Chương 11
"Ta là Adeline Alvinith. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?"
Người phụ nữ đã chào Theodore cũng nói chuyện với tôi một cách tử tế. Giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười trên gương mặt cô ta thật tự nhiên. Đến mức ai cũng có thể tin rằng cô ta thực sự thích tôi.
"Cô là tiểu thư của Công quốc Alvinith, nên đương nhiên là ta đã nghe về cô rồi. Rất vui được gặp cô."
Tôi cúi chào lại không chút sai sót, một cách trịnh trọng và rõ ràng.
Adeline Alvinith gật đầu mạnh đến mức tôi nghĩ nó hơi quá. Rồi cô ta nhanh chóng quay lại bên cạnh Theodore và ở đó, trông như thể đang nhảy lò cò.
... Tôi không chắc lắm, nhưng cách cư xử của cô ta khá là dễ thương. Có lẽ vì là một người đẹp có mái tóc hồng hiếm hoi nên trông cô ta thực sự rất đáng yêu.
"Theo và ta đã thân thiết từ khi còn nhỏ. Bọn ta là bạn thời thơ ấu. Chúng ta không có bí mật gì với nhau cả, đúng không?"
"..."
Theodore gật đầu không chân thành, với vẻ mặt có chút khó chịu. Adeline có vẻ khó chịu vì điều này và hình như hắn không ghét cô ta. Ừm, ai lại ghét cô ta khi cô ta đáng yêu như vậy chứ? Cô ta thậm chí còn từng nói về chuyện hôn nhân với Theodore.
Tôi nghe nói Công tước Alvinith đã phản đối cuộc hôn nhân của tôi với Theodore đến mức phải che đậy việc đó. Công phi Alvinith có vẻ cũng quý mến Theodore.
Tuy nhiên, điều đó chỉ xảy ra cho đến khi cha tôi, Công tước Everett, đến và thuyết phục Công tước Alvinith – cho đến khi chính cha tôi đề nghị kết hôn.
'Sau khi ly hôn với mình, Adeline có thể kết hôn với Theodore. Dĩ nhiên, Công tước Alvinith sẽ cho phép việc đó...'
"..."
Tự dưng, tôi cảm thấy tanh tưởi.
Cảm giác như tôi đã giẫm phải một con bọ kinh tởm, một con cực kỳ khó chịu và phiền hà... Cảm xúc này bao trùm cả người tôi.
"Hử? Trông nước da của cô không được tốt lắm. Cô thấy khó chịu ở đâu sao...?"
Giọng của Adeline gợi lên sự lo lắng khi cô ta hỏi. Tôi im lặng nhìn lại cô ta khi cô ta đứng cạnh Theodore. Trông họ giống như một cặp đôi 'thực sự' vậy.
Tốt cho Adeline ha.
'...?'
Tôi dừng lại một lúc. Vừa rồi, ý nghĩ đó... Tôi điên rồi ư? Có chuyện gì với tôi vậy?
Tôi phải tỉnh táo lại.
"Chúa ơi, ta đoán là cô thực sự không khoẻ lắm. Mặt cô xanh xao quá."
"Ta ổn. Xin hãy tiếp tục cuộc trò chuyện của hai người. Ta về phòng đây."
Theodore mở môi như định nói gì đó, nhưng tôi đã nhanh chóng quay lại và rời khỏi nơi đó.
Khi tôi bước vào hành lang vắng vẻ, Charlotte nhanh chóng theo sau tôi. Có vẻ như cô ấy đã quan sát tôi ở gần đó. Charlotte cẩn thận quấn chiếc khăn choàng quanh vai tôi rồi cẩn trọng hỏi.
"Phu nhân, người có mệt không? Tôi mang cho người một ít trà ấm với mật ong và chanh nhé?"
"... Không, ta không sao. Cô không cần phải làm vậy."
Tôi lên phòng với Charlotte. Vì sự kiện chính dù sao cũng đã kết thúc nên tôi không nghĩ mình cần phải ở đó giả vờ nữa. Vào thời điểm này, họ sẽ dễ dàng bàn tán về Everett hơn.
Khi tôi ngồi bên lò sưởi, Charlotte đã mang cho tôi nước ấm và hơi nước toả ra từ đó đã cho tôi cảm giác ổn định kỳ lạ. Nhờ vậy, tôi đã nghỉ ngơi thoải mái ngay cả khi tim tôi tiếp tục đập mạnh.
Giống như một người đang bị truy đuổi. Hoặc, giống như ai đó đã bỏ lại thứ gì đó quan trọng.
... Không thể. Không nên như vậy.
'Nghĩ lại thì, mình đã cướp chỗ của cô ta ư?'
Tôi sửng sốt trước ý nghĩ đến quá đột ngột đó khiến tôi thẫn thờ. Tôi không hiểu tại sao mình cứ nghĩ về cô ta và Theodore. Tôi muốn loại bỏ chúng ra khỏi đầu tôi.
Tuy nhiên, tôi cứ nghĩ đến vẻ ngoài đáng yêu của Adeline Alvinith và cứ hình dung ra cảnh cô ta đứng với Theodore. Họ rất hợp với nhau khi đứng cùng nhau, giống như một bức tranh đẹp.
Tôi muốn hất những suy nghĩ đó ra khỏi não nếu có thể. Thật khó chịu. Tất cả đều vô ích.
'Adeline có thể an ủi Theodore. Lily Everett không thể.'
Giọng nói bên trong tôi thì thầm như thể đang chế nhạo tôi. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại và cắn môi dưới.
Câm miệng.
Làm ơn. Dừng lại đi.
"Phu nhân, người có muốn đi ngủ sớm không? Tôi đang nghĩ đến việc thắp một ít hương oải hương để có một giấc ngủ ngon ạ..."
"... Ừ, ta nên đi ngủ sớm. Cô hãy đốt thêm hương oải hương nhé."
"Vâng, thưa phu nhân!"
Rồi tôi thay đồ ngủ và nằm xuống. Charlotte lặng lẽ di chuyển như một cái bóng, thắp hương oải hương và để lại một ngọn đèn nhỏ. Cô ấy thậm chí còn nhớ rằng bất cứ khi nào tôi đặc biệt mệt mỏi, tôi sẽ lại ngủ ít hơn trong căn phòng tối. Nhắm mắt lại, tôi khẽ thì thầm.
"Cảm ơn cô, Charlotte."
"Không có gì, thưa phu nhân. Vậy, chúc người có những giấc mơ đẹp."
Khi Charlotte bước ra khỏi cửa và đóng nó lại, căn phòng đã chìm trong sự im lặng tiêu điều.
Trằn trọc vì không ngủ được, cuối cùng tôi ngồi dậy và đến gần chiếc bàn cạnh giường ngủ. Tôi mở ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một lọ thuốc được giấu sâu bên trong. Thứ bên trong là thuốc ngủ.
Tôi nghe dược sĩ nói dùng loại thuốc này trong thời gian dài sẽ không tốt cho sức khoẻ của tôi. Nhưng gần đây, ngày càng có nhiều đêm tôi không thể ngủ được nếu không uống thuốc.
... Nên là, không còn cách nào khác. Tôi đổ ra hai viên thuốc và bỏ chúng vào miệng. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ có thể ngủ ngon lành đến tận sáng.
*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***
Những giấc mơ sẽ đến ngay trước khi người ta thức dậy. Bất cứ khi nào giấc mơ của tôi bắt đầu, tôi thường sẽ dậy ngay sau đó.
Tôi đặc biệt nhạy cảm với môi trường xung quanh trong giấc mơ của mình. Bất cứ khi nào tôi mơ, tôi sẽ dễ dàng nhận thấy đó là một giấc mơ, và đôi khi tôi có thể tuỳ ý điều khiển nó. Hình như một số người gọi đó là 'giấc mơ sáng suốt'.
'Giấc mơ lần này là gì đây.'
Nếu là cơn ác mộng với Owen, Hessen hay Lennon thì nó sẽ phải bị phá huỷ hoặc sẽ phải bị loại bỏ. Tôi không muốn nhìn thấy họ ngay cả trong tiềm thức của mình.
May mắn thay, đây dường như chỉ là một giấc mơ bình thường. Bình thường... Không, đây là giấc mơ bình thường ư? Không phải một cơn ác mộng sao?
"Lily."
Trong giấc mơ này, Theodore đang mỉm cười rạng rỡ khi gọi tên tôi. Đó là giọng nói ngọt ngào đến nỗi dường như nó tan chảy trong tai tôi. ...Tôi không thể tin là mình đang mơ thấy điều như thế, nên tôi chỉ biết đứng đó, choáng váng. Thật tuyệt vời. Tại sao tôi lại mơ về hắn? Đây chỉ là...
"Lily?"
Ngay khi tôi đứng hình, Theodore nghiêng đầu sang một bên như thể đang bối rối, rồi cố gắng đi về phía này.
Nhưng tôi đã vội lùi lại. Và lẩm bẩm theo phản xạ.
"Đ–Đừng đến đây."
Thật ngu ngốc. Đây là giấc mơ của tôi nên tôi có thể gạt hắn sang bên. Nhưng vì sao tôi lại không thể làm việc đó chứ...
"... Có chuyện gì sao?"
... Trước ánh mắt ân cần, ấm áp hướng đến tôi như đang thực sự quan tâm, tâm trí tôi đã trở nên trống rỗng.
Khi hắn lại gần tôi, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra và chạm vào má tôi. Đó là một cái chạm cẩn thận đến mức tưởng chừng như hắn đang cầm một con búp bê bằng sứ. Tôi không thể thở được.
Chưa có ai – chưa một ai từng đối xử với tôi theo cách này. Ngay cả mẹ tôi, người mà tôi còn chẳng biết là bà đã chết hay còn sống...
"... Đừng làm như vậy."
"Lily, tại sao..."
Đây chỉ là mơ nhưng trông hắn rất thật. Đó là lý do việc có những giấc mơ sống động lại rất khó khăn. Bởi vì thật khó để phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Tôi hất tay hắn ra và nhắm mắt lại. Rồi, tôi đã kết thúc giấc mơ.
Khi thế giới xung quanh tôi trở nên mờ ảo, vực thẳm của hiện thực trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Và khi tỉnh dậy, tôi đã rơi nước mắt... Giấc mơ đó là gì vậy chứ.
Bên trong phòng ngủ tối om. Đèn đã tắt, hình như đã hết dầu. Nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ sáng. ...Xét đến việc tối qua tôi ngủ sớm thì tôi đã ngủ khá ngon.
Tôi thở dài. Sau đó, tôi rời giường để uống một cốc nước. Có một mùi hương thoang thoảng, có lẽ vì Charlotte đã cho lá thảo mộc vào ấm.
Cảm thấy bình tĩnh hơn chút, tôi ngồi sát cửa sổ. Dư ảnh của giấc mơ vẫn còn đọng lại nên tôi cố gắng rũ bỏ chúng. Đó chỉ là mơ. Nó chẳng có nghĩa gì cả. Tôi lặp đi lặp lại điều này nhiều lần...
Lúc đó, cửa có tiếng lạch cạch. Rồi, nó mở ra.
"...!"
Quá sốc, tôi cứng người khi lúng túng ngồi trên ghế. Bỗng dưng có người bước vào. Ngay cả trong bóng tối, hình bóng đó vẫn trông rất quen. ... Nhưng có gì đó sai sai.
Lắc lư, lắc lư. Hắn lê bước vào phòng, lảo đảo như sắp ngã xuống. Hắn nhìn quanh phòng như thể đang tìm ai đó, Rồi hắn dừng lại khi tìm thấy tôi bên cửa sổ.
Đôi mắt lờ đờ dường như đã sớm trở nên hỗn loạn. Theodore lê bước về phía tôi, vẫn còn choáng váng.
'Có vẻ như hắn say rượu.'
Hôm qua là ngày giỗ của anh trai hắn, Camillus Valentino. ... Hình như hắn đã uống suốt đêm. Không phải hắn đến đây để giết tôi đấy chứ?
Khi hắn đến gần hơn, lúc này đang ở trước mặt tôi, hắn nắm lấy chỗ tựa tay bên cạnh tôi và ngã xuống.
Sự choáng váng đằng sau đôi mắt hắn biến mất khi hắn nhìn lên tôi. Tương phản với màu xanh trầm lặng trong tròng mắt của hắn, những cảm xúc mãnh liệt gợi nhớ đến màu đỏ có thể được thấy trong đôi mắt hắn.
Thứ gì đó như sát ý, thứ gì đó như hận thù...
... Có vẻ rất gần, nhưng không phải những thứ đó. Tuy nhiên, đó không phải một thứ cảm xúc nhẹ nhàng mà là một thứ gì đó thô ráp, thứ gì đó muốn huỷ hoại tôi.
"Ha..."
Hắn tự giễu, và nó nghe như một tiếng thở dài. Hắn thẫn thờ nhìn tôi với sự bối rối, và hắn lẩm bẩm như thể đang tự nói với chính bản thân.
"Tại sao ta lại đến đây chứ..."
Đó là điều tôi muốn hỏi. Hắn đến đây như thế này với vẻ ngoài không có khả năng tự vệ, say rượu... Tại sao hắn lại đến chỗ tôi? Hắn đến đây để giết tôi vì lòng căm thù gia tộc Everett đã lên đến đỉnh điểm? Hay...
"..."
Có lẽ.
Ý nghĩ đó là đến đấy.
Tôi không thể ngăn ý tưởng đó xuất hiện – một nghịch lý của hy vọng, của tuyệt vọng.
Run rẩy, tôi đưa tay ra, áp lên đôi má nhợt nhạt của hắn bằng cả hai tay. Lúc đó, tôi chợt có cảm giác muốn chặt đứt đôi tay của mình.
Tôi không biết vì sao mình lại làm điều này. Tôi không biết mình đang cảm thấy điều gì.
Không. Tôi biết sự thật. Đó là lý do tôi sắp phát điên.
Anh muốn tôi nhắm mắt làm ngơ với anh, nhưng vì sao...
"..."
Vô vọng rồi.
Khi tôi nhìn Theodore Valentino, tôi có cảm giác như sắp khóc.
Tim tôi đau quá. Tôi ước nó sẽ dừng lại hẳn. Nó đập quá mạnh.
Nếu hắn tiếp cận tôi như thế này trước. tôi sẽ không thể cưỡng lại được. Tôi biết đây là gì, cảm giác yếu đuối vô cùng.
Thực ra, tôi đã biết ngay từ đầu – ngay từ khoảnh khắc đầu tiên tôi thấy hắn trong khu vườn của điền trang Everett. Cảm giác khủng khiếp khi mọi thứ quanh tôi sụp đổ.
Tôi biết rằng mình sẽ rất bực bội và đau khổ với những cảm giác như thế này. Tôi biết mình không nên mong đợi bất cứ điều gì từ hắn. Tôi biết mình không nên nhượng bộ hắn một cách bất cần.
Thế là tôi đã ấn nó xuống như thể mạng sống của tôi phụ thuộc vào nó.
"Ngài..."
Tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại bắt đầu nói, nên tôi đã bỏ lửng câu nói. Nước mắt chảy dài từ mắt Theodore khi hắn tiếp tục nhìn chằm chằm tôi. Giống như trong khu vườn lúc bình minh mấy ngày trước.
Tôi lau nước mắt cho hắn, cảm thấy mắt mình nóng rát. Và, một cách bốc đồng, tôi đưa tay ra và ôm hắn thật chặt.
Cơ thể say rượu của hắn đang thiêu đốt, như thể chính hắn là một cục than hồng đang bốc cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro