Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Calvin im lặng một lúc rồi khoanh tay nói.

"Tôi đang thắc mắc tại sao ngài không hỏi tôi. Tôi vừa nghe chuyện ngài đã làm với tổng quản và người hầu của lâu đài."

"... Ta muốn nghe ý kiến của cậu lần cuối. Và sau cậu, ta sẽ đi hỏi dì."

"... Nếu tôi được nói thật."

Calvin ngừng nói rồi nhắm mắt lại và thở dài. Một lần nữa, trong mắt Theodore lại có những cảm xúc trái ngược nhau.

"Theodore, cách cậu đối xử với cô ta là điều vô cùng dễ hiểu. Xét việc cậu là một Valentino."

"..."

Giọng điệu của Calvin chuyển sang thoải mái. Thay vì nói chuyện với tư cách một phụ tá với một Công tước, cậu đang nói chuyện với tư cách bạn thuở nhỏ với người kia. Hai người thường nói chuyện như vậy, giống như khi vẫn còn là bạn bè.

"Tuy nhiên, xét đến cá nhân Lily Everett đó, cậu hoàn toàn vô lý. Nhưng tôi đoán nó không tệ đến thế. Cô ta vẫn là một phụ nữ đến từ nhà Everett. Cậu không còn lựa chọn nào ngoài việc giữ khoảng cách với cô ta."

"... Tên cô ấy là Lily Valentino. Vì cô ấy đã kết hôn với ta."

Khi Theodore nói điều này, Calvin quay lại nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi. Trước khi tiếp tục nói, cậu lắc đầu và cười.

"Tôi cũng không biết mọi thứ về quan hệ của cậu. Nhưng tôi biết cậu đã phải đấu tranh nội tâm rất nhiều, vì cô ta."

"... Nội tâm?"

"Đúng thế. Mọi điều cậu nói với tôi đều mơ hồ, nên tôi khó có thể hiểu được cái này cái kia là cái quái gì."

Calvin lại lắc đầu, lấy trong túi ra một viên kẹo và nhét nó vào miệng.

Gấp giấy gói kẹo thật khéo léo và nhét vào túi, cậu lấy ra một cái khác đưa cho Theodore, hắn vô tình nhận lấy nhưng không ăn ngay. Hắn đặt nó lên bàn.

"Vậy thì... tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu đợi cho đến khi ký ức của cậu trở lại. Lily Ever– không, ý tôi là Công phi. Đừng vội thân thiết với cô ta. Sau này cậu có thể hối hận đấy."

"Trước tiên, ta muốn nghe những gì cậu biết. Ta sẽ đưa ra phán xét của riêng mình sau."

"..."

Calvin thở dài thật sâu trước khi bắt đầu nói ngay sau đó. Tất cả đều có vẻ phức tạp theo nhiều cách.

"Lần đầu tiên cậu gặp cô ta là tại điền trang của Công quốc Everett hai năm trước. Khi đó..."

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Mặc dù hắn đã nghe Calvin kể câu chuyện này hơn một giờ đồng hồ, nhưng vẫn không thu được gì nhiều.

Điều hắn tò mò nhất là tại sao hắn lại đẩy Lily ra xa như vậy, nhưng hắn không tìm ra nguyên do.

Calvin dường như không biết chiều sâu của việc đó hay bất kỳ chi tiết nào. Tuy nhiên, Theodore đã đại khái hiểu được những gì hắn đã nghĩ về Lily. Có thể không chính xác trăm phần trăm vì đây đều là góc nhìn của người khác.

Ngoài ra, hắn cũng biết được mình đã đối xử với cô như nào. Ngoài những gì cô đã làm ở lâu đài Valentino.

"..."

Theodore bước dọc hành lang và nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm hoàng hôn. Quả cầu màu đỏ mang lại màu sắc cho bầu trời phía Tây. Những cây cột đá cẩm thạch đổ bóng dài xuống sàn, và ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ tràn ngập hành lang rộng lớn.

Hắn dừng lại một lúc và mân mê đồng xu trong túi như một thói quen. Hắn nhớ lại từng câu chuyện được tổng quản và người hầu kể.

... Họ thực sự không kể cho hắn nhiều lắm. Mọi người đều từ chối Lily nhiều hơn hắn đoán, nhưng họ đã kiềm chế không bày tỏ sự không thích cô trước mặt hắn. Hắn nhận ra điều này nhờ cuộc nói chuyện với Calvin.

Một sự quấy rối đều đặn và tinh vi. Lily đã chịu đựng và không nói gì với hắn. Những người hầu đã cô lập và hành hạ Công phi, và trong khi họ nói, một vài người trong số họ đã khiến những người khác phải im lặng.

'Tôi cũng không biết chi tiết. Như cậu đã biết, tôi luôn bận rộn với nhiệm vụ của phụ tá nên không có thời gian để ý đến công việc nội bộ của lâu đài. Nhưng khoảng một tháng trước... à, đó là khi tôi biết mình phải làm gì, nhưng tôi lại cần ở một nơi khác. Hơn hết, tôi đã phát hiện việc một số người hầu thường đặt chim hoặc chuột chết trước cửa phòng của Công phi. Tôi đã gọi một người hầu đến và hỏi cô ta, và cô ta nói đã hơn nửa năm từ khi chuyện này diễn ra... Khi tôi nghe điều đó, mọi thứ đã trở nên tồi tệ đến thế. Tôi đã nghĩ có nên nói cho cậu không, nhưng tôi đã tự mình lo liệu. Tôi không nghĩ họ còn làm vậy nữa vì tôi đã mắng họ rất nhiều rồi...'

Theodore không thể tin được.

Hầu hết những người hầu của lâu đài Valentino đều là những người hầu đã ở đây từ khi hắn còn nhỏ. Họ sinh ra ở Veronis và đã phục vụ Valentino trong một thời gian dài, thậm chí qua nhiều thế hệ trong gia đình của họ. Họ rất trung thành với Valentino và biết cách cư xử hợp lý.

... Đấy là theo những gì hắn biết.

Tuy nhiên, con người luôn có hai mặt. Bản thân Theodore đã nhắm mắt làm ngơ việc ngược đãi.

Dù một người có đạo đức ngay thẳng đến đâu, người đó cũng có thể phạm tội. Và nếu người ta cho rằng đối phương rõ ràng đáng bị như vậy thì việc thực hiện những hành vi xấu xa đó sẽ càng dễ dàng hơn.

"..."

Theodore dựa vào bậu cửa sổ và thở dài. Đây không chỉ là lỗi của người hầu. Người gây hấn lớn nhất với Lily lại là...

"... Tại sao mình..."

Chợt, hắn nhớ lại cách cô nhìn hắn.

Cô rất cảnh giác, hai vai co rúm lại như thể đang sợ hãi. Toàn bộ vẻ mặt của cô dường như đang hét lên rằng hắn đừng đến gần.

... Một năm rưỡi. Không, hai năm. Đó là một khoảng thời gian vừa dài vừa ngắn.

Nếu một người tổn thương người khác trong những năm này, việc chữa lành những vết thương đó sẽ khó hay dễ hơn những gì hắn nghĩ đây?

'... Không thể dễ dàng được.'

Hắn tin chắc một cách kỳ lạ, rằng bóng tối trong lòng cô sẽ sâu hơn hơn hắn nghĩ rất nhiều. Nó giống như một linh cảm mà hắn có.

Theodore bắt đầu bước đi trở lại. Thầy của hắn, người đã dạy hắn rất nhiều thứ, trong đó có kiếm thuật, nói bất hạnh là do chính con người gây ra.

Mặc dù một người có thể hài lòng với một miếng bánh mì, nhưng họ có thể trở nên tham lam hơn. Sau khi ghét người khác, ghen tị với người khác, bất hạnh sẽ sớm ập đến trong lòng người kia.

Hắn không hoàn toàn đồng tình với điều này, nhưng có vẻ đúng khi chính con người đã gây ra bất hạnh. Dù chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, mỗi người không cũng không nên làm điều để mà sau này phải hối hận.

Theodore muốn tự hỏi bản thân – phiên bản trước khi mất trí nhớ. Tại sao hắn lại gay gắt với cô như vậy?

Tại sao lại như vậy, ngay từ khi nhìn vào cô, hắn đã lập tức bị cô thu hút.

'Cậu đã nói về cô ta sau hôm đến lâu đài Everett, và tôi đã có cảm giác. Ôi, Theodore Valentino đã yêu một người phụ nữ từ cái nhìn đầu tiên.'

'...'

'Cậu cứ nói về cô ta, nhưng toàn nói những chi tiết mà cậu thường không quan tâm. Rằng cô ta có xu hướng cắt móng tay quá ngắn và trông có vẻ đau đớn, rồi có một nốt ruồi nhỏ giữa ngón trỏ và ngón cái của cổ, và... Này. Cậu thực sự là một tên biến thái à? Ai lại để ý và nhớ những điều như thế chi tiết như vậy chứ. Tôi còn tưởng là cậu quẫn cơ.'

Nếu là hắn, hắn sẽ nhận ra ngay rằng hắn đã bị cô thu hút. Nhưng vì cô là con gái của Công tước Everett nên hắn đã cố tránh xa cô và phủ nhận tất cả. Mặc dù vậy, hắn nghĩ rằng sẽ không còn lâu nữa cho đến khi hắn bỏ cuộc.

Cuối cùng, đáng lẽ hắn phải thừa nhận tình cảm mà hắn dành cho cô và nghĩ đến việc hoàn toàn đẩy cô ra khỏi gia đình Everett.

Nhưng không ngờ tất cả những gì hắn làm chỉ là tàn nhẫn với cô và từ chối cô hoàn toàn.

Chắc chắn đã có chuyện gì đó. Ai đó đã can thiệp vào giữa họ. Hoặc, vì một sự hiểu lầm, hay điều gì đó khác...

"..."

Theodore dừng bước. Trước khi kịp nhận ra thì hắn đã đến trước phòng của Lily. Trong khi chìm đắm trong suy nghĩ, hắn đã đến đây mà không hề nhận ra.

Hắn lảng vảng bên ngoài cửa một lúc lâu, nhưng cuối cùng, hắn quay đi mà không gõ cửa. Có rất nhiều điều hắn muốn hỏi. Hắn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn và hiểu thêm về cô.

Tuy nhiên, việc tiếp cận cô không hề dễ. Hắn bỗng sợ không biết cô sẽ nhìn hắn như thế nào.

Cuối cùng, hắn bỏ đi mà không đi gặp Lily. Nhưng ở bên kia hành lang, hắn đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Theodore nhanh chóng nhận ra đó là ai, dì của hắn, bà Seymour.

'Tại sao dì lại ở đây...'

Sau một lúc suy ngẫm, hắn nhanh chóng chỉnh sửa nét mặt của mình và tiếp cận bà Seymour. Hắn mỉm cười chào bà, còn bà Seymour nhìn hắn với vẻ vui vẻ như thường lệ. Theodore quan sát bà một lúc rồi hỏi.

"Dì, điều gì đã đưa dì đến đây vậy?"

"Ta đến để kiểm tra tình trạng của Lily vì ta nghe nói cô ấy bị ngất. Chẳng phải việc này với tư cách trưởng bối trong gia đình là điều đương nhiên sao?"

Bà không sai, nhưng... Theodore cảm thấy lo lắng một cách kỳ lạ. Không phải thông qua Calvin mà hắn đã nghe rằng bà Seymour không nhìn Lily bằng ánh mắt thiện cảm ạ?

... Không hiểu sao, hắn có linh cảm rằng hắn không nên để bà Seymour gặp Lily vào lúc này.

Sau khi do dự một lúc, Theodore mỉm cười với bà Seymour và mở miệng nói.

"Cháu vừa đến thăm cô ấy, nhưng Lily đã ngủ mất rồi. Cháu tin rằng lần sau dì đến thì sẽ tốt hơn."

"Vậy sao? Thế thì... Ta đã đến đây vô ích rồi. Đúng như cháu nói, sẽ tốt hơn nếu ta đến thăm cô ấy sau."

"Vâng. Cháu cũng cần phải quay về thư phòng và làm việc ạ."

Theodore và bà Seymour rời hành lang và đi xuống cầu thang. Khi họ đến tầng 2, nơi có thư phòng của Công tước, bà Seymour đã lên tiếng...

"Theo, trí nhớ của cháu vẫn..."

"... Vâng, nhưng cháu ổn. Không có gì phải lo lắng đâu ạ."

"Ừ... Những ký ức đó cũng không quan trọng lắm. Đừng ép bản thân."

Khi đó, vẻ mặt của Theodore gần như đanh lại trong vô thức. Ký ức không quan trọng?

"Nhưng... nó vẫn làm ta lo lắng. Cứ bỏ qua như cháu đã làm trước khi mất ký ức về Lily đi. Dù sao người cũng sẽ sớm rời đi thôi."

"... Cảm ơn lời khuyên của dì."

Theodore trả lời theo phản xạ, và lúc này, bà Seymour mỉm cười ân cần với hắn. Bà nhanh chóng cúi chào nhẹ về phía hắn trước khi bước đi.

Theodore vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn chìm trong suy nghĩ.

'Ký ức không quan trọng. Người sẽ sớm rời đi...'

Hắn thấy những lời đó thật khó chịu. Và càng ngẫm nghĩ, hắn càng có linh cảm xấu về điều đó. Đúng là bà Seymour đã chăm sóc hắn từ lâu, nhưng... Hắn biết đó chỉ là sự bảo vệ mà bà dành cho hắn.

Mặc dù Công phi tiền nhiệm đã yêu cầu bà chăm sóc hắn, nhưng không chỉ vì điều này mà bà còn muốn nghĩ mình là một người giống như 'mẹ' của hắn.

'Có lẽ...'

Hạt giống nghi ngờ đã được gieo dần dần nảy mầm.Hắn vẫn chưa chắc chắn về điều đó một cách chính xác, nhưng hắn có linh cảm mạnh mẽ rằng có gì đó không ổn ở đây.

*** Đăng tại Vcomycs và Wattpad ***

Nếu một bánh răng trong khung bị lệch thì mọi thứ sẽ bắt đầu lộn xộn. Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn chỉ một ngày sau khi Lily Everett kết hôn và rời đi.

Hessen ngồi trên sô pha, vẻ mặt chua chát. Rút điếu thuốc ra, Owen đang ngồi trên sô pha trước mặt Hessen, chẳng mấy chốc đã mở miệng.

"Làm một điếu không?"

"Ta ổn."

Khi Hessen từ chối, Owen gật đầu nhẹ. Anh ta đưa điếu thuốc lên miệng rồi châm đuôi của nó. Anh ta hít một hơi rồi thở ra, mùi khói nồng nặc tràn ngập không khí.

"Ta nghe nói em đã gặp Lily và Theodore Valentino."

"Con mẹ, mọi thứ điều đến tai anh à?"

"Hãy tôn trọng và gọi ta là anh trai."

"Anh trai cái con khỉ, đông chết đi..."

Trong khi Hessen lẩm bẩm thì Owen lại hút một điếu khác. Ngồi bắt chéo chân, anh ta tựa lưng vào ghế và thở ra một làn khói thật dài. Nhìn thế, anh ta giống như một bức chân dung của sự buồn chán và thư thái.

Bộp, bộp.

Anh ta rũ đầu điếu thuốc vào gạt tàn rồi ngả người ra sau. Rồi, Owen hỏi.

"Kể cho ta chuyện gì đã xảy ra đi."

"Có gì chứ. Họ vẫn như trước..."

Không. Không giống lắm. Trong khoảng thời gian cậu ta không gặp Theodore Valentino, có vẻ như hắn rất kỳ lạ, không hiểu sao. Tuy nhiên, mặt khác, Lily Everett – cô vẫn như cũ.

'Mặc dù nó có sở thích kỳ lạ là chạy loanh quanh trong khi giả vờ làm người hầu.'

Trầm ngâm một lúc, Hessen giật lấy hộp thuốc của Owen trên bàn rồi nói.

"Cái tên đó, hơi kỳ lạ."

Nghe những lời đó, mắt Owen sáng lên. Hessen không để ý vì cậu ta đang châm thuốc. Cậu ta hít một hơi thật sâu giống như Owen đã làm, nhưng ngay sau đó một cơn ho bùng phát.

Khụ...! Khụ, khụ!

"Cái thứ này– Anh hút nó vì anh nghĩ nó ngon à?!"

Dù sao thì, Hessen đã ném điếu thuốc sau khi phun ra những lời chửi thề đầy màu sắc. Khói mờ bốc lên từ chiếc gạt tàn pha lê.

"Trông hắn như một người hoàn toàn khác sao?"

"Anh đang nói cái gì vậy?"

Khi Owen hỏi như vậy, Hessen cau mày và trả lời bằng một câu hỏi khác. Cậu ta tự hỏi anh trai mình đang nói điều vô nghĩa gì vậy.

Thay vào đó, Hessen tìm một ít nước để súc miệng, nhưng Owen chỉ cong mắt thành hình lưỡi liềm. Rồi, với một giọng điệu nhẹ nhàng, anh ta nói như thể đang thì thầm một bí mật.

"Thì, hắn có vẻ đã mất trí nhớ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro