II
Nền trời giờ đây đen đậm như đổ mực, trăng lên cao song lơ lửng treo thân, chỉ lộ ra một nửa của khuôn mặt sợ hãi khi bị mây cợt nhả trêu đùa. Mây bay qua bay lại mấy vòng, giấu nhẹm đi nguồn sáng của trăng bằng cách vùi nó vào tấm thân mỏng xơ xác của mình. Chúng đông đảo và ngỗ nghịch, như thể sân chơi này là của riêng, quanh đi quẩn lại bám riết lấy trăng chẳng chừa một lối thoát. Theo cách lãng mạn để nói, trăng vàng mặn mà, là cái mộng mây xám ấp ủ biết chăng bao ngày. Mộng chẳng đẹp, mờ ảo vốn dĩ, lại đang bị tàn phá bởi những tình si nhỏ nhen cùng tham lam tư kỉ; khi mây, níu hàng ngàn vạt màu lóng lánh từ trăng, để chúng không thể thắp sáng cho bất kì tụ điểm hẻo lánh nào trong màn đêm được nữa. Hãy ở cạnh bên mây, chúng nói, việc duy nhất là hãy vắt cho sạch tấm thân xám ngắt xấu xí của chúng rặt một màu trắng, hoặc hãy yêu lấy chúng, như cách trăng vẫn luôn làm với thế gian. Dẫu cho có thế, mây rồi cũng chẳng lấy đâu được đắc ý, khi trăng đã kết giao với gió, để gió đến và thổi bay cái ngông cuồng của đám khói trẻ dạ kia, khiến cho chúng phải lẩn trốn theo nơi chân trời xa lạ nào đó, không dám lại gần với trăng tròn. Và rồi, nàng Luna lấy lại yên bình êm ả, độc tôn giữa dải lụa đêm một vẻ thuần khiết, tiếp tục soi rạng cho những vùng đồi đang trong cơn ngắc ngoải khi bị tô đen.
.
Hai người sóng vai bước ra khỏi đại sảnh. Chú ý đến những bước chân thông thoáng và nhẹ tênh, tự nhiên hết mức có thể. Sao cho bữa tiệc không phải giật mình thảng thốt, ngừng ngay lại giữa tiếng trống loạn, đàn guitar và saxophone chuyển nhịp... chỉ để liếc đôi con mắt khinh bỉ biết mấy vào đám người ngu ngốc khi đã lựa chọn rời khỏi vẻ quyến rũ hút hồn của âm nhạc, vũ nữ, và thức ăn nóng hổi.
Giờ thì họ sẽ đi vào khu vườn thiên thanh ở phía đằng sau của toà dinh thự, thật sâu vào bên trong. Để thưởng thức không gian riêng tư và cùng ôn lại những chuyện thầm kín xưa cũ (những mẩu mùi mẫn sướt mướt nhuốm bi thương sẽ được kể theo một cách đặc biệt ngay sau đây).
Gió lượn một đường thẳng từ eo biển đến bên những khóm hoa oải hương, chen vào giữa hương thơm tình ái của em và chàng là chất vị ngào ngạt đến nghẹt thở.
"Em không thích hoa oải hương. Không bao giờ cả." Jungkook di chuyển những khớp ngón tay khoẻ khoắn của em, vẽ vài đường trên khoảng trống của chiếc ghế một cách đầy thích thú. Ván gỗ trắng và đường vân bám bẩn, vẽ một ô vuông cùng hình hài người lớn. Cánh đồng thơ mộng hay khu vườn ấm áp, có chăng là miền thiên thai diệu kỳ và luôn là cái đích mà mũi tên của thần Eros hướng đến... chao ôi, thiên sứ đang mường tượng điều gì qua các hình thù kia. Một mái ấm gia đình hạnh phúc, một tình yêu mỡ màng tươi tốt mọc trên vùng đồi nhiệt huyết của cơn ảo mộng vào lúc nửa đêm? Hay thứ phù phiếm ở tương lai xa thẳm mà có lẽ, có lẽ rằng sẽ khó để trở thành hiện thực ngay với đời em...
"Vậy em thích gì, bé cưng?"
Jungkook ngước lên và nhìn vào mắt chàng, kéo căng đôi môi nhỏ bé bằng một đường cong "Em không biết. Có thể là gì được nhỉ?" Giọng nói ma mị trầm bổng như thể bị gió cuốn trôi mất nửa phần âm thanh, khiến cho âm nghe thật mỏng manh, nhỏ nhẹ như mèo con rên rỉ trong niềm vui sướng khi có ai đến chải tay cưng nựng xuôi chiều chiếc cằm mượt lông của chúng. Và nếu muốn nghe rõ mồn một tiếng em, chàng Kim sẽ phải cúi thấp đầu, sát lại gần đôi môi, dỏng tai lên, và giữ cho tinh thần luôn gắn chặt với hai chữ tập trung. Tập trung nếu không sẽ chẳng nghe thấy được gì.
"Chúng ta đã lâu lắm rồi mới gặp lại." Taehyung nói, trong khi lùi trở về vị trí cũ, như ban đầu. Cách một khoảng tương đối với em. Có giọt mồ hôi đã lặng lẽ rơi trên làn da lúa mạch tựa như ứa mật, sâu thẳm trong Taehyung lúc này; sự bối rối khôn cùng đã chiếm dụng hết những dạn dĩ kể từ ngày hôm chàng gặp em lần đầu, ngồi ăn trưa trong một góc quán nhỏ nơi thành phố hoa lệ sầm uất.
"Anh không ngờ được, em lại chính là cậu chủ nhỏ giàu có sống trong toà lâu đài này."
Cánh tay em đu lấy đôi vai chàng, ngồi một góc trơ trẽn chẳng phải phép khi bên chân trái gác trên đầu gối chàng, quấn quít kẹp nốt cẳng chân còn lại vào sát từ đầu gối xuống đến ống đồng. Với khuôn miệng nhỏ nhắn bày ra dáng vẻ nũng nịu, và ánh mắt tinh nghịch âu yếm rạng ngời, em thơ trông đến là lẳng lơ tột bậc khi cất tiếng "Lỗi tại em. Em đã không nói với anh sớm rằng gia tộc em nổi tiếng thế nào. Nhưng đó chẳng phải là thứ quyết định tình cảm của em đâu, yêu dấu ạ. Em vẫn luôn là Jungkook của anh đấy thôi."
"Anh muốn biết."
"Bất kỳ điều gì thưa yêu dấu."
"Khi đó tại sao em lại biến mất? Vậy còn những bức thư anh gửi? Em liệu có đọc được?"
Jungkook chần chừ. Cặp mắt trong biếc nheo lại và mân mê theo ánh trăng vàng. Em đang tìm kiếm một đường lối nào đó để thoát ra khỏi những mẩu chuyện đáng lẽ phải được chôn vùi, phủ kín vào miền dĩ vãng và không nên đào bới ra kia nữa.
"Đương nhiên. Đương nhiên là em vẫn luôn đọc nó. Nhưng có một khoảng thời gian tệ, Taehyung ạ. Và em đang cố gạt nó ra khỏi đầu."
"Hãy nói rằng em yêu anh... chứ không phải Gwyneth Farnsworth đi." Trong ánh mắt của chàng Taehyung, những tia sáng mỏng manh và yếu ớt, như thể đứng nhìn từ bên này của toà lâu đài sang căn hộ phía bên kia vịnh, những dãy đèn được thắp sáng ở đó qua eo biển đã bị nước nhấn chìm thành từng dòng chảy mờ nhạt, vỡ khỏi cái sắc màu trà vốn có và cuốn vào cùng đại dương đen đúa bí ẩn.
Đối lập với vẻ khẩn khoản mà chàng có, tiểu thiên sứ vô tư cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi chàng, siết chặt cánh tay đang quấn vòng qua cổ chàng để kéo lại khoảng cách của cả hai. Giọng em có hơi phiền não "Xem nào... Gwyneth Farnsworth, là vị hôn thê của em. Em phải nói yêu anh thế nào đây? Thưa quý ngài Kim - đứng đắn?"
"Em hãy nói rằng em không yêu Farnsworth. Cuộc hôn nhân của cả hai chỉ là sắp đặt. Chỉ cần em rời bỏ Farnsworth, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau." Đôi mắt của Taehyung như sương sớm sưởi nắng trên lá. Từ giọt sương ấy mà tản ra những dòng lấp lánh để hướng về cội nguồn khao khát hy vọng. Chàng mong giờ đây sẽ không còn là hứa hẹn trót lưỡi đầu môi nữa, mà hãy chỉ là những quyết định chắc nịch mang ý nghĩa cả đời.
"Mãi mãi bên nhau." Jungkook Jeon cười một nụ mộng mơ.
Cụm từ mãi mãi - thế nào sẽ là mãi mãi. Một hay chục năm hay trăm năm? Vậy nếu ngày mai em chết, rũ xác như chim bị người ta bẻ cánh...
Cụm từ ấy sẽ được định nghĩa ra sao?
_________
Bỏ lại thú vui và những điệu nhảy. Bỏ cả đèn chùm xa hoa lẫn rượu champagne. Bỏ những món ăn mà đầu bếp nổi tiếng nhất vịnh Scarborough đã phải miệt mài cả ngày nghiên cứu để rồi chế biến và bày biện. Bỏ hết, bỏ tất cả ở lại sau lưng. Như thể trên đời này chẳng còn gì đáng giá hơn giây phút chỉ có đôi kẻ bên nhau. Jungkook Jeon và Taehyung Kim, tay đan mười ngón, bước những bước chân dồn dập xuyên qua lối tắt của khu vườn, thập thò như những tên trộm đang chuẩn bị cho kế hoạch phi pháp của mình. Chỉ để vào bên trong toà lâu đài bằng cửa sau, theo một cách khéo léo lẩn trốn trước những cặp mắt hiếu kỳ của đám thực khách.
Chiếc giường được chế tác riêng của Jungkook chỉ dành cho đủ một người nằm là em. Nhưng khi hai người đàn ông to lớn vờn nhau qua lại, cái trở ngại về không gian kia đã chẳng thể khiến chàng và em nhụt chí cho cuộc hoan ái sắp tới.
Bàn tay của Taehyung phủ lên gương mặt em. Nâng niu bầu má tròn trịa kia một cách cẩn thận như đang nắm trong tay cổ vật danh giá. Gò má này, da thịt kia, hơi ấm mà bao lâu nay mới được cảm nhận lại, chân thực qua từng tấc mềm mịn như gấm nhung lụa là, kể cả những sợi lông tơ đang nằm im lìm trên bầu má, cũng sượt qua tay chàng một thứ xúc cảm lâng lâng không sao tả xiết.
Ánh đèn chùm của gian phòng vàng như mật, chảy thẫm lên làn da tiểu thiên sứ, giòn xốp tựa miếng bánh được nướng đủ nhiệt, thơm ngọt gọi mời đôi môi đến và hãy thử cắn một miếng. Chàng sẽ, hiển nhiên chàng sẽ, hôn cho nồng, miết cho tì vết, và cắn cho đầy ắp làn môi.
Thế nhưng tất cả những gì Taehyung làm là sợ, sợ đến nỗi những ngón tay kia nào dám nhấn mạnh lên nước da ấy, nó còn khẽ run lên, co quắp những khớp xương lại trong lo lắng. Vì lẽ, chàng đã không tin rằng, em đang ở đây, Jungkook Jeon, tình yêu của chàng, đang như một chú mèo ngoan ngoãn nũng nịu dưới sự vuốt ve, em ở đây.
Jungkook nghiêng mặt, để gò má mềm thịt nơi em chìm sâu vào lòng bàn tay chai sần của chàng. Dùng một điệu thỏ thẻ, em nói "Đừng sợ." Và rồi không báo trước, dứt lời là em liền rướn người hôn lên môi chàng, một nụ vờn qua nhẹ bẫng. Làn môi chàng là thứ đã thấm nhuần dư vị của các loại rượu quý, thơm mùi hắc nồng của những điếu xì gà hảo hạng nhập khẩu từ các vùng đất xa xôi. Làn môi mà Jungkook phải tận tâm để cắn hút, mới có thể hoà chung với hương vị khác biệt em hoàn toàn.
Đáp lại sự phóng túng ấy, chàng Kim bối rối dứt khỏi cánh môi em. Bám lấy tia lý trí le lói trong tiềm thức đã nhuốm sắc xám của nhục dục, chàng đau lòng hỏi "Có thật là em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa chứ?" Giống như vào một ráng chiều hoàng hôn nhiều năm về trước, Taehyung đã gọt sạch tâm trí của mình, chấp nhận bỏ đi mặc cảm của đời sống nghèo khổ tù túng, để theo trái tim mới chập chững hằn những dấu chân ái tình. Và rồi, chàng gắn kết làm một với em. Jungkook Jeon non trẻ, trong giây phút thiêng liêng ấy, em đã nở bung những cánh hoa và hoá thân trọn vẹn bên chàng.
Thế nhưng kết thúc có hậu chẳng thấy đâu. Những mẩu chuyện tâm tình và hứa hẹn em dường như quên mất. Sau ngày hôm đó, chẳng còn bức thư nào chàng gửi đi được hồi âm. Em như bông tuyết trắng ngần tan trong nước, vụt mất vào khoảng không bao la của đất trời, mà cho dù Taehyung có lật tung cả vùng Scarborough lên để tìm kiếm, cũng chẳng thấy dù cho có là chút tàn hơi vương lại.
"Em hứa." Jungkook buông lời như một bản giao hưởng du dương. Giọng nói của em, hớp hồn người nghe khi đôi môi chúm chím tươi đẹp kia phát lên thanh âm của những chữ cái đầu tiên "Một lời hứa kèm theo hành động sẽ đủ khiến anh tin chứ."
Bàn tay chàng, vuốt lên mái tóc em và cài gọn những sợi tóc xuề xoà cẩn thận vào bên mang tai, để dòng trăng sáng bên ngoài cửa sổ ghé ngang và tưới tắm cho gương mặt của tiểu thiên thần. Gột sạch những bóng đen đang xằng bậy che lấp đi vẻ đẹp chân thực nơi em "Xin em... đừng rời xa anh nữa. Đừng bao giờ đấy. Xin em." Chàng nói trong nghẹn ngào khi xúc cảm đang dần lấn át hết hơi thở, và khiến cho những câu từ vừa rồi thoát ra khỏi miệng một cách khó khăn, trầy trật như kẻ không có kỹ thuật bơi rớt xuống hồ nước. Đó hiển nhiên là mong ước của bất kỳ cặp đôi nào đã yêu và đang yêu, đã mong và đang mong, đã hứa và đang hứa... nhưng sẽ dễ dàng biết mấy nếu tình yêu không bị cản trở bởi những xiềng xích mạ vàng của vật chất, hay cái điều luật phải tuân theo tự nhiên khốn nạn bắt hai người đàn ông không được ở bên nhau.
Jungkook khúc khích cười nhỏ, ghì sát vào mặt chàng và rồi buông lơi. Nằm vật sang một bên gồng mình khoái chí nói "Ôm lấy em đi, hôn lên môi em đi. Chứng minh rằng anh yêu em nhất đi."
Đôi môi kia mở ra bao nhiêu thách thức khiến chàng Taehyung phải gục ngã trước sức nặng chỉ bé bằng cánh hồng. Làm sao chàng có thể giấu được dục vọng của mình đây... khi đôi chân em, nhấn sâu trong chiếc quần tây, để rồi phần bắp đùi như sắp nổ tung ra đến nơi, theo những chuyển động ngúng nguẩy trong lúc em cố ý đưa những đầu ngón chân qua lại đũng quần chàng. Sự ve vãn khiến ta phải nghẹt thở, và làm cho nơi hạ bộ chàng Kim đứng đắn nổi lên phồng cộm. Giờ đây thì tiểu thiên thần bé bỏng, ngước đôi mắt to tròn để thả sự quyến rũ chết người của mình trước một kẻ - vốn đã sùng tín em như thánh thần ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Hàng mi cong in đậm bóng đổ xuống đôi bầu má ươm đỏ, không ngừng run rẩy vì phải đón nhận sức nóng từ dục vọng dâng trào. Em mấp máy cặp môi mọng ướt át, và hàm răng thỏ đặc trưng màu trắng ngà hiện lên dưới vành môi, giòn rụm một điệu cười đến nắc nẻ, chỉ để hạ gục lí trí chàng, và biến trái tim chàng trở thành vật kiểm soát cho mọi hành động. Jungkook biết, chàng đang ngây ngất vì em, chàng sẽ không nhịn được mà lao vào em như thiêu thân đón gặp ánh sáng. Chàng sẽ chết, nếu em yêu cầu, chàng sẽ chết, cũng chỉ vì em...
Dưới đại sảnh, em là cậu con trai nhà tài phiệt đứng thẳng đoan chính, tóc vuốt keo, vận vest đen bảnh tỏn hệt cánh đàn ông bộ tịch. Dáng vóc nam tính trổ mã trên cơ thể tiểu thiên sứ, với từng thớ cơ rắn rỏi và bắp tay như muốn gỡ bật ra những sợi vải để da thịt có thể vẫy vùng hứng nắng bên ngoài. Em sẽ nói những thứ lý thuyết về lịch sử lẫn triết học từ những trang sách dày cộp trên ngăn sách của thư viện, hay sự bấp bênh như cảm xúc của thiếu nữ dậy thì trên sàn kinh doanh chứng khoán, để đối đáp với các nhà tư bản khác. Và rằng, họ sẽ phải trầm trồ trước em, một người trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm đã dày dặn như lớp người đi trước.
Nhưng trên giường, em là bé bỏng của riêng mình chàng, với áo khoác vest đã được quăng xuống nền đất trước cả khi hai bên thả mình xuống đệm giường, và rồi manh áo sơ mi trắng phau, chiết sát lấy thân trên căng đầy như phần phình ra của chiếc đồng hồ cát, nửa kín nửa hở buông lơi như vậy còn bỏng mắt hơn bất kỳ những cặp bồng đảo loã lồ nào, trên tạp chí khiêu dâm mà phải tốn đến hàng chục xu để mua. Hai đầu nhũ nhỏ nhắn tựa nụ hồng mướt giọt sương mai, đã gồ lên bên trên lớp áo vải, để rồi từ ấy mà mở tung tất cả các giác quan của Taehyung, và khiến cho chủ toà soạn Scenery hôm nay nhất định phải trở thành kẻ tội đồ, kẻ thiếu đứng đắn, kẻ ham muốn và đói khát vì lâu ngày không được thoả mãn.
Xin hãy để Taehyung được ngợi khen Jungkook thân yêu, hút hồn và gợi thèm khủng khiếp! Em nằm đấy, duỗi chân ưỡn người, khoe trọn dáng vẻ quyến rũ lẳng lơ tràn đầy hương vị điếm đàng (tất nhiên là điếm đàng chỉ với một mình chàng.) Độ cong lộng lẫy bắt đầu từ bả vai cân đối, thấp thoáng hai đòn xương quai xanh dưới chiếc cổ cao gợi cảm; rồi xuống đến vùng ngực nở nang khiến cho cúc áo phải gồng mình hết sức để gắng che kín lại hai viên hồng ngọc bên dưới - những viên ngọc chẳng thể đo đếm bằng bất cứ giá trị nào. Tiếp theo sẽ lượn vài đường lùi vào, tạo thành một chiếc eo nhỏ bé, mà để đo lường thì chỉ cần chàng nhà báo vòng một cánh tay qua là đủ. Và điểm cuối cùng phải nói đến, trong hành trình du ngoạn cơ thể tuyệt mỹ như những nét chạm trổ của bức tượng nam thần; xương hông quả táo và làn mông tròn lẳn, sẽ mướt mềm và nảy lên như thạch khi chàng kéo phăng đống quần xuề xoà ra khỏi. Ôi chàng nhớ, nhớ sao cảm giác xoa nắn bờ mông ấy, và nhớ sao cảm giác đặt má mình, môi mình, cả gương mặt mình... để rúc vào nơi đáy sâu của dục vọng, nhưng lại tuyệt nhất trên thế gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro