Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Tôi tuyệt vọng. Nếu tôi định tránh buổi lễ, tôi phải nói chuyện với Derrick, chứ không phải Công tước.

Không có cách nào để biết điều đó sẽ ảnh hưởng như nào tới độ hảo cảm của anh ta.

Nếu đó là Reynold thì mình đã khỏi nghĩ rồi.

Tôi xem xét độ hảo cảm của anh ta, vừa mới tăng lên trên 0, và thở dài. Duy trì 0% đã đủ khó rồi. Tôi còn chẳng dám đánh cược vào phản ứng của Derrick.

"T-Tiểu thư... người ổn chứ? Trông người xanh xao quá."

Emily thận trọng nói khi thấy vẻ ủ rũ trên mặt tôi.

"Ta cần suy nghĩ. Ra ngoài đi." Tôi nói, uể oải vẫy tay đuổi cô ta.

Tôi nặng nề thở dài ngay khi cô ta rời đi.

"..."

Tôi sẽ chết nếu tôi đi và cũng sẽ chết nếu ở nhà. Đúng là một trò chơi khó ở.

Tôi đã thấy nhớ những ngày bị nhốt trong phòng, điều thật tuyệt so với mớ hỗn độn này.

"Đoán là mình sẽ phải cố hết sức để tránh hắn."

Tôi cố nhớ lại những gì có thể về trò chơi, nhưng chẳng nhớ được gì.

Khi chơi Chế Độ Khó, tôi đã gặp Thái tử trong một khu vườn mê cung tại Hoàng cung, và hắn đã giết tôi trước khi chúng tôi có thể trò chuyện đàng hoàng.

Việc đó đã xảy ra rất nhiều lần; Tôi cứ phải nhấn nút Reset mỗi 5 giây.

"Mình nên thử nói là mình quá mệt để đi xem..."

A.

Rồi tôi chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

"Mình có nên thử chết không?" Tôi lớn tiếng tự hỏi.

Nó có vẻ hợp lý. Có lẽ nếu tôi chết, tôi sẽ tỉnh dậy ở thế giới thực.

Trò chơi kết thúc là trò chơi kết thúc, đúng không?

Bây giờ thà từ bỏ còn hơn là đấu tranh hướng tới một kết thúc có hậu với một trong đám đàn ông bất tài này.

Ngoài ra, game còn có nút Chơi Lại.

Chỉ ý tưởng thôi cũng đủ hấp dẫn rồi: nút Chơi Lại.

Không giống giao diện người dùng trong trò chơi thật, tôi không thấy các nút cho phép tôi truy cập Cài Đặt hay Quay Lại; thứ duy nhất xuất hiện lúc này là hộp màu trắng hiển thị Lựa Chọn Đối Thoại.

Nhưng đã có một lựa chọn để tắt hộp đối thoại. Ai nói là cũng không có nút Chơi Lại chứ?

"Tại sao trước giờ mình không nghĩ đến nó nhỉ?"

Miễn là có nút Chơi Lại, thử cũng không có hại gì.

"Được rồi."

Tôi sẽ gặp Thái tử và để hắn giết tôi!

***

Những hầu nữ đã đánh thức tôi sớm hơn thường lệ, và dành nhiều giờ để làm cho tôi chỉnh tề.

Tôi tắm trong nước sữa pha với dầu thơm và được mát xa cùng trị liệu bằng mặt nạ. Thủ tục nhàm chán này được lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cuối cùng, khi tôi thoát khỏi phòng tắm và ngồi trước bàn trang điểm, tôi đã kiệt sức. Tuy nhiên, mọi thứ còn lâu mới kết thúc.

"Tiểu thư, người nghĩ sao về chiếc váy này? Nó hoàn toàn mới ạ. Người đã mua và vẫn chưa mặc nó."

"Đôi khuyên tai này thì sao ạ? Tôi nghĩ chúng sẽ trông đáng yêu với chiếc váy đó."

"Tôi thấy kiểu buộc nửa đầu sẽ đẹp hơn búi tóc. Tiểu thư có đề nghị gì không?"

"Chúng ta nên trang điểm như thế nào–"

Cuộc trò chuyện của những hầu nữ dài bất tận.

Họ thực sự ghét Penelope à?

Họ phấn khích đến mức như thể họ mới là người đi dự tiệc chứ không phải tôi. Tôi quay lại và nhìn mình trong gương. Ít ra, nhiều gói đắp mặt và bồn tắm có vẻ đã hiệu quả. Da của tôi dường như đang toả sáng.

Mình đoán là chơi trò hoá trang cho một người xinh đẹp như này rất thú vị.

Hiểu được phản ứng của các hầu nữ hơn chút, tôi gật đầu và nói, "Mang cho ta một chiếc váy khác với đường viền cổ kín đáo hơn. Ta sẽ đeo những phụ kiện tối thiểu. Ngoài những thứ đó ta, ta không quan tâm những thứ khác."

"Hả?"

Các hầu nữ trông có vẻ sốc. Một trong số họ vội vàng nói thêm, "Nhưng thưa tiểu thư, đây là một bữa tiệc được tổ chức tại Hoàng cung..."

Cô ta đã ngắt lời, nhưng ý rất rõ ràng. Tôi cần phải trông đẹp nhất.

Chiếc váy đỏ có đường viền cổ thấp mà họ mang cho tôi rất hợp với mái tóc hồng đậm của Penelope. Các phụ kiện kết hợp hoàn hảo; chúng sẽ chỉ làm nổi bật và tôn lên vẻ đẹp của cô ấy.

Tuy nhiên, tôi không đến Hoàng cung để diễu hành như một con công. Với cả, tôi không thể nói với họ là tôi đến đó để chết.

Tôi quyết định chỉ đáp như Penelope sẽ.

"Cứ làm như ta nói. Không cần phải làm quá." Tôi lạnh lùng nói.

Các hầu nữ có vẻ bối rối nhưng không phản đối gì thêm, rút lui vào phòng phục trang.

Họ mang về ba chiếc váy, tất cả đều dịu dàng và khiêm tốn, không giống những chiếc váy trước.

"Cái này." Tôi nói, chọn một chiếc váy dạ hội màu xanh lá đậm. Nó che phủ hoàn toàn xương đòn của tôi và màu tối sẽ không làm tôi nổi bật.

Sau khi thay váy, tôi đảm bảo các hầu nữ chỉ trang điểm nhẹ. Tôi chọn chỉ đeo một đôi khuyên tai – có những viên ngọc lục bảo nhỏ xíu hợp với màu mắt của Penelope.

Sau khi đã lên đồ đầy đủ, tôi kiểm tra hình ảnh phản chiếu trong gương và đã thấy một cô gái khắc khổ lẽ ra phải đến nhà thờ đang nhìn chằm chằm lại tôi.

Cái này sẽ giúp mình không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.

Tôi hài lòng, nhưng các hầu nữ trông có vẻ thất vọng.

"Tất cả trừ Emily ra ngoài." Tôi nói và đuổi họ đi.

Tôi có một yêu cầu bổ sung cho hầu nữ riêng của tôi.

"Emily. Cô có thể lấy cho ta một đôi găng tay cùng màu với chiếc váy này không?"

"Tiểu thư, người cũng định đeo găng tay ạ?"

Nó sẽ hoàn thành vẻ ngoài ngoan đạo. Emily có vẻ do dự, như thể cô ta không sẵn sàng từ bỏ điểm cuối này.

"Dĩ nhiên. Ta không thể để người khác nhìn thấy cái này mà?"

Tôi cố ý nhắc nhở cô ta, giơ bàn tay đã bị kim đâm mấy hôm trước lên.

Vảy đã mọc và các vết kim gần như đã mờ đi. Tuy nhiên, ai mà biết những cá nhân có đôi mắt đại bàng nào sẽ có mặt tại bữa tiệc.

Emily tái mặt khi nhìn thấy những vết đó.

"Đi lấy găng tay đi." Tôi nói lại.

"V-Vâng!"

Cô ta vội vàng chạy đi, và tôi tặc lưỡi. Gần đây tôi đối xử tốt với cô ta quá, nên đôi khi cô ta nhầm tưởng rằng tôi thực sự thích cô ta. Tôi cần phải giữ sợi xích của cô ta chặt hơn.

Sau khi đeo găng vào, cuối cùng tôi cũng sẵn sàng để đến Hoàng cung.

***

Derrick quét qua ngoại hình của tôi khi tôi đến cổng trước và trông có vẻ ngạc nhiên.

"Có vẻ như hình phạt đã dạy cô điều gì đó."

Chúng tôi đã nhiều ngày không gặp nhau, nhưng anh ta vẫn không mất đi giọng điệu mỉa mai, cay nghiệt.

Mà, tôi không dư thời gian để giận anh ta, những chữ cái phát sáng phía trên đầu anh ta đã thu hút sự chú ý của tôi.

[Độ Hảo Cảm 5%]

Hả? Nó tăng lên khi nào vậy?

Độ hảo cảm của Derrick đã tăng lên mà tôi không hề hay biết. Những 5%!

Tôi đã rất bối rối. Anh ta ghét Penelope đến mức nào mà độ hảo cảm lại tăng lên chỉ sau mấy hôm không gặp vậy?

Đáng lẽ mình nên thử nói với anh ta là mình bị ốm, Tôi nghĩ và than thở rằng tôi đã không biết điều này.

Giờ đã quá muộn rồi. Một chiếc xe ngựa sang trọng có khắc gia huy Eckhart đang đợi ở cổng. Tôi gật đầu với anh ta và đưa tay cho hiệp sĩ đứng gần đó, vì cỗ xe cao hơn tôi đoán.

Tôi quá bận thu dọn các nếp váy nên không để ý xem Derrick đang làm gì.

Ổn định chỗ ngồi, tôi quay đầu lại thì thấy Derrick không biết đang đưa tay ra với ai và nhìn chằm chằm tôi với vẻ cứng nhắc.

Anh ta đang làm gì vậy? Tôi tự hỏi.

Chúng tôi sẽ phải rời đi sớm nếu muốn đến đúng giờ. Không đời nào anh ta lại đi cùng xe với Penelope, nên tôi đã đợi cửa đóng lại.

Thay vào đó, Derrick đột nhiên lên xe ngựa của tôi.

C-Cái gì? Sao anh lại vào đây?

Tôi vắt óc, cố tìm hiểu nhanh xem liệu tôi có làm gì khiến anh tức giận không, nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra. Chúng tôi chỉ gặp nhau và chào hỏi, không có gì hơn. Chưa hết, Derrick còn ngồi chéo tôi.

Tôi bối rối đến mức buột miệng, "N-Ngài sẽ đi cùng em ạ?"

Derrick cau mày trước điều này.

"Có vấn đề gì sao?"

"K-Không, dĩ nhiên là không."

Sao lại? Anh chưa bao giờ hành động như thế này mà!

Tôi lắc đầu thật mạnh để ngăn mình không bật ra điều gì. Tuy nhiên, Derrick đã cau mày sâu hơn.

"Nếu cô không muốn chung xe với ta thì sao không tìm xe khác đi?" Anh ta lạnh lùng thốt ra.

Tôi liếc cánh cửa, nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị. Tuy nhiên, anh ta đã đóng cửa lúc vào rồi, và sẽ thật ngớ ngẩn nếu ra mở cửa bước ra ngoài.

"Không phải... là em không thích." Tôi nói, quay lại phía Derrick và ép mình phải nói, "Em... thích điều này...?"

Tôi thận trọng quan sát phản ứng của anh ta. Anh ta ngừng trừng mắt với tôi và cuối cùng cũng quay đầu đi.

Anh ghét ra mặt còn gì. Sao lại làm hai chúng ta khó chịu như này chứ?

Đây có phải một cách trêu ngươi mới không?

Tôi sửng sốt trước cách cư xử lạnh lùng của anh ta, nhưng liếc những chữ cái phía trên đầu anh ta đã khiến tôi bình tĩnh lại phần nào.

[Độ Hảo Cảm 6%]

Nó đã tăng 1%.

Tôi nhìn chằm chằm, ngạc nhiên, và cỗ xe lắc lư đi về trước.

Được rồi. Hy vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Rốt cuộc, tôi đã có độ hảo cảm 6% để dựa vào. Khó có khả năng cả 6% đó sẽ biến mất trong thời gian ngắn khi chúng tôi đến Hoàng cung ha? Tôi quyết định sẽ tận dụng tốt nhất tình hình.

Không mất nhiều thời gian để tôi hối hận vì đã ở cùng xe với anh ta.

Không thể chịu được nữa! Ai đó cứu với!

***

Sự kiên nhẫn của tôi đã bị thử thách đến giới hạn khi cỗ xe lăn bánh về phía Hoàng cung.

Tôi rất tận thưởng cảnh người đàn ông lạnh lùng như đẹp trai, bắt chéo chân và khoanh tay khi ngồi với vẻ xa cách, nhưng đó chỉ là sự xao nhãng thoáng qua.

Sự im lặng trong xe ngựa rất ngột ngạt. Tôi co giật, tự hỏi liệu mình có nên mở cửa sổ hay không, nhưng cái nhìn chằm chằm của Derrick đã dán chặt vào tôi ngay khi tôi di chuyển, buộc tôi phải ngồi yên.

Nếu tôi bồn chồn khó chịu quá mức, anh ta sẽ mở mắt và hướng ánh nhìn xanh ma quái về phía tôi.

Chết tiệt, sao anh lại nhìn tôi như thế hả?

Tôi liên tục liếc [Độ Hảo Cảm 6%] phía trên đầu anh ta và đổ mồ hôi.

Tôi thầm reo hò khi cỗ xe cuối cùng cũng dừng lại. Tôi đã không thể cử động một cơ bắp nào trong phần lớn chuyến đi. Cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi sự im lặng ngột ngạt.

Ngay khi mình mở cánh cửa đó, điều đầu tiên mình làm sẽ là hít thở bầu không khí trong lành.

Tuy nhiên, ngay khi cỗ xe dừng lại, Derrick đã đứng dậy và biến ra ngoài cửa.

"Đây." Anh ta nói, đưa tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro