Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Hessen lần lượt thốt ra những lời chửi rủa. Anh ta đã cố gắng đưa tôi lên ngựa, nhưng thay vào đó lại để tôi trên đất và cởi dây trói ở cổ tay tôi.

Tuy nhiên, Theodore đã đến ngay gần đó trước khi Hessen có thể cởi trói hoàn toàn. Sau khi xuống ngựa, Theodore chạy thẳng tới đây, và ngay khi thấy cổ tay bị trói của tôi, vẻ mặt của hắn trở nên méo mó.

"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy hả?"

"..."

Hessen vò tóc với vẻ khó chịu hiện rõ trên nét mặt. Mặt khác, tôi cứng người khi Theodore kéo tôi vào vòng tay của hắn.

Hắn ôm chặt tôi và dùng một tay vuốt lưng tôi, có lẽ vì hắn hiểu nhầm thân hình cứng đơ của tôi là thứ gì đó giống như nỗi sợ hãi.

Tôi sửng sốt nên toàn thân run rẩy. Rồi Theodore xoa đầu tôi và thì thầm vào tai tôi bằng giọng dịu dàng.

"Lily, giờ ổn rồi. Đừng lo."

"..."

Không, vấn đề là anh đang làm việc này... Nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp để nhắc đến chuyện này. Hessen vẫn còn ở đây.

Từ từ hít một hơi thật sâu, tôi nhìn lại Hessen. Anh ta đang nhìn chằm chằm chúng tôi, cau mày như thể anh ta không thể hiểu điều mình đang nhìn thấy.

Theodore hỏi lại anh ta.

"Hessen Everett, cậu đang cố làm gì ở đây vậy? Nói sự thật đi."

"..."

Hessen nhìn chằm chằm Theodore, người đang ôm tôi trong vòng tay với tư thế bảo vệ. Ngay sau đó, vẻ bất mãn hiện rõ trên nét mặt anh ta. Anh ta bật ra một tiếng cười mỉa mai.

"Công tước Valentino. Ngài bắt đầu chăm sóc con nhỏ đó từ khi nào thế?"

"Con nhỏ? Ý cậu là sao..."

Trong khi Theodore không nói nên lời, hắn càng nắm chặt vai tôi hơn. Hessen cười như điên rồi giơ tay gõ đầu mình.

"Ngài điên rồi à? Có chuyện gì xảy ra với đầu của ngài vậy? Công tước này, người phụ nữ đó là Lily Everett, người mà ngài vô cùng khinh thường còn gì. Nhưng trò hề này là sao. Ngài đang diễn, đúng không?"

"..."

Theodore dường như đang lựa lời để nói. Hắn không thể dễ dàng trả lời ngay. Và chẳng có gì hay ho khi tiết lộ việc hắn bị mất trí nhớ – ngay cả khi những trí nhớ đó chỉ liên quan đến tôi.

'Cha và Owen là những người quỷ quyệt đến nỗi sẽ không bỏ lỡ cơ hội dùng bất kỳ thứ gì làm điểm yếu để chống lại hắn, ngay cả khi đó là điều tầm thường.'

Khi hắn đang suy nghĩ, tôi tự mình gỡ thứ đang trói cổ tay của bản thân rồi quay về phía Hessen.

"Hessen, mặc kệ việc anh có phải anh trai của em hay không, từ giờ trở đi đừng có đùa như thế nữa. Không vui chút nào đâu."

Anh ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi tự cởi trói ở cổ tay mình. Đây không phải điều gì lớn. Thực ra, tôi có thể giải quyết những thứ như thế này một cách dễ dàng miễn là tôi biết thủ thuật.

Rồi tôi quay sang Theodore.

"Công tước, Hessen chỉ chơi khăm thôi. Bản chất của anh ấy là một đứa trẻ nghịch ngợm. Đây không phải chuyện gì to tát, nên xin ngài đừng lo lắng."

Khi nghe tôi nói, Theodore đã nhìn tôi với vẻ hoài nghi. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh nhìn lại hắn mà không hề thay đổi nét mặt.

Sẽ chẳng có gì tốt đẹp khi gây ồn ào và khiến sự việc này trở nên nghiêm trọng hơn. Dù sao tôi còn chẳng cảm thấy hành động của Hessen mang tính đe doạ. Và Hessen là một người đàn ông chỉ có tính bốc đồng trong khi hiếm khi lên kế hoạch cho bất cứ điều gì.

Cho dù anh ta có kéo tôi đi như thế, anh ta cũng không thể giữ tôi lâu được. Tất cả chỉ là một sự việc đơn giản mà thôi, nên tôi muốn kết thúc chuyện này ngay và luôn.

"Sao..."

Theodore mở miệng. Khi hắn giữ vai tôi, cái nắm của hắn bắt đầu trở nên đau nhức.

"Sao đây có thể... không phải chuyện gì to tát chứ."

"..."

"Ta vừa chứng kiến cảnh Hessen Everett trói em lại và lôi em đi, làm sao ta có thể không quan tâm được? Chơi khăm? Làm sao một trò chơi khăm có thể đi xa đến mức này hả?"

Theodore nói nhanh như một khẩu súng liên thanh. Đôi mắt xanh của hắn mở to, và tôi chỉ có thể ngây người nhìn lại hắn với cái miệng há hốc. Trông hắn... thực sự kỳ lạ. Đây không phải 'hắn' mà tôi biết.

Liệu Theodore, người không bị mất trí nhớ, có tức giận như này không? Hắn có mặc kệ Hessen lôi tôi đi không?

Không. Ngay từ đầu hắn sẽ chẳng đuổi theo tôi.

... Tôi nghĩ hắn đã trở thành một con người khác kể từ khi mất trí nhớ. Tôi nuốt xuống một tiếng thở dài. Sau đó, tôi liếc về phía Hessen.

... Lúc này, anh ta chỉ nhìn chằm chằm Theodore như thể anh ta đang thấy một thứ gì đó thực sự kỳ quái.

'Lúc này... không còn cách nào khác.'

Tôi nên ngất đi thôi.

Ưu tiên hàng đầu ở đây là thoát khỏi Hessen. Sẽ ổn thôi nếu nói chuyện với Theodore sau. Điều bắt buộc là Hessen không được nhận thấy tình trạng kỳ lạ của Công tước.

Tôi vội nhắm mắt và nín thở. Và, tôi tưởng tượng mình đang chết đuối – trong vùng nước rất sâu, tối tăm vô tận. Hồi nhỏ tôi suýt chết đuối trong hồ. Chúng tôi đang đi thuyền thì Hessen tóm lấy tôi và ném tôi xuống hồ.

Tôi không phát triển nỗi ám ảnh về nước vì việc đó, nhưng tôi có thể nhớ rõ cảm giác bị mắc kẹt trong vực thẳm tối tăm, ngột ngạt đó.

Từ đấy, tôi đã học được rằng nín thở lâu sẽ làm sống dậy nỗi sợ hãi của tôi khi đó. Và nếu tôi sử dụng trí tưởng tượng của mình đến mức tối đa, tôi sẽ bất tỉnh giống như khi tôi suýt chết ở vùng nước đó.

Bác sĩ của nhà Everett cho rằng đó là một tổn thương tâm lý cần phải giải quyết, nhưng tôi lại nghĩ khác. Nó rất hữu ích.

Khi Hessen hoặc ai đó quấy rối tôi, hay khi cha quở trách tôi, hay khi Owen nói điều gì đó nghe như một cơn ác mộng – để tôi có thể trốn thoát, tất cả những gì tôi phải làm là ngất xỉu.

Hồi trước tôi thường dùng phương pháp này. Nhưng kể từ khi đến lâu đài Valentino, tôi chưa hề sử dụng nó nên không biết nó có còn hiệu quả không. Dù vậy, nó vẫn đáng để thử.

"..."

Tôi đã 'nín thở', nhưng có lúc, tôi cảm thấy 'khó thở'. Khi điều này xảy ra, tôi không thể kiểm soát hơi thở của mình nữa.

Cổ họng tôi nghẹn lại. Cảm giác như có thứ gì đó đang chặn đường thở của tôi. Khi nỗi sợ chết ập đến, tôi nhanh chóng bất tỉnh.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert *** 

*** Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***

"Hức...!"

"P-Phu nhân! Người ổn chứ? Hãy thở từ từ thôi, từ từ thôi ạ...!"

Tôi đã ngất đi một cách an toàn. Khi tôi mở mắt, tôi đã ở trong phòng của mình tại lâu đài Valentino.

Tôi biết điều này sẽ xảy ra, nhưng đầu tôi quay cuồng và nước mắt lưng tròng. Và vẫn khó thở. Giống như bị nhấn chìm sâu dưới nước, tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

'Mình đã thành công... May quá, thoát khỏi Hessen rồi.'

Nếu tôi ngất đi như vậy, Theodore sẽ vội vàng trở về dinh thự mà không thèm đối đầu với Hessen nữa.

"Ư..."

"Phu nhân!"

Tim tôi đập như điên vì cảm giác chết chóc khủng khiếp. Sau khi tỉnh dậy, tôi lên cơn co giật hơn chục lần trước khi bình tĩnh lại.

Tôi không biết điều đó vì mãi đến lúc này tôi mới tỉnh lại, nhưng Theodore đã đứng gần giường tôi với gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Có vẻ như hắn đã nhìn thấy ma.

Liếc hắn, tôi có cảm giác như sắp lên cơn co giật nữa, nhưng theo nghĩa khác. Tôi vẫn chưa thể hiểu hết tình trạng của người đàn ông này.

Thật vô lý khi hắn mất trí nhớ về tôi... Ngay cả khi hắn không thể nhớ tôi, hắn vẫn có thể nhớ những gì gia đình Everett đã làm. Nhưng cái quái gì đã bị xoá khỏi tâm trí hắn mà hắn lại thay đổi hoàn toàn như thế này?

Theodore này rất tốt với tôi... Mặc dù tôi đã từng hy vọng và tự huyễn hoặc bản thân rằng đây là một điều có thể, nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy choáng ngợp và không thoải mái.

Tôi vô cùng ước ao rằng hy vọng mà tôi đã giẫm lên và giết chết sẽ không quay trở lại nữa. Nên, tôi lặp đi lặp lại nó như một câu thần chú– Hắn làm điều này chỉ vì hắn bị mất trí nhớ. Khi ký ức của hắn quay lại, hắn sẽ giống như trước.

"Lily."

"..."

Theodore cẩn thận đến gần tôi hơn khi tôi từ từ uống nước. Tôi nhìn hắn mà không nói một lời, đặt ly xuống và liếc Charlotte. Đó là tín hiệu cho thấy cô ấy không nên để tôi một mình trong căn phòng này. Tôi không muốn bị bỏ lại một mình với Theodore.

Ngay khi Charlotte gật đầu, Theodore lại mở miệng nói.

"Em cảm thấy thế nào rồi?"

Hắn tiến lại gần, ngồi ở mép giường, ánh mắt lộ tia cảnh giác. Tránh ánh mắt của hắn, tôi trả lời.

"Tôi ổn..."

Giọng nói thốt ra từ môi tôi mỏng manh và yếu ớt đến nỗi nghe như tiếng thì thầm của một người đang hấp hối. Vẻ mặt của Theodore cứng lại trong giây lát, nhưng đã nhanh chóng dịu đi.

Gương mặt đó. Tôi không thể quen với nó.

Thậm chí tôi còn nảy ra ý nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu hắn có thể cau mày tàn nhẫn như trước đây mỗi khi nhìn tôi. ... Vậy thì tôi sẽ không cảm thấy khó chịu đến thế.

"Lily, khi em đột nhiên không thở, điều đó đã khiến ta vô cùng kinh ngạc. Nhưng, sao tự dưng lại..."

Theodore mở miệng rồi ngậm lại như thể đang đấu tranh không biết nên hỏi tôi điều gì, tuy nhiên, cuối cùng hắn đã nuốt lại những lời đó và nhẹ nhàng nói,

"Ngất xỉu như thế... Ta không muốn điều đó xảy ra lần nữa. Ta sẽ yêu cầu bác sĩ theo dõi chặt chẽ tình trạng của em, nên đừng bỏ qua việc điều trị y tế."

"... Tôi hiểu."

Thật khó chịu khi phải đứng sau cái vẻ mâu thuẫn đó. Tôi không quen với việc có người lo lắng cho mình. Nhờ có Charlotte, tôi đã quen với nó ở một mức độ nào đó, nhưng vẫn thấy khó chịu.

Tuy nhiên, hơn ai hết, thật khó xử khi trở thành mục tiêu trong ánh mắt đầy lo lắng của Theodore Valentino. Nó khiến tôi muốn khùng.

Và hơn thế nữa, điều này khiến tôi rất sợ hãi. Khi hắn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt ân cần như vậy... Tôi không biết khi nào hắn sẽ thay đổi nữa.

Hắn đã mất trí nhớ. Đây không phải con người ban đầu của hắn.

Đó là kết luận mà tôi đã đưa ra.

"... Hessen đã quay về rồi à?"

Tôi lặng lẽ hỏi về điều mà tôi đã tò mò trước đó, và Theodore gật đầu. Sau đó, hắn đáp.

"Có lẽ cậu ta đã trở về tư dinh của mình ở Solzveri. Bọn ta đã xác nhận việc cậu ta không còn ở Veronis nữa."

Solzveri là một trong những lãnh địa của Everett. Nằm ở khu vực phía Tây Nam của Vương quốc, không xa nơi này lắm, và rất dễ để đến đây chỉ bằng cách đi thuyền qua con sông ở phía Tây.

Khi nghe câu trả lời của Theodore, tôi thoáng chìm trong suy nghĩ.

'Hessen đã xây một tư dinh ở đó? Nghe hơi kỳ quặc.'

Hessen luôn tỏ ra thờ ơ nhưng bên trong lại khá tự hào việc mình là một Everett. Anh ta từng thể hiện lòng trung thành của mình thông qua hành động – mọi thứ Hessen có đều thuộc về Everett. Đó là lý do anh ta không tự mình tạo ra của cải và chỉ có một vài hiệp sĩ đi theo anh ta.

Tại sao Hessen lại xây dựng tài sản riêng cho mình? ... Chẳng lẽ, lũ quỷ Everett đó bắt đầu thù địch với nhau mà tôi không hề hay biết?

'Nếu thực sự như thế thì...'

Tôi lơ đãng một lúc. Tim tôi đập thình thịch với những kỳ vọng lạ lẫm đang dần nở rộ trong tôi. Nếu ba tên khốn đó hoàn toàn có thể tách ra... Ôi, sẽ tuyệt biết bao nếu cả ba tên đó chém giết lẫn nhau.

"... Lily?"

"..."

Nghe thấy giọng Theodore gọi tên mình, tôi chợt tỉnh lại. ... Hắn đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt khó tả.

"..."

Tôi đã làm biểu cảm gì? ... Tôi không biết. Đầu tiên, tôi che miệng và ho.

"Ngài đừng bận tâm chuyện đã xảy ra với Hessen. Bình thường anh ta cũng như thế thôi. Anh ta hơi thô bạo nên mấy trò đùa của anh ta có xu hướng nghiêm trọng."

"..."

Môi Theodore mím lại thành một đường thẳng như thể hắn muốn nói gì đó, nhưng hắn nhanh chóng thở dài và gật đầu.

"... Ta hiểu. Vậy, bây giờ em nên nghỉ ngơi đi. Ta ở bên cạnh em được không...?"

Mắt tôi mở to khi nhìn hắn. Tôi biết rằng biểu cảm của tôi lúc này đầy kinh ngạc. Miệng tôi dường như có suy nghĩ riêng, và tôi thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ thốt ra.

"T-Tôi không muốn ngài làm thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro