Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"Tiểu thư. Đến giờ dậy rồi." Ai đó thì thầm phía trên tôi.

Tôi ngủ không sâu, tiếng thì thầm khe khẽ cũng đủ để đánh thức tôi. Tôi đã mất ngủ một đêm với hy vọng rằng mình sẽ thức dậy khỏi cơn ác mộng này, nhưng bằng cách nào đó, cuối cùng tôi đã thiếp đi.

"Tiểu thư." Giọng nói thận trọng lại vang lên.

Cô ta đang nói với mình?

Không có người nào khác đến phòng tôi sau khi hai người đàn ông mắt xanh rời đi. Đồng nghĩa với việc người đang nói 'tiểu thư' là đang xưng hô với tôi.

"..."

Vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, tôi không trả lời ngay. Tôi nghe thấy tiếng gì đó xào xạc ở sau, và chỉ sau đó tôi mới tỉnh hẳn. Tôi căng thẳng, chuẩn bị ngồi dậy thì cảm thấy một cơn đau nhói ở cánh tay lộ ra.

"Ách!"

Mắt tôi mở to. Hét lên, tôi đá tấm chăn ra và bật dậy. Tôi nhanh chóng xắn tay áo lên để kiểm tra nguồn gốc của cơn đau.

C–Cái quái gì...

Tôi há hốc miệng khi thấy làn da dưới bộ đồ ngủ thoáng mát. Cánh tay của tôi đầy những vết kim đâm, xanh xao và bầm tím. Nếu đây là vải mà không phải da, tôi sẽ không nghi ngờ nó là những lỗ rách. Tôi trợn mắt, kinh hãi và thấy một vết kim có một giọt máu trào ra, như thể vẫn còn mới.

"Cô tỉnh rồi ạ." Một giọng nói bình tĩnh vang lên bên cạnh giường.

Tôi quay lại và thấy một cô gái tóc nâu với gương mặt đầy tàn nhang. Cô ta là một hầu nữ. Có lẽ để tiết kiệm chi phí phát triển, tất cả hầu nữ trong trò chơi đều mặc đồ giống nhau và chung gương mặt. Người phụ nữ này, theo đó, trông rất giản dị. Dường như cô ta đã giấu cây kim mà cô ta đã đâm tôi vì lúc này tay cô ta trống không. Nhưng tôi có thể thấy sự giễu cợt và niềm vui đen tối trong đôi mắt đang cẩn thận quan sát tôi kia.

Người phụ nữ này bị gì vậy? Mình có làm gì cô ta đâu!

Đầy giận dữ, tôi mở miệng để nói.

"...!"

Không lời nào được thốt ra, như thể lưỡi tôi đột nhiên được làm bằng chì.

Sao mình không nhận được bất kỳ lựa chọn đối thoại nào? Chết tiệt!

Tôi không còn lựa chọn nào ngoài trừng mắt nhìn cô ta. Hầu nữ hành động như thể không có gì bất thường xảy ra.

"Tôi đã chuẩn bị nước cho cô rồi. Xin hãy đi rửa mặt ạ."

Một nụ cười xấu xa hiện trên mặt cô ta khi cô ta thu dọn khăn trải giường. Cô ta dường như đã quen với việc này.

Tôi ngồi đó, cắn môi, trước khi hầu nữ giục tôi vào phòng tắm. Không có bồn tắm ở trong. Căn phòng hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ một cái chậu đầy nước. Nó lạnh như băng. Chỉ nhúng ngón tay vào cũng đủ khiến tôi dựng tóc gáy.

Ngay từ đầu mình chưa bao giờ muốn chậu rửa. Thật lố bịch.

Trò chơi có đề cập đến việc phản diện thi thoảng bị đối xử tệ bạc, nhưng không có cảnh nào chi tiết đến mức này. Thực tế phũ phàng đã buộc tôi lần nữa phải chấp nhận việc mình thực sự đang ở trong trò chơi. Tôi xắn tay áo lên và nhìn lại những lỗ kim đẫm máu. Nước mắt ứ đọng ở hốc mắt tôi.

Không đúng. Mình không thấy điều gì như này trong trò– Khi đó, một ký ức loé lên trong tâm trí tôi. Tôi nhớ mình đã thấy nhân vật phản diện mặc một chiếc váy trễ vai. Các hình minh hoạ đều rất hoàn hảo, nhưng một trong những cánh tay của phản diện lại có những chấm đen nhỏ giống như nốt ruồi hoặc tàn nhang.

Điên thật sự. Mình tưởng đó chỉ là tàn nhang, hoặc một phần quan trọng của cốt truyện chưa kể...

Ai có thể đoán đó là dấu hiệu của sự ngược đãi chứ? Tôi sửng sốt, và lại bị sốc về mức độ chặt chẽ của câu chuyện.

"Tiểu thư. Bữa sáng đã sẵn sàng. Cô vẫn chưa xong ạ?" Hầu nữ ở ngoài phòng tắm nói, thúc giục tôi mau lên.

Con rắn con đó.

Tôi bực mình, nhưng không thể không nhúng tay vào nước lạnh lần nữa. Tôi đã sống qua nhiều năm bị quấy rối bởi đám anh cùng cha khác mẹ ngu ngốc kia. Như này chẳng là gì cả. Vì dù sao bây giờ tôi cũng là phản diện nên tôi rất muốn đâm cô ta đầy lỗ như cô ta đã làm với tôi. Nhưng tôi quyết định đợi thêm một thời gian nữa và cảm nhận mọi thứ.

Buồn thay, tôi không có quyền tự quyết để làm hoặc nói những điều tôi muốn.

Mặt tôi ngứa ran khi tôi lau nó bằng khăn. Khi bước ra ngoài, tôi thấy một bữa sáng thực sự được chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ lớn. Có lẽ vì việc cấm túc mà con trai cả của Công tước ra lệnh, hình như tôi còn phải dùng bữa ở trong phòng.

"Mời tiểu thư ngồi."

Hầu nữ dẫn tôi đến một chiếc ghế. Tôi lập tức cau mày. 'Thức ăn' trên bàn không dành cho con người. Trong bát có một miếng bánh mì mốc xanh, bên cạnh là một món súp màu xám, trong đó nổi lềnh bềnh những thành phần không xác định.

"Mời cô ăn. Chắc cô đói rồi." Hầu nữ nói với cái nhếch mép. Tôi nghiến răng và trừng mắt nhìn cô ta.

Một hình chữ nhật trắng xuất hiện trước mặt tôi.

1. (Lật bàn) Cái quái gì đây? Ngươi mất trí rồi à? Gọi bếp trưởng đến đây ngay!

2. (Đưa nĩa vào miệng hầu nữ) Cái này đến chó còn chẳng thèm ăn! Sao ngươi không thử đi?

3. (Ăn nó.)

Tôi đã Game Over hai lần vào thời điểm này trong trò chơi. Khi tôi chọn phương án một, đám người hầu sẽ chạy đến chỗ Công tước để tố cáo phản diện. Con trai cả của Công tước – cũng là người đã cấm túc tôi – đã tức giận và cấm cô ấy uống nước. Cuối cùng cô ấy đã chết khát.

Ở lần thử tiếp theo, tôi đã chọn phương án hai. Con trai thứ đi ngang qua đã lao vào để tách phản diện ra khỏi hầu nữ. Trong quá trình đó, cô ấy đã bị đẩy một cách thô bạo và ngã xuống. Một chiếc nĩa đã rơi về phía sau và cắm vào cổ họng cô ấy. Đó là cái chết ngu ngốc nhất từ trước đến nay.

Nên chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Tình tiết này trong trò chơi có lẽ nhằm thể hiện sự xung đột giữa phản diện và những người hầu lâu năm của nhà Công tước. Không muốn thấy nhân vật chính vật lộn bất lực như thế này ngay từ đầu, tôi đã chuyển sang tình tiết khác sau khi chứng kiến hai cái chết.

Tôi còn cả chục tình tiết cần phải giải quyết. Tuy nhiên, tôi không thấy nút [ Quay lại ] để trở lại màn hình chọn tình tiết.

Chết tiệt...

Tôi trừng mắt nhìn hầu nữ và buộc bản thân phải chọn lựa chọn thứ ba. Cơ thể tôi giật nảy lên như có người đang điều khiển nó. Tôi cầm thìa, múc lên một thìa súp thối. Tôi thậm chí còn không muốn ngửi mùi hỗn hợp khủng khiếp đó, và tay tôi run rẩy dữ dội khi chiếc thìa từ từ tiến đến gần miệng tôi.

Những giọt nước màu xám nhỏ giọt xuống bàn, nhưng tôi không thể ngăn tay mình lại. Miệng tôi bị ép mở, và một thìa súp thối tràn vào.

"Eurgh!"

Thứ súp âm ấm khi nó chạm vào lưỡi tôi. Một vị kinh khủng bốc lên từ trong miệng tôi. Đây không phải thức ăn. Nó có vị như thể ai đó đã nhặt những mảnh thức ăn thừa cũ và đun sôi lên. Tuy nhiên, cơ thể tôi đang tự hành động và tôi buộc phải nuốt chất lỏng.

Tôi thở hổn hển.

Hầu nữ có vẻ sốc, có lẽ không ngờ tôi lại ăn nó.

Hức, mình thấy buồn nôn quá!

Tôi bịt miệng. Cố gắng giữ cho mình không nôn mửa, tôi cân nhắc.

Chắc là đủ rồi.

Tôi sẽ không chết chỉ vì một thìa thức ăn thiu. Đây có lẽ là kết thúc của tình tiết. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tôi đã nhầm.

Tay tôi không dừng lại.

Chờ, chờ đã!

Tôi tiếp tục nhét bánh mì mốc và súp xám vào miệng, nhưng tất cả đều không phải do tôi tự làm. Hầu nữ càng lúc càng nhợt nhạt khi thấy tôi ăn thức ăn hỏng như một con lợn. Sự điên rồ chỉ dừng lại khi tên con trai thứ của Công tước, người đang đi ngang qua, bước vào phòng.

"Có chuyện gì vậy?"

"N-Ngài Reynold!" Hầu nữ có vẻ sợ hãi khi thấy có người bước vào phòng.

"Ư!" Tôi nghẹn ngào. Tôi không chú ý, còn đang bận bịt miệng lại. Tôi không thể ngừng nôn, và những thứ trong dạ dày tôi có nguy cơ trào ngược lên bất cứ lúc nào.

Tại sao mình phải chịu đựng thứ kinh tởm đến vậy chứ? Tôi tự hỏi. Tôi đã trải nghiệm rất nhiều điều như này trước khi bước vào thế giới trò chơi này. Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều thức ăn thiu vì hai tên ác quỷ sống cùng nhà với tôi. Và bây giờ tôi lại bị ép phải chịu đựng nhiều điều tương tự hơn, dù lần này là trong thế giới ảo?

"Ư..."

Nước dãi trong suốt nhỏ giọt giữa những ngón tay của tôi, và hốc mắt tôi tràn ngập những giọt nước mắt oán giận và ghê tởm thuần tuý. Tôi lảo đảo, rên rỉ như bị trúng độc, người đàn ông tóc hồng đứng ở ngưỡng cửa tiến lại gần, vẻ mặt sửng sốt.

"Này, cô ổn–" Anh ta cứng người khi nhận thấy thứ ở trên bàn, "Cái này..."

Anh ta đã thấy bánh mì mốc và súp hư. Thức ăn không dành cho con người, càng không dành cho con gái của một Công tước. Ngay cả người bình thường cũng không ăn những thứ rác rưởi này vào bữa sáng. Nhưng hơn một nửa trong số đó đã biến mất, trong khi đứa em gái nuôi của anh ta ngồi đó tái nhợt đi, miệng che kín.

Người đàn ông tóc hồng cau có nặng nề khi quay sang hầu nữ.

"Ngươi vừa cho cô ta ăn gì?"

"T-Thưa thiếu gia! Đây... Đây là..." Hầu nữ run rẩy, gương mặt tái mét trước vẻ giận dữ trên mặt người đàn ông.

Công bằng mà nói, mình đoán cô ta không biết gì cả.

Sao một nhân vật phụ không quan trọng lại có thể biết được vị tiểu thư giả với tính cách khủng khiếp sẽ thực sự ăn đồ ôi thiu chứ?

Hầu nữ không nói nên lời. Người đàn ông tóc hồng hét vào mặt cô ta.

"Sao ngươi dám coi thường gia đình bọn ta như vậy hả! Không ngờ một ả hầu lại dám dọn những thứ như này cho bọn ta ăn!"

"Thiếu gia! K-Không phải đâu ạ!" Cô ta lắp bắp.

"Cút đi, ngay lập tức."

"N-Nhưng, t-thưa ngài!"

"Ta sẽ tự nói với cha và anh về chuyện này. Có ai ở đây không? Pennel!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro