anh nhớ đến Sejin càu nhàu và đau khổ trên giường.

"......."

Nhưng khi anh bước xuống hành lang và đến gần nhà bếp, anh nghe thấy một âm thanh yếu ớt. Trước hiệu ứng âm thanh quen thuộc trên TV, Cheon Se-ju hít một hơi thật sâu và rẽ vào góc. Sau đó, anh thấy Sejin đang cúi xuống chiếc ghế dài nơi anh luôn nằm, má áp vào đùi anh.

Khuôn mặt trắng bệch của cậu đỏ bừng trên má và mắt, tóc hơi ướt. Không phân biệt được đó là mồ hôi lạnh hay là bị ướt do tắm rửa. Cheon Se-ju tiến về phía cậu ấy với những bước chân lặng lẽ.

"...Cheon Se-ju."

Sejin phát hiện ra anh vào khoảng thời gian Cheon Se-ju còn khoảng 10 bước chân đến ghế sofa. Đôi mắt của Sejin mở to khi cậu quay đầu lại trong cơn choáng váng, lông mày rũ xuống, và cậu nhảy lên khỏi chỗ ngồi và chạy đến chỗ anh với một khuôn mặt trông như sắp khóc. Chiếc chăn rơi xuống sàn, và cơn gió mà Sejin đã nâng lên trộn lẫn với mùi dầu gội ngọt ngào. Và Sejin ngay lập tức bắt đầu bào chữa bằng một giọng ủ rũ.

"Tôi, tôi thực sự không nói dối.... Đau thật đó! Nhìn này, nhìn này!"

Sejin dang tay ra và nắm lấy bàn tay của Cheon Se-ju. Cậu nắm lấy bàn tay của Cheon Se-ju mà không hề nhúc nhích và đặt lên trán cậu, rồi xác nhận rằng cậu vẫn còn bị sốt. Dường như cậu ta không biết rằng Cheon Se-ju đã đến và đi vào đêm hôm trước. May quá. Thật đáng giá khi cho cậu uống thuốc hạ sốt và dọn ly vào lúc bình minh.

"Hôm qua tôi thực sự bị ốm. Tôi đã bị sốt nhiều hơn cái này rất nhiều. Đó là lý do tại sao tôi gửi tin nhắn. Tôi không nói dối...."

Cheon Se-ju chỉ gật đầu trước những lời cậu nói. Bàn tay của Sejin vẫn còn nóng trên cổ tay anh. Nó đã tốt hơn ngày hôm qua, nhưng anh không cảm thấy như cơn sốt của cậu đã hoàn toàn giảm xuống.

Những đầu ngón tay thô ráp của Cheon Se-ju chạm vào trán và má của Sejin. Sejin đỏ mặt vì choáng váng, và bình tĩnh chấp nhận cái chạm đó.

"Thuốc. Uống chưa?"

Câu hỏi lặng lẽ của Cheon Se-ju khiến Sejin khẽ lắc đầu.

"Tôi hết thuốc hạ sốt rồi, không ra ngoài mua được...."

"Vậy sao?"

Cheon Se-ju lặng lẽ đi đến tủ. Anh để thuốc hạ sốt ở phía sau hộp sơ cứu vào lúc bình minh. Khi nhấc chân lên và đưa tay ra tìm, Sejin chớp mắt và mở miệng với vẻ mặt không thể tin được.

"Không, thật sự không có mà.... Không phải cố tình không ăn đâu...."

"Biết rồi, cũng có thể cậu không thấy mà."

Trước khi Se-jin có thể co rúm lại hơn nữa, Cheon Se-ju đã kiên quyết thông báo với cậu rằng đó không phải lỗi của cậu. Sejin hoàn toàn chán nản. Cậu ấy dường như nghĩ rằng mình lại nói dối và Cheon Se-ju đã không về nhà.

Thật đáng thương cho cậu ấy, nhưng vì không muốn nhắc nhở cậu về việc ngày hôm qua nên Cheon Se-ju đã không nói gì và đưa ra thuốc giải nhiệt. Anh đặt hai viên thuốc lên lòng bàn tay của Sejin và lấy nước ấm đưa cho cậu ấy. Sejin đã uống thuốc và uống nước dù đang quan sát. Sau khi lặng lẽ nhìn cổ cậu run lên, Cheon Se-ju quay đầu lại và hỏi Se-jin.

"Ăn cơm chưa?"

"Không...."

"Từ bao giờ cậu không được ăn."

"Từ sáng hôm qua...."

Thật đau lòng khi một người ăn 10 bát cơm mỗi ngày đã nhịn đói đến hai ngày. Chống lại sự thôi thúc muốn ôm và xoa dịu Se-jin, Cheon Se-ju đưa Sejin về phòng ngủ của mình. Có vẻ ngạc nhiên trước thái độ thân thiện, Sejin lặng lẽ đảo mắt nằm trên giường của anh và Cheon Se-ju nhấc điện thoại lên.

"Tôi sẽ gọi cháo cho cậu, cậu nằm xuống một chút đi."

"...Đầu gối tôi đau quá."

Tuy nhiên, Sejin có thể bàng hoàng nhưng không lùi bước. Dường như bây giờ là cơ hội để Kwon Sejin thể hiện sự yếu đuối của bản thân bằng giọng nói nhỏ. Dù Sejin không nói nên lời nhưng vì dễ thương nên Cheon Se-ju đã mỉm cười thấp.

"Lại nữa. Lại đau ở đâu nữa."

"...Ở đây và ở đây."

Sejin nhanh chóng chỉ vào mắt cá chân và cổ tay khi anh ấy hỏi một cách tình cảm. Cheon Se-ju cười nhăn nhó một bên mắt và dùng tay còn lại ôm lấy mắt cá chân của cậu. Khi anh xoa đầu gối và mắt cá chân một cách nhẹ nhàng, cảm giác tê buốt còn sót lại dường như đã dần biến mất. Sejin cúi đầu nhìn người đàn ông đang xoa dịu cơn đau.

Gì nhỉ? Sao lại tình cảm vậy nhỉ. Cậu đã nghĩ đó là lời nói dối nhưng cậu biết không phải nên thấy có lỗi hay sao? Sejin im lặng suy nghĩ hỏi anh.

"Hôm qua chú giận quá không vào...?"

"...Không. Công việc quá bận rộn. Hôm nay xem tin nhắn xong là tan làm luôn."

"Thật sao...?"

Cậu nuốt nước bọt và trả lời với vẻ hơi phấn khích. Cheon Se-ju nhìn thấy cậu ấy và mỉm cười không nói lời nào, lặng lẽ vươn tay ra chạm vào mái tóc của Se-jin. Mái tóc vẫn còn ẩm ướt nhẹ nhàng chạm vào ngón tay anh, anh chạm mắt với Se-jin, người đang ngây người nhìn anh và nghĩ rằng bản thân không thể giúp Cheon Se-ju nên anh nhẹ nhàng kéo tóc cậu ấy.

"A!"

"Đầu cậu không đau à?"

Sau đó anh nói với Sejin, người cau mày và xoa đầu cậu.

"Thấy đau rồi lại trở thành một đứa trẻ, đầu óc có vẻ hơi đau...."

"Không phải đâu!"

Phải đến lúc đó Sejin mới hét lên và lấy lại sức sống. Khi nhìn thấy khuôn mặt không có sức sống, Cheon Se-ju đã mỉm cười và rút lui khỏi cậu ta. Để yên cho cậu vừa thở dài vừa nhìn chằm chằm, sờ điện thoại và gọi cháo để cậu ăn.

"Tôi gọi cháo rồi. Tôi sẽ đi tắm rồi quay lại, cậu nằm xuống chút đi."

"Được rồi...."

Cậu kéo chăn lên và cuộn nó lên người, và Sejin liếc nhìn đáp lại. Bỏ lại Sejin phía sau, Cheon Se-ju đi vào phòng thay đồ, thu dọn quần áo và đi vào phòng tắm trong phòng khách. Sau một thời gian dài và tỉ mỉ tắm rửa, anh ra ngoài và thấy một tin nhắn nói rằng cháo đã được đặt ở cửa. Chỉ sau khi anh đi ra cửa trước và múc cháo vẫn còn ấm mà anh mang theo vào một cái bát và đặt bàn, Cheon Se-ju trở về phòng của mình và gọi Sejin.

"Kwon Se Jin."

Tuy nhiên, khi anh đến gần giường, Sejin đã nằm nghiêng sang một bên và chìm vào giấc ngủ nông. Dáng vẻ chỉ để lộ khuôn mặt và nắm chặt chăn bằng ngón tay dài trắng tựa như một đứa trẻ vô hại. Tất nhiên, anh là người duy nhất nhìn một người đàn ông cao hơn 180cm như một đứa trẻ, nhưng....

"Sejin à. Ăn cơm rồi đi ngủ nha."

Quỳ gối bên giường, Cheon Se-ju lặng lẽ đánh thức cậu dậy. Lông mày của cậu, vốn đã được duỗi thẳng một cách thoải mái, hơi nhíu lại, và cái chạm trên trán khiến Sejin cuối cùng cũng mở mắt ra không lâu sau. Tuy nhiên, ánh mắt của Sejin trống rỗng vì hậu quả của giấc ngủ ngắn rất mạnh mẽ. Thấy đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm vào mặt anh, Cheon Se-ju đã đứng dậy.

"Dậy đi nào. Ăn xong rồi ngủ tiếp."

"...Cheon Se-ju."

Sejin ngăn anh lại khi anh quay lại và chuẩn bị rời khỏi phòng. Khi anh quay đầu, anh thấy Sejin đứng dậy và ngồi trên mép nệm, chớp mắt. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Cheon Se-ju trong trạng thái đó, và một lúc nào đó đã hỏi.

"Không biết tối qua chú có về nhà không?"

"......."

Khuôn mặt bình yên có vẻ cứng lại một chút, nhưng ngay lập tức nó đã được giải tỏa nhẹ nhàng. Cheon Se-ju cau mày cười. Anh đã phủ nhận sự thật một cách bình thường.

"Hôm nay tôi cũng đã xem tin nhắn rồi mà? Liền ra nhanh."

Sau đó Sejin nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía sau khi biến mất. Kỳ lạ quá. Cho đến bây giờ, giấc mơ về Cheon Se-ju chưa bao giờ sống động như vậy, nhưng hình ảnh của Cheon Se-ju hiện lên một cách mơ hồ trong khi ngủ vừa rồi là quá rõ ràng. Nhiệt độ cơ thể, hơi thở và mùi hương của anh đã đến một cách rõ ràng như thể cậu thực sự đã trải qua.

Hay là vì nhớ chú quá nên tôi mới nằm mơ ta? Nhưng cảnh tượng vừa hiện lên trước mắt gần giống như tái tạo lại những gì đã trải qua hơn là tái tạo lại giấc mơ đã quên. Sejin ngẩng đầu lên một cách đáng ngờ và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Khi cậu đi ra phòng khách, cậu thấy Cheon Se-ju đang ngồi trên một chiếc ghế cao. Trên bàn gần quầy bar để rượu là một chai nước mà anh mang theo, và một bát cháo. Sejin mỉm cười mờ nhạt khi nhìn thấy bàn ăn mà anh chuẩn bị sẵn.

"Tôi sẽ ăn thật ngon."

"Tôi đã làm nó rất vất vả nên hãy ăn nhiều vào nhé."

Tôi ước mình có thể... Sejin không đáp lại trò đùa của Cheon Se-ju và nhấc thìa lên. Ngay khi có thứ gì đó bắt đầu len lỏi vào bụng đói trong hai ngày, dạ dày của cậu phản ứng. Cậu đã dọn sạch bát, nhưng sao có vẻ như cậu đói hơn trước khi ăn.

Sau khi Sejin ăn ngon miệng với biểu cảm tiếc nuối, Cheon Se-ju cười như thể biết điều đó, sau đó đứng dậy và đi đến lò vi sóng. Cái được lấy ra từ trong đó là cháo bạch tuộc trong bát. Sejin cười khi xác nhận rằng Cheon Se-ju đã gọi thêm cháo cho cậu.

"Chú tưởng tôi sẽ ăn nhiều à?"

Thật tốt khi Cheon Se-ju chăm sóc bản thân một cách cẩn thận. Câu trả lời vui vẻ xen lẫn tiếng cười đã quay trở lại.

"Heo mà."

"...Không đâu."

Sejin mở rộng miệng một cách buồn rầu vì tiếng kêu của lợn và lại nâng thìa lên. Sau khi ăn cháo gà hầm sâm và cháo bạch tuộc, vì vị khác nhau nên tay cậu tự động cử động. Như vậy, Sejin chỉ đứng dậy sau khi dọn sạch cả hai bát cháo do Cheon Se-ju gọi.

Cậu nhịn đói và no bụng nên bây giờ có vẻ như cậu đã sống lại được một chút. Mặc dù bị sốt nhưng bàn tay và bàn chân lạnh cóng vẫn cảm thấy ấm áp và cơ thể tràn đầy sức mạnh. Khi cậu ấy có sức sống và sắp xếp bàn ăn, Cheon Se-ju ở phía đối diện đã vươn tay ra và nắm lấy chiếc bát đang nằm trong tay Sejin.

"Để tôi làm cho."

Đầu ngón tay nắm lấy để lấy cái bát chạm vào ngón tay cậu. Sejin cắn môi và gật đầu, sau đó kéo tay ra rất chậm. Với khuôn mặt thờ ơ, cậu thấy Cheon Se-ju dọn bàn. Sejin ngậm miệng, nhìn theo sau đầu bằng mắt. Anh cúi xuống trước máy rửa bát, lưng có hình xăm. Mỗi khi anh di chuyển cánh tay của mình, con hổ đen dường như vẫn còn sống. Sejin nhìn eo anh mang lại cảm giác tình dục quá mức và không thể chịu đựng được, vì vậy cậu đã đứng dậy và chạy vào phòng tắm.

Khi cậu bật nước lạnh để rửa mặt và đánh răng, cậu đã cố gắng chìm xuống. Cậu không biết điều này đang làm gì khi cậu bị ốm. Thật tốt khi Cheon Se-ju không nhìn thấy. Nếu anh nhìn thấy nó, anh sẽ nghi ngờ rằng cậu đang giả mạo. Sau một thời gian, khi cậu bước ra với khuôn mặt bình tĩnh, Cheon Se-ju ngồi trên ghế sofa.

Anh chống cằm lên tay vịn và xem TV, khi chạm mắt với Sejin anh đã đứng dậy ngay tại chỗ.

"Cậu định ngủ à?"

"Tôi muốn nằm xuống."

"Được thôi."

Cheon Se-ju gật đầu hướng về phía bếp. Lấy nước ấm và thuốc giãn cơ ra và đưa cho Sejin, Sejin đã chấp nhận nó với khuôn mặt lạ lẫm. Cho đến bây giờ, mỗi khi đau ốm, anh đều ở bên cạnh, nhưng anh chưa bao giờ chăm sóc cậu từng chút một như vậy. Rất lạ lẫm nhưng tâm trạng cũng rất vui nên Sejin đã im lặng chấp nhận lòng tốt của anh.

Sau khi uống hết nước, Sejin lén lút liếc nhìn và đi về phía phòng của Cheon Se-ju. Cậu xác nhận không kiềm chế bản thân, giấu đi vẻ mặt hân hoan và nằm xuống giường. Trong khi đó, Cheon Se-ju kéo rèm để ngăn ánh sáng thành phố xuyên thấu, và đóng tất cả các cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ và phòng tắm. Sau đó, Sejin đi ra ngoài gọi anh dậy.

"Cheon Se-ju."

Anh chậm rãi quay lại, như thể muốn hỏi tại sao. Sejin nhìn lên khuôn mặt tuyệt đẹp của anh không tì vết và yêu cầu anh một cách lỏng lẻo.

"Cho tôi ngủ với...."

Dựa vào sự thật đau đớn, cậu đã tỏ ra hơi trẻ con. Sejin nhớ vòng tay của anh vì Cheon Se-ju đã không ngủ cùng cậu kể từ khi rời khỏi nhà. Anh có thể trách mắng cậu vì đã nói nhảm gì, nhưng không hiểu sao cậu không có cảm giác anh sẽ từ chối. Sejin lại nói với Cheon Se-ju một lần nữa, người đứng im lặng, đôi mắt lấp lánh một cách không biết xấu hổ.

"Tôi không muốn ngủ một mình."

Và như Sejin đã dự đoán, Cheon Se-ju đã không từ chối lời thỉnh cầu của cậu. Lắc đầu, đứa bé, lẩm bẩm, anh đóng cửa phòng và leo lên giường. Nằm cạnh Sejin và đưa tay ra. Kwon Se-jin buộc phải kéo khóe miệng muốn bay lên trời cao và chui vào vòng tay anh.

"Nào. Đi ngủ thì sẽ ổn thôi."

Bàn tay của Cheon Se-ju nhẹ nhàng cọ vào lưng Sejin. Thảo nào tiếng tim đập như muốn chạm đến anh. Sejin cố gắng kìm nén hơi thở sắp rụng của mình, duỗi tay ra và quấn quanh eo của anh.

Cơ thể của Cheon Se-ju được bao phủ bởi các cơ bắp rắn chắc nên khi nhìn bằng mắt trông rất cứng, nhưng khi chạm tay vào thì cảm thấy rất mềm mại. Vòng eo mỏng so với vai nên cứ muốn xác nhận sự tồn tại của anh, ngực anh có mùi thơm đến mức không nói nên lời.

Mặc dù cậu đã sử dụng cùng một loại sữa tắm và dầu gội đầu, nhưng mùi hương của anh là một cái gì đó khác. Có lẽ đó là vì mùi nước hoa thông thường của anh thấm vào phòng thay đồ, nhưng dù sao đi nữa, anh luôn có mùi vani thoang thoảng.

Sejin nhắm mắt lại và nghĩ rằng muốn hôn vào hai điểm trước mắt. Nếu không ngủ thì anh có thể ra ngoài, vì vậy cậu nghĩ rằng cậu nên giả vờ ngủ. Tuy nhiên, cơ thể đang phát triển của Sejin cần được nghỉ ngơi nhiều hơn cậu cảm thấy, và Sejin đã ngủ thiếp đi mà không để ý.

[Còn nữa]
{Kết Thúc Chương 15}

xin lỗi mọi người rất nhiều với lí do 3 tuần trôi qua không up chap bởi vì tôi đi làm cả ngày, đến tối thì nghỉ ngơi xa đoạ nên thành ra lười dịch, mọi người thông cảm vì mọi người cũng giống tôi mà:vvv

à về bộ Projection này thì tôi mua thông qua người dịch là ( Lieezk ) tôi có cảm giác thiếu thiếu Vol nên khi dịch hết Vol 6 thì tui sẽ mua thêm, kèm ngoại truyện (nếu mọi người có nhu cầu) cảm ơn mấy má đã hít bản dịch của tôy:ㅇ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro