Chương 31
Tôi có cảm giác như đã gặp ai đó trong mơ, nhưng tôi không thể nhớ người đó là ai.
Khi tôi gắng nhấc mí mắt lên, cảm giác như thể chúng đã bị đóng kín bởi hàng ngàn rễ cây, một trần nhà xa lạ hiện ra trong tầm mắt tôi.
"..."
Tôi ngơ ngác chớp mắt. Trong giây lát, tôi cố nghĩ xem mình đang ở đâu, nhưng giọng nói của ai đó đột nhiên gọi tôi khá khẩn trương.
"Lily! Lily, em tỉnh rồi à?"
"..."
Giọng nói lớn xuyên qua màng nhĩ của tôi, khiến đầu tôi choáng váng. Tôi cau mày giơ một tay lên. Tôi làm điều này mà không suy nghĩ nhiều, nhưng rồi Theodore đã nắm lấy tay tôi và nhìn tôi với vẻ tuyệt vọng.
"Lily... Em sao rồi? Nếu cảm thấy đau hay khó chịu ở đâu, hãy cho ta biết."
Tất cả những gì tôi muốn là hắn buông tay tôi và tránh xa tôi ra, nhưng khi tôi cố nói, giọng tôi không thể phát ra bình thường được. Chỉ sau vài tiếng rên rỉ tôi mới có thể nói được một lời.
"Nước..."
Theodore nao núng trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng buông tay tôi ra. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng hắn đã rời đi, mặc dù hắn lại xuất hiện với một ly nước trên tay. ...Hắn không buông ra, hắn chỉ đi lấy nước cho tôi.
"Đây, ta mang nước cho em."
"..."
Thấy cảnh tượng vô lý này, môi tôi giật giật. Lẽ ra hắn nên yêu cầu người hầu lấy nước mới phải.
Nghĩ lại thì, Charlotte đâu? Tôi nhìn quanh, và ở kia. Charlotte đến bên giường và giúp tôi ngồi dậy.
"... Cảm ơn em."
"Đây là nhiệm vụ của em mà."
Charlotte chu đáo đặt một chiếc đệm mềm phía sau tôi để tôi có thể ngồi thoải mái, sau đó cô ấy lùi lại với hai tay xếp gọn phía trước.
Theodore bình tĩnh chờ ở bên cạnh với chiếc ly trên tay.
Tôi lấy chiếc ly ngay lập tức. Cảm giác như thể tôi không thể kìm nén được sự thôi thúc ngột ngạt muốn bày tỏ sự khó chịu của mình và từ chối hắn.
"Ha..."
Tôi cảm thấy dễ chịu hơn sau khi uống một ít nước mát. Sau khi thở ra một hơi dài, tôi đưa chiếc ly lại cho Charlotte.
Charlotte liếc nhìn Theodore một lúc trước khi cầm lấy chiếc ly.
Tôi hít một hơi thật sâu nữa và nhắm mắt lại. Sau đó, tôi mở mắt và hỏi Theodore.
"Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi? Những người khác... họ ổn chứ?"
"Em đã bất tỉnh sáu tiếng đồng hồ. Những người khác đều an toàn."
"... Có những hiệp sĩ hoặc bị thương hoặc đã bị giết."
Khi tôi nói điều này, Theodore dừng lại một lúc trước khi thở dài.
"... Đúng vậy."
Sau đó tôi nghe thêm chi tiết từ hắn. Hiệp sĩ của mỗi gia đình đều có thương vong, và hắn nói một hiệp sĩ từ nhà Valentino cũng đã tử trận.
Đoàn hiệp sĩ có nhiều thương vong nhất là hiệp sĩ Vương thất. Họ là những người tiên phong trong trận chiến... và việc điều này xảy ra là điều đương nhiên, nhưng...
'Sẽ có một lễ tưởng niệm. Mình sẽ phải tham dự.'
Vì có một sự việc bất ngờ và nhiều người bị thương hoặc thiệt mạng, bữa tiệc đã định sẽ phải hoãn lại.
Ban đầu, một bữa tiệc hoành tráng sẽ được tổ chức sau cuộc đi săn, nhưng nó sẽ được thay thế bằng một lễ tưởng niệm.
Khi tôi chuẩn bị đứng dậy khỏi giường, Theodore đặt tay lên vai tôi. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh trong tay hắn khi hắn giữ tôi.
Lông mày hơi nhíu lại, hắn ngước mắt lên nhìn tôi, rồi trầm giọng nói.
"Em cần nghỉ ngơi. Cứ nằm đi."
"Không cần, tôi ổn."
"Em không thể."
"Không phải là tôi đã nói tôi ổn sao."
Khoảng 10 phút đã bị lãng phí như thế này. Theodore bướng bỉnh cố gắng can ngăn tôi làm bất cứ điều gì, nhưng sau cuộc ẩu đả, tôi gạt hắn ra và đi về phía phòng tắm với Charlotte.
Tôi tắm rửa, thay đồ tối màu gọn gàng rồi tết tóc. Nhìn vào gương, mặc dù trông xanh xao nhưng tôi vẫn đủ sức để tham dự lễ tưởng niệm.
Lúc này tôi đang đi thẳng tới cửa, Theodore lại chặn đường tôi. Vẻ mặt hắn vẫn đầy lo lắng, nhưng trên nét mặt lại có chút không hài lòng.
"Ta đã dặn người hầu mang đồ ăn lên rồi. Em hãy ăn trước đã. Em cũng nên uống một ít thuốc sau khi ăn."
"..."
Thực sự, hắn trở nên rất khó chịu kể từ khi mất trí nhớ. Tôi không thể quen với việc hắn chăm sóc tôi như thể hắn là gà mái mẹ.
Lần này tôi cũng muốn đẩy hắn ra. Tuy nhiên, thay vì làm vậy, tôi cắn môi dưới và kìm nén cơn tức giận.
Charlotte, người đang bồn chồn ở gần đó, lại gần hơn và lên tiếng.
"Phu nhân, tốt hơn là người nên ăn gì đó trước. Bác sĩ riêng của người sẽ sớm mang thuốc đến nên người sẽ cần phải uống thuốc ạ..."
"..."
Cuối cùng, tôi buộc phải ngồi xuống. Một lúc sau, có vài người hầu mang bữa ăn lên. Tôi thờ ơ nhìn đống đĩa trên bàn.
"Xin người hãy thử một ít, ngay cả khi người không thích. Bằng cách đó, người sẽ được tiếp thêm sinh lực ạ."
Chỉ vào thức ăn được phục vụ, Charlotte nhẹ nhàng giục tôi. Tôi không đói lắm, cũng chẳng muốn ăn gì, nhưng cuối cùng, tôi thở dài và cầm thìa lên.
Tôi múc vài thìa súp ấm, rồi xé một lát bánh mì trắng thành từng miếng nhỏ và ăn một ít. Sau đó, tôi lấy một ít salad và trái cây đặt trên đĩa và chầm chậm nhai.
Charlotte và Theodore nhìn tôi ăn với vẻ nghiêm túc. ...Tôi chưa bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó họ cũng có biểu cảm tương tự.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Khi tôi tráng miệng bằng một ít nước có lá bạc hà nổi trên bề mặt, rồi lau môi bằng khăn ăn.
Như thể không thể nhịn được việc không nói ra điều đó, Theodore hỏi.
"Em không định ăn nữa ư? Đó thực sự là tất cả những gì em sẽ ăn?"
"Nếu tôi ăn thêm nữa, tôi sẽ bị đau bụng."
"..."
Nghe câu trả lời của tôi, Theodore nặng nề thở dài và lẩm bẩm, "Em ăn nhiều như một con chim..."
Tôi đứng dậy khỏi chỗ, nhưng cùng lúc đó, ngoài cửa có tiếng gõ.
Cốc cốc–
"Thưa phu nhân, tôi là bác sĩ riêng của người, Jane Thorpe. Tôi đã mang thuốc thảo dược tới ạ."
Lại nữa, khi tôi đang chuẩn bị rời đi, tôi lại bị thúc giục ngồi xuống.
"... Vào đi."
Jane lập tức mở cửa bước vào. Tay cô ta đang cầm một chiếc khay bạc, trên khay có một chiếc bát có nắp đậy.
Bác sĩ cúi đầu chào tôi và Theodore, rồi cô ta vội vàng đến bên tôi và đặt khay xuống bàn.
Khi cô ta mở nắp bát, mùi đắng của hỗn hợp thảo mộc lan toả trong không khí. Theo phản xạ, tôi nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng khi Jane cẩn thận nhấc chiếc bát lên và đưa cho tôi.
"Phu nhân..."
"..."
Tôi không thể hành động như một đứa trẻ 10 tuổi không chịu uống thuốc, nên tôi đành phải nhận bát thuốc từ tay cô ta.
Đó là một chiếc bát bạc có tay cầm ở mỗi bên và bên trong là một chất lỏng màu vàng sẫm. Tôi nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu của mình trên đó, nhưng tôi đã nhanh chóng uống hết trong một ngụm.
Sau khi nuốt hết thuốc đắng, tôi đặt bát xuống.
Nhưng rồi, đột nhiên, một thứ gì đó được đẩy vào môi tôi, khiến tôi phải nhăn mày.
Một vị ngọt dần lan ra đầu lưỡi. Và tôi nhận ra đó chính là kẹo.
Tôi ngước lên nhìn người đưa mảnh giấy, vẻ mặt bối rối đến ngớ ngẩn.
Dĩ nhiên, Theodore Valentino là người duy nhất làm điều thô lỗ như vậy.
"Đó là kẹo chanh. Ta nghe nói em thích hương vị này."
"..."
Khi viên kẹo tan chảy trong miệng, tôi tiếp tục nhìn hắn với vẻ kinh ngạc. Theodore giao tiếp bằng mắt và mỉm cười với tôi một cách không hối lỗi.
Sau đấy Jane bắt đầu đo mạch, kiểm tra tình trạng của tôi bằng cái này cái kia. Vẻ mặt của cô ta ngày càng nghiêm túc hơn.
Khi cô ta liếm môi để làm ẩm chúng, cô ta nghiêm túc nói.
"... Tôi tin là sẽ tốt hơn nếu kê đơn thuốc mạnh hơn. Và... Phu nhân, người cũng phải ăn uống đầy đủ nữa. Điều đáng lo nhất là người bị suy dinh dưỡng, thể chất quá yếu... Nhất thiết phải tích cực chăm sóc sức khoẻ ạ."
Nói cách khác, cô ta đang nói tình trạng hiện tại của tôi rất yếu. Ngoài ra, tôi đã mất ngủ từ khi ngừng uống thuốc ngủ nên việc tôi rơi vào tình trạng tệ là điều đương nhiên.
Tôi gật đầu, không nói lời nào. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc chăm sóc sức khoẻ của tôi sẽ là điều vô ích.
"Vậy, thưa phu nhân. Hôm nay xin người đừng quá sức nữa. Và nếu cảm thấy không khoẻ, người phải nghỉ ngơi ngay..."
Sau khi nói thêm vài điều, Jane rời khỏi phòng.
Hai người bị bỏ lại một mình với tôi trong căn phòng im lìm nhìn chằm chằm tôi với những cảm xúc phức tạp hiện lên trên nét mặt của họ.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ và mỉm cười với Charlotte.
"Ta ổn, Charlotte, đừng lo. Em có thể giúp ta chuẩn bị để ra ngoài lần nữa không? Lớp trang điểm của ta cần được sửa lại một chút."
"... V-Vâng, phu nhân!"
Vẫn với vẻ kiềm chế, Charlotte gật đầu như thể đang che giấu sự bối rối của mình, rồi nhanh chóng đến bên tôi.
Khi tóc và lớp trang điểm của tôi được sửa lại lần nữa, ánh mắt nặng nề của Theodore chưa bao giờ rời khỏi tôi.
Đó là một ánh mắt đầy quan tâm, nhưng nó chẳng là gì ngoài một gánh nặng đối với tôi.
*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***
Sảnh lớn nhất của biệt thự ban đầu sẽ được dùng làm nơi tổ chức bữa tiệc, nhưng hôm nay, thay vào đó sẽ là một buổi lễ tưởng niệm để tôn vinh các hiệp sĩ đã hy sinh.
Lễ tưởng niệm những người đã hy sinh khi chiến đấu với quái vật vô cùng quan trọng, cho dù đó là giữa thường dân hay quý tộc.
Này là do niềm tin rằng nếu con người chết vì những con quái vật này, những người chết sẽ không thể yên nghỉ theo thời gian và do đó, họ sẽ trở thành những tinh linh tà ác.
Cho dù điều này có đúng hay không thì dĩ nhiên điều quan trọng là phải bày tỏ sự kính trọng đối với những hiệp sĩ đã hy sinh trong khi bảo vệ những người khác.
Tôi dâng hoa lên bệ thờ và cầu nguyện. Sau một lúc, khi tôi cầu nguyện xong, tôi nhanh chóng quay đi. Tuy nhiên, tôi đã chạm mắt với Owen, người đang đứng ở một bên hành lang.
Tôi lập tức đảo mắt và hướng về phía Theodore. Vào lúc đó, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng cười khúc khích trầm thấp của Owen.
Có lẽ gương mặt tôi tái nhợt vì Theodore đã nắm lấy tay tôi và hỏi.
"Lily, em ổn chứ?"
"... Tôi ổn."
Sau khi trả lời ngắn gọn, tôi đứng bên phải hắn. Dù không cần thiết nhưng Theodore vẫn quàng tay qua vai tôi.
Tôi gần như ở trong vòng tay hắn, và như thường lệ, điều này khiến tôi không thoải mái. Kìm nén mong muốn thoát khỏi hắn, tôi cắn vào bên trong má mình. Ngay lúc đó, tôi thấy Owen đang từ từ đi về hướng này.
Cuối cùng, khi anh ta đứng trước mặt chúng tôi, anh ta mỉm cười với tôi khi nói.
"Ta mừng là em vẫn ổn, Lily. Em thấy sao rồi?"
"... Em không sao. Cảm ơn anh đã quan tâm."
Tôi chạm mắt với anh ta và đáp như thể tôi đang đọc thuộc lòng những câu thoại dập khuôn. Tên pháp sư đáng ngờ kia không thấy đâu cả. Kẻ đó không đến dự lễ tưởng niệm ư?
Rồi Owen quay sang Theodore và bình tĩnh nói.
"Ta muốn nói chuyện riêng với Lily một lúc."
Nghe những lời này, lông mày Theodore giật giật. Bàn tay đang nắm vai tôi căng thẳng. Dù bề ngoài có một nụ cười dịu dàng trên môi nhưng hắn đã từ chối.
"Không cần phải làm thế. Nếu ngài muốn nói chuyện ngài có thể nói ở đây."
"Tại sao chứ? Đây chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn giữa anh trai và em gái thôi mà."
"Ồ, thế thì đó là cuộc trò chuyện kiểu gì? Ta là chồng của Lily, nhưng đó là điều mà ta không nên nghe sao?"
Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên băng giá, như thể trong phút chốc đã trở thành giữa mùa đông. Tuy nhiên, đây là lễ tưởng niệm nên tôi vội vàng hất tay Theodore và đứng giữa hai người họ.
"Lily...!"
"Tôi sẽ quay lại ngay. Ngài không cần phải lo như vậy."
Tôi bình tĩnh nói và khuyên hắn đừng giữ tôi lại nữa.
Owen mỉm cười vui vẻ và đưa tay về phía tôi. Và, như một cái máy, tôi nắm lấy tay anh ta và để anh ta dẫn tôi đi.
Tôi có thể cảm thấy Theodore đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng tôi không nhìn lại.
Khi Owen đưa tôi đến một hành lang vắng vẻ, anh ta nhìn tôi với gương mặt suy tư. Thái độ của anh ta cho tôi biết anh ta giống như một người định giá, đang xem xem món đồ này đã hư chưa hay vẫn còn dùng được.
Anh ta nắm chặt tay tôi một cách đau đớn, rồi, với giọng nhẹ nhàng, anh ta ra lệnh.
"Hãy chuẩn bị cho việc ly hôn đi, Lily Everett."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro