Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Shin Ho đứng trước gương toàn thân và điều chỉnh cà vạt của mình. Vải mềm quấn quanh ngón tay cậu có cảm giác kỳ lạ không quen thuộc. Có thể là vì trong một khoảng thời gian dài cậu đã không mặc nó, hoặc vì cà vạt, không giống như đồng phục thô cứng mà cậu thường mặc, là một mặt hàng xa xỉ cậu đã mua tại một cửa hàng cao cấp.

Shin Ho điều chỉnh cà vạt của mình ba lần. Sau đó, cậu liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Còn 10 phút nữa trước khi đồng hồ đến 7 giờ. Còn khoảng 20 phút nữa cho đến lúc xuất phát.

Cậu cầm chiếc áo khoác com lê của mình và ra khỏi phòng thay đồ.

Căn hộ văn phòng có 2 phòng của Shin Ho có kích thước vừa phải và được trang bị chỉ những thứ thiết yếu: TV, sofa, bàn ăn và các vật dụng khác. Thực ra, cậu đã mua chúng vì chúng có vẻ cần thiết cho một ngôi nhà hơn là cho mục đích sử dụng thực tế. Kết quả là mọi thứ trông giống như mới hoàn toàn và sáng bóng như ngày cậu vừa mua chúng.

Shin Ho đặt chiếc áo khoác lên một cái ghế ăn một cách gọn gàng và bật TV. Đó là kênh tin tức. Cậu không đặc biệt quan tâm đến các sự kiện hiện tại hoặc kinh tế, đó chỉ là một thói quen.

Các bộ phim và chương trình truyền hình thực tế quá đa dạng và có quá nhiều nhân vật, nên chúng cực kỳ ồn ào. Tin tức, với các người dẫn tin nhất quán, không quá yên tĩnh cũng không quá ồn ào, khiến nó trở thành tiếng nền lý tưởng. Đôi khi, cậu thậm chí còn thích xem dự báo thời tiết hơn.

"Chào buổi tối, tin tức 7 giờ sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Sau một vài quảng cáo, một người dẫn tin quen thuộc xuất hiện. Liếc nhìn nhanh qua phong cách thẳng đứng điển hình của người dẫn tin, Shin Ho đi đến nhà bếp để ăn sáng.

Cậu nhanh chóng đổ sữa vào một chiếc ly nhựa. Sau đó, cậu kéo chiếc hộp lớn chứa bột protein ở một bên bàn ăn. Cậu bỏ vào một vài thìa bột, có mùi không dễ chịu, đóng nắp và lắc mạnh.

Mặc dù tập thể dục thường xuyên, cơ thể của Shin Ho không cho phép cậu tăng cơ dễ dàng, vì vậy cậu thường xuyên cần hấp thụ thêm chất đạm. Nếu không, cậu sẽ nhanh gầy đi và phải đối mặt với những câu hỏi thô lỗ về khả năng cầm súng, bảo vệ đất nước hoặc thậm chí huấn luyện với cơ thể yếu đuối như vậy. Làn da trắng không dễ dàng bị rám nắng của cậu, và các đặc điểm trên khuôn mặt không được nam tính chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Những người kỳ lạ hơn sẽ hỏi một cách chế giễu liệu chuyên môn của cậu có phải là quyến rũ kẻ thù hay không, liệu cậu có làm họ bối rối bằng cách lắc hông hay liệu cậu có đạt được vị trí của mình thông qua các mối quan hệ.

Shin Ho không để tâm đến việc đáp trả lại những lời nhận xét như vậy. Nếu cậu phải làm nhiệm vụ với những kẻ đó, cậu chỉ cần giả vờ bắn trượt vào những ngón chân nhỏ hoặc bắn xuyên qua vành tai của họ. Đó là một cách rất hiệu quả đế khiến họ im lặng.

Tuy nhiên, Shin Ho thấy việc khó khăn ở đây là tăng cơ, vì vậy mục tiêu của cậu là nạp thêm đạm thường xuyên mỗi ngày.

Shin Ho ngồi trên sofa, uống sữa lắc protein của mình. Cậu lấy ra một số tài liệu cậu đã xem vào đêm trước, bao gồm một số hình ảnh và thông tin cá nhân.

[Han Tae Baek]

Bên cạnh tên được in đậm là một bức ảnh của một người đàn ông lạ mặt. Shin Ho nhìn chăm chú vào bức ảnh cỡ hộ chiếu. Mắt cậu bị thu hút bởi khuôn mặt thu hút.

Theo người bạn quân nhân của cậu, người đã giúp cậu có được công việc này, Han Tae Baek là một người nổi tiếng. Họ nói anh ta là người lôi cuốn nhất trong số các người con trai của các gia đình tập đoàn lớn, đua xe như một sở thích khiến phụ nữ phải điêu đứng, có một mạng lưới lớn với hàng loạt bạn bè nổi tiếng, và thậm chí còn làm người mẫu ảnh cho các buổi chụp hình cho các thương hiệu xa xỉ mặc dù là một người bình thường.

Khi Shin Ho lần đầu tiên nghe thấy điều đó, cậu chỉ cười trừ. Nhưng sau khi xem hình, cậu phải thừa nhận rằng người đàn ông đó thực sự rất đẹp trai.

Người đàn ông có đôi mắt sâu, khác biệt. Mũi anh ta sắc nét nhưng cũng lại mềm mại. Môi anh ta có độ dày vừa phải, và làn da của anh ta trông mịn màng và săn chắc, xứng đáng với một người thừa kế giàu có.

Có rất nhiều hình chụp khác nữa. Có hình chụp trong studio, hình chụp bởi phóng viên, hình chụp anh ta trong bộ đồng phục đua xe với tay cầm cúp, và hình chụp chung với bạn bè. Khuôn mặt tươi cười trông rất khác so với hình chụp với biểu cảm vô cảm.

Nụ cười của anh ta... Thật ra, cậu nên diễn tả nó như thế nào đây chứ? Nó có một cảm giác kỳ lạ, và thô cứng. Nó không giống như một khuôn mặt luôn tuân theo đúng nghi thức. Nó trông tinh nghịch và chưa trưởng thành.

Khi Shin Ho lật qua lật lại các bức hình đã được kẹp lại với nhau, cậu tập trung vào các tài liệu.

[Tuổi: 28 tuổi

Chiều cao: 188 cm

Cân nặng: 82 kg

Ngày sinh: 18 tháng 10

Thông tin bổ sung: Người thừa kế duy nhất của Tập đoàn HW, hiện là Trưởng Nhóm của Ban Quản Lý Hỗ Trợ HW

Cha - Park Jin Gyeom, Chủ tịch hiện tại của HW

Mẹ - Han Kyung Ah, cựu Chủ tịch của HW, qua đời năm 2018.

Ghi chú đặc biệt: Park Jin Gyeom và Han Kyung Ah tái hôn năm 2017]

Cổ họng của Shin Ho di chuyển lên xuống chầm chậm.

"Họ của anh ta là họ của mẹ; anh ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn này, nhưng vị trí của anh ta chỉ là trưởng nhóm thôi à... Người thuê mình làm vệ sĩ là chủ tịch Park Jin Gyeom... Mặc dù họ gọi đó là công việc vệ sĩ, nhưng mình vẫn phải viết một bản báo cáo về các hoạt động của anh ta vào mỗi giờ..."

Mẹ đẻ của anh ta, người là chủ sở hữu ban đầu của công ty, đã qua đời. Cha dượng của anh ta ngay lập tức tiếp quản vai trò chủ tịch. Người thừa kế, thay vì trở thành chủ tịch hoặc giám đốc, chỉ là một trưởng nhóm. Cha anh ta muốn biết về các hoạt động hàng ngày của con trai mình đến mức ông ta giao nhiệm vụ cho một vệ sĩ để báo cáo mọi thứ về anh ta.

Mặc dù cậu không biết gì nhiều về các tập đoàn lớn, nhưng cậu đã tự mường tượng chung chung về mối quan hệ giữa họ.

Shin Ho chỉ ngón trỏ vào thông tin về phụ huynh của anh ta. Sau đó, cậu để ý một từ và ánh hình này đã làm cậu bận tâm trong nhiều ngày qua.

[Tình trạng y tế: Bệnh không thể chữa trị]

"Bệnh không thể chữa trị được..."

Nếu đó là một bệnh không thể chữa trị được, thì nên có các hướng dẫn và biện pháp phòng ngừa cụ thể. Họ sẽ làm gì với chỉ 'bệnh không thể chữa trị' được viết ở đó? Loại bệnh không thể chữa trị được là gì chứ? Nếu anh ta vẫn có thể tụ tập uống rượu cùng với bạn bè, đi làm và thậm chí tham gia vào các hoạt động đòi hỏi thể chất như đua xe, thì nó không thể nghiêm trọng như vậy, đúng không?

Trong khi uống sữa lắc protein của mình, Shin Ho luân phiên xem ảnh của Tae Baek và từ 'bệnh không thể chữa trị được'. Cho dù Shin Ho có lắng nghe hay không, người dẫn chương trình trên TV vẫn tiếp tục nói một cách chăm chỉ.

"Trong tin tức khác, vào khoảng 2 giờ sáng nay, một chiếc trực thăng đã rơi ở Yongin, tỉnh Gyeonggi; đó là một chiếc trực thăng đặc nhiệm đang trở về với Bộ Tư Lệnh Đặc Chiến Quân Sự sau một nhiệm vụ. Để biết thêm chi tiết, chúng tôi sẽ chuyển đến với phóng viên Kim Deok Heon. Phóng viên Kim."

*Army Special Warfare Command - Bộ Tư Lệnh Đặc Chiến Quân Sự (Chả biết dịch sao nữa nên dịch đại nha cả nhà 🥹)

Đầu của Shin Ho bị giật lên. Những từ quen thuộc như Bộ Tư Lệnh Đặc Chiến Quân Sự, trực thăng và lính đặc nhiệm đâm xuyên qua sự tập trung của cậu đang hướng vào các tài liệu.

Shin Ho dùng ngón trỏ của mình để chạm vào phần xương ngực của bản thân. Qua chiếc áo sơ mi mỏng, cậu cảm thấy một mảnh kim loại cứng, phẳng bên dưới ngón tay của mình. Đó là thẻ bài quân nhân của cậu.

Mặc dù đã hơn một năm kể từ khi xuất ngũ, cậu vẫn đeo thẻ bài quân nhân của mình vì cậu cảm thấy không thoải mái khi không có nó. Những người khác có thể chế giễu cậu về việc khoe khoang mình là một cựu chiến binh thuộc đội đặc nhiệm.

Màn hình TV thay đổi, và một phóng viên nam xuất hiện cùng với một ngọn núi ở phía sau lưng.

"Vào khoảng 2 giờ sáng nay, một chiếc trực thăng màu đen đã rơi ở trên núi Hambak ở Yongin, tỉnh Gyeonggi."

"May mắn là trực thăng đã sử dụng cây cối làm vật đệm trong vụ tai nạn, vì vậy không có vụ nổ nào cả ạ."

Màn hình thay đổi một lần nữa, hiển thị chiếc trực thăng bị biến dạng. Chiếc trực thăng màu đen đã bị hư hỏng giống như một chiếc lon bằng nhôm, và các cánh quạt bị gãy đang bị kẹt một cách nguy hiểm trên sườn núi. Shin Ho nhìn vào tình hình với một biểu cảm nghiêm túc.

"Trực thăng là một chiếc KUH-1, chở chín binh sĩ đặc nhiệm và một phi công trở về từ một nhiệm vụ; Bộ Quốc Phòng tuyên bố rằng chiếc trực thăng đã rơi do sự cố động cơ, và các chi khác tiết đang được điều tra."

"Nhờ trực thăng rơi ở giữa núi, không có thêm thương vong nào ngoài các binh sĩ trên máy bay. Bảy trong số chín người trên máy bay đã chết ngay lập tức, và hai người bị thương nặng và đang nhận điều trị tại một cơ sở y tế quân sự."

"Bộ Quốc Phòng đã phong tỏa khu vực chân núi nơi trực thăng rơi và đang làm việc hết sức mình để ngăn chặn thêm thiệt hại."

Tin tức kết thúc ở đó. Shin Ho nghiêng đầu của mình một chút sang một bên.

"Sự cố động cơ trên một chiếc trực thăng quân sự?"

Đó là một cái cớ ngớ ngẩn. Trực thăng quân sự, đặc biệt là những chiếc được sử dụng bởi lính của đội lực lượng đặc nhiệm, phải trải qua kiểm tra kỹ lưỡng. Mặc dù một lỗi nhỏ có thể xảy ra trong trường hợp nào đó, nhưng nó sẽ không đủ để gây ra một vụ tai nạn. Ngay cả khi nó xảy ra, nó cũng không quá đột ngột để không thể khiến hành khách khó khăn sơ tán.

Điều quan trọng nhất là...

"Vết đạn..."

Có dấu đạn bên trong trực thăng. Không phải bên ngoài, mà bên trong. Mặc dù rất khó để phân biệt vì máu đã bị văng tứ tung, nhưng Shin Ho đã nhìn thấy nó rõ ràng. Độ hẹp của các lỗ đạn cho thấy rằng đây không phải là một loạt các phát bắn lung tung, mà là một loạt nổ súng. Đã có một kẻ thù ở bên trong chiếc trực thăng sao?

Điện thoại của Shin Ho rung lên khi cậu đang suy nghĩ, ấn ngón tay cái của bản thân thật mạnh vào thẻ bài quân sự nằm thẳng đứng. Một chuông báo thức đã nhắc cậu rằng đã đến lúc phải xuất phát. Shin Ho miễn cưỡng đứng dậy.

Cậu sử dụng điều khiển từ xa để tắt ti vi.

Ngôi nhà trở nên im ắng.

***

Khi thang máy đến nơi cần đến, Shin Ho đã cởi nút áo khoác com lê của mình. Cậu dứt khoát ngắm mình trong gương, chỉnh lại trang phục để làm mịn các nếp nhăn, điều chỉnh cà vạt và  giọng.

Mặc dù cậu đã gặp Chủ tịch Park Jin Gyeom để phỏng vấn và nhận được lệnh bắt đầu công việc vào ba ngày trước, cậu vẫn lo lắng khi phải cùng dành thời gian với Han Tae Baek.

Cậu cần tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt.

Mặc dù cậu không cùng anh ta làm viêc hoặc thực hiệnc các công việc khẩn cấp gì, nhưng việc tạo ấn tượng tốt là một điều rất quan trọng. Sau cùng, cậu đã được thuê để bảo vệ anh ta, và về cấp bậc, Tae Baek, với tư cách là con trai của người chủ đã thuê mình, anh là cấp trên của cậu.

Đây là công việc đầu tiên của Shin Ho trong đời sống dân sự. Công việc quân nhân là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng nó cũng chẳng khác nhau là bao. Có cấp trên, cậu phải tuân theo chỉ thị, bảo vệ ai đó, và viết bản báo cáo về chuyện đã xảy ra. Nó cũng tương tự.

Với tiếng "ding", cửa thang máy mở ra.

Nội thất bóng bẩy của công ty hiện ra. Sạch sẽ, với một số đèn chiếu sáng đắt tiền và các tác phẩm điêu khắc được sắp xếp hài hòa. Nhân viên đang bận rộn chuẩn bị cho công việc.

Shin Ho bước ra khỏi thang máy và nhìn xung quanh. Trong vài giây, cậu tưởng tượng văn phòng bình thường này trở thành một chiến trường.

Cửa sổ bị vỡ, và kẻ địch xông vào. Cậu đang cầm một khẩu súng, và mọi người đang la hét. Cậu lật ngược một chiếc bàn để làm lá chắn. Kẻ thù khai hỏa. Chiếc bàn gỗ nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn tan tành.

Cậu lăn mình tới một cây cột nhà. Cột nhà đổ nát dưới sàn cùng với làn đạn, vương vãi bụi xi măng bay tứ tung.

Shin Ho bắn trả. Kẻ địch ngã xuống. Đột nhiên, cò súng trở nên nhẹ hơn. Tiếng nả đạn im ắng từ một khẩu biến thành tiếng click rỗng. Cậu đã hết đạn. Shin Ho vội vã ném bỏ khẫu súng rỗng.

Cậu dò xét cái gì đó để có thể sử dụng làm vũ khí và phát hiện ra các tác phẩm điêu khắc sắc nhọn. Việc phá vỡ một mảnh cảu chúng để sử dụng làm dao tạm thời dường như là một kế hoạch tốt. Cậu đang chuẩn bị chạy về phía nó...

"Anh Lee Shin Ho?"

Một người phụ nữ với tóc buộc đuôi ngựa nhận ra cậu. Shin Ho giật mình và vai cậu co lại. Cô mỉm cười và chỉ tay xuống hành lang.

"Anh đến đây với tư cách là vệ sĩ của Trưởng nhóm Han có đúng không ạ? Hãy đi theo tôi."

"À... Đúng ạ. Xin cảm ơn."

Cúi đầu chào, Shin Ho theo người phụ nữ đi dọc qua hành lang.



***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro