Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

'... Khuya vậy rồi mà hắn đang làm gì vậy?'

Lúc đó đúng 3 giờ sáng nhưng trời vẫn còn tối mịt. Tôi không ngủ được nên không đánh thức Charlotte dậy, tôi đã ra vườn đi dạo một lát... nhưng không ngờ lại gặp Theodore ở đây.

'Lạ quá...'

Tôi không biết... có phải do bầu không khí không, nhưng thái độ của hắn có vẻ lạ. Và như tôi nhớ cách đây không lâu, trông hắn không được khoẻ. Tôi biết điều đó, hắn bị ốm ư? Tôi do dự một chút nhưng đã nhanh chóng tiến về phía hắn một cách chậm rãi, im lặng bước đi.

Chìm đắm trong suy nghĩ, Theodore đang đứng trước một cây cổ thụ trong vườn. Đôi mắt trống rỗng của hắn dường như thật xa xăm. Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hắn còn không nhận ra việc tôi đang đến gần hắn. Bình thường, giống như một con ma, hắn sẽ biết.

"... Ước gì em có."

Theodore lẩm bẩm điều gì đó một cách trống rỗng. Đó là một giọng nhỏ đến nỗi tôi không nghe rõ lắm, nhưng nỗi buồn trong giọng của hắn hiện rõ. Ban đầu, tôi nghĩ mình đã nghe thấy từ 'anh'.

'Nếu là anh trai của hắn... vậy có phải Camillus Valentino, người thừa kế ban đầu của gia tộc Valentino không?'

Tôi đã nghe một chút về anh ta. Trong khi cố gắng nắm bắt những ký ức không chắc chắn, một thứ gì đó đột nhiên lọt vào tầm nhìn của tôi.

"...!"

Không thể nào.

Tôi nao núng, nhưng vẫn đứng sững tại chỗ khi nhìn chằm chằm Theodore. Trên má hắn... những giọt nước mắt trong suốt đang chảy xuống.

'... Nước mắt?'

Hắn thực sự đang khóc ư?

Bối rối trước cảnh tượng hoàn toàn bất ngờ, tôi không ngờ mình đã nhìn thấy hắn khóc... Anh trai hắn, tôi nghĩ đã có một số tin đồn này nọ... nhưng việc đào sâu cũng chẳng có ích lợi gì. Như hắn đã nói, chúng tôi chỉ là vợ chồng trên giấy tờ.

Sẽ tốt hơn nếu tôi rời khỏi đây càng sớm càng tốt nên tôi đã quay lại, nhưng khoảnh khắc đó, tôi đã vô tình giẫm phải một cành cây.

"...!"

Tạch. Tiếng cành cây gãy vang vọng đặc biệt lớn hơn trong khu vườn yên tĩnh lúc bình minh.

Cứng người khi tôi lùi lại, Theodore dừng lại và nhanh chóng nhìn về phía này. Và ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, một tia sáng hỗn loạn lọt vào đôi mắt đầy mây của hắn.

"Tôi chỉ..."

"... Cô đang làm gì ở đây?"

"..."

Cảm giác... thật kỳ lạ. Trong khi hắn tỏ ra tức giận, trên mặt lại có những vệt nước mắt, cứ như thể hắn là một con thú bị thương. Vẻ ngoài như vậy sẽ khơi dậy sự đồng cảm từ bất cứ ai.

Quá sốc, tim tôi đập thình thịch. Theodore sải bước về phía tôi nhưng tôi vẫn đứng cứng đờ tại chỗ. Tôi không thể rời mắt khỏi vẻ hung dữ của hắn.

"Ta hỏi cô đang làm gì ở đây."

"Tôi chỉ ra ngoài đi dạo..."

"Sáng sớm như này? Cô đang đi dạo và theo dõi khi ta khóc?"

"Tôi không theo dõi...!"

Hắn nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi về phía hắn. Bị mất thăng bằng vì việc này, tôi ngã đập mặt vào ngực hắn. Nó không mềm chút nào nên mũi và trán tôi nhức nhối. Khi tôi ngẩng đầu lên với đôi môi tê tái, gương mặt của người đàn ông với những vệt nước mắt hiện ra.

... Đầu ngón tay của tôi hơi run lên. Đó là điều mà tôi không thể hiểu được – nhưng, không, tôi nghĩ là tôi biết. Tôi cảm thấy mình cần phải lau đi những giọt nước mắt trên đôi má nhợt nhạt của hắn. Cảm giác thì cảm giác vậy, nhưng...

"Việc điều tra dinh thự Valentino sẽ không phải một lựa chọn sáng suốt. Sẽ chẳng có gì xuất hiện ngay cả khi cô đào."

"... Không phải như thế."

"Vậy cô thực sự ra ngoài đi dạo vào thời điểm như thế này? Một mình và không có người hầu? Cô muốn ta tin điều đó sao?"

"..."

Cho dù tôi có nói với hắn là ừ thì tôi cũng không nghĩ hắn sẽ tin tôi. Tôi nhanh chóng từ bỏ việc thuyết phục hắn và chỉ trả lời một cách thô bạo.

"Cứ nghĩ như ngài muốn đi."

"Ha..."

Cười không tin nổi, Theodore lấy tay áo lau mặt một cách bừa bãi. Không phải sẽ đau nếu hắn xoa mặt như vậy ngay sau khi khóc ư? Hắn đang nghĩ về tôi một cách nghi ngờ, nhưng dù sao đây cũng là điều tôi nghĩ.

"Theo ta."

"...!"

Hắn nắm chặt lấy cổ tay tôi và kéo tôi đi đâu đó. Tôi lập tức lo lắng rằng hắn sẽ nhốt tôi trong phòng biệt giam dưới lòng đất, nhưng hướng chúng tôi đi không phải hầm ngục.

Nhẹ nhõm, tôi đi theo hắn một cách đàng hoàng. Hắn cao hơn tôi rất nhiều, chân dài hơn và vóc dáng khoẻ mạnh hơn nên rất khó đi theo.

Cuối cùng, nơi chúng tôi đến chính là phòng của tôi. Dừng lại trước cửa, hắn quay lại nhìn tôi. Tôi đã đi nhanh hơn bình thường nên tôi đã hụt hơi và thở hổn hển.

Hắn tặc lưỡi khi thấy vẻ ngoài của tôi, và không hiểu sao mặt tôi lại đỏ bừng. Tôi cúi đầu thật sâu.

... Thực sự rất lạ. Hơn bất kỳ ai trong dinh thự này, dù là bà Seymour hay những người khác dưới danh nghĩa Everett, người đàn ông này là người khó đối phó nhất.

Dường như không chỉ vì tội lỗi.

"Vào đi. Từ giờ trở đi, đừng nghĩ đến việc đi loanh quanh một một mình trong tối."

"..."

Quan tâm đến tôi... Chắc chắn không phải vậy. Hắn muốn tôi đi trong làn của mình và không rình mò xung quanh.

Không nói một lời, tôi gật đầu và nắm lấy tay nắm cửa. Tôi hồi hộp lắng nghe xem hắn có nói gì nữa không. Nhưng tôi cũng muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn.

... Tôi điên rồi ư? Nói chuyện với hắn nhiều hơn? Tại sao tôi lại muốn điều đó chứ? Không đúng.

"Vậy thì, chúc ngài ngủ ngon."

Tôi nói rồi nhanh chóng vào trong, đóng cánh cửa sau lưng. Tôi đã không thấy Theodore phản ứng như thế nào.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Tôi không thể ngủ nổi. Gương mặt đẫm nước mắt của Theodore cứ hiện lên trong đầu tôi. Tôi đã tình cờ thấy khía cạnh đó của hắn... Tôi thở dài và ngồi dậy. Ngay khi tôi ra khỏi giường và kéo dây, Charlotte đã lập tức bước vào phòng.

"Phu nhân, người gọi tôi ạ? Người muốn ăn trước hay rửa mặt trước ạ?"

"Ta muốn rửa mặt trước. Hãy chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, chỉ trái cây nhé."

"Vâng, tôi hiểu rồi. Xin hãy chờ một lát!"

Charlotte mang đến một chậu nước. Sau khi rửa mặt thật kỹ, tôi đã ăn một ít cam và táo cho bữa sáng.

Ban đầu tôi có chút thèm ăn, nhưng sau khi đến điền trang Valentino, tôi càng ngày càng khó ăn. Có lẽ đó là lý do Charlotte có vẻ rất lo lắng.

"Phu nhân, bữa trưa xin hãy ăn nhiều hơn ạ."

"Ta sẽ."

"..."

Charlotte quay lại và thở dài, có lẽ không bị thuyết phục bởi câu trả lời của tôi. Tôi cảm thấy có lỗi với Charlotte, nhưng tôi thực sự không ép mình ăn được. Sẽ tốt hơn nhiều nếu ăn từng chút một thay vì nôn hết ra sau đó.

"Vậy, Charlotte. Cô có thể gọi thương nhân đến trước buổi trưa không? Có thứ ta cần mua."

"A, vâng! Dĩ nhiên rồi!"

Tôi đã nói dối rằng tôi muốn mua trang sức mới nên phải đâm lao theo lao thôi. Thay bộ đồ Charlotte đã ủi, tôi nhờ Jenna tạo kiểu tóc cho tôi. Không giống như Laura, người vẫn tỏ ra khó chịu mỗi khi nhìn thấy tôi, Jenna dễ tiếp xúc hơn vì cô ta tương đối bình tĩnh – mặc dù cô ta có vẻ vẫn ghét tôi.

Vì hầu hết người trong dinh thự Valentino đều sẽ ghét tôi mà.

*** Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***

"Bây giờ ta mới thấy, khẩu vị của ngươi dở tệ."

"..."

Thương nhân nhăn mặt khi nghe những lời nhận xét mỉa mai của tôi. Bây giờ tôi đang từ chối viên ngọc thứ 17 mà ông ta giới thiệu cho tôi.

Thực ra... tôi không có ý định mua bất kỳ đồ trang sức nào. Tôi chỉ giả vờ mua một cái thôi. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy tiếc cho thương nhân đã đến đây mà chẳng được gì. Tôi đã trả thêm để ông ta im miệng, nhưng dù vậy, ông ta đã thú nhận mọi chuyện với Theodore.

Có vẻ như ngay từ đầu, ông ta đã không có ý định giữ bí mật, bất kể số tiền dùng để ông ta im miệng là bao nhiêu. Bất cứ ai có lý trí đều biết tôi là một Công phi bù nhìn, nên chắc là ông ta đã nghĩ nếu vượt qua tôi cũng sẽ chẳng có chuyện gì. Điều đó đúng, nhưng... có nhiều cách để vùi dập ai đó.

Đó là những gì tôi đã học được khi sống ở Công quốc Everett trong hơn một thập kỷ.

"Ngươi nói cái tiếp theo là cái cuối nhỉ? Cho ta xem đi."

"... Vâng, thưa phu nhân."

Thương nhân điều chỉnh nét mặt, cố gắng không giấu sự bất mãn. Sau đó, ông ta lấy viên ngọc cuối cùng ra và đặt nó lên bàn. Đó là một chiếc vòng cổ với mặt dây chuyền ngọc trai và đá Peridot có hình quả táo xanh sống động.

... Nó có cùng màu với mắt của tôi. Tôi chắc chắn nó sẽ hợp với tôi. Đôi mắt tôi vô thức nấn ná hồi lâu. Tuy nhiên.

"Cái này cũng không ổn chút nào."

Như thể đã đoán được trước, thương nhận đã thu lại.

"Vậy thì ta sẽ mua thứ đó."

Chợt, tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra từ lối vào phòng khách.

Sau một lúc im lặng, tôi quay đầu lại nhìn. Bằng cách nào đó, Theodore đang đứng ở lối vào, hai tay khoanh trước ngực.

... Phòng khách này có lối vào hình vòm không cửa nên không nghe thấy tiếng mở hay đóng cửa nên tôi không biết hắn ở đây. Mặc dù vậy, việc loại bỏ âm thanh di động là điều dễ dàng đối với hắn.

"K-Kính chào Công tước Valentino."

Thương nhân đứng dậy và chào Theodore ngay lập tức. Không giống như cách ông ta đối đãi với tôi, bây giờ ông ta rất lịch sự. Theodore thô bạo ra hiệu cho thương nhân đứng xuống rồi bước đến bên tôi.

"Để chiếc vòng cổ đó lại. Ngươi có thể nhận được khoản thanh toán từ tổng quản."

"V-Vâng, cảm ơn ngài, vậy... tôi... tôi xin phép..."

Khi thương nhân đứng trước Theodore, vốn từ vựng của ông ta dường như đã giảm đi rõ rệt. Đôi mắt ông ta thể hiện sự tôn trọng chân thành đối với Công tước.

... Nghĩ lại thì, thương nhân này có đề cập đến việc ông ta cũng đến từ lãnh địa Valentino nhỉ?

Thật vậy. Điều này có thể hiểu được.

Theodore Valentino là vị chúa tể thân yêu của họ.

"Có vẻ như cô cũng không thích chiếc vòng cổ này, cô Everett."

"..."

Tôi đáp lại bằng sự im lặng. Theodore cầm chiếc vòng cổ bằng cả hai tay và quàng qua cổ tôi.

Khi tôi nhớ lại, chiếc vòng cổ này có dạng một chiếc vòng cổ được thắt chặt quanh cổ.

"Ngay cả khi cô không thích thì cứ giữ nó đi. Đây là món quà ta tặng cô, cô Everett. Ta không muốn bị hiểu lầm. Mọi người có thể nghĩ ta không chăm sóc tốt cho cô con gái duy nhất của Công quốc Everett vĩ đại."

"..."

Hắn đã hiểu nhầm rồi. Nhưng, tất cả những gì hắn biết là việc tôi là con gái ruột của Công tước Everett. Hắn sẽ phản ứng như nào khi biết tôi hoàn toàn không có quan hệ thuyết thống với họ, chứ đừng nói đến con ngoài giá thú đây?

Hơn nữa, vì tôi sinh ra đã không phải một quý tộc, liệu hắn có coi thường tôi hơn không...

"Tóc của cô, giữ nó sang bên một lúc đi."

Theodore cau mày khi đưa ra mệnh lệnh này. Hắn muốn tự tay đeo chiếc vòng cổ cho tôi, nhưng phần tóc che sau gáy tôi đã khiến hắn khó chịu.

Tôi từ từ vuốt tóc sang một bên và hơi nhấc lên. Theodore nghiêng người lại gần tôi hơn. Lúc đầu, tôi có cảm giác như hơi thở của hắn đã lướt qua tai tôi. Lúc này, hắn vô thức do dự một lúc.

Ngay khi cả hai chúng tôi dừng lại, sự căng thẳng đã tăng lên. Âm thanh của kim giây đồng hồ dường như vang rất lớn, nhưng sau đó trên da tôi là cảm giác lạnh lẽo của phụ kiện.

"Xong rồi."

Lẩm bẩm như thể đang nghiền nát từ đó trong cách phát âm của mình, hắn vội vàng lùi lại. Khi hắn chạm mắt với tôi, hắn nhíu mày và quay đầu đi. Tôi ngây người chạm vào chiếc vòng cổ, nói lời cảm ơn.

Và không có câu trả lời, Theodore đã bỏ đi.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Chiều hôm sau, tổng quản đã đến thăm tôi, biểu cảm có phần u ám.

"Bà Seymour đang tìm cô, thưa phu nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro