Sự im lặng đè nặng lên Sảnh Avoridge. Nó giống như sự bình yên trước cơn bão.
Và tôi mừng vì cơn bão sắp ập đến. Đây là lần đầu tiên bà Seymour mất bình tĩnh đến mức này. Ngay cả khi lần đầu biết Theodore đã mất trí nhớ và bắt đầu quanh quẩn quanh tôi, bà ta cũng chưa bao giờ hành động như vậy.
Bà ta tiếp tục cố nhếch khoé môi lên thành một nụ cười, nhưng miệng bà ta cứ co giật.
Rồi tôi liếc nhìn Theodore với vẻ đáng thương, lúc này sự tức giận dần lan rộng trên gương mặt kinh ngạc của hắn.
"Chuyện..."
Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng khắp sảnh yên tĩnh.
"Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy...? Dì..."
Với đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn sải bước về phía này. Đằng sau hắn là chỉ huy hiệp sĩ, người đang mở to mắt trong khi quan sát tình hình.
Bà Seymour ngơ ngác nhìn hai người một lúc rồi mở miệng.
"T-Theo, ta chỉ..."
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe thấy bà Seymour hoang mang đến thế. Hơn nữa, vẻ mặt méo mó của bà ta lúc này không giống với vẻ ngoài thường ngày của bà ta.
Tôi cảm thấy hài lòng vì điều này. Đây có phải cái mà người ta gọi là nghiệp quật không?
Trong lòng tôi vui mừng, nhưng Theodore đã đến gần tôi hơn trước khi tôi kịp nhận ra và cẩn thận kiểm tra má tôi.
"... Nó sưng rồi. Chúng ta cần phải nhanh chóng chườm đá cho em."
"Tôi ổn– Từng này có thể chịu đựng được."
Gần như trả lời một cách bình tĩnh như thường lệ, tôi nhanh chóng cố tỏ ra như thể bản thân bị đau. Trong tình huống như thế này, tốt hơn là biểu diễn cho họ thấy.
Theodore thở dài đau đớn như thể hắn mới là người bị tát. Hắn quay lại và nhìn bà Seymour.
Bà Seymour vẫn có vẻ như bị sốc, nhưng đủ nhanh, bà ta đã điều chỉnh lại nét mặt của mình và đeo lên chiếc mặt nạ điềm tĩnh.
Tôi chắc chắn bà ta đã nghĩ ra một lý do thích hợp trong đầu rồi. Và tôi có thể đoán được bà ta sẽ nói gì.
"Dì. Dì đã nói gì với Lily?"
Giọng điệu của Theodore rõ ràng đầy giận dữ.
Người mà hắn đang tức giận bây giờ là bà Seymour chứ không phải ai khác. Đúng là một cảnh tượng kỳ lạ để xem. Đây có phải ý của người ta khi họ nói, 'Ta có thể thấy đủ thứ khi ta sống lâu hơn' à?
"Theo... Chắc cháu cũng rất ngạc nhiên, nhưng việc này có lý do của nó."
"Dù lý do của dì là gì, làm sao có thể có lý do chính đáng để động tay với Công phi Valentino chứ? Bất kể dì có phải trưởng bối hay không."
Cơn giận của Theodore không hề nguôi ngoai mà ngược lại, trở nên lạnh lẽo.
Có lẽ trong trạng thái không tin rằng Theodore đang giận mình, bà Seymour chớp mắt vài lần trong khi tiếp tục tỏ ra bối rối.
Giống như bà ta là một người mẹ nhìn thấy con trai mình nổi loạn chống lại mình vậy. Tôi kìm lại thôi thúc muốn cười toe toét.
Bà Seymour tự ví bản thân là mẹ ruột của Theodore. Và Theodore đã nhận thức được việc này.
Tuy nhiên, không có nghĩa là hắn hài lòng về nó.
"Cháu thực sự hy vọng chuyện như này sẽ không xảy ra nữa. Đừng động tay vào Lily. Đây không phải những lời sáo rỗng đâu, dì, nên xin dì hãy nhớ lấy."
Lời của hắn không khác gì một lời cảnh báo máu lạnh. Nếu như chuyện đã xảy ra hôm nay lặp lại... Theodore tính làm gì với bà Seymour nhỉ?
Ảnh hưởng của bà Seymour trong gia đình này không hề nhỏ, nên hắn sẽ không làm gì để trừng phạt hành vi này, nhưng... Nếu chuyện này xảy ra lần hai, có vẻ như hắn sẽ không ngồi yên nữa.
Trong cơn bàng hoàng, bà Seymour che môi lại. Bà ta đến gần Theodore hơn khi nói.
"Theo, hãy nghe ta nói."
"Cháu không còn gì để nghe nữa. Cháu sẽ đi với Lily."
Theodore kiên quyết không nghe lời bào chữa nào về việc bà ta đã tát tôi như nào.
Hắn quàng một tay qua vai tôi và dẫn tôi ra khỏi sảnh. Charlotte và chỉ huy hiệp sĩ theo sau chúng tôi.
Sau khi liếc ra sau, tôi giải thích ngắn gọn cho Theodore lý do mà tình hình lại leo thang.
"... Ta hiểu rồi."
Và sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Theodore lặng lẽ gật đầu và dùng một tay mở cửa.
Tay còn lại của hắn vẫn đặt trên vai tôi. Tôi muốn bỏ bàn tay đó ra khỏi mình, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là nao núng.
"... Đại nhân...?"
Mùi thuốc xông vào giác quan của tôi. Theodore đã dẫn tôi đến phòng y tế của bác sĩ riêng của tôi, Jane Thorpe.
Với đôi mắt tròn xoe, Jane Thorpe lần lượt nhìn tôi và Theodore, rồi cô ta gấp gáp hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Phụ nhân, người bị đau ở đâu... a."
Đơn từ 'a' chứa đựng rất nhiều lời chưa nói. Đôi mắt của Jane dán chặt vào cái má sưng tấy của tôi.
Cô ta bị sốc trong giây lát, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại và nói với giọng nghiêm túc.
"Trước tiên, xin hãy ngồi ở đây."
Không lâu sau khi tôi ngồi xuống, Jane bắt đầu chữa trị cho tôi. Tấm vải lạnh được phủ chất khử trùng được lau trên má tôi. Nó hơi nhức một chút nhưng không đến mức không thể chịu được.
Tôi đã bị thương nhiều lần ở điền trang Everett nên chuyện này không có gì to tát.
"Nó có đau không, thưa phu nhân?"
"Ổn rồi."
"Nó có đang nhói hay..."
Tôi lắc đầu.
Jane Thorpe thở dài một tiếng rồi thoa kem lên má tôi.
Sau khi được chữa trị như vậy, vết sưng tấy dường như đã giảm đi một chút.
Tôi đứng dậy và thấy Charlotte đang lảng vảng gần đó. Cô ấy tiến tới và hỏi.
"Tôi có nên chườm đá cho phu nhân không, bác sĩ?"
"Sau khi kem đã ngấm, xin hãy chườm đá khoảng 30 phút trước khi ngủ. Tôi không nghĩ ngày mai sẽ cần đến nó..."
Jane Thorpe vừa nói những chỉ dẫn vừa kiểm tra má tôi một lần nữa rồi đưa ra loại thuốc mà tôi cần uống. Cô ta nói nó có thể làm giảm sưng tấy và giúp giảm đau và nhức nhối.
"Phu nhân hiện không đủ sức để uống thêm bất kỳ loại thuốc nào nữa, nên... xin hãy chỉ dùng những thứ tôi chỉ định cho người, đừng dùng bất kỳ loại thuốc nào khác ạ."
Khi Jane nói thêm điều này, vẻ mặt Theodore trở nên u ám. Tôi biết tại sao hắn lại phản ứng như vậy, nhưng tôi không muốn nghĩ sâu về điều đó. Tôi gạt suy nghĩ đó đi.
Sau khi chúng tôi rời phòng, Charlotte đã trả lại chiếc ghim cài bằng vàng cho chỉ huy hiệp sĩ. Anh ta trao đổi vài lời với Charlotte trong khi trông khá phấn khởi, sau đó anh ta liếc về phía này và nhìn Theodore.
Một lúc sau, anh ta nhớ ra có việc gấp cần làm nên rời đi như đang chạy trốn. Theodore quay sang Charlotte và nói.
"Chắc cô đã có khoảng thời gian khó khăn."
"...!"
Đây là lần đầu tiên hắn nói những điều như vậy với cô ấy. Charlotte sửng sốt nhìn chằm chằm hắn, nhưng cô ấy lập tức lúng túng gật đầu. Rõ ràng là cô ấy không thoải mái với lòng tốt của Theodore.
"... Lily, bây giờ em nên về phòng và nghỉ ngơi. Phần còn lại ta sẽ giải quyết nên đừng lo."
Tôi định đồng ý, nhưng chợt nhớ tới Adeline một cách muộn màng. Tuy nhiên, nếu tôi đối mặt với cô ta một lần nữa trong bộ dạng như thế này thì sẽ có vấn đề mất.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mở miệng giải thích.
"Công nương Alvinith vẫn đang ở phòng khách. Ngài có thể chuyển lời giúp tôi không? Rằng tôi cảm thấy không khoẻ nên tôi cần phải nghỉ ngơi. Hy vọng cô ấy sẽ thông cảm và tôi cũng xin lỗi vì đã để cô ấy phải chờ."
"..."
Lông mày của Theodore nhíu lại khi nghe những lời của tôi. Có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn nghe tin Adeline ở đây, trong lâu đài Valentino.
Trên mặt hắn thậm chí còn có chút khó chịu, nhưng hắn đã trả lời ngay.
"Đừng lo về Công nương Alvinith. Những gì em phải làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt."
"..."
Và Theodore hộ tống tôi về phòng. Lòng tốt của hắn, vốn không giống hắn, vẫn khiến tôi rất khó chịu.
Sau khi hắn rời đi, vết nổi da gà trên cẳng tay tôi cũng biến mất.
Tôi cảm thấy rất mệt về mặt tinh thần. Tôi thở dài một tiếng rồi ngã vật xuống giường.
Charlotte vội vàng kiểm tra má tôi.
"Phu nhân, vẫn còn đau ạ?"
"Không, ta khá ổn. Hãy lấy cho ta một tách trà."
"Vâng, vâng!"
Chẳng bao lâu sau, Charlotte đã mang cho tôi một ít trà và kể cho tôi nghe về chuyện đã xảy ra với chỉ huy trước đó.
"... Đó là lý do tôi vào phòng chỉ huy và đợi, nhưng 10 phút sau ngài ta không đến nên tôi lại ra ngoài."
"Ta hiểu rồi."
Tóm lại, mọi chuyện diễn ra như thế này.
Chỉ huy dường như đã vội vã ra ngoài vì anh ta phải đồng hành cùng Theodore. Anh ta đã quay lại trong giây lát và yêu cầu Charlotte, người mà anh ta gặp ở hành lang bên ngoài phòng, vào trong trước vì có thể phải mất 10 phút thì anh ta mới quay lại. Tuy nhiên, việc này mất nhiều thời gian hơn anh ta nghĩ. Đúng vào khoảng thời gian đó, vụ trộm đã xảy ra.
Chắc hẳn sau khi Charlotte rời khỏi phòng, Serena và Ayla đã lấy trộm chiếc ghim cài bằng vàng. Khi đó, Serena tình cờ nhìn thấy Charlotte và nghĩ đến việc đổ tội cho Charlotte. Sau khi cả Charlotte và chiếc ghim cài đều đã ra khỏi phòng, cô ta sẽ báo cáo cho chỉ huy hiệp sĩ một khi anh ta quay lại.
'Nhưng khi Charlotte được bà Seymour gọi đến, chỉ huy lại đang đi công chuyện khẩn cấp.'
Nó trở nên phức tạp và lằng nhằng đến mức trở thành tình huống hoàn hảo để Charlotte bị hiểu lầm. Nếu không có Jenna chạy tới và kể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra thì Charlotte chắc chắn đã phải trải qua một trận đòn.
"... Không thể tin là bà ta định tiếp tục đánh đòn mà không có bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào. Nghĩ lại chuyện đó là ta lại thấy tức."
Đôi mắt của Charlotte mở to khi cô ấy nghe thấy những gì tôi thì thầm bằng giọng trầm. Vì lý do nào đó, cô ấy do dự một lúc, nhưng rồi cô ấy liếc tôi bằng đôi mắt đẫm lệ.
"... Cảm ơn người, phu nhân."
"?"
"T-Tôi sẽ đi hái vài bông hoa ở khu vườn phía sau! Người sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi thấy hoa tươi! Tôi sẽ quay lại ngay, nên người hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé!"
Sau đó, như một mũi tên, cô ấy lao ra khỏi phòng.
Khi tôi uống xong tách trà, Charlotte đã quay lại với 10 bông hoa. Chúng đã giúp tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.
*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***
Tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc đích thân đến gặp chỉ huy vì Charlotte không thể chuyển lời nhắn của tôi cho anh ta trong lúc rủi ro đó.
Khi tôi nói chuyện với anh ta, đôi mắt của chỉ huy luôn liếc về phía Charlotte với ánh nhìn kỳ lạ.
Bên cạnh đó, cuộc trò chuyện không có tiến triển gì vì Charlotte cứ liên tục xin lỗi, nói rằng đó là lỗi của cô ấy nên cô ấy mới suýt bị vu oan.
Chỉ sau cuộc trò chuyện này, tôi mới có thể xem hồ sơ quân sự mà chỉ huy đã giao cho tôi.
Ban đầu, lẽ ra anh ta phải xin phép Theodore trước khi cho phép bất kỳ ai truy cập vào hồ sơ, nhưng anh ta đã chỉ ra thái độ của Theodore với tôi ngày hôm qua và cho rằng việc đó sẽ ổn thôi.
Tuy nhiên, tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm nếu sau này chỉ huy bị Theodore khiển trách. Và tất cả là do chỉ huy đã bị Charlotte phân tâm.
Tôi xem kỹ hồ sơ ghi lại vết thương của Theodore, ghi nhớ những gì được viết rồi trả tài liệu cho chỉ huy. Sau đó tôi hỏi một cách gián tiếp.
"Ngoài những gì được viết trong hồ sơ này, có điều gì đáng ngờ hay kỳ lạ khi ngài ấy nhận vết thương đó không?"
Vẫn lén lút liếc nhìn Charlotte, chỉ huy trở nên bối rối như thể bị bắt quả tang đang làm gì đó sai trái, rồi đáp.
"Cái đó thì... không có gì ạ. Tôi không nhớ, thưa phu nhân. Có rất nhiều quái vật đi qua vết nứt, đó là lý do."
"Ta hiểu rồi."
Sau khi nói chuyện với anh ta, tôi bước ra khỏi cửa. Tôi định về phòng với Charlotte, định sẽ ăn chút đồ ăn nhẹ, nhưng rồi tôi nghe thấy giọng của chỉ huy ở phía sau.
"Thứ lỗi, cô Charlotte."
Có vẻ như anh ta vẫn còn muốn nói điều gì đó với Charlotte. Chỉ huy cố gắng đánh giá phản ứng của tôi. Một cách hờ hững, tôi gật đầu.
Mặt lập tức đỏ một chút, chỉ huy quay về phía Charlotte.
"Nếu cô không phiền, có lẽ tuần tới..."
Tôi đứng ở bên cạnh nhìn chỉ huy rụt rè ngỏ lời hẹn hò với Charlotte, nhưng cô ấy đã vội vàng từ chối.
Chỉ huy bị từ chối nhanh chóng trở nên ủ rũ. Anh ta trông như một con chó săn lớn bị lạc mất chủ vậy.
Một lúc sau, chúng tôi trở về phòng và chỉ còn lại tôi với Charlotte. Cô ấy lớn tiếng than thở.
"Em bận lắm. Dĩ nhiên, em phải luôn ở bên phu nhân mà."
Tôi mỉm cười, không nói một lời, kéo rèm cửa sổ lại. Hôm nay nắng chói lạ thường, chói chang trước mắt tôi.
*** Đăng tại Vcomycs & Wattpad ***
Bốn ngày sau, bữa tiệc đi săn của Thế tử đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro