Chương 9
Emily run rẩy dữ dội. Thực ra, cô ta trông như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, trước áp lực, cô ta bắt đầu đưa tay lên mái tóc búi cao của mình.
Chẳng mấy chốc, một cây kim khổng lồ đã xuất hiện, kẹp chặt giữa những ngón tay của cô.
Ồ, một nơi giấu thông minh đấy.
Không có gì ngạc nhiên khi Penelope trở thành nạn nhân trong âm mưu của họ. Sẽ chẳng dễ gì để tìm bằng chứng cho việc người hầu đã chọc cô ấy.
"Đ-Đây ạ..." Emily nói, tay cô ta run rẩy khi đưa chiếc kim ra.
Tôi nhìn xuống vật đã được dùng để đâm Penelope nhiều năm qua.
Đó là một vật nhỏ, thậm chí không lớn bằng nắm tay. Nhưng qua kinh nghiệm, tôi biết mũi nhọn mảnh này có thể gây ra nỗi đau khủng khiếp nhường nào.
Chắc phải đau lắm.
Penelope có thể đã thức dậy trong đau đớn mỗi sáng và phát hiện cánh tay đầy vết thương, cả mới lẫn cũ, mà không có ai để ý đến nỗi đau của cô ấy.
"Ngẩng đầu lên." Tôi ra lệnh qua hàm răng nghiến chặt.
Emily ngập ngừng làm theo. Đôi mắt của cô ta đầy tuyệt vọng, chắc chắn đang tưởng tượng bản thân sẽ phải chịu đựng sự tàn bạo gì dưới tay cô con gái độc ác của Công tước.
Tuy nhiên, đáng buồn thay, điều mà tôi sắp làm không hẳn là để trả thù cho Penelope.
"Nhìn kỹ nhé, Emily."
Tôi đưa bàn tay không cầm kim ra, cho cô ta xem bề mặt nhẵn mịn, không hề bị thương. Rồi, tôi đâm cây kim vào đó.
"Trời ơi! Tiểu thư!" Emily hét lên như thể cô ta mới là người bị đâm.
Hơn một nửa cây kim đã đâm vào tay tôi, và tôi lập tức rút nó ra.
Ư.
Một giọt máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương nhỏ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đau, nhưng nó vẫn đau như cắt. Những giọt nước mắt đã hình trong mắt tôi. Tuy nhiên, tôi không hề tỏ ra khó chịu khi đâm cây kim vào lại tay mình.
"A!" Tôi hét lên. Nỗi đau quá lớn để tôi có thể kìm được tiếng kêu trong lần này.
"T-Tiểu thư!" Emily thở gấp.
Tôi gần như thấy buồn cười khi cô ta khóc, không biết phải làm gì trước hành vi bất ngờ của tôi.
Ngày nào cô ta cũng làm việc này với mình mà. Sao lại sốc như vậy chứ?
"Ôi! Tiểu thư! Sao người lại làm việc này ạ?"
"Không cần phải khóc, Emily. Rốt cuộc, chính cô đã tạo ra những vết thương này mà."
Tôi nhẹ nhàng nói khi cô ta bật khóc. Gương mặt của cô ta không còn chút biểu cảm nào trước lời của tôi.
"D... Dạ? T-Tôi không hiểu."
"Lúc này trên tay ta chỉ có hai vết thương, nhưng nó có thể có ba, bốn, thậm chí cả năm."
"..."
Cô ta hoàn toàn ngừng thở và sự run rẩy cũng dừng lại.
"Từ giờ trở đi, ta sẽ chấp nhận bất cứ thứ gì cô chuẩn bị cho ta mà không thắc mắc. Nước mà cô mang để ta rửa mặt vào buổi sáng, quần áo, thức ăn, mọi thứ."
"T-Tiểu thư..."
"Và ai biết ha? Tuỳ vào việc cô có can thiệp vào những thứ đó không, số lượng vết thương trên tay ta có thể sẽ tăng lên. Và đến một lúc nào đó, sẽ có người nhận thấy những vết thương này. Cô không đồng tình sao?"
"..."
"Rồi họ sẽ thắc mắc, kẻ trơ tráo nào dám ngược đãi tiểu thư của nhà Eckhart? Ví dụ, Reynold chẳng hạn." Tôi cười rộng, hài lòng khi tiếp tục, "Tất cả những điều đó phụ thuộc vào cách cô hành động từ giờ trở đi."
Hầu nữ riêng của tôi không nói gì trước lời đe doạ của tôi. Cô ta xanh xao đến nỗi trông như thể vừa bị bóp cổ vậy.
"Đứng lên đi. Ta ăn xong rồi. Đến lúc cô phải làm việc rồi đấy." Tôi nói và rút tay lại. Rồi tôi uể oải quay sang khung cửa sổ lớn cạnh bàn.
Emily, người đã bị đóng băng tại chỗ trong khi quỳ trên sàn, nhảy lên và thu dọn bát đĩa một cách máy móc.
Mình đoán là cô ta đã hiểu.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Từ giờ sẽ dễ sử dụng cô ta hơn. Tình hình của tôi sẽ không được cải thiện bằng cách thuê một hầu nữ riêng mới.
Vì tôi từ chối tiếp tục bị bắt nạt, nên thay vào đó, tôi sẽ biến Emily thành một con tốt mà tôi có thể sử dụng.
Là người chịu trách nhiệm cho việc ngược đãi Penelope, cô ta đã cho tôi một cơ hội hoàn hảo. Tôi cũng thích cách cô ta gục ngã trước áp lực dù là nhỏ nhất – việc từ chối tôi không phải một lựa chọn mà cô ta có thể đưa ra trong hoàn cảnh đó.
Tôi quan sát Emily khi tôi nghĩ những điều này. Cô ta tiếp tục bận rộn quanh bàn và nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.
Rầm!
Khi đó, ai đấy đã đá cánh cửa mở mạnh đến mức tôi tưởng nó đã vỡ thành từng mảnh. Tôi giật mình quay lại và bắt gặp mái tóc hồng đáng yêu.
Reynold Eckhart, con trai thứ khó ở của Công tước, đang trừng mắt nhìn tôi.
"Cô."
Anh ta lao vào phòng. Dòng chữ [Độ Hảo Cảm –3%] nhanh chóng hiện lên trước mặt tôi.
"Cô đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Reynold hỏi, sự giận dữ bất bình toả ra từ anh ta.
Khi anh ta nhận thấy Emily đang đứng cạnh bàn, tâm trạng của anh ta hình như đã trở nên tồi tệ hơn.
"Ngươi..."
"T-Thiếu gia!" Emily cứng người, cô ta tái mặt.
Tôi nhanh chóng kiểm tra bàn và thấy tất cả bộ đồ ăn đã được tập trung trên khay, ngoại trừ một chiếc nĩa duy nhất còn sót lại trước mặt tôi.
Không!
Cảm thấy điều gì đó đáng ngại, tôi cũng nhanh chóng di chuyển chiếc nĩa sang khay. Sau đó, tôi quét xung quanh mình một lần nữa, đề phòng còn sót lại thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí.
"Cô có thể đi, Emily." Tôi nói.
Emily lập tức cầm chiếc khay lên như thể cô ta đã háo hức chờ đợi sự cho phép để làm việc đó.
"Ngươi nghĩ ngươi định đi đâu hả?" Reynold giận dữ hét lên.
"Đi đi." Tôi nói, nhìn Emily bằng ánh mắt hàm ý rằng cô ta nên ra ngoài trước khi thiếu gia nổi cơn thịnh nộ.
Hầu nữ dường như hiểu ý liền chạy về phía cửa. Tôi nhớ lại cách mình đã chạy trốn khỏi Derrick ngày hôm qua, trong khi lo sợ cho tính mạng của mình.
Ánh mắt giận dữ của Reynold hướng về phía tôi sau khi tôi đuổi Emily ra ngoài, phớt lờ sự phản đối của anh ta.
"Nói đi. Cô đang âm mưu việc gì?"
Tôi dừng lại một lúc để nghĩ. Trong game, Penelope không bao giờ đối xử tôn trọng với Reynold. Reynold hơn cô ấy hai tuổi, do đó, vì độ tuổi tương đương nên họ thường xuyên cãi nhau.
Giống mình và thằng anh hai khốn nạn.
Không giống Penelope, tất nhiên là tôi không chống trả lại một cách độc ác. Tôi chỉ đơn giản là cho phép mình bị bắt nạt.
Dù sao thì, tôi tự hỏi liệu mình có nên cư xử trang trọng và lịch sự với anh ta giống như tôi đã làm với Derrick không, vì anh ta lớn tuổi hơn tôi, nhưng sau đó, tôi đã sớm nghĩ lại.
Sẽ thật ngớ ngẩn nếu tôi bắt đầu chiều theo anh ta khi mới hôm qua, tôi còn cãi lại anh ta.
"Cô đang cho ta ăn bơ à?" Reynold mỉa mai nói và giận dữ vì tôi không trả lời ngay.
Trời ơi, anh ta thiếu kiên nhẫn đến vậy sao.
Tôi thản nhiên trả lời, giống như Penelope thật sẽ.
"Ý anh là sao?"
"Sao cô lại đưa ả ta về làm hầu nữ riêng?" Anh ta hỏi.
Dòng chữ '[Độ Hảo Cảm –3%]' lấp lánh đầy đe dọa từ phía trên những sợi tóc hồng bồng bềnh của anh ta. Lời đáp nào sẽ giúp tôi tránh được cái chết đây? Tôi tự hỏi liệu giờ có nên bật tùy chọn đối thoại không, nhưng đã quá muộn rồi.
Dù sao nó cũng chẳng có tác dụng gì. Những lựa chọn đó sẽ chỉ điên rồ như những cái trước đây thôi.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn Reynold khi anh ta nổi giận. Penelope có thể đã nói điều gì đó đẩy nhanh cái chết của cô ấy, như kiểu 'cút đi' hoặc 'rời khỏi phòng của tôi'.
"Không có gì. Anh không cần phải bận tâm."
Nhưng tôi không phải Penelope nên tôi đã dịu giọng lại. Reynold sẽ khó chịu bất kể tôi có nói gì đi nữa. Tôi có cảm giác có lẽ lần này mọi chuyện sẽ kết thúc tốt hơn nếu tôi chọn một cách tiếp cận khác.
"Cô... nói cái gì cơ?" Rõ ràng, hiệu quả ngược lại với những gì tôi mong đợi. Đôi mắt anh ta ánh lên tia ác độc, "Không có gì? Chẳng phải ả ta đã cho tiểu thư của mình ăn đồ ôi thiu sao?"
"Không, việc đó..."
"Ả ta dám coi thường nhà Eckhart. Sao cái thứ thấp kém hèn hạ đó dám hả!"
"..."
"Chúng ta không cần một hầu nữ trơ tráo như vậy trong trang viên này. Ngoài kia có vô số người sẵn sàng chết để có được cơ hội làm việc trong ngôi nhà này!" Reynold nổi giận.
Tôi ngơ ngác trước phản ứng bất ngờ của anh ta. Trên thực tế, anh ta có vẻ còn tức giận hơn cả tôi, nạn nhân thực sự. Tôi đã cười khúc khích.
Sao cô dám, cái thứ hèn hạ không biết thân biết phận này?
Đó là điều mà Reynold luôn nói với Penelope.
"Cô đang cười à?" Anh ta hỏi với vẻ cau có, "Cô xem lại mình dễ dãi như nào đối với một ả hầu đã đối xử với cô như vậy đi."
Anh ta nói đúng. Không có ai tôn trọng tôi và dường như cũng chẳng có người hầu nào sẵn lòng làm theo lời tôi nói. Trái tim tôi, thứ vốn đang quay cuồng với nỗi sợ cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, bỗng bình tĩnh lại.
"Thật ra, hôm qua em đã gặp cha về vấn đề này." Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn trước.
"Ờ? Ta chắc chắn cha cũng đồng tình thôi. Ta sẽ bảo người hầu đuổi ả đi ngay lập tức." Reynold nói, ưỡn ngực ra như thể tự hào về những gì anh ta đã làm.
Chẳng lẽ anh ta đang tìm kiếm lời khen từ cô em gái giả mà anh ta vô cùng coi thường này? Đáng buồn thay, tôi không có ý định cung cấp bất cứ thứ gì.
"Thực ra, cha và Derrick không muốn đuổi Emily đi."
"Gì cơ?" Reynold nói với vẻ hoài nghi, đôi mắt xanh mở to, "Cha... và Derrick?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro