Chương 3 Quyết định
Là tên khốn đó.
Josh ngồi trên giường vò đầu bứt tóc. Từ khi dỗ Pete đi ngủ thì anh đã luôn trong trạng thái này được mấy tiếng đồng hồ rồi. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì suy nghĩ của anh vẫn vòng về vị trí cũ.
“…Cậu cũng muốn lắm đúng không? Chúng ta đều thế cả.”
Giọng nói của Mark vang vọng trong cái ý thức mơ hồ của anh. Mark thở ra một hơi đầy nghẹn ngào nói với Josh.
“Thật ra cái hợp đồng này đã tới được một tuần rồi, mọi người đều ghét việc này nên tôi đã tính từ chối lời đề nghị này. Nhưng mà các điều khoản thực sự quá tốt, không dễ để có thể được trả cả đống tiền với những điều kiện như vậy đâu… tên Miller đó luôn vung tiền một cách thái quá.”
Tất nhiên, tất cả những gì anh ta có là tiền và cái ngoại hình đẹp đẽ đó. Nếu anh ta có nhân cách tốt, thì dù chỉ có nhan sắc bằng một nửa khuôn mặt hiện tại là ai cũng sẽ tán thưởng anh ta rồi.
Josh mỉa mai khi nhớ lại dư luận nói rằng Chúa đã dồn hết sức lực để tạo ra cơ thể của Chase C.Miller nhưng lại vứt bỏ nhân cách của anh ta. Mark thầm lặng không nói gì nữa, chỉ biết ngồi vò đầu bứt tai.
“Cậu cũng biết rồi đấy, việc này có chút… như thế đấy? Cái tính khí trẻ con của Miller cũng chả phải dạng vừa, nhưng trừ việc đó ra thì số tiền nhận được quá là hời…. Có mấy cái nhiệm vụ từ phía Tây được chuyển đến chỗ chúng ta đâu? Đa số chúng ta đều bị từ chối cả. Nếu không phải là Miller thì làm gì có ai lại bỏ ra cả đống tiền vậy chứ?… Tôi cũng ngại hỏi vì số tiền lớn quá, nhưng có vẻ giờ cậu đang rất gấp nên… mấy đơn khác tiền thưởng đều không đáng kể. Nếu cậu quyết định sẽ làm thì mấy người khác cũng sẽ dễ dàng ra quyết định hơn.”Josh hít một hơi thật sâu rồi mở miệng.
“Anh đã nói cho các thành viên khác rồi ạ?
Trước khi đến đây anh đã gọi điện nói qua cho bọn họ hết rồi, trước tiên thì cứ suy nghĩ thử đã.
Vào thời điểm đó, anh nhớ rất rõ khi mọi người nghiến răng và phát ra những ngôn từ lăng mạ hắn ta, nhưng thật bất ngờ khi bây giờ phản ứng của mọi người không còn tệ như vậy nữa.
Có ai gặp trường hợp khẩn cấp như anh nữa không nhỉ?
Josh vừa nghi ngờ vừa cảm thấy khó mà nói lên lời, Mark nói tiếp.
“Họ nói dài nhất là 6 tháng, và ngắn nhất là 3 tháng. Nếu thời gian dài hơn, họ sẽ bồi thường thêm cho cậu… Nếu cậu đang vội thì thử suy nghĩ về việc này xem. Tất nhiên, một khi quyết định đã được đưa ra, toàn bộ nhóm sẽ nghe theo cậu, vì vậy đừng cảm thấy nặng nề quá nhé…”
Suy nghĩ thử đi nhé, Mark rời đi sau khi bỏ lại câu nói đó. Từ hôm ấy anh không thể tập trung làm bất cứ việc gì cả.
Tại sao lại cứ phải là hắn ta chứ.
Câu trả lời đã quá rõ ràng. Bởi vì rất ít người sẵn sàng trả nhiều như vậy cho sự an toàn của chính họ. Và thực tế phũ phàng là Josh lại đang cực kì cần cái số tiền chết tiệt đó. Bất kể anh có suy nghĩ mất bao lâu, kết quả đã rõ rồi.
Khi bầu trời trở nên tối mịt, anh khó khăn chấp nhận câu trả lời đã được quyết định. nhiều nhất là 6 tháng. Khi kết thúc thời hạn hợp đồng, sẽ không được gia hạn thêm nữa. Do không có người đứng đầu nên Mark sẽ ra mặt thương lượng.
Josh đang đợi cho tới giờ làm việc của Mark, tiện thể gọi điện cho anh ta hỏi câu hỏi đầu tiên mà anh cảm thấy tò mò nhất.
“Những người khác có liên lạc lại không? Có mấy người sẽ nhận nhiệm vụ này thế?”về thăm con vào những ngày nghỉ.
“Anh không cần lo lắng về Pete, mẹ nghe nói thằng nhỏ sẽ tới nên đang vui lắm.”
Emma nói với một giọng tươi sáng. Vừa cúp điện thoại, anh thở dài một hơi, vậy là vấn đề lớn này đã được giải quyết.
Không đời nào anh để người đàn ông đó tìm ra sự tồn tại của Pete.
Josh trầm ngâm suy nghĩ. Anh thậm chí không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu sự thật bị phát hiện. Nếu anh định làm điều đó, anh đã nên nói với hắn ta khi phát hiện ra mình có thai lần đầu tiên. Thật vớ vẩn khi đến và thú nhận vào lúc này. Nếu đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện trước mặt thì chắc chắn hắn ta sẽ hoảng hốt lắm cho xem.
Cũng không khó để che giấu chuyện này. Giống như những người khác, hắn ta cũng nghĩ Josh là một Beta. Hơn hết, hắn ta sẽ chẳng buồn để mắt đến những vệ sĩ tầm thường như anh đâu.
… Chắc chắn hắn ta thậm chí không nhớ là đã ngủ và để lại dấu ấn trên người mình nữa.
“Toàn bộ của anh đều thuộc về tôi.”
Một câu từ anh những tưởng đã quên đột nhiên xuất hiện trong tâm trí. Chợt, một góc trong tim anh cảm thấy thật lạnh lẽo, khiến Josh vô thức cau mày.
****cách chống đối xã hội. Bao gồm các hành vi thao túng người khác, bốc đồng và thiếu sự đồng cảm)
Trong trường hợp của Chase C. Miller, người ta nói rằng anh ta phát triển sau tuổi dậy thì, vì vậy anh ta biết cái cảm xúc đó là gì. Vấn đề là thực tế cảm xúc của anh ta tập trung quá mức vào sự tức giận.
Người ta nói rằng ngay cả những mắc hội chứng Sociopath cũng có thể tự cảm nhận được cảm xúc bốc đồng của mình.
Josh dứt khoát thêm vào, nếu hắn ta có thể cảm nhận được nó thì việc diễn xuất là hoàn toàn có thể làm một cách dễ dàng. Cho dù anh có tuyệt vời đến đâu cũng không thể thành công với tư cách là một diễn viên nếu anh ta không có khả năng diễn xuất tốt.
Dù sao thì, do hắn ta có vẻ ngoài dễ nhìn như vậy, ngay cả việc đứng yên một chỗ thì vẫn…
Đột nhiên, anh nhớ đến một đoạn phim quảng cáo chocolate mà Chase đã quay khi hắn ấy 5 tuổi. Ngay khi đoạn phim quảng cáo đầu tay của anh ta được tung ra, cả nước Mỹ như đảo lộn. Ngay cả bây giờ, đoạn quảng cáo đó vẫn được mọi người thỉnh thoảng nhắc tới. Đoạn quảng cáo đó chân thực đến nỗi ngay cả Josh khi vẫn còn là một cậu bé cũng bị mê hoặc.
Rồi anh đã thất vọng biết bao khi biết rằng đó lại là một cậu trai.
Tất nhiên, Josh không phải là người duy nhất thất vọng. Tất cả những người đàn ông cùng lứa tuổi trên phạm vi toàn quốc vào thời điểm đó đều rơi vào tình trạng thất tình với một cô gái. Đồng thời nhận ra sự thật rằng tình đầu của bọn họ sẽ chẳng bao giờ có kết quả.
Ngày nay nó vẫn vậy. Hắn ấy không cần phải ghi nhớ kịch bản và diễn xuất. Chỉ cần đứng đó thôi là đủ.
Đã có lúc tôi tự hỏi tại sao người đàn ông này lại diễn các vai khó đến thế, cho đến khi tôi nhìn thấy tác phẩm của anh ấy.
Chase Miller nhập vai một cách xuất sắc.
Ngay cả khi quay quảng cáo.
“Ôi trời.”
Khi anh ngẩng đầu lên với một tiếng thở dài nhẹ, hành khách ngồi đối diện với đứa nhóc đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhìn thoáng qua trên màn hình anh lập tức thấy người đàn ông vừa trong tâm trí mình hiện ra. Josh thất thần trong phút chốc.
Đúng, chính là như thế.
Một người đàn ông người ướt sũng nước bước ra từ bờ biển rộng lớn. Tựa như vị thần biển cả đã hóa thân thành phàm nhân và xuất hiện trên mảnh đất này. Những ngón tay dài lướt qua mái tóc rũ xuống của anh ta, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn thẳng vào màn hình, miệng khẽ nhếch lên. Chase C. Miller cứ như không còn là con người nữa vậy.Cùng lúc đó, Josh cảm thấy tim mình như thắt lại. Tiếc rằng, trừ khi anh nghiền bộ não của mình thành bột ra thì có lẽ anh sẽ không thể quên được người đàn ông đó cho đến ngày anh chết đi. Trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực kia chính bằng chứng.
Ngay sau đó quảng cáo kết thúc và tiếp tục sang một chương trình khác. Nhưng Josh vẫn không thể dời mắt.
Anh sắp đến lúc phải đối diện với người thật, nhưng không hiểu sao bây giờ anh đột nhiên lại muốn trì hoãn nó.
Anh nhắm mắt cố gắng hết mức trốn tránh hiện thực tàn khốc, nhưng bất chấp tâm trí của anh, chiếc máy bay vẫn băng băng bay về phía California với tốc độ cao.
* * *
“Josh!”
Emma tới đón họ ở sân bay, ngay lập tức bán tín bán nghi khi nhìn thấy anh trai mình. Một tay ôm Pete và tay kia kéo vali, Josh chỉ để em gái ôm lấy cơ thể mình thay vì ôm lấy nhua.
Emma hít thở sâu một lúc, như thể cô ấy đang kìm lại cảm xúc của mình, rồi ngẩng đầu lên trong vòng tay của anh. Mắt họ chạm nhau, Josh nở nụ cười trước. Emma cũng mỉm cười. Josh vui mừng vì sau vài năm trời, cuối cùng họ đã có thể gặp lại nhau.
“Em vẫn xấu gái như trước nhỉ.”
Cảm xúc tới đây là tắt ngúm
*
*
“Sao tên đó lại có nhân cách thối nát như thế chứ.”
Emma nghiến răng lặp lại mấy từ đó vài lần. Josh ngồi ở ghế phụ chăm chú nhìn về phía trước.
“Chạy đi nào.”
“Im đi, em mới là người lái xe.”
“Đã nói là cho xe chạy đi mà, tên khốn đó đang chạy đến kìa!”
“Câm miệng! Em đã nói em là người lái cơ mà! ”
Cùng lúc đó, Emma bẻ lái một cách thô bạo. Bị ngắt lời nên lập tức cô ấy trừng mắt nhìn về phía trước và buông ra mấy câu chửi thề. Josh tính nói thêm một lời liền bị cô rút tay lái và đập vào đầu một phát.
Anh liếc nhìn lại và thấy Pete đang đảo mắt như thể đang lo lắng. Josh cười toe toét và làm một con chim bằng tay vỗ vỗ cánh. Pete cười rạng rỡ còn vỗ tay bôm bốp nữa. Trong khi đó, Emma vẫn liên tục nhỏ giọng chửi thề.
Anh đã trở lại, thực sự trở lại rồi.
Josh đã lại cảm nhận được điều đó lần nữa khi anh mắt lại và tận hưởng ánh nắng chói chang đang tràn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro