Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Không có nút Chơi Lại!

Tôi cảm thấy mình có thể ngất đi. Tôi không thể tìm thấy nút ở đâu cả. Tệ hơn nữa, Thái tử vẫn còn ý định giết tôi. Hắn giơ thanh kiếm lên trên đầu, chuẩn bị làm một đường.

"C-Chờ đã! Chờ một chút!" Tôi hét vào mặt hắn.

Hắn nghiêng đầu sang một bên.

"Vậy bây giờ ngươi cảm thấy muốn nói chuyện hơn rồi à?"

"Vâng! Thần sẽ nói! T-Thần sẽ nói!" Tôi nói, tuyệt vọng gật đầu.

Hắn lại hạ thanh kiếm xuống khỏi cổ tôi và nhìn tôi đầy kiêu ngạo.

"Nói đi."

"Ừ-Ừm..."

Tôi đã cố gắng câu giờ, nhưng lúc này chẳng nghĩ ra được điều gì có thể làm hắn hài lòng.

Tôi phải nói gì đây? Tôi không thể nói với hắn rằng tôi đến đây để chết được. Đó còn chẳng phải một lựa chọn khi không có nút Chơi Lại và tôi có thể nhấn để hoàn tác.

Mình có nên bật lại các tuỳ chọn đối thoại không?

Nhưng các tuỳ chọn đối thoại sẽ không cứu tôi khỏi cái chết. Trên thực tế, chính vì tôi đã tắt nó nên tôi mới có thể sống sót cho đến giờ.

"Ta gần như có thể nghe thấy tiếng bánh răng đang mài mòn trong đầu ngươi đấy."

Thái tử mỉm cười tàn nhẫn khi tôi vắt óc suy nghĩ.

"Ta thực sự mong chờ những gì ngươi sẽ nói tiếp theo." Hắn nói.

Dòng chữ [Độ Hảo Cảm 0%] đang nhấp nháy trên đầu hắn.

"Tốt hơn nó nên là điều gì đó tốt, cô gái à."

"..."

"Ta không đánh giá cao những kẻ làm phiền ta khi ta đang dở việc gì đấy." Hắn nói với giọng điệu đáng ngại, đâm lưỡi kiếm gần như dịu dàng vào da tôi.

Tuy nhiên, dòng máu ấm hơn đã chảy xuống cổ tôi. Tôi choáng ngợp bởi nỗi sợ hãi nguyên thuỷ đột ngột về cái chết, và nó khiến não tôi hoàn toàn bị chập mạch.

"Thần... Thần yêu ngài!" Tôi buột miệng nói ra điều đầu tiên tôi nghĩ đến.

"Ngươi... nói cái gì?" Đôi mắt đỏ của hắn mở to.

Tôi nhắm mắt lại và hét lên, miệng không còn tự chủ được nữa, "T-Thần đã yêu ngài từ lâu rồi, thưa Điện hạ!"

"..."

"Thần nghĩ ngài có thể buồn vì chuyện đã xảy ra trước đó, nên thần muốn an ủi ngài..."

Đó là một câu chuyện ngớ ngẩn ở mức độ cao nhất, và nó không phải một phần của câu chuyện hiện có ở Chế Độ Thường hoặc Khó.

Đúng là nữ chính đã gặp và an ủi Thái tử ở Chế Độ Thường, nhưng đó chỉ là vì cô ấy chưa thấy cảnh hắn chặt đầu tên sát thủ trước đó.

Chết tiệt.

Tại sao tôi lại nói một điều vô lý như vậy? Thật vô lý, ngay cả khi tôi không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng một lần nữa, chỉ có một lý do mới khiến một tiểu thư quý tộc đuổi theo một người đàn ông vào mê cung hẻo lánh... hoặc tôi sẽ nghĩ vậy nếu trò chơi này có điều giống một câu chuyện tình yêu bình thường.

Tạm biệt, trò chơi ngu ngốc. Nếu tôi trở lại thế giới của mình sau khi chết, tôi sẽ để lại đánh giá 1 sao cho đáng đời.

Tôi nhắm mắt lại, run rẩy chờ đợi vết kiếm của hắn. Tuy nhiên, tôi không hề nghe thấy tiếng rít the thé của lưỡi kiếm xé toạc không khí, dù tôi có đợi bao lâu đi chăng nữa.

"Hừm. Hoá ra con chó dại của Eckhart đem lòng yêu côn đồ Hoàng gia?" Hắn lẩm bẩm, như thể nói với chính hắn.

Một cơn gió đêm làm mũi tôi nhột nhột. Tôi thận trọng mở mắt ra.

"Điều đó..."

"..."

"Đúng là một cái cớ bất ngờ."

Đôi mắt đỏ như máu của hắn chỉ cách mặt tôi vài inch và tôi đã ngừng thở. Trông hắn khá thích thú.

"Cô đã bao giờ gặp ta chưa? Có lẽ cô chỉ thấy ta đi ngang qua một lần trong lễ mừng sự trở lại của ta nhỉ."

Thực ra chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau, vì tôi đã bước vào trò chơi chết tiệt này sau bữa tiệc đó.

Tôi cứng người khi đáp, "T-Thần đã yêu từ cái nhìn đầu tiên."

"Thế, cô thích điều gì ở ta?"

"Cái đó..."

Lần này tôi thực sự choáng váng. Tôi có thể nói gì với hắn? Tôi đã gạch đi gạch lại tên hắn nhiều lần để nhắc nhở bản thân tránh xa tên này mà!

Tôi quan sát hắn một cách tuyệt vọng, tuyệt vọng tìm ra điều để nói trước khi sự kiên nhẫn của hắn cạn kiệt.

"Vẻ ngoài của ngài... Ngài rất đẹp trai..."

"Vẻ ngoài của ta là tất cả những gì hấp dẫn ở ta? Hơi thất vọng đấy."

"N-Ngài cũng dũng cảm và dùng kiếm giỏi..."

"Cô có nói chung chung quá không? Không có gì sáng tạo hơn sao?"

"Ừ-Ừm...

Tôi gần như ngất đi với mọi lý do mà hắn bắn hạ. Thực ra, đầu gối của tôi sắp khuỵu xuống và chính nhờ sức mạnh ý chí tuyệt đối mà tôi vẫn vững vàng được. Kim loại lạnh ở cổ làm tôi vô cùng sợ hãi.

"Ừm... ngài cũng..."

Nụ cười nhoẻn trên đôi môi đỏ của hắn càng sâu hơn khi tôi gần như sắp khóc. Chắc tôi đã điên khi cân nhắc đến việc chết dưới tay tên điên này. Tôi gần như sắp gục ngã khi hắn cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tuy không hài lòng với lý lẽ của cô, nhưng ta sẽ bỏ qua, chỉ lần này thôi."

Hắn hạ lưỡi kiếm. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện trong mắt Thái tử ánh lên sự hưng phấn.

"Nhưng lần tới gặp nhau, cô sẽ phải giải thích chi tiết cho ta lý do, cách nào, và khi nào mà cô bắt đầu yêu ta."

Tôi háo hức nhúc nhích.

"Đi đi." Hắn nói, vẫy tay chào tôi và tra kiếm vào bao.

Chợt, độ hảo cảm toả sáng trên mái tóc vàng sang trọng của hắn. Rồi, nó đã thay đổi.

[Độ Hảo Cảm 2%]

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, không phải vì vui mà là vì phẫn nộ.

"Sao còn đứng ngây ra thế? Muốn ta thêm vài vết cắt vào cổ cô à?" Thái tử đề nghị, bắt chước động tác cắt bằng cách trượt ngón tay qua cổ họng.

"K-Không, dĩ nhiên là không ạ!" Tôi vừa nói vừa nhảy dựng lên, ngập ngừng lùi lại.

Khi đến lối ra ở góc đường, tôi quay người và bước đi nhanh nhất có thể. Tôi không hề nghĩ đến việc đưa ra bất kỳ lời chia tay lịch sự nào với người đàn ông đó, mặc dù hắn là Hoàng tộc.

Tất cả những gì tôi có thể làm là không bỏ chạy hết sức khi cảm thấy ánh mắt hắn dõi theo sau lưng mình.

Tôi đã lao đi ngay khi rẽ vào góc cua, một cơn gió lạnh sượt qua vết cắt trên cổ tôi. Tuy nhiên, nỗi đau đó dường như không đáng kể vào thời điểm này.

Không có nút Chơi Lại.

Đó là điều khiến tôi sợ hãi nhất, ngay cả khi Thái tử sắp hạ gục tôi. Hợp đồng bảo hiểm mà tôi đã trông chờ không tồn tại, nghĩa là tôi chỉ có một cơ hội duy nhất.

Điều gì sẽ xảy ra nếu mình chỉ có một mạng và thực sự chết thay vì trở lại thế giới của mình?

Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Tôi không đủ can đảm để mạo hiểm mạng sống của mình như thế.

Lựa chọn duy nhất còn lại là ghép cặp với một trong các nhân vật trong trò chơi và tìm một kết thúc có hậu bằng cách nào đó.

Nhưng bằng cách nào?

Tất cả nam chính đều sẵn sàng giết tôi dù chỉ một hành động khiêu khích nhỏ nhất. Làm sao tôi có thể đánh bại trò chơi trong những điều kiện này?

Việc độ hảo cảm của tôi tăng lên không phải vấn đề, khi điểm tích luỹ có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Điều gì sẽ xảy ra nếu độ hảo cảm giảm xuống giống như khi mình chơi game trước đó?

Điều đó nghĩa là lãng phí nỗ lực và cái chết. Tôi không muốn chết.

Tại sao điều này lại xảy ra với mình?

Tôi đã cố gắng sống sót trong thế giới thực cho đến khi có thể thoát khỏi hai tên anh kế của mình.

Tại sao mình phải chết một cách ngu ngốc trong thế giới trò chơi ngu ngốc này, trong khi cố lấy lòng những kẻ mà mình chẳng hề quen biết?

Tôi thở dốc và nhận ra tiếng nức nở đang thoát ra giữa những hơi thở hổn hển. Tôi chạy nhanh dọc theo con đường có ánh sáng và đến lối vào sớm hơn dự kiến. Tôi chuẩn bị rời khỏi mê cung thì va chạm với một người mà tôi không thấy trong bóng tối.

Bụp!

"A!"

Tôi kinh hãi, nghĩ rốt cuộc có thể là Thái tử đã đi theo để giết tôi. Tôi đang chuẩn bị bỏ chạy thì bị người kia nắm lấy cổ tay.

"Thả tôi ra!" Tôi kêu lên, sợ đến mất trí, "Thả ra!"

"Tiểu thư?" Một giọng nói xa lạ hỏi.

"Tại sao tôi phải chết chứ? Tôi không muốn chết, chết tiệt!" Tôi hét lên.

"Tiểu thư! Bình tĩnh!"

Tôi điên cuồng cố hất tay khỏi cổ tay mình, nhưng người mới đến đã nắm lấy vai tôi, tôi dần bình tĩnh lại.

"Cô ổn chứ?"

Tôi nhận thấy đôi mắt xanh hải quân mở to đầy ngạc nhiên và mái tóc bạc lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn.

Rồi tôi thấy [Độ Hảo Cảm 0%] toả sáng trên đầu anh ta. Tôi nức nở, cố gắng thở chậm lại.

"Xin hãy bình tĩnh. Ta không có ý định tổn thương cô."Người đàn ông nói bằng giọng nhẹ nhàng, dường như để ý đến nỗi đau rõ ràng của tôi.

Một nam chính khác?

Tôi tuyệt vọng khi nhận ra đây là ai: Winter Verdandi, một Hầu tước và pháp sư.

"Giờ tôi... ổn rồi."

Việc nhận ra mình không gặp Thái tử đã đủ khiến tôi bình tĩnh lại. Tôi vội lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

Tôi muốn về nhà. Tôi không muốn phí thêm một giây phút nào ở nơi này nữa, và tôi chắc chắn không đủ khả năng để đối phó với Winter lúc này.

"Tôi không nghĩ chúng ta đã gặp nhau. Tôi xin lỗi vì đã để ngài thấy tôi như thế này. Xin hãy quên việc ngài đã gặp tôi hôm nay. Tôi xin phép." Tôi lắp bắp nói nhanh, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Tôi gật đầu với anh ta và cố gắng rút lui, nhưng anh ta đã cản đường tôi.

"Cô đang chảy máu khá nhiều kìa." Anh ta chỉ vào cổ tôi, "Và trông cô khá nhợt nhạt. Cô nên đi gặp bác sĩ."

"Không, không sao. Tôi đang vội..."

"Vậy thì, ít nhất hãy nhận cái này."

Trong khi tôi không muốn liên quan đến anh ta thì anh ta dường như không sẵn lòng để tôi rời đi. Anh ta nhanh chóng lấy thứ gì đó ra khỏi túi áo ngực.

"Hãy ấn cái này vào vết thương. Nó sẽ ngăn máu chảy."

Đó là một chiếc khăn tay màu trắng.

Tôi ngây người nhìn anh ta trước khi nhận nó. Rốt cuộc thì tôi đâu thể quay lại phòng khiêu vũ với máu đang chảy.

Với một cái gật đầu khác, tôi nói một cách vô cảm, "Cảm ơn. Tôi chắc chắn sẽ trả ơn vào một ngày nào đó."

"Không cần đâu." Anh ta lịch sự nói, đột nhiên đưa tay ra, "Nhưng ta hy vọng lần sau chúng ta gặp nhau, đôi mắt xinh đẹp của cô sẽ không buồn như vậy."

Những ngón tay ấm áp của anh ta đã chạm vào mặt tôi.

[Độ Hảo Cảm 9%]

Tôi quá bận nhìn chằm chằm vào những chữ cái phát sáng trên đầu anh ta một cách ngạc nhiên đã đã không để ý đến cách anh ta nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro