CHƯƠNG 2
"Được rồi, cho ta xem bọn trẻ," Madenna nói.
Lanthan dẫn cô vào phòng và khi cô bước vào, cô nhận ra rằng chỉ có trẻ em nữ.
"... Ở đây chỉ có con gái, con trai đâu?" cô hỏi.
"Tôi e rằng không có. Chẳng phải ngài bảo tôi chỉ cho ngài xem những cô bé thôi sao".
"....Thật ư?"
"Vâng, thưa ngài."
'Thật bất ngờ,'cô nghĩ.
Đã hơn chục năm trước khi cô ra lệnh nên cô đã quên điều đấy rồi.
Lúc đó, Madenna đang nghĩ đến việc hỗ trợ Suzanne, nữ chính của cuốn tiểu thuyết.
Cô nghĩ rằng cô sẽ không cần phải đếm xỉa đến các chàng trai, vì vậy cô đã ra lệnh cho anh ta chỉ chuẩn bị các cô gái làm ứng cử viên.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, cô không còn cách nào khác là phải thay đổi yêu cầu của mình.
"Chà, ta rất xin lỗi, nhưng ngươi có thể đưa các cậu bé vào không?"
"Gì cơ ạ?"
"Ta đã suy nghĩ lại về điều đó và ta muốn có các cậu bé làm ứng cử viên. Cho ta xem tất cả những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này ".
"Tôi-tôi hiểu rồi." Lanthan trả lời khá bồn chồn.
'Tôi chắc rằng anh ta chỉ tắm rửa và trang điểm cho các cô gái, trong khi các cậu bé không được chăm sóc.'
Madenna đã lên kế hoạch tiếp quản trại trẻ mồ côi sau khi cô mang theo Farren.
Để làm được như vậy, cô phải thu thập đủ bằng chứng và vạch trần sự đối xử bất bình đẳng của trại trẻ mồ côi đối với những đứa trẻ mồ côi.
Cô bắt chéo chân và chống tay lên cằm.
"Nó có quá khó không?"
"Không, không khó!"
"Làm cái đó mất bao lâu?"
"Điều đó... x-xin hãy đợi! Họ sẽ sẵn sàng sau mười lăm phút nữa! " anh ta trả lời trong sự hoảng loạn tuyệt đối.
"Ta có thể xem danh sách trẻ em trong khi chờ đợi không?"
"Tôi sẽ đưa nó cho ngài ngay lập tức!" anh vừa nói vừa lướt qua giá sách và đưa danh sách cho Madenna.
"Sau đó, tôi sẽ chuẩn bị cho bọn trẻ sẵn sàng ngay bây giờ."
"Làm nhanh vì ta không có nhiều thời gian."
"Được thôi." Anh ta nói trong khi liên tục cúi đầu và vội vàng rời khỏi văn phòng.
Sau khi anh ta rời đi, Madenna nhìn sang danh sách.
Danh sách kết luận thông tin về những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi.
[Farren (Nam): 12 tuổi, có tóc đen, mắt đỏ, và tính cách nổi loạn, cần chú ý nhiều hơn.]
[Suzanne (Nữ): 12 tuổi, tóc bạch kim, tốt bụng, chu đáo.]
Cô đóng danh sách sau khi kiểm tra những thứ cô muốn tìm kiếm.
Đã hơn 15 phút trôi qua, nhưng Lanthan vẫn chưa quay lại.
Madenna đứng dậy khỏi chỗ ngồi vì cô biết anh ta sẽ đến muộn.
Đột nhiên, một giọng nói của một cô gái từ bên ngoài vọng vào, "Giám đốc! Làm ơn hãy đưa Farren đi. "
Madenna thoáng giật mình.
Cô biết giọng nói đó. Nó thuộc về người cô ghét nhất.
Madenna hít một hơi thật sâu và xoay nắm cửa.
Ở phía bên kia hành lang, một cô gái với vẻ đẹp rực rỡ đang thổn thức trong vòng tay của vị giám đốc.
"Có chuyện gì vậy, Suzanne. Farren lại làm phiền con một lần nữa à? "
"... không. Nhưng con quá sợ khi phải ở cùng phòng với anh ấy. Đưa anh ta đi... Làm ơn? "
Nhân vật nữ chính gốc, Suzanne, là kẻ đạo đức giả giỏi nhất thế giới.
Cô ta có kỹ năng diễn xuất đáng kinh ngạc có thể đánh lừa tất cả mọi người trừ khi họ biết tính cách thật của cô ấy.
Với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh, Suzanne giống như một nàng tiên. Madenna đã rất ngạc nhiên về vẻ đẹp của cô ấy khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Làm sao ai có thể không yêu một đứa trẻ đáng thương và xinh đẹp như vậy?
Madenna chỉ có ý định sống sót, nhưng sau đó, cô đã sa vào những mánh khóe của Suzanne và trao mọi thứ cho Suzanne.
Madenna thoáng nghiền ngẫm về quá khứ ngu ngốc của mình và ngẩng đầu lên. Cô sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.
Cô ấy tiến lại gần họ bằng những bước nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt cô ấy được vẽ với một cái nhìn đầy đe dọa.
"Thật là ồn ào. Có chuyện gì xảy ra à?"
Nghe giọng nói có vẻ cáu kỉnh của Madenna, Lanthan ngay lập tức xin lỗi.
"Tôi rất xin lỗi, Xin hãy tha thứ cho những lời nói thiếu thận trọng của đứa trẻ này."
"Tôi xin lỗi vì tiếng ồn..." Suzanne nói khi cúi đầu với khuôn mặt đẫm lệ.
Đôi mắt ẩm ướt và đôi môi hồng hào đang run rẩy của cô ấy trông thật đáng thương.
'Nếu là tôi ngày xưa, tôi đã lau nước mắt cho cô ấy và hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra.'
Nhưng khi nghĩ về những gì Suzanne đã làm với cô trong kiếp trước, cô không thể ngừng run rẩy.
Một nửa là tức giận, một nửa là sợ hãi.
Suzanne là người khởi đầu cho sự sụp đổ của Madenna và cô ghét cô ta vì điều đó.
"Tất cả đã sẵn sàng chưa, giám đốc?" Madenna vừa nói vừa phớt lờ lời xin lỗi của Suzanne.
"Tôi sẽ chỉ cho ngài ngay lập tức. Tôi xin lỗi, nhưng vui lòng đợi thêm một lát. Bây giờ, Suzanne, đừng nghịch ngợm và hãy theo ta vào phòng. "
"Nhưng thưa giám đốc! Anh ấy... "
"Con không có gì phải lo lắng về, bây giờ đi nào!"
Lanthan nắm lấy cổ tay Suzanne và đi nhanh vào cuối hành lang.
Madenna thở dài khi nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ.
'Còn hơn thế nữa, Suzanne tuyên bố rằng cô ấy đang bị Farren bắt nạt.'
Trong tiểu thuyết, Farren đã không xuất hiện cho đến khi anh ta trưởng thành. Cuốn sách chỉ nói rằng anh ta xuất thân từ cùng một trại trẻ mồ côi và anh ta đã làm phiền Suzanne.
'Tôi thực sự nghĩ anh ta là kẻ xấu, nhưng ...'
Giờ nghĩ lại, cuốn sách được viết dưới góc nhìn của Suzanne. Vì vậy, thật khó để xác định Farren có phải là ác nhân hay không.
Farren là người duy nhất có sức mạnh ma thuật giống như Suzanne.
Nếu Suzanne đã chọn trở thành kẻ thù của mình, anh ấy sẽ cần một người bảo vệ mình.
'Tất nhiên, tôi cũng nên cảnh giác với anh ta, trong trường hợp cuối cùng anh ta phản bội tôi, giống như Suzanne.'
Để ngăn chặn sự phản bội, Madenna sẽ thiết lập một thiết bị đeo cổ để điều khiển Farren.
* * *
Ngay sau đó, giám đốc đã gọi cô và đưa cô đến một phòng khác.
Các em nhỏ xếp hàng dọc theo các bức tường. Độ tuổi giữa các trẻ khác nhau, nhưng dường như không có trẻ nào trên 15 tuổi.
Suzanne nổi bật nhất trong số những đứa trẻ khác.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe vì khóc, nhưng cô ta vẫn cười. Nụ cười sáng lên trên nét mặt của cô ta thật sai lầm. Nó giống như cô ta đang cố xoá đi ác tâm lạnh lùng của mình và thay bằng thứ hình thức tình cảm chân thành chỉ bằng nụ cười.
Madenna nhìn quanh, cau mày trước những điềm báo không hay. Cô cố gắng tìm kiếm Farren nhưng không thấy anh đâu.
'Cô ta đang thao túng tên giám đốc bằng cách tự biến mình thành nạn nhân để có thể thoát khỏi Farren.'
Cô đã bị thao túng từ khi còn là một đứa trẻ. Cô ta có thể đánh lừa tâm trí của mọi người đến mức họ sẽ bắt đầu tin rằng tất cả lời nói, hành động của cô ta thật đáng thương do thân phận của cô. Cô ta có thể bẻ cong và biến mọi thực tế thành một tình huống có lợi cho mình, khiến mọi người khác cảm thấy tội lỗi, ngay cả khi cô ta là người có lỗi.
"Tôi đã đưa các cậu bé vào, thưa ngài."
Đúng như dự đoán, các chàng trai bị bỏ mặc so với các cô gái, và trông như thể họ được sửa sang một cách vội vàng.
Các cô gái tương đối sạch sẽ, nhưng họ không được chú ý lắm vì họ ăn mặc giản dị. Ngoại trừ Suzanne, người mặc chiếc váy đẹp nhất.
Cô ấy có một nụ cười đẹp trên khuôn mặt của mình. Tất cả mọi thứ, từ cách cô ấy kiểm soát hành động, đến cách cô ấy nói, đến cả ánh mắt cô ấy đều hét lên sự tự tin.
Mọi người đều muốn bảo trợ cho cô ta.
'... Tôi đã quá mù quáng khi bị cô ấy lừa ..'.
Madenna phớt lờ ánh nhìn của Suzanne và nhìn xung quanh một lần nữa.
Cô ấy mở miệng, "Giám đốc."
"Vâng."
"Còn thiếu một đứa trẻ, nó có trong danh sách mà ngươi đã đưa cho ta trước đó."
"Dạ vâng?"
Cô nâng cằm và liếc anh một cái lạnh lùng.
"Ta không thể nhớ tên cậu ấy, nhưng cậu ấy có mái tóc đen và đôi mắt đỏ. Ta quan tâm đến cậu ấy. "
"Về điều đó..." Lanthan lắp bắp với vẻ lo lắng.
Madenna chuyển ánh mắt về phía Suzanne để xem phản ứng của cô ấy.
Nụ cười của cô ta hơi méo mó. Nụ cười tự tin của cô ấy hơi chùn lại, trước khi cô ấy cố gắng nâng nó lên một lần nữa.
"Có vấn đề gì không?"
"Chà, nó là một đứa trẻ rất rắc rối. Tôi sợ rằng nữ bá tước sẽ bị cậu ta xúc phạm.
"Ta chắc rằng mình đã bảo ngươi 'cho ta xem tất cả những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này.' Ngươi đang cố tình phớt lờ mệnh lệnh của ta?"
"V-vậy làm ơn đợi một chút," anh sợ hãi kêu lên.
"Không," Madenna tiếp tục, "Ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Ta sẽ đến nơi cậu ấy đang ở. Khu dành cho trẻ em có trên tầng hai không? "
"Nữ bá tước! Đợi chút!"
Madenna lấy chìa khóa từ tay giám đốc khi cô phớt lờ các tiếng gọi của anh ta.
Bọn trẻ thì thầm, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Farren không có trong phòng của chúng ta, phải không?" một trong những đứa trẻ nói.
"Có vẻ như bây giờ anh ta đang bị nhốt trong phòng sám hối."
Đột nhiên, Madenna có thể nghe thấy tiếng bước chân và khi nó ngày càng gần, một giọng nói hét lên từ phía sau.
"Nữ bá tước!"
Cô quay đầu lại và thấy Suzanne đang cố gắng đuổi kịp cô.
"Nếu ngài đang nói về đứa trẻ đó, tôi biết nó ở đâu. Tôi có thể chỉ đường cho ngài" cô nói, thở hổn hển.
'...Nhìn cô ta kìa.'
Madenna nhớ lại những gì Suzanne đã nói trước đó. Cô ta cho rằng Farren đã bắt nạt mình, vì vậy cô ta không muốn ở cùng phòng với anh ấy.
Nhưng bây giờ, cô ấy muốn giúp Madenna tìm Farren. Cô ấy đã làm trái những lời trước đó của mình trong nháy mắt, để có được sự ưu ái của tôi.
'Cô ta chắc hẳn nghĩ rằng tôi quan tâm đến Farren, vì vậy cô ta sợ đánh mất vị trí của mình.'
Cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay cả khi cô không trở về quá khứ, cô vẫn sẽ biết bản chất thực sự của nữ chính nếu như cô quan sát cô ta cẩn thận hơn.
"Ta hiểu rồi, ngươi sẽ chỉ cho ta xung quanh chứ?" cô trả lời chắc nịch, vẻ mặt lạnh lùng vẫn còn trên khuôn mặt. Không tỏ ra tử tế cũng như không vui trước hành động của Suzanne.
"Vâng! Xin hãy đi theo lối này." Suzanne đáp lại và nở một nụ cười đáng yêu.
Đó là thời gian để gặp Farren, nhân vật phản diện thực sự của cuốn tiểu thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro