Chương 17
Tôi đã lỡ lời, nhưng đã quá muộn để ngăn mình lại. Mặt Theodore đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi vội mỉm cười rồi bổ sung.
"Chỉ là, ý tôi là... Tôi muốn nghỉ ngơi một mình. Tôi cảm thấy không thoải mái khi có người ở bên cạnh, nên..."
"..."
Theodore nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười cay đắng và trả lời.
"Đáng lẽ ta nên chú ý. Ta xin lỗi."
"..."
Tôi cúi đầu thật sâu mà không đáp lại. Thực sự, rất khó để tôi tiếp tục nói chuyện với hắn.
"... Vậy, ta đi đây. Nghỉ ngơi tốt nhé."
"Vâng, ngài cũng nên nghỉ ngơi đi."
Hắn dừng lại một lúc khi nghe câu trả lời của tôi. Một biểu cảm kỳ lạ lướt qua gương mặt hắn. Tôi liếc nhìn hắn, chỉ mong hắn sẽ rời đi.
Theodore đứng đó, nhìn tôi với vẻ dịu dàng mà không hề cử động.Rồi, hắn thận trọng nói.
"Từ giờ trở đi..."
"..."
"Ta sẽ rất vui nếu em gọi ta bằng tên. Hay một biệt danh."
Với nụ cười yếu ớt trên môi, hắn chậm rãi bước về phía cửa.
Sau khi hắn đóng cửa, trong một lúc, căn phòng chỉ còn sự im lặng nặng nề.
*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***
"Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết việc phu nhân đột nhiên ngất đi. Thật sự... tôi tưởng tim mình suýt ngừng đập rồi. Bây giờ người thực sự ổn rồi, đúng không?"
Charlotte hỏi tôi khi cô ấy bận rộn di chuyển. Cô ấy còn đặt tay lên trán tôi để xem tôi có bị sốt không, nhưng ngay sau đó cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Charlotte mang chiếc xe đẩy mà cô ấy để ở cửa vào, tôi mỉm cười đáp lại cô ấy.
"Thực ra, ta muốn điều đó xảy ra."
"Dạ...?"
Tay Charlotte cứng đờ khi cô ấy chuẩn bị nhấc một cái khay lên. Tôi ngồi dậy khỏi giường và tiếp tục nói một cách bình tĩnh.
"Ta đã cố tình ngất. Ta có cách để làm việc đó."
"Cách để làm việc đó...?"
Tôi giải thích cho Charlotte rằng tôi có thể ngất xỉu như nào. Nhưng... sau khi nghe tôi giải thích, mặt cô ấy hơi xanh thì phải?
"Charlotte?"
Khi tôi gọi tên cô ấy với đầu hơi nghiêng sang một bên, Charlotte trông như sắp khóc. Không hiểu tại sao, cô ấy cắn môi, nước mắt trào ra, rồi bất ngờ tiến lại gần nắm lấy tay tôi.
"Phu nhân, việc đó... xin đừng làm như thế nữa."
"...?"
Lý do Charlotte trở nên như vậy... Là do phương pháp ngất xỉu của tôi có hơi quá đáng?
Tôi không cảm thấy như vậy, nhưng có lẽ việc để người khác chấp nhận điều đó một cách dễ dàng là quá sốc. Ừm, bình thường đâu có ai ngất xỉu như thế. Khi nhìn Charlotte, tôi nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi. Ta sẽ không làm việc đó nữa."
"Thật ư? Người hãy hứa đi ạ."
"Ừm."
Biểu cảm của Charlotte trở nên nhẹ nhõm hơn khi cô ấy thở ra. Charlotte nhấc cái khay lên lần nữa và nói.
"Đây là súp ấm ạ. Nó đủ nguội để người có thể ăn ngay. Người hãy ăn đi, dù chỉ một chút."
"Đưa cho ta nào."
Tôi không có cảm giác thèm ăn và tôi không nghĩ dạ dày của mình sẽ đồng ý với điều đó, nhưng sự chân thành của Charlotte đã thuyết phục tôi ăn dù chỉ một hoặc hai thìa. Tôi mỉm cười nhận khay.
Hơi nước bốc lên khi tôi mở nắp nồi trên khay, và cùng với hơi nước, một mùi thơm ngon toả ra.
Tôi cầm chiếc thìa lên bằng bàn tay vẫn còn run rẩy. Đầu thìa rung lên khủng khiếp. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, tôi đã từ từ ăn một thìa và súp được nêm nhẹ.
"... Phu nhân có thích không ạ?"
"Ừm, vị vừa phải."
Cuối cùng, tôi không thể ăn được một nửa nên còn dư. Tuy nhiên, tôi đã thành công ăn một ít.
Với sự giúp đỡ của Charlotte, tôi đi tắm một lát, mặc quần áo mới rồi nằm xuống giường. Khi nhắm mắt lại, tôi chợt nhớ đến những gì Theodore đã nói khi hắn rời đi trước đó.
'Ta sẽ rất vui nếu em gọi ta bằng tên. Hay một biệt danh.'
Hắn thậm chí còn không biết những lời đó nghe nực cười đến mức nào – những hành động của hắn vô lý đến mức nào.
Nhưng... nó không thành vấn đề. Dù sao hắn cũng sẽ sớm nhận ra điều đó thôi.
Cách hắn đối xử với tôi, vợ của hắn.
Nên là, có thể nói rằng sự tốt bụng này chỉ là ý thích bất chợt của hắn. Đó chỉ là một ảo giác ngắn ngủi do vụ tai nạn gây ra đã xoá sạch ký ức của hắn, giống như ánh nắng chiếu xuống một lúc rồi lại biến mất khi cơn mưa kéo đến.
*** Đăng tại Vcomycs và Wattpad ***
Không khó để nhận ra khi người khác cảm thấy khó xử với mình. Theodore dễ dàng nhận ra Lily khó chịu như nào khi ở với hắn.
"..."
Đó không phải một cảm giác tốt. Hắn dùng tay tung một đồng xu rồi ụp nó xuống bàn. Mặt sấp của đồng xu đã xuất hiện. Nhìn vào hình khắc trên đồng xu, hắn nhớ lại khoảnh khắc Lily ngất đi.
Với cơ thể bất lực gục xuống, trái tim cô dường như đã ngừng đập. Đôi mắt cô nhắm nghiền, gương mặt tái mét và hầu như không thể cảm nhận được hơi thở.
Theodore vẫn cảm thấy thật khó để diễn tả cảm xúc của mình vào lúc đó. Hắn không thể nhớ chính xác mình đã nghĩ gì. Hắn chỉ ôm cô trong vòng tay run rẩy, gọi tên cô hết lần này đến lần khác với vẻ khẩn thiết.
'Lily? Lily!'
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được nhịp tim của cô khi hơi thở của cô trở nên mạnh hơn, nhưng phải mất một lúc. Dù vậy, cô vẫn chưa tỉnh dậy. Theodore nhanh chóng bế cô lên ngựa. Khi đó, Hessen Everett lẩm bẩm với vẻ chế nhạo đầy hoài nghi.
'Ôi, con điên này, lại nữa rồi...'
Khoảnh khắc này khiến hắn dừng lại một giây và quay đầu nhìn người đàn ông kia, nhưng trùng hợp làm sao, ánh mắt họ chạm nhau. Hessen Everett dường như bị sốc và không nói nên lời. Vuốt mái tóc xanh bạc của mình một cách thô bạo, cậu ta nói nhanh như một kẻ điên.
'Công tước Valentino, ngài cũng nên cẩn thận đi. Hãy nhớ cảnh tượng này. Cô ta cố tình ngất đấy!'
'... Cố tình? Cậu có ý gì?'
Theodore không bỏ lỡ khi thấy bàn tay run của Hessen Everett. ... Nhìn vào đó, cậu ta có vẻ kích động hơn dự đoán.
'Hồi trước... A, phù... Đừng bận tâm. Chỉ cần nhớ điều này thôi. Con nhỏ này có sở trường nắm giữ và xoay chuyển cảm xúc của mọi người bằng cách như vậy... Ừm, giờ điều đó quan trọng với ngài sao? Ngài sẽ ly hôn sớm thôi.'
'... Gì cơ?'
'Sao ngài lại giả vờ ngạc nhiên thế? Ngài thực sự muốn sống hạnh phúc mãi mãi về sau với một người phụ nữ Everett à? Chẳng phải ngài đang chờ thời điểm thích hợp để ly dị cô ta sao?'
'...'
Không nói nên lời, Theodore ngậm miệng lại. ... Đó là một câu hỏi mà hắn không có câu trả lời vào lúc này – hắn vẫn chưa tìm hiểu mọi thứ về cuộc hôn nhân của hắn cũng như những gì đã xảy ra với hắn và Lily Everett trong quá khứ. Có lẽ, thậm chí còn có một sự thật chưa biết ẩn giấu bên dưới mà hắn không biết.
Do đó, việc ly hôn với cô cũng là điều không thể dễ dàng quyết định được.
Theodore quay lưng lại với Hessen Everett và lên ngựa, ôm Lily trong tay.
Hắn hướng mắt về phía điền trang Công tước, và Hessen Everett nói lời tạm biệt với giọng điệu thờ ơ.
'Hẹn gặp lại, Công tước Valentino.'
'...'
Cậu ta nói vậy với giọng điệu nhẹ nhàng, bình thường nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Như thể cậu ta đang cố đào sâu vào hắn. Sau khi lạnh lùng nhìn lại Hessen Everett, Theodore đã quay đi.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng cười ở phía sau. Hắn định phớt lờ và thúc ngựa về phía trước, tuy nhiên, Hessen Everett vẫn kiên trì nói nốt lời cuối.
'Ngay khi ngài ly hôn với con đàn bà đó, cô ta sẽ tái hôn với Lennon Chester. Cái tên rác rưởi của nhà Chester ấy.'
Vô tình, Theodore do dự. Hessen Everett tiếp tục phun ra những lời chắc chắn sẽ khiến Lily cảm thấy bị xúc phạm nếu cô tỉnh táo.
'Cuộc đời của con đ* đó thực sự quá bất hạnh. Như thể việc nó kết hôn với ngài trong tất cả mọi người là chưa đủ, ấy thế mà người chồng thứ hai của nó sẽ là Lennon Chester. Ngay cả khi tên đó không có được lần đầu của con đàn bà đó giống như ngài, ngài biết gã ta sẽ chơi cô ta ra trò nhỉ?'
Ngay lúc đó, Theodore gần như rút kiếm ra chém Hessen Everett ngay và luôn. Tuy nhiên, khi hắn cố gắng kìm nén sự thôi thúc giết chóc này, Theodore thoáng nhìn xuống Lily và thay vào đó vội vàng trở lại điền trang. Dù tên khốn đó có nói gì thì việc đưa Lily đến gặp bác sĩ càng sớm càng tốt càng khẩn trương hơn.
Khi họ về đến lâu đài Valentino, mỗi phút – mỗi giây – đều cảm thấy vô cùng đau đớn. Khi thấy cô bất động trên giường với nước da nhợt nhạt như vậy, tim hắn đã đập thình thịch. Hắn cảm thấy ngột ngạt đến mức như có sương mù độc lẫn vào trong từng hơi thở của hắn. Loại cảm giác này... Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này kể từ khi hắn mất đi anh trai.
"..."
Theodore liếc nhìn lọ thuốc trên bàn. Không thể tin là cô đã dùng thứ này lâu như vậy. Điều này cũng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng. Giống như hắn lại bị ngạt thở lần nữa. Cái chai này là bằng chứng đủ để cho thấy Theodore đã không chăm sóc Lily, đến mức cô uống thứ thuốc độc này mỗi ngày.
"Mình đã..."
Hắn đã nói mà không nhận ra, và đó là lời đầu tiên hắn nói sau một lúc. Những lời còn lại tiếp tục vang vọng trong tâm trí hắn. 'Mình đã làm gì suốt thời gian qua vậy chứ'.
Con người trước khi mất trí nhớ của hắn giống như một người hoàn toàn xa lạ. Hắn đã làm cái quái gì mà giữa hắn và vợ lại có khoảng cách lớn đến vậy trong suốt 2 năm qua? Hắn không thể tránh xa cô chỉ vì cô là con gái của Công tước Everett. Chắc chắn phải có lý do khác.
Suy nghĩ của hắn lang thang, cố gắng tìm ra câu trả lời đúng. Nhưng sau đó...
'Ngay khi ngài ly hôn với con đàn bà đó, cô ta sẽ tái hôn với Lennon Chester. Cái tên rác rưởi của nhà Chester ấy.'
"..."
Bàn tay cầm đồng xu lại nắm chặt nó một cách mạnh mẽ. Không nói nên lời, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của mình. Hắn lại tung đồng xu. Lần này là mặt ngửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro