
NightNovel - Ác Mộng Vĩnh Hằng (Phần 1 + 2)
- Tiểu thư Fiona đây trông có vẻ như đang có điều gì phiền muộn thì phải?
Nữ chủ tế quay người nhìn sang, thấy người vừa gọi mình là quý cô Hương sư, nàng chỉ nhẹ thở dài.
-Chị Vera...Chị có biết về người tên Orpheus không?
-Orpheus?... Có phải đó là quý ngài tiểu thuyết gia nổi tiếng với những tác phẩm trinh thám không? Tôi đã từng nghe các khách hàng của mình trò chuyện về ngài ấy và những quyển sách gay cấn kia ở buổi dạ tiệc.
Vera Nair chậm rãi đặt lọ nước hoa cô yêu thích xuống chiếc bàn dài. Vừa nãy, trong thoáng chốc, đôi mắt cúc áo vô hồn của cô như có một luồng ánh sáng hào nhoáng vụt qua. Vera như trở lại những ngày còn là một Đại Hương Sư nổi tiếng người người biết đến, cô đứng giữa nơi ấy, giới thiệu cho tất cả những vị khách hàng mùi hương tuyệt vời cô đã phát minh ra. Ánh sáng nhanh chóng tắt vụt đi, kết thúc ảo ảnh bằng cảnh cô ôm chặt một cuốn nhật kí mà khóc nức nở.
-Tôi chỉ là cảm thấy...Tiểu thuyết gia là một người rất kì lạ...
-Kì lạ...Như thế nào vậy?
-Vera...Chị có từng cảm giác...giống như chúng ta đã từng gặp Orpheus không?...Ý tôi là...Tôi chưa từng gặp người nào giống anh ấy...về mặt ngoại hình...Nhưng cái bầu không khí xung quanh anh ta...lúc nào cũng quen thuộc đến lạ thường.
Như thể...Tôi đã quên đi sự tồn tại của Orpheus...
Và điều này...Thật kì lạ...
Hương Sư im lặng hồi lâu nhìn Nữ chủ tế mân mê biểu tượng con mắt trên chiếc cổng của mình trong vô thức, lần nữa kéo cô nàng ra khỏi những suy nghĩ miên man...
-Nếu đã như vậy, tại sao không trực tiếp tìm hiểu...
Tiểu thuyết gia sẽ tham gia trận đấu chiều mai, tiếp cận anh ta trực tiếp nói chuyện...vẫn là cách giải quyết thích hợp nhất cho câu hỏi bí ẩn kia.
-----------------
Hoàng hôn buông xuống, đa số mọi người tại trang viên đều quay về phòng nghỉ ngơi, một số vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho trận đấu của họ tại bản đồ "Kí ức của Leo". Orpheus cũng đã tập cho mình thói quen viết nhật kí giống những người khác. Những dòng chữ nắn nót đẹp đẽ của anh ghi lại các trận đấu vô cùng chi tiết và sinh động, bên cạnh đó anh cũng ghi chú cực kì cẩn thận tiến độ điều tra tung tích người em gái Memory của anh.
"Nếu không phải vì tôi...Em ấy đã không phải biến mất như vậy... Thế cho nên...Lần này...Tôi nhất định sẽ tìm được em gái mình."
Câu nói nổi tiếng của nhân vật Henry trong tác phẩm cuối cùng của anh trước khi tới trang viên bí ẩn này đã gây ra không biết bao nhiêu cuộc tranh cãi nảy lửa giữa những người hâm mộ. Bọn họ đoán già đoán non tình tiết, thậm chí có nhiều kẻ quá khích tìm đến nhà anh, kết cục tác giả đã biến mất không có tung tích, bản thảo cũng không thấy đâu, câu chuyện của người thám tử trẻ mãi mãi vẫn là một ẩn số.
Đương nhiên, bọn họ không hề hay biết rằng, "Henry" thực sự vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình dài đằng đẵng của mình, cô độc tìm kiếm sự thật năm ấy.
Orpheus gạch đen dưới chân những cái tên mà anh đã hỏi chuyện, khoanh đỏ những người đã cung cấp manh mối cho anh. Có một cái tên đặc biệt bị anh đánh dấu X, kẻ đáng nghi nhất nơi trang viên kì dị này...
Chủ trang viên - "Nightmare".
-------------------
Lá thư thần bí có con dấu niêm phong đỏ thẫm...Bên trong ghi lấy mong ước thầm kín chôn giấu tận sâu trong trái tim...Lúc mới đầu nhận được lá thư này, phản ứng của Novelist hoàn toàn giống hệt như những người khác.Nỗi sợ hãi một thứ gì đó thần bí mà bản thân chưa biết rõ đang ngầm chi phối con người ta đưa ra những lựa chọn mà họ không thể quay đầu.
Để rồi khi con mồi rơi vào cái bẫy tinh vi, chờ đợi họ chỉ có một kết cục bi thảm, và nụ cười chế nhạo của đối phương...
---------------
Nửa đêm tại Cánh Rừng Li Biệt lạnh lẽo đến lạ thường. Không gian u tối tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng quạ kêu thê lương đến cùng cực.
Thanh âm chói tai này dễ khiến người ta căm ghét chối bỏ, bởi vì con người ta luôn luôn sợ hãi thứ mà loài quạ hết mực yêu thích.
Cái chết.
Một cái chết cô độc, khi thể xác nằm xuống giữa một vùng đất xa lạ, nơi có những sinh vật kì dị đủ loại hình thù kì quái nhăm nhe tấn công, nhai nuốt thân thể của kẻ đáng thương lạc vào vùng đất dữ...
Tiếng quạ lại vang lên, ngắn hơn, và trong hơn một chút.Cánh cửa gỗ của căn nhà nhỏ giữa rừng kêu lên kẽo kẹt, có tiếng ai đó đang bước xuống những bậc thang cũ kĩ bám bụi, từ từ mở ra lối vào của một căn hầm thần bí...
Ánh sáng từ ngọn đèn dầu đột ngột hiện ra trong bóng đêm khiến Nightingale sợ hãi, những sợi xích sắt đang treo hai tay của bà run lên từng đợt, phát ra tiếng leng keng rất khẽ.
Lại nữa rồi, hắn ta đang đến...
Đôi mắt của người đàn bà tội nghiệp tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng, những cái lông vũ vàng ươm đẫm máu rơi rụng khỏi cơ thể đầy những vết thương của bà, từ từ rơi xuống mặt đất lạnh lẽo, sau đó dần hóa thành một màu xám xịt...
Người kia bước ra khỏi bóng tối, không ngờ đến lại là một nam nhân bạch y có ngoại hình vô cùng ôn thuận tuấn tú. Y bước từng bước chậm rãi đến gần Nightingale, khóe môi treo lên một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt kia rõ ràng có thể khiến con người ta thất hồn lạc phách.
Hắn là Orpheus...
Hay đúng hơn...
Là "Nightmare"...
-Ta nhớ mình đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi nhỉ?
Gã đưa tay mình áp lên má của người phụ nữ, chậm rãi ve vuốt.
-Chủ...chủ nhân...Tôi...
- "Nếu cơ thể của ta còn mất ổn định như vậy một lần nữa, ta sẽ tìm đến trái tim quý giá của con gái ngươi."...Ngươi xem...Có phải đã đến lúc ta nên thực hiện lời nói của mình?
Nụ cười treo trên môi hắn càng lúc càng sâu, như thể điều vừa được nói ra một cách bâng quơ đó chả phải gì đáng sợ cho cam, chỉ là đôi lời tâm tình giữa hai người bạn cũ...
-Chủ nhân...Làm ơn...Tôi...Tôi cầu xin ngài...
Nightingale hoàn toàn tuyệt vọng, Dạ Oanh đáng thương bị xích sắt giam cầm đó chỉ có thể run rẩy không ngừng cầu xin đối phương...
-Xin hãy tha cho con bé...
Bà lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt không ngừng rơi khỏi đôi mắt người mẹ đang đau đớn đến tận cùng, thứ chất dịch đen đặc sệt như dầu kia liên tục rơi xuống nền đất bẩn thỉu.
-Xin hãy tha cho con gái của tôi...Ngài...Xin Ngài hãy dùng trái tim...của tôi...
-Nightingale...Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?
Nụ cười của hắn đã mở tới mang tai, dáng vẻ ngạo nghễ khinh miệt này hoàn toàn đối lập cái ngoại hình thiếu gia mềm như bông kia. Năm ngón tay của hắn đột ngột tìm đến cần cổ của người kia, bóp chặt lấy nó bằng một lực đạo mạnh mẽ không ngờ, treo cả người Nightingale lên cao.
-Một trái tim khỏe mạnh lại không mang bất kì bảo vệ nào...Với một trái tim trưởng thành nhưng đã trở nên héo rũ khô quắp...Đến cả tên khờ cũng biết nên chọn cái nào...
Móng tay người kia ấn vào động mạch, bóp chặt đến mức tạo dấu trên cổ bà. Nightingale đau đến không thể thở được, cố gắng gỡ tay kẻ kia ra, đôi mắt ngấn đầy hắc lệ cầu xin đối phương buông tha con mình.
-Lông vũ...xanh lam...ở đằng sau gáy...
-...Kí ức của tôi...với chồng con mình...
-...Tôi giao...chìa khóa...cho ngài...Xin hãy tha cho con tôi...
Nam nhân kia đạt được mục đích của mình, nở nụ cười hài lòng, lấy chiếc lông vũ xong liền thả tay ra.
-Được thôi...Ta thành toàn cho ngươi...
-Không cần phải lo lắng...Chủ nhân của ngươi nhất định sẽ nuôi bé con ấy "trưởng thành"...
-Tên khốn!!
Nghe đến những lời cuối cùng phát ra từ miệng kẻ đó, Nightingale hoàn toàn đánh mất chính mình trong cơn phẫn nộ, đôi mắt của cô nổi đầy tơ máu, từng sợi xích bị kéo căng đến cực hạn, kéo mạnh ngăn cản cô xé xác kẻ kia.
Gã "Nightmare" đó từ tốn lấy ra một con búp bê cũ kĩ, ngay lập tức con ấn nô lệ được giấu bên trong nó đã áp chế được Thiên Điểu đang nổi điên kia. Gã rút từ bên trong con búp bê ra một con dao ngắn, đâm thẳng nó vào giữa ngực Dạ Oanh, chưa kịp đợi y phản ứng với cơn đau đã xoáy mạnh dao một vòng, xẻ dao một đường tách mở ra khoang ngực, mò tay vào trong cắt lấy trái tim vẫn còn đang đập kia.
Trái tim rời khỏi cơ thể, cho dù có là Thiên Điểu thì vẫn không thể thoát khỏi cái chết. Cơn đau từ nơi lồng ngực khiến bản thân dần mất đi lí trí, mí mắt cũng càng ngày càng trở nên nặng trĩu, Nightingale biết bản thân không còn nhiều thời gian, bà ta ngước đôi mắt màu vàng kim của loài Dạ Oanh lên, nhìn thẳng về hướng người đàn ông đang vui vẻ nhìn ngắm trái tim của mình, cay đắng nói những lời trăn trối cuối cùng...
-Nguyền rủa ngươi...Nightmare...
- Rất hân hạnh...
"Orpheus" mặc kệ người phụ nữ đang thoi thóp giữ lấy chút hơi tàn mà đi đến bên "chiếc hộp" của hắn, đưa tay lên đặt trái tim cùng lông vũ vào đúng vị trí của nó. "Chiếc hộp" nhận được máu Dạ Oanh, bắt đầu khởi động một loạt các cơ quan cổ xưa, bao lấy trái tim nhỏ máu, mở ra con mắt bằng đá của Thần Điểu.
Con mắt nhìn chằm chằm chủ nhân của nó, chỉ ngay sau đó, một luồng khói đen kì dị bay ra khỏi chiếc hộp đá cùng một loạt lông vũ màu đen rơi rụng, tụ lại thành hình người trước mặt gã.
Nó đây rồi...
Cơ thể hoàn hảo của hắn...
"Orpheus" đưa tay chạm vào cơ thể kia, cả người liền chấn động, rùng mình một cái. Cơ thể to lớn vạm vỡ kia ngay lập tức có được nhịp tim, từ từ sống dậy. Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm người nam nhân bạch y, nhanh tay đỡ được hắn trước khi y ngã xuống.
-Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, Orphy~
-----------------------------
"CHẠY NGAY ĐI!!"
"ĐI MAU!!!"
Tiếng hét tuyệt vọng vang lên trong khu rừng tối, làm giật mình lũ quạ đen vẫn đang âm thầm theo dõi tất cả. Lông vũ đen tuyền đồng loạt rơi xuống trước mặt hai người bọn họ, chôn vùi hi vọng thoát hiểm duy nhất đó.
Nữ chủ tế quay người chạy đi, nước mắt thấm đẫm vạt áo đầy bùn đất và máu tươi. Nếu như tất cả đã không thể cùng nhau trốn thoát, ít nhất hãy để nỗ lực của anh ấy biến nó trở thành một kết quả hoà.
Hầm đã mở.
Lông vũ quạ đen rơi khắp Khu Rừng Li Biệt, như thể chúng đang rất phấn khích chờ đợi điều gì đó.
Nightmare treo bóng Novelist, nhanh chóng đưa anh ta xuống hầm ngục tối. Một lần nữa thô bạo vứt anh ta xuống nền đất cứng ngắt.
Ở ngay trước mặt là ghế tên lửa, bản thân thì đang chết dần chết mòn.
A...Cảnh này có chút quen thuộc nhỉ...
Novelist sẽ chết vì mất máu...
Anh sẽ chết sớm thôi, và kẻ kia sẽ được chiêm ngưỡng một vở kịch mà nhân vật quằn quại đau khổ trước bờ vực cái chết hắn cực ưa thích...
Thú vui bệnh hoạn thật đấy...
-Này...
Novelist nhìn sang hướng khác, tránh mắt chạm mắt với cái tên Hunter đang chễm chệ ngồi trên ghế tên lửa trước mặt anh, chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng...
-Ngươi có thật từng gặp em ấy không đấy?
Anh nở một nụ cười châm chọc gã, hoàn toàn không bỏ hắn ta, một tên thợ săn đáng sợ, vào trong mắt.
- Ta nghĩ mình thực sự đã uống nhầm thuốc dẫn đến đầu óc ngu ngốc luôn rồi mới nghĩ rằng em ấy đã từng gặp qua cái loại như ngươi như trong cái bức thư chết tiệt kia.
Trả lời cho câu nói mỉa của vị Tiểu thuyết gia là một cú đạp mạnh vào vai trái, tên "Ác Mộng" đó dùng chân ghim mạnh anh xuống nền đất bẩn thỉu, còn xoay xoay mũi giày chỉ để được nghe thêm cái âm thanh rên rỉ đau đớn kia.
- Kẻ chiến thắng trò chơi là kẻ nhận được tất cả...Bao gồm cả sự thật...
Giọng nói của tên Thợ săn kia vừa trầm lại vang một cách kì lạ, khiến người ta chỉ vừa nghe thấy liền nổi hết cả da gà. Đây rõ ràng là giọng của một con quái vật!!
-Ngươi thua rồi...Kẻ thắng là ta...
-Orpheus...
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, trò chơi ngay lập tức bị cưỡng chế kết thúc, kết quả Hoà nhanh chóng được thông báo lên bản tin.
.
.
.
-Không phải nói là thích uống thuốc mê muội đầu óc sao?
-Ta để ngươi uống.
-Nào nào...Ta đã cố tình tạo ra nó theo vị "thuốc" mà ngươi thích đấy, đừng lãng phí như vậy...
-Uống nó đi. Orphy.
Novelist bị nhúng đầu xuống một chậu nước toàn chất dịch lỏng màu hồng đậm, bàn tay to lớn với những móng nhọn tàn nhẫn luồn vào tóc của Orpheus, thô bạo giật mạnh đầu bắt anh phải ngước lên, thời gian hoàn hảo đến mức chỉ cần chậm đúng một khoảnh khắc nữa thôi thì anh đã hoàn toàn mất ý thức rồi.
-Sao vậy...Cần ta giúp uống nữa sao...
Gã ta nở một nụ cười nhạt, kề mặt mình sát bên mặt anh mà hỏi câu hỏi kia. Đương nhiên câu trả lời không như ý hắn, lại còn bị người kia phỉ nhổ chọc tức một phen.
-Ta khinh!!Đồ...quái...v-
-Quả đúng là tên ngốc chỉ biết viết mấy cuốn tiểu thuyết nhảm nhí...Em chẳng hề biết một thứ gì khác cả.
Ngòi bút sắc bén xoẹt một đường trên thái dương của Orpheus, ba ngón tay màu xanh nhạt nhanh chóng bóp chặt hai bên má anh, lực đạo mạnh tới nỗi anh có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó đã gãy, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền lên tận đỉnh đầu, nhưng vẫn chưa thể dập tắt hoàn toàn ngọn lửa phẫn nộ kia.
Gã với tay lấy một lọ thuốc nhỏ màu tím đậm, tự cho vào miệng mình nốc hết tất cả, chỉnh lại ngón tay mở rộng miệng của anh ra to hơn một chút, gã trực tiếp ép anh vào tường mà hôn lấy, bắt Tiểu thuyết gia đáng thương phải nuốt đống dịch xuống sâu trong cổ họng.
Mọi nỗ lực chống cự của Orpheus đều vô ích, anh không thể dừng cái tên điên này lại, cũng không đủ sức để đẩy thân hình to lớn của gã ra. Áo sơ mi và quần tây của gã đang trực tiếp ma sát với cơ thể trần như nhộng của anh, khiến anh đau vô cùng, thế nhưng hai tay vốn đã bị xích sắt khoá cứng đằng sau, chỉ có thể không cam lòng mà chịu đựng nụ hôn đau đớn đó.
Cái lưỡi của tên quái vật đáng sợ kia dài ngoằng lại còn nhớp nháp kinh khủng, nó đang không ngừng quấn lấy lưỡi anh, đầu của thứ kinh tởm đó chẻ ra làm hai như lưỡi rắn, chui xuống tận sâu bên trong cuống họng anh nhảy nhót điên cuồng.
Hắn ta cực kì kiên nhẫn trêu đùa khoang miệng đáng thương kia, như thể đang chờ đợi dung dịch thuốc đó dần rút cạn chút lí trí cuối cùng của anh vậy.
Khi nụ hôn sâu ấy kết thúc, Orpheus đã không còn có thể là chính mình nữa. Khuôn mặt anh đỏ bừng, cả cơ thể nóng sốt, đầu óc dần mơ mơ hồ hồ, cảm giác như thể vừa mới dùng qua một liều thuốc phiện đặc vậy. Tên khốn kia đưa mắt nhìn qua một lượt thân thể của anh, hài lòng nhìn anh không còn có thể chống cự gã nữa, gã đưa tay lật anh một cách thô bạo rồi đè xuống bàn thí nghiệm, áp cái túp lều nhô cao nơi đũng quần vào thẳng mông anh, cọ xát một chút.
Hắn dùng một tay giữ chặt sợi xích trói hai tay Orpheus mà kéo căng, tay kia đè hông anh ghim xuống thành bàn, gã đổi tay cố định hông Orpheus, sau đó giơ cao bàn tay kia lên đánh mạnh vào bờ mông căng tròn kia mấy cái, vừa đánh vừa nhẹ nhàng cất tiếng nói ồm ồm dạy lại cho anh phép tắc cư xử với hắn, đến khi thấy được vết tay in đỏ sắp rớm máu mới cởi nhanh khoá quần, giải phóng cho con cự long vốn đã trướng căng sắp không chịu đựng được nữa, không còn kiên nhẫn mà trực tiếp đâm vào.
Orpheus la lên đau đớn, đám xuân dược kia hoàn toàn không đủ lấn át cảm xúc của anh, trong đầu anh lúc này như có một loạt pháo hoa cứ nổ tung không ngừng nghỉ, tất cả những gì có thể nghĩ đến lúc này chính là:
"Tên khốn kiếp!"
"Đau!"
"Đau quá!!"
"Con mẹ nó sắp đau đến chết rồi!!"
-...Hah ...Ta nói tới đâu rồi nhỉ...
-À phải rồi...Hình phạt cho việc xấc xược và chống đối...sẽ là bỏ đói ba ngày...
Gã không ngừng thúc cây côn thịt vào trong người Orpheus, vui vẻ chơi đùa cơ thể bồ câu trắng bị gã chà đạp trong vũng lầy. Mỗi lần thúc vào lại cảm nhận một lần em ấy mút chặt lấy gã, vừa mềm vừa chặt sướng chết đi được.
Gã nên làm điều này sớm hơn mới đúng.
Không, gã nên vấy bẩn em mỗi ngày, khiến em lạc bên trong cơn ác mộng này mãi mãi.
Bờ ngực của Tiểu thuyết gia ma sát với bề mặt gồ ghề nhám bẩn kia, không chỉ bị sưng đỏ mà còn bị xước đến chảy máu. Đầu nhũ hoa bị nghiền ép đau đớn vô cùng, còn bị bàn tay to lớn lạnh ngắt như xác sống kia mò đến nắn bóp đủ hướng, bị véo mạnh đến mức tưởng chừng sắp rời ra khỏi cơ thể, mãi đến khi tên khốn kia lật người anh lại nằm hẳn trên bàn mới được buông tha.
Nightmare đặt hai chân Orphy của gã lên vai mình, tay giữ lấy hông anh điên cuồng trừu sáp. Góc từ đằng sau quả thật rất thích, nhưng mà nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp này bị chơi tới mức mê man cũng không gọi là tệ lắm. Khuôn miệng nhỏ xinh không ngừng rên rỉ, lại còn gọi tên gã nữa chứ...Em đang cầu xin gã...Ôi cái giọng ngọt ngào mê li này...Nghe thích tai làm sao...Thêm nữa đi nào...Gã muốn được nghe nó mãi...
-Cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu thôi...Orphy yêu dấu của ta...
~~~~~~~
#Rik
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro