Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Tôi không thể hiểu tại sao, nhưng Công tước có vẻ vô cùng khó chịu. Ở đâu đấy chắc tai của Thái tử đang ngứa ha.

Vì tôi có phần nào trách nhiệm cho tình hình ở khu vườn nên tôi đã nhanh chóng nói, "C-Con là người đã chọc giận ngài ấy trước ạ."

"Làm tốt lắm." Công tước nói, khen ngợi tôi.

"Dạ...?"

"Chúng ta có thể sử dụng tình trạng của ngươi làm đòn bẩy để yêu cầu thứ gì đó từ Thái tử. Ngươi đã trưởng thành một cách xinh đẹp để trở thành một thành viên đáng ngưỡng mộ của nhà Eckhart, Penelope."

Công tước ngày càng trở nên khó đoán, khiến tôi thường xuyên sững sờ.

"Hắn cần được dạy một bài học. Được ca tụng là anh hùng chiến tranh đã khiến hắn quá tự mãn."

"C-Cha ơi..."

Nếu có người nghe thấy ông ta nói như vậy, ông ta sẽ bị buộc tội phản quốc mất. Công tước có vẻ không hề bối rối.

"Penelope, ngươi biết Eckhart chúng ta luôn ở phe trung lập trong chính trị nhỉ."

"Vâng, dĩ nhiên ạ."

Tôi không hề biết điều đó.

"Hắn có thể là người lên ngôi, nhưng trở thành người thừa kế ngai vàng không phải điều duy nhất mà một Hoàng tử cần để tồn tại. Sau khi Hoàng hậu qua đời, hắn đã mất đi sự ủng hộ của nhiều người."

"..."

"Hoàng hậu hiện tại là mẹ của Nhị Hoàng tử và bà ta đã thành công truyền bá ảnh hưởng của mình khắp cung điện trong khi Thái tử đi chiến tranh."

"..."

Công tước nói, "Vẫn chưa rõ ai sẽ là Hoàng đế tiếp theo."

Tôi không hề biết có một bối cảnh chính trị chi tiết như vậy tồn tại. Trò chơi ngu ngốc chỉ cho tôi biết những điều tôi cần biết để thu phục các nam chính.

Không có gì ngạc nhiên khi hắn hành động như một kẻ điên trong vũ hội.

Tôi đã chẳng thể đoán được tại sao Hoàng hậu và Nhị Hoàng tử lại cố gắng ám sát Thái tử, nhưng điều đó đã hợp lý hơn rồi.

"Thế nên, hãy tiếp tục hành động như trước đây." Công tước kết luận. Sau đó, với một nụ cười hài lòng, ông ta nói, "Vì ngươi đã làm được một việc đáng khen ngợi, nên ta sẽ thưởng cho ngươi thay vì trừng phạt. Ngươi có muốn gì thứ gì không?"

"Một phần thưởng ạ?"

Tôi đến đây với phỏng đoán sẽ bị phạt chứ không phải ngược lại. Tôi mở to đôi mắt nhìn Công tước, và ông ta gật đầu cộc lốc.

"Ta có nên triệu tập các thợ kim hoàn một lần nữa không? Hay, vì đang chuyển mùa, một tủ quần áo mới thì sao? Ngươi có thể lấp đầy những bộ váy mới vào đó."

Tôi há hốc mồm trước khoản chi phí khổng lồ mà ông ta đang nói một cách thản nhiên như vậy.

Oa. Mình không ngờ được điều này.

Tuy nhiên, vì Penelope đã tích luỹ nhiều quần áo đến mức tôi có thể dùng nên tôi không thực sự cần bất cứ thứ gì ông ta đưa ra.

Tôi suy nghĩ một lúc trước khi đáp, "Con sẽ suy nghĩ về điều đó, và cho cha biết con muốn gì sau ạ." Tôi nói khi tôi chuẩn bị rời đi.

Với một tiếng cạch, tôi đóng cửa thư phòng sau lưng lại. Đó là lúc một cửa sổ màu trắng hiện lên trong tầm nhìn của tôi.

< HỆ THỐNG >

Quan hệ của bạn với những người cư trú trong điền trang đã được cải thiện.

Kết quả, bạn đã đạt được +5 điểm danh tiếng.

(Tổng: 5)

"Hả?" Tôi cười, bối rối.

Mình đã làm gì chứ?

Tôi chưa làm gì để cải thiện bất kỳ mối quan hệ nào, chỉ đe doạ những người hầu một chút để dạy họ biết vị trí của mình.

Bị Thái tử tổn thương là chuyện lớn như vậy ư?

Công tước đã phản ứng hoàn toàn bất ngờ, và mọi thứ diễn ra quá khác so với những gì tôi tưởng tượng.

Đồng thời tôi cũng cảm thấy hài lòng. Suy cho cùng, việc tăng điểm danh tiếng và độ hảo cảm chỉ có thể là một điều tốt mà thôi.

Được rồi. Cứ tiếp tục duy trì nó vậy.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

"Tiểu thư trở lại rồi ạ?" Emily nói, chào tôi ngay khi tôi bước vào phòng.

Tôi lơ đãng gật đầu và nhanh chóng đi đến bàn học của mình. Tôi có rất nhiều điều phải suy nghĩ, bao gồm cả phần thưởng mà tôi muốn từ Công tước.

"Tiểu thư. Cái này..." Emily chạy tới, đưa cho tôi thứ gì đó, "Người đã giữ cái này ở cổ khi ngất đi. Ngài Derrick bảo tôi cứ vứt nó đi, nhưng tôi đã giữ lại và giặt sạch để đề phòng."

"À."

Tôi nhìn chằm chằm thứ mà Emily đưa ra. Đó là chiếc khăn tay màu trắng mà Winter Verdandi đã đưa cho tôi. Tôi đã hoàn toàn quên nó.

"Cảm ơn, Emily." Tôi nói, khen ngợi cô ta vì cô ta đã làm điều gì đó theo ý thích của tôi. Cô ta sáng lên trông thấy.

Chiếc khăn tay đã trở lại màu trắng hoàn toàn, và không có dấu hiệu nào cho thấy nó từng dính máu. Tôi nhìn chằm chằm tấm vải, cân nhắc xem mình nên làm gì với nó.

Mình cần phải cảm ơn anh ta.

Dù không yêu cầu giúp đỡ nhưng tôi không thể bỏ qua cử chỉ tử tế của anh ta. Và vì anh ta là một trong những nam chính nên tôi chắc chắn sẽ gặp anh ta thôi.

"Emily, cô có thể đi gặp quản gia và bảo ông ta gọi một thợ kim hoàn đến vào ngày mai không?"

"Thợ kim hoàn?" Emily có vẻ bối rối trước yêu cầu đột ngột này. Rồi cô ta vỗ tay và kêu lên, "A! Người muốn mua phụ kiện mới cho lễ hội ạ?"

"Lễ hội?" Tôi hỏi, bối rối.

"Lễ Kiến Quốc sẽ diễn ra vào tuần tới ạ! Từ khi Thái tử trở về, tôi nghe nói lễ hội sẽ hoành tráng hơn bao giờ hết..."

"Đừng nói về Thái tử." Tôi cay đắng nói.

Emily thở hổn hển, đưa tay lên miệng.

Giờ chỉ cần nhắc đến hắn thôi đã khiến bụng tôi quặn lên. Cô ta lo lắng nhìn tôi nên tôi xua tay bảo cô ta đi.

"Đi nói chuyện với quản gia đi."

"Vâng! Tôi sẽ đi ngay!" Emily kêu lên trước khi lao đi.

Căn phòng lại im lặng sau khi cô ta rời đi. Gõ ngón tay lên mặt bàn, tôi bắt đầu suy nghĩ.

"Hoá ra lễ hội sẽ diễn ra vào tuần tới..."

Trò chơi bao gồm nhiều tình tiết khác nhau, mỗi tình tiết tập trung vào một trong các nam chính. Ví dụ, khả năng theo đuổi cốt truyện của Thái tử đã có sẵn sau khi tôi đạt được tiến độ nhất định với Derrick và Reynold.

Tôi thấy ngạc nhiên khi gặp Winter ngay sau Thái tử. Theo trò chơi, lẽ ra tôi sẽ gặp anh ta tại bữa tiệc trong cung, nên cho đến nay không có gì khác biệt nhiều so với trò chơi gốc.

Giờ tôi đã gặp Winter, nhân vật duy nhất còn lại là hiệp sĩ Eckles. Tôi chắc chắn Công tước đã xuất hiện cùng nhân vật chính cuối cùng vào khoảng thời gian diễn ra lễ hội.

"Penelope lại làm gì trong lễ hội nhỉ?"

Tất cả những gì tôi có thể nhớ là nhận được một thông báo cho biết Công tước đã đưa một nhân vật chính mới đến trang viên. Tôi chưa từng thấy một cọng tóc của Eckles ở Chế Độ Khó.

Có một tình tiết trong câu chuyện của cả Derrick và Reynold đều xoay quanh việc cùng nhau dự lễ hội. Tôi quá bận việc chết đi sống lại để đánh bại nó nên không ngó ngàng gì đến Eckles.

"Chỉ nghĩ đến thôi là huyết áp đã tăng lên rồi."

Cuối cùng thì tôi không thực sự thành công trong việc đi dự lễ hội với bất kỳ ai. Tôi có thể cảm thấy mật đang dâng lên trong cổ họng mình. Nó làm tôi rất cáu.

Cố giảm bớt sự bực bội của mình, tôi mở ngăn kéo bàn và lấy ra mảnh giấy mà tôi đã giấu sâu bên trong.

Tôi đọc lại những gì tôi đã viết trước đó và lẩm bẩm với chính mình, "Mình cần tìm cậu ta trước Công tước."

Sau khi sống sót sau cuộc chạm trán với Thái tử, tôi quyết tâm không lãng phí mạng sống duy nhất mà mình có.

Tôi sẽ đạt được một trong những kết thúc càng sớm càng tốt và thoát khỏi trò chơi ngu ngốc này. Điều đó nghĩa là tôi phải tập trung toàn lực vào người dễ lấy độ hảo cảm nhất.

"Eckles." Tôi nói. Mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy tên nhân vật chính cuối cùng, "Tôi chọn cậu."

*** Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***

Những ngày tiếp theo, tôi bận rộn đi loanh quanh bên ngoài trang viên, bề ngoài là 'đi dạo'. Trang viên rộng đến mức có thể dễ dàng so sánh với một ngôi làng nhỏ.

Đi qua những khu vườn xinh đẹp và những vùng đất rộng lớn là thao trường và các khu nhà được hiệp sĩ dùng làm nơi ở. Ngoài kia có một khu rừng nhỏ.

Phải có một cái lỗ ở đâu đó trên tường chứ...

Điều tôi thực sự đang làm là tìm một lối thoát cho phép tôi thoát khỏi trang viên mà không bị chú ý để đi dự lễ hội, nhưng khuôn viên quá rộng nên nhiệm vụ cũng khó khăn.

Lại thêm một ngày thất bại, tôi lê bước trở lại khu vườn. Sau khi nhờ Emily đi lấy thức uống giải khát, tôi đã ngồi xuống dưới một gốc cây to và đọc sách một lúc.

Khi tôi sắp đọc đến đoạn cao trào, tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt gần đó.

"Emily. Đưa ta một cái đánh dấu sách."

Tôi đưa tay ra mà không nhìn, đắm chìm trong câu chuyện. Chỉ sau khi đọc xong vài trang còn lại, tôi mới nhận ra cô ta không trả lời.

"Emily?" Tôi hỏi, nhìn xung quanh.

"Cô... thế nào rồi?" Người cầm khay đồ không phải Emily.

"Ư..." Tôi ngốc nghếch nói.

[Độ Hảo Cảm 8%]

Tôi nhìn chằm chằm những chữ cái phía trên đầu Derrick. Lần cuối cùng tôi gặp anh ta là 6%, và tôi không hiểu tại sao và bằng cách nào mà nó lại tăng lên.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua chúng tôi, mang theo hương hoa tươi mát. Tóc tôi tung bay, vài sợi bay vào mắt, kéo tôi ra khỏi cơn mê.

Nhận ra mình chưa đứng dậy chào, tôi vội vàng đứng dậy.

Derrick đã ngăn tôi lại, "Không sao. Không cần phải đứng dậy."

"Em ổn mà. Dù sao em cũng định vào trong." Tôi nói với anh ta.

"Vậy là cô không cần thứ này nữa?" Derrick hỏi.

"A..." Tôi cau mày, mắt nhìn xuống khay mà anh ta đang cầm.

Đậu xanh, tại sao Emily lại đưa nó cho anh ta, trong tất cả mọi người chứ?

"Emily đã nhờ ngài mang cái này ạ?" Tôi lịch sự hỏi.

"Không. Ta đã bảo cô ta rằng ta sẽ mang nó đến cho cô vì ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô."

"Với em?"

Anh ta rất ghét việc nhìn thấy tôi. Tại sao lại muốn nói chuyện với tôi? Tôi bối rối. Tôi nhanh chóng nhận ra điều anh ta muốn thảo luận.

"Ngài muốn nói về hôm ở cung ạ?"

Dù Công tước đã khoan nhượng, nhưng Derrick sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Ư. Cho anh ta lời xin lỗi mà mình đã định cho Công tước vậy.

Tôi thở dài, cẩn thận lựa lời. Từ ngữ tuôn ra khỏi miệng tôi, máy móc và khô khan.

"Ngài đã bảo em đừng gây thêm rắc rối gì mà. Em xin lỗi vì những gì đã xảy ra."

"..."

"Chắc ngài đã khá bất tiện trước hành động của em, thiếu gia Derrick. Em đã hứa với cha rằng em sẽ giữ mình một thời gian. Tuy nhiên, nếu ngài yêu cầu một hình phạt nghiêm khắc hơn–"

"Điều ta muốn nói," Anh ta nói, lạnh lùng ngắt lời tôi, "không liên quan đến chuyện đó."

Gương mặt anh ta nhăn lại thành một vẻ cau có bất mãn khi anh ta nhìn xuống tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro