Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

715

#Hoasontaikhoi #chap715
Chapter 715. Cùng về thôi nào. (4)
Soạt. Soạt. Soạtttt.
Đầu bút không ngừng di chuyển trên tờ giấy trắng. Đôi khi hắn viết ra những nét chữ đầy hùng tráng, thỉnh thoảng hắn lại vẽ ra hình người đang di chuyển đầy sống động.
Thế nhưng, so với bàn tay đang di chuyển với tốc độ kinh hồn, cơ thể của người cầm bút lại hầu như không di chuyển, hệt như một bức tượng đá.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào những nét chữ do chính mình vừa viết ra.
Sau một hồi viết lách, cuối cùng bàn tay của hắn cũng dừng lại. Hắn chầm chậm mở miệng.
“…Đệ…”
Nét căng thẳng trên gương mặt hắn tan biến. Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Chẳng phải đệ đã nói lúc đệ đang làm việc thì sư huynh đừng gây chuyện rồi sao?! Đệ cần phải tập trung mà.”
“Hơ, cái tên tiểu tử này? Ta nói lúc nào, ta đánh đệ lúc nào! Ta chỉ đi qua rồi thở mỗi một cái thôi, thế mà đệ cũng nổi giận được à?”
“Nếu đệ để yên thì kiểu gì sư huynh chẳng gào lên! Không thì cũng cố tình đập vào cửa!”
“Dạo này đệ được nước lấn tới quá rồi đấy? Có vẻ như việc chỉ ngồi trong góc viết bí kíp đã khiến đệ không biết sợ là gì đúng không?”
“…Mời sư huynh vào.”
“Chậc.”
Thanh Minh mở cửa sổ chui vào trong.
“…Sư huynh vào bằng cửa chính hộ đệ với.”
“Lối này gần hơn.”
Thanh Tân thở dài một hơi, nhẹ nhàng gấp cuốn bí kíp đặt sang một bên. Để tên khốn kia không quan tâm tới.
“Sư huynh đến đây có chuyện gì thế?”
“Chưởng Môn sư huynh bảo ta tới lấy bí kíp. Đệ xem đi. Này.”
Thanh Minh ném cuộn giấy trong tay. Thanh Tân nhặt nó lên, mở ra, khóe mắt hắn giật giật.
“Mấy cái này ở ngay đây còn gì, sư huynh tự đến lấy đi! Tại sao còn phải đưa cho đệ nữa?”
“Ý đệ là ta phải tự đi tìm á? Ta mà phải đi tìm chúng á!”
Thanh Tân vò đầu, khóc không thành tiếng.
Phải. Sư huynh nói đúng.
Thanh Minh - Đệ nhị nhân của Hoa Sơn được người đời công nhận, phải tự mình đến Võ Các tìm những cuốn bí kíp thế này thì đúng là chuyện nực cười. Nếu vậy thì sư huynh có thể sai người khác làm mà! Có biết bao nhiêu đệ tử dưới quyền của sư huynh kia chứ!
Tại sao sư huynh cứ phải bắt một người bận sắp chết này đi tìm vậy hả?
“Vậy thì tại sao lại là đệ…!”
“Thì đệ là người quản lý các bí kíp mà.”
“…”
Phải. Lời này của sư huynh cũng đúng nốt. Không sai một chữ nào!
Nhưng mà lão già chết tiệt! Có ai lại tìm tới Trang Chủ Đại Lục Tiền Trang chỉ để đổi mười lượng bạc thành ngân phiếu không hả?!
Thanh Tân không biết hắn phải thay đổi giá trị quan của Thanh Minh như thế nào nữa.
‘À không, nếu thay đổi được thì huynh ấy đã thay đổi từ 30 năm trước rồi.’
Thanh Tân thở dài, đặt cuộn giấy sang bên, hướng ánh mắt run rẩy về phía Thanh Minh.
“Đệ sẽ tìm rồi tự mang đến, nên mời sư huynh đi cho.”
“Nhanh lên đấy nhé.”
“Đệ biết rồi.
“Ài, đệ phải nhanh lên đấy! Nếu không thì Chưởng Môn sư huynh đâu cần tìm tới ta làm gì?! Nếu đệ không muốn từng này tuổi rồi mà vẫn bị ăn mắng!”
“Tại sao đệ lại không hiểu điều đó chứ?! Mà dù ở độ tuổi này rồi đệ vẫn đang bị mắng xối xả đấy thôi!”
Thanh Minh bẻ cổ.
“Còn dám trả treo nữa à?”
“…Đệ nào dám.”
“Đệ cứ cẩn thận đấy. Ta sẽ quan sát đệ.”
Thanh Tân len lén đưa tay áo lau vệt nước đọng quanh khóe mắt.
Hắn khóc không phải vì Thanh Minh. Chẳng phải Thanh Minh lúc nào cũng như vậy sao? Hắn không thể nổi giận vì chó sủa mỗi đêm, hay gà gáy mỗi sáng được. Vậy nên hắn không thể đổi lỗi cho Thanh Minh.
‘Tại sao Chưởng Môn sư huynh lại giao chuyện này cho Thanh Minh sư huynh chứ!’
Chưởng Môn sư huynh mới chính là vấn đề.
Dù biết rõ nếu giao việc cho Thanh Minh sư huynh thì kiểu gì cũng có chuyện, vậy mà lúc nào huynh ấy cũng sai khiến bắt Thanh Minh làm để hắn nên người! Nếu những nỗ lực ấy của Chưởng Môn sư huynh có thể khiến Thanh Minh nên người được thì bò cũng có thể hóa rồng mất thôi!
“Mà đệ đang viết gì thế?”
“Khừ… Công pháp mới cho lũ trẻ.”
“Hể? Đệ đã tạo ra thứ gì nữa thế?”
“…À không. Đệ chỉ thay đổi một chút thôi. Tại vì công pháp hiện nay hơi kém hiệu quả nên đệ đã thử sửa lại Tán Mai Kiếm một chút.”
“Cứ mỗi lần buồn chán là tiểu tử thối nhà đệ lại Khi Sư Diệt Tổ (欺師滅祖) nhỉ. Đệ lại sửa nữa à?”
“…Chính sư huynh đã nói công pháp mà không phát triển là công pháp chết. Sư huynh đã bảo đệ phải liên tục chỉnh sửa và hoàn thiện nó còn gì.”
“Nhảm nhí. Đưa ta xem nào. Để ta xem đệ làm được gì.”
“Ơ không được, đệ tự biết sửa mà…”
“Này.”
Giật mình.
“Đưa đây.”
Cuối cùng Thanh Tân chỉ biết cúi đầu, bất lực đưa cuốn thư sách hắn đang viết cho Thanh Minh.
Vừa nhận lấy cuốn bí kíp, Thanh Minh đã lật cuốn sách chưa kịp khô mực ấy cái vèo. Rồi để lại một câu nhận xét ngắn gọn.
“Đúng là một mớ hỗn độn.”
“…Sư huynh đã xem được gì đâu?”
“Công pháp kiểu này thì ta chỉ cần liếc mắt qua là biết ngay. Sao đệ lại biến nó thành một trò đùa thế này.”
“Trò đùa gì chứ?!”
Thấy Thanh Tân trợn mắt, Thanh Minh liền giơ một ngón tay lên. Vừa thấy thế, Thanh Tân vội cụp mắt xuống.
“Nhìn vào đây, nhìn đi, cái tên chết tiệt này?! Chỗ này không phải là duỗi kiếm, mà phải xoay kiếm thì mới phát ra uy lực chứ?! Đệ ăn cơm Hoa Sơn mấy chục năm rồi mà vẫn không làm cho ra hồn à?”
“…Sư huynh.”
Thanh Tân buồn rầu thở dài.
“Đệ cũng đâu phải kẻ khờ khạo. Chẳng lẽ đệ lại không biết xoay kiếm chỗ đó sẽ có uy lực hơn sao?”
“Ừ.”
“Trời ơi! Đệ biết! Đệ biết mà!”
“Ai làm gì đâu mà hét ầm lên thế!”
Thấy Thanh Minh vừa giơ chân lên, Thanh Tân liền nằm bẹp xuống sàn. Thanh Minh đạp vào hư không, phát ra một tiếng ầm.
“Úi chà? Nay to gan quá nhỉ? Còn dám tránh nữa hả?”
“Xin, xin sư huynh hãy dùng lời nói thôi, dùng lời nói thôi!”
“Ơ cái tên tiểu…”
“Đệ, đệ mách Chưởng Môn sư huynh đấy?”
“…Bỏ qua cho đệ.”
Thanh Minh thu chân lại. Thanh Tân rơi nước mắt.
‘Quỷ thần đang làm cái quái gì vậy?’
À không. Chắc là quỷ thần đã đến. Nhưng bị Thanh Minh đập như chó nên bỏ của chạy lấy người rồi.
Dù là người, hay là quỷ thì cũng phải bó tay với cái tên đạo sĩ cậy mình mạnh này thôi.
Thanh Tân nhìn Thanh Minh nói.
“Sư huynh.”
“Hửm?”
“Đệ không thể sửa lại như sư huynh nói được.”
“Không được ư? Đệ muốn bị đập à?”
“Kh, không phải, sư huynh phải nghe đệ nói hết đã chứ?! Chính vì vậy nên võ công tâm pháp của sư huynh mới không thể lưu lại ở Hoa Sơn đấy!”
“Hả?”
Thanh Tân thở dài giải thích.
“Nếu xoay kiếm chỗ đó giống như sư huynh nói thì đúng là uy lực sẽ tăng lên. Thế nhưng, chẳng mấy người có thể xoay cổ tay một cách chính xác để gia tăng uy lực trong lúc đang phải xoay người phát ra kiếm khí làm lóa mắt đối thủ cả.”
“Vậy mới càng phải làm chứ?”
“Không. Chính vì vậy nên mới không thể làm được. Bởi vì công pháp của Hoa Sơn không tồn tại vì những người giống như sư huynh.”
“Ta làm sao?”
Gương mặt Thanh Tân trở nên méo mó khi thấy Thanh Minh nghe mà chẳng hiểu gì.
“Bởi những người như sư huynh sẽ biết mà tự cải tiến, thay đổi! Ngay từ đầu bí kíp này đã không dành cho người có thể hiểu và tự cải thiện nó như sư huynh, mà dành cho những người không đủ năng lực để tự sửa đổi mà chỉ cần làm theo là có thể mạnh lên!”
“…”
“Vậy nên sư huynh hãy tỉnh mộng đi. Bởi vì tên tuổi của sư huynh sẽ không bao giờ lưu lại Hoa Sơn đâu.”
“Đệ đang lăng mạ ta đấy à?!”
“Tay! Sư huynh bỏ tay xuống đi! Ơ, đệ bảo sư huynh hạ tay thì sư huynh đừng có giơ chân lên chứ!”
Sau một hồi vật vã trấn tĩnh Thanh Minh, Thanh Tân mệt mỏi nói.
“Dù sao sư huynh cũng là một cường giả.”
“Đúng là ta có hơi mạnh một chút.”
“…Đó không phải lời khen đâu.”
Thanh Minh quắc mắt, nhưng Thanh Tân không chịu khuất phục nói tiếp.
“Với tính của sư huynh thì sư huynh sẽ không tìm tới các môn phái khác tỉ võ, và với tính cách của Chưởng Môn sư huynh, huynh ấy cũng sẽ không đi rêu rao khắp đầu làng cuối xóm về thực lực của sư huynh, cuối cùng, mọi người sẽ chỉ coi sư huynh như một kiếm tu chỉ ở trên Hoa Sơn.”
“…Ơ? Thế á?”
Thấy Thanh Minh ngơ ngác nghiêng đầu, Thanh Tân hét lên.
“Vậy nên đệ mới bảo sư huynh hãy ra ngoài đánh người đi! Tại sao sư huynh cứ đánh bọn đệ mãi vậy? Nếu sư huynh có thể dùng thực lực của mình đánh bại tất cả những người ngoài kia thì sư huynh sẽ trở thành một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu đấy? Chẳng lẽ sư huynh chưa bao giờ nghe thấy điều đó sao?”
“Ta đánh rồi đấy chứ.”
“Đánh trước mặt người khác, đánh trước mặt người khác kia kìa!”
“Nhưng đó là bản chất của ta rồi. Thiệt tình.”
Thanh Tân giật mình rụt cổ lại. Rồi hắn nghĩ.
Có khi nào do đã có tuổi nên cái con người chẳng khác nào phường bất lương kia mới trở nên hiền đi không. Chứ nếu là ngày xưa thì giày của Thanh Minh đã bay thẳng vào mặt hắn rồi.
“Sư huynh.”
“Hửm?”
“Đệ yếu hơn sư huynh.”
“Không đúng. Không phải đệ yếu hơn ta, mà đệ là người yếu nhất trong số Thanh Tử bối đấy.”
“…Dù sao thì.”
Hắn thận trọng nhìn Thanh Minh.
“Người để lại tên tuổi trong lịch sử Hoa Sơn sẽ là đệ chứ không phải sư huynh. Các đệ tử sẽ học bí kíp đệ tạo ra, và đưa Hoa Sơn ngày càng trở nên tốt đẹp, vững mạnh hơn.”
Đến cả Thanh Minh cũng chẳng thể bắt bẻ được lời này.
“Đây chính là cách đệ báo đáp ân huệ của Hoa Sơn. Vì vậy nên!”
“…”
“Đệ xin sư huynh, sư huynh cũng hãy trưởng thành và làm gì đó cho các đệ tử đi.”
“Này. Ta hỏi đệ, nếu bây giờ có người xông vào Hoa Sơn thì ai sẽ là người ngăn lại hả? Ta phải nhẫn nhịn và sống vì những lúc như thế đấy.”
“Ai dám xông vào Hoa Sơn chứ.”
Thấy Thanh Tân tặc lưỡi, Thanh Minh giận bắn người.
“Lỡ như có người xông vào, Hoa Sơn bị phá hủy thì cái bí kíp này còn có ý nghĩa gì hả?! Phải có hôm nay thì mới có ngày mai chứ!”
“Vậy thì đệ sẽ gói theo bí kíp rồi bỏ chạy. Cho dù sư huynh còn sống hay đã chết.”
“Cái gì, tên khốn này?”
“Đừng giận, sư huynh phải khen đệ chứ. Cho dù không có sư huynh thì Hoa Sơn vẫn có thể tồn tại. Nhưng nếu công pháp của Hoa Sơn bị đứt mạch, thì dù sư huynh còn đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Ta dạy cho chúng là được chứ gì.”
“…Với sư huynh của bây giờ thì không được đâu.”
“…”
Thanh Tân lắc đầu, hai mắt hắn khẽ trầm xuống.
“Sư huynh. Lỡ như đệ hay Chưởng Môn sư huynh gặp nạn thật thì sư huynh sẽ là người phục hưng Hoa Sơn. Chứ không phải ai khác.”
“Tên điên này. Đệ đang nói cái gì xui xẻo vậy hả?”
“Đệ nói lỡ như mà.”
Thanh Tân lẩm bẩm như thể hắn đang rất đau đầu, rồi nhìn thẳng vào Thanh Minh.
“Vậy nên sư huynh hãy nhớ. Không phải ai cũng có thể trở thành người như sư huynh. Và điều đó không có gì là sai cả. Nhưng chỉ cần sư huynh không cắt đứt nguồn mạch của những người yếu hơn mình, thì một lúc nào đó, Hoa Sơn sẽ lại xuất hiện người giống như sư huynh.”
“…”
“Người đời gọi đó là truyền thụ. Nó không chỉ có ý nghĩa là dạy các đệ tử mạnh lên ngay lập tức.”
Thanh Minh nhìn chằm chằm Thanh Tân, rồi ngoáy tai.
“Ờ. Ta biết rồi.”
“…Chân kìa.”
“Làm sao?”
“Không có gì. Không có gì hết.”
Tuy biết sẽ chẳng có tác dụng gì lớn khi nói những lời này với Thanh Minh, nhưng Thanh Tân cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc lảm nhảm với hắn. Thanh Tân thở dài.
“Do đó cho dù sư huynh có chết, đệ cũng sẽ tìm cách sống. Nếu có ngày tính mạng của chúng ta bị đe dọa, đệ sẽ ngay lập tức mang theo những bí kíp quan trọng mà bỏ trốn.”
“Nhưng nếu có kẻ xông tới lúc đệ đang ở bên ngoài thì sao đệ mang đi được.”
“Hừ! Chính vì vậy nên đệ luôn mang theo những thứ quan trọng bên mình đấy.”
Thanh Tân cởi áo, để cho Thanh Minh thấy đống bí kíp được quấn quanh bụng như một cái đai. Thanh Minh cau mày.
“…Giống áo giáp nhỉ?”
“Thì nhân tiện.”
Thanh Minh bật cười.
“Cái tên nực cười này. Người đời sẽ nhớ tới Hoa Sơn Đệ Nhất Kiếm, chứ người như đệ thì để lại tên tuổi kiểu gì.”
“Sư huynh cứ chờ xem đi. Thế gian này nhất định sẽ nhớ tới đệ. Và quên hẳn người như sư huynh.”
“…Cái tên này đúng là được nước lấn tới.”
“Áaaa! Chưởng Môn sư huynhhhhhhhhh!”
“Hôm nay đệ chết chắc rồi. Tên khốn! Hừ!”
Tiếng hét thống thiết của Thanh Tân vang vọng khắp điện các, nhưng cho dù có nghe thấy tiếng hét ấy, cũng chẳng có ai chạy lại.
“Lại bắt đầu nữa rồi.”
“Ừm.”
Các đệ tử Hoa Sơn lắc đầu ngán ngẩm, chẳng thèm bận tâm, nhanh chóng tản ra việc ai người nấy làm.
Tiếng hét thống khổ ấy vang tới cả đỉnh núi hiểm trở của Hoa Sơn.
* * *
Tí tách. Tí tách.
Thanh Minh nâng người dậy, ngơ ngác nhìn đống lửa trước mặt.
Ánh mắt hắn chầm chậm hướng sang bên cạnh. Các đệ tử Hoa Sơn đang say ngủ quanh đống lửa.
Thanh Minh lặng nhìn họ một hồi lâu rồi ngước mắt lên trời.
Sau đó, hắn chầm chậm nhắm mắt trước bầu trời đêm dày đặc ánh sao.
- Sư huynh cứ chờ xem đi. Bởi vì thế gian này sẽ nhớ tới đệ.
Thanh Tân à.
Đệ sai rồi.
Thế gian này không nhớ cả ta lẫn đệ.
Nhưng đệ đừng buồn quá nhé.
Bởi vì đã có ta nhớ tới đệ.
Bởi vì ta vẫn đang nhớ tới đệ.
Hai tay Thanh Minh ôm lấy mặt, bờ vai hắn khẽ run run.
Lưu Lê Tuyết chầm chậm mở mắt nhìn bóng lưng của hắn, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đêm ấy, chỉ có tiếng côn trùng rả rích từ đâu vọng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro