Chương 2: Nàng ghét sống lại thế này (P3)
Lũ Agriche chết tiệt!
Cassis xúc động muốn văng tục khi nhổ ngụm máu đọng khỏi miệng mình.
Quản ngục mới vừa đến tra tấn anh một trận. Đây là lần thứ hai anh bị đánh đập trong tình trạng bị trói. Chẳng để tra khảo hay gì khác, đơn thuần chỉ muốn khiến anh đau đớn thống khổ.
Vẻ ngoài sạch sẽ vốn đã bị tình trạng thê thảm thay thế từ lâu. Nét diễm lệ để minh chứng cho danh xưng "Quý công tử Lam tộc" giờ bị che lấp bởi vết thương cùng những đường sẹo méo mó tàn bạo. Để bắt cóc được anh, Agriche dùng cả độc dược lẫn bùa chú, chưa kể việc mắc bẫy, càng gây ra cho anh thương tổn đáng kể.
Đã qua bốn ngày tính từ lúc Cassis bị bắt cóc tại biên giới. Anh từng nghe nói Huyền tộc Agriche gian ác và bỉ ổi thế nào từ rất lâu rồi.
Thế nhưng lại không tưởng tượng nổi gia tộc này lại dám làm chuyện thể hiện rõ ý định công khai gây chiến với Lam tộc. Ngang nhiên dám bước vào lãnh địa Pedellian, tấn công người thừa kế, còn bắt đi như tù binh.
So với đau đớn thể xác, cơn giận trong lòng Cassis càng bùng phát. Anh chỉ muốn tiêu diệt Lant Agriche và rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng chuyện đó lại là điều quá sức với anh lúc này.
Cassis chợt nhìn chằm chằm hướng song sắt, anh nhạy bén phát hiện ra dù mình mới chỉ thấy thấp thoáng những đốm sáng mờ ảo, tuy vậy, so với hôm qua tầm nhìn đã tốt hơn hẳn. Đúng như thiếu nữ đó nói, thị lực của anh đang dần hồi phục.
Lách cách.
Cùng lúc đó, có tiếng mở cửa ngục đằng xa, theo sau là tiếng bước chân nhè nhẹ. Cassis như ngừng thở, tập trung lắng tai nghe.
Không phải tên cai ngục. Tiếng bước chân đang tiến về phía Cassis êm hơn, sải chân cũng ngắn hơn. Là người đó. Cô gái không quen biết thường đến thăm anh vài lần trước.
"Hôm nay bộ dạng anh vẫn khá tệ."
Cô gái nói khi vừa bước vào ngục giam. Tông giọng cô đầy thất vọng, kèm theo tiếng thở dài.
Phút chốc, một hình bóng lờ mờ hiện ra trước mặt anh, có hương thơm thoảng qua chóp mũi. Bất ngờ cái đụng chạm mang theo độ ấm khiến Cassis cứng người.
"Đừng chạm vào người tôi."
"Tôi chỉ đang xác nhận xem có vết thương nào nghiêm trọng không, đừng nhúc nhích."
Cơ thể cứng ngắc cảm nhận từng chút bàn tay thận trọng kéo vạt áo rách nát của anh lên. Vùng vẫy muốn hất tay cô gái ấy ra, anh chợt lặng lẽ chăm chú nhìn gương mặt nọ.
Ánh mắt chằm chằm dò xét như ghim chặt người đối diện. Anh cau mày nhận ra với tầm nhìn mờ mịt hiện tại, hình bóng phản chiếu vô cùng mơ hồ.
"Cũng còn may, quay qua quay lại thì vẫn ổn. Nếu đau nhiều thì anh muốn uống thuốc giảm đau không?"
"Không cần."
Mỗi lần nghe giọng nói của cô gái đó, Cassis đều cảm thấy tâm trạng có chút bất thường. Âm thanh ấy, ngọt ngào một cách kỳ lạ, thanh tao tựa ngọc, vừa dịu dàng, vừa mềm mại.
Như mang theo sức mạnh kỳ dị khó giải thích, anh phát hiện tâm trí đã tuân theo từng lời cô gái ấy nói trong vô thức.
"Ăn cái này đi. Nếu anh không muốn chết đói."
Bỗng có thứ gì đó chạm vào môi anh, hơi mềm, khá tròn, và mang mùi hương thảo mộc quen thuộc. Cassis nhạy cảm hình dung ra hành động của cô gái nọ. Cô đang đưa cho anh loại viên nén tinh chế cung cấp lượng dưỡng chất được cô đặc mà cơ thể cần hấp thụ, nếu ăn loại thuốc này sẽ có thể chống đỡ qua vài ba ngày mà không cần bữa ăn nào.
Có lẽ giờ đây cô đã thấy nhiều bát thức ăn nằm rải rác trên sàn phòng giam. Agriche vẫn chưa muốn giết anh lúc này nên vẫn đem đến cho anh mỗi ngày một bữa ăn.
Ngoài thứ mùi tởm lợm buồn nôn bốc ra, ai biết được lũ Agriche đưa đến loại thức ăn gì cơ chứ. Thế nên dù có là sơn hào hải vị, Cassis cũng không mảy may suy nghĩ sẽ đụng vào, đừng nói đến ăn.
"Tôi lấy gì để tin vào thứ cô bảo tôi ăn?"
Do chính cô ta hay ai đưa cũng như nhau thôi. Trước mắt, Cassis không thể tin tưởng bất kỳ người nào lúc này. Mặc dù thái độ đối với anh có chút khác biệt đầy ẩn ý, thậm chí còn nói rằng không muốn anh chết ...
Nhưng thế chưa đủ để anh an tâm ăn những thứ cô ta đưa đến. Hơn nữa, anh vẫn chưa biết danh tính thật sự của người này.
Thiếu nữ im lặng giây lát trước sự từ chối của Cassis.
"Thế sao? Vậy tôi cũng không làm gì khác được."
Cassis nhạy cảm nhận ra chút kỳ quái, anh vội vàng mở miệng.
"Khoan, chờ đ..."
Bụp!
Muộn rồi.
"Hự!"
Cassis rên rỉ hít một ngụm khí lạnh, cảm nhận rõ cơn đau từ bụng truyền đến, không khác gì lần gặp đầu tiên của anh và cô ta. Khác biệt duy nhất là lần này anh không ngất đi, có thể do cơ thể anh đã hồi phục ít nhiều so với lúc bị hạ độc. Vẻ mặt cô gái trông khá khó xử.
"Ừm, lần này hình như hơi nhẹ tay rồi."
"Cô lại đang nói cái gì ..."
"Xin lỗi, sẽ chỉ đánh thêm lần nữa thôi."
Ngay lập tức một lực khác mạnh hơn đấm thẳng vào bụng anh.
Đáng chết thật ...
Lần này Cassis thật sự bất tỉnh.
* * *
"Lần này cô lại định làm gì?"
Lần gặp kế tiếp, không khó đoán, Cassis phản ứng gay gắt khi vừa thấy mặt cô gái nọ. Không chỉ tức giận việc cô ta khiến anh ngất xỉu, phần nhiều anh cảm thấy xấu hổ vì bản thân. Thậm chí còn không phải một lần.
"Thì anh cũng bảo sẽ không ăn những thứ tôi đưa còn gì. Tôi đâu còn cách nào khác."
Cô gái trả lời như muốn xoa dịu trước sự hầm hè nghiến răng nghiến lợi của anh. Nhưng chỉ là tông giọng thôi, nội dung trái ngược hoàn toàn.
"Chẳng lẽ cứ phải đánh cho ngất đi thế à?"
"Thế từ giờ anh ngoan ngoãn ăn nhé?"
Cô gái vẫn bình thản nhìn ánh mắt dữ tợn của Cassis.
"Sao chứ, thận trọng thật ra rất tốt. Tỏ ra thiện ý để tiếp cận anh thì cũng nên dè chừng. Sau này nếu có thể, tốt nhất là đừng nhận gì từ bất cứ ai. Trong gia tộc này ngoài tôi ra, chẳng có bất kỳ kẻ nào tìm đến anh với mục đích tốt đẹp đâu."
Cô ta có bệnh cần thuốc hay là quái gì đây.
Cassis thật sự không thể nắm bắt được ý định của người này. Giọng nói có chút nũng nịu, cảm giác còn rất trẻ, cùng với bóng dáng lờ mờ, có khả năng cô ta cùng tuổi với anh, hoặc cũng có thể nhỏ hơn một chút.
Tuy nhiên, hành động và lời nói của cô ta quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng. Dù đã ra tay đánh ngất anh hai lần, nhưng tất cả những loại cô gái này cho anh ăn không phải thứ gây hại.
Cassis không muốn thừa nhận, thành thật mà nói, trạng thái cơ thể anh đã thoải mái hơn trước. Những điều cô ấy nói cũng tỏ rõ sự lo lắng dành cho anh. Hơn nữa, cô rất nhẹ nhàng và cẩn thận khi chạm tay kiểm tra vết thương, khác hẳn vẻ nhẫn tâm lúc đánh gục anh.
Cassis hoàn toàn không đoán được cô gái này mang thân phận gì. Anh im lặng, mắt vẫn nhìn chằm chằm người đối diện. Chẳng phải kiểu vô định vì anh không thấy gì, trong bầu không khí tĩnh lặng, đôi mắt anh đang cố gắng tìm tòi ý định ẩn giấu bên trong thái độ ấy, hay chí ít, cô ta đang nghĩ gì.
Cô gái yên tĩnh chờ đợi, mông lung nghĩ ngợi về điều gì đó, mặc kệ ánh nhìn đầy soi mói của Cassis. Vài khắc trôi qua, Cassis từ từ mở miệng.
"Cho tôi biết cô đã cho tôi ăn thứ gì. Miệng tôi vẫn còn đầy mùi thuốc."
"Thuốc giảm đau và thuốc kháng sinh. Tôi không thể trị mấy vết thương ngoài da của anh, thế quá dễ bị phát hiện. Chịu khó một chút. Chờ thêm ít ngày anh sẽ thoải mái hơn."
"Cô định làm cách nào?"
Cô gái trả lời câu đầu tiên, còn câu hỏi thứ hai không hề có hồi đáp.
"Cô ..."
Cassis vẫn rất tò mò về danh tính cô gái này, nhưng anh nghĩ có hỏi thì cô cũng sẽ không trả lời. Vậy nên anh đổi sang thắc mắc khác.
"Cô cho rằng tôi vẫn còn có thể sống sót mà ra khỏi đây sao?"
Dù hỏi hay không, anh cũng đã có câu trả lời.
"Lant Agriche hẳn đã có sẵn ý định giết tôi ngay từ khi mang tôi đến đây."
Anh làm sao không biết ý đồ của Lant Agriche khi hắn công khai làm vậy, trừ khi anh là thằng ngốc. Chẳng cần biết là mưu đồ chính trị hay chỉ đơn giản hắn đang tìm cách trút giận vì những xích mích với Pedellian, hoặc cả hai. Kết cuộc dành cho anh chỉ có cái chết. Nếu anh sống sót rời khỏi đây, anh chính là mầm mống xung đột.
Pedellian chắc chắn không tha thứ cho Agriche vì đã dám tấn công họ, và bản thân anh cũng không bỏ qua nỗi nhục này.
"Ai chứ?"
Không hiểu sao tông giọng cô gái hỏi anh có chút bực bội. Cảm giác như đang muốn phản bác lại lời anh nói.
"Lant Agriche."
"..."
Cassis không nhịn được, mỉa mai. Cô gái ấy tiếp tục trầm mặt. Sự im lặng khó hiểu càng làm dấy lên tò mò trong anh.
Không biết qua bao lâu, giọng nói thanh lệ lại vang lên bên tai anh.
"Anh sẽ không chết. Bởi tôi ..."
Cô gái dừng câu nói. Sự tĩnh lặng lại ngự trị hầm ngục, đâu đó chỉ nghe được tiếng thở đều đều của hai người họ.
Chợt, có tiếng động mơ hồ vọng vào. Không hiểu sao bên ngoài lại có vẻ ồn ào.
Dường như cô ấy cũng nghe thấy âm thanh nọ. Anh cảm nhận hình bóng cô quay lại phía anh. Chỉ một lúc, cô bước đến.
"Ăn cái này đi."
Có vẻ thứ chạm vào môi anh là thuốc. Cassis vẫn chăm chú nhìn bóng người mờ nhạt, hình dáng cô rõ ràng hơn qua từng ngày.
Anh mắt họ tựa như chạm nhau. Môi Cassis từ từ hé mở. Lần đầu tiên anh chấp nhận ngậm lấy thứ cô đưa mà không hề có chút phản kháng nào. Viên thuốc ngay lập tức tan trong miệng.
Cô gái vẫn đứng đó chứ không rời đi ngay. Trước đây cô luôn biến mất khi hoàn tất kiểm tra tình trạng của anh. Phải chăng do náo động bên ngoài vừa nãy?
Cassis cố gắng dùng hết giác quan, nhạy bén cảm nhận kích thích dù là nhỏ nhất xung quanh mình, anh lại mở miệng.
"Tên."
"Sao cơ?"
"Cô, tên gì."
Cô ấy có thể không để lộ danh tính, anh muốn biết tên thôi chắc cũng ổn. Tuy nghĩ thế nhưng vẫn không nghe hồi đáp.
'Xem ra cũng như nhau', Cassis có chút thất vọng. Vừa định từ bỏ ý định, giọng nói nhẹ thoảng ngang tai anh.
"Roxana."
Roxana.
Cassis lẩm nhẩm cái tên, như muốn khắc sâu vào tâm trí.
Roxana...
Hình ảnh màn trời đêm được vén lên hiển lộ ánh bình minh rực sáng đầu ngày.
* * *
Đêm tối sâu thăm thẳm.
"... Ừ, không có ai ở đó ư?"
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng lan ra đẩy lùi sự tĩnh lặng trong căn phòng. Rèm cửa đung đưa theo từng cơn gió thoảng. Ánh trăng hào phóng rải lớp ánh sáng bạc lên bóng hình ngồi bên cửa sổ.
"Vậy lần này đến biên giới phía Tây thử xem."
Thiếu nữ nơi đó mang vẻ đẹp siêu thực khiến người ta ngắm nhìn đến ngừng thở, tựa tạo vật quý giá nhất của Thần linh. Mái tóc dập dờn xõa dài đến eo, lấp lánh như dải ngân hà giữa đêm đen đan xen cùng vẻ lung linh của tia bình minh đầu ngày.
Đôi mắt đỏ rực chẳng khác nào viên ngọc tinh lọc từ sắc màu của máu, toát ra dụ hoặc làm cho bất kỳ ai nhìn vào đều tự nguyện hãm sâu không lối thoát. Làn da trắng óng ánh màu ngọc trai, dưới ánh trăng càng tăng nét dịu dàng.
Vẻ ngoài đẹp đẽ xuất thần, phong cách quý phái, choáng ngợp cả không gian.
"Nếu phát hiện những người truy tìm, hãy tìm cho ta kẻ nào thể lực mạnh nhất, đồng thời hấp tấp nhất."
Roxana đưa ra mệnh lệnh mới cho thuộc hạ trung thành nhất của nàng. Cánh bướm đỏ sậm đậu trên ngón tay vỗ nhè nhẹ như đáp lời. Chẳng mấy chốc cánh bướm bay đi khỏi cửa sổ, hòa vào bóng đêm.
Ánh mắt Roxana dõi theo đến khi nó biến mất. Phía Đông và phía Nam đều vô ích. Nếu nhóm người tìm kiếm Cassis Pedellian ở biên giới phía Tây thì tốt biết bao nhiêu. Trường hợp các con đường bị cắt đứt và liên lạc bị trì hoãn thì việc định ra thời gian càng khó khăn.
Roxana thở dài, nghĩ đến thiếu niên trong hầm ngục, dung nhan đẹp đẽ trầm mặc. Suy nghĩ tiếp tục chuyển động. Ồn ào trước đó ngoài hầm ngục là do đứa em cùng cha khác mẹ của nàng – Charlotte – gây ra.
Charlotte muốn vào xem món đồ chơi mới nên đã làm loạn với lính gác cổng. Lính canh xem ra khá lớn gan, kiên quyết không mở cửa cả khi Charlotte ăn vạ. Có điều, không chắc sẽ kéo dài việc từ chối được bao lâu.
"Làm thế nào đây ..."
Roxana hạ mắt. Lần này Cassis đã im lặng uống thuốc nàng đưa mà không cần dùng đến biện pháp nào. Thế có được xem là người này đã bớt cảnh giác với nàng chút ít rồi không. Chưa được như mong đợi, nhưng cũng đủ để anh ta nhận thấy rằng bất cứ thứ gì nàng đưa đều không làm hại anh ta.
Hoặc cũng có thể anh ta nghĩ nếu không chịu ăn, sẽ bị đánh ngất rồi buộc phải ăn, nên đã bỏ cuộc.
Tốc ... Tốc ...
Ngón tay Roxana gõ nhè nhẹ lên bệ cửa sổ. Đợt đánh giá gần nhất diễn ra trước khi Cassis bị đưa đến Agriche.
Cũng sắp đến lúc Đại dạ tiệc mở màn. Roxana vẫn giành được quyền tham dự với vị trí thứ hai, như thường lệ. Cha nàng, Lant Agriche, dĩ nhiên sẽ xuất hiện tại đó.
Xem ra lần này sẽ có đột phá tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro