Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tôi nghĩ ngay cả khi không có Thái tử, Công tước cũng đã đủ để giết chết linh hồn của các quý tộc.

'Việc anh ta là đối tác của Công nương cũng rất quan trọng.'

Và đây là thời điểm hoàn hảo, khi Công tước không thể chịu được tội lỗi của cha mình và tìm đến tôi.

"Việc đó... ổn, nhưng..."

Vị trà cứ đọng mãi trong miệng tôi.

Lý do Công tước đến đây hẳn là để giảm thiểu thiệt hại từ lũ quỷ.

Tôi hơi dựa lưng vào ghế sô pha và duỗi chân ra. Khi tôi thả mình trên ghế sô pha như thế này, tôi cảm thấy rất thoải mái và đột nhiên muốn ngủ. Chắc là tôi đã ngủ sai tư thế vì tôi cảm thấy cứng cổ.

Tôi cố gắng ngồi thoải mái nhất có thể mà không tỏ vẻ thiếu tôn trọng.

Sự do dự nhanh chóng biến mất khỏi mặt Công tước. Sau đó anh ta trả lời như chưa từng do dự, "Ta rất vui khi được làm đối tác của Thánh nữ."

Tôi cười nhạt trước câu nói thừa thãi. Đây là điều mà người ta nói về việc một viên đá trúng hai con chim ha.

"Ta hy vọng sẽ hoà hợp với ngài, Công tước Cassian."

Có hơi đáng thương khi nhìn vị Công tước lạnh lùng và bướng bỉnh, người hiếm khi lên tiếng trước bất kỳ ai, lại xin lỗi như thế này.

Ít ra thì, Công tước Cassian đã hồi sinh nhà của mình và mang lại cuộc sống tốt hơn cho người dân của anh ta.

Tôi đẩy tách trà hơi nguội của mình về phía Công tước. Tôi có thể thấy anh ta có chút nhẹ nhõm trước hành động của tôi, nhưng đôi môi của anh ta khẽ mấp máy như thể anh ta đang gọi tên của Công nương. Nó dường như được thực hiện trong vô thức.

Khi nghĩ về Công nương, tôi bỗng thấy tò mò.

Trong trường hợp của Reneben, cậu ta biết mình có Thần lực khi mới 2 tuổi, và đã sống trong Đền 15 năm. Sau khi sống như vậy, gặp được Công nương chắc hẳn như được hít thở bầu không khí trong lành nên tôi hiểu.

Nhưng, vì lý do gì mà Công tước thích Công nương?

Họ là bạn thời thơ ấu, ừ, nhưng chắc anh ta đã phải lòng cô ta vào lúc nào đó. Dĩ nhiên, sẽ kỳ lạ hơn nếu anh ta không yêu Công nương.

"Ta có hơi tò mò, sao ngài lại thích Công nương Ronella vậy?"

Mặc dù tôi đã đề cập đến tên của cô ta với ý đồ trong sáng, gương mặt của Công tước đã nhuốm màu xấu hổ.

"Việc đó..." Công tước bắt đầu trả lời rồi gương mặt trở nên méo mó. Anh ta che miệng và cúi đầu xuống, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ lạ, "Ừm, đột nhiên..."

"Hả?"

"... Ơ?"

Gương mặt của Công tước biến dạng nặng nề. Anh ta ôm trán, lẩm bẩm gì đó mà chỉ anh ta mới có thể nghe thấy.

Có một sự pha trộn giữa bối rối và tội lỗi không rõ trong mắt anh ta. Sau đó, anh ta nhìn tôi với vẻ hoang mang và lẩm bẩm như thể anh ta bị tuột ốc vít.

"... Tại sao ta thích Nella ư?"

'Tình yêu cần lý do sao?' Tôi định trả lời nhưng tôi không thể nói vì Công tước trông như đã nhận ra điều gì đó.

Không ngờ anh ta lại nói không biết tại sao lại yêu cô ta. Sự hoang mang của Công tước không kéo dài lâu. Anh ta trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Tôi vươn tay tới anh ta để xem anh ta có ổn không. Anh ta đã hất tay tôi ra và trừng trừng mắt.

"Không, không vì gì cả. Ta thích Nella chỉ vì đó là Nella."

Đó là câu trả lời tôi đã dự, nhưng có gì đó không ổn nên tôi đã quan sát biểu cảm của anh ta.

Nhưng Công tước Cassian không hề nao núng.

"Vậy ta cho rằng, ngài sẽ là đối tác của ta vào hôm đó?"

"... Ta rất vinh dự khi được phục vụ phước lành của Chúa."

Trông chẳng vinh dự tí nào.

Công tước Cassian quỳ xuống và hôn lên mu bàn tay tôi. Thật là tự phụ nhưng tôi không cảm thấy tệ khi được đối xử như vậy.

"Ta cũng rất vui khi được Công tước của Đế quốc hộ tống."

Khi anh ta đứng dậy, tôi phải ngước lên vì anh ta cao hơn tôi rất nhiều. Tôi không thể không tự hỏi anh ta trông như nào trước Công nương thấp hơn tôi.

Rồi tôi chuẩn bị tiễn anh ta.

Tôi nói với hầu nữ đang đợi gần đó dọn tách trà mà Công tước thậm chí còn chưa uống một ngụm. Rồi tôi dẫn anh ta ra cửa.

Với điều này, tôi đã đạt được mục đích của mình.

Tôi có cảm giác như Công tước đang nhìn chằm chằm vào sau đầu tôi. Có thể là phóng đại, nhưng cảm giác như tia laze đang phát ra từ mắt anh ta vậy.

Tôi mở cửa, vờ như không để ý đến ánh nhìn chăm chú. Khi tôi cố tiễn anh ta, anh ta đã ngăn tôi lại và nói.

"... Người có thể ở trong."

Tôi quyết định rằng thật không lịch sự khi đi theo khi người ta không muốn tôi làm vậy. Tôi mở cửa phòng khách và đứng dựa vào tường.

Anh ta bước qua cánh cửa đã mở. Khi lưng anh ta nhỏ dần, tôi dựa vào tường và bắt chéo chân. Ngay sau đó, anh ta quay đầu lại và tôi nhanh chóng bỏ bắt chéo chân.

Tôi cũng hạ cánh tay đang khoanh xuống, nhưng tôi nghĩ Công tước đã nhận ra rồi.

Hy vọng anh ta không nghĩ tôi đang quan sát hay đánh giá cao anh ta. Tôi không có bất kỳ ý định xấu nào với Công tước Cassian nên tôi không muốn bị hiểu lầm.

Công tước đã đi đủ xa để tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta, đã quay lại và bắt đầu bước lại chỗ tôi với một tư thế hoàn hảo.

"Có gì không?" Tôi hỏi một cách không trang trọng, với giọng điệu hỏi xem liệu anh ta có để quên thứ gì không.

Trước câu hỏi của tôi, anh ta ngập ngừng một lúc trước khi nói với giọng có phần điềm tĩnh, "Xin lỗi vì vết thương trên cánh tay của người."

"...? Ồ, à..."

"Ta đã tắc trách trong việc bảo vệ Thánh nữ. Là một hiệp sĩ, ta đáng bị trừng phạt."

Hừm... tôi lướt một ngón tay lên môi với một tiếng ngân dài.

Ở đây không có một quy tắc thiết lập chính xác. Có lẽ đã có điều được viết về việc không bảo vệ được Hoàng thất nhưng theo luật pháp, không có bất kỳ hình phạt nào cho việc không bảo vệ được một vị Thánh.

Ngay từ đầu, Đền Thờ không liên quan gì đến luật pháp. Ngay cả khi một người bị giết trong Đền, không ai chịu trách nhiệm pháp lý cả.

Tôi không nghĩ Công tước là người xấu. Ngay cả khi đây là thời hiện đại, tôi nghi mọi người sẽ coi Công tước là một người xấu.

Hãy tưởng tượng nếu một đứa trẻ và Tổng thống của một nước cùng rơi xuống nước đi. Đương nhiên, cha mẹ đứa trẻ sẽ lao vào cứu con mình hơn là cứu Tổng thống.

Đó là lẽ tự nhiên khi cứu những thứ quý giá với bản thân, bất kể tình trạng của bên kia.

Mặc dù tôi đã nói như thể Công tước là một người xấu khi tôi nói chuyện với Reneben, nhưng đó chỉ là ví dụ về việc các quý tộc coi thường Đền Thờ đến mức nào.

Chỉ vì tôi đang sống ở Đế quốc, không có nghĩa là đức tin của tôi đã thay đổi. Sẽ còn nực cười hơn nếu tôi hoà nhập vào một thế giới mà cái chết của con người còn chẳng có ý nghĩa gì.

Bất chấp việc đó, ngay cả tôi cũng có thể dùng quyền lực mà tôi có như tôi muốn. Ngay cả với bản thân, tôi đã tự cho mình là trung tâm.

Lời xin lỗi của Công tước khiến tôi thấy lạ. Tôi biết những lời anh ta nói là chân thành nên tôi có thể dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, nhưng...

Tôi cảm thấy một chút ranh mãnh nên đã hỏi, "Nếu chuyện này lại xảy ra, ngài sẽ cứu ta trước chứ?"

"..."

Công tước giữ im lặng, nên tôi tiếp tục.

"Nếu ta chết... ta có thể tưởng tượng sẽ có rất nhiều thiệt hại cho đến khi vị Thánh mới xuất hiện, đúng không?"

Tôi thở dài thườn thượt. Tôi không ghét Công tước, nhưng tôi muốn anh ta hiểu điều gì mới là quan trọng.

"Công tước Cassian."

"Có ta."

Tôi biết những gì anh ta coi là quý giá nên tôi có thể nói với anh ta điều này.

"Không phải ngài nói rằng cứu người quý giá với mình là lựa chọn đúng đắn hơn sao?"

"..."

"Dĩ nhiên, khi chiếc đèn chùm rơi xuống, Công nương vẫn an toàn, trong khi ta thì gặp nguy hiểm. Hiển nhiên là, lựa chọn hiệu quả hơn sẽ là cứu ta."

Công tước ngậm miệng lại.

"Nhưng ngài có biết không? Cảm xúc không cân nhắc hiệu quả." Tôi tiếp tục.

Tôi hy vọng anh ta đừng kìm nén cảm xúc vì bị địa vị trói buộc.

Sau khi tiễn Công tước, tôi nhẹ nhõm nhìn ra ngoài cửa sổ như trút được gánh nặng.

Tôi thích thú quan sát khi anh ta lên xe ngựa. Và khoảnh khắc những con ngựa di chuyển, cỗ xe đã khuất khỏi tầm mắt tôi.

Giờ tôi phải đi rửa đôi tay đã vấy máu của cô tiểu thư quý tộc đó. Nó làm tôi khó chịu a.

Tôi đã tìm một nhà vệ sinh mà các linh mục dùng cho gương mặt của họ.

Người hầu đang gác nhà vệ sinh đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi. Anh ta đưa cho tôi một chiếc khăn tắm mềm dường như đã được phơi khô dưới ánh nắng vài giờ. Tôi nhận lấy và đi vào trong.

Khi tôi nhúng tay vào bồn rửa, nước đổ lên da tôi. Máu đỏ hoà vào nước như bị hoà tan.

"Rửa không sạch lắm..."

Tôi biết tôi nên dùng nước lạnh nhưng tôi ghét nước lạnh nên thay vào đó, tôi đã dùng nước ấm. Sau khi cọ tay trong chậu rửa một lúc, tôi kiểm tra tay mình, và tất cả các vết máu đã biến mất.

Giờ tôi phải đi tìm Reneben và cô gái thôi.

Tôi duỗi thẳng vai và thả lỏng các khớp cứng đơ rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Khi tôi bước ra ngoài, tôi nhận thấy số người hầu đã tăng thêm một.

Người hầu đã đưa khăn cho tôi làm tôi liên tưởng đến một con nai và có một người hầu mới đứng cạnh anh ta.

Người hầu mới trông ngây thơ và lẽn bẽn bước đến trước khi lấy khăn tắm của tôi.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của người hầu và thực tế là cậu ta hầu như không giao tiếp bằng mắt, tôi đại khái hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tôi thường di chuyển trong một khu vực cố định trong Đền. Kết quả là có nhiều người muốn gặp Thánh Emilone nhưng không được mặc dù chúng tôi ở cùng một toà nhà.

Vẻ ngưỡng mộ rõ mồn một trên mặt của người hầu làm tôi thấy khá hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro