Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Tôi thu gọn những nếp gấp cuồn cuộn của chiếc váy, và đang định bước xuống thì Derrick đưa tay ra.

Anh bị cái gì vậy? Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, đôi mắt mở to. Anh ta đang đề nghị giúp tôi bước xuống?

Anh ta khẽ cau mày.

"Sao? Không xuống à?"

Nhận ra mình đã cứng đờ, tôi nhìn quanh và nhận thấy các quý tộc khác đều đang nhìn chằm chằm chúng tôi.

"Cảm ơn." Tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh ta và bước xuống xe. Tôi tiếp tục nắm lấy cánh tay anh ta khi chúng tôi leo lên những bậc thang trắng để đến phòng khiêu vũ.

"Tiểu Công tước Derrick Eckhart và Công nương Penelope Eckhart đến!" Hầu cận đã thông báo.

Cánh cửa khổng lồ của phòng khiêu vũ từ từ mở ra, khi giọng nói lạnh lùng của Derrick lọt vào tai tôi.

"Đừng có làm điều gì ngu ngốc. Cô vẫn chưa quên việc hình phạt của cô vừa mới kết thúc hôm qua, đúng không?"

"..."

"Nếu cô gây ra sự xáo trộn khác, lần này ta sẽ không đơn giản nhốt cô trong phòng nữa đâu."

Tôi đang cảm thấy vô cùng phấn khích, nhưng lời đe doạ lặng lẽ của Derrick đã khiến tôi trở lại thực tại ngay. Tôi cảm thấy muốn trả đũa nhưng đã ép bản thân phải im lặng.

"Vâng. Em sẽ cẩn thận." Tôi nói một cách nhu mì, ép mình phải cười.

Derrick quay đi, không nói một lời.

Chậc.

Tôi bĩu môi khi anh ta không nhìn.

Bữa tiệc trong cung diễn ra rất dân sự. Nói cách khác, nó cực kỳ buồn tẻ.

Ngay khi chúng tôi vào trong, Derrick đã bỏ rơi tôi và bận rộn chào hỏi nhiều người tiếp cận anh ta. Không có ai đến chào hỏi tôi; rõ ràng danh tiếng của Penelope rất khét lẹt.

Nhìn quanh, tôi có thể thấy những tiểu thư trạc tuổi tôi đang đi lại trong lâu đài, khiêu vũ và thì thầm vào tai nhau. Tôi là người cô độc trong bữa tiệc, và tôi đã di chuyển đến một góc vắng vẻ khi theo dõi diễn biến.

Mình không cô đơn.

Và tôi chắc chắn không hề cố an ủi bản thân một cách ngớ ngẩn.

Tôi chắc chắn điều đó. Tôi đến đây với mục đích rõ ràng, và nếu thành công, tôi sẽ có cơ hội thoát khỏi trò chơi chết tiệt này một lần và mãi mãi...

Ư! Khi nào tên Thái tử đó mới đến vậy?

Khi vũ hội diễn ra, càng nhiều người bắt đầu liếc về phía tôi và lẩm bẩm khi họ nhận thấy tôi đã im lặng bất thường như nào.

Tôi bắt đầu nghĩ mình không thể đứng lúng túng lâu hơn nữa thì một hầu cận đã hét lên, "Hoàng hậu và Nhị Hoàng tử đến!"

Câu chuyện của trò chơi đã bắt đầu diễn ra một cách nghiêm túc. Các quý tộc ngừng nói chuyện và cúi đầu thật sâu, hướng về phía lối vào. Nhận thấy điều đó, tôi cũng cúi chào một cách thận trọng.

Hoàng hậu và Nhị Hoàng tử trông giống những Hoàng tộc kiêu kỳ khi họ sải bước trên thảm đỏ. Mái tóc vàng của họ – được cho là biểu thị huyết thống Hoàng gia – toả sáng dưới ánh đèn.

Họ băng qua phòng khiêu vũ, leo lên cầu thang để đến bục cao dành riêng cho họ. Tôi nín thở nhìn và bị sốc khi thấy Nhị Hoàng tử ngồi xuống.

Đó là chỗ của Thái tử mà?

Hoàng tử đã ngồi xuống chiếc ghế cao nhất ở giữa bục, một ngai vàng được bao quanh bởi một con rồng khá lạ mắt. Đó là chỗ ngồi của Hoàng đế.

Tuy nhiên, bản thân Hoàng đế hầu như không bao giờ xuất hiện trong trò chơi và thay vào đó, Thái tử luôn là người ngồi trên ngai vàng.

Tại sao Nhị Hoàng tử lại ngồi ở đó?

Tôi đã bối rối khi thấy họ tỏ ra bình tĩnh như nào dù Hoàng tử đã làm một điều quá bất thường. Ở đây có truyền thống cho phép các thành viên Hoàng thất ngồi trên ngai vàng trong ngày sinh nhật của họ sao?

"Tất cả bình thân." Nhị Hoàng tử trịnh trọng ra lệnh sau khi ngồi xuống. Mọi người đứng dậy một cách ồn ào.

"Ta cảm ơn tất cả đã dành thời gian đến tham dự tiệc sinh thần của ta. Đây không phải bữa tiệc hoành tráng nhất, nhưng ta hy vọng tất cả vẫn sẽ tận hưởng."

Bài phát biểu ngắn gọn của Hoàng tử đã đánh dấu sự bắt đầu của buổi lễ nghiêm túc – hay đúng hơn, là lễ hội bắt đầu, thì đột nhiên bị gián đoạn.

Rầm!

Có một sự hỗn loạn ở lối vào phòng khiêu vũ.

"Hả?"

"C-Có chuyện gì vậy?"

Các quý tộc thì thầm khi họ quay về phía nguồn gốc của tiếng ồn.

Ai đó đang tiến qua đám đông đang tách ra, tiếng bước chân của họ vang dội khắp phòng. Sự tiếp cận của họ đi kèm với âm thanh đáng ngại của một thứ gì đó nặng nề đang bị kéo lê trên mặt đất.

"Đ-Đó là Thái tử!" Ai đó hét lên, khiến tôi choáng váng. Tôi lập tức quay lại tìm hắn.

Những lọn tóc xoăn thanh lịch của hắn trông như thể được làm từ vàng. Tôi đã nhầm khi nghĩ Hoàng hậu và Hoàng tử là những người đẹp có một không hai. Với chiếc áo choàng đỏ tung bay phía sau, người đàn ông tóc vàng này là hình ảnh thu nhỏ của cái đẹp.

"C-Chờ đã... ngài ta đang kéo một người?"

"ÔI! Đ-Đó là...!"

Mọi người la hét khi Thái tử đi ngang qua.

Quá bị mê hoặc bởi vẻ ngoài điển trai của Thái tử, tôi đã không nhận ra ngay rằng hắn đang kéo một hình người khập khiễng phía sau – nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ.

"Sinh nhật vui vẻ, Hoàng đệ." Thái tử nói, đi đến chỗ Hoàng hậu và Nhị Hoàng tử đang ngồi và đẩy cơ thể uể oải về phía trước.

"H-Hoàng huynh!"

"T-Thái tử!" Hoàng hậu lắp bắp, nhảy dựng lên và khua một ngón tay giận dữ, "N-Ngươi có biết việc này thô lỗ như nào không hả?"

"Con tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng đệ là bất lịch sự sao, mẫu hậu?"

"Ngươi là Thái tử! Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái gì, và tại một bữa tiệc mà ngươi còn không được mời đến chứ!"

Hoàng hậu sôi sục, run rẩy vì tức giận. Bà ta tránh đề cập chính xác những gì Thái tử đã làm – cụ thể là choảng ai đó và lôi họ vào trong theo đúng nghĩa đen.

"Không được mời? Thật tổn thương a." Hắn nói.

"Sao ngươi dám đến đây hả!"

"Con đã nhận được thư mời, và con đã gác lại chuyện quốc gia đại sự để có thể chúc mừng Hoàng đệ của mình đấy."

Thái tử nhún vai nói. Trông hắn không hề khó chịu chút nào, trái ngược với những lời hắn nói.

Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Khoan, Hoàng hậu không phải mẹ ruột của hắn ư?

Thái tử tiếp tục, "Tuy nhiên, tên hầu cận đưa thiệp mời cho con làm việc không được tốt cho lắm."

Hắn cúi xuống, túm lấy tóc người đàn ông mà hắn đã lôi vào và nâng đầu tên đó lên. Gương mặt người đàn ông bị che phủ hoàn toàn bởi một chiếc mặt nạ đen, và tôi nhận ra tên đó ăn mặc như một sát thủ.

"Con đã hỏi hắn thư mời, nhưng hắn dường như có ý định làm việc hoàn toàn khác. Nên con đã phải dạy cho hắn một bài học."

"..."

"Hoàng đệ thân mến, em thực sự nên lựa người một cách khôn ngoan hơn."

Bỗng, thanh kiếm của hắn tuột ra khỏi vỏ và ngay sau đó, hắn đã chặt đầu tên sát thủ.

Máu chảy ra từ cơ thể người chết giống như một dòng suốt bệnh hoạn.

"Đây là quà sinh nhật của em." Thái tử nói, ném cái đầu bị chặt đến chân của Nhị Hoàng tử.

"Eeeeek!"

Tiếng hét của Hoàng hậu tràn ngập phòng khiêu vũ khi cái đầu bị cắt lìa lăn tròn như một quả bóng. Nhị Hoàng tử sắc mặt tái nhợt, trông như sắp ngất đi.

"Nếu em muốn món quà khác từ ta, cứ thoải mái phái người khác qua nhé."

Phòng khiêu vũ tràn ngập sự im lặng kinh ngạc, và người duy nhất cười là Thái tử. Đó là một nụ cười dữ tợn và quỷ dị.

Hắn biến mất nhanh như khi hắn đến, để lại sự im lặng kinh ngạc sau lưng. Sau khi hắn rời đi, tôi có thể nghe thấy tiếng thở ra của những người xung quanh.

Tôi thở dài thườn thượt, nhận ra mình đã nín thở. Cái quái gì vậy? Tôi đưa tay lên ngực và cố nhớ lại. Không có cảnh nào như vậy trong trò chơi cả!

Ít nhất thì đây là một cảnh tượng gây sốc, và tôi chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy nó. Đây còn chẳng giống thứ mà tôi đã chú ý khi lướt qua, nhưng lại bỏ qua, giống như những vết kim trên da của Penelope.

[Thái tử và Nhị Hoàng tử có chung nửa dòng máu. Hắn đã rời phòng khiêu vũ, bị xúc phạm sau một cuộc đối đầu tầm thường.]

Đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ từ trò chơi.

Đối đầu tầm thường cái ***!

Tôi quan sát thấy những hầu cận đang thu dọn thi thể và máu.

Chợt, cửa sổ màu trắng lại lọt vào tầm mắt.

<HỆ THỐNG>

Một hồi mới đã bắt đầu: [Callisto Regulus,Thái tử Máu Thép.]

Khởi hành tới khu vườn mê cung ngay không?

[Có./ Không.]

Tôi đã cân nhắc một lúc lâu. Thái tử có vẻ là một kẻ mất trí hơn tôi đoán, và tôi không đủ can đảm để đi theo hắn.

Hắn có thể chặt đầu mình ngay khi hắn thấy mình. Nhưng ít nhất, đó là một cái chết nhanh chóng. Rốt cuộc thì tôi đến đây để chết mà. Chỉ cần vượt qua nó một lần là mình có thể về nhà rồi.

Ngoài ra, tôi có nút Chơi Lại như một biện pháp bảo hiểm rất cần thiết. Nếu tôi thực sự chết, có lẽ tôi có thể thiết lập lại tiến trình của mình.

Cố hết sức kìm nén sự lo lắng, tôi đã nhấn [Có.] bằng ngón tay run rẩy.

Tầm nhìn của tôi ngay lập tức chuyển thành màu trắng.

Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đang đứng ở lối vào khu vườn mê cung.

"Tiện thật."

Tôi hay bị lạc đường và lo âu. Tôi không ngờ mình có thể dịch chuyển tức thời giống như trong trò chơi thực.

"Giờ thì, đi chết nào?"

Sau khi lên tinh thần cho những gì sắp diễn ra, tôi đã bước vào khu vườn.

Rất may là tôi không có cơ hội bị lạc đường trong mê cung. Cho dù có tử tế hay không, các nhà phát triển đã cung cấp ánh sáng chỉ trên con đường chính xác. Tôi đi sâu vào trong, theo ánh sáng của những ngọn đèn.

Mình còn phải đi bao xa nữa vậy?

Tôi đã đi được một lúc lâu nhưng dãy đèn dường như vẫn chưa kết thúc. Chân tôi đau nhức khi tôi nhận thấy một ngọn đèn sáng ở xa. Cuối cùng tôi cũng đến.

Tôi lao lên và rẽ vào góc. Bên ngoài là một khu vực rộng lớn với một cái phun nước nhỏ và một băng ghế dài.

"Hử? Hắn đâu?"

Tôi không thấy thêm ngọn đèn nào xung quanh mình nữa, nghĩa là tôi đã đi đến cuối con đường, nhưng có thấy Thái tử đâu. Bối rối, tôi ngập ngừng bước đến gần đài phun nước.

Soạt.

Bỗng, tôi cảm thấy thứ gì đó lạnh và nặng ở cổ, và tôi thở dốc.

"Ta tự hỏi ai đang lén lút ở đây." Thái tử nói, tiến theo hình bán nguyện và dừng trước mặt tôi. Lưỡi kiếm kề cổ lướt qua da tôi khi hắn làm vậy.

Tôi cảm thấy đau nhói khi kim loại cắt vào da thịt và có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống cổ. Tuy nhiên, tôi không thực sự biết hắn đã cắt vào tôi. Tôi quá căng thẳng để nhận ra.

"Đây không phải con chó dại của Eckhart sao?"

Mái tóc vàng óng của hắn toả sáng dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ ngầu như đẫm máu. Hắn giống như một con quỷ khi hắn mỉm cười thích thú với tôi. Nhưng điều đó không kéo dài lâu.

"Không ngờ ngươi lại đi theo ta sau những gì ngươi đã thấy trong phòng khiêu vũ! Ngươi muốn chết à?" Gương mặt vô cảm của hắn làm tôi rùng mình, "Nói. Tại sao ngươi lại lén lút theo sau ta như một con chuột nhắt?"

Lưỡi kiếm dần dần cứa sâu vào da tôi, nhưng sự khát máu loé lên trong mắt hắn còn đáng sợ hơn. Khoảnh khắc đó, tôi biết Thái tử sắp giết tôi.

Nút Chơi Lại!

Tôi điên cuồng tìm nút. Giờ tôi có thể chết, nhưng trước tiên, tôi phải tìm xem nút Chơi Lại ở đâu đã.

"Chà, có vẻ như ngươi không có câu trả lời. Vậy, đến lúc nói lời tạm biệt với Công tước và các anh của ngươi rồi."

Không tìm thấy nút ở đâu cả.

"Ta sẽ đích thân chuyển lời đến gia tộc Eckhart."

Tôi không thể nhìn thấy nó ở chỗ nào hết.

Nút! Nút Chơi Lại! Nó đâu rồi, chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro