
Chương 5
Một tuần đã trôi qua.
Cho đến nay, Công tước Noah Rothsilde chưa bao giờ đến thăm tôi, tôi rất hài lòng về điều đó, hưởng thụ khi ở một mình.
Thay vào đó, một thư ký tên là Vincent Ford thỉnh thoảng đến thăm phòng tôi. Anh ta là một người đàn ông lịch lãm, đẹp trai với mái tóc nâu và đôi mắt màu lúa mì, và anh ta đã hỗ trợ Công tước quản lý đất đai về việc kinh doanh của mình. Vincent luôn đứng ngay ngắn, kiểm tra sức khỏe của tôi một cách lịch sự và hỏi tôi có cần gì không.
Tôi tự hỏi tại sao tất cả những người trong ngôi biệt thự này đều lạnh lùng như vậy. Người duy nhất mỉm cười với tôi là Công tước mất trí (điên khùng).
Vincent, thư ký có khuôn mặt dữ tợn, mở miệng.
"Cô Claire. Đô đốc đã trả lời rằng ngài ấy không có ý định đàm phán."
Tôi biết mà. Câu trả lời này nằm trong dự đoán của tôi.
"Nó chỉ là một lời đe dọa hợp pháp để phát động một cuộc tấn công-lợi dụng cái chết của tôi làm một ngòi nổ. Đó là cách làm của cha tôi ".
Biểu cảm xa cách của tôi khi nói điều đó dường như khiến Vincent bị kích động trong giây lát.
Một cô gái bình thường sẽ sợ hãi và bắt đầu khóc lóc, la hét thậm chí là làm lớn chuyện. Hơn nữa, một người bình thường sẽ kiệt quệ về tinh thần sau khi bị giam cầm lâu ngày, nhưng tôi vẫn ổn. Tôi thực sự khá lo lắng trong lòng, nhưng tôi giả vờ bình thường và nâng cằm lên.
Vincent, người đang nhìn tôi chằm chằm và đầy ngưỡng mộ, "Cô thực sự không khóc?"
"Hửm? Tại sao?"
"..."
"Sẽ không. Tôi sẽ tự đi trên con đường của chính mình. À, Công tước sẽ sớm đến thăm tôi chứ?"
Dường như có một chút thất vọng trên khuôn mặt anh ta. Anh ta có phải đang mong đợi tôi sẽ khóc như một người bình thường không? Nhìn Vincent ra ngoài, tôi quyết định đẩy nhanh chiến lược. Làm cho tôi khóc có thể là mục tiêu của Công tước điên rồ này.
Lúc đó đã là đêm muộn, và tôi định đi ngủ thì Noah bước vào với bộ lông cáo trên một cánh tay. Vẻ ngoài lộng lẫy của anh làm bừng sáng cả căn phòng tối.
"Ta đến để có cuộc trò chuyện mà em muốn đây."
"Tôi muốn đi ngủ."
Tôi ngồi xuống góc giường và trông mệt mỏi hết mức có thể. Dù đã nghe rõ lời tôi nói nhưng anh ta vẫn giả vờ như không nghe thấy và kéo ghế sang ngồi đối diện. Sau đó, với vẻ mặt vui mừng, anh ta bắt đầu nói những lời tương tự như thư ký của mình.
"Ta nên làm gì khi cha của em nói rằng ông ta không cần em?"
"Tôi không thể làm gì khác được. Nếu cái chết của tôi giúp ích cho đất nước của tôi, tôi nên làm theo ý muốn của họ, cha tôi cũng sẽ có một lý do chính đáng để giết anh. "
Trong câu chuyện gốc, Công tước Noah Rothsilde đã bắt Celine mà không giết cô ấy ngay lập tức, nhưng đó chỉ là Celine, người rất đáng được sử dụng. Tôi không biết Công tước yêu cầu cha tôi những gì, nhưng tôi đã đoán rằng ông ta sẽ từ chối đàm phán. Tuy là vậy nhưng tôi vẫn phải tiếp tục nhấn mạnh giá trị của mình với tư cách là một con tin.
Tôi không muốn rơi vào tình huống phải chạy trốn trong thời tiết lạnh giá giống như lần trước. Đây là một nơi hẻo lánh cho dù tôi có nhìn đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy mỗi khu rừng.
Thế nên tôi đã đưa ra quyết định sau khi tự mình trải qua cái lạnh buốt ấy. Mục tiêu của tôi là ở lại đây ít nhất cho đến mùa xuân, và khi tính mạng tôi gặp nguy hiểm, tôi sẽ lên kế hoạch đánh cắp chìa khóa xe hơi và tẩu thoát với chiếc xe đắt tiền nhất trong dinh thự này và bán nó. Tôi sẽ có thể kiếm được một số tiền lớn từ nó.
Noah đang ngẩn người nhìn tôi, khuỷu tay chống lên tay vịn của ghế, cằm nhếch lên nở một nụ cười đểu điển hình. (Là cười nhếch một bên mép đó)
"Thật thú vị." [câu thoại ở đâu cũng gặp -w-]
Có vẻ như phương pháp của tôi đã có tác dụng. Những gì anh ta cho tôi thấy là sự thích thú xen lẫn sự tò mò. Trong câu chuyện ban đầu, anh ta nhốt Celine và tra tấn tinh thần cô ấy, nhưng nó hoàn toàn khác với cách anh ta làm với tôi.
Không giống như tôi, Celine rất miễn cưỡng khi bị nhốt. Công tước đã sử dụng một loại phương pháp tra tấn trong hy vọng, chỉ hướng đi sai cho cô ta và khiến cô ta đi lang thang cả đêm trong rừng, hoặc bắt Celine học thuộc những cuốn sách luật dày cộp trong một ngày và đặt cược cô ấy ta không thể nhớ hết nổi chúng trong ngày ấy.
Thật thú vị khi thấy anh ta tàn phá tinh thần như thế nào bằng cách liên tục cho Celine hy vọng rồi dập tắt. Công tước Noah Rothsilde là một người điên trong vỏ bọc dịu dàng. Tôi không muốn bị tra tấn một cách khủng khiếp như vậy, nhưng tôi sẵn sàng đến đây vì tôi đã biết hết đường đi nước bước của anh ta.
Anh ta quan sát đối thủ của mình và thích thú với những sự thay đổi trên khuôn mặt và phản ứng của họ, bao gồm cả cảm xúc của. Tôi phải điều chỉnh âm cao và thấp phù hợp để anh ta không cảm thấy nhàm chán. Nói một cách dễ hiểu, đó là sự thay đổi về mặt cảm xúc. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel
"Nếu anh làm hại tôi hoặc bắt nạt tôi, tôi sẽ..."
Tôi muốn cảnh báo anh ta một cách bình tĩnh, nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để đe dọa anh ta. Bởi vì khuôn mặt đó dường như đang mong đợi một mối đe dọa từ tôi như kiểu: 'Cha của em đến để mắng tôi?'
Anh ta mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy tôi ngậm chặt miệng. Một tiếng cười dễ nghe thoát ra từ đôi môi hơi hé mở của anh.
"Tôi sẽ không. Đối với tôi, sẽ không được lịch sự cho lắm nếu bắt nạt một người không có khả năng phản kháng. "
"Dường như em đã quên rằng em đã dí súng vào đầu tôi."
"Đó không phải là đe dọa mà. Anh có thực sự muốn biết bắt nạt là gì không? Tôi khá am hiểu về lĩnh vực đó đấy ".
Noah sửa lại cà vạt và mỉm cười. Tôi nhận ra rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đang lạc trôi đi sai hướng. Trong khi cố gắng nghĩ ra một chủ đề khác trong tuyệt vọng, tôi nhớ ra rằng anh ta có điều gì đó cần kiểm tra bằng cách chĩa súng vào tôi vào ngày hôm đó. Đây sẽ là thời điểm tốt để hỏi anh ta rõ ràng.
"Anh nói rằng anh muốn kiểm tra gì đó trong khi chĩa súng vào tôi. Anh đã kiểm tra được chưa?"
"Ừm, ta đã kiểm tra rồi."
Tôi có thể đoán được khá nhiều ý định của anh ta, nhưng tôi không rõ tôi sẽ bị phán như thế nào. Tôi hỏi một cách dửng dưng như thể không quan tâm lắm.
"Vậy đó là cái gì vậy?"
"Trí thông minh và khả năng học hỏi."
'Chứ chả nhẽ tôi đi cầu xin sự tha thứ của anh chắc?'
Tôi choáng váng trước câu trả lời bất ngờ ấy, nhưng tôi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình.
"Tôi chỉ là người bình thường thôi mà."
"Không, anh có..."
'Anh có ý nói về sự thông minh của tôi?'
Thấy tôi ngày càng nheo mắt, anh ta nói tiếp.
"Có bao nhiêu người trong tình huống đó sẽ kiểm tra khẩu súng lục của họ có được nạp đạn hay không mà thay vào đó họ sẽ bóp cò ngay lập tức ".
Điều đó có đặc biệt gì? Tôi lắc đầu, giả vờ thờ ơ.
"Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đã mày mò cái này cái kia nên nếu một cơ hội khác xuất hiện, tôi chắc chắn tôi sẽ bỏ chạy... "
"Công chúa của ta thật thông minh, nhỉ? "
Noah cười rạng rỡ như thể đồng ý. Tôi chỉ có thể bất lực khi đối phó với anh ta, người đặt câu hỏi mà tôi không thể tìm ra câu trả lời.
Nhận thấy sự mệt mỏi của tôi và đôi vai dần xìu xuống, anh ta bắt đầu tìm kiếm nhiều chủ đề khác nhau dường như để phục vụ cho mục đích mà tôi đã đề ra.
Tất nhiên, không có ý nghĩa, chỉ là một vài cuộc trò chuyện vô bổ. Khi chúng tôi chỉ trao đổi với nhau cùng những lời lẽ khó xử, Noah quẹt môi.
Rũ mắt, anh ta trở nên trầm lặng và dường như đang tìm kiếm chủ đề cho cuộc trò chuyện tiếp theo.
'Nhân tiện, anh có thể vui lòng đi ngay bây giờ được không? Tôi không nghĩ rằng anh sẽ tìm được bất cứ chủ đề gì để trò chuyện tiếp với tôi. '
Giọng người đàn ông ngọt ngào như lời ru, khiến tôi buồn ngủ.
Tôi thấy lông mi anh ta động đậy, hình như anh ta đã nghĩ ra điều gì đó muốn hỏi tôi.
"Em đã như thế nào khi em ở Belford?"
'Tại sao anh lại quan tâm đến điều đó?'
"Tôi vẫn ổn. Cha tôi đã chăm sóc tôi rất tốt và cố gắng làm mọi thứ cho tôi. Mặc dù ông ấy từ chối đàm phán nhưng tôi chắc chắn rằng ông ấy rất đau lòng ......... "
"Ta hiểu rồi."
'Tại sao anh ta cứ ngắt lời mình vậy nhỉ?'
Hơn nữa, anh ta đã hỏi tôi trước, nhưng anh ta dường như không quan tâm đến câu trả lời chân thành của tôi. Sau khi nghe với vẻ thờ ơ, Noah đứng dậy và choàng chiếc áo khoác lông cáo màu trắng lên vai tôi. Không giống như lông giả, nó có cảm giác thật mềm mại lướt nhẹ trên da của tôi.
"Đây là những gì ta bắt được."
"Thật ấm áp."
"Lần sau, ta sẽ bắt một con gấu hoặc một con hổ cho em để làm một tấm thảm thật đẹp."
Tôi nhớ đến tấm thảm da gấu trong phòng của Celine. Đôi mắt con gấu trống rỗng như cá chết, vẫn còn cảm giác lạnh lẽo.
"Không cần đâu, mà dù sao thì tôi cũng sẽ chết vì đất nước của mình, tại sao anh phải đối xử tốt với tôi như vậy?"
Công tước chậm rãi nhìn tôi khi nghe thấy lời mỉa mai dưới chiêu bài yêu nước của tôi. Miệng anh vốn luôn cong cong, bây giờ lại mím lại. Khuôn mặt vô cảm của anh ta băng giá, lạnh lẽo và cô đơn. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel
"Em muốn chết vì nghĩ mình sẽ có giá trị với người khác sao?"
"Vâng..."
'Không, thực ra, tôi không muốn chết. Tôi đã không được thoải mái như thế này trong một thời gian dài rồi.'
Tôi cố ý nói như vậy, cố gắng nắm bắt suy nghĩ bên trong của Noah, và đôi mắt anh tinh tế sượt qua tôi.
"Như bộ lông này, liệu nó có được coi là có giá trị chỉ sau khi chết không? Con người còn vô dụng hơn thế này khi họ chết ".
Tôi hỏi, cố gắng tìm hiểu xem anh ta định làm gì với tôi trong tương lai.
"Nếu tôi không còn giá trị, thì anh cũng sẽ giết tôi, đúng không?"
"Không, ta không định giết em trong tương lai. Cũng như em đã không bắn vào đầu ta. "
Cuối cùng thì Noah cũng nở nụ cười thật đẹp, nhưng tôi có cảm giác rằng anh không cười nhiều khi tôi không thấy.
'Nếu anh ta giữ cho mình sống sót, liệu mình có hữu ích trong các cuộc đàm phán?'
Tôi không rành về chiến lược và chiến thuật nên không thể nắm bắt được ý đồ của anh ta.
"Tôi chắc rằng bây giờ cha tôi đang quy động quân đội. Tôi chắc rằng ông ấy đã chuẩn bị một số chiến hạm lớn, và như vậy, cái chết của tôi sẽ như một ngòi nổ để phát động cuộc chiến, cuối cùng sẽ trở thành chiến tranh, có mối thù kéo dài đến trăm năm ........... "
"Đúng. Hôm nay ta cũng bắt được một con nai. Em có thích thịt nai không? "
Người đàn ông này không nghe tôi nói gì cả. Anh ta dường như bác bỏ những lời nói của tôi xem nó như không khí hay một thứ gì đó.
"Nếu anh để tôi sống và thả tôi về nhà, sẽ không có gì xảy ra."
"Em có muốn về nhà không?"
"......Muốn."
'Không. Tôi thực sự hy vọng anh không gửi tôi về nơi khỉ ho cò gáy đấy. '
Nhưng còn quá sớm để cảm thấy nhẹ nhõm chỉ vì anh ta chưa giết tôi. Phải có lý do nào đó tại sao anh ta giữ tôi lại thay vì giết tôi, mặc dù các cuộc đàm phán đã không còn ý nghĩa. Tôi phải nghi ngờ người đàn ông đó vì anh ta chỉ nói và hành động theo những cách mà tôi không thể hiểu được. Tôi đang quay đầu tìm kiếm để nắm bắt ý đồ của Noah thì những ngón tay thon dài của anh áp nhẹ lên má tôi.
"Em có biết không...? Ta đã tìm kiếm một cô công chúa thực sự rất lâu chứ không phải một người phụ nữ giả làm công chúa ".
"Tôi không phải là công chúa."
'Xin đừng gọi tôi như vậy, thật xấu hổ.'
"Phải, ta muốn ta là người duy nhất gọi em như vậy. Ta không muốn gửi em trở lại nơi đó vì ta rất thích em".
Thật may mắn khi anh ta thích tôi, nhưng tôi khá bối rối trước tất cả những điều anh ta nói. Anh nói thêm trong khi tôi đang loay hoay không biết phải trả lời như thế nào.
"Và công chúa của ta dường như không có ý định chạy trốn thì phải."
Đôi mắt xanh huyền bí của Noah dường như lại càng gần hơn. Khuôn mặt anh tiến gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên má của mình. Tôi thậm chí không thể thả lỏng khi mùi cơ thể của anh xộc vào mũi tôi.
Tôi cố gắng tránh nhìn vào mắt anh và nhìn xuống. Tất cả những gì tôi biết là anh ấy đang cười khi tôi nhìn vào đôi môi đang nhếch lên của anh. Cuối cùng, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
"Công chúa.... Ta biết em không muốn rời đi ".
Noah mỉm cười như một cậu bé ngây thơ, vuốt ve bộ lông cáo. Trông anh luôn thoải mái.
Ngược lại, mặt tôi thì tái mét.
' Người đàn ông này thật sự rất rất rất không bình thường. Anh ta dường như biết mọi suy nghĩ của mình. '
#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel
#NhaChayrhaysui_newname
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro