Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

× Chương 1: Giai điệu lạc lối

Tòa chung cư nơi Lumine sống chỉ là một công trình cũ kỹ và tẻ nhạt nằm ở rìa thành phố. Bóng tối bao trùm những hành lang vắng vẻ, và ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn mờ nhạt chỉ khiến không gian thêm phần lạnh lẽo. Nơi đây dường như đã bị lãng quên bởi cả thời gian và con người. 

Tuy nhiên với Lumine, đây là lựa chọn duy nhất. Là một nghệ sĩ trẻ không danh tiếng, cô không thể đủ khả năng sống ở những nơi tốt hơn. Nhưng điều đó không quan trọng. Cô không cần một căn hộ sang trọng hay cuộc sống tiện nghi. Cô chỉ cần âm nhạc – thứ đã gắn bó với cô từ khi còn nhỏ và cũng là lý do duy nhất cô không từ bỏ, dù đối mặt với vô vàn chỉ trích và thất bại. 

Phòng của cô nằm trên tầng cao nhất. Một căn phòng nhỏ bé nhưng ấm cúng với một chiếc bàn, một giá sách và một cây dương cầm cũ kỹ đặt cạnh cửa sổ. Đêm nay, Lumine như thường lệ ngồi trước cây đàn, đôi tay run rẩy di chuyển trên các phím. 

Những nốt nhạc vang lên, nhưng chẳng mấy chốc lại tắt lịm. Giai điệu cứ rời rạc và thiếu cảm xúc như chính tâm trạng của cô. Lumine thở dài, đẩy ghế ra xa, đưa tay ôm lấy đầu. 

“Không phải thế này… Sao lại chẳng có cảm xúc gì chứ?” Cô lẩm bẩm, gần như tuyệt vọng. 

“Vì em không hiểu ý nghĩa của âm nhạc.” 

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Lumine giật nảy. Cô quay ngoắt lại, tim đập loạn trong lồng ngực. 

Đứng dựa lưng vào khung cửa là một người đàn ông lạ mặt. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao để lộ đôi cánh tay săn chắc. Mái tóc cam hơi rối tự nhiên, và đôi mắt xanh sắc lạnh nhìn thẳng vào cô, chứa đựng một ánh nhìn vừa sắc bén, vừa khó đoán. 

“Anh là ai? Làm sao anh vào được đây?” Lumine hét lên, giọng pha lẫn sợ hãi và tức giận. 

“Câu hỏi sai rồi” người đàn ông nói, bước hẳn vào phòng. “Câu hỏi em nên hỏi là: Vì sao âm nhạc của em tệ như vậy?” 

Lumine chết lặng. Đôi tay siết chặt vào thành ghế, và máu trong người cô như sôi lên. “Anh không có quyền nói như vậy! Anh là ai mà dám phán xét tôi?” 

Người đàn ông mỉm cười nhạt, bước đến gần cây dương cầm. Anh lướt ngón tay qua những phím đàn, đôi mắt dán vào cô như đang thách thức. 

“Người duy nhất có quyền đánh giá em là người hiểu âm nhạc hơn em. Và không may cho em, đó chính là tôi” anh nói, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực. 

“Ra khỏi đây ngay!” Lumine đứng bật dậy, giận dữ chỉ tay về phía cửa. 

“Không.” Người đàn ông vẫn đứng yên, không hề nao núng trước sự giận dữ của cô. “Em muốn tôi đi? Hãy chứng minh rằng em có thể chơi một bản nhạc đúng nghĩa. Nếu không, tôi sẽ ở lại.” 

Lumine siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy bất mãn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết anh nói đúng. Âm nhạc của cô thiếu đi thứ gì đó – cảm xúc, linh hồn, hoặc có lẽ là cả hai. 

“Được rồi” cô nói, giọng nhỏ dần nhưng đầy cương quyết. “Tôi sẽ chơi.” 

Cô ngồi xuống trước cây dương cầm, hít một hơi thật sâu rồi đặt tay lên phím đàn. Những nốt nhạc vang lên, nhưng chưa được nửa bản thì người đàn ông cắt ngang. 

“Dừng lại!” Anh gắt lên, giọng sắc như lưỡi dao. 

Lumine dừng tay, quay sang nhìn anh, đôi mắt ngấn nước. “Tôi đã cố gắng hết sức rồi!” 

“Cố gắng không đủ. Em cần phải hiểu âm nhạc là gì trước đã” anh nói, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cô. “Âm nhạc không phải là thứ em chơi cho người khác nghe. Nó là thứ em phải cảm nhận trước tiên. Đặt tâm hồn em vào từng nốt nhạc. Nếu không, em chỉ là kẻ bắt chước rỗng tuếch.” 

“Vậy anh nghĩ tôi phải làm thế nào?” Lumine hét lên, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận và bất lực. 

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn. Một giai điệu dịu dàng vang lên, mềm mại nhưng sâu lắng, như thể từng nốt nhạc đều thấm đẫm cảm xúc từ tận sâu trong tâm hồn anh. 

Khi bản nhạc kết thúc, Lumine không nói được lời nào. Cô chỉ nhìn anh, trái tim như nghẹn lại vì cảm giác mà giai điệu ấy mang đến. 

“Em thấy không?” anh nói, giọng trầm ấm hơn. “Âm nhạc là cầu nối giữa cảm xúc và thế giới. Nếu em không mở lòng, em sẽ chẳng bao giờ hiểu được nó.” 

Lumine cúi đầu, lòng đầy hỗn loạn. “Anh… là ai? Sao anh biết những điều này?” 

Người đàn ông đứng dậy, ánh mắt dịu đi đôi chút. “Tên tôi không quan trọng. Tôi chỉ ở đây để dạy em cách chơi nhạc.” 

“Nhưng tại sao anh lại quan tâm đến tôi?” 

“Vì tôi không muốn thấy thêm một kẻ tự tay giết chết ước mơ của mình.” 

Anh quay lưng bước đi, nhưng trước khi rời khỏi phòng, anh quay lại và nói: “Tôi sẽ quay lại. Lần sau, hãy chuẩn bị tốt hơn.” 

Cánh cửa đóng lại, để lại Lumine ngồi một mình trước cây đàn, tâm trí rối bời. 

Người đàn ông này là ai? Và tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô? Nhưng có một điều cô biết chắc: kể từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của cô đã bước sang một trang mới. 

Từ hôm đó, người đàn ông lạ mặt thường xuyên xuất hiện trong cuộc đời Lumine, mang theo một sự hiện diện đầy bí ẩn nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Anh không bao giờ cho cô biết tên mình, cũng chẳng tiết lộ lý do tại sao lại quan tâm đến âm nhạc của cô. Cô cảm giác giai điệu của anh rất thân thuộc. Nhưng anh luôn đến vào buổi tối, khi màn đêm buông xuống, và gõ nhẹ lên cửa phòng cô như một lời nhắc nhở. 

“Đến giờ luyện tập rồi” anh nói, không bao giờ muộn hơn một phút. 

Lúc đầu, Lumine không muốn chấp nhận sự có mặt của anh. Sự thẳng thắn và lời phê bình nghiêm khắc của anh khiến cô cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng càng ngày, cô càng nhận ra rằng mỗi lần anh chơi đàn hay chỉ dạy, những lời nói của anh như một ngọn đèn soi sáng con đường âm nhạc mà cô đã từng nghĩ là bế tắc. 

“Anh sẽ ở đây bao lâu?” Lumine hỏi trong một buổi tối khi anh lại ngồi xuống cạnh cô, đôi tay đặt trên phím đàn, bắt đầu chơi một bản nhạc mới. 

“Đến khi em học được cách đặt trái tim mình vào âm nhạc”anh đáp, đôi mắt xanh nhìn cô nghiêm túc. “Hoặc đến khi em từ bỏ.”

Những ngày sau đó, căn phòng nhỏ của Lumine tràn ngập âm thanh của những nốt nhạc, những giai điệu lúc thì dịu dàng như lời thì thầm, lúc lại mạnh mẽ như tiếng thét từ sâu trong tâm hồn. Người đàn ông không chỉ dạy cô kỹ thuật chơi đàn mà còn buộc cô đối diện với cảm xúc của mình. 

“Em đang trốn tránh điều gì?” anh hỏi, khi Lumine lại ngập ngừng giữa bản nhạc dang dở. 

Cô nhìn anh, đôi mắt đầy sự phòng vệ. “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Anh lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu được chút lo lắng. “Âm nhạc của em giống như một con sông bị ngăn đập. Em không để cảm xúc của mình chảy trôi tự nhiên. Vì thế, nó không thể chạm đến trái tim người nghe.”

“Vậy anh muốn tôi làm gì?”Lumine hỏi, giọng khô khốc. “Khóc trước cây đàn sao? Hay đào xới lại những ký ức mà tôi đã cố quên đi?”

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh chỉ đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nơi ánh trăng chiếu rọi qua tấm kính mờ. “Đôi khi để chữa lành một vết thương, em phải mở nó ra trước tiên"anh nói, giọng trầm thấp nhưng vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. 

Lumine không đáp lại. Nhưng những lời của anh khiến cô không ngừng suy nghĩ. Đêm đó, sau khi anh rời đi, cô ngồi trước cây đàn suốt nhiều giờ, cố gắng tìm kiếm thứ cảm xúc mà anh nói đến. 

Những buổi học tiếp tục diễn ra, và mỗi lần anh xuất hiện, Lumine đều cảm thấy như anh đang kéo cô đến gần hơn với một thế giới mà trước đây cô không bao giờ nghĩ tới. Một thế giới mà âm nhạc không chỉ là nốt nhạc mà còn là lời nói không thể diễn đạt bằng lời. 

“Em đang tiến bộ” anh nói vào một buổi tối khi Lumine chơi một bản nhạc gần như hoàn hảo. “Nhưng vẫn còn thiếu gì đó.”

“Lại thiếu nữa sao?” Lumine thở dài, nhưng lần này trong giọng nói không còn sự bực dọc như trước. Cô bắt đầu hiểu rằng những lời phê bình của anh không phải để làm tổn thương cô mà là để giúp cô tìm ra phiên bản tốt nhất của mình. 

“Lần này hãy nghĩ về điều em trân trọng nhất” anh nói, đôi mắt như xoáy sâu vào tâm hồn cô. "Một kỷ niệm, một người, hay một giấc mơ. Đặt chúng vào bản nhạc.”

Lumine nhắm mắt, bàn tay run rẩy chạm vào các phím đàn. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của một cô bé ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, lắng nghe tiếng đàn của mẹ. Một nỗi nhớ nhung sâu sắc dâng trào trong lòng cô, và khi những nốt nhạc vang lên, chúng mang theo cả nước mắt và nụ cười của ký ức. 

Khi bản nhạc kết thúc, người đàn ông vẫn đứng im lặng, nhưng đôi mắt anh có chút dịu đi. “Đó là điều tôi muốn thấy” anh nói, giọng trầm ấm. 

Từ đó, Lumine không chỉ học cách chơi nhạc mà còn học cách sống lại với cảm xúc của mình. Nhưng dù vậy, một câu hỏi vẫn luôn lởn vởn trong đầu cô: người đàn ông này là ai, và tại sao anh lại quan tâm đến cô đến vậy? 

Cô chưa biết rằng câu trả lời ấy sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi. 
______

× Truyện được đăng tải ở page: ChiLumi-Những mẫu truyện ngắn nhà Hanji

× Lưu ý: • Lấy ideal cmt xin hộ mình ạ
• Truyện có nhiều tình tiết khá giống với các bộ tiểu thuyết ngôn tình khác nên đọc cảm nhận của bạn sao cũng được ạ, ideal viết thì hoàn toàn do Hanji viết🫶 Vui lòng không đem đi đâu hết. Xin cảm ơn.
• Chúc mọi người đọc vui vẻ🐋✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: