Chương 7
Tôi chạy lên cầu thang và trở về phòng của mình. Đóng cửa lại, tôi nhảy lên giường.
"Phù..."
Cơ thể tôi tan chảy trong cái chạm mềm mại của tấm trải giường.
Trời vẫn còn sáng, sắp đến giờ ăn trưa nhưng tôi cảm thấy kiệt sức như thể đã dành cả ngày để chạy loanh quanh.
Tôi hít một hơi thật sâu để cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình, vốn đã trở nên điên loạn sau cuộc chạm trán với Derrick.
Bỗng, tôi bật cười.
"Ha! Bằng cách nào đó, mình vẫn còn sống."
Tôi đoán những nỗ lực lặp đi lặp lại của tôi để đạt được ít nhất một số tiến bộ trong game không hoàn toàn bị lãng phí.
Tôi thực sự đã kịp thời gọi Derrick là 'ngài Derrick' mặc dù tôi đã rất bối rối.
Khi sự căng thẳng vơi đi, tôi bắt đầu nhớ lại những đoạn thông tin về trò chơi.
Khi tôi mới bắt đầu chơi, độ hảo cảm của Derrick dao động rất nhiều, không giống những nam chính khác.
Tôi đã cố gắng chọn đoạn đối thoại phù hợp và tăng độ hảo cảm của anh ta với một số khó khăn, nhưng một sai lầm nhỏ thường thôi cũng đủ để huỷ hoại mọi công sức của tôi.
Đơn giản là tôi không thể hiểu được điều gì đã khiến hảo cảm sụt giảm.
Chẳng lẽ anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách nào đó? Tôi tự hỏi. Sao cứ như tàu lượn siêu tốc vậy?
Tôi chỉ tìm ra lý do sau nhiều cái chết.
Derrick ghét Penelope đến mức anh ta ghét cả việc nghe cô ấy gọi anh ta là 'anh'. Bất cứ khi nào tôi chọn đối thoại có từ 'anh trai' trong đó, độ hảo cảm sẽ giảm xuống, xoay tôi như chong chóng.
"Anh ta rất khó tính. Thậm chí còn tệ hơn ông anh kế cả của mình."
Tôi nói, cau mày và tặc lưỡi. Dù thế nào đi nữa, chỉ vì tôi nhớ điều này vào phút cuối nên tôi vẫn còn sống.
Mình sẽ không bao giờ gọi anh ta là anh nữa.
Tôi đã tự nhắc lại nhiều lần để không quên.
Dĩ nhiên, tôi sẽ tránh anh ta hoàn toàn nếu có thể, nhưng tôi phải sẵn sàng để biết chi tiết trong câu chuyện mà tôi chưa biết.
Mắt tôi bắt đầu nhắm lại khi tôi nằm trên giường suy nghĩ.
Mình cần ăn gì đó.
Thức ăn sẽ cung cấp năng lượng cần thiết. Đã gần đến giờ ăn trưa rồi, nhưng vì cú sốc ban sáng nên tôi không thực sự thấy đói.
A, sao cũng được.
Cảm thấy quá mệt mỏi để làm bất cứ điều gì, tôi chỉ đơn giản nhắm mắt lại. Ngủ trước khi ăn vậy.
Có lẽ tôi chỉ muốn quên đi thực tại khủng khiếp mà tôi đã trải qua. Tôi đã chìm vào giấc ngủ không lâu sau khi nhắm mắt lại.
***
"Sao cái này lại ở trong phòng của con?"
Một giọng nói lạnh lùng, sát cạnh tai tôi một cách ngạc nhiên.
Một giọng nói khác hét lên bên cạnh tôi, "Trả lời đi, đồ chuột nhắt! Chính cô đã trộm nó!"
"Reynold." Công tước cảnh báo con trai thứ đang chửi bới.
Reynold ngậm miệng nhưng giận dữ giậm chân.
Cái quái gì đây?
Tôi nhìn quanh trước khi cúi đầu xuống. Dường như tôi thấp hơn, tay nhỏ hơn. Tôi nhận ra ngay. Tôi đang ở trong giấc mơ của Penelope.
"Nói cho ta biết, Penelope. Tại sao con lại có chiếc vòng cổ của con gái ta? Hình như ta nhớ là đã nói với con rằng phòng của con bé bị giới hạn mà."
"Cha! Cần gì phải hỏi ạ? Nó đã trộm đấy!" Reynold nói với vẻ cáo buộc, bất chấp lời cảnh báo của Công tước.
Penelope trừng mắt nhìn Reynold.
"Em không trộm nó! Em không trộm gì cả!"
"Nực cười! Tại sao quà sinh nhật của cha dành cho Ivonne lại ở trong ngăn kéo phòng của cô hả?"
Reynold hét lên, dí chiếc vòng cổ vào mặt cô ấy.
Tôi chưa bao giờ thấy cảnh này.
Đúng như dự đoán về tính cách của cô ấy, Penelope lắc đầu phản đối, "Em không biết! Em chưa bao giờ vào căn phòng đó!"
"Tôi đã thấy ạ." Ai đó nói, bước qua đám đông đang tụ tập.
Công tước, người đang rên rỉ khi Reynold và Penelope hét vào mặt nhau, quay lại nhìn.
"Pennel." Đó là quản gia.
"Tôi thấy tiểu thư Penelope thường xuyên lên tầng 3 trong vài tuần qua. Tôi đã kiểm tra phòng của tiểu thư Ivonne để đề phòng, và thấy cửa không khoá ạ."
Bây giờ mọi người lại quay sang Penelope, hàng chục con mắt đều tập trung vào cô bé.
Ngay cả Penelope kiêu ngạo cũng không thể bỏ qua lời cáo buộc trong những ánh mắt đó.
"Không... Không phải con." Cô ấy nói, lùi lại.
Đúng là cô ấy thường xuyên lên tầng 3. Đó là nơi ít được lui tới nhất trong trang viên và cũng dẫn lên gác mái.
Nhưng cô ấy làm vậy chỉ vì cô ấy không muốn ở một mình với hầu nữ đã quấy rối cô ấy, chứ không phải để ăn trộm gì cả – đặc biệt là thứ từng thuộc về con gái thật của Công tước.
"Thực sự không phải con, thưa cha! Con chưa bao giờ vào căn phòng đó!" Penelope tuyệt vọng hét vào đám người.
Đây là việc thể hiện sự tin tưởng và tình cảm dành cho người cha đã nhận nuôi cô ấy. Tuy nhiên, Công tước đã lạnh lùng trước tiếng kêu tuyệt vọng đó.
"Pennel. Khoá tất cả cửa trên tầng 3 và đóng chặt phòng của Ivonne."
"Vâng, thưa đại nhân."
"Mai gọi thợ kim hoàn tới đi."
"C-Cha..." Penelope ấp úng.
Sự việc, thứ xảy ra không lâu sau khi Penelope được nhận nuôi, đã kết thúc mà không có bất kỳ sự quan tâm nào đến những gì cô ấy nói.
Penelope, đờ đẫn và xanh xao, chỉ nhìn chằm chằm Công tước, nhưng ông ta không nói gì với cô ấy khi rời đi.
"Cô nên biến khỏi nhà của bọn ta khi ta còn tử tế mới phải, đồ ngu xuẩn."
Reynold thì thầm một cách khó chịu khi cha anh ta đi mất. Rồi anh ta đẩy Penelope xuống sàn trước khi đuổi theo Công tước.
"Cặn bã." Derrick lạnh lùng thốt ra từ đó với cô gái đang ngồi bệt trên sàn.
Cảnh chuyển.
Sau vụ đó, Penelope đã mua một lượng lớn đồ trang sức và những thứ có giá trị từ những thương gia ghé thăm.
Những người hầu suýt bất tỉnh trước số tiền được trao đi, còn Derrick và Reynold thì hét lên rằng cô ấy không có quyền tiêu xài hoang phí như vậy.
Và, Penelope không bao giờ gọi Công tước là 'cha' nữa.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa nhẹ đã kéo tôi ra khỏi giấc ngủ sâu. Tôi mệt mỏi mở mắt.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên khi tôi không trả lời. Tiếng gõ cửa chói tai, gần như khó chịu. Tôi từ từ kéo mình lên.
"Ai–"
Cạch. Cánh cửa bật mở trước khi tôi kịp hỏi đó là ai.
"Tiểu thư. Là tôi."
Ánh sáng rực rỡ tràn vào phòng. Mặt trời dường như đã lặn nên phòng tôi tối om. Tôi tìm thấy ánh sáng đột ngột làm chói mắt. Tôi nheo mắt nhìn người vừa mở cửa.
"Quản gia?" Tôi lẩm bẩm.
"Tôi đến vì có chuyện khẩn cấp ạ."
Việc quản gia tìm Penelope khẩn cấp như vậy không phải chuyện bình thường, nên bụng tôi quặn thắt.
Giấc mơ tôi vừa tỉnh dậy có lẽ càng làm tăng thêm sự lo lắng của tôi.
"Việc gì?"
Đám anh kế lại móc mỉa tôi à? Tôi đã bị cáo buộc gì sao? Giọng tôi run run, khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Quản gia cuối cùng cũng đưa ra lời giải thích cho việc ông ta thô lỗ mở cửa.
"Tôi tin rằng chúng ta cần chọn một hầu nữ riêng mới cho cô trước bữa tối–"
Tôi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
"Chờ đã." Tôi nói, giơ một tay lên.
Quản gia ngừng nói. Ông ta có vẻ khó chịu vì tôi đã ngắt lời ông ta, xét theo cái cau mày trên trán ông ta.
Có thế thôi? Đáng buồn thay, cảm giác đầu tiên tôi trải qua là sự nhẹ nhõm, mặc dù nó nhanh chóng được thay thế bằng cơn thịnh nộ.
Ông ta mở cửa phòng mình mà chưa được phép, chỉ vì việc lựa chọn một hầu nữ ngu ngốc?
Càng nghĩ, tôi càng thấy không thể tin được.
"Nhìn đi, quản gia." Tôi thấp giọng.
"Vâng?"
"Tên của ông là gì?"
"Dạ?" Ông ta nói một cách đần độn, không hề ngờ tới câu hỏi này.
Tôi hào phóng lặp lại.
"Ta hỏi tên của ông?"
"Là Pennel... thưa tiểu thư."
"Và tên của ta là?"
"Tiểu thư. Những câu hỏi này là sao?"
Ông ta hỏi, có vẻ không hài lòng vì tôi đang chuyển chủ đề. Những nếp nhăn trên trán ông ta ngày càng sâu.
"Trả lời câu hỏi của ta. Tên của ta là?"
"Penelope Eckhart... ạ." Cuối cùng, ông ta miễn cưỡng nói.
"Ừ. Penelope Eckhart. Ta là một quý tộc."
Tôi nói, gật đầu và nhấn mạnh tên của mình. Tôi lặng lẽ tiếp tục.
"Ta chưa bao giờ nghe về việc một thường dân, chứ đừng nói đến một người hầu, thản nhiên mở cửa phòng của một nữ quý tộc, ngay trong chính nhà của cô ấy. Chẳng lẽ đây là một hình thức lễ nghi mới mà ta chưa từng nghe đến sao, quản gia?"
Penelope là một cô gái ngốc nghếch. Nếu cách đối xử này khiến cô ấy tức giận, lẽ ra cô ấy không nên la hét mà thay vào đó, nên dùng địa vị xã hội của mình như một vũ khí để đảm bảo việc đám người hầu biết vị trí của họ.
Cô ấy là thành viên được nhận nuôi chính thức của nhà Công tước. Đó là vũ khí hoàn hảo để chống lại quản gia.
Địa vị của Penelope mạnh hơn tôi rất nhiều trong thế giới thực; của một đứa con gái ngoài giá thú của một gia đình tài phiệt nào đó.
"Ông biết mà, nếu một nam người hầu thường xuyên lui tới phòng của một cô gái trẻ thuộc tầng lớp quý tộc... Sao nhỉ, nghe có vẻ như những lời đồn đó sẽ được phóng đại ha."
"..."
"Không đúng sao?" Tôi hỏi, cười hồn nhiên. Địa vị xã hội tỏ ra tác dụng răn đe hiệu quả đáng kinh ngạc.
"T-Tiểu thư!" Quản gia tái mặt vì sợ hãi. Một tin đồn như vậy chắc chắn sẽ gây ra hậu quả tai hại cho ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro