Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

526

Chapter 526. Không được cúi đầu. (1)
Xoẹt!
Thanh kiếm chém gãy xương sống, âm thanh kinh người vang lên.
Tên Giáo đồ Ma Giáo run rẩy từ từ ngã xuống cánh đồng tuyết.
“Th… Thiên Ma… Tái Lâm, Vạn Ma…”
Tên Giáo đồ Ma Giáo không kịp nói hết câu.
Cuối cùng, khi chắc chắn hắn đã tuyệt mệnh rồi, Bạch Thiên mới vẩy vẩy máu bám trên kiếm đi và thu kiếm lại.
Tuy đối thủ là Giáo đồ Ma Giáo, những kẻ không khác gì ác ma nhưng dù sao cũng là giết người, hắn không thể xem như chẳng có vấn đề gì được. Hơn nữa, khi đã tự xưng mình là Đạo sĩ thì lại càng không thể xem như không có gì được.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mặt lại, cầu nguyện cho linh hồn của tên Giáo đồ sẽ được siêu thoát, khi hắn định quay người đi thì.
Phập!
“Tên Ma Giáo bẩn thỉu này!”
Giọng nói vang lên khiến Bạch Thiên giật mình.
Các Cung đồ Băng Cung lao về phía thi thể của tên Giáo đồ Ma Giáo đã ngã xuống, vừa dùng kiếm đâm vào hắn vừa chửi bới.
Bạch Thiên cau mày, hắn đang định nói gì đó nhưng cuối cùng đành phải lắc đầu.
‘Có nói gì chắc bọn họ cũng chẳng nghe đâu.’
Trước khi tất cả Giáo đồ Ma Giáo bị đánh bại, đã có rất nhiều Cung đồ Băng Cung phải hy sinh. Bọn họ đã tận mắt chứng kiến đồng đội của mình chết thảm ra sao, chỉ với một vài câu nói thì không thể thuyết phục họ được. Chỉ có thể mong bọn họ đừng phẫn nộ quá mức mà thôi.

“Sư thúc.”
Đúng lúc đó, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, Lưu Lê Tuyết, Đường Tiểu Tiểu và cả Tuệ Nhiên cùng chạy về phía hắn.
Nhìn thấy bọn chúng bị thương khắp nơi, hắn lại một lần nữa nhận ra rằng trận chiến này khốc liệt như thế nào.
Nhuận Tông dẫn đầu hàng, hắn đưa tay lau những vết máu dính trên mặt rồi nói.
“Có vẻ như bọn chúng đã bị hạ gục hết rồi ạ.”
“Ừm.”
Bạch Thiên nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn xung quanh.
‘Thảm khốc thật.’
Từ lúc nào mà Băng Cung ngập tràn tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ bởi máu của các Cung đồ Băng Cung và đám Giáo đồ Ma Giáo rồi. Cứ nghĩ đến việc phần lớn máu ở đây là của các Cung đồ Băng Cung, hắn có thể hiểu được phần nào sự phẫn nộ mà vừa hắn nhìn thấy.
“Ma Giáo…”
Bạch Thiên cắn môi rồi nói tiếp.
“Đúng là những kẻ đáng sợ.”
“…Con cũng nghĩ vậy.”
Không chỉ Nhuận Tông, thậm chí cả Chiêu Kiệt, người mà ngày thường luôn tỏ ra rất hoạt bát cũng lắc đầu nguầy nguậy với vẻ mặt chán ghét.
Ai có thể phủ nhận được điều đó chứ? Ngay cả Bạch Thiên cũng đang phải cố gắng trấn tĩnh những ngón tay vẫn còn run rẩy của mình.
Đám Giáo đồ Ma Giáo có gì đó rất khác với những kẻ mà các môn đồ Hoa Sơn đã từng đối đầu từ trước tới giờ. Tâm địa độc ác và cuồng khí khủng khiếp đó của bọn chúng dường như vẫn còn đang đè nén cơ thể của họ.
“…Chúng ta đã quá xem nhẹ sự tồn tại của Ma Giáo rồi.”
Sự việc lần này đã khiến tất cả mọi người thấu hiểu tới tận xương tủy.
Rằng tại sao cái tên Ma Giáo lại tượng trưng cho sự chết chóc và nỗi khiếp sợ cho dù đã một trăm năm trôi qua.
“Nếu không có Thanh Minh, chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao nữa…”
Nghe Nhuận Tông nói vậy, Bạch Thiên lẳng lặng gật đầu.
Nếu Thanh Minh không đảo ngược hoàn toàn tình thế thì số người hy sinh sẽ không ngừng tăng lên. Mà không, có khi ngày hôm nay sẽ là dấu chấm hết cho lịch sử của Bắc Hải Băng Cung luôn không chừng.
Hắn đã làm được một việc rất tuyệt vời.
Nhưng đồng thời cũng để lại rất nhiều nghi vấn.
‘Rốt cuộc tại sao tiểu tử đó lại có thể làm được việc này một cách nhẹ nhàng như vậy? À không, quan trọng hơn là, làm sao hắn lại biết rõ về Ma Giáo như thế chứ?’
Giờ thì hắn cũng chẳng dám nhận là mình hiểu rất rõ về tiểu tử Thanh Minh nữa. Trải qua trận chiến lần này, hắn cũng phải nghi ngờ rằng liệu bản thân mình có thật sự hiểu thấu được gì hay chưa.
Bạch Thiên hướng mắt về phía tòa thành.
Đúng lúc Hàn Lý Minh và Nhữ Tư Côn đang đi tới, hắn chạm mắt với bọn họ.
Cả hai người mặt mũi trắng bệch cứ chần chần chừ chừ một lúc lâu. Có vẻ như họ cũng không dễ dàng mở lời. Bạch Thiên hoàn toàn hiểu được phản ứng đó của bọn họ. Trải qua chuyện như thế này, sao có thể dễ dàng mở lời được chứ?
Hàn Lý Minh không do dự nữa, ông ta cúi thật sâu làm thế bao quyền.
“Quý nhân… À không, vô cùng đa tạ sự giúp đỡ của Hoa Sơn phái. Bắc Hải Băng Cung đã nợ các vị một ân huệ rất lớn.”
Một lời cảm ơn vô cùng chân thành.
Ánh mắt của Bạch Thiên nhanh chóng hướng về phía Nhữ Tư Côn, người đang đứng phía sau Hàn Lý Minh. Vốn dĩ trong trường hợp này người nên lên tiếng phải là Nhữ Tư Côn mới đúng. Nhưng thực tế lão vẫn chỉ giữ im lặng và né tránh ánh mắt của hắn.
“Không cần phải cảm ơn đâu.”
Bạch Thiên kéo kéo ống tay áo xộc xệch, điều chỉnh trang phục của mình rồi hướng về phía Hàn Lý Minh nhẹ nhàng làm thế bao quyền để đáp lại.
“Với tư cách là đệ tử của Hoa Sơn, ngoài ra còn là võ giả theo đuổi sự trượng nghĩa, đây chỉ là việc mà dĩ nhiên chúng ta phải làm thôi.”
Giọng nói vô cùng chín chắn. Vì quá chín chắn nên còn có thể cảm nhận được một chút lạnh lùng, như thể hắn đang vạch rõ ranh giới vậy.
Hàn Lý Minh nhìn Bạch Thiên rồi bất giác nhắm chặt mắt lại.
Cứ nghĩ đến cuộc hội thoại về bọn Ma Giáo ngày hôm nay là ông ta lại muốn tìm một cái lỗ chuột để chui xuống ngay lập tức.
‘Nếu như bọn họ rời đi trước khi bọn Ma Giáo kéo đến thì sao?’
Nếu vậy thì có khi Hàn Lý Minh đã không thể tận mắt ngắm nhìn mặt trời mọc nữa rồi. Còn Băng Cung chắc chắn sẽ phải chịu sự công kích mà bọn họ không có khả năng đánh trả.
Rốt cuộc bọn họ phải bày tỏ tâm trạng gì khi được cứu giúp bởi những người mà họ đã cố gắng tìm cách đẩy đi bây giờ?
“…Ta chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.”
Hàn Lý Minh liên tục cúi đầu, gương mặt của Nhữ Tư Côn cũng dần dần đỏ lên. Dù gì thì lão cũng biết xấu hổ nên không thể tự nói ra được, nhưng nhìn thấy Hàn Lý Minh cúi đầu như thế này, lão cũng không thể tỏ ra thoải mái.
“Ta không biết Ma Giáo là những kẻ nguy hiểm như thế này. Trong thâm tâm ta cứ nghĩ là mình đã nắm rất rõ rồi, nhưng sự thật là ta chẳng biết gì cả. Tất cả là do ta quá ngu ngốc.”
Bạch Thiên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Nếu là ngày thường thì hắn đã tỏ ra khiêm tốn nói rằng chính Hoa Sơn cũng không biết Ma Giáo đáng sợ đến như vậy rồi. Nhưng cứ nghĩ tới việc mà bọn họ đã làm với Thanh Minh là hắn lại không thể nói ra lời đó được.
Bạch Thiên chỉ thấp giọng lẩm nhẩm Đạo kinh.
‘Đúng là khó thật.’
Dù mang thân phận Đạo sĩ nhưng hắn vẫn chưa thể nguôi cơn giận với bọn họ được, điều đó có nghĩa là hắn vẫn tu dưỡng chưa đủ.
Nhưng hắn cũng không có ý định gạt bỏ vẻ lạnh lùng của mình.
“Mặc dù Băng Cung đã rất thất lễ nhưng các vị đệ tử Hoa Sơn vẫn sẵn sàng giương cao kiếm vì Băng Cung, bọn ta thật không biết phải nói gì để thể hiện lòng biết ơn nữa.”
Hắn vừa nghe Hàn Lý Minh nói vừa im lặng nhìn xung quanh.
Các võ giả Băng Cung đứng vây quanh đang nhìn bọn họ với ánh mắt khác hẳn với trước đây. Ánh mắt cảnh giác xen lẫn lo sợ giờ đây đã trở thành ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng.
‘Tới bây giờ mới…’
Bạch Thiên không kìm được sự bức bối mà thở dài.
Dĩ nhiên hắn biết rất rõ giang hồ là nơi mà người ta phải chứng minh bản thân bằng sức mạnh. Nhưng hiện thực mà hắn đang tận mắt đối diện đây còn lạnh lùng hơn hắn nghĩ.
“…Trước tiên phải giải quyết mọi việc cái đã.”
Cuối cùng Bạch Thiên cũng không biết nên nói gì cho phải, hắn đành cố gắng kết thúc đoạn hội thoại như thế. Đúng lúc đó, một giọng nói điềm đạm vọng đến bên tai hắn.
“Sư huynh.”
“Ừ?”
“Đằng kia.”
Lưu Lê Tuyết hất cằm chỉ về phía tòa thành. Cổng thành mở ra, Thanh Minh từ trong đó bước ra ngoài.
“Thanh Minh…”
Vốn dĩ Bạch Thiên đang định nói ‘Thanh Minh, thì ra con vẫn bình an vô sự!’, nhưng chưa nói được nửa câu thì hắn đã phải cứng họng.
Vì hắn nhìn thấy hai tay của Thanh Minh đang nắm thứ gì đó lôi xềnh xệch ra ngoài.
‘Người hả?’
Không, là thi thể ư?
Không cần biết là cái gì,
Điều quan trọng không phải là chân tướng của thứ mà Thanh Minh đang kéo đi, mà là biểu cảm của hắn. Đến Bạch Thiên cũng có thể cảm nhận được hàn khí vô cùng lạnh lẽo trên gương mặt đó.
Cộp cộp. Cộp cộp.
Mỗi khi hắn chầm chậm di chuyển bước chân là các võ giả Băng Cung lại có cảm giác như bị khí thế đó đè ép, bọn họ gấp gáp đứng lùi sang hai bên.
Loạt soạt loạt soạt.
Hắn đi theo một đường thẳng, tiến đến gần các môn đồ Hoa Sơn.
Sau đó ném thi thể trong tay xuống dưới chân Nhữ Tư Côn.

Bịch! Bịch!
Nhữ Tư Côn hốt hoảng trợn trừng hai mắt.
“Đây, đây là…”
Hai thi thể không đầu nằm rải rác trên mặt đất.
“Đây, đây không phải là Trưởng lão của Băng Cung sao?”
Vì mất đầu nên không thể nhận biết chính xác được, nhưng nhìn sắc phục thì chắc chắn là Trưởng lão của Băng Cung.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn lại lôi thi thể đã bị chém mất đầu của Trưởng lão Băng Cung ra đây vậy?
Nhữ Tư Côn không nói được gì nữa, lão liên tục nhìn Thanh Minh và những thi thể. Gương mặt của lão dần dần tràn đầy nộ khí.
“Chuyện này rốt cuộc là…”
Lão không nhịn được nữa định gằn giọng nhưng ánh mắt bừng bừng sát khí rợn người khiếp đảm của Thanh Minh lại khiến lão im bặt.
“Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục.”
“……”
“Đó là di ngôn của bọn chúng.”
Hàn Lý Minh nhìn Thanh Minh bằng vẻ mặt không thể tin được.
“Ta tưởng là Băng Cung chỉ mục nát và suy tàn thôi, nhưng không ngờ Trưởng lão của Băng Cung cũng có thể trở thành tay sai của Ma Giáo đấy.”
Thanh Minh vừa nghiến răng vừa nói.
Nếu không phải vì những kẻ này thì đã không có chuyện tên khốn chấp pháp sứ giả tẩu thoát được rồi. Mọi sự phẫn nộ giờ đây đều trút lên đầu Nhữ Tư Côn và Hàn Lý Minh.
“Kh, không thể tin được.”
Nhữ Tư Côn lắp ba lắp bắp, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Dù bọn họ là thuộc hạ của Tuyết Xuyên Thượng nhưng… Nhưng dù gì cũng đường đường là Trưởng lão của Bắc Hải Băng Cung! Sao bọn họ có thể thông đồng với Ma Giáo chứ? Có gì đó hiểu lầm chăng…”
“Cứ liên thiên tiếp đi.”
Hai mắt Thanh Minh bừng bừng lửa giận.
“Cứ liên thiên tiếp đi rồi ta sẽ xé nát cái miệng đó của lão.”
“…Sao, sao lại vô lễ…”
“Đường đường là Trưởng lão của Băng Cung ư?”
Thanh Minh lạnh lùng bật cười khinh bỉ như thể hắn vừa nghe một câu chuyện đùa không thể nào vô duyên hơn vậy.
“Băng Cung ngay thẳng quá nhỉ? Thế Băng Cung đã làm ra chuyện gì đây?”
“……”
“Một lũ ngu si…”
Thanh Minh nắm chặt thanh kiếm. Nhữ Tư Côn thấy vậy thì bất giác lùi về phía sau.
Ở đây có ai là chưa được nhìn thấy cảnh giới võ công của Thanh Minh chứ?
Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hắn rút thanh kiếm đó đã là quá rõ ràng rồi mà.
Nhữ Tư Côn tái mặt, lão hét lên.
“Giờ ngươi đang định gây áp lực cho Băng Cung bởi một việc chưa được xác thực đấy à? Đây là ý của Hoa Sơn sao?”
Ánh mắt của lão hướng về phía Bạch Thiên chứ không phải Thanh Minh. Như thể lão đang cầu xin Bạch Thiên hãy cản Thanh Minh lại.
Nhưng Bạch Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào lão bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Ch, chuyện gì đây chứ?”
Nhữ Tư Côn bị dồn vào đường cùng, lão quay qua nhìn các Cung đồ Băng Cung.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Các ngươi không thấy ngoại nhân đang muốn sử dụng vũ lực chèn ép các Trưởng lão Băng Cung hả? Mau ngăn hắn lại ngay lập tức…”
“Trưởng lão!”
Hàn Lý Minh không nhịn được nữa, hắn dữ tợn hét lớn.
“Ông đừng ăn nói tùy tiện như thế! Trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa!”
“……”
Nhữ Tư Côn tái mặt lùi về phía sau.
Thanh Minh vừa nhìn lão vừa nghiến răng.
“Không. Ta cho phép lão tiếp tục liên thiên đi mà.”
“…Kh, không thể nào như vậy được. Không lý nào bọn họ lại thông đồng với Ma Giáo được!”
Lão gằng giọng cương quyết.
Tuyết Xuyên Thượng bắt tay với Ma Giáo là sự thật, nhưng sự bắt tay đó gần giống như một ‘thỏa thuận’ để duy trì khoảng cách hơn. Vậy nên sau khi loại bỏ Tuyết Xuyên Thượng, bọn họ có thể phân định rạch ròi ranh giới với Ma Giáo rồi.
Nhưng các Trưởng lão của Băng Cung lại chấp nhận hy sinh để bao che cho Ma Giáo như thế này thì không còn lời nào để biện minh được nữa.
Phải phủ nhận. Tuyệt đối không được thừa nhận chuyện này. Nếu mọi chuyện cứ rối rắm như thế này thì…
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói như sét đánh giữa trời quang vọng đến bên tai lão.
“Trưởng lão lùi lại đi.”
Nhữ Tư Côn há hốc mồm quay ngoắt đầu lại.
Cung chủ Băng Cung, Tuyết Duy Bạch đang bước về phía lão.
Gương mặt thất sắc như thể hắn đã phải chịu đựng rất nhiều cú sốc trong trận chiến này, nhưng khuôn miệng của hắn lại rất giống với phụ thân, khiến người khác có cảm giác rất kiên định.
“Nhữ Trưởng lão không cần phải phủ nhận đâu. Vì chính mắt ta đã chứng kiến tất cả rồi.”
“C, Cung chủ?”
“Chính mắt ta đã nhìn thấy rất rõ ràng, bọn họ bao che cho Ma Giáo, tấn công Thanh Minh đạo trưởng.”
“Cung chủ!”
Nhữ Tư Côn la hét ầm ĩ.
“Ngài đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc ngài đã nhìn thấy những gì? Cung chủ có biết mình đang nói gì không vậy?”
Rồi lão bắt đầu tuôn ra những lời nói mất kiểm soát.
“Cũng có thể là Cung chủ nhìn nhầm mà?! Ngài, ngài phải chịu nhiều đả kích như thế này nên…”
“Ngừng lại đi!”
Tuyết Duy Bạch cắn chặt môi nhìn Nhữ Tư Côn.
“Nếu Trưởng lão xem ta là Cung chủ thật sự, thì trước mặt nhiều người như thế này, Trưởng lão không thể phủ nhận, nói rằng những điều mà ta tận mắt nhìn thấy là hiểu lầm được!”
“C, Cung chủ…”
Nét mặt của Tuyết Duy Bạch đã trở nên lạnh lùng từ lúc nào.
“Trước đây Thanh Minh đạo trưởng đã từng nói với ta rằng, lý do mà Băng Cung trở thành thế này không phải do Ma Giáo, mà là do những người như các Trưởng lão đấy.”
“……”
“Giờ ta đã hiểu được lời nói đó có nghĩa là gì rồi. Nhìn thấy kẻ thù là bỏ chạy! Chỉ lo che giấu khuyết điểm của bản thân mà không biết tự suy xét lại chính mình! Quay đầu không đối mặt với nguy cơ chỉ vì an nguy nhất thời!”
Giọng của Tuyết Duy Bạch vang lên giữa không gian tĩnh mịch, nghe vừa giống như đang la hét cùng vừa giống như đang nghẹn ngào.
“Đây chính là hiện thực của Băng Cung sao?”
Hàn Lý Minh nhắm nghiền mắt, hai hàng lông mày run run.
Nếu là trước khi Ma Giáo tấn công thì ông ta22331 sẽ phủ nhận và phản bác. Thậm chí là sẽ tìm cách biện minh.
Nhưng hiện thực mà hôm nay ông ta nhìn thấy quả thật là rất khác. Từ lúc nào mà bọn họ đã đánh mất linh hồn của Băng Cung, lãng quên đi những thứ lẽ ra không được quên lãng.
Tuyết Duy Bạch quay đầu đối diện với Thanh Minh.
“Thanh Minh đạo trưởng.”
“……”
“Đạo trưởng nói bọn chúng thu thập Băng tinh với âm mưu hồi sinh Thiên Ma có đúng không?”
“Phải.”
Tuyết Duy Bạch gật đầu trước câu trả lời ngắn gọn của Thanh Minh.
“Với tư cách là Cung chủ Băng Cung, ta sẽ dẫn dắt Bắc Hải Băng Cung chiến đấu với Ma Giáo.”
Rồi hắn từ từ quỳ xuống trước mặt Thanh Minh. Tiếng xì xầm bắt đầu rộ lên như lửa cháy trên đồng.
“C, Cung chủ!”
“Sao ngài ấy lại…”
“Ồn ào quá!”
Nhưng Tuyết Duy Bạch vừa lớn giọng hét lên là xung quanh lại trở nên im lặng. Tuyết Duy Bạch nhìn tất cả mọi người với gương mặt tràn đầy khí phách, trông không giống một hài tử chút nào, rồi hắn lại nhìn Thanh Minh mà nói.
“…Nhưng chỉ với sức mạnh của Băng Cung thôi thì vẫn chưa đủ. Xin hãy cho ta mượn sức mạnh của Hoa Sơn phái. Vì Băng Cung… À không, vì Bắc Hải, ta nhất định phải dẹp sạch bọn chúng. Dù bọn chúng đang toan tính chuyện gì đi chăng nữa nhưng nếu cứ như thế này thì Bắc Hải chắc chắn sẽ sớm chìm trong huyết hải. Vậy nên xin đạo trưởng hãy giúp Bắc Hải! Nhất định phải giúp Bắc Hải!”
Rồi hắn liền cúi đầu như thể muốn dập cả trán vào nền đất. Mà không, hắn mới định dập đầu thôi.
Cơ thể của hắn bỗng dưng lơ lửng trên không trung.
“……”
Thanh Minh đã nắm vào gáy của Tuyết Duy Bạch từ lúc nào, hắn xách Tuyết Duy Bạch lủng lẳng lên không trung.
“Th, Thanh Minh đạo trưởng?”
“Cái đám người lớn chẳng chín chắn gì cả, để một tiểu tử phải vất vả như thế này đây.”
Thanh Minh đặt Tuyết Duy Bạch xuống đất, rồi hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn thiên không.
‘Đúng là lộn xộn.’
Ruột gan của hắn lộn hết cả lên.
Không phải vì hắn để chấp pháp sứ giả chạy thoát, cũng không phải vì hắn đã chứng kiến sự mục nát của Băng Cung.
Mà là vì hắn dường như đã được tận mắt chứng kiến các môn đồ nhỏ tuổi của Hoa Sơn khi mất đi Thanh Tử bối và Minh Tử bối đã phải đối mặt với sự xâm lược của Ma Giáo như thế nào.
Có lẽ Hoa Sơn ngày đó cũng đã khẩn thiết cầu xin như Tuyết Duy Bạch bây giờ. Cầu xin những người mà họ tin tưởng, những người mà họ trông cậy nhất. Trong lòng của họ vẫn nuôi hy vọng và niềm tin như thế.
Nhưng không có ai trong thiên hạ đồng ý đưa tay ra giúp đỡ Hoa Sơn ngày đó cả.
Không một ai.
“…Không được cúi đầu.”
“Hả?”
Thanh Minh siết chặt nắm đấm.
“Dù ngươi không nhờ vả như thế này thì ta cũng đã có ý định đó rồi.”
Thanh Minh quay đầu nhìn Bạch Thiên.
Bạch Thiên chép miệng, dường như hắn định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ thở ra một hơi.
“…Ta biết rồi, cái tên tiểu tử khốn kiếp này.”
Vừa được Bạch Thiên cho phép, ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn cũng sáng lên như thể bọn họ hoàn toàn hiểu được tấm lòng của Thanh Minh.
“Thật ra nếu cứ bỏ đi như vậy thì ta cũng thấy hơi day dứt.”
Nhuận Tông kiên định nói.
“Cứ như là đang bỏ chạy vậy, xấu hổ lắm.”
Chiêu Kiệt vừa cười vừa nói thêm.
“Trừng phạt.”
“Lưu sư thúc nói bọn Ma Giáo nhất định phải bị trừng phạt.!”
“…Tiểu Tiểu. Không cần giải thích thì mọi người cũng hiểu mà.”
“A di đà Phật.”
Tuệ Nhiên vừa niệm Phật vừa gật đầu.
“Tiểu tăng đã nghĩ chắc chắn Thanh Minh thí chủ sẽ nói như vậy mà.”

Khóe môi hắn thấp thoáng một nụ cười. Hắn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt đầy tin tưởng.
Giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Xét theo khía cạnh nào đó thì đây đúng là hành động dại dột và ngu ngốc. Nếu đối đầu với Ma Giáo rồi bỏ mạng ở nơi Bắc Hải xa xôi này thì có ai trên thế gian sẽ tán dương sự hy sinh đó của bọn họ không chứ?
Dù có rời khỏi đây thì cũng không có ai chỉ trích bọn họ cả.
Mà không, nếu nghĩ theo cách bình thường thì ngay lập tức quay về Trung Nguyên chính là một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn. Tất cả mọi người ở đây điều biết rất rõ sự thật đó.
Nhưng mà.
Không ai có ý định làm theo ‘lựa chọn đúng đắn’ đó cả.
“Ta chấp nhập lời thỉnh cầu của Cung chủ Bắc Hải Băng Cung.”
Bạch Thiên nói với vẻ mặt kiên định.
“Hoa Sơn và Thiếu Lâm sẽ giúp sức tiêu diệt Ma Giáo.”
Không tính toán đến lý và lợi trong mỗi hành động, cứ đi theo mách bảo của trái tim.
Thế gian gọi đó là Hiệp Nghĩa
#Hoasontaikhoi chap 526

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro