Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 34. Anh trông giống anh ấy

"Anh trai ...?"

"Hử?"

Đôi mắt của chàng trai nheo lại với sự bối rối khi đột nhiên được gọi là 'anh trai'.

Người này có đôi mắt đỏ nên cô đã nghĩ đó là Raytan. Nhưng bây giờ cô nhìn kỹ anh ta, anh ta không phải là anh trai cô. Tóc của anh ta màu xanh nước biển và anh ấy cao hơn nhiều so với Raytan. Anh ta trông cũng lớn hơn Raytan khoảng năm hoặc sáu tuổi. Bầu không khí xung quanh của anh ta hơi khác một chút. Ngoài ra, còn có ai khác trong Hoàng cung có đôi mắt như vậy không nhỉ?

"Ngươi là ai?"

Sezh hỏi anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Ta nghĩ mình nên là người hỏi điều đó." Người đàn ông trả lời Sezh với vẻ mặt nhăn nhó.

"Ồ, tôi là Sezh. Ừm, tôi bị lạc trên đường đến thư viện... "

"..."

"Tôi xin lỗi, nhưng anh có thể chỉ đường cho tôi..."

Chàng trai im lặng. Anh ta nheo mắt khi nhìn Sezh.

Ý gì vậy? Tại sao anh ta lại nhìn tôi như vậy? Anh ta muốn gây chiến à?

"Ngươi nói rằng mình ở đây vì ngươi bị lạc đường?"

"Đúng."

"Ngươi từ đâu đến?"

"Một lỗ nhỏ phía sau cung điện."

"Ngươi đến từ đó và bây giờ ngươi đang ở đây?"

"Xin thứ lỗi? Nhưng đúng vậy ..."

"Thật kỳ lạ."

Chàng trai nghiêng đầu và tiếp tục hỏi.

"Có phải ngươi vừa đi bộ lơ ngơ trên đường đến đây không?"

"Ugh, vâng..."

Vào lúc đó, chàng trai cau mày khi nhìn Sezh.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, cô bé?"

"Tôi mười hai tuổi."

Tôi không nói dối. Kể từ bây giờ tôi mười hai tuổi.

"Ngươi nói mình 12 tuổi? Ngươi là?"

"Đúng. Sao tôi không được cho là mười hai chứ? "

"Buồn cười làm sao..."

Chàng trai cười khúc khích.

Điều gì đó thật hài hước về một điều gì đó không hài hước.

Sezh liếc nhìn anh ta như thể cô đang nhìn một người điên.

"Xin lỗi, nếu anh có thể chỉ cho tôi đường đến..."

"Ngươi có muốn uống một tách trà không?"

"Vâng, đó là lý do tại sao trà ... gì cơ?"

"Hãy dùng một tách trà."

Chàng trai cứng đầu. Anh ta nắm lấy vai Sezh và bắt cô ngồi trước chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Cô tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Nhưng bất cứ điều gì đang lướt qua tâm trí của Sezh lúc này, chàng trai này không quan tâm đến điều đó.

"Uống một ngụm. Đó là sữa ấm. "

Chàng trai đẩy một chiếc cốc về phía cô, một ít hơi nước bốc lên từ chiếc cốc.

Ừm... nó không bị bỏ độc chứ? Sezh do dự không muốn uống nó nhưng quyết định uống một hoặc hai ngụm sữa ấm, cảm thấy rằng sẽ không lịch sự khi từ chối và không uống nó.

"Ngươi đã nói gì trước đó thế? Anh trai à?"

Chàng trai ngồi trước mặt Sezh trước khi bắt đầu chất vấn cô.

"À, đúng. Tôi đã lầm..."

"Là sao?"

"Xin thứ lỗi?"

"Nếu ngươi nói rằng mình nhầm lẫn, thì ta cho rằng ta trông giống một người mà em biết. Cho nên, trong hoàng cung này có người giống ta sao? "

"Đó là ... màu mắt của anh có màu giống với anh trai tôi."

"Giống như ta...?"

Mặt chàng trai cứng lại.

"Đúng vậy, anh cả Raytan cũng có đôi mắt đỏ. Nhưng anh ấy để tóc đen thay vì tóc xanh nước biển... "

"Chờ đã, hãy đợi chút. Ray... cái gì? "

"Xin thứ lỗi?"

"Ngươi vừa nói gì?"

"Về việc có mái tóc đen và đôi mắt đỏ?"

"Không phải như thế. Tên của tên nhóc đó là gì?"

"Anh Raytan ư?"

"Raytan? Tên hắn là Raytan? "

Anh ta không nghe thấy tôi nói sao? Sezh đã rất lo lắng.

"Nhưng ngươi xuất thân từ gia đình hoàng gia. Ngươi có mái tóc vàng và đôi mắt xanh... "

"Đúng. Đúng vậy."

"Vậy là anh trai của ngươi cũng là một phần của hoàng gia chứ?"

"Điều đó cũng đúng."

"Ta không nói nên lời..."

Chàng trai cười. Nói thẳng ra, Sezh cũng vậy thôi vì hiện tại cô đang chết lặng, không biết nên trả lời như thế nào với anh.

Cô đang tự hỏi liệu mình có thể được giúp đỡ để tìm đường hay không, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại là một người điên rồ như vậy...

"Nhưng anh là ai? Anh sống ở đây à? Nhưng đây là cung điện của Phu nhân Lise... "

"Ừm..."

"Hoặc có lẽ là người hầu của Phu nhân Lise?"

"Ta không."

"Tôi đã ở đây vài ngày, nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã từng nhìn thấy anh."

"Đúng rồi. Bởi vì cách đây không lâu ta đã bị nhốt. "

Một người tù nhân...?

"Ta không phải là một tù nhân."

"Hả? Xin thứ lỗi?"

Cái quái gì vậy? Cô đã nghĩ rằng anh ta là một người điên nhưng làm thế nào anh ta đọc được suy nghĩ của cô chứ? Sezh có vẻ bối rối.

"Ta cũng không phải là một kẻ điên."

"Anh đọc được suy nghĩ của tôi?"

"Không, khuôn mặt của ngươi chỉ cho thấy những gì ngươi đang nghĩ về."

"Anh có tài quan sát tốt ..."

"Tôi không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào."

Chàng trai cười khi nhấp ngụm trà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro