Chương 4
Người mở tung cánh cửa không ai khác chính là Owen. Anh ta nhìn Hessen đang túm lấy cổ áo tôi và nói bằng giọng lạnh lùng.
"Hessen Everett, bỏ ra ngay lập tức."
"... Anh trai xuất chúng của ta, điều gì đã đưa anh đến đây vậy? Ta đoán nhé, anh đến đây để xích con ngốc này lại."
Hessen buông cổ áo tôi ra, và trong khi quan sát ánh nhìn chằm chằm giữa hai người đàn ông đó, tôi đã nhấp một ngụm trà ấm. Bàn tay cầm tách trà khẽ run lên.
"Ta phải nói chuyện với Lily. Em nên đi rồi."
"Sao chứ? Có điều mà ta không thể nghe à? Cớ gì lại không nói ngay cả khi ta ở đây? Giữa anh em thì đâu có gì mà phải giấu."
Owen nhìn Hessen bằng ánh mắt mệt mỏi, rồi anh ta lặng lẽ thở dài. Anh ta vò mái tóc xanh bạc một lần rồi tiến tới nắm lấy cánh tay Hessen.
"Ra ngoài."
"Không muốn."
"Ta cần phải ép em à? Ra ngoài, trong khi ta còn tử tế, Hessen."
"Ồ, nhưng ta không muốn đấy. Anh điếc hả? Để ta nghe xem anh muốn nói gì với thứ độc ác đó. Tại sao? Ta không thể à? Anh đang cố che giấu điều gì đó ư?"
Bầu không khí ngày càng nóng lên vì sự chế nhạo của Hessen. Đôi mắt của Owen tối sầm khi một khí thế đáng ngại trỗi dậy từ anh ta. Đó là Frigga, tinh linh băng mà Owen đã khế ước, và ngay lập tức, sương giá lạnh như băng bắt đầu hình thành trên sàn và không khí tràn ngập sương giá.
"Trong khi ta còn tử tế."
"..."
"Ra ngoài."
Tôi nhận thấy đôi vai run rẩy của Hessen. Hessen cũng có một tinh linh khế ước, nhưng sức mạnh của anh ta chẳng là gì so với Owen.
Có lẽ cảm thấy nhục nhã, Hessen nghiến răng nghiến lợi. Mới nãy còn tỏ vẻ kiên trì quyết liệt, nhưng bây giờ anh ta không thể phản kháng nữa. Tất cả những gì anh ta làm sau đó là thô bạo hất tay Owen ra.
"Cô– Gặp lại sau."
Hessen để lại lời đe doạ cho tôi trước khi anh ta tiến ra cửa, gần như dậm chân. Tôi ngơ ngác nhìn xuống tách trà của mình.
Khi Hessen rời đi và đóng sầm cửa lại, Owen đã ngồi xuống trước mặt tôi.
"Lily Everett."
"Vâng, thưa anh."
Tôi đáp một cách máy móc và nhìn lên. Khi nó hiện ra, tôi thấy gương mặt của Owen vẫn vô cảm như thường lệ. Khi tôi chạm mắt với anh ta, trên môi tôi nở một nụ cười dịu dàng. Tôi cảm giác mình giống như một con chó đã được huấn luyện tốt.
"Ta không mong chờ gì ở em, nhưng... hãy cố chiếm lấy trái tim của Theodore Valentino. Tên khốn đó vẫn chưa bị thuần hoá hoàn toàn. Vì lợi ích của Everett, vai trò của em rất quan trọng trong việc khiến hắn phải phục tùng."
"Em sẽ ghi nhớ điều đó."
"Và đừng quên, Lily."
Giọng Owen trở nên trầm hơn. Đôi mắt màu chàm của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy khao khát thống trị rõ ràng.
"Ngay cả khi em gả cho tên khốn đó, em vẫn là của ta."
"..."
"Cho đến khi em chết, Lily Everett... Không, ngay cả sau khi chết– em vẫn là một Everett. Đừng quên điều đó."
"... Vâng, em sẽ... không quên."
Giọng tôi run run.
Đã thốt ra rồi đúng không?
Tôi đã trả lời tốt chứ?
Tôi không biết nữa.
Giống như gương mặt của ác quỷ trong cơn ác mộng của tôi, nụ cười của Owen méo mó.
Anh ta từ từ đứng dậy khỏi chỗ và đưa tay về phía trước, vuốt ve má tôi.
"Đúng vậy. Em là một đứa trẻ ngoan."
"..."
"Ngủ ngon, Lily Everett."
Có vẻ như đêm nay tôi sẽ gặp ác mộng.
*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***
Hôm nay tôi muốn gặp Theodore Valentino để trả áo khoác cho hắn, nhưng điều đó khó thực hiện được. Hắn hiện đang ở tiền tuyến, tại các khe nứt trên lãnh thổ Valentino.
Trong khi đó, tôi đã nghe được những tin đồn không hay. Valentino đã đến giới hạn và gia tộc Everett đã đề nghị hỗ trợ muộn màng. Công quốc đã phải hứng chịu và tiếp tục chịu thiệt hại lớn, và Công tước Valentino bây giờ không còn cách nào là phải cúi đầu trước gia tộc Everett.
'Mặc dù được coi là hỗ trợ muộn màng, nhưng nếu chúng ta nói về cha thì, ông ta sẽ chỉ coi đó là một khoản lợi nhuận lớn.'
Không có gì đáng ngạc nhiên. Công tước Valentino tiền nhiệm đã từng có mâu thuẫn với cha, nên tôi chắc chắn ông ta đã nhân cơ hội này để khiến họ phải quỳ gối.
... Tôi không thể tưởng tượng nổi sự tức giận và tủi nhục mà Theodore Valentino phải cảm thấy. Ngay từ đầu, gia tộc Valentino sẽ không sa sút đến mức này nếu Quốc vương không nằm dưới sự kiểm soát của cha.
'Và đúng như cha muốn, người đàn ông đó cuối cùng sẽ cưới mình, nhưng...'
Chúng tôi có thể hạnh phúc ư?
Tôi và hắn sẽ không bao giờ hoà hợp với nhau. Tôi đã có thể cảm nhận được nó rồi.
*** Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***
Hôn nhân giữa các quý tộc ở thời đại này, hơn bất cứ điều gì, giống như một cuộc giao dịch.
Đó là một hình thức quan hệ chính trị nhằm đảm bảo lợi ích và an toàn cho mỗi gia tộc.
Công tước Valentino tiền nhiệm được cho là sẽ có một cuộc hôn nhân chính trị với con gái của Lãnh chúa Alvinith, nhưng ông ấy lại yêu con gái của một gia đình khiêm tốn và cuối cùng đã kết hôn với bà ấy.
Kết quả, Valentino đã kiếm được rất ít lợi ích từ cuộc hôn nhân này. Quân đội của họ cũng đã suy yếu.
Nó chắc chắn khác với những gia tộc khác bước vào hôn nhân chính trị để củng cố tiền tài và quyền lực của nhau, nên ngay cả vào thời điểm đó, nhà Valentino đã gặp rủi ro.
"Tóm lại, đây là một việc ngu ngốc đối với cô."
Hessen thốt ra những lời này một cách mỉa mai trong khi dựa vào tường. Từ lúc anh ta bước vào phòng chờ cô dâu, ánh mắt anh ta dường như không thể rời khỏi tôi.
Đôi mắt màu chàm đó như ẩn chứa ngọn lửa không thể lay chuyển.
Một sự thúc đẩy cơ bản và mãnh liệt. Tức giận. Đấy là những ngọn lửa.
"Nếu tài chính của Công quốc Valentino không bị ảnh hưởng, cô sẽ không bao giờ kết hôn với Theodore Valentino."
"Ừ, em biết."
Tôi thờ ơ gật đầu đáp lại. Lúc này, vẻ mặt của Hessen méo mó.
Anh ta bước một bước như thể sắp lao thẳng vào tôi, nhưng anh ta đột nhiên dừng lại và lẩm bẩm, 'Chết tiệt.'
Trong khi nắm cả hai tay thành nắm đấm, nét mặt anh ta nhăn nhó vì tức giận, và tôi thấy anh ta đang cố kìm nén cảm giác xấu hổ như thế nào. Khi nhìn thấy gương mặt đó, tôi cảm giác như đang đánh thức mặt tàn bạo trong tôi.
Tôi muốn làm điều gì đó mà bình thường tôi sẽ không làm. Dù sao thì hôm nay Hessen cũng không thể làm gì được tôi.
Nếu có thì đây chính là cơ hội của tôi.
Để bật lại cái tên Hessen chết tiệt đó.
"Hessen, anh có biết không?"
Tôi cẩn thận đứng dậy khỏi chỗ ngồi để chiếc váy cưới không bị nhàu nát, và ở một bên tường, hình ảnh phản chiếu của tôi có thể được nhìn thấy toàn diện trong tấm gương soi toàn thân.
Đây là một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết được trang trí bằng hoa huệ và trang sức màu xanh lam, những món trang sức được cho là chúc cô dâu hạnh phúc.
Mái tóc bạc trắng của cô ấy được tết gọn gàng, trên đầu là một chiếc khăn che mặt và một chiếc vương miện bằng vàng ròng. Với lớp trang điểm nhẹ, cô ấy có vẻ ngoài trong sáng, thanh lịch với đôi mắt đá Peridot toả sáng rực rỡ.
"Ngay cả khi em có chết, em cũng sẽ không bao giờ nhờ anh giúp đỡ."
Nghe tôi nói vậy, mắt Hessen rung lên một lúc. Nhưng ngay sau đó, anh ta nắm chặt tay như thể sắp giết tôi.
Từ xa có thể nghe thấy tiếng đàn dương cầm và nhiều nhạc cụ dây. Khi đi qua Hessen, tôi thầm chửi rủa.
"Em phát ốm và mệt mỏi với anh và Owen rồi. Em ước gì hai người có thể chết đi."
"Cô...!"
Ngay trong ngày cưới, cô dâu đã chửi rủa một cách khiếm nhã như vậy.
Nhưng nếu không phải bây giờ thì khi nào tôi mới có thể nói những điều như này với Hessen đây?
Tôi đã luôn muốn nói với họ.
Owen và Hessen thân mến. Tôi luôn làm tốt việc nguyền rủa các anh trong đầu tôi đấy.
Các anh nghĩ tôi chỉ là một con mồi hiền lành nhỉ, nhưng thực ra, các anh chưa bao giờ nhìn thấy sự khát máu ở tôi.
Hessen đứng yên tại chỗ, không thể tóm lấy tôi. Anh ta biết nếu anh ta phá hỏng đám cưới, anh ta sẽ không thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của cha.
Tôi cười nhạo Hessen từ tận đáy lòng.
* Vietsub by Ổ Novel Convert *
Sảnh cưới ngập tràn hoa, hương thơm và tiếng nhạc du dương. Vì đây là một nhà thờ nên nhìn thoáng qua bầu không khí có cảm giác thiêng liêng nhờ những cửa sổ kính màu ở phía sau.
Tuy nhiên, ý kiến trung thực nhất của tôi là nơi này là địa ngục– chỉ là được trang trí trông giống thiên đường mà thôi.
Hắn đang đứng ở cuối con đường trắng trước mặt tôi. Đây là một cuộc hôn nhân mà cả hai chúng tôi đều không muốn. Một bên là cha tôi đang mỉm cười thân thiện với các vị khách, và đến lượt họ cũng đưa ra những lời chúc mừng.
Họ đều mỉm cười. Một khung cảnh đẹp như tranh vẽ của đạo đức giả.
Và tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều biết rõ điều này.
Công tước Everett đã gây áp lực lên gia tộc Valentino vì cuộc hôn nhân này.
Để khiến Valentino quỳ gối, ông ta đã phái viện trợ đến muộn, cô lập Valentino khỏi các gia đình quý tộc khác, đồng thời còn thực hiện vô số hành vi ác ý khác.
Tuy nhiên, những gương mặt tươi cười đó vẫn tiếp tục bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất của mình...
"Con thật xinh đẹp, Lily. Chúc mừng đám cưới của con."
Cha đưa tay về phía tôi. Tôi mỉm cười rạng rỡ và nắm lấy tay ông ta.
"Đều nhờ cha ạ."
Ông ta đã vui mừng như thế nào khi bán được tôi với giá cao nhỉ?
Âm nhạc đã thay đổi. Khi dàn nhạc đàn dây chơi một bản nhạc mới để thông báo sự xuất hiện của cô dâu, những cánh hoa bay phấp phới từ trần nhà.
Nó giống như một vở kịch vậy. Thật tuyệt vời theo cách nó giải trí.
Anh có cảm thấy vậy không?
Theodore Valentino đang nhìn tôi bằng đôi mắt xanh vô cảm. Cuối cùng khi tôi đến trước mặt hắn, cha đã đưa tay tôi cho hắn. Giống như một con búp bê làm từ gỗ, gương mặt hắn không có biểu cảm gì.
"Hôm nay chúng ta tụ tập tại đây để dự lễ cưới thiêng liêng của..."
Chủ hôn bắt đầu đọc bài giảng của mình. Cuộc hôn nhân này chẳng có gì ngoài sự giả tạo mục nát được bọc trong những tờ giấy gói đẹp đẽ.
Thế là, Theodore Valentino và tôi đã trở thành vợ chồng.
*** Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***
Buổi tiệc tiếp tục cho đến tận khuya. Buổi tối tôi vào phòng ngủ sớm hơn, tắm rửa, thoa dầu thơm lên tóc và cơ thể, rồi ngồi lên giường.
Tích, tắc, tích, tắc. Thời gian trôi qua. Tôi không biết mình sẽ bị bỏ rơi ngay trong đêm đầu tiên đấy. Tôi không nghĩ hắn muốn qua đêm với tôi.
Tôi nhớ lại lần tôi đến điền trang của Công tước Valentino cách đây không lâu để trả hắn chiếc áo khoác.
'Đại nhân muốn tôi thông báo cho cô rằng chiếc áo không còn sạch nữa, cô muốn làm gì với nó cũng được ạ. Cô có thể xé nó hoặc đốt nó thành tro.'
Thay vì mời người ta vào trong như bất kỳ vị khách nào đã đến thăm, tôi buộc phải đợi bên ngoài hơn 20 phút – chỉ để được một người hầu chào đón với thông điệp này.
Khi nghe điều này, tôi nhận thấy Theodore Valentino muốn tôi bị tổn thương. Nhưng đây không phải một nhận thức mới mẻ. Đối với hắn, tôi chỉ là con gái của gia tộc Everett mà hắn vô cùng coi thường.
Tuy nhiên, tôi không ghét cũng không oán giận hắn.
Nhưng câu hỏi được đặt ra. Tôi xứng với điều này sao?
Dù sao thì, với tôi, tốt nhất là giữ khoảng cách với hắn – rằng tôi không nên thích hắn.
Khi tôi gặp hắn ở khu vườn trong điền trang Everett trước đó, đấy chỉ là một cảm xúc thoáng qua.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, việc tẩy não bản thân như thế này khiến tôi thấy thoải mái.
Cạch.
Cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân trên sàn, tôi ngước lên nhìn người mà tôi đã chờ suốt buổi tối.
Hắn vừa tắm xong, mái tóc đen còn ướt. Đôi mắt xanh của hắn trông chán nản. Với chiếc áo choàng được buộc bằng một nút thắt thô của thắt lưng vải, bộ ngực săn chắc của hắn có thể được nhìn thấy xuyên qua phía trước.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn mà không nhận ra, anh vừa cười vừa nhặt chai rượu trên bàn lên.
Tôi biết ngay đó là một tiếng cười chế nhạo. Khoảnh khắc hắn bước vào phòng ngủ, tôi đã vô tình bị hắn mê hoặc – và hắn đã nhận thấy điều này. Mặt tôi nóng bừng.
Hắn rót rượu vào ly và không ngần ngại bước đến chỗ tôi.
"...!"
Và cánh tay tôi bất ngờ bị kéo đi khiến tôi không kịp giật mình. Ngay cả trước khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt tôi đã mở to khi nếm được vị rượu thơm nhưng cay nồng đang chảy xuống cổ họng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro