CHƯƠNG 36. Em rất thích anh trai
Sezh chẳng thể nào tập trung vào việc học. Chính xác hơn trong đầu cô chỉ luôn xoay vòng những suy đoán. Tất nhiên điều này chẳng giấu nổi Raytan.
"Này đồ ngốc."
"Dạ. Dạ?"
"Sao nãy giờ ngươi cứ như trên mây vậy?"
Raytan trông chờ câu trả lời của cô cho những câu hỏi được đưa ra.
"Nếu ngươi không muốn học thì thôi đi. Ngươi có biết rằng mình đang lãng phí thời gian của người khác không? "
"Không! Không phải như vậy đâu "
Sezh đang phân bua khi vừa quay trở lại thực tại. Nhìn Sezh, Raytan nghiêm mặt và hỏi.
"Kia là gì."
"..."
"Ai đã đánh ngươi."
"Huh?"
"Chắc lại là con nhỏ Lillian đó rồi."
Raytan lộ rõ vẻ khó chịu trên khuôn mặt.
"Hôm nay em thậm chí còn không gặp được chị ấy luôn."
Với khuôn mặt đáng thương, Sezh ngước nhìn Raytan. Chắc chắn điều đầu tiên mà cô nhìn thấy là màu mắt đỏ nhau máu của anh. Thật giống với Eton. Ban đầu Sezh cảm thấy do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi Raytan một cách rất cẩn thận.
"Ừm, anh trai... Em có một thứ mà em rất tò mò."
"Cái gì?"
"Có lẽ ở Hoàng cung...có người nào có cùng màu mắt...đỏ...như anh không?"
Ngay khi nghe câu hỏi, Raytan cau mày. Đó là bởi vì anh ấy tất nhiên chưa bao giờ đối mặt với bất kỳ ai như vậy cả. Đó là sự thật hiển nhiên mà Sezh biết.
"K-không có người nào có đôi mắt đẹp như anh trai sao?"
"..."
"Em l-luôn nghĩ về đôi mắt ấy. Màu mắt của anh trai... thật sự rất đẹp."
"..."
"Nó thật giống như một viên hồng ngọc!"
Sezh cuối cùng đã nói ra tất cả những điều mà cô nghĩ. Raytan không có phản ứng gì. Quả thực, cô biết câu hỏi này sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu. Nhưng trái ngược với điều đó, Raytan không tỏ ra cau có chút nào. Anh cứ nhìn cô.
"Ngươi vừa nói gì về mắt ta?"
"R-rằng nó màu đỏ à?"
"Sau đó."
"Đẹp ư?"
Raytan nheo cả hai mắt.
"Đừng có thốt ra những lời nhảm nhí."
Sezh cau mày.
"Ưhm, nhưng, đó không phải là một lời nói dối."
Cô thực sự nói điều đó một cách chân thành. Tất nhiên anh ấy sẽ nghĩ khác vì mọi người luôn nguyền rủa đôi mắt ấy. Lúc đầu, Sezh cũng sợ Raytan. Nhưng đó chỉ là trong quá khứ. Bây giờ cô không còn sợ anh nữa. Anh ấy không có vẻ gì là một con quái vật trước mắt cô. Bên cạnh đó, đôi mắt ánh đỏ của Raytan thực sự giống như một viên hồng ngọc. Đó không phải là lời nói dối, nhưng có vẻ như Raytan chưa từng được nghe ai đó khen về nó.
"Nếu anh cảm thấy tồi tệ sau khi nghe vậy. Em thật xin lỗi."
"Không có người như vậy."
"Thật ư?"
"Không có ai giống màu mắt với ta."
"... Em hiểu rồi"
Vậy còn Eton thì sao? Đôi mắt của Eton có màu hoàn toàn giống với Raytan. Tóm lại, Raytan không có bất kỳ liên quan nào về sự tồn tại của Eton. Sezh nghiêng đầu.
'Những người trong Cung điện chết tiệt này chỉ có một màu mắt. Đến mức ta ghê tởm khi nhìn thấy nó.'
Đột nhiên, Sezh nhớ lại những gì Raytan đã nói vài ngày trước.
"..."
Anh ấy có nghĩ điều tương tự về cô không? Anh ấy ghét mọi người ở Cung điện Hoàng gia này. Liệu anh ấy cũng nghĩ cô ghê tởm sao? Sezh mở miệng.
"Vậy, em cũng..."
"Sao?"
"Anh cũng ghét em sao?"
"Nhưng, em rất thích anh trai!"
Raytan ngừng lại.
"Em không biết mọi người như thế nào. Nhưng em thích anh Raytan. Em không nghĩ đôi mắt đỏ của anh trai là thứ mà truyền thuyết đã nói. Em chưa bao giờ nghĩ anh giống quái vật."
Raytan không nói một lời nào trong lúc này. Sezh cúi đầu xuống, ngẩng lên và liếc nhìn Raytan. Khuôn mặt của anh ấy trông giống như một người vừa bị một thứ gì đó khó chịu tấn công. Anh ấy không tin lời mình nói ư? Sezh lo lắng lại nhanh chóng tiếp tục bài phân bua.
"Trong Cung điện Hoàng gia này. Anh trai là người mà em thích nhất. Ngoài Luna ra."
"Luna?"
"Người hầu chăm sóc cho em."
"Bây giờ ngươi coi ta như một người hầu sao?"
"Không không? Không phải như vậy đâu."
Sezh lắc đầu thật nhanh. Cô có điên không khi nghĩ đến việc đối xử với anh như một người hầu?
"Nhưng mà chỉ có anh trai và Luna đối xử tốt với em trong Cung điện Hoàng gia thôi. Vì thế mà em thích anh trai và Luna. Em không thích bất cứ ai khác."
Đó là một lời giải thích thích hợp để lấy lòng của tôi. Rõ ràng một nửa trong số đó là cường điệu hoá nhưng nửa còn lại cũng là cảm xúc thật của cô. Dù sao thì anh ta cũng chính là người một đao lấy đầu cô lúc trước. Tuy nhiên, sau khi trọng sinh, Raytan lại đối xử với cô khá tốt. Ngẫm lại, anh ta cứ gọi cô là đồ ngốc, vân vân. Những cô vẫn có thể thực sự nói ra điều đó.
"Mẹ ngươi"
"Dạ?"
"Ngươi thấy mẹ ngươi thế nào?"
Trước câu hỏi bất ngờ, đôi mắt của Sezh mở to. Việc Yerena đối xử với Sezh như rác rưởi đã là một bí mật công khai. Tại sao Raytan đột nhiên hỏi như vậy. Sezh chỉ đưa ra câu trả lời của mình một cách trung thực.
"Em... không thực sự thích mẹ. Ngược lại, mẹ em cũng chẳng thích em cho lắm."
"... "
"Tuy em chưa thể làm điều đó bây giờ, nhưng khi em đến tuổi trưởng thành. Em nhất định sẽ rời khỏi Hoàng cung."
"...Ngươi sẽ rời khỏi Cung điện Hoàng gia?"
Raytan hỏi.
"Đúng. Đến tuổi trưởng thành em sẽ xin phép rời cung. Hoàng tử và công chúa đã đến tuổi trưởng thành thường không có nhất thiết phải ở lại Hoàng cung. Vì vậy, nếu em cũng xin-"
"Kế hoạch ngu ngốc."
".... Anh trai?"
"Có vẻ như ngươi vẫn chưa biết mẹ mình là người như thế nào. Khi ngươi đến tuổi trưởng thành, ngươi nghĩ rằng bà ta sẽ để ngươi bỏ đi như vậy? Gia đình quý tộc giàu có nào lại làm điều ngu ngốc đó."
Đó là một nhận xét gay gắt. Rốt cuộc, đây không phải là vấn đề. Khi Sezh mười bảy tuổi, cô không thể ngờ rằng trong cuộc đảo chính đã bị Raytan phát hiện ra.
Thực chất có một điều mà Sezh không cho Raytan biết. Đó là một trong những nguyên nhân khiến cô muốn rời khỏi Hoàng cung chính là hắn. Cô vẫn luôn cảm thấy nó. Khi Raytan lấy cổ cô cho đến khi đầu cô tách ra khỏi cơ thể. Cô tỉnh dậy trong cơ thể này không lâu sau khi biến cố đó xảy ra.
Sezh đã có sẵn một kế hoạch. Đầu tiên, cho đến khi Raytan thực hiện cuộc đảo chính của mình. Cô không biết làm thế nào để thay đổi tương lai nhưng cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu lường trước được viễn cảnh tồi tệ nhất.
Raytan sẽ thực hiện một cuộc đảo chính. Vậy khi nào? Tất nhiên là sau thời gian Sezh đến tuổi trưởng thành. Vậy còn Sezh? Đã trốn thoát thành công. Vì vậy, cô nên làm điều đó ngay trước khi cuộc đảo chính xảy ra. Sau đó cô sẽ bình an vô sự.
"Nếu vậy, em sẽ tìm kiếm một phương pháp khác. Cách kia rồi cách khác. Em vẫn còn 5 năm nữa."
"..."
"Nếu em chẳng còn biện pháp nào nữa. Em sẽ chạy trốn khỏi đây!"
Sezh tuyên bố với tinh thần phấn chấn. Vậy nên khi không có cách nào khác cô sẽ làm điều đó. Dù sao thì khi Sezh cố gắng rời khỏi Cung điện Hoàng gia sẽ không ai đến giữ cô lại. Đó là bởi vì quay ngược thời gian khi Sezh cố gắng trốn thoát khỏi Cung điện Hoàng gia, đó là ngày mà Raytan sẽ đảo chính.
Điều gì sẽ xảy ra với những người trong Cung điện Hoàng gia không còn là vướng bận của cô nữa. Cô chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
"..."
Raytan chỉ cười chế giễu với khuôn mặt thẳng thắn của mình trong khi liếc nhìn Sezh. Anh mở môi và nói với giọng trầm.
"Tên phiền phức sẽ biến mất ư. Ta nghĩ mình sẽ sống rất thoải mái đây."
Khi Sezh biến mất, anh ấy sẽ không còn cau có nữa. Không có cô, anh vẫn sẽ sống bình yên. Đó là cách Raytan nghĩ về cô ấy. Tuy cô không biết nhưng cô vẫn bị tổn thương vì điều đó.
"Anh ơi, anh bị ốm à? Sắc mặt của anh không tốt."
"Đừng bận tâm."
"Anh ở ngay trước mắt em. Làm thế nào em có thể không bận tâm?"
Raytan không nói một lời cầm lấy tách cà phê của mình và sau đó uống vội vàng.
"Anh trai, anh khát ư?"
"Nếu anh khát chỉ cần uống nước mà. Tại sao uống cà phê như vậy?" Sezh ngẩng đầu lên.
"Tại sao đột nhiên hỏi ta điều đó."
Raytan đặt lại chiếc cốc của mình lên bàn trong khi hỏi.
"Hỏi gì cơ?"
"Có ai có cùng màu mắt với ta không?"
"À, cái đó..."
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô lúc này. Cô ấy có nên chỉ nói về điều ấy? Cô có nên không? Nhưng Eton lại nói khác. Anh ta muốn Sezh giữ bí mật rằng cô đã gặp hắn. Vô vàn hoang mang hiện lên trong đầu cô.
Dù sao, hắn ta có thực sự là một người đáng ngờ không? Sự tồn tại của anh ta có thể là mối nguy hiểm cho sự an toàn của Phu nhân Lize. Vậy thì cô chẳng có lý do gì để giữ lời hứa với loại người đó. Chắc chắn, thực tế là anh ta có thể sử dụng phép thuật rất thú vị. Anh ta thậm chí còn muốn dạy cô nhưng cô không tán đồng lắm.
"Thành thật mà nói... sáng nay."
"Hửm?"
"Có một người kỳ lạ."
"Người kỳ lạ?"
"... "
"Ngươi không định nói với ta à?"
Raytan vội vàng đuổi theo cô, nhưng Sezh vẫn không cho anh câu trả lời. Nói chính xác, cô không thể làm điều đó. Nói gì đến việc trả lời, cô bây giờ chẳng thể mở miệng.
"Ưm-ưm!"
"Cái gì."
Raytan nhíu mày. Sezh làm một khuôn mặt buồn bã. Môi của cô ấy, đôi môi của cô không thể mở nó ra!
Cảm giác như có ai đó giữ chặt nó lại với nhau. Sezh hoảng sợ cố gắng tự tách môi mình ra.
"Bây giờ ngươi đang làm gì vậy."
Raytan nhìn Sezh như thể cô là một con ngốc.
"Ừm. ừm! Ưm!
Sezh liên tục lẩm bẩm âm thanh 'ưm ưm'.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Raytan nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh đưa mặt cô sát vào mặt mình.
"Ngươi có chuyện gì đã xảy ra?"
"Ơ! Ư!
Tôi không thể nói bất cứ điều gì! Môi tôi không mở được!
"Muốn nôn thì cứ đến đó mà nôn."
Không phải vậy đâu! Anh trai ngu ngốc này!
"... "
Raytan rà soát Sezh kỹ lưỡng. Có vẻ như cuối cùng anh ấy cũng nhận ra rằng không phải Sezh muốn nôn. Anh ấy đã cố gắng tìm ra vấn đề là gì.
"Ưmm... ưmm."
"Này!"
"Um-ưmm!"
"...."
"... Ưm."
Sezh tiếp tục cố gắng mở môi nhưng nỗ lực của cô ấy vẫn vô ích, cô bắt đầu khóc nức nở. Những giọt nước mắt trong mờ chảy nhanh dưới đôi mắt xanh biển của cô. Cô đã khóc một dòng và nước mắt không ngừng chảy. Đôi mắt đỏ của Raytan bị lay động mạnh.
"Ưm-ư!"
Trong nháy mắt, Sezh hô lên sau cái miệng ngậm chặt của mình. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Sezh. Raytan ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đó và chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro