Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Reynold trông hoàn toàn sửng sốt trước điều này.

Tất nhiên, cả Công tước và Derrick đều không nói họ muốn sa thải hầu nữ đó.

Derrick chỉ đề cập đến thời gian Emily cống hiến cho cái nhà này để trừng phạt tôi, chẳng có gì hơn. Anh ta đã nhắc nhở tôi rằng tôi chẳng có giá trị gì hơn một hầu nữ sắp bị bỏ rơi.

Nhưng tôi không quan tâm lắm, vì về mặt kỹ thuật, tôi đang bóp méo sự thật. Tôi khá chắc rằng mình có thể che giấu dấu vết của bản thân.

Nếu sau này bị phát hiện là nói dối, mình cứ thanh minh là mình đã hiểu nhầm.

"Đó là lý do cô quyết định để ả tiếp tục làm hầu nữ riêng thay vì đuổi ả đi?"

Tôi bình tĩnh gật đầu, "Đúng vậy."

Vầng trán mịn của anh ta nhăn lại thành một cái cau mày sâu sắc, và anh ta đã bùng nổ, âm lượng tiếng hét làm tai tôi ù đi.

"Cô bị ngu à? Lẽ ra cô nên phản đối chứ!" Anh ta hét lên.

"Nhưng như thế mọi thứ sẽ thay đổi sao?" Tôi hỏi.

"Cô nghiêm túc à? Ý cô là cô muốn tiếp tục ăn đồ ôi cho đến khi nó giết cô? Hay–"

"Sao em có thể chắc chắn hầu nữ mới sẽ không làm điều tương tự chứ?"

"..."

Anh ta im lặng trước điều này.

Tôi cảnh giác nhìn dòng chữ '[Độ Hảo Cảm –3%]' lơ lửng trên đầu anh ta và cân nhắc. Tôi không thể làm ra vẻ như đang đổ lỗi cho bất kỳ ai trong số họ về những gì hầu nữ đã làm.

Reynold rất tự hào về cái tên Eckhart và anh ta sẽ không coi nhẹ bất cứ lời chỉ trích nào. Thay vào đó, tôi ước thanh đo độ hảo cảm thực sự là chỉ số thịnh nộ. Điều đó sẽ giúp việc lựa lời không làm anh ta khó chịu sẽ dễ dàng hơn.

Nếu độ hảo cảm còn giảm nữa, tôi sẽ chết.

Tôi thầm thở dài. Đây là lý do tôi không hề phấn khích khi độ hảo cảm của Reynold tăng lên.

"Hôm qua em gặp cha không phải để nói về việc trừng phạt hầu nữ." Tôi nói, "Em đã quỳ xuống trước mặt ông ấy và cầu xin sự tha thứ, vì em đã gây chuyện khi mà em đáng lẽ đang phải chịu phạt."

"Cái gì cơ?" Reynold không thể kìm được cú sốc.

Penelope chưa bao giờ xin lỗi vì bất cứ điều gì. Chính ý tưởng đó dường như đã làm anh ta kinh hãi.

"Cô đã làm gì cơ... Chờ đã, cha... cha yêu cầu cô xin lỗi à?"

Tất nhiên là ông ta không làm điều đó, nhưng tôi đã lướt qua chi tiết đấy.

"Em đã nói với ông ấy rằng em sẽ cư xử đúng mực trong khoảng thời gian bị cấm túc."

"..."

"Nên là, xin anh đừng quan tâm chuyện này nữa."

Tôi muốn nói với anh ta rằng mấy việc này thực sự không phải việc của anh ta. Nhưng nếu tôi có thể khiến người đàn ông nóng nảy này hạ nhiệt, có lẽ sẽ có thể ngăn được một nửa số cái chết đang chờ tôi trong trò chơi.

Đừng gây sự với tôi nữa. Hãy để nơi này có chút yên bình đi, nhé?

Dĩ nhiên, tôi không thể thẳng thắn như vậy nên thay vào đó, tôi đã nói bằng giọng chân thành nhất có thể.

"Xin anh đấy?"

Reynold nhìn chằm chằm khi tôi cúi đầu, như thể tôi là một sinh vật dị thường đến từ thế giới khác. Anh ta bối rối một lúc trước khi cuối cùng nói, "Cô... Ta không..."

Tôi quan sát khi gương mặt anh ta lại cau có, chờ đợi một lời chỉ trích gay gắt, vô nghĩa khác của anh ta.

Anh ta có thể sẽ gọi tôi là con điên và nói ăn đồ ôi thiu đã làm tôi mất não. Đúng là tôi đã quá hợp lý nếu xét đến tính cách thường ngày của Penelope.

"Cô không có lòng tự trọng à?" Cơn thịnh nộ như sấm của anh ta, bằng cách nào đó hoàn toàn bất ngờ, "Cô định bỏ qua chuyện này sau những gì ả ta đã làm với cô?"

Lời của anh ta dường như đã bật một công tắc trong tôi, ngay cả khi anh ta tiếp tục hét lên.

"Cô điên rồi sao? Thà rằng cô nổi đoá và ném mọi thứ như cô vẫn thường làm ấy. Như thế mới giống cô!"

Cơn giận của Reynold gần có vẻ là do quan tâm tôi. Buồn cho anh ta, tôi không hề cảm thấy biết ơn một chút nào.

"Nhưng anh đã mong tất cả những chuyện này mà? Từ khi anh đặt chiếc vòng cổ đó trong phòng em?"

Tôi gay gắt đáp trả lại, không kìm được cơn tức giận.

"Đây chính xác là cách anh muốn em bị đối xử mà. Đây là những gì anh đã mong muốn bấy lâu nay, không phải sao?"

"Cô... nói cái gì?" Miệng Reynold há hốc.

Lẽ ra tôi không nên phản ứng lại vì độ hảo cảm của anh ta vẫn còn ở mức âm, nhưng lúc này tôi đã quá tức giận để có thể nghĩ. Anh ta đã có chút can đảm khi dạy tôi về lòng tự trọng đấy.

Anh ta là người chịu trách nhiệm cho tình cảnh hiện tại của Penelope.

Quản gia, trưởng hầu, và Emily đều là những con cá nhỏ so với anh ta, nguồn gốc của mọi cuộc đàn áp chống lại Penelope.

Reynold cuối cùng cũng nghẹn ngào đáp, "Penelope... việc đó..."

"Em không có ác cảm với anh về tất cả những việc đó. Chúng đều là quá khứ rồi. Nữ thần biết em là một con ngốc kiêu ngạo."

"..."

"Nhưng bây giờ em chán tất cả những điều đó rồi." Tôi nói, nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Em sẽ sớm tổ chức lễ trưởng thành. Em đâu thể ở lại trang viên Eckhart mãi được."

Reynold tái mặt, "Cô... Cô đang nói gì vậy? Cô đang nói... là cô sẽ rời đi?"

"Việc đó còn tuỳ thuộc vào cha và Derrick." Tôi nhún vai nói. Tất nhiên, tôi không thực sự có ý định để họ quyết định tương lai của mình.

Giống như hầu hết các câu chuyện lấy bối cảnh vào thời điểm này, tôi có thể dễ dàng bị Công tước hoặc Derrick ép vào một cuộc hôn nhân chính trị nào đó.

Tôi không định để điều đó xảy ra. Dù sao thì bản chất câu chuyện của trò chơi cũng không cho phép điều đó xảy ra, nên tôi có thể yên tâm về mặt đó.

Tôi sẽ chọn một nam chính để đi đến một trong những kết cục đã định trước và cuốn gói khỏi nơi này mãi mãi.

Và anh không tham gia cuộc đua nên anh không phải lo lắng.

Một lần nữa, tôi cố lịch sự thuyết phục anh ta bỏ cuộc.

"Nên anh không cần phải lo chuyện của em nữa."

Tôi có thể tự chăm sóc bản thân. Nên, hãy hả hê nếu anh muốn, cơ mà, quan tâm việc của chính anh đi. Dù sao đó cũng là điều anh thường làm còn gì.

"Giờ em cần đi tắm. Anh có thể rời đi không?" Tôi nói và liếc về phía cửa.

Reynold xị mặt, và tôi bất ngờ. Tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm đặc biệt này trên mặt anh ta. Tôi bỗng thấy sợ hãi.

Chờ đã, chẳng lẽ độ hảo cảm của anh ta sẽ giảm ư? Không!

Tôi đã không nổi giận với anh ta như Penelope thường làm khi anh ta xuất hiện và đã cố hết sức để tỏ ra hợp lý. Tại sao điều này vẫn xảy ra chứ?

Bỗng, thước đo trống phía trên mái tóc hồng đáng yêu bắt đầu phát sáng.

[Độ Hảo Cảm 3%]

Hở?

Tôi cảm thấy tê liệt.

Sao nó lại tăng lên?

Tăng tới 6%.

Trong khi tôi lần lượt nhìn chằm chằm Reynold và độ hảo cảm của anh ta, anh ta dường như đã bình tĩnh lại và thốt lên, "Ta thật ngu khi phí thời gian với cô."

Có một vẻ gần như bị tổn thương trong đôi mắt xanh giận dữ của anh ta. Anh ta quay đi.

Chắc mắt mình có vấn đề rồi. Nhìn anh ta lấc cấc rời đi, tôi đã quyết định rằng bất cứ điều gì tôi vừa thấy đều chỉ là ảo giác của ánh sáng.

Rầm!

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh ta, và căn phòng hoàn toàn im lặng.

Tôi xem xét tình hình, chống khuỷu tay lên bàn và tựa cằm vào tay.

Tôi cảm thấy kỳ lạ. Thật hài lòng khi thấy độ hảo cảm của Reynold tăng lên như vậy trong không gian thực. Tôi đã từ bỏ anh ta như một nguyên do thất bại.

"Mình đoán là mọi thứ đã được cải thiện sau khi mình tắt hội thoại đi?"

Tôi đã cố giữ cho độ hảo cảm của hai anh em không bị giảm, bất chấp việc họ ghét Penelope như nào.

"Vẫn là nên tắt nó đi." Tôi nói, quyết định trước khi đứng dậy. Việc đi tắm không chỉ là cái cớ. Lắc chiếc chuông, tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Tôi không thể gọi Reynold là 'Quý Ngài Âm' nữa rồi.

***

Những tưởng khoảng thời gian bị nhốt trong phòng sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng nó lại kết thúc sớm hơn tôi tưởng.

"Một lời mời đến từ Hoàng cung?"

"Vâng, thưa tiểu thư. Ngài Derrick muốn người chuẩn bị ạ."

"Ngài– anh cả ư?" Tôi hỏi, ngắt lời trước khi kịp gọi anh ta là ngài Derrick trước mặt người hầu.

Tôi là con gái út của ngôi nhà này, dù có phải nhận nuôi hay không. Có lẽ tốt nhất là không để người hầu nhận thấy điều kỳ lạ đang diễn ra.

Derrick đã nói thế ư?

Mặc dù anh ta không nói nhiều, nhưng việc này đã dấu chấm hết cho việc cấm túc của tôi.

"Đây là thiệp mời của tiểu thư ạ." Emily nói, lịch sự đưa nó ra.

Cái tên Penelope được viết rõ ràng trên tờ giấy cứng, trên đó có in nổi biểu tượng của Hoàng thất: một con rồng vàng. Đây là lễ mừng sinh nhật của Nhị Hoàng tử, dự kiến diễn ra vào ngày mai.

"Mình đoán là nên chuẩn bị tinh thần ha..." Tôi lẩm bẩm.

Tôi thực sự hơi thất vọng vì thời gian cách ly đã kết thúc quá sớm. Thật tuyệt vời khi tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của Emily trong khi có thể tránh mặt cả hai thằng anh.

Nếu bây giờ tôi đã được rời phòng, cốt truyện của trò chơi chắc chắn sẽ lôi tôi vào cuộc chạm trán với Derrick và Reynold...

Khoan.

Khi tôi đang lo lắng về vấn đề của mình trong trang viên, một ý nghĩ chợt loé lên khiến tôi nao núng.

Nếu mình đến Hoàng cung... nghĩa là mình có thể gặp Thái tử!

Khá chắc chắn. Mặc dù không có cắt cảnh thực tế nào cho thấy Penelope đã đến Hoàng cung trong game, nhưng tiệc sinh nhật của Nhị Hoàng tử đã đánh dấu sự khởi đầu về cốt truyện của Thái tử.

Tôi không khỏi rên rỉ khi nghĩ đến bức minh hoạ có cảnh Penelope bị Thái tử chặt đầu. Tôi đã nhiều lần chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó.

"Không!"

"T-Tiểu thư?" Emily giật mình.

Mình không thể đi được. Có nên nói là mình bị ốm không? Đó là cách duy nhất để tôi có thể tránh tên Thái tử điên khùng.

Emily có vẻ ủ rũ, chắc cô ta nghĩ mình đã làm sai điều gì đó.

Tôi nhanh chóng hỏi, "Emily. Cha sẽ có mặt tại buổi tiệc ngày mai chứ?"

"Ngài ấy có việc khác phải giải quyết ạ." Cô ta nói, "Thay vào đó, ngài Derrick sẽ hộ tống người."

Chết tiệt. Mình xong đời rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro