Chương 20: Nỗi Nhớ Nhung Được Bày Tỏ
Trans và beta bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel
*****
Trans: Chảy
Beta: Mon
Không lâu sau khi trở lại Cung điện Lily, tôi nằm gục trên giường.
Tôi đã kiệt sức.
Dù muốn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ nhưng tôi không thể.
"Cô Silver Lily. Chúng ta nên ăn gì vào bữa tối đây ạ?"
"Tôi không đói..."
"Vậy thì lát nữa tôi sẽ đưa các đề xuất của đầu bếp cho cô."
"Được."
Bà Chunet ra lệnh cho những người hầu gái.
Cơ thể tôi cảm thấy rất nặng nề, và tôi rất muốn ngủ.
Có phải vì tôi đã không có bất kỳ lúc nào để thư giãn kể từ khi vào cung điện?
Không... tôi không thể đổ lỗi tất cả cho cung điện. Đó là một cơn lốc ngay khi ký ức của tôi quay trở lại.
Tôi đã sống một mình khi cố gắng điều chỉnh và tìm lại gia đình.
Chưa kể đến nước đi cuối cùng mà tôi thực hiện hôm nay sẽ quyết định chiến thắng hay thất bại.
"Làm ơn! Hãy nhận ra em đi Hadel..."
Tôi đã tin.
Tôi tin rằng nếu là Hadel, anh ấy sẽ nhận ra thông điệp của tôi.
* * *
"Hadel có muốn học bảng chữ cái không?"
Năm chúng tôi mười ba tuổi, Hadel và tôi bắt đầu được kèm cặp.
Mặc dù cả hai chúng tôi đều rất chăm chỉ nhưng vẫn có một trở ngại lớn ngăn cách chúng tôi.
Đó là bảng chữ cái .
Bị mù từ khi sinh ra nên anh không thể học đọc và viết.
Và tôi không thể dạy nó ngay cả khi tôi muốn.
Bất chấp những nỗ lực hết mình của chúng tôi, anh ấy không bao giờ học được đúng cách và thay vào đó là sự tuyệt vọng.
"Bảng chữ cái...?"
Hadel lúng túng mỉm cười trước những lời nói của tôi, như thể nó đang làm khó anh ấy.
Chắc hẳn anh ấy đã cố gắng rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Đó là lúc tôi nhận được một nguồn cảm hứng từ những dấu hiệu ngón tay mà chúng tôi đã sử dụng khi tôi bị ốm.
"Tớ vừa nghĩ ra một cách khác bằng cách sử dụng xúc giác của cậu!"
"Xúc giác sao?"
"Ừm! Cũng giống như các dấu hiệu ngón tay, sao chúng ta không tạo ra một bảng chữ cái dựa trên xúc giác của Hadel?"
Mặc dù tôi nhiệt tình nói, Hadel chỉ chớp mắt mà không đáp lại.
Nắm lấy tay Hadel, tôi dang rộng lòng bàn tay anh ấy.
"Được rồi, nhìn này. Như thế này. Chọc chọc. Hadel nghĩ sao? Hadel có thể cảm nhận nó mà phải không?"
"Ừm, có thể."
"Chúng ta có thể tạo ra các dấu chấm và tạo ra một bảng chữ cái với nó bằng cách dùng kim chọc lỗ trên tờ giấy."
"Nhưng sẽ có rất nhiều lá thư... Chúng ta thực sự có thể viết hết chúng không?"
"Tất nhiên rồi! Chúng ta hãy thử cùng nhau, Hadel. Sau khi chúng ta hoàn thành tất cả, tớ sẽ viết cho cậu một lá thư bằng cách sử dụng chúng, và sau đó cậu có thể gửi thư trả lời cho tớ!"
"T-Thật sao...?"
"Tất nhiên rồi!"
Hadel cười rạng rỡ đầy phấn khích.
...
Tuy nói thì dễ nhưng thực ra để tạo ra một hệ thống chữ viết mất rất nhiều thời gian và công sức.
Nhưng với những nỗ lực không ngừng của chúng tôi, chúng tôi đã thành công trong việc tạo ra một số từ bằng các dấu chấm.
Mặc dù không thể tạo ra những câu phức tạp hơn, nhưng chúng tôi đã đủ để trò chuyện cơ bản.
"Chờ đã, Asha, tôi có thể đọc cái này...! Là "Asha," phải không?"
"Đúng rồi! Và từ này có nghĩa là 'Hadel,' tên của cậu!"
"Ồ...! Nó vẫn còn khá khó, nhưng tớ sẽ chăm chỉ ghi nhớ nó. Sau đó, tớ sẽ viết cho cậu một lá thư mỗi ngày, Asha!"
"Tớ thật mong chờ điều đó, Hadel!"
Và đó là câu chuyện về cách Hadel và tôi bắt đầu sử dụng chữ nổi.
Đó là ngôn ngữ bí mật của riêng chúng tôi mà không ai có thể tìm ra.
* * *
"Bệ hạ, ngài đi đâu vậy?"
Taimon tiến đến từ phía sau.
Một khoảng lặng kéo dài khi Hadel nhìn chằm chằm vào những dấu hiệu được vẽ trên đất. Không trả lời, anh quay lại và vội vã đi về phía bụi cây với một Taimon đang bối rối kéo theo.
<Cầu hôn. Hoa lùn.>
Đó là những gì các dấu hiệu, hay đúng hơn là các dấu chấm trên "bức tranh" nói.
Đó là ba từ mà đối với một người lạ sẽ vô nghĩa, nhưng đối với Hadel, nó đã tạo ra một phản ứng tức thì.
Đó là những bông hoa anh ấy đã tặng Asha vào ngày anh ấy cầu hôn.
Những bông hoa xinh đẹp có sự kết hợp giữa đôi mắt màu bạc của Asha và đôi mắt màu hồng của anh ấy — những bông hoa lùn đó thực sự được gọi là Latuillis.
Hadel lao về phía cái lò sưởi và sau đó đứng bất động như thể đang suy nghĩ.
Mặc dù anh biết, về mặt lý trí thì rất có thể đó là một phần trong âm mưu của Silver Lily và Công tước Valkirino, nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy run sợ.
Thông thường, anh ấy sẽ bỏ qua nó.
Anh ấy sẽ yêu cầu câu trả lời về nơi họ đã học về điều này.
Anh sẽ quấn đầu cô lại để không ai có thể xù lông của anh được nữa.
Nhưng... làm sao họ có thể biết được điều này?
Mặc dù một bên trái tim của anh đã cứng lại, bên còn lại bắt đầu đập không kiểm soát được.
Chỉ có anh và Asha mới biết về những dấu chấm đó.
"Quỷ lùn. Quỷ lùn...!"
Hadel điên cuồng lao vào những bông hoa.
Bất cứ khi nào Asha nhìn thấy những bông hoa nhỏ, cô ấy sẽ gọi chúng là hoa lùn.
Điều đó có nghĩa...
Điều đó có nghĩa là có thể có thứ gì đó ẩn giấu trong những bông hoa nhỏ hơn...!
Mặc dù anh biết mình sẽ trở thành một kẻ ngốc như thế nào, anh vẫn cúi xuống và tìm kiếm giữa những bông hoa.
Taimon hỏi lại một lần nữa và không nhận được phản hồi.
Và ngay sau đó, anh đã tìm thấy nó.
Một tờ giấy nhỏ được giấu dưới những cánh hoa nhỏ.
Tay anh run rẩy khi anh mở cuộn giấy được quấn chặt - giấu những lá thư trong bông hoa cũng là điều anh đã làm với Asha.
Khi anh học được cách sử dụng những dấu chấm đó để đọc và viết thư cho Asha, họ đã sử dụng hoa làm hộp thư.
Vì vậy, điều này không có ý nghĩa.
Một cái gì đó như thế này ... là không thể.
Làm thế nào mà người phụ nữ đó liên tục nhắc nhở anh về những kỷ niệm mà anh đã có với Asha?
Thế nào...?!
Trong nháy mắt, cuộn giấy sau khi gỡ ra không có gì viết trên đó.
Chỉ có những lỗ nhỏ xuyên qua nó.
Hadel từ từ đặt các ngón tay lên tờ giấy và xem qua nó.
Các lỗ gập ghềnh tuân theo một mô hình cụ thể.
Đó là chữ nổi của Asha, người mà anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại.
<Hadel. Em vẫn còn sống. Em đang bị theo dõi, vì vậy em cần một nơi để hai chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Em sẽ đợi ngài, giống như vào đêm sắp trưởng thành của em. – Asha thân yêu của ngài.>
Đêm của tuổi trưởng thành của cô ấy.
Ngày anh hay tin cô sắp đủ tuổi trưởng thành, anh không thể ngủ cùng Asha.
Mặc dù họ bị chia phòng nhưng cuối cùng vì quá nhớ Asha, anh đã lẻn vào phòng của cô ấy.
"Hoàng đế Bệ hạ...?"
Hadel đã vò tờ giấy.
Đồng thời, vẻ mặt của anh trắng bệch và anh ngã quỵ xuống.
Taimon lo lắng gọi cậu, vì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hoàng đế trong trạng thái kỳ quặc như thế này. Nhưng Taimon vẫn không nhận được phản hồi.
Thay vào đó, Hadel vuốt mặt bằng lòng bàn tay, hít thở sâu.
"Không thể nào..."
Từ môi Hadel, một giọng nói đứt quãng cất lên.
Đó là một giọng nói tuyệt vọng và đau lòng.
* * *
Rahu gần đây đã rất đau khổ.
Mặc dù được lệnh từ chủ nhân của mình, Công tước Valkirino, nhưng anh ta không muốn làm theo họ.
Phải chăng vì anh ta thương hại cô gái ngây thơ sống trong sự bao bọc của Hoàng thượng mà không biết khi nào bản thân sẽ bị giết?
Bất quá, những suy nghĩ kiểu này là không cần thiết.
Chúng không bao giờ là một dấu hiệu tốt.
"Haa... chết tiệt."
Anh ta không thể không nghĩ đến cô gái vừa mới đi dạo có tâm trạng thoải mái.
Cũng như cảnh cô run rẩy sợ hãi sau khi gặp vị Hoàng đế bạo chúa khốn nạn đó.
Cô ấy là một cô gái dịu dàng, người sẽ rầu rĩ nhìn bầu trời cả ngày. Sau đó, cô ấy sẽ chơi với những chú gà con bất cứ khi nào cô ấy cảm thấy buồn chán.
Mặc dù anh cảm nhận được một thứ cảm xúc không thể xác định đang dần lớn, anh lắc đầu.
Anh là người không có quyền nghĩ xấu về Hoàng đế.
Vì anh ta cũng đang chờ đợi giây phút người phụ nữ đó chết để có cơ hội tấn công Hoàng đế.
Nhưng nếu Hoàng đế không giết cô ấy, một khi thời điểm đó đến, anh ta sẽ...
"Haa."
Anh ta thật thảm hại và giống như một thứ rác rưởi.
Làm hại một cô gái ngây thơ yếu đuối không phải là điều mà một chiến binh của Bộ tộc Ru đã làm.
Đây có thực sự là con đường phù hợp với họ?
Bộ lạc Ru đã bị phân biệt đối xử nghiêm trọng sau khi họ bị Đế quốc chiếm đóng.
Mặc dù thực tế rằng họ trông rất khác biệt với các công dân đóng một vai trò lớn của Đế quốc, nhưng do không có luật pháp bảo vệ nên họ luôn dễ bị bắt cóc và hành động bạo lực.
Đó là lý do tại sao trẻ em của Bộ tộc Ru không thể tự do lang thang, vì không ai biết khi nào hoặc ở đâu chúng có thể bị bắt cóc và bán làm nô lệ.
Nhưng Công tước Valkirino vẫn không ngừng nỗ lực để cứu các thành viên trong bộ tộc.
Công tước đã hứa rằng một khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa, ông sẽ giải phóng mọi người và bảo vệ họ.
"Haa..."
Suy nghĩ miên man, Rahu lắc đầu, cái nhìn chằm chằm vào những lỗ hổng trên mặt đất, và thở dài một lần nữa.
Rồi đột ngột.
"Huh?"
Một cơn gió thoảng qua.
Mùa xuân đã sớm đến gần, nên những cơn gió thổi mạnh thật kỳ quặc.
Có gì đó không ổn.
Anh nhanh chóng nhìn vào bên trong phòng ngủ. Đèn đã tắt, và nó im lặng.
Có một tấm chăn phủ lên người phụ nữ và cô ấy đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Có phải chỉ là gió?
Rahu trở lại cây và nhảy lên nóc cung điện.
Ánh trăng sáng dường như rực rỡ hơn bình thường.
* * *
Khá nhiều thời gian đã trôi qua sau khi màn đêm buông xuống.
Trời vẫn lạnh như thường nên tôi nhất định ôm chăn sát vào người.
Kể từ khi tôi nhắm mắt, cảm giác như giấc ngủ đang đè nặng lên tôi, nhưng tôi đã dùng hết sức lực của mình để chịu đựng.
Tôi không được ngủ.
Anh ấy chắc chắn sẽ đến.
Nếu là Hadel, anh ấy chắc chắn sẽ làm vậy.
Đã bao lâu rồi?
Tôi không để ý khi cánh cửa mở ra, nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó bên cạnh mình.
Căn phòng im lặng đến chói tai khi tôi và Hadel chạm mắt.
Chúa ơi, Hadel. Có vẻ như ngài đã có nhiều kỹ năng hơn.
Tôi thực sự không nghe thấy gì cả.
Không ai trong chúng tôi nói, nhưng tôi có thể thấy nó.
Đôi mắt của anh ấy đã trở nên sưng tấy.
Đầu mũi của anh ấy đã bị lem đỏ.
Tôi từ từ đưa tay về phía Hadel và bàn tay run rẩy của anh ấy che lấy bàn tay tôi.
Nhưng sau đó -
mọi thứ bị đảo lộn.
"!"
Tôi gần như không kìm được trong tiếng hét của mình.
Trong vòng tay của Hadel, tôi chỉ biết ôm lấy cổ áo anh ấy.
Vì anh ấy di chuyển quá nhanh, tôi không thể mở mắt chính xác.
Chúng tôi đã đi đâu?
Tai tôi đang áp vào ngực Hadel, có thể nghe thấy nó đập thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trong nháy mắt, chúng tôi rời Cung điện Lily và đến một ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang nằm ở góc ngoài cùng của cung điện.
Hadel cẩn thận để tôi xuống.
Và rồi, chúng tôi im lặng nhìn nhau rất lâu.
Mặc dù đôi môi của Hadel giật giật vài lần nhưng anh ấy không nói gì cả.
Tôi nên nói gì đây?
Dù cho tôi đã tưởng tượng cuộc hội ngộ của chúng tôi vô số lần, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đó là một cuộc gặp bí mật tại một ngôi nhà bỏ hoang.
Nhưng có điều tôi muốn nói với anh ấy ngay khi gặp được.
"Hadel."
Để gọi tên anh ấy...
"Em xin lỗi."
... Và xin lỗi vì đã quên anh ấy trong 10 năm.
Trước lời thì thầm của tôi, đôi mắt hồng của Hadel bắt đầu run lên.
#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro