Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Đổ Bệnh

Trans: Chảy
Beta: Bem

☆☆☆☆☆

Đến nơi làm việc trong những ngày vừa qua là một điều vô cùng đáng sợ đối với Taimon.

Anh ta thậm chí chưa bao giờ mơ tưởng rằng mình trở thành người bảo vệ trong bóng tối của Hoàng đế sẽ là một công việc cực đoan và thần bí như vậy.

Tất nhiên, Hoàng đế đã có một chút, không, phải nói là quá điên rồ, nhưng ngài ấy không hoàn toàn điên như những gì mọi người thường hay nghĩ và đồn đại.

"Taimon."

Nghe thấy giọng nói của Hadel gọi tên mình, Taimon không khỏi chột dạ; lương tâm anh ta cắn rứt mà không cần đến ai tác động vào.

Anh ta đang nói xấu Hoàng đế trong lòng, vì vậy có lẽ anh ta đã bị bắt quả tang rồi chăng?

Hàng triệu suy nghĩ tràn ngập trong não trong khi Taimon xuất hiện trước mặt Hoàng đế.

"Xin hãy truyền lệnh cho thần, thưa bệ hạ."

Taimon trả lời Hadel với vẻ mặt lo lắng. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, anh ta không nói thẳng ra.

Khi ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt của chủ nhân, Taimon đã không kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng.

'Biểu hiện của ngài ấy, cái quái gì đây?'

Đôi môi anh nở một nụ cười thoải mái, và đôi mắt anh có một nửa là không tập trung.

Chưa kể, ánh mắt của anh đang nhìn vào một nơi nào đó trong không khí.

Như thể anh là một sản phẩm bị lỏng vít vậy.

Hadel tiếp tục nhìn chằm chằm vào không trung trước khi nói với Taimon đang hốt hoảng.

"Ta có dễ thương không?" (???)

"...Xin lỗi ạ?......"

Các giác quan của Taimon bắt đầu đảo lộn dữ dội.

Vừa nãy là cái gì vậy? Đây có phải là một kiểu tra tấn mới không?

Nếu không thì là một bài kiểm tra sao? Đây có phải là một bà khảo nghiệm không thế?!

Hoặc có lẽ là...?!

"B-Bệ hạ! Ngài có bị gì không ạ?"

Không có gì phải nghi ngờ. Taimon chắc chắn Hadel đã bị đầu độc bởi một chất nguy hiểm khiến anh mất trí.

Nếu không, những triệu chứng này là không thể giải thích được.

Quá ngạc nhiên, Taimon tiến lại gần Hadel và vội vàng kiểm tra trạng thái của anh.

Hadel nhìn chằm chằm vào hành vi của Taimon với vẻ hoài nghi trước khi bỏ đi.

"Taimon, ta nghĩ rằng mấy ngày nay tình trạng của cậu không được tốt cho lắm. Cậu nghĩ sao về việc được bác sĩ kiểm tra sức khỏe? "

"...?"

"Có vẻ như cậu không hiểu những gì ta đã nói từ trước đó. Tốt rồi."

"-Không phải cái đó ạ..."

Taimon cảm thấy như mình đã làm sai. Anh ta không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta cảm thấy mình đã sai.

Taimon cảm thấy mình làm sai và tức giận đến mức anh ta muốn nhảy ra khỏi cửa sổ và đâm đầu xuống thác nước ngay lập tức.

Tuy nhiên, Hadel thậm chí không cho Taimon cơ hội để bày tỏ sự bất bình của mình.

Khuôn mặt anh cứng lại như thể biểu cảm lỏng lẻo ban nãy chưa từng tồn tại.

"Dù sao thì, Taimon, nếu ta... vô tình tiêu diệt hoàn toàn Công quốc Valkirino, chuyện gì sẽ xảy ra?"

"... Tại sao đột nhiên... ngài lại hỏi như vậy?"

"Ý cậu là gì, đột nhiên? Chúng ta đã và đang thu thập bằng chứng để bắt Valkirino từ lâu rồi mà."

"Đúng. Vì vậy, ngài đang nói rằng ngài muốn thực hiện các kế hoạch của mình ngay sao? "

"Ta vẫn đang xem xét."

Các giác gian của Taimon một lần nữa trở nên lùng bùng.

Khi nãy khiến anh ta sửng sốt với một câu hỏi vô lý như vậy, và bây giờ lại khiến anh ta phải vắt não của mình bằng một câu hỏi chính trị.

Đây phải chăng là một loại thử nghiệm khác?

Mặc dù anh ta không chắc mục đích là gì.

"Dù cho chúng ta loại bỏ Valkirino rồi thì những quý tộc khác cũng sẽ không đứng yên."

"Đúng. Vậy nếu ta cũng nghiền nát tất cả những quý tộc khác thì sao? "

"... Ngài sẽ được ghi vào lịch sử như một vị bạo chúa vĩ đại (tàn bạo) nhất."

"Ta đã nổi tiếng là một bạo chúa rồi, nên nó không thành vấn đề gì cả — Ah. "

Đột nhiên, khuôn mặt của Ashalla hiện lên trong tâm trí Hadel.

"Nó không thành vấn đề. Có một người mà ta vô cùng trân quý và ta chắc chắn không thể để bọn chúng sống yên ổn khi người ấy đang gặp nhiều nguy hiểm."

Nếu tên của Hadel được để lại trong lịch sử với tư cách là bạo chúa vĩ đại nhất, thì Ashalla, người sẽ trở thành Hoàng hậu của anh, cũng sẽ không thể giữ được hình ảnh tốt đẹp.

Bản thân anh dù không quan tâm nhưng anh cũng không thể để người vợ đáng quý của mình mỗi lần được nhắc đến với danh hiệu xấu như vậy.

"Hoo... Cuối cùng, ta không thể sử dụng phương pháp nhanh nhất có thể rồi."

Taimon nuốt nước bọt, nhìn Hadel thở dài.

Anh ta không thể hiểu tại sao Hoàng đế lại hỏi những câu này, hoặc loại câu trả lời mà anh muốn.

Trong khi Taimon đang bối rối không biết phải làm gì, thì Hadel đột nhiên bắt đầu nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.

'Má ơi, chẳng lẽ lời mình nói linh rồi hả?! Bệ hạ cuối cùng đã phát điên. Rõ ràng là ngài ấy phát điên cmnr! '

Biểu cảm của Hadel xen kẽ giữa dịu dàng và nghiêm nghị, hoàn toàn không để ý rằng khuôn mặt Taimon đang ngày càng trở nên tái nhợt.

* * *

"Thưa bà Chunet, ta nghĩ hôm nay còn lạnh hơn... Bà có thể làm cho ngọn lửa lớn hơn được không?"

"... Đây đã là toàn bộ số củi được cấp cho Cung điện Lily."

"À, ta hiểu rồi. Thật khó chịu."

Cơ thể tôi run rẩy vì lạnh. Cổ họng của tôi hơi khô rát vào buổi sáng, và từ buổi chiều tình trạng của tôi nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn.

Mặc dù tôi đã uống trà nóng, nhưng nó chỉ mang lại hiệu quả nhất thời.

Ngay sau đó, cơ thể tôi sẽ cảm thấy lạnh trở lại.

Tệ hơn nữa là đầu tôi bắt đầu đau.

"Vậy thì ở đây có thuốc đau đầu hay thuốc cảm nào không?"

"Tôi sẽ truyền tin cho bác sĩ. Tuy nhiên, vì trời đã khuya, có thể không có ai ngoài Ngự y cả."

"Làm ơn, chỉ cần kiểm tra cho ta thôi. Ta cảm thấy không khỏe."

"Đã hiểu."

Hầu nữ nghiêng đầu trước khi rời khỏi phòng ngủ rồi im lặng rời khỏi.

Với người duy nhất trong phòng đã biến mất, nhiệt độ trong phòng dường như còn giảm hơn nữa.

"Ahh, lạnh quá..."

Có vẻ như tôi đã bị cảm lạnh.

Hadel đáng lẽ phải đến đón tôi tối nay.

Nếu người giúp việc không mang theo bác sĩ hay thuốc gì đó, chắc chắn sẽ có rắc rối, vì Hadel đã gây ồn ào đến mức không thể tưởng tượng nỗi khi tôi từng bị ốm trong quá khứ xa xôi.

"Mình buồn ngủ... quá..."

Có phải vì tôi đã ngủ không đúng giờ vào đêm qua không?

Tất cả những gì tôi làm là nằm xuống và kéo tấm chăn đắp kín người, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy mí mắt của mình ngày càng nặng hơn.

Có vẻ như hầu nữ đã rời khỏi phòng sẽ không quay lại sớm.

"Ừm. Hadel... "

Lông mi của tôi cứ xụp xuống. Cơ thể tôi thì vẫn run lập cập từng đợt vì lạnh.

Đầu tôi nhức nhối, mũi thì tắc nghẽn và cổ họng khô rát.

Rồi tôi nhớ về quá khứ khi cả hai còn nhỏ, khi ấy Hadel...

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, ý thức củ tôi dần chìn vào bóng tối sâu thẳm.

* * *

Tâm trạng Hadel hôm nay rất tốt.

Thậm chí còn có xu hướng đi lên khi bữa tối đến gần, và màn đêm đến gần hơn.

Và đúng vào lúc ban đêm được mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đến...

"Taimon, đừng tìm ta."

"Vâng? Bệ hạ, ngài đang ở đâu...?! "

Nhìn khung cửa sổ nơi Hoàng đế đã khuất dạng, Taimon không thể làm gì khác hơn là chớp mắt.

Ẩn mình trong bóng tối, Hadel bước vào Cung điện Lily.

Tòa cung điện im lặng ngủ say nên mọi thứ xung quanh tối đen.

Để tránh ánh mắt của những hầu nữ và những người giúp việc, anh bước vào phòng cô với tốc độ nhanh chóng trước khi đắm chìm trong mùi hương ngọt ngào của Asha.

'Mùi của Asha.'

Hadel nhắm mắt lại một giây và hít thở nó, rồi từ từ tiến lại giường.

Anh có thể nhìn thấy những sợi tóc bạch kim xõa ra ở đây và ở chỗ kia trên tấm chăn.

"Hửm?"

Và âm thanh của hơi thở mỏng manh.

Asha thở nhẹ, đôi mắt bạc bị che khuất dưới hàng mi dài.

'...Ồ.'

Lông mi dài, cũng màu bạc.

Gò má trông càng nhợt nhạt hơn dưới ánh trăng.

Khuôn mặt tròn trịa chứa đựng tất cả những đường nét thanh tú của cô.

Nếu có ai hỏi anh rằng người phụ nữ đẹp nhất thế giới là ai, Hadel sẽ trả lời mà không do dự.

Đó là Ashalla de Ach.

Vợ của anh.

Vợ anh là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.

Người vợ mà anh luôn yêu thương.

Trong Hadel đột nhiên có giọng nói thôi thúc anh hét lớn lên và nói những lời này với cả thế giới.

Không thể nghĩ rằng anh đã không thể nhìn thấy Asha xinh đẹp của mình cho đến tận bây giờ.

Thời gian qua cô từ một cô gái thành một quý cô dễ thương và xinh đẹp như thế nào?

'Asha của ta.'

Hadel chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Anh nín thở và cẩn thận chạm vào má cô, để tránh đánh thức cô.

Khi chạm vào mềm mại như lụa.

Và ngay khi cảm giác hạnh phúc sắp mang lại nụ cười trên khuôn mặt anh.

Hadel cảm thấy có gì đó kỳ lạ và hạ tay xuống cổ Asha.

"Cái gì?"

Nóng hổi.

Tại sao lại nóng đến vậy?

Nhiệt độ của con người có phải nóng đến mức này không?

"Ư..."

Chắc hẳn là do anh đã siết chặt cổ cô quá đột ngột, Asha cựa quậy và cau mày.

Với biểu hiện nghiêm trọng, anh đặt tay lên trán Asha.

Nơi này cũng âm ỉ.

"Khụ ... Khụ, khụ!"

Thậm chí còn đang ho!

Khuôn mặt cô nhăn lại vì khó chịu, cô ho thêm vài lần nữa trước khi xoay người đổi tư thế thoải mái.

Mặc dù mùi hương ngọt ngào của Asha thoảng qua anh khi cô di chuyển, nhưng cái nhìn của Hadel đáng sợ đến mức dường như anh sẽ phá hủy cả cung điện ngay lập tức.

Anh không thể tin nổi là không ai trông chừng Asha khi cô đang trong tình trạng như thế này.

Chưa kể, tại sao không khí của cung điện lại lạnh lẽo như vậy?

Đôi mắt hồng của Hadel rũ xuống, bên trong ánh mắt chỉ còn lại tia ảm đạm.

Sau khi nhìn Asha cau mày và thở hổn hển trong giấc ngủ, Hadel lặng lẽ chuồn ra khỏi Cung điện Lily.

* * *

Rahu đang nằm trên sân thượng của Cung điện Lily và chiêm ngưỡng các vì sao.

Có vẻ như hôm nay bầu trời trong xanh hơn mọi khi.

Những ngôi sao sáng trắng khá đẹp.

"Người phụ nữ đó... cũng khá chói mắt."

Như thể bộ não của hắn được bao bọc bởi ánh sáng bạc, người phụ nữ rực rỡ luôn ở trong tâm trí hắn.

Người phụ nữ ấy sẽ chết sớm thôi.

Giờ hắn mới nghĩ lại, tình trạng cơ thể của cô dường như không được tốt lắm vào sáng nay.

Và ban nãy thì đặc biệt tồi tệ, nhưng có vẻ như bây giờ cô đang ngủ rất ngon.

Nhắm mắt lại, Rahu nâng cao cảm giác của mình.

Hắn có thể nghe thấy cả tiếng thở của cô.

"Hả? Đó là gì?"

Và hắn cảm thấy một sự hiện diện khác ở đó.

Có vẻ như đó là một người, nhưng không phải cùng một lúc...

Và ngay khi Rahu bước xuống từ mái nhà để kiểm tra xem đó là gì.
 
/Soạt/

Một cơn gió mạnh thổi qua.

Gió mạnh tới mức hất bay tóc vào mặt, che khuất tầm nhìn.

Đến khi chỉnh xong tóc, cảm giác về một thứ gì đó khác đã biến mất.

"Có phải... mình bị hoa mắt không?"

Rahu hơi nghiêng đầu.

Không chỉ hôm qua, mà hôm nay cũng vậy, cơn gió mạnh cứ liên tục thổi qua. Có điều gì đó khiến hắn cảm thấy bất an.

Các giác quan của hắn hẳn đã trở nên ù đi sau khi chỉ quan sát và không cử động cơ thể đúng cách trong một thời gian.

Rahu gõ nhẹ chân xuống đất trước khi nhảy trở lại mái nhà.

'Cái gì? Ai đó đang tới?'

Hắn có thể nhìn thấy ai đó đang bước vào Cung điện Lily.

Nhìn người đàn ông với mỗi bước đi cực kì sắc bén cùng với rất nhiều người hầu, Rahu há hốc mồm.

'Hoàng đế làm gì ở đây vào lúc nửa đêm?'

Khí chất của Hoàng đế cũng thật khác thường.

Nó vô cùng hỗn loạn, và có vẻ như ngài ấy đang rất tức giận.

'Có lẽ...!'

Đã đến lúc chưa?

Rahu siết và thả lớp vải trên cạp quần hết lần này đến lần khác.

Đó sẽ là hạnh phúc của Bộ tộc Ru, hay một người phụ nữ vô tội?

Trong tâm hắn cảm thấy nhói lên.

Có lẽ là đêm nay, một khoảnh khắc mà hắn sẽ đưa ra quyết định quan trọng trong đời.

Nhưng Rahu không biết rằng quyết định của mình sẽ khiến một cái 'hố' được đào sẵn trong lòng đất đợi chờ hắn trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro