Chương 3
Tae Baek có vẻ ngỡ ngàng trước câu hỏi bất ngờ này, nhưng Shin Ho vẫn tiếp tục nói.
"Các tài liệu tôi nhận được không bao gồm thông tin về vấn đề dị ứng... Tôi đang thắc mắc liệu ngài có bị dị ứng gì không để tôi có thể chuẩn bị một số thuốc ở gần mình ạ."
Hạt điều... hoặc hải sản... Cậu nói những lời cuối cùng gần như không thể nghe thấy trước khi lại lặng im. Theo sau đó một sự yên lặng khó xử. Shin Ho nhíu mày, tự hỏi liệu cậu đã nói gì sai sao. Tae Baek đột nhiên bật cười thật to. Anh ta dặm chân và vỗ tay một cách thái quá.
Shin Ho nhìn Tae Baek, bối rối bởi tiếng cười của anh ta. Liệu việc hỏi về việc dị ứng có mắc cười không? Đây có phải là xu hướng để mọi người ở bên ngoài quân đội chọc cười nhau à? Cậu thắc mắc về những vấn đề này, nhưng cuối cùng Tae Baek cũng ngừng cười.
"Cậu không thực sự thắc mắc về việc tôi có bị dị ứng gì có đúng không vậy?"
"..."
"Cậu đang cố tình ngụ ý hỏi về căn bệnh không thể chữa trị được của tôi à."
"...Vâng. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì tôi nên giúp về việc sơ cứu ạ."
Shin Ho thừa nhận một cách trung thực. Cái câu "bệnh không thể chữa trị" trong tài liệu khiến cậu bận tâm. Là một vệ sĩ, cậu cần phải hiểu rõ về căn bệnh đó để có thể thực hiện được nhiệm vụ của mình. Mặc dù cậu có thể quan sát và hiểu được các vấn đề riêng tư, quan hệ và các vấn đề liên quan đến công việc, nhưng sức khỏe là một trường hợp ngoại lệ.
Nếu các triệu chứng xuất hiện đột ngột và dữ dội, có thể sẽ không kịp để phản ứng. Đây là lần đầu tiên cậu bảo vệ một người thay vì bảo vệ nước nhà. Cậu không muốn thấy người mà cậu đang bảo vệ sẽ chết trước mặt cậu.
Tae Baek chậm rãi đứng dậy khỏi ghế và đi xung quanh bàn, hoàn toàn phơi bày vóc dáng cao lớn của mình.
Shin Ho đã thấy nhiều người đàn ông cao lớn. Mọi người trong quân đội đều có vóc dáng mạnh mẽ và cơ bắp to. Còn Tae Baek tương đối nhỏ so với họ.
Tuy nhiên, cảm giác lại khác. Mô tả nó như thế nào... Chân dài, eo thon, nhìn xuyên được qua lớp dưới áo sơ mi, cơ ngực săn chắc và cổ thẳng tắp góp phần tạo nên ngoại hình của anh ta, giống như một ngôi sao điện ảnh. Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ta là mẫu ảnh. Ngay cả với tư cách là một nhiếp ảnh gia, Shin Ho cũng muốn chụp ảnh một người như Tae Baek. Shin Ho đang nhìn chằm vào cơ thể của Tae Baek thì cậu nhận ra mình đang đứng ngay trước mặt anh ta. Tae Baek khẽ cúi xuống và bắt gặp ánh mắt của Shin Ho ở khoảng cách gần.
Shin Ho cau mày, muốn lùi bước nhưng cảm thấy điều đó sẽ bất lịch sự. Cậu đứng ngay gắn, đạp chân xuống sàn, trong khi Tae Baek mỉm cười và thì thầm.
"Tôi chỉ yếu thôi."
"..."
"Yếu, dễ vỡ, không có sức mạnh, thường xuyên ngất xỉu, ừm, những thứ như vậy đấy. Khi tôi chạy trong khoảng thời gian dài, mọi thứ biến thành màu vàng, tôi thường xuyên bị cảm lạnh, tôi nghĩ mình bị hen suyễn, và tim của tôi cũng không được tốt nữa, còn gì nữa ta..."
"..."
"Ồ, tôi không bị dị ứng với cái gì hết."
Đó là điều vô lý. Không thể có một căn bệnh không thể chữa khỏi với những triệu chứng đó, nhưng Tae Baek dường như đang ở trong tình trạng sức khỏe tuyệt vời.
Tuy nhiên, ngoại hình có thể đánh lừa ta. Có bao nhiêu người có vẻ ngoài khỏe mạnh nhưng trên thực tế lại yếu đuối ở bên trong? Khả năng chiến đấu của một người có thể xuất sắc ngay cả khi họ không có vóc dáng to lớn, và một người có ngoại hình lấp lánh như Tae Baek có thể rất yếu.
Vậy, căn bệnh không thể chữa được có thật không chứ? Hay là anh ta có tình giấu nó đi?
Nếu đó là trường hợp đầu, thì đó là điều may mắn. Nếu đó là trường hợp sau, thì điều đó không quan trọng trừ khi cuộc sống của anh ta đang gặp nguy hiểm. Shin Ho sẽ tôn trọng mong muốn che giấu nó đi của anh ta.
Shin Ho không có ý định khám phá tất cả các bí mật của anh ta. Tài liệu đã đề cập đến một căn bệnh không thể chữa trị, vì vậy Chủ Tịch Park đã biết về tình trạng của Tae Baek, và Shin Ho không cần phải làm báo cáo riêng.
Cậu chỉ hy vọng sẽ không phải thấy anh ta chết trước mặt mình...
Tuy nhiên, cậu không thể không cảm thấy khó chịu. Dường như cậu đang bị trêu chọc. Thấy được điều này, Tae Baek nghiêng đầu một cách tinh nghịch.
"Tại sao lại làm vẻ mặt đó chứ? Tôi không trông yếu ớt sao? Tôi phải nhìn giống như mỏng manh dễ vỡ mới được à. Nhìn cổ tay của tôi này. Nó cực kỳ nhỏ luôn này, này."
Tae Baek giơ tay lên một cách minh họa. Bàn tay lớn của anh ta có những ngón tay thẳng tắp đẹp đẽ. Shin Ho nhíu mày. Dễ vỡ à? Cổ tay của anh ta gần như dày gấp đôi cổ tay của Shin Ho. Anh ta đang nói cái quái gì vậy chứ?
Trong khi suy nghĩ về cách đáp lại với điều vô lý này, Tae Baek mỉm cười xinh đẹp và hít một hơi sâu.
"Nhưng, Trưởng Phòng Lee, cậu có mùi rất dễ chịu."
"...Xin thứ lỗi?"
"Cậu xài loại nước hoa gì vậy?"
Cảm thấy không thoải mái, Shin Ho không thể không lùi bước lại. Mặc dù dường như không có khả năng rằng Tae Baek đẹp trai, giàu có và thời trang này sẽ quan tâm đến một người như cậu, nhưng cậu cảm thấy không dế chịu gì.
"Tôi không có sử dụng loại nước hoa nào hết ạ. Có lẽ là mùi xa bông. Hay là nước xả vải ta?"
"Hừmm... Tôi hiểu rồi. Nó rất dễ chịu. Tất cả các vệ sĩ khác đều sử dụng nước hoa rẻ tiền, nó khiến tôi bị nhức đầu."
Shin Ho thở phào nhẹ nhõm. Đó không phải là một trò đùa giỡn, mà là một sở thích.
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó ạ."
Shin Ho trả lời ngắn gọn. Vào lúc đó, Tae Baek giơ tay ra để bắt tay. Shin Ho nhanh chóng chấp nhận nó. Tay của Tae Baek mềm mại, không giống như bàn tay của cậu, đã trở nên chai sần qua quá trình tập luyện, nhưng rắn chắc và ấm áp.
Tae Baek nắm chặt tay Shin Ho, vừa đủ để nhấn nhẹ các đốt ngón tay của cậu.
"Trưởng Phòng Lee."
"Vâng."
"Tôi thích cậu. Hãy gặp nhau thường xuyên đi."
"...Xin cảm ơn."
Khi Shin Ho kết thúc câu trả lời của mình, Tae Baek thả tay cậu ra. Shin Ho nhanh chóng đặt tay sau lưng, cảm thấy không thoải mái với sự ấm áp còn sót lại. Cậu ngọ nguậy ngón tay khi Tae Baek trở lại bàn làm việc, đóng tài liệu chứa thông tin của Shin Ho. Cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Shin Ho cúi đầu chào và thông báo rằng cậu chuẩn bị đi ra ngoài. Tae Baek không trả lời.
Khi Shin Ho đang chuẩn bị rời đi, cậu nghiêng người quay đầu lại để nói chuyện với Tae Baek.
"Ồ, nếu tim của ngài không được tốt cho lắm, thì hãy tránh ăn đồ ngọt như bánh ngọt chẳng hạn."
Đặc biệt là khi bụng đói. Tae Baek nhìn Shin Ho với vẻ ngạc nhiên vì lời nhận xét thêm này của cậu. Shin Ho rời văn phòng mà không đợi câu trả lời, chỉ gật đầu ngắn gọn.
Điều đó đã làm cậu bận tâm từ nãy đến giờ. Đĩa bánh ngọt nằm trên bàn làm việc của Tae Baek. Ngoài ra, còn có một ly sinh tố từ một cửa hàng cà phê nhượng quyền. Chắc là vị sô cô la. Ăn đồ ngọt vào sáng sớm dường như là quá độ.
Anh ta trông không giống như sẽ hưởng những thứ như vậy. Liệu đó có phải là vì anh ta vẫn còn trong độ tuổi hai mươi?
Shin Ho tặc lưỡi.
***
Sau giờ làm, Shin Ho đi thẳng đến lớp Taekwondo của mình. Việc duy trì một lịch trình tập luyện thường xuyên sau khi xuất ngũ là việc rất khó khăn.
Việc nâng tạ nặng tại phòng gym không thích hợp với cậu. Nó không phù hợp với cơ thể của cậu, không cải thiện khả năng chiến đấu của cậu và chỉ làm cho cơ bắp của cậu phồng lên, điều này không hiệu quả. Vì vậy, cậu chọn Taekwondo, một môn võ nhấn mạnh kỹ thuật và tốc độ, hợp lý với cậu hơn.
Sau khi về nhà và tắm rửa, Shin Ho làm một ly sinh tố protein. Cậu bật TV và ngồi xuống trước laptop của mình để viết một bản báo cáo.
Đây là ngày thứ mà cậu làm vệ sĩ. Công việc này thật nhàm chán và không có gì đặc biệt. Trái ngược với dự đoán, Tae Baek chỉ sống một cuộc sống tầm thường. Làm việc, ăn uống, đi đến phòng gym và gặp gỡ bạn bè. Một cuộc sống hoàn toàn bình thường.
Không phải cậu mong đợi điều gì đó đặc biệt từ một người thừa kế giàu có, nhưng thực tế là cuộc sống của anh ta giống hệt với cuộc sống của một nhân viên văn phòng trung bình là điều kỳ lạ. Shin Ho uống sinh tố của mình trong khi gõ phím.
[8:10 Sáng - Ghé qua quán cà phê - mua bánh bagel phô mai kem, 2 shots espresso, Frappuccino Java Chip và macarons dâu tây và việt quất.]
"Ặc, mấy cái tên này..."
Shin Ho nhíu mày trước những cái tên phức tạp. Tại sao lại làm cho mọi thứ trở nên phức tạp như vậy? Chỉ cần gọi nó là món cà phê xay. Thế giới sẽ không chấm dứt đâu. Cậu nghĩ về cuộc gặp gỡ hàng ngày của mình với Tae Baek.
'Trưởng Phòng Lee, hãy dùng thử món này. Tôi sẽ mua nó cho cậu.'
'Tôi ổn ạ.'
'Thử nó đi. Ngon lắm đó.'
'Tôi không cần đâu ạ.'
'Nó thật sự rất ngon đó.'
'Tôi thực sự... ổn ạ.'
Mặc dù cậu đã từ chối, Tae Baek vẫn tiếp tục mua nó cho cậu. Shin Ho ban đầu cho rằng đó chỉ là lòng tốt, nhưng nụ cười tinh nghịch của Tae Baek cho thấy cậu đang bị trêu đùa. Thành thật mà nói, Shin Ho tò mò về việc thử Frappuccino, nhưng sẽ trông rất kỳ lạ nếu một vệ sĩ mặc bộ đồ đen uống nó kế bên ông chủ của mình. Điều đó thậm chí có thể là lý do để sa thải cậu.
Shin Ho gõ phím một cách tức giận.
[8:30 AM: Cuộc họp với thư ký]
[9:00 AM: Bắt đầu công việc]
[10:48 AM: Đội ngũ tiếp thị đến - Shim Eun Young liên quan đến tiếp thị SNS]
[11:11 AM: Đội ngũ tiếp thị rời đi]
[12:07 PM: Ăn trưa với bạn bè Lim Jong Yeon và Lee Sun Woo]
[1:10 PM: Trở lại văn phòng]
[1:30 PM: Cuộc họp với nhóm hỗ trợ quản lý]
[2:50 PM: Cuộc họp với nhóm hỗ trợ quản lý kết thúc]
...
[9:00 PM: Phòng tập thể dục]
[Không có lịch trình nào khác]
Sau khi ghi lại thời gian Tae Baek vào nhà, Shin Ho gửi tệp tin đến văn phòng thư ký của Chủ tịch qua email. Sau khi gửi email, cậu mở một tệp tin khác. Nó chứa các ghi chú cá nhân về Tae Baek.
Ngày làm việc thứ ba. Ngoài ba điều cậu biết được vào ngày đầu tiên, một số khía cạnh mới đã được thêm vào.
[1. Han Tae Baek không thích mùi nước hoa, đặc biệt là những loại rẻ tiền.]
[2. Han Tae Baek yếu ớt. Nghi ngờ hen suyễn và vấn đề về tim mạch. (Cần xác minh)]
[3. Han Tae Baek thích đồ ngọt.]
[4. Han Tae Baek rất tốt với nhân viên của mình.]
[5. Han Tae Baek thường xuyên sử dụng điện thoại của mình trong thời gian rảnh. Có vẻ như là mua sắm online. Những gì anh ta đã mua cần được kiểm tra sau.]
[6. Han Tae Baek...]
Shin Ho đang chuẩn bị viết về điều thứ sáu khi cậu nghe thấy những từ quen thuộc từ tin tức trên TV. Những từ như "quân đội", "lực lượng đặc chủng" và "bệnh viện".
Cậu quay sang nhìn TV. Một người dẫn tin nam, thắt một chiếc cà vạt buộc chặt, dẫn một tin tức giật gân với tông giọng không thay đổi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro