Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Có hai sảnh chính trong dinh thự chính của điền trang Valentino. Nơi kết nối trực tiếp với lối vào trung tâm là Sảnh Avoridge, và sau khi đi qua Sảnh Avoridge, ta sẽ đến Đại Sảnh.

Đại Sảnh chủ yếu được dùng cho các bữa tiệc lớn và vũ hội, trong khi Sảnh Avoridge đóng vai trò phụ trợ giữa chúng. Tất nhiên, điều này nghĩa là cái trước rộng hơn cái sau.

Ngoài ra, Sảnh Avoridge còn được dùng với mục đích tập hợp những người hầu, nơi bà Seymour hay tổng quản sẽ khiển trách họ.

"Cô có biết tại sao bà Seymour lại đang thẩm vấn Charlotte không?"

"Không ạ... Tôi chỉ thấy nó xảy ra từ xa nên không nghe thấy."

Khi trả lời, Jenna lắc đầu. Trong giây lát, tôi đã nghĩ về lý do Jenna đột nhiên giúp đỡ tôi và Charlotte.

Đó chỉ là một ý niệm mơ hồ, nhưng có vẻ như Jenna có ấn tượng rằng địa vị của tôi trong dinh thự này sẽ tăng lên vì thái độ của Theodore đối với tôi đã thay đổi.

'Nhìn vào việc cô ta mạo hiểm để bà Seymour nhắm vào bản thân vì đã cho mình biết về việc này là đủ rồi.'

Nhưng cô ta đã nhầm. Ngược lại với mong đợi của Jenna, địa vị của tôi trong gia đình này không hề được cải thiện. Không ai biết rằng một khi ký ức của Theodore quay lại, mọi thứ sẽ đâu lại vào đấy.

Thật ngu ngốc khi bắt đầu lạc quan ở đây. Tôi sẽ không mong đợi điều gì hơn thế này. Tôi sẽ chỉ làm những gì tôi có thể làm với địa vị hiện tại.

"... cô nghĩ cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao, Charlotte Brandon?!"

"Đúng vậy. Cô là người duy nhất vào phòng của chỉ huy hiệp sĩ, vậy còn ai ở đây đã lấy trộm nó nếu không phải chứ?"

Khi chúng tôi đến gần Sảnh Avoridge, tôi đã nghe thấy giọng nói chói tai của bà Seymour và một thị nữ khác. Tôi dừng lại ở lối vào sảnh và đánh giá tình hình một lúc.

"Tôi không phải người đã lấy trộm nó. Tôi đã phục vụ tận tình cho phu nhân với tư cách thị nữ, vậy thì tại sao tôi lại có lý do để tham lam chiếc ghim cài bằng vàng của chỉ huy hiệp sĩ ạ?"

Đó là giọng của Charlotte. Ngay cả giữa mọi sự bất công, cô ấy vẫn bình tĩnh đáp lại.

Tôi nấp sau một cái cột và quan sát đám đông đang vây quanh Charlotte. Có bà Seymour, người có vẻ mặt nghiêm khắc, hai thị nữ và ba người hầu. Vì lý do nào đó không rõ mà nạn nhân, chỉ huy đội hiệp sĩ, không thấy đâu cả.

Charlotte đã bị cuốn vào tình huống này khi cô ấy đến phòng của chỉ huy đội hiệp sĩ theo lệnh của tôi. Tôi không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra mà đến mức này, nhưng...

Hiện tại, tôi chắc chắn hai điều.

Đầu tiên, chiếc ghim cài bằng vàng không bị Charlotte lấy trộm. Điều này quá rõ ràng.

Thứ hai, ngoài bà Seymour, hai trong số năm người đó có khả năng đã lấy trộm món đồ đó.

Tôi theo dõi chặt chẽ phản ứng của hai người đó. Một trong số họ trong rất lo lắng, trong khi người kia thì vô cảm.

Sau khi quan sát thật kỹ hai người đó, từ gương mặt cho đến cách họ hành xử, tôi liếc lại Jenna.

Khi tôi định bảo Jenna làm điều gì đó thì đúng lúc đấy.

"Đi–"

"Charlotte Brandon, để cô khai ra sự thật, cô nên bị quất roi. Đứng lên chiếc ghế đó và để lộ bắp chân của cô ra!"

'Gì cơ?'

Nghe những lời khó tin đó thốt ra, tôi trợn tròn mắt. Còn chẳng có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào cho thấy Charlotte đã ăn trộm nó, bà vẫn tiếp tục trừng phạt cô ấy? Bà mất trí rồi à?

'Tại sao bà ta lại làm điều này?'

Tôi vô thức hỏi, nhưng cũng không cần phải suy nghĩ quá sâu sắc mới tìm được câu trả lời.

Charlotte là thị nữ riêng của tôi và cô ấy cũng là người thân thiết nhất với tôi ở nơi này.

Nếu Charlotte bị yêu cầu rời khỏi điền trang này, ngay cả khi đó là cáo buộc sai, tôi sẽ hoàn toàn bị tẩy chay. Nếu không có ai làm tay chân cho tôi, hành động của tôi đương nhiên sẽ bị hạn chế.

Đó là điều mà bà Seymour đang hướng tới.

Trong một năm rưỡi qua, bà ta đã giả vờ là người chính trực nhưng lại bí mật tẩy chay tôi – lợi dụng cơ hội. Bà ta đã làm điều đó một cách khéo léo để Theodore không hề nhận ra.

Mà, sẽ chẳng có gì khác biệt nếu Theodore để ý... Dù thế nào đi nữa, lần này, bà Seymour chắc chắn đã quyết định làm điều gì đó đáng kể.

'Có thể bà ta thực sự nghĩ rằng Charlotte có tội, hoặc bà ta đứng sau chuyện này ngay từ đầu.'

"Lên ghế đi!"

Giơ cây roi lên, bà Seymour hét vào mặt Charlotte đang do dự. Tôi quay sang Jenna và vội vàng ra lệnh cho cô ta.

"Đi gọi chỉ huy hiệp sĩ tới đây."

"Nhưng chỉ huy, bây giờ đang–"

Jenna cố nói điều gì đó nhưng không có thời gian để nghe. Sau này tôi sẽ xem liệu cô ta có chú ý đến lời của tôi không.

Từ đây, Jenna đang đi trên dây giữa tôi và bà Seymour.

Nhưng không chần chừ thêm nữa, tôi bước vào Sảnh Avoridge.

"Bây giờ bà đang làm gì vậy, bà Seymour?"

Khi tôi cất giọng, lời của tôi vang vọng khắp sảnh.

Mọi người bên trong đều dừng lại, khi họ quay lại, một khoảnh khắc im lặng trôi qua.

Một lúc sau, bà Seymour trả lời câu hỏi của tôi.

"Lily, cô đến đúng lúc lắm. Thị nữ của cô đã lấy trộm chiếc ghim cài bằng vàng của chỉ huy hiệp sĩ, nhưng cô ta vẫn phủ nhận. Đó là lý do ta đang thẩm vấn cô ta."

"Tôi không trộm nó, thưa phu nhân!"

Charlotte cắt ngang và hét lên. Đôi mắt của cô ấy cho tôi biết chính xác cô ấy cảm thấy sai như nào. Lúc này, tôi gật đầu với cô ấy, không nói một lời rằng tôi biết cô ấy không làm điều đó.

"...!"

Đôi mắt của Charlotte ngấn nước khi cô ấy mím môi và đan hai tay vào nhau. Tôi chậm rãi bước về phía Charlotte. Sau đó, tôi đứng trước mặt cô ấy như thể để bảo vệ cô ấy.

Tôi quay sang bà Seymour.

"Có bằng chứng nào cho thấy Charlotte đã trộm nó không?"

"Có một nhân chứng. Serena? Cô sẽ kể cho Công phi những gì cô thấy chứ?"

Một người hầu tên Serena do dự, nhưng cô ta nhanh chóng bước tới trước tiếng gọi của bà Seymour. Mặc dù cô ta chỉ bước về phía trước ba bước, nhưng dáng đi của cô ta vô cùng lúng túng.

Serena ngước nhìn tôi, nhưng ngay lúc cô ta chạm mắt với tôi, miệng cô ta há hốc kinh hãi.

Serena là một trong hai người tôi đã quan sát trước đó. Trông cô ta vẫn vô cùng lo lắng.

Khi tôi thờ ơ nhìn lại cô ta, Serena liếm đôi môi khô khốc trước khi nói.

"T-Tôi là người hầu chịu trách nhiệm dọn dẹp phòng của chỉ huy hiệp sĩ, và tôi đang trên đường tới đó để dọn dẹp thì thấy thị nữ Charlotte vào trong."

"..."

"Tôi nghĩ điều đó thật đáng ngờ nên tôi quyết định báo cho chỉ huy về việc đó. Ngài ấy định ra ngoài một lúc nhưng đã quay lại, và tôi đã kể cho ngài ấy nghe về cô Charlotte khi ngài ấy bước vào phòng, nhưng rồi chỉ huy rất bối rối khi nhận thấy chiếc ghim cài bằng vàng của mình đã biến mất. Có vẻ như nó rất quý giá đối với chỉ huy vì ngài ấy thường cài nó trên áo khoác của mình..."

"..."

"Sau khi thấy những gì mình thấy, tôi nghĩ chính cô Charlotte đã lấy nó. Tôi đã thấy cô Charlotte bước vào phòng của chỉ huy trước khi nó biến mất, đó là lý do...! Cô Charlotte không quen biết chỉ huy và cô ta cũng không được phân công vào khu của hiệp sĩ, vậy mà cô ta lại vào phòng của chỉ huy... Đ-Đó là lý do tôi nghi ngờ cô ta."

Sau khi lải nhải giải thích trong khi vẫn tiếp tục trông có vẻ lo lắng, Serena vội vàng cúi đầu ngay khi cô ta chạm mắt với tôi.

Ai có mắt đều có thể nhìn thấy dường như cô ta không có tài nói dối.

Với giọng sắc bén, tôi hỏi thẳng Serena.

"Vậy cô đang nói cô là nhân chứng duy nhất, nhưng ai có thể nói không phải tên trộm ở đây? Trông như cô đang cáo buộc sai Charlotte để che đậy dấu vết của chính mình vậy. Sao ta có thể tin lời của cô đây?"

"N-Nhưng, tôi–"

"Ngay từ đầu, Charlotte là một thị nữ, và so với một người hầu như cô, cô ấy có mức lương cao hơn. Nói cho ta biết, giữa hai người, ai sẽ là người dễ bị chiếc ghim cài của chỉ huy cám dỗ hơn? Chỉ cần cô suy nghĩ một chút thôi, cô sẽ có thể đoán được câu trả lời mà nhỉ?"

"Không, phu nhân! Tôi không trộm nó! T-Thực sự, tôi...!"

"Nếu cô thực sự không lấy trộm nó thì chúng ta hãy tiến hành khám xét đi?"

"N-Nhưng..."

"Lily, đủ rồi. Serena–"

Khi tôi dồn Serena vào chân tường, quả nhiên, bà Seymour đã bước vào. Nhưng tôi đã ngắt lời bà ta và hỏi lại.

"Bà Seymour, bà đã thử khám xét những người này chưa? Chẳng phải việc đó nên được thực hiện trước sao?"

Biểu cảm của bà Seymour thoáng đổi khi bà ta giả vờ như không bị ảnh hưởng, nhưng bà ta lập tức bình tĩnh trả lời.

"... Ta nghĩ không cần phải gây ra náo động như vậy. Có nhân chứng ở đây, vậy là đủ rồi."

"Tôi không biết đấy. Chẳng phải rất có thể có người đã tuyên bố và giả vờ mình là nhân chứng sao? Hãy bắt đầu với những người đã ở đây. Ngoại trừ Charlotte, tất cả các cô đều được phân công đến khu của hiệp sĩ, đúng không?"

Để trả lời câu hỏi của tôi, một thị nữ và hai người hầu ngơ ngác gật đầu. Họ chưa bao giờ thấy tôi hành động như vậy.

Tôi nhìn sang nơi khác – về phía Serena, người đã trắng bệch như một tờ giấy, và người hầu còn lại, người vẫn đứng yên với vẻ vô cảm suốt thời gian qua.

Thoạt nhìn, người hầu đó trông có vẻ hoàn toàn bình tĩnh. Nhưng khi nhìn kỹ cô ta, tôi mới có thể thấy cô ta cứ cào vào hai bên móng tay, máu từ từ rỉ ra từ vết thương mới.

Tôi đến gần người hầu đó và hỏi cô ta.

"Tại sao tay cô lại thế này?"

"...!"

Người hầu tỏ ra nao núng, như thể cô ta không hề ngờ rằng tôi sẽ hỏi câu đó.

Cô ta nhìn tôi với đôi mắt mở to như cái đĩa, vội vàng giấu cả hai tay ra sau khi lắp bắp.

"Đ-Đây, chỉ là... thói quen ạ..."

"Cô sẽ phải sửa hết những thói quen xấu của mình trước khi có thể trở thành thị nữ đấy, cô không biết sao?"

Và đúng lúc đó, bà Seymour lại can thiệp.

"Lily, ta không nghĩ thói quen của đứa trẻ này lại là vấn đề vào lúc này."

"Phải, bà Seymour, bà nói đúng. Vì thế hãy nhanh chóng khám xét tất cả những người ở đây đi."

"Chúng ta thực sự cần phải làm điều đó sao? Ta tò mò về việc tại sao Charlotte Brandon lại vào phòng của chỉ huy hiệp sĩ hơn."

"Thực ra, bà Seymour, cô ấy làm thế vì ta đã bảo cô ấy làm vậy."

Khi bà Seymour nói, bà ta nở một nụ cười trên môi. Nhưng bây giờ, khi nghe câu trả lời của tôi, lông mày bà ta nhăn lại.

"Bà không thấy lạ khi Charlotte lấy trộm một chiếc ghim cài bằng vàng như thế khi cô ấy đến phòng của chỉ huy hiệp sĩ theo lệnh của tôi sao? Đó không phải lệnh của bất kỳ ai khác – là lệnh của tôi, của Công phi. Nhân tiện, bà sẽ nói rằng tôi đã ra lệnh cho cô ấy trộm chiếc ghim cài đó sao? Hay có lẽ, bà nghĩ cô ấy đã bốc đồng bỏ nó vào túi ở đấy? Chính xác thì cô ấy không vào căn phòng đó mà không có ai biết. Cô ấy đến đó vì tôi đã lệnh cho cô ấy làm như vậy."

"..."

Đôi mắt của bà Seymour rực lửa giận dữ. Nhưng bất chấp điều đó, tôi quay sang ba người hầu và hai thị nữ.

"Nào, tiến lên, chúng ta hãy khám xét từng người một. Hoặc là ai đã làm thì hãy ra đầu thú trước khi khám xét. Nếu ngươi làm điều đó, ta sẽ miễn cho ngươi mọi hình phạt về thể xác."

Tuy nhiên, không ai thừa nhận bất cứ điều gì nên cuộc khám xét cuối cùng cũng bắt đầu.

Cuộc khám xét được thực hiện bởi Charlotte. Bà Seymour trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt rực lửa, nhưng đúng lúc đó, Charlotte dừng lại khi cởi một chiếc tất của Serena.

"A, cái này..."

Khi chân trái giơ lên, Serena vẫn cứng người và không nói nên lời. Gương mặt cô ta hoàn toàn tái nhợt.

Chiếc ghim cài bằng vàng tuột khỏi chiếc tất.

Cô ta đã bước đi rất kỳ lạ vì chiếc ghim cài được giấu trong tất của cô ta.

Serena loạng choạng lùi lại và nhanh chóng ngã xuống sàn. Tôi đã đoán được điều đó, nhưng niềm tin của cô ta thực sự rất yếu.

Và tôi đã biết đáp án nhưng vẫn hỏi.

"Serena, cô đã trộm nó ư?"

"K-Không..."

Vai cô ta rung lên khi môi cô ta mở ra và khép lại. Nước mắt dâng lên trong mắt Serena khi cô ta mạnh mẽ lắc đầu, như thể cô ta thực sự vô tội.

Khi cô ta định nói gì đó, thị nữ không lịch sự bước tới và hét lên.

"Cô! Cô là người đã lấy trộm nó nhưng lại cố gắng ghim nó vào người khác?! Lần trước cô cũng trộm đôi bông tai bạc của Lucy đúng không? Các em của cô hẳn là tự hào lắm về cách kiếm sống của cô!"

Tình hình đã bắt đầu một cách phi lý, và lần này cũng sẽ kết thúc một cách phi lý. Và có vẻ như người phi lý nhất ở đây lại là người không có khả năng tự nhận thức.

Khi thị nữ đó chỉ vào Serena, ngón tay của cô ta run rẩy.

Tôi nắm lấy bàn tay đó và giữ yên. Bị sốc vì điều này, thị nữ quay sang tôi.

Với giọng điệu có phần chán nản, tôi nói.

"Dừng lại đi, Ayla. Không có tác dụng đâu. Thật không may cho cô, ngay cả khi cô bán chiếc ghim cài bằng vàng của chỉ huy hiệp sĩ... Không. Thực ra, dù cô có trộm thứ gì khác, cô cũng không thể giải quyết hết khoản nợ của người yêu đâu."

"Người, n-người đang..."

Tên thị nữ này là Ayla.

Tôi có cả một danh sách dài những điều đáng hổ thẹn của từng người hầu làm việc trong gia đình này.

Và tất nhiên, trong đó có cả Ayla.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro