Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

"Mmph...!"

Nụ hôn này, hoà với nước mắt, có vị mặn. Tôi cố đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng, tay tôi không thể so được với hắn. Hắn không hề cân nhắc gì đến nụ hôn và bắt đầu tổn thương tôi.

Khoảnh khắc môi hắn cuối cùng cũng rời khỏi môi tôi, tôi vấp ngã, gục xuống khi không còn gì chống đỡ tôi nữa.

Trong khi đang thở hổn hển, tôi ngước lên, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn lại tôi.

Trong ánh mắt không có chút hơi ấm nào đó... cảm giác như trái tim tôi đang vỡ vụn. Sau ngần ấy thời gian, liệu tôi còn dám ước mong điều gì đó vô ích nữa không?

"Nói cho ta biết cảm giác hôn một người đàn ông mà cô còn không thích đi, cô Everett."

"..."

Những lời tàn nhẫn của Theodore xuyên qua tai tôi khi tôi bất lực đứng dậy. Tôi cảm thấy bực bội vì quan điểm sai lầm của chính hắn đối với tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng mất đi cảm xúc này. Tôi không xứng trách móc hắn.

"Cô sẽ ổn với bất cứ điều gì à? Cô có thể làm nhiều hơn thế sao? Cô sẽ có thể chung giường với ta mỗi đêm như thế ư?"

Theodore nắm lấy cánh tay tôi và hỏi một cách mỉa mai. Tôi vẫn đang tìm lời – bất kỳ lời nào – để giải quyết hiểu lầm này, nhưng tôi đã choáng váng như thể bị đánh vào đầu. Sao lại...

Cho dù tình hình này có đến mức nào, sao hắn có thể nói điều này chứ? Hắn có cần phải xúc phạm tôi như vậy không?

"Ngài... Ngài không biết..."

Những lời mà tôi thậm chí không nghĩ đến đã tuôn ra khỏi miệng tôi. Cả người tôi run rẩy khi hắn xúc phạm tôi. Theodore lại nắm lấy cằm tôi.

Chát!

Lúc đó, tôi không nhận ra mà đã thô bạo hất tay hắn và tát hắn một cái.

Đầu hắn quay sang một bên, má hắn nhanh chóng đỏ lên. Ngay cả sau khi bị tát, hắn vẫn đứng yên, còn tôi thì loạng choạng lùi lại. Bàn tay mà tôi vung hết sức có cảm giác ngứa ran ở lòng bàn tay.

Căn phòng chìm trong sự im lặng lạnh lẽo. Nhưng rồi tiếng cười thoát ra khỏi môi hắn. Đôi mắt hắn nhanh chóng lại nhìn tôi lần nữa, và sự căm ghét lạnh như băng của hắn hiện rõ.

Tôi vô thức ôm lấy phần thân trên của mình bằng cả hai tay. Khi hắn trừng mắt nhìn tôi, Theodore đã nói một cách mỉa mai bằng giọng giễu cợt.

"Mặc dù vậy, cô vẫn có lòng tự trọng của mình sao."

"..."

"Chắc chắn, không đời nào tiểu thư của Everett lại muốn ở bên ta một cách chân thành cả. Ta xin lỗi vì đã quá tự phụ."

Hắn nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, có lẽ đến mức hắn có thể chịu đựng được, rồi hắn quay đi.

"..."

Nhìn chằm chằm vào nơi hắn rời đi, tôi nhanh chóng loạng choạng và ngồi xuống sàn cạnh giường.

Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra... Cảm giác như tôi đang ở giữa một cơn ác mộng.

Khi tôi cuộn người trên bề mặt lạnh lẽo mà cái lạnh đang thấm vào người tôi, một tiếng nức nở nhanh chóng thoát ra khỏi môi tôi.

Một tiếng khóc dường như không phải của tôi vang khắp phòng. Cơ thể tôi run rẩy mất kiểm soát.

Là nỗi đau, nỗi buồn, nỗi kinh hoàng, và nỗi cô đơn tràn ngập trong tôi, tuy nhiên, tôi không thể tìm kiếm sự an ủi từ bất cứ ai. Đây là điều mà tôi cũng không thể nói với Charlotte.

Tôi thật yếu đuối và thảm hại mỗi khi đối mặt với Theodore...

"Híc..."

Tất cả những cảm xúc đó tôi phải tự giữ lấy. Giống như nuốt phải một cái gai vậy. Ngay cả khi tôi cố giả vờ rằng nó không có ở đó, ngay cả khi tôi cố vứt nó đi, liệu tôi có loại bỏ được nó không? Liệu nó có dễ dàng như vậy không? Tôi nên làm gì đây?

Tôi ước thà rằng mình giống như cha, giống như một con quái vật còn hơn.

Nếu tôi là một con quái vật mà không ai có thể yêu thương...

'Vậy thì sẽ không đau đớn như này.'

Sự ảo tưởng đó thật nông cạn, niềm hy vọng đó thật yếu ớt, nhưng sự thật lại rõ ràng và sự tuyệt vọng này vô cùng lớn lao. Có lẽ tôi đã thầm hy vọng. Rằng tôi có thể được ai đó cứu nếu tôi yêu họ.

Thật sai lầm khi cho rằng – rằng Theodore Valentino có thể hiểu tôi nếu hắn phát hiện ra sự thật về tôi. Rằng hắn có thể cứu tôi...

Tôi còn chẳng biết tất cả những gì hắn cảm thấy về tôi chỉ là sự ghê tởm.

Thật buồn cười khi tôi lại mong chờ điều gì đó và cố bám víu vào hắn.

'Tôi không phải con ruột của Công tước Everett... Thực ra, tôi khác họ. Theodore sẽ tin điều này sao?'

Tôi vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Nước mắt vẫn cứ chảy. Nếu đủ cho một cái hồ, tôi cảm giác như mình sẽ chết đuối mãi mãi. Nỗi đau buồn này khiến tôi ước gì mình chết đi. Tại sao lại là tôi, trong tất cả mọi người chứ...

Tôi không kìm được cảm giác muốn xé toạc và bóp nát trái tim đang run rẩy vô cùng đau đớn trong mình. Làm ơn. Dừng lại đi. Dù tôi có vùng vẫy, la hét cầu xin nỗi đau này dừng lại thì trái tim tôi vẫn cứ như cũ.

Tại sao tôi phải có tình cảm với Theodore Valentino. Tôi muốn sống như một cái cây già đã khô héo, nhưng tại sao người mà tôi lại có cảm xúc rõ ràng như vậy lại là hắn. Dù thế nào đi nữa, đó nên là một người khác.

"..."

Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi chợt thấy ánh sáng xuyên qua các ngón tay mình. Mặt trời đã mọc nhưng tôi không cảm nhận được hơi ấm của nó.

Tôi đã rơi nước mắt và thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu. ... Cảm giác như lời nói dối khi một ngày mới đã bắt đầu lại.

Cốc cốc–

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng không đáp lại, tôi chui vào chăn và đắm mình trong bóng tối sâu thẳm.

Mặt trời sẽ không mọc với tôi. Có lẽ, mãi mãi.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Kể từ đó, thái độ của Theodore trở nên lạnh lùng và sắc bén hơn trước rất nhiều.

Dù tôi chỉ nhìn hắn một lần, hắn cũng sẽ ném cho tôi những lời nhận xét gay gắt, và mỗi khi điều này xảy ra, tôi chỉ có thể đáp lại bằng cách thu mình lại.

Tôi ngày càng sợ hắn. Thực lòng mà nói, tôi còn không biết việc tôi sợ hãi tình cảm mà tôi dành cho hắn. Những cảm xúc đó khiến tôi yếu đuối. Trước mặt hắn, tôi yếu đuối hẳn, chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt gay gắt của hắn cũng dễ dàng bị tổn thương.

Tôi ghét bản thân mình đến mức muốn xé nát, muốn phá vỡ, muốn huỷ diệt chính mình. Nhưng cũng như trước đây, tôi còn chẳng có đủ can đảm để tự kết liễu đời mình.

Tôi cũng không thể chạy trốn khỏi đây. Vào thời điểm Valentino còn yếu kém, nếu tôi chạy trốn, không biết cha tôi hay Owen sẽ làm gì Valentino khi lấy tôi làm cái cớ nữa.

Và thế là tôi bị kẹt trong tình thế tiến không được lùi không xong. Dao ở khắp nơi – tôi không thể đi đâu được. Tốt nhất là cứ cuộn tròn ngay tại chỗ tôi đứng.

Nhưng một ngày nọ, tôi đã lấy hết can đảm và nói chuyện với hắn.

"Công tước, tôi có chuyện muốn nói với ngài..."

"Ta đang bận."

"Sẽ chỉ mất một lúc thôi."

"Chuyện gì? Đừng phí thời gian của ta và nói thẳng đi."

Ánh mắt bực tức của hắn tự động khiến vai tôi cong lên, nhưng cuối cùng tôi đã có thể thốt ra những lời mà tôi đã luyện tập bằng cả tấm lòng.

"Tôi khác với cha và các anh của tôi. Tôi... tôi không mong muốn cuộc hôn nhân này. Ý tôi là, tôi không kết hôn với ngài để làm hại nhà Valentino, chỉ là do cha tôi ép buộc mà thôi. Tôi chỉ muốn giúp nhà Valentino và ngài..."

Tuy nhiên, những lời thốt ra từ môi tôi như thể đang nói lắp bắp. Tôi nghĩ rằng mình đã biết cách sắp xếp câu chuyện, thứ mà bối cảnh đã khó nắm bắt, nhưng tất nhiên, cơ hội như vậy không được trao.

Theodore vừa mới nhìn tôi, nhưng khi đó, hắn mất kiểm soát và đã nói điều này.

"Ta đã tự hỏi cô định nói gì... Nếu cô đang cố chơi khăm thì hãy làm cho nó đáng tin hơn đi, cô Everett à. Nhưng biểu cảm của cô khá tốt đấy."

Cười lạnh, hắn quay người đi. Khi tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng xa dần của hắn, tôi có cảm giác như đã nghe thấy thứ gì đó trong tôi vỡ vụn.

* Đăng tại Wattpad và Vcomycs *

Theodore thường xuyên ra tiền tuyến để đóng những vết nứt thường xuyên tàn phá vùng đất. Ngắn thì ba ngày, dài thì một hoặc hai tháng.

Hắn rất bận, và việc nói chuyện với hắn ngày càng trở nên khó khăn hơn. Cảm xúc của tôi dần trở nên cam chịu với hai người đã tóm được tôi.

Charlotte là người duy nhất tôi có thể trò chuyện cởi mở ở lâu đài Valentino này vì tôi bị loại khỏi mọi sự kiện gia đình và bị xa lánh ngay cả trong những trường hợp nhỏ nhất.

Bà Seymour đã làm lơ sự quấy rối tinh vi của những người hầu đối với tôi. Một ngày nọ, có những con chim chết được đặt xung quanh bệ cửa sổ phòng tôi, và Charlotte tức giận đã dọn sạch chúng vì những người khác giả vờ như không biết chuyện đó.

Việc này xảy ra khá thường xuyên. Cuối cùng, tôi đã quen với xác động vật. Chim, chuột, rắn, ếch, đôi khi là côn trùng. Tôi không còn ngạc nhiên khi thấy xác chết nữa.

Những người ở lâu đài Valentino cũng thì thầm với nhau rằng tôi thật đáng sợ. Nhưng tôi không bị tổn thương bởi điều như thế.

Có một người khác có thể tổn thương tôi – Theodore Valentino là người duy nhất có thể làm được điều đó.

*

'Có buổi vũ hội ở thủ đô...'

'Ta thực sự cần phải ở đó để hộ tống cô? Tự đi đi.'

*

'Tôi muốn chăm sóc các loại thảo mộc còn sót lại trong nhà kính. Chúng có thể dùng làm dược liệu, nên tôi muốn phân phát chúng cho người dân trong lãnh địa.'

'Nhưng việc đó sẽ không thay đổi suy nghĩ của ta về cô. Đừng làm những việc vô ích. Cô không phải Công phi Valentino – cô là Lily Everett. Sẽ có ngày chúng ta ly hôn và cô sẽ rời khỏi lâu đài này.'

*

'Thực, thực sự không phải tôi đã giết chú cún mà ngài đang nuôi...'

'Vậy thì tại sao thi thể lại được tìm thấy trong tủ quần áo trong phòng cô?'

'Tôi không giấu nó, là người khác–'

'Quên đi. Ta không muốn nói chuyện này nữa.'

'...'

*

'Theo– không, Công tước, xin hãy giúp tôi một lần thôi. Làm ơn, ngài phải ở với tôi cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Làm ơn...'

'Lại định giở trò gì đây? Bỏ tay ra. Ta tin là anh trai cô đang gọi cô kìa, đi đi.'

*

Tôi đã héo úa.

Điều khiến tôi chấn động nhất là việc Theodore Valentino, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đều sẽ không bảo vệ tôi.

Nhận thức này đã đập tan mọi kỳ vọng và ước mơ mà tôi vô thức nuôi dưỡng với hắn. Trong bữa tiệc hôm đó, Owen đã nắm lấy cổ tay tôi và thì thầm, 'Lily, em không quên mình là ai, đúng không?'

Tôi gật đầu như một con búp bê vô hồn, đáp lại Owen mỉm cười hài lòng. Sau đó, anh ta nói thêm, 'Ta là người đã biến em thành Lily Everett. Em chỉ thuộc về ta cho đến ngày em chết.'

Lily Everett.

Lily Everett.

Lily Everett...

Nó giống như tên của một mặt hàng vậy.

Tôi đã không biết, nhưng thật ngạc nhiên, có vẻ như có rất nhiều người đàn ông muốn mua tôi. Mọi người dường như đang chờ cuộc ly hôn của tôi với Công tước Valentino.

Cân nhắc những ưu nhược điểm của việc tôi trở thành vợ hai hay vợ lẽ, Owen đã đo lường tài sản và quyền lực của những ứng viên sẽ trở thành chồng tiếp theo của tôi.

Trong số đó có Lennon Chester. Gã là ứng cử viên sáng giá nhất vì ngay cả trước khi tôi kết hôn, gã đã muốn tôi làm người yêu của gã. Gã thậm chí còn nói gã yêu tôi chân thành. Gã đã hôn lên mu bàn tay tôi và thì thầm những điều ngọt ngào.

'Ta yêu em, Lily. Ta muốn biến em thành của ta càng sớm càng tốt.'

*

Tôi hiểu rồi. Tôi không ngờ là sẽ có nhiều người không quan tâm đến vậy, miễn là tôi còn cái vỏ của một con người. Không, có lẽ họ thích tôi như thế hơn. Những con búp bê rất nhẹ để mang theo, yên tĩnh và đẹp đẽ ở bên ngoài ngay cả khi bên trong chúng trống rỗng.

Cách đây hai năm, cha tôi đã nhất quyết tìm cơ hội nuốt chửng cả gia tộc Valentino. Và ông ta đã thành công. Theodore Valentino đã phải cưới tôi để bảo vệ gia tộc và lãnh địa của hắn.

Đó là cuộc hôn nhân mà cả hai chúng tôi đều không mong muốn, nhưng sự bất hạnh của tôi không chỉ giới hạn ở nghịch cảnh này. Bởi vì trái tim tôi bắt đầu khao khát người đàn ông ghê tởm và ghét bỏ tôi và gia đình tôi, nên tôi đã bắt đầu nuôi hy vọng vô ích với hắn.

Đây thực sự là bất hạnh của tôi.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Một năm rưỡi. Một thời gian vừa dài, vừa ngắn.

Đối với hắn, còn có nhiều khoảng cách hơn thế. Mọi người nói rằng hắn đã kết hôn với Lily được một năm rưỡi, nhưng có vẻ như cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ còn lâu hơn thế.

Khoảng hai năm trước, hắn có thể mơ hồ nhớ mình đã đến lâu đài Everett. Tuy nhiên, ký ức này quá thưa thớt, giống như một miếng pho mát bị chuột gặm mất. Hắn chắc chắn đã gặp ai đó, nhưng ký ức của hắn đã dừng ở đó.

Theodore tin chắc đó là ký ức có chứa Lily.

... Sao lại chỉ có ký ức về cô là biến mất?

"Tôi xin lỗi, thưa ngài. Phu nhân nói không muốn gặp ngài ạ..."

Theodore ngước lên khi nghe thấy giọng bối rối của người hầu.

Vết thương ở đầu của hắn đang hồi phục tốt, nhưng bác sĩ đã bảo hắn nên nghỉ ngơi để đề phòng, nên hắn đã hạn chế mọi hoạt động và nói chung là chăm sóc bản thân.

Theodore gập cuốn sách đang cầm trên tay và nhớ lại cuộc trò chuyện với tổng quản.

'Vì lợi ích của gia tộc Valentino nên ngài đã kết hôn với phu nhân. Đó là một giao dịch với nhà Everett ạ.'

Mọi điều mà tổng quản nói với hắn đều rời rạc.

Lý do duy nhất mà tổng quản đưa ra là ông ta không thể truyền đạt sự thật khách quan và công bằng.

Sau đó, hắn đã nghe từ những người khác và phát hiện mọi người đều ghét Lily – phu nhân của nhà Valentino.

"..."

Không nói một lời, Theodore đứng dậy. Nếu hắn yêu cầu gặp mặt, hắn không biết liệu cô có thực sự gặp hắn không. Việc này sẽ không dễ dàng.

"Ngươi nói tên ngươi là Charlotte nhỉ."

"Dạ? Vâng...!"

"Ta thậm chí còn không nhớ tên ngươi. Có lẽ vì ngươi thân với cô ấy."

"A..."

"Dù sao thì, ta sẽ tới phòng của Công phi. Dẫn ta đến đó."

Đôi mắt của Charlotte mở to. Trông cô ấy như định nói gì đó nhưng đã lấy tay che miệng và nhanh chóng cúi đầu với vẻ cam chịu.

"Vâng, thưa đại nhân. Tôi sẽ dẫn ngài tới đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro