Chương 46
Edit & Beta: Thul & Irys
Người đàn ông bị chế ngự bởi hành động bốc đồng của Hwan, nghiến răng. Cho đến khi thư ký Park - người đang theo dõi dường như sắp ngất đi, Hwan mới thả người đàn ông ra.
" Nếu ngươi đưa em ấy trở về dù chỉ một vết thương trên đầu ngón tay thôi thì ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm nghìn lần những gì em ấy đã phải chịu đựng "
" Lúc trước, anh nói với tôi chỉ cần cậu ta còn sống trở về là được mà, sao giờ lại ... "
Sau khi nói thêm những lời đó, anh buộc phải ngậm miệng lại trước ánh mắt sắc bén.
" Xin lỗi, nhưng người đó là ai vậy ? "
Một trong những người đang theo dõi tại đấy không thể chịu nổi được nữa và hỏi Hwan. Thư ký Park lo lắng rằng Hwan sẽ tóm cổ người đàn ông đó, may mắn thay, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông và nói. Đôi mắt vẫn rất dữ tợn.
" Có vấn đề gì không ? "
" Hầu hết chúng tôi đều là binh lính, biệt kích được đào tạo bài bản, và chúng tôi có thể dễ dàng vượt qua tất cả nhiệm vụ. Nhưng đây là đầu tiên chúng tôi gặp khó khăn trong việc thu phục một ai đó. Anh ấy quả thực là một người tuyệt vời "
Lông mày Hwan giật một cái. Thư ký Park hơi ngạc nhiên. Thoạt nhìn, vẫn là bộ dạng khốc liệt đấy, nhưng thư ký Park làm việc với anh ta nhiều năm như vậy đã có thể đọc được khuôn mặt ấy.
" Đó là ... Bây giờ, đó có phải là một cái nhìn tự hào không ? "
Điều này có nghĩa là Hwan tức giận vì omega của mình đã biến mất, cộng với việc anh ấy thậm chí không thể ăn trong những ngày này nên mới như vậy hay là anh ta đang hạnh phúc khi được ai đó khen ngợi về việc đó ?
" Có cách nào để tìm ra cậu ta một cách nhanh chóng không ? Một số thông tin hữu ích nào đó chẳng hạn? "
Trước lời nói của bọn họ, Hwan từ từ chuyển hướng nhìn của mình về phía ngọn núi. Không còn chút tức giận nào trên gương mặt anh ta mà đúng hơn, đó là một gương mặt tràn đầy tình cảm.
" Có lẽ cậu ấy đang mang thai ... "
" Gì !? "
Các thành viên trong nhóm đã vô cùng sốc, và thư ký Park cũng ho khan trước sự đột ngột của những lời này.
" Chúng ta còn thời gian để nói chuyện hay sao ? Tại sao không di chuyển nhanh hơn ? "
Lee Hwan vội vàng lên xe. Khuôn mặt vốn dĩ từ trước đến giờ vẫn còn mù mịt, đã chuyển sang vẻ mặt phẫn nộ và tức giận.
Có dấu hiệu, thư ký Park nhanh chóng chạy tới, ngồi vào ghế đối diện của xe van. Không, chính xác là anh ấy chỉ tựa hông vào ghế và nghiêng người ngay lập tức.
Và dưới đôi chân dài, mặc bộ vest đó, anh ta bắt đầu dùng khăn tay lau sạch đôi giày Oxford trị giá hàng nghìn đô la ướt đẫm. Thư ký Park rất bất ngờ trước tình huống này.
" Làm thế nào mà một người đàn ông ghét những thứ bẩn thỉu lại có thể di chuyển tốt như vậy trên đường núi ? Chân anh ấy chắc cũng đau lắm " Thư ký Park thầm nghĩ.
Bản thân thư ký Park dường như cũng bị gãy ngón chân khi đi lại bằng đôi giày bệt. Anh ấy đã kiệt sức vì đi theo nhóm tìm kiếm, và toát mồ hôi rất nhiều khi bước lên ngọn núi này trong bộ vest của mình.
Tuy nhiên, Hwan không hề có dấu hiệu đau đớn hay kiệt sức. Khi thư ký Park lặng lẽ ngước lên, khuôn mặt cộc cằn của Hwan đang nhìn ra cửa sổ.
Mặc dù đó là khuôn mặt mà anh đã thấy rất nhiều lần, nhưng giờ nó lại quá đỗi xa lạ. Một thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời dường như quá khác so với ông chủ của anh ta, như thể Hwan đang bị ám.
Hwan - người cảm thấy như có đôi mắt đang nhìn anh ta, quay lại nhìn thư ký Park.
" Cậu có thấy gì không ? "
Thấy tính khí nóng nảy của anh ta vẫn thế, dường như không có gì sai cả, thư ký Park cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Lee Hwan đi theo đoàn tìm kiếm hàng giờ đồng hồ cho đến khi màn đêm buông xuống. Khi cả đội đang nghỉ ngơi, họ bị Hwan mắng mỏ gay gắt, chất vấn liệu họ còn có tâm trạng mà ngồi xuống hay không.
Anh ấy bắt đầu tự mình tìm kiếm. Thư ký Park và những người khác cố gắng ngăn anh ta lại, nhưng Hwan đã vượt qua được ngọn núi trong bộ vest đắt tiền và đôi giày Oxford.
Trông thấy sếp mình kiệt sức, thư ký Park chợt nghĩ.
Tôi chưa bao giờ thấy sếp mình bám vào một thứ gì đó theo cách cố chấp như vậy.
Cuộc tìm kiếm được thực hiện cho đến rạng sáng. Họ tìm kiếm ở những ngọn núi gần đó, nhưng không thể tìm thấy bất kì dấu hiệu nào của Haejin. Kết quả thật thảm hại.
" Đường xuống làng là một con đường mòn đi bộ đường dài xuyên qua ngôi đền, và không có đường nào khác. Mọi thứ xung quanh chỉ có núi "
Trưởng nhóm tìm kiếm giải thích cho Hwan sau khi mở bản đồ. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
" Nhưng không có ai trên đường đã nhìn thấy Haejin. Điều đó có nghĩa là cậu ấy vẫn chưa đi xuống con đường mòn ... "
" Ăn thôi ! Đã bốn ngày từ khi chúng ta đến đây rồi "
" Tôi cũng nghĩ tốt hơn là nên đợi trên đường mòn đi bộ đường dài. Mọi người không thể dành nhiều thời gian như vậy trên núi. Có thể cậu ấy sẽ không tự nhiên khi thấy chúng ta như này ... "
Hwan nhìn bản đồ trong khi các thành viên trong nhóm trao đổi ý kiến. Tất cả những con đường mòn đi đường dài ngoại trừ con đường dẫn đến ngôi đền đều có rừng bao quanh đấy. Hwan dùng lòng bàn tay vuốt tóc.
" Chắc hẳn em ấy đã đến ngọn núi khác. Tôi có thể cam đoan như vậy "
Trước lời nói của Hwan, đội tìm kiếm đã quay lại nhìn anh. Sự tự tin ấy đã được bộc lộ hết mức khi anh ấy khoanh tay và chân lại.
" Tôi biết vì em ấy là omega của tôi. Chắc chắn em ấy vẫn chưa đến Seoul "
***
" Wow, tôi đang ở Seoul ! "
Haejin hít một hơi thật sâu ngay khi vừa bước xuống xe. Mùi khói thậm chí có vẻ rất dễ chịu. Hoặc ít nhất là như vậy nếu cậu không bắt đầu ho ngay lập tức.
Phế quản của Haejin dường như đã trở nên rất yếu vì cậu ấy đã phải hít thở không khí trên núi vài ngày lận. Sau một trận ho nặng, cậu lấy tay lau những giọt nước mắt rồi bước vào toà nhà trước mặt. Đã đến lúc để cơ thể nghỉ ngơi khỏi những đau khổ đã phải trải qua trên núi trong một thời gian dài.
Các cửa hàng làm đẹp với mức giá rẻ cũng thoải mái như nhân viên của họ vậy.
Haejin thậm chí còn đưa ra một yêu cầu trước rằng. ' Tôi có thể ngủ thiếp đi vì tôi thực sự rất mệt mỏi, vì vậy đừng đánh thức tôi cho đến khi đến thời gian yêu cầu '.
Các nhân viên trông có vẻ bối rối, nhưng không hỏi thêm câu nào vì trông họ cũng có dấu hiệu kiệt sức trong khi nói. ' Chúng tôi có nhiều giờ làm thêm, vì vậy không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi '.
Có lẽ Lee Hwan nghĩ rẳng tôi vẫn đang ở trên núi. Anh ta không tin được rằng tôi đã đến Seoul. Không, đúng hơn, thậm chí anh ấy còn không biết hiện tại tôi đang ở đâu.
Anh ta đang nghĩ về tôi à ? Rất có thể, Hwan đã giao hết công việc cho đội tìm kiếm trong khi đó anh ta điên cuồng làm việc trong văn phòng của mình mà không biết tôi ra sao.
Ngay cả khi cửa hàng làm đẹp nơi nó toạ lạc chỉ cách toà nhà Keystill chưa đầy năm phút đi bộ. Không phải lí do mà đèn phía trên phòng anh ta tắt, chắc Hwan không bao giờ nghĩ đến việc quan sát từ phía toà nhà của mình đâu nhỉ ?
Tất nhiên, Haejin đến đây vì cậu đã biết rằng Lee Hwan chưa bao giờ đến cửa hàng này trước đây. Ngày trước, khi họ vẫn còn tốt đẹp. Khi ... khi Haejin và Lee Hwan vẫn còn là ' người yêu ', cậu đã từng kể rằng mình chỉ chăm sóc da ở nhà.
Haejin nghĩ lại khi Hwan được chuyên gia xoa bóp châm cứu. Cậu nhớ lại nó sống động đến mức như sự việc mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Một chiếc áo khoác xương cá màu nâu sẫm khoác ngoài áo sơ mi không thắt cà vạt.
Trong khi cười với anh ấy. Với khoé miệng xinh đẹp nhếch lên và hàng mi dài mềm mại.
Đột nhiên, Haejin cảm thấy muốn khóc, nhưng cậu đã dừng lại. Bây giờ tất cả đã là quá khứ. Nó không còn ý nghĩa gì nữa.
" Dù sao tất cả chỉ là giả dối "
Tất cả đều là những hình ảnh giả dối mà anh ấy bày ra để lừa dối tôi. Vì vậy, không cần phải nhớ hay thương tiếc tên khốn đó làm gì cả.
Việc khốn nạn nhất là anh ta đã bắt tôi uống thứ thuốc không rõ nguồn gốc và thậm chí còn không quan tâm đến sự đụng chạm của mình ngay cả khi tôi đang bị bệnh, và hắn ta còn đeo cả găng tay trong khi quan hệ tình dục với tôi như thể cơ thể tôi dơ bẩn lắm vậy.
Đó là Lee Hwan - một người đàn ông thậm chí còn không muốn chạm vào cơ thể tôi bằng tay không.
Tất nhiên, sự thật sẽ làm người khác tổn thương chỉ vì chúng là sự thật.
Haejin mở to mắt và cười khổ với nhân viên bán hàng.
" Tôi, tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự rất mệt ... Tôi có thể nghỉ ngơi cho đến khi hết giờ được không ? "
Người bán hàng bỏ đi và nói rằng mình vẫn ổn rồi rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa đóng lại, Haejin cuộn người lại trên giường massage. Cậu lấy tay ôm bụng. Rất may là nó đã không còn đau nữa.
Tác dụng phụ của thuốc ức chế dường như đã kết thúc. Tôi không biết khi nào sẽ ốm trở lại, nhưng dù sao thì cũng đã rất may mắn khi nó đỡ hơn rồi.
Haejin nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cậu ấy đã có thể ngủ ngon mà không gặp bất kì giấc mơ kinh khủng nào. Mỗi khi ngủ trên núi, cậu không thể ngủ ngon giấc vì trong đầu nghĩ về những dự định và kế hoạch chạy trốn trong tương lai của mình. Ngay cả khi đến tận Seoul, Haejin cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng bây giờ đã vượt qua đươc một trở ngại, sự căng thẳng tự nhiên đã giảm bớt.
Nhưng khi tỉnh dậy, Haejin không hề cảm thấy thoải mái như cậu nghĩ. Tôi ngủ rất ngon vì được mát xa. Liệu có phải giường đã bị đổi trong khi tôi ngủ ?
Khi Haejin đứng dậy khỏi giường massage và đưa áo choàng của mình cho nhân viên, một cái ngáp dài thoát ra từ miệng cậu.
" Tại sao tôi lại cau mày như vậy ... ? "
Liệu có phải tôi bị ôm không ? Không, đó không phải là cảm cúm. Haejin biết cơ thể mình yếu như thế nào, vì vậy cậu đã kiểm soát được trạng thái của cơ thể rất tốt ngay cả khi đang chạy trốn.
" Thưa quý khách hàng, trông cậu không được tốt lắm. Cậu có muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa không ? "
Nhân viên hỏi cậu, người này không thể nhìn thấy Haejin vì cậu đang cúi người. Haejin vội xua tay.
" Không, tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi. Ngày nay rất dễ bị nhiễm bệnh mà "
Sau đó, người bán hàng mỉm cười với Haejin. Một nụ cười cay đắng đến lạ lùng.
Sau khi rời khỏi cửa hàng làm đẹp, Haejin ngay lập tức bắt taxi và bắt đầu đi tham quan. Chuyến tham quan bao gồm việc chọn mua những món đồ xa xỉ đã được đặt hàng từ các tủ khoá công cộng trên khắp Seoul.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro