Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Người đàn ông tóc hồng hét về phía cửa ra vào. Chẳng bao lâu sau, quản gia và vài người hầu đã chạy tới.

"Thiếu gia! Có chuyện gì vậy ạ?"

"Nhốt cô ta lại." Con trai thứ ra lệnh.

"T-Thiếu gia! Tôi xin lỗi! Xin ngài đừng làm thế!" Hầu nữ đã quấy rối tôi suốt buổi sáng cứ như thế đã bị lôi đi.

Tuy nhiên, tôi không thể tham gia vào quá trình này. Tôi đang bận phải cố gắng kiểm soát cái bụng đang cồn cào của mình. Tôi vẫn lấy tay che miệng khi ủ rũ dựa lưng vào ghế. Người đàn ông tóc hồng đưa tay ra, cẩn thận lắc đôi vai mảnh khảnh của tôi.

"Này. Cô có ổn không?" Con trai thứ hỏi.

"..."

"Mà, sao cô lại ăn cái thứ đó? Lẽ ra cô nên lật bàn và hét lên như mọi khi mới phải, đồ ngốc."

Tôi không chắc anh ta đang an ủi hay chế giễu tôi. Anh ta đã trung thành với màn thể hiện đầy ác ý ngay từ đầu trò chơi mà.

Nếu tôi không ăn thì tôi đã chết vì bị một cái nĩa đâm vào cổ, thứ mà anh đã hất đi, như trong trò chơi rồi.

Tôi bỗng thấy bực mình. Tôi muốn thốt ra một lời nhận xét sắc bén, nhưng tôi không thể nói nếu không có hộp thoại chết tiệt.

Phù... Vụ này đã kết thúc rồi ha?

Tôi không ngờ anh ta lại có ích như vậy trong việc loại bỏ hầu nữ. Tôi không cảm thấy biết ơn anh ta một chút nào. Tôi nghi ngờ việc cô hầu nữ đó là người duy nhất chịu trách nhiệm cho vụ này.

Dĩ nhiên là không.

Hầu nữ đó có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Cả cái nhà này có lẽ đang ngấm ngầm chèn ép tôi, với người đàn ông đang đứng trước mặt tôi dẫn đầu, trong khi đưa ra sự khích lệ âm thầm. Đó là thiết lập cơ bản cho câu chuyện của bất kỳ nhân vật phản diện nào.

Tôi chỉ mới thức dậy một lúc, nhưng tôi đã cảm thấy kiệt sức rồi.

"Này. Trông cô ốm thật đấy. Ta gọi bác sĩ nhé?" Anh ta hỏi. Trông anh ta có vẻ bối rối khi tôi không nói gì cả; anh ta không thực sự lo lắng đến mức phải gọi bác sĩ. Anh ta cúi xuống và quan sát gương mặt được che bằng tay của tôi như thể anh ta thực sự lo lắng.

Đúng lúc đó, cửa sổ màu trắng lại xuất hiện.

1. Không phải việc của anh.

2. Anh quan tâm cái gì? Ra khỏi phòng tôi ngay!

3. Đừng tỏ ra tử tế. Chẳng hợp với anh gì cả.

Thực tế khủng khiếp về hoàn cảnh của tôi hiện rõ. Tôi phải lựa chọn cẩn thận, ngay cả bây giờ, nếu tôi không muốn chết sớm. Không có lựa chọn đối thoại nào lành mạnh, nhưng tôi đã chọn cái ít phản cảm nhất.

"Không phải việc của anh..." Tôi muốn nó nghe chân thành nhất có thể, vì nó phản ánh rõ nhất cảm xúc của tôi lúc này. Giọng của tôi yếu ớt vì cố gắng không nôn.

"Cô... Người đàn ông tóc hồng cau mày sau khi nghe câu trả lời của tôi, nhưng chỉ trong giây lát.

Khi tôi liếc anh ta lần nữa, gương mặt anh ta đã lạnh như băng. Có lẽ tôi đã nhầm khi nghĩ anh ta trông có vẻ lo lắng.

"Tốt thôi. Ta đâu dư hơi lo việc cô đã ăn gì ngay cả khi nó giết cô chứ." Anh ta nói và thẳng người dậy. "Dù sao thì cũng chẳng có bác sĩ nào ở điền trang Eckhart có thời gian cho mấy thứ như cô."

Thịch, thịch.

Bước chân của anh ta nghe có vẻ thù địch khi anh ta bước đi. Dòng chữ màu trắng phát sáng phía trên đầu người đàn ông.

[ Độ Hảo Cảm –3% ]

Độ hảo cảm đã tăng lên. Tôi chắc chắn hôm qua nó đã ở mức –10%. Đó là một sự gia tăng lớn, vì ngay cả việc tăng vài phần trăm cũng rất khó thực hiện khi ở Chế Độ Khó.

Nếu biết phần thưởng lớn như vậy thì mình đã bắt đầu với tình tiết này rồi...

Nhưng tôi không quan tâm việc độ hảo cảm được cải thiện. Rốt cuộc thì, nó vẫn ở mức âm.

***

Sau khi làm trống dạ dày, tôi đứng lên và súc miệng ở bồn rửa. Tôi nhìn lên và thấy một cô gái xinh đẹp trong gương.

"Penelope."

Trước đó, không một tiếng rên không theo kịch bản nào thoát ra khỏi môi tôi, nhưng khi ở một mình, tôi có thể nói tất cả những gì tôi muốn. Tôi mở miệng, và cô gái trong gương cũng làm vậy.

Đôi mắt xanh lam của cô ấy toả sáng như ngọc lục bảo. Cô ấy rất đẹp, mái tóc màu hồng đậm như hoa đỗ quyên gợn sóng đầy quyến rũ mỗi khi cô ấy di chuyển.

Đây chắc chắn không phải gương mặt của tôi.

"Penelope Eckhart. Eckhart... Chết tiệt."

Nhà Eckhart là Công quốc duy nhất ở Đế quốc Eorka trong thế giới trò chơi. Tình tiết tôi trải qua ngày hôm qua, khiến tên con trai cả cấm túc tôi trong phòng, trên thực tế là sự khởi đầu của Chế Độ Khó. Tôi đã chết rất nhiều lần trước khi hoàn thành tình tiết đó.

Cố gắng giữ đúng tính cách của phản diện, tôi chỉ chọn những câu thoại xấc xược. Tôi đã cực kỳ phẫn nộ vì mình đã chết ngay từ vòng gửi xe và đã cố làm lại nhiều lần. Bây giờ tôi thấy mừng vì bản thân đã làm như vậy chứ không đi ngủ ngay. Ý nghĩ đó khiến tôi thở dài.

"Ư... Cô ấy thực sự rất đẹp..."

Những hình minh hoạ của cô ấy thực sự rất đẹp, và ở ngoài đời, vẻ đẹp của Penelope gần như không thể tồn tại. Nếu tôi bị cuốn hút vào trò chơi này trước khi ra ở riêng, chắc tôi sẽ phấn khích vì nó. Có lẽ tôi thậm chí sẽ vui vẻ chấp nhận sự phát triển kỳ diệu này.

Cá là mình phải cảm ơn những ngôi sao may mắn đã cho mình cơ hội có một cuộc sống mới...

Nhưng tôi đã chịu đựng cuộc sống như địa ngục đó và thành công tự lực cánh sinh. Môi trường không mấy thân thiện nhưng tôi đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng. Mặc dù nó nhỏ và bẩn thỉu, nhưng tôi đã có không gian sống cho riêng mình. Tất cả những gì còn lại là tương lai, sau khi thoát khỏi nanh vuốt của mấy thằng anh hèn hạ đó, tiếp tục đi lên quý đạo hướng tới thành công.

Cuộc sống của Penelope khó có thể vượt trội hơn cuộc sống của tôi, bởi một sai sót nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến cái chết ngay. Nếu tôi tái sinh thành nhân vật chính ở Chế Độ Thường thì dĩ nhiên sẽ khác. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì mà vẫn có thể có một kết thúc có hậu.

"Nhưng tại sao?"

Sao lại là bây giờ, ngay sau khi tôi cuối cùng cũng thoát khỏi ngôi nhà khủng khiếp đó chứ?

"Tại sao!" Tôi đập tay xuống bồn rửa và rên rỉ. Gương mặt xinh đẹp trong gương nhăn nhó vì tuyệt vọng. Chỉ có vẻ khó chịu trên gương mặt đấy dù tôi đang khóc trong đau khổ. Được rồi, đây là nhân vật phản diện lớn nhất trong trò chơi mà.

"Ha..." Tôi thở dài và đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, vài sợi còn dính vào mặt tôi. Tôi cố nhớ lại những gì có thể về Penelope.

Penelope Eckhart. Cô ấy là phản diện trong trò chơi hẹn hò và là nhân vật chính của Chế Độ Khó. Ban đầu, cô ấy là một thường dân không có họ.

[ Penelope được người mẹ đơn thân nuôi dưỡng, một người bán hàng rong nghèo khổ. Một ngày nọ, Công tước, người đang tuyệt vọng tìm kiếm đứa con gái út thất lạc đã lâu, đã phát hiện ra cô ấy.

Khi người mẹ bị bệnh kinh niên của cô ấy qua đời, cô ấy đã được nhân nuôi vào nhà Eckhart. ]

Chỉ có một lý do duy nhất khiến cô ấy được chọn để thay thế con gái duy nhất của Eckhart: cô ấy rất giống với con gái thất lạc của Công tước. Người vợ đã qua đời của Công tước cũng có mái tóc hồng, và tất cả thành viên của nhà Eckhart đều có đôi mắt xanh biển. Tôi nhớ lại tên con trai thứ của Công tước, kẻ trước đó đã ở phòng tôi. Tóc của anh ta có màu hồng đáng yêu.

Tuy nhiên, mái tóc hồng đậm mà tôi thấy trong gương bây giờ lại gần với màu đỏ hơn là hồng. Và đôi mắt xanh lam, hơi khác với màu xanh của Eckhart.

"Đáng lẽ ông ta phải chăm sóc con gái của mình kỹ hơn. Sao lại lôi người khác vào chứ?"

Khi Penelope lớn lên, cô ấy ngày càng ít giống đứa con gái thất lạc của Công tước. Công tước nhanh chóng mất hứng và bỏ mặc cô ấy. Không còn được Công tước sủng ái, Penelope đã bị hai ông anh kế và người hầu ngược đãi.

"Bối cảnh giống quá, khó chịu thật..."

Câu chuyện về cuộc sống của Penelope trước khi được nhận làm con nuôi rất giống câu chuyện của tôi. Tôi đã không nhận ra điều đó khi chơi game. Lòng tôi nặng trĩu.

Đồ giả.

Mọi người hầu trong nhà đều gọi cô ấy là đồ giả. Penelope, dù không thể phủ nhận là rất xinh đẹp, nhưng chẳng qua chỉ là sự bắt chước nửa vời đối với những người ở đây. Có lẽ nếu tính cách cô ấy đáng yêu hơn thì mọi chuyện đã khác. Mặc dù là con gái nuôi nhưng hành vi của cô ấy rất đáng ngờ.

Như lời mở đầu game đã nói, 'Cô ấy có thái độ thù địch với mọi người và tiếp tục sống sa đoạ mà không quan tâm đến thời gian hay địa điểm'.

"Không có gì ngạc nhiên khi các lựa chọn đối thoại đều có thái độ thù địch như vậy." Tôi tự gật gù, nhớ lại những đoạn đối thoại điên rồ mà tôi đã thấy cho đến nay.

Mọi thứ đều chỉ ra tính cách khủng khiếp của cô ấy, thậm chí cả cái tên. Không giống nhân vật chính ngây thơ và trong sáng ở Chế Độ Thường, Penelope trông như một con chồn cái.

Nhưng tôi thấy mình có thiện cảm với cô ấy. Sau hôm nay, dù chỉ mới vài giờ, tôi đã có thể hình dung ra sự đối đãi mà cô ấy nhận được ở nhà Công tước.

Ý mình là, ngay cả khi cô ấy là đồ giả, như này cũng đi quá xa rồi.

Sao một hầu nữ có thể chọc kim vào tay của cô gái được Công tước chính thức nhận nuôi chứ? Tôi nghi ngờ hầu nữ còn làm những việc điên rồ hơn kìa.

Penelope được nhận nuôi khi cô ấy mới 12 tuổi. Nếu kiểu ngược đãi này đã xảy ra từ lúc đó... Một đứa trẻ như cô ấy không có nhiều lựa chọn để chống lại những người lớn giả mù giả điếc khi cô ấy bị dính vào.

"Cô ấy là nhân vật phản diện bị nhào nặn bởi môi trường sống sao."

Điều đó không biện minh cho hành vi của cô ấy cho đến thời điểm này. Nhưng tất cả nhân vật trong trò chơi đều đặc biệt khắc nghiệt với cô ấy và không hề tỏ ra do dự khi giết cô ấy.

"Mình hơi thương hại cô ấy." Tôi nói, chạm vào đôi má nhợt nhạt của Penelope. Mái tóc màu hồng đậm khiến cô ấy trông xinh đẹp và rầu rĩ. Tuy nhiên, tôi đã sớm gạt hết mọi cảm giác đồng cảm.

"Mình không có tư cách thương hại bất cứ ai."

Tôi không có thời gian để lạc trôi trong những suy nghĩ như vậy.

Giờ tôi đã là Penelope.

Nói cách khác, giống như Penelope đã chết vô số lần khi tôi chơi game, tôi cũng có thể chết trong tay các nam chính.

Ý nghĩ đó chợt làm tôi sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro