Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

'Tại sao ký ức của hắn chưa trở lại? Nó được cho là chứng mất trí nhớ một phần tạm thời mà?'

Vì nó chỉ là tạm thời nên nó sẽ không kéo dài lâu – đáng ra nó phải được giải quyết sớm. Chưa kể, một tuần đã trôi qua.

Bác sĩ của Theodore gợi ý rằng chúng tôi nên chờ xem, nhưng sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt rồi.

Nếu bây giờ có người đến và hỏi tôi, 'Thật vui khi cô đã có thể thân thiết hơn với chồng của mình nhỉ?' thì tôi chỉ muốn đá cho họ một cái.

Điều này sao mà tốt được? Hắn không thể nhớ ra gì cả.

Miễn là hắn mất trí nhớ, tức là hắn đã trở thành một con người khác? Hắn đã quên mọi thứ, vậy nên hãy cùng nhau quên đi quá khứ và cải thiện mối quan hệ của chúng ta– như vậy á?

Thật hề hước mà.

Không ai có thể thoát khỏi quá khứ. Sẽ chẳng có gì nếu ta không đối mặt với nhau.

Việc hắn tỏ ra ngọt ngào trong khi không nhớ tôi chẳng qua chỉ là một tháp bài mà thôi.

Hoặc một lâu đài cát được xây dựng tồi tàn, dễ dàng bị sóng đánh sập vào một ngày nào đó.

"Giải thưởng dành cho người chiến thắng trong cuộc thi săn bắn năm nay là chiếc vòng tay san hô của Arendelle. Nó sẽ được Vương hậu trao tặng."

"..."

Tôi nhấp ngụm trà mà không hề đáp lại lời hắn.

Vòng tay san hô của Arendelle. Nó là một trong bảy ma cụ được chế tác bởi pháp sư Lokshvir, người nổi tiếng là rất quan tâm đến con gái mình. Tất nhiên, không cần phải nói, con gái ông ta chính là Vương hậu Ellemiel.

Lokshvir Arendelle là một pháp sư đã đào tẩu từ một quốc gia xa xôi, và Quốc vương tiền nhiệm của Vương quốc Fraunces đã trao cho ông ta một tước hiệu và phong ông ta làm một thống đốc.

Lokshvir mất vợ từ rất sớm nhưng ông ta có một cô con gái, được ông ta hết mực yêu thương. Bà ta nhanh chóng yêu Vương tử và họ đã đính hôn.

Vị Hoàng tử đó giờ là người trị vì hiện tại, Quốc vương Roderick Lancius.

Không lâu sau khi ông ta lên ngôi, Lokshvir đã qua đời. Đó là lúc 'tình yêu' của Quốc vương dành cho Vương hậu bị gạt sang một bên, rồi ông ta bắt đầu bộc lộ bản chất xác thịt và si mê nhiều phụ nữ.

Ông ta có tới mười thê thiếp.

Tất cả đều bị Vương hậu giết rồi.

Đó là một giai thoại nổi tiếng không chỉ được lan truyền ở Vương quốc Fraunces mà còn lan sang một số quốc gia lân cận.

"Việc nương nương tặng một vật lưu niệm do cha mình để lại, ngài ấy rất hào phóng."

"Tôi cũng tin là vậy. Tôi nghĩ đó là cách ngài ấy quan tâm đến Thế tử."

Với điều tôi thì thầm, Theodore đã đáp lại bằng giọng hơi nhiệt tình.

Tôi lập tức hối hận vì đã nói gì đó.

Tôi chỉ đang nói với bản thân... Nhưng Theodore cũng rất vui vì điều đó.

"Lần này ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng và trao nó cho em, phu nhân. Ta sẽ cố hết sức, nên hãy ủng hộ ta nhé."

"..."

Hắn nói vậy dù biết tôi đang đẩy hắn ra. Thật ngạc nhiên khi hắn cố gắng lấy lòng tôi bằng cách nói 'phu nhân' ở cuối mỗi câu.

Hắn có một nhân cách khác à?

Không, nghĩ lại thì, vốn dĩ hắn không hề lạnh lùng. Chỉ là hắn đã đặt một mục tiêu đặc biệt lên trán tôi mà thôi.

Một người hiền lành không phải người sẽ hiền lành với tất cả mọi người. Hắn có thể lạnh lùng tuỳ ý tuỳ theo người đối diện và tuỳ theo hoàn cảnh. Đó là điều tôi nhận ra sau khi biết Theodore Valentino.

Có lần tôi đã cố gắng để có được dù chỉ một miếng ngọt ngào đó.

Thật trớ trêu khi nó chỉ được trao cho tôi vào lúc tôi không còn muốn nó nữa. Tệ hơn nữa, nó ở dạng mà tôi không mong muốn. Một giấc mơ hay thậm chí là ảo tưởng về một tình huống như thế này chưa bao giờ là điều tôi từng ấp ủ.

Quá khứ cần phải giữ nguyên vị trí. Nó không bao giờ có thể biến mất.

Chỉ khi đó cảm xúc của tôi mới còn có giá trị.

Nhưng trong tình huống này, chẳng có gì có thể hướng chúng tới...

"..."

"Em cũng sẽ cần phải cưỡi ngựa để đi săn, nên ta đang nghĩ tối nay em có thể luyện tập cùng ta..."

Tôi cố tình đặt tách trà xuống để gây ra tiếng động lớn. Theodore nao núng và ngừng nói. Hắn ngước lên với ánh mắt lo lắng.

Hắn có vẻ lo rằng tôi có thể làm vỡ chiếc tách lần nữa.

Đâu đó trong tâm trí, tôi nghĩ rằng những cảm xúc đang cháy bỏng trong tôi phải có một nơi mà chúng có thể hướng tới.

Chỉ vì tôi là con gái của nhà Everett nên cảm giác tội lỗi nhỏ mọn ngự trị trong tôi chính là thứ kìm hãm những cảm xúc sôi sục đó.

Tuy nhiên, tôi biết sự thật.

Chính xác thì những cảm xúc này là gì, tại sao lòng tốt của hắn liên tục bóp nghẹt tôi – dĩ nhiên, là vì sợ hãi.

Nhưng đó chưa phải tất cả.

Cảm xúc được nuôi dưỡng bất chấp ý chí của tôi.

Thật vậy. Không gì ngoài một thảm hoạ.

"Tôi quyết định tới buổi đi săn..."

"..."

"Chỉ là vì tôi nghĩ đến hình ảnh trước công chúng của Công quốc. Bất chấp mọi thứ, tôi vẫn là Công phi của Valentino mà."

Như thể đã biết tôi định nói gì, vẻ mặt Theodore đanh lại.

Tôi không việc gì phải sợ hãi.

Tôi không còn mong hắn thích mình nữa nên tôi cũng không cần phải cố gắng để phù hợp với tâm trạng của hắn nữa.

Tôi vẫn sợ khả năng hắn sẽ tổn thương tôi, nhưng hiện tại, tôi không còn cảm giác gì về hắn ngoài điều đó.

Có những cảm xúc bắt đầu sôi sục trong tôi từ lúc hắn mất trí nhớ và bắt đầu có những hành động trìu mến với tôi.

Những cảm xúc này đã tồn tại ngay từ đầu, nhưng tôi đã nín thở suốt thời gian đó – như thể tôi là một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.

"Tôi không muốn cải thiện quan hệ của mình với ngài, Công tước."

"..."

"Cho đến bây giờ, tôi vẫn thấy không thoải mái khi đối mặt với ngài..."

Và khi tôi thấy nét mặt méo mó của hắn, một cảm giác vui sướng kỳ lạ trào dâng.

Này là sao? Tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch trong khi có một cảm giác mong chờ không rõ.

Tôi muốn thấy nhiều hơn vẻ mặt đó trên gương mặt của hắn.

Đau lòng. Đau đớn. Dễ vỡ. Một ánh nhìn run rẩy.

Màu sắc của những cảm xúc sôi sục trong tôi ngày càng rõ ràng hơn. Bây giờ, tôi nghĩ mình có thể gọi tên cảm giác này – ngay cả khi Lily 'Everett' dám cảm thấy tội lỗi với hắn.

'Phẫn nộ.'

Tôi đã nghĩ rằng mình không hề có ác cảm.

Tôi đã tưởng rằng mình chỉ đang héo mòn, trống rỗng và chờ chết.

Cảm xúc nào mạnh mẽ hơn? Đã quá lâu từ khi thôi thúc trả thù chính xác này bị dập tắt vì tôi thậm chí còn không thể đâm lũ ác quỷ Everett bằng một lưỡi kiếm.

Nhưng bây giờ, cảm giác phẫn nộ này đang sôi sục trong tôi. Tôi dám đổ lỗi cho Theodore Valentino. Anh, người chưa bao giờ lắng nghe bất cứ điều gì mà tôi phải nói...

Anh thậm chí còn quên hết mọi thứ.

Trong khi tôi vẫn có thể nhớ mọi thứ.

Một cảm xúc kỳ lạ, không rõ đang lan rộng trên gương mặt hắn, trông như thể hắn sắp khóc hoặc sắp cười. Tôi mở miệng để nói.

"Tôi không mong đợi bất cứ điều gì từ ngài."

Tôi đã đâm vào nó. Giống như anh đã từng làm với tôi.

"Làm sao tôi có thể tin ngài..."

Mí mắt của Theodore run rẩy khi hắn mở và đóng miệng mà không nói gì. Miệng hắn liên tục cử động như thể hắn đã mất kiểm soát.

"Ngài đã nhắm mắt làm ngơ khi tôi yêu cầu ngài giúp đỡ. Ngài đã theo dõi từ xa trong khi Owen và Lennon Chester quấy rối tôi."

Đó là tại bữa tiệc do Vương thất tổ chức một năm trước.

Tay tôi chợt run lên khi nhớ lại thời điểm đó. Nhưng tôi đã siết chặt đôi tay đang run rẩy của mình.

Theodore chỉ có thể ngơ ngác nhìn tôi với vẻ mặt sửng sốt.

"Tôi, với ngài..."

"..."

"Sao chúng ta có thể hàn gắn những mảnh vỡ đây..."

Thứ từng tan vỡ không thể hàn gắn lại được.

Tôi mang trong mình sự phẫn nộ đối với hắn, nhưng hắn còn chẳng nhớ lý do. Đúng là trò hề mà.

Lỗi của hắn không phải là hắn mất trí nhớ, mà là thái độ thay đổi của hắn lúc này, đó mới là vấn đề.

Tôi đã bảo anh đừng đến gần tôi cơ mà.

"Ngài có thể làm gì khi người bị tổn thương là tôi?"

Ngay khi tôi nói điều đó, nước mắt hắn đã rơi xuống.

Nhưng dù đó là nước mắt hay cảm xúc thì không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra như ta muốn.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ và đưa tay ra.

"Ra ngoài."

"Lily..."

"Tôi nói ra ngoài... nếu ngài không đi..."

Tôi loạng choạng bước tới cửa và mở nó ra, sau đó tôi nhìn lại và tiếp tục.

"Tôi sẽ đi."

Đứng trên đôi chân của mình, Theodore do dự một lúc rồi bước lại gần tôi. Ngay khi hắn đưa tay về phía tôi như muốn chạm vào tôi, tôi đã nhanh chóng lùi lại.

"Lily."

Hắn gọi tôi. Đó là một giọng nghe như sự đau lòng của một đứa trẻ.

Tôi không muốn nghe nó.

Cảm giác như thể giới đã trao cho tôi lời nói dối tồi tệ nhất như một món quà vậy.

Tôi lấy tay bịt tai lại và bắt đầu chạy.

Đi dọc hành lang dài và chẳng biết đi đâu.

*

Trong bữa tiệc do Vương thất tổ chức một năm trước–

Tôi nghĩ Owen khi đó đã có ý định để tôi ly hôn với Theodore.

Anh ta gọi tôi đến một góc hành lang. Tôi không muốn đi. Quá rõ việc anh ta sẽ làm gì khi gọi tôi.

Anh ta muốn chắc chắn rằng tôi vẫn là vật sở hữu của anh ta, rằng tôi vẫn hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của anh ta.

Nên tôi đã bám lấy Theodore.

Tôi nghĩ hắn sẽ giúp tôi nếu hắn biết tôi sợ Owen.

Nhưng tôi đã vỡ mộng.

Trong mắt Theodore Valentino, tôi cùng một giuộc với Owen – với lũ quỷ của Everett – nên hắn không hề quan tâm đến việc bảo vệ tôi.

'Theo– k-không, Công tước, làm ơn hãy giúp tôi. Tất cả những gì ngài phải làm là ở lại với tôi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, làm ơn...'

'Cô lại đang lảm nhảm cái gì vậy? Buông ta ra. Hình như anh trai thân yêu của cô đang gọi cô kìa, đi gặp anh ta đi.'

Tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt lạnh lùng của hắn vào lúc đó. Giọng nói lạnh lùng của hắn. Cách hắn hất tay tôi ra và quay đi, để tôi ở lại với Lennon Chester và đám linh cẩu của gã ta.

Hôm đó, tôi đã phải tận mắt chứng kiến những con vật đang mong được tái hôn với tôi, muốn cắn tôi.

*

Vậy thì, tôi không xứng để trách hắn sao?

Vì tôi là một Everett và vì giữa chúng tôi có quá nhiều hiểu lầm nên tôi tin rằng mình có quyền tổn thương hắn. Vì hắn đã tổn thương tôi.

Tôi thở hổn hển, thở gấp. Tôi đã chạy bao xa, tôi đang ở đâu, tôi không biết.

Khi tôi sắp ngã xuống vì hai chân tôi đã khuỵu xuống thì ai đó từ đằng sau đã ôm lấy tôi. Đôi tay này thật quen thuộc.

Khi tôi ngước lên, vẻ mặt của tôi có lẽ vẫn chưa xoá đi sự mong đợi. Cũng như sự phẫn nộ.

"Lily..."

"..."

Tôi không còn sức lực để chống cự nên hắn tiếp tục cẩn thận ôm lấy tôi khiến tôi chỉ có thể khập khiễng.

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy gần đó, lúc này tôi mới nhận ra đài phun nước ở ngay đấy.

Đến bây giờ, tôi đã chạy như điên và đến giữa vườn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro