Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tôi rời khỏi phòng tắm và nhanh chóng tìm một cây bút và tờ giấy. Tôi đã bị kẹt trong vai Penelope và tôi phải tìm cách sống sót. Ở Chế Độ Khó, độ hảo cảm được xây dựng nhờ nỗ lực đáng kể có thể giảm mạnh trong tích tắc. Và khi chúng giảm xuống dưới 0, kết quả là người chơi sẽ chết.

Con trai thứ của Công tước đã bắt đầu với độ hảo cảm ở mức âm, điều đó nghĩa là nếu tôi không tăng nó lên 0% hoặc cao hơn, dù như nào thì tôi cũng sẽ chết.

Tôi cần tổng hợp mọi thứ mà tôi có thể nhớ về trò chơi.

Nhẹ nhõm thay, dù Penelope là một kẻ mạo danh, nhưng phòng của cô ấy vẫn được trang bị đầy đủ. Tôi tìm thấy một chiếc bàn và tủ sách sang trọng ở một bên căn phòng rộng. Tôi liền đi tới, ngồi vào bàn, nhúng nhanh cây bút vào mực.

"Đầu tiên là các nhân vật."

Có 5 nam chính trong trò chơi: hai con trai của Công tước, Thái tử, một pháp sư và một hiệp sĩ. Độ hảo cảm của họ đều bắt đầu ở mức 0% hoặc thấp hơn ở Chế Độ Khó, trong khi ở Chế Độ Thường, họ sẽ bắt đầu ở mức 30%.

Tôi bắt đầu viết ra tất cả những gì tôi có thể nhớ lên tờ giấy trắng.

Đầu tiên phải kể đến Derrick Eckhart. Anh ta là con trai cả của Công tước, một nam quý tộc điển hình. Anh ta bận học việc quản lý gia tộc và ít khi để ý đến Penelope. Tuy nhiên, dưới bề ngoài đó, anh ta lại mang trong mình sự oán hận và coi thường cô gái đã chiếm vị trí của em gái anh ta.

Derrick hiếm khi tự mình giết Penelope trong game, nhưng anh ta sẽ không ngần ngại trừng phạt cô ấy thật nghiêm khắc mỗi khi cô ấy làm gì sai. Điều này đã dẫn đến những hình phạt và lựa chọn bị hạn chế đối với người chơi, giống như cách anh ta cấm túc tôi trong phòng hôm qua.

Tiếp theo là con trai thứ: Reynold Eckhart. Tôi còn chẳng muốn phí lời về anh ta. Anh ta tay nhanh hơn não, chưa kể còn có cái tính khó ở. Anh ta luôn trêu chọc Penelope bất cứ khi nào anh ta gặp cô ấy. Anh ta không chỉ cứng đầu trong việc quấy rối cô ấy trong nhà Công tước, mà còn luôn góp phần khiến cô ấy chết vì những nguyên nhân vô lý.

"Hai tên này giống hệt hai thằng khốn ở nhà mình mà." Tôi nói, tặc lưỡi khi xem lại thông tin đã viết cho đến nay.

Hai người này là những kẻ dễ chiến thắng nhất ở Chế Độ Thường, vì quan hệ với họ về bản chất không phải lãng mạn. Tình cảm của họ là tình cảm gia đình. Vì Penelope thực sự không có quan hệ huyết thống với họ, nên kết thúc ở chế độ này sẽ khác với kết thúc ở Chế Độ Thường – nơi kết thúc bằng việc họ trở thành một gia đình hài hoà.

Tôi kiên quyết lắc đầu và đánh một dấu X lớn lên tên họ mặc dù tôi đã mất công ghi thông tin của họ.

"Mấy tên khốn này vô vọng rồi."

Reynold thậm chí còn bắt đầu với độ hảo cảm âm. Không phải 0, mà là âm.

Tại sao lại như vậy? Đó là một gợi ý từ nhà phát triển. Vì ngay từ đầu đã không có hy vọng rồi nên tôi được khuyên là mình không nên cố gắng theo đuổi kết thúc có hậu với Reynold. Dù sao tôi cũng ghét việc đối xử với họ như những người anh thực sự đáng kính và kiên quyết từ bỏ họ hoàn toàn.

"Tiếp theo là Thái tử."

Tên của Thái tử là Callisto Regulus. Tôi không có thông tin gì về hắn ngoại trừ những điều tôi đã biết ở Chế Độ Thường. Trong game, tên bạo chúa, ít quan tâm đến mạng sống của người khác vì tuổi thơ bất hạnh, đã gặp được nữ chính thiên thần, người đã thay đổi hắn. Rồi hắn đã giết kẻ phản diện Penelope. Dĩ nhiên, đó là công lý, nhưng theo quan điểm của Penelope, Thái tử là một thiên thần chết chóc.

Hắn thực sự đã giết cô ấy thường xuyên nhất khi tôi chơi ở Chế Độ Khó.Tôi đã chơi lại rất nhiều lần khi đi theo tuyến của Thái tử đến nỗi tôi thực sự không thể nhớ bất kỳ chi tiết nào.

"Mình sẽ tránh xa hắn."

Tôi nhớ rất nhiều hình minh hoạ về việc đầu tôi bị thanh kiếm của Callisto chém đứt. Tôi cảm thấy ớn lạnh chạy dọc cơ thể.

Soạt.

Tôi gạch bỏ tên của Thái tử nhiều lần và nhanh chóng chuyển sang nam chính tiêp theo.

Tiếp theo là Winter Verdandi, một Hầu tước và pháp sư. Giống hầu hết các pháp sư trong những trò chơi như này, anh ta là một kẻ lập dị đã che giấu danh tính của mình như một Hầu tước trong khi điều hành một Thương hội.

Anh ta giao dịch những món đồ bí mật trên thị trường chợ đen và nhiều loại thông tin khác nhau. Chính việc tiếp cận thông tin này đã khiến anh ta phát hiện ra nữ chính thực sự là con gái thất lạc của Công tước. Rồi anh ta tiếp tục thu thập thông tin về những âm mưu xấu xa của kẻ phản diện, cảnh cáo cô ấy hoặc tự mình can thiệp, và khá hữu ích trong việc nâng cao danh tiếng của nữ chính.

Ở Chế Độ Thường, Winter là một người đàn ông ngọt ngào, người đã dùng những câu thần chú lãng mạn và làm mọi thứ có thể ở hậu trường để giúp nữ chính. Tuy nhiên, tôi không thể nhớ anh ta trông như nào khi ở Chế Độ Khó. Tôi đã chết vô số lần trước Thái tử và các con trai của Công tước trước khi có thể tiếp xúc với anh ta. Anh ta có nhiều tiềm năng hơn hai tên con trai, nên lúc này tôi đã để anh ta lại như một lựa chọn mở.

"Cuối cùng, Eckles."

Eckles, hiệp sĩ của nhà Công tước, vốn là một nô lệ. Công tước định đi thăm một người bạn vào ban đêm thì đã chú ý đến Eckles, một nô lệ có tài sử dụng kiếm. Công tước đã trả giá cao và phong Eckles làm hiệp sĩ tập sự trong gia tộc. Rồi cậu ta đã trở thành kiếm sư trẻ nhất lịch sử, một kiểu mẫu 'trẻ đẹp', người tự mình tạo dựng sự nghiệp.

Hiện tại, Eckles là người có triển vọng nhất trong 5 người. Cậu ta là nam chính duy nhất thương hại Penelope cho đến kết thúc của Chế Độ Thường. Có lẽ vì cảm giác vinh dự với quý cô mà cậu ta từng phục vụ, cậu ta là người ít hung hăng nhất trong việc ngăn Penelope âm mưu chống lại nữ chính. Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ gặp cậu ta ở Chế Độ Khó...

"Ha... Nghĩ lại thì, mình không biết liệu cậu ta có thực sự hữu ích không." Tôi nói với một tiếng thở dài khi nhìn xuống mảnh giấy.

Thông tin của tôi về Chế Độ Khó cực kỳ hạn chế, vì tôi chưa bao giờ thực sự tiến xa. Và ngay cả khi tôi có thêm thông tin, tôi cũng không biết tình hình mà mình gặp phải có thực sự tương ứng với cơ chế của game không.

Tuy nhiên, có một điều mà tôi có thể chắc chắn, là tôi sẽ chết khi độ hảo cảm của các nam chính giảm xuống dưới 0 và tôi có thời gian giới hạn để tìm một cái kết có hậu. Tôi sẽ phải kết thúc trò chơi trước lễ trưởng thành của Penelope với một trong 5 nam chính vì buổi lễ đó là nơi con gái thực sự của Công tước lần đầu tiên xuất hiện.

Penelope tội nghiệp.

Cô ấy đã mất tất cả vào ngày cô ấy trưởng thành do bất ngờ tìm được con gái thật của Công tước. Đó cũng là khởi đầu của Chế Độ Thường. Nếu lúc đó tôi không chiếm được trái tim của một trong 5 người, họ sẽ yêu nữ chính và rất có thể tôi sẽ bị một trong số họ giết, ngay cả khi tôi không làm gì sai. Dĩ nhiên, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không làm việc đó sớm hơn.

"Mình không thể chết được..."

Tôi nghiến răng trước viễn cảnh u ám của bản thân.

Không, tôi không thể chết.

Tôi chỉ vừa mới thoát khỏi ngôi nhà khủng khiếp đó. Tôi không thể chết trong trò chơi ngu ngốc này được!

"Mình từ chối chết." Tôi nói.

Tiết học buổi sáng đang chờ tôi. Tôi sẽ trở về ngôi nhà thực sự của mình và sống thật tốt. Tôi nhìn chằm chằm vào không trung và tự nhủ với bản thân nhiều lần rằng mình sẽ sống sót, dù thế nào đi nữa.Đúng lúc đó, có người gõ cửa hai lần.

Cốc, cốc.

Tôi thậm chí còn không thể giấu những ghi chú về game trước khi cánh cửa bật mở.

"Thưa tiểu thư." Một quản gia tóc trắng đáng kính nói. Ông ta không bước vào phòng, thay vào đó chọn cách trình bày công việc ở ngưỡng cửa, "Công tước muốn gặp cô ạ."

Tôi nghi ngờ ông ta có thể đọc những gì tôi đã viết, nhưng tôi thấy khó chịu vì hành vi thô lỗ của ông ta. Ở nhà ba tôi, tôi có một người giúp việc. Dĩ nhiên là anh ta không thích tôi lắm, nhưng anh ta chưa bao giờ mở cửa phòng ngủ của tôi mà không có sự cho phép của tôi. Không chỉ vậy, game này lấy bối cảnh một xã hội có giai cấp chứ không phải một xã hội dân chủ. Hành vi của quản gia không thể tha thứ được.

Khi tôi đang tự hỏi liệu mình có nên đả kích ông ta không, hình chữ nhật màu trắng lại lọt vào tầm nhìn.

1. (Ném đồ vào quản gia) Sao ngươi dám mở cửa phòng ngủ của ta khi chưa được phép hả! Ngươi không quý cái mạng quèn của mình nữa sao?

2. Bảo ông ta tự đến đây nếu có điều muốn nói!

3. (Lườm ông ta 5 giây trước khi đứng dậy) Được rồi.

A.

Tôi lại quên rồi. Tôi không thể tự ý làm gì trong game này, kể cả việc tức giận với ai đó... Tôi không muốn cư xử hung hăng như những lựa chọn đầu nên tôi buộc phải chọn phương án thứ 3. Độ hảo cảm chết dẫm, trước tiên tôi phải làm gì đó với những lựa chọn đối thoại này đã.

"Được rồi."

Tôi đoán thật tốt khi Công tước tìm tôi.

Đút những tờ ghi chú vào sâu trong ngăn kéo, tôi đứng dậy đi theo quản gia. Mọi thứ tôi biết về dinh thự đều đến từ những cắt cảnh ngắn trong game, nên tôi cẩn thận quan sát xung quanh khi bước đi.

Dinh thự rất rộng lớn, có lẽ là thứ mà người ta sẽ thấy trong một bộ phim lấy bối cảnh ở châu Âu hiện đại. Phòng của Penelope ở tầng hai. Ngày chỉ mới bắt đầu và dinh thự đang ồn ào với đủ loại hoạt động. Trong khi di chuyển xuống cầu thang trung tâm, chúng tôi đã đi qua khá nhiều người hầu khi họ chạy dọc hành lang.

Họ ném cho tôi những cái nhìn khó chịu khi đi qua, nhưng tôi đã bình tĩnh phớt lờ họ. Tôi đã quen với cách đối xử này với kinh nghiệm từ thế giới thực. Tôi thậm chí còn không buồn.

Quản gia dẫn tôi xuống tầng một rồi nhanh chóng dừng lại trước một cánh cửa được trang trí công phu. Đây có lẽ là thư phòng của Công tước.

Cốc cốc.

"Thưa đại nhân, tôi đưa tiểu thư Penelope đến ạ."

"Vào đi."

Tiếng cửa kêu cọt kẹt khi quản gia đẩy nó, và tôi hơi cứng người khi bước vào trong. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro