707
#Hoasontaikhoi #chap707
Chapter 707. Ta phải kiểm tra mới được. (2)
Phụt!
Máu bắn ra tung tóe. Trước khi máu nóng kịp tràn ra sàn, con hung thú ấy đã lao vào túm lấy thân thể đang rơi xuống và quăng mạnh về phía sau. Rồi hắn ta lại vung kiếm một lần nữa mặc cho toàn thân đẫm máu.
Khuôn mặt của đám Thiết Mâu Bang đã chìm trong nỗi sợ hãi tột độ.
Xoẹt!
Vừa cảm thấy như có thứ gì đó xẹt qua, liền sau đó đã thấy đau nhói ở cổ. Theo bản năng, hắn nắm lấy cổ và cảm nhận có thứ gì đó nóng hổi trào ra. Hắn cố gắng bắt lấy tâm trí dần trở nên xa vời của mình.
Chỉ trong một cái chớp mắt, sức mạnh toàn thân rút khỏi cơ thể, và mọi thứ trước mắt đều trắng xóa. Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể hắn ta đổ gục xuống sàn, và tất cả những gì hắn có thể thấy là mặt đất nhuộm một màu đỏ sẫm của máu và tên kiếm tu mặc hắc y.
“Hự…Khục…”
Ngay tại thời điểm mất đi ý thức, bản năng đã khiến bàn tay hắn động đậy. Bàn tay đã bóp chặt lấy cổ đến mức trắng bệch, hắn run rẩy bóp chặt để ngăn máu ngừng chảy.
“Hộc…”
Bịch.
Cho dù hắn có không muốn thế nào đi nữa thì máu vẫn không ngừng chảy, cuối cùng ngã gục xuống. Nếu đã không cầm được máu cũng đồng nghĩa với việc tính mạng không còn giữ được.
Cằm hắn run bần bật. Lúc này, hắn đã bước một chân qua quỷ môn quan. Nhưng hắn vẫn chưa muốn đi.
Hắn cố gắng nhìn sang một bên. Tên kiếm tu kia cầm kiếm như đang nhảy múa, máu bắn ra tứ phía, nhưng nước mắt đã làm cho hắn không thể nhìn thấy rõ hơn được.
Đó là cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.
Phập!
“… ”
Thanh kiếm từ bên dưới đâm ngay vào sườn.
Hai mắt một bang đồ khác của Thiết Mâu Bang nhìn chăm chú vào thanh kiếm đã xuyên qua bên hông mình.
Máu từ cơ thể hắn chảy xuống lưỡi kiếm, đến cả bàn tay của kẻ cầm kiếm cũng ướt đẫm màu máu.
"Ngươi…”
Như có điều gì đó muốn nói, nhưng cơ thể hắn không trụ nổi nữa.
Phịch.
Hắn mất ý thức ngã xuống, và thanh kiếm được rút ra một cách dứt khoát. Thanh Minh vung kiếm, phủi sạch vết máu và ngẩng đầu lên.
Máu từ trên trán chảy xuống.
"Cút."
“… ”
“Nếu không tất cả đều phải chết."
Khi Thanh Minh tiến lên một bước, những người đang chặn phía trước mặt nhìn nhau và lùi lại phía sau. Những đôi mắt tràn ngập sự kinh hãi không ngừng tìm kiếm đường sống.
‘Ngăn tên đó lại?’
'Tên điên đó ư?'
Đúng là bọn chúng đã trải qua chiến trường đẫm máu, nhưng thanh kiếm của tên điên đó khác với bất kỳ môn phái nào chúng biết.
Đây không phải đơn giản là phô diễn thực lực mạnh mẽ.
Chúng chưa bao giờ thấy một kiếm tu nào tàn bạo và hung ác nhường này. Kiếm khí đổ xuống như thác, như cự long cắn lấy cổ bọn chúng không buông, như dòng nước siết cắt xé lồng ngực.
Làm thế nào mà bọn chúng có thể đấu lại với thanh kiếm như lưỡi hái tử thần đó đây?
Ai đó lắp bắp mở miệng như rên rỉ.
"A, đừng…”
“Chết mất…”
Khoảnh khắc nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng sắp thoát ra ngoài.
"Aaaaaah!"
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phía sau.
Bọn chúng lại nhìn thấy mũi Xích Thiết Mâu đã đâm vào ngực một người khác của Thiết Mâu Bang.
"Bất cứ kẻ nào rút lui sẽ chết dưới tay ta."
Phập.
Rút cây thiết mâu đâm xuyên qua lưng bang đồ, hắn ta nhìn chằm chằm vào mọi người với đôi mắt điên cuồng.
"Một! Kẻ địch chỉ có một! Nếu chúng ta hợp lúc thì hắn không thể nào địch lại được! Xông lên!"
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Phàn Dung. Môi hắn khẽ nhếch.
"Chỉ giỏi khua môi múa mép."
“… Cái gì?"
“Nếu ngươi đã tự tin như vậy, sao không tự mình bước ra. Đừng trốn sau lưng thủ hạ của mình rồi ở đó giả vờ là người khôn ngoan."
“…”
"Còn nữa…”
Thanh minh cười lạnh hỏi.
"Ai bảo ngươi ta chỉ có một mình?"
Chính ngay lúc đó.
Một cơn gió nhẹ muốn thổi qua, một thân ảnh màu đen xuất hiện giữa không trung nhảy vào đám đông hỗn loạn
"Hộc!"
Dù theo phản xạ, thiết mâu đã được đâm ra, nhưng người bay tới nhẹ nhàng đổi hướng để tránh nó dù đang ở trên không, rồi thuận theo thanh thiết mâu để lướt xuống.
Đồng thời.
Soạt.
Âm thanh phát ra như sượt qua tay áo, thanh kiếm cắt ngang không khí.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Cũng chính là nơi mà Thanh Minh đã nhắm tới.
Tuy không sâu nhưng chính xác hơn một chút, người vừa đến chém đúng vào những điểm trọng yếu của các bang đồ Thiết Mâu Bang khiến bọn chúng lần lượt phải hạ kiếm
Phịch. Phịch. Phịch.
Cùng lúc đó, những bang đồ xung quanh cũng đồng loạt ngã xuống.
"Phù."
Lưu Lê Tuyết thở một hơi ngắn và lặng lẽ nhìn xung quanh. Thu hết những biểu cảm kinh ngạc của đám bang đồ Thiết Mâu Bang vào trong mắt, đôi chân khẽ đổi hướng. Và ngay sau đó, nàng xuất hiện ngay trước mặt các bang đồ.
Xoẹt!
Thanh kiếm cắt qua vai và đùi. Những bước di chuyển nhanh đến không thấy bóng, lướt đến đâu, nơi đấy lại có tiếng la hét.
"Aaaaaah!"
Ngay lập tức, sơ hở xuất hiện.
Thậm chí nàng ta không phải là người duy nhất nhảy vào giữa cuộc chiến này.
"Hư aaaaaaaaaaa!"
Chiêu Kiệt hừng hực lao đến. Kiếm khí mang theo những cánh hoa mai nở rộ lao thẳng xuống đám người Thiết Mâu Bang.
Tiếng hét của Nhuận Tông lọt vào tai Chiêu Kiệt.
“Đừng vung kiếm liều lĩnh! Chúng ta không phải kẻ sát nhân máu lạnh đâu!”
"Đệ đã giảm bớt mấy thành công lực đi rồi đấy!"
Với đôi mắt đăm chiêu, Nhuận Tông lao vào và góp tay quét sạch đám Thiết Mâu Bang
‘Ta phải làm chuyện này!'
Nếu để thế này lâu thêm một chút nữa, tiểu tử đó có thể sẽ đồ sát tất cả một cách vô cùng tàn nhẫn. Và nếu tình hình ngày càng nghiêm trọng, không ai biết điều gì sẽ xảy ra!
"Tiểu Tiểu!"
"Vâng, sư huynh!"
Đường Tiểu Tiểu nhảy lên từ phía sau Nhuận Tông và phóng châm. Cây châm sắc bén xuyên qua cơ thể đám Thiết Mâu Bang một cách không thương tiếc.
"Aaaah!"
"Cái gì thế?"
"Khục!"
Không để vụt cơ hội, Nhuận Tông vung kiếm. Thanh kiếm của hắn vốn luôn rất lương thiện như chủ nhân nó, giờ đã sắc bén hơn trước.
Công kích dồn dập từ mọi hướng khiến đám Thiết Mâu Bang vốn đã rã rời ý chí chiến đấu nay lại càng tiến thoái lưỡng nan.
Thanh Minh cầm kiếm tiến lên, chuẩn bị cho cuộc chiến này một hồi kết.
"Đi đi."
Khi nghe thấy một giọng nói gần bên mình, Thanh Minh quay đầu nhìn lại.
Bạch Thiên đã đứng ngay sau lưng hắn lúc nào không hay.
“Ở đây giao cho bọn ta.”
“…”
“Tuy không biết có chuyện gì, Nhưng tiểu tử con đã gấp gáp đến mức này thì chắc chắn phải có lý do. Cứ đi đi. Đổi lại…”
Bạch Thiên nhìn thẳng vào mắt Thanh Minh và nói.
“Con đúng là một tiểu tử rắc rối. Không cần phải lo lắng gì hết, cứ thoải mái đi làm chuyện của mình đi."
Thanh Minh đờ đẫn nhìn Bạch Thiên mà không nói được lời nào, mấp máy môi.
“… Ăn nói cũng không tệ nhỉ."
"Vốn dĩ đã là vậy rồi."
"Ha…”
Thanh Minh lắc đầu và hít thở sâu.
"Ta đi một lát rồi về."
"Được."
"Đừng có để bị thương rồi khóc bù lu bù loa lên đấy."
"Con có phải sư thúc của ta đâu?"
"Chậc."
Thanh Minh bật lên cao. Ngay lúc đó, Bạch Thiên cũng đồng thời đâm kiếm ra làm bàn đạp cho hắn.
Soạt!
Thanh Minh dồn lực bay qua những kẻ chặn phía trước và rơi xuống đầu Hồng Mâu Nhất Thiểm
Thanh Minh cười lạnh, giơ kiếm lên, chém mạnh xuống đầu Phàn Dung. Đương lúc bối rối, hắn mới cầm thiết mâu lên đỡ đòn.
Rầm!
Bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi.
Quang cảnh tên điên kia chạm trán với bang chủ khiến bọn người Thiết Mâu Bang há hốc mồm kinh ngạc. Rồi một giọng nói vang lên.
"Này."
Bọn người Thiết Mâu Bang chợt quay đầu lại, bóng dáng Bạch Thiên đang từ từ nâng kiếm hiện rõ.
"Không có gì phải sợ cả. Ta sẽ không làm đến mức đó đâu. "
Bạch Thiên liếc nhìn Thanh Minh.
"Hự!"
Tay cầm thiết mâu run bần bật.
Cổ tay đã bị gãy, một cơn đau khủng khiếp ập đến. Bàn chân dường như cũng có thể gãy bất cứ lúc nào.
Mặt Phàn Dung nhăn nhó khủng khiếp, và mắt hằn lên tia máu.
Trong mắt hắn, hình ảnh Thanh Minh đang dồn lực không ngừng ấn kiếm xuống thiết mâu hiện lên rõ rệt.
Thật kỳ quái.
Ngoài từ đó thì hắn không tìm được từ nào khác để miêu tả khuôn mặt này. Đó không phải là khuôn mặt của một con hung thú đang đi săn sao?
“Vì ngươi không dám ra mặt.”
Thanh Minh mở miệng và nhẹ nhàng ấn kiếm xuống. Nhưng hắn lại hơi nâng người lên không trung.
Cùng lúc đó, chân của Thanh Minh đạp vào cây thiết mâu liên tiếp hai lần.
"Nên ta mới đến còn gì…"
Thình thịch!
Cánh tay của Phàn Dung giờ đã bị gãy và bị thanh thiết mâu cắm vào ngực.
Rắc!
Sau khi quay hai vòng trên không thì Thanh Minh đạp mạnh vào thanh thiết mâu đang cắm vào ngực hắn một cách không thương tiếc.
Ầm!
Cơ thể của Phàn Dung bay về phía sau và đâm liên tiếp vào các cột trong điện các.
Rắc! Răng rắc!
Những cây cột khổng lồ gãy ngay lập tức, và thi thể của Phàn Dung dính hẳn bên trong đó.
Ầm ầm.
Phần phía trước của điện các, nơi các cột bị gãy đổ, ngói và gỗ thì nhau đổ xuống. Thanh Minh bước đi về phía đại sảnh đang sụp đổ với thanh kiếm buông thõng xuống.
Lộp cộp! Lộp cộp.
Thanh Minh dừng lại trước đống đổ nát.
“…Cút ra đây."
"Hư khụ…”
Thịch!
Phàn Dung như một con lợn rừng bị đạp bắn lên phía trước, húc vào đống đổ nát của ngôi đền sụp đổ. Hắn thì thầm.
“Tên, tên khốn kiếp! Ta phải giết ngươi!”
Thế nhưng Thanh Minh lại không hề quan tâm tới hắn. Thanh Minh nhìn về căn phòng phía sau vẫn không một động tĩnh và lên tiếng.
“Cút ra đây ngay cho ta”
‘’Hừm!"
Sau đó, một giọng nói trầm thấp phát ra từ bên trong sảnh trước.
“Đúng là danh bất hư truyền nhỉ?”
"Tin đồn đến Bá Quân cũng phải cảm thán trước tài năng của hắn xem ra là sự thật rồi."
"Nhưng mà…thế này cũng quá ngạo mạn đi."
Hai thân ảnh bước ra khỏi điện các đã sập một nửa, đứng bên trái và bên phải của Phàn Dung nhìn về phía Thanh Minh
"Các ngươi là Vạn Nhân Phòng?"
Trước lời nói của Thanh Minh, hai người đồng thời gật đầu.
“Vừa hay. Ta có vài lời nhắn nhủ đến Bang chủ các ngươi.”
Thanh Minh nâng kiếm lên và nhắm vào hai người vừa bước ra.
"Nhưng xem ra chỉ cần gửi cho hắn đầu của hai ngươi là đủ."
"Ha ha ha."
Một trong hai kẻ kia lắc đầu và cười.
“Ngươi nghĩ gì mà lại…”
"Hai vị cứ ở yên đó!"
Phàn Dung hét lên.
“Tên khốn kiếp. Ngươi dám bẻ tay ta ư? Ta phải giết ngươi.”
“Bang chủ.…”
“Ta phải xé nát cái miệng của ngươi! Đồ chó chết!"
‘’Bang chủ…
“Ta sẽ lột da ngươi để làm đồ trang trí cho chén rượu của ta! Tên khốn kiếp nhà ngươi!! Ư aaaaaaaa!’’
Bốp!
Ngay lập tức, đầu của Phàn Dung quay cuồng.
Đó thực sự là một cảnh tượng kỳ lạ.
Đầu của con người làm sao xoay nguyên một vòng chứ? Thậm chí của đầu Phàn Dung còn xoay những hai vòng rồi mới dừng lại.
Đầu hắn hơi nghiêng, cái lưỡi thè ra,cổ vặn vẹo y hệt một bộ y phục bị xoắn chặt, đung đưa rồi ngoẹo sang một bên đầy bất lực.
“Chậc. Ngoan ngoãn từ đầu có phải tốt hơn không. "
Phịch
Hắn liếc nhìn Phàn Dung đã mất đi ý thức rồi đổ gục xuống.
“… Nếu giết chết tên này thì sẽ được nhận bao nhiêu và đi đâu để nhận nhỉ?”
“Những người còn lại sẽ tự lo liệu. Hơn nữa… Bây giờ đó không phải là vấn đề.”
"Không sai."
Hai kẻ nọ từ từ đến gần Thanh Minh.
“Đã bắt được cá lớn thì đừng quan tâm đến lũ tép riu nữa”.
"Phóng sinh?"
"Phải đảm bảo lo liệu ổn thoả đấy."
"Được thôi."
Nhìn thấy hai kẻ nọ đến gần trong khi trò chuyện, Thanh Minh giơ tay lên. Sau đó, bằng đầu ngón tay, hắn nhẹ nhàng đẩy khóe môi đang căng cứng của bản thân lên.
Cả hai nghiêng đầu vì hành động kỳ lạ đó.
"Là ý gì nhỉ?"
"Ồ, không có gì đâu. Có người nói ta là một kẻ chuyên gây rắc rối”.
“… ”
“Vậy nên hãy chuẩn bị tinh thần đi. Bởi vì bây giờ ta sẽ còn rắc rối hơn nữa. Nhất là…"
Đôi mắt của Thanh Minh bỗng bùng lên sát khí.
"Với đám khốn nạn Vạn Nhân Phòng các ngươi."
Không cần phải nhiều lời. Cả ba lao vào nhau như những hổ đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro