Chương 20
C-Cái gì? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tôi bàng hoàng trước những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Những con thú vây quanh Eckles, chảy nước miếng như thể chúng sắp chết đói. Tay chân cậu ta bị trói, cùm ở chân được nối bằng một sợi xích hạn chế cử động của cậu ta.
Tất cả những điều này, và cậu ta chỉ được trao một thanh kiếm gỗ duy nhất để tự vệ. Cậu ta không mặc áo giáp, trần truồng ngoại trừ tấm vải thô che phần thân dưới.
Không công bằng mà!
Lòng tôi nặng trĩu. Cứ đà này, đám linh cẩu đói khát sẽ xé xác cậu ta thành từng mảnh và làm thịt cậu ta mất.
Mình nên làm gì đây?
Tôi tự hỏi liệu mình có nên can thiệp không – đứng dậy và hét lên rằng tôi sẽ mua nô lệ. Tiếng gầm gừ của lũ thú đã phá tan nỗi lo lắng của tôi.
Đang rình mồi, con thú lớn nhất bất ngờ lao tới Eckles. Cậu ta lăn và đâm vào mắt con linh cẩu với chuyển động nhanh như chớp, sau đó tung ra một cú đá cực mạnh.
Con thú rên rỉ khi lùi về phía sau. Nó trượt trên mặt đất và sụp xuống, mất sức sống. Với một loạt tiếng gầm gừ và sủa, những con linh cẩu còn lại lao vào cậu ta cùng lúc.
"Chúa ơi!" Tôi hét lên.
Cậu ta có thể hạ gục một con linh cẩu, nhưng với tôi, rõ ràng là cậu ta không thể chiếu đấu với tất cả bọn chúng cùng một lúc.
Tuy nhiên, tôi không cần phải lo lắng. Không lãng phí một động tác nào, cậu ta tránh được móng vuốt và hàm răng sắc nhọn của những sinh vật này, giết từng con một mà không có gì ngoài thanh kiếm gỗ.
Không lâu sau, hai con linh cẩu ngã xuống sàn và chết. Chỉ còn lại hai con.
Trong khi Eckles bận rộn với con thú kia thì con còn lại lao vào cậu ta từ phía sau. Cậu ta bẻ cổ con đầu tiên, rồi xoay người, cầm kiếm trong tay.
Con linh cẩu cuối cùng kêu lên một tiếng the thé. Thanh kiếm gỗ đâm vào bụng nó khi nó lao vào cậu ta, mặc dù nó chỉ là một thanh kiếm luyện tập với đầu cùn. Con vật cuối cùng ngã xuống sàn, máu bắn tung toé khắp nơi.
Trận đấu đã kết thúc.
Eckles gắt gỏng, thở hổn hển. Vai cậu ta nặng trĩu, máu đỏ thẫm chảy ra từ tay cậu ta.
Toàn bộ sàn đấu giá rơi vào im lặng. Sau đó có người vỗ tay, và tiếng vỗ tay nhanh chóng trở thành tiếng vang như sấm khi những người khác cũng hùa theo.
"Xin cảm ơn!" Đấu giá viên hét lên khi ánh sáng tràn ngập căn phòng một lần nữa, buổi trình diễn đã hoàn tất.
Eckles gầm lên một tiếng gần như vô nhân tính. Cậu ta dường như chìm trong trạng thái khát máu, vung thanh kiếm gỗ vẫn còn trong tay một cách điên cuồng.
Cậu ta vung tay đe doạ những người đang đến gần mình, nhưng cơ thể cậu ta bỗng cứng đờ, ngã xuống đất, co giật. Hình dáng khập khiễng của cậu ta bị kéo ra khỏi sân khấu.
Có vẻ như biện pháp an ninh đã được thực hiện để ngăn chặn những nô lệ vượt quá tầm kiểm soát.
"Hắn là một kẻ nóng nảy... Không dễ xử lý bằng cách thông thường." Đấu giá viên cười khúc khích nói, xoa dịu đám đông đang bất an, "Bây giờ thì! Chúng ta bắt đầu với mức giá thấp nhé? 500 ngàn vàng!"
Cuộc đấu giá cho Eckles cuối cùng cũng bắt đầu. So với những nô lệ trước đó, giá khởi điểm rất cao. Tôi tập trung vào việc đấu giá, trong khi cảm thấy căng thẳng.
"600 ngàn!" Một người hét lên.
"900 ngàn!" Một người khác kêu lên.
"1 triệu! Chúng ta có 1 triệu!"
Giá đã tăng vọt với tốc độ chóng mặt. Với tốc độ này, nó sẽ dễ dàng đạt tới 10 triệu, đó là mức giá mà tôi đã dự trong cuộc đấu giá.
"2 triệu! A, đằng kia chúng ta có 4 triệu!"
Rất may, sự cạnh tranh khốc liệt đã dần lắng xuống.
Eckles là nô lệ từ một địch quốc đã bị chinh phục và cậu ta không thể sớm thực hiện các dịch vụ giường chiếu hay bị sử dụng cho các thú vui khác vì cậu ta rất nguy hiểm.
Không có nhiều người sẵn sàng trả hơn 5 triệu vàng cho cậu ta, trừ khi họ bị điên.
"5 triệu! 6 triệu! Chúng ta có 6 triệu!"
Ta có thể mua được một ngôi nhà nhỏ với số vàng đó.
Chỉ còn hai người đấu giá: một bà già có chiếc mặt nạ che khuất nhưng không che được những nếp nhăn nổi bật trên cổ, và một người đàn ông to lớn. Đôi mắt của họ lấp lánh sự tham lam và ham muốn. Tôi không thể không nghi ngờ việc hai người này đều muốn Eckles làm gì.
"9 triệu! Chúng ta có 9 triệu!"
Bà già đã đẩy giá lên thêm 3 triệu – chắc chắn đó là mức giá cuối của bà ta.
"10 triệu! Chúng ta có 10 triệu!"
Người đàn ông không hề bỏ cuộc. Đấu giá viên há hốc miệng, dường như bị sốc trước số tiền họ đưa ra.
Người phụ nữ độc ác ném tấm biển đấu giá sang một bên. Bà ta đã thua.
"10 triệu! Chúng ta không còn ai trả giá nữa sao? 10 triệu lần một!"
Việc đếm ngược đã bắt đầu. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra bất kỳ đối thủ có tiềm năng nào có thể đấu lại người đàn ông đó.
"10 triệu lần hai..."
Khi tôi chắc chắn không còn ai khác sẽ trả giá, tôi đã giơ biển của mình lên.
"100 triệu!" Tôi hét lên.
Sàn đấu giá lần nữa rơi vào im lặng hoàn toàn. Nếu những ánh mắt hướng về phía tôi có thể phát ra âm thanh thì tôi đã chết chìm trong tiếng ồn chói tai rồi.
"100..." Đấu giá viên há hốc mồm. Anh ta lắp bắp như thể không tin vào tai mình rồi vui vẻ hét lên, "100 triệu! 100 triệu vàng! Chúng ta có giá nào nữa không?"
Đúng như tôi đoán, chẳng có ai hết. Tất nhiên, điều đó không quan trọng. Tôi đã quyết định trả giá gấp 10 lần số tiền mà người trả giá cuối cùng đưa ra.
Tính mạng của tôi phụ thuộc vào việc này và tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào, dù là 100 triệu hay thậm chí 1 tỷ.
"Đã bán cho quý cô đằng kia với giá 100 triệu vàng!"
*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***
"M-Mời đi lối này."
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, chính đấu giá viên đã đưa tôi đi qua toà nhà. Có vẻ như anh ta không chỉ đơn giản là đấu giá viên mà còn là người có vai trò quan trọng trong tổ chức.
Tôi đi theo anh ta đến phòng giam nơi giam giữ nô lệ. Eckles bị biệt giam sâu trong nhà tù. Tôi nghe thấy tiếng quất roi mạnh. Nhiều người đồng loạt ra đòn, roi quất mạnh vào làn da trần của Eckles.
Những nô lệ được mua sẽ ngay lập tức được chuyển lên những toa xe kiên cố và vận chuyển đến địa chỉ người mua. Có vẻ như Eckles cũng sẽ được chuyển đi theo cách này vì cậu ta đang được đưa về phía toa xe. Một vết roi khác và máu phun ra từ vết thương giờ đã hở trên lưng cậu ta.
Chúa ơi.
Cậu ta đang trong tình trạng khủng khiếp đến mức tôi gần như không thể nhìn vào cậu ta. Tôi cau mày.
Trong trò chơi, Công tước đã mua Eckles vào lúc lễ hội đang ở cao trào. Ông ta đã nhìn thấy hiệp sĩ khi họ vận chuyển cậu ta và trả một khoản kếch xù để cướp cậu ta khỏi tay người mua.
Để có được cậu ta trước, tôi đã lẻn ra ngoài vào ngày đầu tiên của lễ hội, hậu quả thật khôn lường. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng mình cũng thắng thầu.
"Tiểu thư sẽ trả tiền như nào ạ?" Đấu giá viên – hay đúng hơn là tay buôn nô lệ – hỏi với giọng điệu khúm núm.
"Đây." Tôi đưa cho anh ta một tấm séc trống.
"Trời ơi!" Anh ta thở hổn hển khi nhìn thấy nó. Đôi mắt anh ta lấp lánh sự tham lam khi hỏi, "Tôi sẽ gửi hoá đơn cho nhà nào ạ?"
"Nhà Eckhart." Tôi tự tin nói.
Công tước sẽ rất khó chịu khi biết tôi đã chi hàng trăm triệu vàng cho một nô lệ, nhưng tôi đã nghĩ ra một lý do hợp lý rồi.
Tay buôn có vẻ ngạc nhiên trước khi nhìn tôi đầy nghi ngờ.
"Ừm... Nếu cô không phiền... cô có bằng chứng nào về danh tính của mình không?"
"Ngươi đang nói là ngươi không tin ta?" Tôi lạnh lùng hỏi.
Tay buôn ngần ngại, vẫy tay phủ nhận.
"Đ-Đương nhiên là không! Điều đó thật vô lý! Tuy nhiên, thường là một thành viên khác của nhà Eckhart tham dự các cuộc đấu giá của chúng tôi..."
Không còn lựa chọn nào khác, tôi lục lọi trong túi. Tôi giận dữ ném vật tròn nhỏ mà tôi tìm thấy vào tay buôn nô lệ.
"Vậy thì hãy mang cái đó theo khi ngươi đến nhận tiền thanh toán."
"Trời đất ơi! Xin cô tha thứ, thưa tiểu thư duyên dáng nếu tôi có vẻ nghi ngờ ạ!"
Tay buôn cúi đầu thật sâu khi nhìn thấy chiếc nút vàng của Derrick được đánh dấu biểu tượng không thể nhầm lẫn của nhà Eckhart.
Anh ta lấy ra thứ gì đó từ trong túi và đưa cho tôi, "Xin tiểu thư hãy nhận lấy cái này."
Đó là một chiếc nhẫn được đính một viên hồng ngọc khổng lồ lấp lánh.
"Cái này là?" Tôi hỏi.
"Nó là... một loại biểu tượng. Dành cho chủ nhân của nô lệ đó."
Không còn lựa chọn nào, tôi cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm nó vì tôi không biết nó có tác dụng gì. Tay buôn nô lệ chỉ vào Eckles.
"Cô có thấy miếng da quanh cổ hắn không?"
Có một chiếc vòng cổ bằng da được trang trí bằng một viên đá cẩm thạch màu vàng thít quanh cổ họng cậu ta. Tôi gật đầu.
"Chiếc vòng cổ đó được yểm ma thuật làm tê liệt. Nếu cô ấn viên hồng ngọc trên chiếc nhẫn này, nó sẽ khiến viên bi màu vàng tạo ra sóng xung kích. Nó sẽ cho phép cô kiềm chế nô lệ nếu cần thiết."
Có vẻ như đây chính là thứ mà đấu giá viên đã dùng để khuất phục Eckles trước đó.
"Tuy nhiên, hãy cố gắng đừng dùng nó quá thường xuyên vì cô có thể nướng chín não của hắn." Tay buôn cảnh báo.
Nướng chín não á?
Điều đó thật tàn nhẫn. Tôi cau mày nhìn chiếc nhẫn trên tay.
"Xin hãy luôn đeo chiếc nhẫn đó. Hắn ta quá nguy hiểm để bất cứ ai có thể dễ dàng xử lý. Nào, cô thử đi."
Nhờ chiếc mặt nạ, tay buôn nô lệ không thể đọc được vẻ chán ghét trong biểu cảm của tôi. Anh ta tiếp tục nài nỉ tôi thử chiếc nhẫn.
Không thể từ chối, tôi trượt ngón trỏ qua nó. Chợt, tôi nghe thấy một tiếng hét hoảng loạn.
"Aaargh!"
Đầu tôi ngẩng lên, tìm kiếm nguồn gốc của sự hỗn loạn.
Đùi của Eckles siết chặt quanh cổ một công nhân khiến anh ta nghẹt thở. Những sợi xích trước đó trói mắt cá chân cậu ta đã bị vứt trên mặt đất.
"Này! Khống chế hắn đi!" Tay buôn hét lên, mặt tái mét.
Những công nhân khác, quá sợ hãi để đến gần tên nô lệ hung ác ngay cả khi cậu ta đã giết đồng nghiệp của họ, đã dùng roi quất vào cậu ta.
Nạn nhân của Eckles thở hổn hển. Người kia đang chết dần, trong khi da của Eckles bị rách toạc vì bị đánh liên tục.
Tôi không thể đứng nhìn một người chết. Sau một hồi lưỡng lự, tôi ấn vào viên hồng ngọc gắn trên chiếc nhẫn.
"Ư!" Eckles lập tức cứng đờ, run rẩy như lên cơn động kinh và ngã xuống sàn.
Công nhân kia thở hổn hển, hít lấy hít để không khí. Mặt tím tái và thoát khỏi nanh vuốt của Eckles, anh ta lao đi.
Tôi đến gần Eckles, nơi cậu ta đang run rẩy cả tay cả chân.
"T-Tiểu thư!" Tay buôn hét lên cảnh báo, nhưng tôi đã lờ anh ta.
Ẹckles rên rỉ, trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy thù địch, bất chấp nỗi đau mà cậu ta chắc chắn đang phải trải qua.
Tôi càng đến gần, những chữ cái đe doạ nhấp nhô trên đầu cậu ta càng sáng hơn. Chúng ghi, '[Độ Hảo Cảm]'.
Tôi cúi xuống trước mặt cậu ta và nắm lấy cằm cậu ta để nâng cái đầu đang gục xuống của cậu ta lên.
"Eckles..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro