Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

524

Chapter 524. Từ giờ, hãy nhắc cho chúng nhớ. (4)

Kengggg!
Thanh kiếm mạnh mẽ giáng xuống và bàn tay nhuốm màu đen kịt vướng vào nhau giữa hư không.
Ám Hương Mai Hoa Kiếm làm từ Vạn Niên Hàn Thiết bị bẻ cong, căng như thể sắp gãy. Mũi kiếm rung bần bật như thể chứng minh hiện tại có bao nhiêu sức mạnh khủng khiếp đang đè nén lên nó.
Xoẹt! Xoẹtttt!
Kiếm khí tỏa ra cứ như vậy cắt xuống bàn tay của Chấp Pháp Sứ Giả. Những mẩu thịt nát vụn như bột rơi lác đác xuống dưới.
“Tên khốn khiếp nhà ngươi!”
Chấp Pháp Sứ Giả méo mó mặt mày tung ra một chưởng lực từ bàn tay đối diện. Chưởng lực lúc đầu như gợn sóng đen ngòm tập hợp thành dòng xoáy lớn rồi dữ dội lao về hướng Thanh Minh.
Chân mày Thanh Minh giật giật giây lát. Ngay sau đó, tay trái không cầm kiếm của hắn xòe ra.
Từ đầu ngón tay vung lên nhẹ nhàng, chưởng lực đỏ thẫm bắn ra va chạm chính diện với chưởng lực của Chấp Pháp Sử giả đang bay tới.
Ầmmmmm!
Cùng với âm thanh chói tai vang lên, tàn dư của chưởng kình bắn ra tứ phía.
Chấp Pháp Sứ giả cắn chặt môi rồi nhếch miệng cười. Có vẻ như hắn đã dự liệu được đòn tấn công mãnh liệt cỡ đó.
Nhưng ngay lúc đó.
Xoẹtttttt!
Chấp Pháp Sứ Giả hoảng hốt, vội vàng bẻ cổ nhìn ra sau..
Giữa những tàn dư của chưởng kình phát nổ vừa nãy, chưởng lực xanh thẫm mang hình thái khác biệt hoàn toàn với cái Thanh Minh đã chưởng ra trước đó, bất ngờ xuất hiện và lướt qua ngay trước mặt hắn.
‘Thần, thần tốc…’
Hự!
Trước khi lão kịp suy nghĩ xong thì chưởng kình liên tục được xuất ra tấn công tới tấp vào va62201i lão.
“TÊN KHỐN KHIẾPPPPPP!”
Ngay khi cơn đau đớn lan ra từ vai truyền đến khắp cơ thể, Chấp Pháp Sứ Giả phẫn nộ mắt đỏ bừng bừng, gương mặt méo mó, rồi vung bàn tay nhuốm màu đen kịt lên như vũ bão.
Đó là sức mạnh và tốc độ khủng khiếp.
Nếu như bị cuốn vào đó tưởng chừng như nhục thể sẽ bị nghiền nát thê thảm đến mức không còn lại một miếng thịt nào.
Nhưng Thanh Minh thậm chí vẫn không chút dao động.
Thanh kiếm mang theo kiếm khí đỏ thẫm mãnh liệt đâm vào giữa chưởng lực hệt như bánh xe ngựa đang quay tròn với tốc độ cực đại.
Keng! Kengg! Keng! Keng!
Mặc dù đang di chuyển với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó theo dõi được, nhưng Thanh Minh vẫn nhắm tới cổ tay của Chấp Pháp Sứ giả mà liên tục đâm kiếm tới.
Bàn chân thư thái nới rộng khoảng cách với đối thủ, hạ thấp tư thế duy trì cơ thể ổn định.
Đôi vai nhẹ đến hoàn hảo, và thanh kiếm trong tay cũng được vung lên hết sức nhẹ nhàng, thoải mái.
Giống như lý tưởng mà kiếm pháp của Hoa Sơn truy cầu.
Và.
Đôi mắt sắc lạnh vô cảm của Thanh Minh nhìn chăm chú rồi đâm xuyên chính xác qua đòn công kích của Chấp Pháp Sứ Giả.
Ở giữa cơn vũ bão dữ dội của chưởng lực, Thanh Minh nhìn thấy sơ hở mảnh như sợi chỉ từ đối thủ và cứ thế đâm thẳng kiếm tới trước không chút do dự.
Kenggggg!
“Ngươi…!”
Chấp Pháp Sứ Giả vô thức cắn chặt môi.
Thanh kiếm đó đã khéo léo tránh bàn tay đen kịt ma khí của hắn mà liên tục đâm, nhắm đến cổ tay của hắn ta.
Nhục thể cứng chắc như thép được bao bọc bởi hộ thân ma khí cuối cùng lại bị đâm sâu như bùn đất, máu ròng ròng phun ra chảy xuống nền đá.
‘Rốt cuộc tên khốn đó…’
Không thể tin được.
Rốt cuộc làm thế nào mà một con người lại có thể đâm kiếm một cách điêu luyện, thuần thục đến như vậy vào giữa chưởng lực đang tuôn trào như vũ bão của hắn chứ?
Sơ hở ư? Hắn đã lơ là ư?
Dĩ nhiên sẽ tồn tại sơ hở. Vì không lý nào võ công của hắn có thể hoàn mỹ như vậy.
Nhưng việc đâm kiếm chính xác vào kẽ hở đó lại là vấn đề hoàn toàn khác biệt.
Sự gan dạ có thể đâm kiếm chính xác vào bên trong cơn lốc xoáy chưởng lực tưởng chừng như chỉ cần chạm vào thôi là nhục thể sẽ bị nghiền nát đến không còn mẩu thịt.
Và trong lúc đó nếu không có sự điềm tĩnh kiểm soát mũi kiếm một cách hoàn hảo thì đó cũng là việc bất khả thi.
Đâu chỉ có vậy?
Rõ ràng mới cách đây không lâu hắn đã đồng thời thích phóng ra hai loại chưởng kình.
Cho dù đó có được gọi là chưởng pháp của một môn phái thì cả cách vận dụng và tính chất của nó cũng quá đỗi đối lập đi.
Thế nhưng trong nháy mắt hắn lại có thể chuyển từ chưởng lực này sang chưởng lực khác rồi sau đó phóng ra liên tục như vậy? Đây là thần kỳ mà đến Chấp Pháp Sứ Giả hắn cũng không dám cả gan nghĩ đến.
Thậm chí trong lúc đó, tên khốn khiếp này còn thi triển cả kiếm pháp tinh xảo đến hoàn mỹ, thâm sâu đến khiếp sợ.
Nếu tên tiểu tử đó không phải là đệ tử Võ Đang đã tu luyện Lưỡng Nghi Thần Công, chia tâm tính thành hai nửa khác nhau, thì chuyện này làm sao lại xảy ra chứ?
“Khựcccc!”
Chấp Pháp Sứ Giả hét lớn bởi cơn đau đớn truyền đến từ cổ tay bị thanh kiếm đâm vào rồi cắt đến tận xương. Và ngay lập tức chưởng kình mà hắn đánh ra bắt đầu phủ kín toàn thân của Thanh Minh.
Xoẹtttt!
Nhưng vào lúc đó, Thanh Minh đã nhẹ nhàng vung thanh kiếm trong tay rồi đánh liên tục vào chưởng kình đang lao đến bản thân.
Kiếm diện đẩy nhẹ vào một bên của chưởng kình, rồi phương hướng của chưởng kình thay đổi từng chút từng chút một sau đó bị đảo hướng cứ như thế suýt sao lướt qua cơ thể Thanh Minh trong đường tơ kẽ tóc.
Ầmmmmmm!
Chưởng kình rơi xuống sau lưng Thanh Minh phá hủy mặt đất rồi liên tục vang lên tiếng nổ lớn chói tai. Trong cơn bão thổi ngược đến, Thanh Minh bay vút lên không trung. Nhưng đồng tử của hắn vẫn chùng xuống lạnh lẽo.
Chấp Pháp Sứ Giả chứng kiến một màn kinh thiên đó không khỏi thảng thốt, ngạc nhiên.
Tất nhiên hắn đã ngạc nhiên vì Thanh Minh trong nháy mắt lại có thể đổi hướng di chuyển của chưởng kình khủng khiếp đó. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn hết là sự thật trong suốt quá trình đó, Thanh Minh chưa từng một lần để lộ khí sắc bất định nào cả.
‘Rốt cuộc thì tên khốn đó là thứ quái quỷ gì chứ?’
Làm sao có thể bình tĩnh được đến như vậy?
Nếu không phải là lão giang hồ đã lăn lộn trên giang hồ trăm năm, hay chiến quỷ đã sống sót trên chiến  trường đẫm máu hàng chục năm, thì chuyện này không phải quá bất khả năng sao?
Thế nhưng bây giờ hắn lại đang chứng kiến sự điềm tĩnh đến mức vô lý đó ở tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này sao.
‘...Phải trừ khử nó.’
Nhất định. Bằng mọi giá.
Nếu cứ để tên tiểu tử đó tự tung tự tác như vậy, rõ ràng đến một ngày nào đó hắn sẽ trở thành một cường giả đứng đầu giang hồ, trở thành mối hiểm họa lớn đối với Ma giáo.
“Bây giờ thì ta đã hiểu…ngươi chính là kẻ giết chết Tuyết Xuyên Thượng.”
Chấp Pháp Sứ Giả  nheo mắt, khẽ lẩm bẩm.
Việc kẻ gọi là Nhữ Tư Côn gì đó và cái đám người không làm nên trò trống gì bên cạnh hắn đối đầu với Tuyết Xuyên Thượng là chuyện bất khả năng.
Hắn đã luôn nghi hoặc và suy nghĩ như vậy suốt thời gian qua, nhưng sự tồn tại của tên khốn này dường như đã giải đáp hết thảy những nghi vấn của hắn.
“Ngươi sẽ bỏ mạng tại chính nơi này. Tuyệt đối không thể để ngươi sống sót quay trở về.”
“A, ngươi chắc chứ?”
Ngay khi Chấp Pháp sứ giả hạ giọng rùng rợn nói thì Thanh Minh bật cười, vung nhẹ thanh kiếm trong tay.
“Đám rác rưởi Ma giáo các ngươi từ khi nào lại lắm lời vậy hả? Lông bông chơi đùa thoải mái trên mảnh đất Bắc hải này quá nên mất bớt sự tàn nhẫn độc ác rồi nhỉ.”
“....Ngươi nói cái gì?”
“Ngậm cái mồm ầm ĩ đó lại rồi xông vào đi, làm ơn đấy.”
Ánh mắt Chấp Pháp Sứ Giả tràn đầy sự phẫn nộ, bắt đầu đỏ bừng bừng lên.
“Tên khốn khiếp nhà ngươi…!”
Một phía khác các môn đồ Hoa Sơn nãy giờ vẫn theo dõi trận đấu ở phía sau lại mỉm cười rạng rỡ.
“Đúng chất Thanh Minh quá nhỉ.”
“Trong hoàn cảnh đó mà còn mở miệng trêu đùa đối thủ thế kia thì rõ ràng là tên khốn Thanh Minh rồi.”
“Chậc…bản tính con người đi đâu rồi không biết.”
Nhưng khác với lời nói trêu đùa đó là tiếng thở phào phát ra từ miệng họ. Bọn họ đã rất căng thẳng trong suốt thời gian qua vì lo lắng dõi theo bóng lưng của tên tiểu tử Thanh Minh đó, bây giờ cuối cùng thần kinh cũng được thả lỏng đôi phần.
Lúc đó, Nhuận Tông lặng lẽ theo dõi Thanh Minh nãy giờ cau mày khó hiểu.
“Nhưng mà, sư thúc.”
“Hửm?’
“...Không phải tên gọi là Chấp Pháp Sứ Giả đó nhìn thôi cũng thấy mạnh hơn Tuyết Xuyên Thượng sao ạ?”
“Không chỉ mạnh hơn một phần.”
Ít nhất cũng phải mạnh hơn gấp mấy lần.
“...Nhưng tiểu tử Thanh Minh lại có vẻ thoải mái hơn so với khi đó nhiều. Hiệu lực của linh đan mà Băng Cung đưa vượt trội đến vậy sao ạ?”
“Lý nào lại như vậy”
Bạch Thiên dứt khoát lắc đầu.
Bọn họ cũng đã thử trải nghiệm đủ hiệu nghiệm của linh đan, nhưng không đời nào lại có chuyện con người chỉ ăn mỗi một viên linh đan rồi có thể mạnh lên nhanh chóng như vậy. Ngay từ đầu linh đan vốn chỉ là thứ tăng cường nội công của võ giả, chứ không phải là thứ nâng cao cảnh giới võ công của võ giả.
“A di đà Phật.”
Câu trả lời bất ngờ từ Tuệ Nhiên vang lên.
“Bởi vì chúng ta an toàn.”
“Hửm?”
Nhìn thấy Nhuận Tông quay đầu nhìn về phía mình, Tuệ Nhiên mở miệng với gương mặt chắc chắn.
“Nếu Thanh Minh thí chủ định đối phó với Tuyết Cung chủ một cách từ từ chậm rãi thì không khó để trấn áp Cung chủ mà không bị thương. Nhưng nếu làm như vậy thì một vài người trong chúng ta đang bị bao vây bởi các trưởng lão và cung đồ của Băng Cung có thể đã chết hoặc bị trọng thương.”
Và người của Bắc Hải mà Nhữ Tư Côn dẫn dắt quả nhiên đã bị trọng thương.
“Vì vậy lúc đó dù có bị thương thì Thanh Minh thí chủ cũng muốn nhanh chóng phân định thắng thua với Tuyết Xuyên Thượng và kết thúc trận chiến. Tuy nhiên bây giờ không nhất thiết phải như vậy. Nên Thanh Minh thí chủ chỉ cần từ từ dồn ép đối phương cũng được.”
Trong đôi mắt của Tuệ Nhiên đột nhiên ánh lên tia hàn quang kỳ lạ.
‘Ra là thiên biến vạn hóa sao.’
Mỗi khoảnh khắc đều tìm ra con đường tốt nhất, rồi hạ gục đối thủ bằng phương pháp hoàn hảo nhất. Đây là lời nói vô cùng lý tưởng, nhưng vì nó quá đỗi lý tưởng nên không ai trên thế gian này có thể thực hiện nó một cách trọn vẹn được.
Bởi vì con đường mà mỗi người có thể lựa chọn để bước tiếp có tới hàng vạn, nhưng việc con người có thể làm lại sớm đã được quyết định.
Đây là việc chỉ có Thanh Minh mới có thể làm được.
Nếu quyết tâm thì có thể lao đến dồn ép đối thủ một cách vội vã, hoặc có thể thoải mái mà trêu đùa đối thủ.
Tâm bất động đạt đến cực hạn và sự quá khích đến nổi da gà. Ai có thể đồng thời đạt được năng lực quyết đoán và hành động hoàn mỹ như vậy chứ?
‘Đó không phải vấn đề kiếm pháp mạnh mẽ.’
Cơ thể Tuệ Nhiên khẽ run lên.
Lý do hắn theo Thanh Minh đến Hoa Sơn, bây giờ có thể nhìn thấy một cách rõ ràng và hoàn hảo ở đó.
Đó không phải là do kiếm pháp mạnh.
Mà là con người quá đỗi mạnh mẽ.
Nếu Thanh Minh chỉ cao hơn hắn về cảnh giới võ công thì Tuệ Nhiên đã lựa chọn con đường tự rèn luyện mài giũa bản thân, chứ không nhất thiết phải nghĩ đến việc khăng khăng bám theo Thanh Minh như vậy.
Tuy nhiên sự mạnh mẽ của con người không phải việc mà một mình hắn có thể đạt được.
Ánh mắt đang theo dõi Thanh Minh của Tuệ Nhiên trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“A di đà Phật. Vì Thanh Minh thí chủ vốn đã là người như vậy rồi.”
Ngay khoảnh khắc  đó.
“Ngươi làm cái quái quỷ gì đấy? Này, ngủ rồi hả? ta đã bảo là xông lên đi mà kb fb ad le thanh chu, thứ ngu si đần độn này. Ngươi tính ‘cất giấu’ chưởng lực để dành đào mộ cho mình à? Chắc gì đã giữ được cái thi thể lành lặn mà lo bò trắng răng hả?”
“......”
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn thấy Thanh Minh đang làm ầm ĩ bên đó đều đồng loạt quay lại nhìn Tuệ Nhiên.
Nhận lấy ánh mắt đầy hàm ý đó, Tuệ Nhiên vô thức nhắm nghiền mắt lại.
“....A di đà Phật.”
Tuy nhiên bất chấp sự khiêu khích của Thanh Minh, Ánh mắt của Chấp Pháp Sứ Giả đã thận trọng hơn đôi chút.
Hắn có thể nhắm mắt làm ngơ với sự khiêu khích nông cạn đó của đối thủ. Nhưng không thể làm ngơ với thanh kiếm trong tay tiểu tử đó.
Đó không phải là người lão có thể đối phó qua loa đại khái. Kiếm pháp tinh xảo và tư thế vững chắc, tâm bất động đến mức khó tin, tất cả những điều đó rõ ràng đã vượt quá tiêu chuẩn thông thường.
‘Hắn quả nhiên không phải là người mà Tuyết Xuyên Thượng có thể đối phó được.’
Nhìn bề ngoài thì Tuyết Xuyên Thượng sẽ trông mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Vì dù là nội công hay sức mạnh của hắn chắc chắn đều có ưu thế hơn kẻ tên Thanh Minh đó. Nhưng theo như Chấp Pháp Sử Giả nhìn thấy thì dù Tuyết Xuyên Thượng có đấu với Thanh Minh cả ngàn hiệp thì cũng không thể thắng dù chỉ một lần.
Giống như là sự cách biệt hai mặt của một tờ giấy.
Và…
‘Nội công của hắn.’
Đó là chuyện hắn không tài nào hiểu được, ma khí vốn sẽ cắn nuốt nội công của đối thủ, nhưng mỗi khi xung đột với nội công của tên đó lại rùng mình mà bị đẩy dạt ra.
Giống hệt như gặp phải thiên địch của chúng vậy.
Lần đầu tiên trải qua hiện tượng kì lạ như vậy càng khiến Chấp Pháp Sứ Giả hắn phải thận trọng hơn nữa.
Tuy nhiên….
Vùuuuuuuu.
Ma khí quay cuồng khắp toàn thân Chấp Pháp Sứ giả. Từ mắt của hắn, huyết quang nồng đậm tỏa ra.
‘Ta sẽ thí cho ngươi một cánh tay.’
Nhưng thay vào đó ta sẽ lấy mạng sống và cả băng tinh từ ngươi.
“KHƯ AAAAA!”
Lão gào lên như một con mãnh thú rồi cuồng bạo lao nhanh về hướng Thanh Minh.
Tốc độ đó thật sự quá khủng khiếp. Giống như một tia hắc quang vụt ngang qua lãnh địa trắng toát.
Thanh Minh hơi nheo mắt lại.
‘Chậc……không dễ dụ như ta nghĩ nhỉ?’
Chiến thuật đã thay đổi.
Chấp Pháp Sứ Giả đã nhận ra không thể trở thành đối thủ với Thanh Minh về sự tinh thuần trên phương diện võ công nên quyết định đè bẹp Thanh Minh bằng tốc độ, sức mạnh và cả sức phá hủy kinh nhân.
Thay vì từ bỏ chiến thắng hoàn mỹ, Thanh Minh cảm nhận được tên đó đã quyết tâm nhất định sẽ giết chết đối phương dù cho có trọng thương đi nữa.
“Phải như vậy chứ.”
Thanh Minh bật cười toe toét lộ cả răng.
“Như vậy thì mới là lũ khốn kiếp Ma giáo chứ!”
Kítttttttt!
Ám Hương Mai Hoa Kiếm cào xuống nền tạo nên âm thanh thô ráp chói tai.
Uỳnhhh!
Thanh Minh dồn sức đạp mạnh xuống đất rồi xông tới Chấp Pháp Sứ Giả đang lao về phía bản thân.
Hoa mai đỏ thẫm bắt đầu nở rộ ở mũi kiếm của hắn.
Ngay sau đó chiêu thức Mai Hoa Bích trong Thất Mai Kiếm được thi triển vài lần liên tiếp chồng chéo lên nhau.
Bức tường hệt như tấm lưới được đan nên từ hoa mai xếp chồng lên nhau hàng chục lớp trong nháy mắt, cứ như thế tạo nên bức tường kiếm khí vững chắc vô cùng.
Thế nhưng.
Ầmmmmmm!
Chấp Pháp Sứ Giả vẫn không chút do dự mà lao cả cơ thể vào mai hoa bích Thanh Minh đã tạo nên.
Xoẹttttttt! Xoẹttttt!
Nhục thể được bao phủ bởi hộ thân ma khí rắn chắc hơn cả sắt thép trong nháy mắt bị cắt, bị chém nham nhở. Giống như bị phủ kín bởi tấm lưới làm từ những lưỡi kiếm sắc bén, da toàn thân hắn không ngừng bị đứt rồi xé toạc ra.
Tuy nhiên vết thương này chẳng là gì đối với hắn cả.
“TÊN KHỐNNNNN!”
Chấp Pháp Sứ Giả toàn thân phủ đầy vết thương xuyên thủng mai hoa bích rồi vung quyền nhắm về hướng Thanh Minh.
Ầmmmmmm!
Quyền kình khủng khiếp hệt như vũ bão đen kịt giáng xuống, va chạm mạnh vào kiếm của Thanh Minh. Thanh Minh thổ huyết rồi văng ra sau cùng với tiếng nổ lớn.
“Ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
Chấp Pháp Sứ Giả toàn thân chảy đầy máu hệt như huyết nhân, với tốc độ ánh sáng xông đến Thanh Minh đang văng ra xa…
#Hoasontaikhoi Chap 524

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro