Chương 21: Lưu Luyến
Trans và beta bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel
*****
Trans: Chảy
Beta: Mon
Trước những lời nói đó, anh tự bình tĩnh và chế nhạo.
"Làm rất tốt. Nó giống một cách đáng kinh ngạc."
Những lời nói lạnh lùng đó đâm thẳng vào tim tôi.
Không nằm ngoài dự đoán. Anh ấy tin rằng tôi đã chết trong nhiều năm, và giờ tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy...
Vẻ mặt của Hadel vặn vẹo khi anh ấy nói ra những lời tiếp theo.
"Cô ấy chết rồi. Đó là lý do tại sao không có chuyện cô là Asha."
"... Hadel."
"Câm miệng! Một người như cô... Làm sao cô dám nói cái tên ấy với đôi môi đó?"
Hadel rút kiếm ra và chĩa vào tôi.
Tôi không biết anh ấy đã chĩa kiếm vào tôi bao nhiêu lần sau khi tôi đến đây.
"Em không sợ hãi chút nào. Ngài đã nói với em rằng ngài sẽ bảo vệ em bằng thanh kiếm đó mà..."
Tôi từ từ đặt tay lên mũi kiếm nhọn của Hadel.
Khi tôi làm điều đó, Hadel rõ ràng đã chùn bước trước khi lùi lại một bước.
Chắc hẳn anh ấy rất tức giận khi biết bản thân giật mình, vì anh ấy đã khựng lại và bắt đầu đẩy tôi.
"Nói. Ta đã định bỏ qua và để nó trôi qua, nhưng cô đã vượt qua ranh giới được cho phép. Ta không thể để chuyện này xảy ra lâu hơn nữa. Cô đã học ở đâu về tất cả những điều này? Ai đã dạy cô?"
Hadel run rẩy.
Thanh kiếm của anh ấy luôn luôn thẳng như vậy mà giờ đang khẽ rung lên.
Tôi tiến thêm một bước nữa về phía Hadel.
"Em không chết, Hadel. Hãy nhìn em này. Em đang sống như thế này đây."
Vượt qua thanh kiếm đang vươn ra của Hadel, tôi tiến lại gần hơn một chút, và nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Mặc dù bầu không khí nghiêm trọng và sự thật là biểu cảm của anh ấy đang thay đổi theo giây, tôi có thể cảm giác mình sắp mỉm cười.
Chỉ vì thực tế là tôi được đứng đối diện với anh ấy làm cho tôi rất hạnh phúc.
"Không phải lý do ngài đưa em đến đây là vì ngài nghĩ rằng em là Ashella sao?"
"... Cô nói rằng cô đang bị theo dõi. Đó là lý do tại sao ta tìm đến cô, vì vậy ta có thể nghe thấy những gì cô nói. Không có lý do nào khác."
"Dối trá."
Trước câu trả lời ngay lập tức của tôi, Hadel cau mày như thể không thoải mái.
"Thói quen nhướn mày trái khi nói dối của ngài vẫn vậy."
Tôi nên làm gì bây giờ?
Tôi nên nói gì với Hadel?
Cái đầu của tôi phức tạp đến mức này; nó sẽ khó hiểu hơn bao nhiêu cho anh ấy?
Đó là lý do tại sao tôi đã hiểu. Tại sao anh ấy lại từ chối nó như thế này.
"Thật nhẹ nhõm khi ngài có thể nhìn thấy rõ bây giờ. Ngài nghĩ sao? Khuôn mặt của em có như ngài tưởng tượng không?"
Một đám mây che khuất đi mặt trăng, vốn đang chiếu ánh sáng của nó vào chúng tôi.
Trong bóng tối, tôi đặt tay hướng về phía Hadel.
Bàn tay lạnh ngắt của anh vẫn không ngừng run rẩy.
Hadel không thể bắt tay tôi.
Tất cả những gì anh ấy làm là nhìn chằm chằm vào tôi không ngừng.
Tôi tiếp tục nói giữa bóng tối sâu thẳm mà chúng tôi hầu như không thể nhìn thấy nhau.
"Nghe xem giọng của em thế nào? Và cảm giác tay của em?"
Trước mỗi câu nói của tôi, tay Hadel thoáng run lên.
Mặc dù anh ấy không trả lời, nhưng sự run rẩy của anh ấy ngày càng kịch liệt hơn.
Sau đó, mặt trăng lại tự ló dạng một lần nữa.
"...Tại sao."
Anh ấy bày ra biểu hiện buồn nhất trên thế giới.
"Nếu em thực sự là Asha, vậy tại sao em lại... vứt bỏ ta cho đến tận bây giờ?"
"Em không vứt bỏ ngài."
"Tại sao em không đến tìm ta? Tại sao, tại sao, tại sao?!"
"... Hadel."
"Ta đã tiếp tục chờ đợi. Nghĩ rằng em phải còn sống ở một nơi nào đó. Ta đã nhìn đi nhìn lại rất rất rất nhiều lần."
"Em xin lỗi."
"Ta đã tìm thấy em. Em, Asha, sau khi em bị thiêu rụi hoàn toàn... Ta đã tìm thấy em cơ mà."
Giọng Hadel ngấn nước.
Tầm nhìn của tôi cũng dần mờ đi.
"Đó có thực sự là em không? Ngài đã kiểm tra đúng cách chưa? Làm thế nào mà ngài xác nhận đó là em mà không cần biết em đã trông như thế nào?"
Hadel đã không thể nhìn thấy mặt tôi.
Tôi nghe nói rằng khi toàn bộ Công quốc de Ach bị thiêu rụi, thậm chí không còn một bức chân dung nào của tôi.
"Vòng cổ của em. Em đã đeo chiếc vòng cổ màu xanh mà ta đã gửi cho em ngay khi ta đến cung điện."
"À, cái đó."
Tôi đã ném nó sau khi bị bọn cướp đuổi theo.
Nghĩ rằng họ đang đuổi theo tôi vì sợi dây chuyền nên tôi đã ném nó đi, nhưng không ai trong số họ đổi hướng về phía chiếc vòng.
Như thể mục tiêu ban đầu của họ luôn là tôi.
Họ không để tâm đến chiếc vòng cổ.
"Hừm... Em đã làm mất nó khi đang chạy trốn. Những gì ngài thấy không phải là em, Hadel."
Tôi tạm thời nói thật với anh ấy và quyết định nói cụ thể sau.
Và Hadel không còn hỏi bất kỳ câu hỏi nào nữa.
"Không có nghĩa lý gì. Không còn cách nào. Không còn cách nào."
Thay vào đó, anh ấy liên tục chớp mắt và lặp đi lặp lại những lời nói của mình như một người đã đánh mất nó.
"Đó chắc chắn là một cái bẫy. Đây là kế hoạch của Valkirino để khiến ta phát điên lên..."
Có vẻ như đôi mắt nhăn nheo của Hadel sẽ sớm rơi lệ.
"Tại sao giọng cô lại giống Asha? Tại sao mùi hương của Asha lại đến từ cô? Làm thế nào để cô biết những điều mà chỉ Asha và tôi biết...?"
"Bởi vì em là Ashalla."
"Ha... Haha. Ta phải thực sự phát điên. Đó là những gì đã xảy ra. Cuối cùng, ta thực sự phát điên. Asha, trong khi tìm kiếm em, ta..."
Hadel đang buồn bã nhìn tôi từ dưới ánh trăng, giờ đang nói với một giọng hoàn toàn khác so với trước đây.
"Hadel. Ngài không điên. Nhìn này, chạm vào em đi. Cách ngài thường dùng tay chạm vào mặt em, tự hỏi em trông như thế nào."
Theo lời tôi, Hadel bắt đầu từ từ vươn tay ra, như thể bị điều gì đó mê hoặc.
Lần này không đe dọa tôi như những lần trước nữa.
Những ngón tay anh ấy tiến lại gần tôi một cách thận trọng, vuốt mái tóc bạch kim của tôi sang một bên trước khi nhẹ nhàng nắm lấy nó.
Tóc khẽ rơi qua kẽ tay.
Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy nó một lần nữa trước khi chúng rơi xuống.
Anh ấy lặp lại những hành động này vài lần, trước khi cẩn thận cúi xuống.
Và ngay khi môi anh ấy chạm vào tóc tôi.
Tách.
Cùng lúc đó, một giọt nước mắt trong veo trào ra trên mắt anh ấy rơi xuống mái tóc bạch kim của tôi.
Hadel đã đứng yên tại chỗ trong vài giây, sau đó đặt tay lên má tôi.
Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy má tôi, nơi đã trở nên lạnh lẽo trong cơn gió se lạnh, trước khi thả chúng ra, và lặp lại điều này trước khi chuyển sang mũi tôi.
Sau đó, là trán của tôi.
Sau đó nữa, hai mắt của tôi.
Và cuối cùng, đôi môi mềm mại của tôi...
Những chấn động không thể kiểm soát đi kèm với các ngón tay của anh ấy khi chúng chạm vào rất chậm.
Như thể anh ấy là một đứa trẻ không muốn buông bỏ ảo tưởng sẽ sớm biến mất.
"Hadel."
Bởi vì thấy anh ấy như vậy rất lo lắng, tôi từ từ gọi anh ấy bằng cái tên thân mật một lần nữa.
Đôi tay anh ấy, vốn đang chạm vào mặt tôi chỗ này chỗ kia như thể chạm vào một bảo vật quý giá, đã đông cứng lại.
Tách.
"Em yêu...?"
/Nhỏ giọt./
/Rơi lệ/
"Thật... T-Thật sao...?"
Đôi mắt hồng của anh ấy đã bị sụp xuống.
Nước mắt anh ấy trào ra không ngừng và chảy xuống gò má trắng nõn trước khi rơi xuống.
Anh ấy cứ khóc như vậy, khóc không thành tiếng.
Chỉ cần nhìn vào em bé đang khóc này.
Ai có thể nhìn và gọi anh ấy là bạo chúa điên rồ khi anh ấy là một đứa trẻ dịu dàng như vậy?
"Đó thực sự là em mà. Vì vậy, đừng khóc nữa nhé. Hadel... ".
Khi tôi vuốt mái tóc đen của Hadel, có vẻ như nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Những giọt nước mắt tuôn rơi như một vòi nước đã bị vỡ.
"Chúa ơi, đứa trẻ hay khóc này. Đến đây nào."
Tôi giang tay ra và ôm Hadel, người không thể làm gì khác ngoài việc khóc, lao vào ngực mình.
Mặc dù anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều nên dường như bây giờ tôi mới là người được ôm.
"Hứccccccccccccccc. Asha, Asha...!"
Một hơi ấm quen thuộc.
Một mùi hương quen thuộc.
Và cả những tiếng nức nở quen thuộc.
Chỉ sau đó, tôi mới nhận ra rằng tôi đã thực sự trở lại.
Nửa kia của tôi, người mà tôi đã không còn nhớ đến trong mười năm, cuối cùng đã ở bên cạnh tôi. Tôi cuối cùng đã được xuất hiện lại một lần nữa.
"Vâng, em đã trở lại rồi đây, Hadel thân yêu của em."
Sự lo lắng của tôi vốn đã được cuộn chặt từ trước đến giờ, cuối cùng cũng đã buông ra.
Tôi đã sống như thế nào trong khi quên đi một người như anh ấy cho đến bây giờ?
Làm thế nào tôi đã sống mười năm không có anh ấy, một nửa hoàn hảo kia của tôi?
"Asha. Asha... "
"Ừ, Hadel. Ngài nhớ em nhiều lắm phải không? Ngài đã đợi rất lâu rồi đúng không?"
"Ừm Ừm Ừm. Ta thật sự. Thật là... Hứccc. Hứcccc. Asha! Tại sao! Chỉ là tại sao! H-Hứcccc! Tại sao bây giờ...!"
Hadel đang khóc như một đứa trẻ.
Hadelđã chịu đựng điều đó cho đến bây giờ và chưa khóc lần nào, giờ đây lại khóc một cách vụng về trong khi tuôn trào tất cả cảm xúc của mình.
Nhìn thấy anh ấy như thế này, tôi vô cùng đau buồn, và tôi đau đớn đến mức tôi liên tục lau những giọt nước mắt đang rơi của Hadel.
"Em xin lỗi. Em đã quên ngài mười năm rồi. Em đã mất đi ký ức của mình. Em không thể nhớ bất cứ điều gì. Thậm chí em còn không biết em là ai."
Hadel vòng tay ôm tôi chặt hơn nữa.
Tôi có thể cảm thấy tim anh ấy đập mạnh hơn nữa.
Nghe cách nó bắt đầu đập nhanh hơn trước đó, nhịp tim của tôi cũng bắt đầu tăng tốc.
"Asha, Asha yêu quý của ta. Asha của ta. Asha... Có thực sự là em không? Em có thực sự là Asha?"
"Tất nhiên rồi. Là em đây, Hadel. Vợ của ngài đây."
"Đây không phải là một giấc mơ? Đây không phải là một giấc mơ, phải không? Thật sự là ngươi trước mặt là Asha sao?" Hadel hỏi tôi liên tục.
Anh ấy tiếp tục xác nhận.
Cho dù tôi thực sự là Asha.
Và mỗi lần như vậy, tôi đều đáp lại.
"Ừ, Hadel. Người trước mặt thực sự là em. Asha của Hadel."
"Ta nghĩ rằng em đã chết. Ta chỉ nghĩ rằng em đã chết. Đó là lí do tại sao ta..."
"Đồ ngốc này. Làm thế nào ngài có thể sống như người điên trong mười năm vì điều đó? Ngay cả sau khi ngài đã trở thành một Hoàng đế."
Tôi tự mình gõ vào trán Hadel.
Cùng với cú chạm nhẹ này, ánh mắt của chúng tôi đã gặp nhau.
"Asha. Ta đã cố gắng để chết. Bởi vì chẳng có ích gì khi sống trong một thế giới mà không có Asha. Bất kể ta có phải là Hoàng đế hay không. Ta không cần bất kỳ thứ gì trong số đó."
"...Ừm. Em xin lỗi."
"Nhưng bây giờ ta cần nó. Ta tự nghĩ, "Ta rất vui vì ta là Hoàng đế."
"Hả? Tại sao?"
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy một làn sóng lo lắng.
Đôi mắt hồng của Hadel ánh lên vẻ quyết tâm.
Đợi đã. Bất cứ khi nào anh ấy quyết định như thế này, một loại tai nạn nào đó...
"Bây giờ ta có thể trả thù những người đã cố gắng giết em, Asha."
"...Huh?"
"Ta sẽ giết tất cả, Asha."
Huh? Đợi đã. Anh ấy sẽ giết tất cả?
Nhưng anh ấy vốn dĩ không phải là người hay nói những lời cay nghiệt như vậy, phải không?
Anh ấy là một đứa trẻ hay khóc và cực kỳ nhút nhát... và... tốt bụng?
Tất nhiên, anh ấy đã thể hiện một vài mặt nguy hiểm đối với tôi cho đến bây giờ.
Nhắm một thanh kiếm vào tôi, cố gắng bóp nghẹt tôi, chế nhạo tôi và nói những lời cay nghiệt với tôi...?
Chờ đã, bây giờ tôi nghĩ về nó, nó không chỉ là một vài.
Bất chấp điều đó, Hadel ban đầu là một đứa trẻ rất mềm yếu.
Nghĩ lại thì tôi đã chết, lẽ ra anh ấy có thể hành động và ăn nói quanh co, nhưng bây giờ, anh ấy nên trở lại bình thường.
"C-Chờ đã, Hadel. Ngài làm gì-"
Tôi không thể nói hết những gì tôi đang nói.
Hadel, người đang cười toe toét với tôi, lại gần và hôn vào môi tôi.
Một cảm giác ấm áp và mềm mại.
Một cảm giác tôi đã bỏ lỡ như phát điên.
À, sao cũng được.
Bây giờ tôi đã tìm lại được tình yêu của mình, không sao cả.
Tôi nhắm mắt và vòng tay qua cổ Hadel.
Tôi có thể nếm một hương vị ngọt ngào nhưng mặn mà thấm qua môi mình.
Chúa ơi, tôi đã bảo đừng khóc mà.
Thời gian đã nhấn chìm chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu trôi qua một lần nữa.
#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro