Chương đặt biệt: Ánh trăng, rượu vang và anh
Dịch: Rín
"Chúc mày có một chuyến đi tốt lành, gặp lại sau nhé." Tôi nói qua điện thoại.
Chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi Ter cúp máy. Hiện tại, Ter đang đi Nhật Bản cùng anh Hill. Ở Nhật, múi giờ sớm hơn Thái Lan hai tiếng vậy nên bên đó giờ đã là ngày sinh nhật của tôi rồi.
Sinh nhật...
Thực lòng mà nói, tôi không mấy quan tâm đến ngày sinh nhật của mình. Tôi cũng không biết tại sao. Tức là, tôi vẫn nhớ nó nhưng không chú ý lắm. Khi lớn lên, cảm giác háo hức mỗi lần đến sinh nhật dần phai nhạt. Tôi đã nói với gia đình rằng từ khi bước vào năm hai trung học thì không cần tổ chức tiệc sinh nhật nữa vì tôi thấy điều đó không cần thiết, lại còn tốn kém nữa chứ.
Bây giờ là khoảng 10 giờ tối. Sau chuyến đi Na Uy cùng anh Johan, phần thời gian còn lại của kỳ nghỉ giữa kỳ là tôi sẽ trở về nhà. Còn anh Johan, anh vẫn ở lại căn hộ vì bận công việc. Chị Prang nói rằng mấy ngày gần đây anh hầu như không được ngủ.
Lại nữa rồi... lại như thế nữa rồi. Anh quá bận rộn và tập trung vào công việc đến nỗi quên mất phải chăm lo cho bản thân, anh quên rằng vẫn luôn có một người ở đây lo lắng cho anh. Tôi vẫn lo lắng cho anh như mọi khi, luôn luôn lo lắng...
Chúng tôi trò chuyện lần cuối vào buổi chiều và tôi thấy anh Johan trông không được ổn lắm. Tôi không biết bây giờ anh đang gặp phải chuyện gì, có vẻ như anh khá lo lắng về sinh nhật của tôi. Tôi cảm thấy có lỗi vì anh phải làm lo những chuyện đó cho tôi, nhưng tôi đã khẳng định với anh rằng tôi thực sự ổn.
Thế nhưng, anh Johan vẫn cố gắng chạy đua với công việc để hoàn thành kịp ngày sinh nhật của tôi, đến nỗi hầu như không được nghỉ ngơi. Anh lại làm điều đó vì tôi một lần nữa...
Tôi chỉ muốn anh biết rằng điều đó không cần thiết đấu, nếu phải mệt mỏi vì tôi thì thật không đáng chút nào. Tôi muốn anh biết rằng, anh mới là điều quan trọng nhất. Nhưng dù tôi có nói thế nào, anh cũng không nghe.
Đúng là cứng đầu...
Anh thích nói rằng tôi cứng đầu, nhưng người cứng đầu thực sự lại là anh mới đúng.
Tôi ngồi trên giường, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi một thông báo từ ai đó. Đã 10 giờ tối rồi, sao anh vẫn chưa về phòng? Hay là công việc chưa xong? Hoặc có chuyện gì đó sao? Có một lỗi nào đó lại xảy ra à? Tôi cứ thấy những lời phàn nàn của anh về việc ai đó mắc lỗi khi làm việc. Theo lịch thì công việc sẽ được hoàn thành trước sinh nhật của tôi, nhưng có ai đó đã mắc lỗi khi làm khiến tiến độ bị chậm trễ hơn. Có lẽ công việc sẽ không kịp để hoàn thành đúng ngày.
Chị Prang bảo rằng người mắc lỗi đã sợ khi anh Johan nổi giận. Tôi hiểu mà, nếu là tôi, chắc tôi cũng sẽ sợ hãi.
Tôi lấy chiếc áo khoác bên cạnh giường và khoác lên người. Đó là áo khoác của anh Johan mà tôi lén mang về nhà. Nếu không có anh ôm thì tôi không tài nào ngủ được. Dù có hơi điên rồ một chút nhưng ít nhất, đắp chiếc áo khi ngủ và ngửi mùi hương quen thuộc của anh có thể khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù vậy nhưng tôi vẫn không ngủ được nên tôi quyết định tiếp tục đợi. Thời gian trôi qua đến gần nửa đêm, tôi chơi game trên điện thoại để giết thời gian. Bất chợt, cuộc gọi từ cái tên mà tôi đã chờ đợi hàng giờ hiện lên trên màn hình. Tôi mở to mắt, không giấu được sự vui sướng, và lập tức nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
"Anh... xong việc chưa?" Tôi hỏi ngay.
[Ừm, mày ngủ chưa?]
"Chưa ạ."
[Đừng nói là mày đợi tao nhé?]
"Nhưng em muốn đợi."
[Mày nên ngủ trước đi.]
"Em không muốn."
[Cứng đầu.]
"Chính anh mới là người cứng đầu." Tôi bắt đầu phản bác, nhưng khi cãi nhau như vầy thì tôi lại không nhịn được mà mỉm cười. Mới chỉ vài tiếng thôi nhưng tại sao tôi lại nhớ giọng nói này đến thế nhỉ? "Vậy giờ anh về đến phòng ạ?"
[Chưa, tao vừa rời khỏi công ty.]
"Anh làm xong hết chưa?"
[Xong rồi.] Sau đó tôi nghe thấy tiếng như âm thanh mở khóa xe từ điều khiển từ xa, [Chúc mừng sinh nhật.]
"Vâng, cảm ơn anh."
[Tao là người đầu tiên chúc mừng mày phải không?]
"À, thật ra thì Ter đã gọi chúc mừng em trước đó rồi. Nhưng không tính vì sau nửa đêm thì anh là người đầu tiên." Tôi vui vẻ đáp. Đối với tôi, lời chúc của Ter chỉ là chúc trước thôi.
[Tao có cần phải chúc không nhỉ?]
"Thôi, không sao đâu. Em đoán là anh không giỏi mấy chuyện chúc mừng như này."
[Tao xin lỗi vì không thể ở bên mày.]
"Không sao, anh đã ở đây rồi mà."
[Mày đang trên mạng à?]
"Dạ vâng, nhưng không sao. Nghe giọng anh là đủ rồi." Với tôi, nghe giọng anh là điều tuyệt vời nhất trong ngày.
[...]
"Anh..." tôi gọi thêm một lần nữa.
[Nói đi.]
"Không vậy."
[Sao thế?]
"À, em nhớ anh nhiều lắm." Tôi nói khẽ. Không biết từ lúc nào, một nụ cười nhẹ đã hiện trên môi. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn một chút khi nghĩ đến gương mặt của người ở đầu dây bên kia.
[...]
"Đừng lái xe nhanh quá nhé, kể cả trên đường không có nhiều xe thì cũng phải lái chậm." Tôi nhắc nhở khi nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động. Tôi thường nói điều này với anh Johan và tôi biết anh đã rõ nhưng tôi nhịn được nhấn mạnh thêm lần nữa.
[Tao biết rồi mà.]
"Anh nói chuyện khi lái xe có được không?"
[Nếu không thì sao tao gọi làm gì?] Tôi bật cười khẽ khi nghe anh nói thế. Tôi đoán rằng anh đang bật loa ngoài vì tôi nghe thấy một chút tiếng vọng. Chỉ vậy thôi mà cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.
"Công việc thế nào rồi ạ?"
[Không ổn lắm.]
"À..." Tôi im lặng một lúc. Có thể cảm nhận được giọng anh Johan nghe mệt mỏi từ ngay câu đầu tiên khi chúng tôi trò chuyện, "Không phải việc nhẹ rồi nhỉ?"
[Ừ.]
"Anh ổn không ạ?" Tôi hỏi, nhíu mày lo lắng.
[Một chút thôi.]
"Anh có thể nói với em mà."
[Hưmmm.]
"Anh kể cho em nghe được mà."
[Tao biết.]
"Hôm nay có chuyện gì xảy ra ạ?"
[Không có gì đâu.]
"Em muốn nghe mà. Làm ơn mà, kể cho em nghe đi." Tôi bắt đầu nài nỉ cho đến khi anh Johan đồng ý. Thật sự, tôi không hiểu hết mọi chuyện mà tôi chỉ muốn làm một người luôn lắng nghe anh thôi. Qua lời kể, tôi hiểu được rằng công việc của anh lại xuất hiện lỗi sai. Anh Johan nói rằng lẽ ra anh không nên giao những phần quan trọng cho người khác. Đáng lẽ anh nên tự mình làm ngay từ đầu.
Vì vậy, tối nay anh phải ngồi chữa lỗi công việc tiếp.
[Sinh nhật mà lại để mày nghe chuyện không vui rồi.]
"Không đâu, chuyện của anh sao có thể là chuyện không vui được? Công việc có tiến triển chút nào không ạ?"
[Thật lòng thì không.]
"Em không biết nhiều về công việc, cũng không chắc có thể đưa ra lời khuyên hay giúp tìm giải pháp, nhưng em chỉ muốn nói rằng, em luôn ở đây với anh."
[Có lẽ không có gì đặc biệt, nhưng khi biết rằng North sẽ không rời đi đâu, với tao, như vậy đã đủ rồi.]
Thật buồn cười nếu tôi nói với anh rằng anh đừng căng thẳng vì điều đó là không thể. Lúc này, cả cơ thể anh chắc chắn đã kiệt sức và hoàn toàn mệt mỏi nên tôi chỉ muốn nhấn mạnh với anh rằng tôi vẫn ở đây với anh.
"Vậy thì cùng nhau nạp lại năng lượng nhé."
[Haha, được thôi.]
"Ò, em cũng xin lỗi vì không thể ở bên anh."
[Không sao. Chỉ cần nghe giọng mày là đã tốt rồi.]
"Em rất muốn nói chuyện điện thoại và gặp anh."
[Đây có phải là mày đang nài nỉ không?]
"Vâng, em đang nài nỉ đó."
[Cho tao nhìn mặt người đang nài nỉ đi.]
Có vẻ như anh Johan đã về phòng vì tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Trong đầu tôi hình dung cảnh anh Johan thả đồ đạc xuống rồi rời đi. Chắc hẳn anh vừa ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Đó là hình ảnh mà tôi thường tưởng tượng mỗi khi chờ anh ấy trở về phòng, nhưng lần này, tôi không ở trong phòng.
Sau đó, cuộc gọi điện thoại chuyển sang cuộc gọi video, nhưng chỉ có tôi bật camera. Tôi mặc bộ đồ ngủ với khuôn mặt ngái ngủ.
"Úi, anh gian ghê luôn. Không bật camera à?"
[Ừm.]
"Xin anh đó, bật camera đi mà."
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng đồng ý bật camera. Tôi thấy anh Johan đang cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại thì đang nới lỏng cà vạt. Dù anh đã làm việc vất vả cả ngày nhưng anh vẫn... đẹp trai.
"Anh mặc vest à?"
[Ừ. Sáng nay tao có họp.]
"Hiếm khi em thấy anh mặc vest."
[Tao không thích, nóng lắm.]
"Hưm." Tôi gật đầu ra vẻ hiểu. Tôi đã thấy một vài người mặc vest và nghĩ họ trông khá ổn. Nhưng anh Johan trong bộ vest và cà vạt... Có thể nghe hơi tâng bốc bạn trai một chút, nhưng thật sự anh rất hợp và trông rất khác biệt.
"Anh sắp làm việc tiếp à?" Tôi hỏi khi thấy anh đứng dậy và ngồi xuống bàn làm việc.
[Ừm.]
"Anh có muốn uống cà phê không?"
[Pha cho tao một ly đi.]
"Ui." Tôi chu môi nhẹ, tỏ vẻ hờn dỗi, "Em nhớ khoảng thời gian đó."
[Tao cũng vậy.]
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gọi video, vậy em sẽ theo dõi anh làm việc." Tôi nói, đôi mắt lấp lánh như trêu chọc.
[Ừ.]
"Em có phải giữ im lặng như lần trước không?"
[Không cần đâu.]
"Vậy tại sao lần đó anh lại bắt em im lặng?" Tôi hỏi, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gọi điện thoại và nói chuyện. Anh bảo tôi giữ im lặng và để yên cuộc gọi, tôi đã ngồi nghe cho đến khi vô tình ngủ quên trên bàn.
[Đơn giản là vì lúc đó tao chưa quen với giọng của mày.]
"Thật sao?
[Thật.]
"Vậy giờ em có thể nói chuyện rồi." Tôi mỉm cười ngượng ngùng.
[Chưa bao giờ bị cấm mà.]
"Em có nhiều thứ muốn hỏi lắm."
[Hỏi đi.]
"Lần đầu tiên anh gặp em, cảm giác của anh thế nào? Kể cho em nghe được không?"
[Lần đầu ở quán rượu à?]
Anh Johan hỏi lại, đặt điện thoại xuống và lấy tài liệu để xem. Tôi thật sự thích ngắm nhìn anh làm việc. Khi anh tập trung vào điều gì đó thì sẽ rất thú vị.
"Đúng vậy."
[Thấy bực mình.]
"Á... Vậy sao? Thế tại sao anh lại phải hung dữ với em như vậy? Em sợ lắm luôn ấy."
[Nhưng tao đã đúng mà, đúng không?]
"Nhưng em thực sự đã khó chịu lắm đó." Tôi bật cười nhẹ, nhìn vào màn hình.
[Ừ, mày làm gì cũng đáng yêu cả. Thôi, đừng nghĩ ngợi gì nữa.]
"Ài... đáng ra em không nên bảo anh mắng em." Tôi thì thầm, giọng dần dịu lại. Sau đó, tôi nhăn mặt, "À, mẹ em có hỏi thăm anh. Anh có nói sẽ ghé thăm mà nhỉ?"
[Tao sẽ ghé khi xong việc.]
"Vâng, nhớ báo trước cho em để em chuẩn bị trước nhé." Tôi hào hứng đáp.
[Sinh nhật mày thế nào?]
"Như mọi năm thôi, không có gì đặc biệt cả. Mẹ và chú Knight mua quà cho em."
[Họ mua gì vậy?]
"Mẹ mua đồng hồ, chú thì mua giày. Tối nay em tự mua them ít đồ ăn vặt nữa."
[Mày muốn gì không? tao vẫn chưa mua quà cho mày.]
"À... thật ra anh đã mua nhiều thứ cho em rồi mà."
Tôi đã chuẩn bị một món quà thủ công muốn tặng anh nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng. Tôi làm nó ở nhà và mới hoàn thành xong. Hy vọng chúng tôi sớm gặp lại nhau.
[Mày không muốn gì thật sao?]
"Em muốn chứ."
[Gì nào?]
"Anh nói rằng anh yêu em đi."
[Chỉ vậy thôi?]
"Vâng, xin anh đó, anh nói anh yêu em đi."
[Anh yêu em, North.]
Tim tôi đập mạnh khi nghe những lời ấy. Giọng anh ấm áp như ôm trọn tâm hồn tôi.
"Vâng, em cũng yêu anh." Tôi đáp lại, nụ cười rạng rỡ nở trên môi khi nhìn anh qua màn hình. Tôi không cần món quà đặc biệt nào từ anh Johan cả, anh đã tặng tôi quá nhiều rồi và chỉ cần thế này thôi cũng đã đủ với tôi.
[Nếu mày ở gần, chắc chắn mày sẽ không yên đâu.]
"Gì cơ?"
[Không có gì.]
"Ui, anh vừa nói gì thế?"
[Tốt hơn là tao nên cho mày thấy.]
"Anh lại dọa em." Tôi khẽ cau mày.
[Tao đã bao giờ dọa mày chưa?]
"Chứ còn gì nữa, anh lúc nào cũng đùa ác với em." Tôi chu môi, quay sang nhìn chỗ khác một lát, giả vờ giận dỗi.
Sau đó, tôi vừa nhìn anh làm việc vừa trò chuyện về nhiều thứ khác nhau. Nhưng rồi, tôi bắt đầu nhận ra rằng anh ngày càng tập trung hơn vào công việc của mình. Vì thế, tôi không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ ngồi quan sát.
A, đôi lông mày của anh bắt đầu nhíu lại rồi...
[Sao tự nhiên mày im lặng vậy?]
"Em không dám làm phiền anh."
[Mày không buồn ngủ à?]
"Em bắt đầu buồn ngủ rồi."
[Ngủ trước đi.]
"Ngày xưa anh ép em ngồi trông anh còn gì." Tôi nhắc lại.
[Mày thích bị ép à?]
"Không, nhưng em thích được ở bên anh."
Anh Johan không trả lời, chỉ cười nhẹ trước những lời tôi nói.
"Anh đã ăn gì chưa?"
[À... tao ăn sáng rồi.]
"Anh ăn gì?"
[Cà phê.]
"Lại đùa nữa rồi. Nói cho em biết anh ăn gì thật đi."
[Tao quên rồi.]
"Sao lại quên được chứ?"
[Tại bình thường mày toàn ăn cùng tao.]
"Ài..." Tôi làm mặt dỗi, hơi tức giận. Thường thì anh Johan không ăn nhiều khi bận rộn với công việc. Nhưng nếu tôi ở cùng anh, anh cũng sẽ ra ngoài ăn hoặc mua cơm về ăn trong phòng. Nếu anh mua cơm thì chúng tôi sẽ ăn cùng nhau.
"Chăm sóc bản thân nhé."
[...]
Phía bên kia không nói gì, chỉ quay lại nhìn tôi.
[Chăm sóc bản thân mình nhiều hơn đi, mày không cần lo cho tao đâu, trái lại, tao mới là người đang lo này.]
"..."
Tôi thở dài nhẹ, không thể ngừng cười khi anh cười như vậy. Chỉ có thế thôi, "Em rất muốn ở bên anh."
[Hưmm.]
"Em cũng xin lỗi vì dạo này không thể ở bên anh, nhìn anh có vẻ mệt lắm."
[Không sao, ít nhất tao cũng đã nhìn thấy mặt mày rồi.]
"Nhưng nếu chúng ta có thể gặp nhau thì có lẽ sẽ tốt hơn."
[Đừng xin xỏ nữa, mày muốn tao bỏ việc luôn à?]
"Không, em không muốn anh bỏ việc đâu."
[Không muốn tao bỏ việc thì đừng xin xỏ nhiều quá.]
Sau đó chúng tôi tiếp tục trò chuyện và tôi than đói. Tôi thích cảm giác đói vào đêm muộn vì đó là thói quen từ khi tôi bắt đầu sống cùng anh Johan. Khi đói, tôi luôn có thể ăn vì có thức ăn trong tủ. Khi tôi trở về nhà, tôi gần như không ăn gì cả, mẹ tôi không thích mua đồ ăn trữ trong nhà vì mẹ bỏ rất nhiều đồ trong tủ nhưng toàn quên không động đến.
"Em buồn ngủ quá."
[Mày đi ngủ đi, tao sẽ canh chừng.]
"Em muốn canh chừng anh cơ, canh lúc anh đang làm việc."
[Bướng.]
"Thì bướng mới là em mà."
[Lúc nào cũng giỏi đối đáp ghê.]
"Ha ha, em nói rồi, em không bao giờ thay đổi đâu."
Tinh thần tốt lên nhiều quá...
Tôi trò chuyện với anh ohan cho đến khi quên mất sinh nhật của mình. Tôi chỉ lo lắng cho anh ấy. Liệu tôi có nên nghỉ ngơi một chút không nhỉ? Sau một lúc, tôi cảm thấy buồn ngủ và nói nhỏ dần. Mùi hương quen thuộc toả ra từ chiếc áo sweater mà tôi đã che kín cơ thể một cách lén lút. Tôi không để anh thấy vì sợ bị bắt quả tang "trộm" áo của anh. Tôi đã ngủ quên từ lúc nào không biết...
Tôi giật mình tỉnh dậy, vô tình đưa tay lên dụi mắt. Tôi đã ngủ quên ở đây từ khi nào nhỉ? Đèn trong phòng chẳng phải đã tắt lúc 3:30 sáng rồi sao?
Anh Johan đâu rồi?
Máy cúp rồi...
Tôi nhanh chóng nhấn vào để kiểm tra khu vực và xem liệu có tin nhắn nào không, nhưng có vẻ như không có gì. Điện thoại cúp chắc là do anh đã đi ngủ, nếu anh đi ngủ thì tôi không nên làm phiền anh. Dù tôi đã nói sẽ canh chừng anh làm việc nhưng thực ra tôi đã ngủ quên từ lúc này không biết. Haizz, North ơi là North.
Vì đói nên tôi xuống bếp tìm gì đó ăn nhưng phát hiện chẳng có gì như mọi khi. Vì vậy tôi quyết định quay lại phòng. Và vì mới thức dậy nên tôi không thể ngủ lại được, tôi ngồi chơi điện thoại cho đỡ chán. Tôi thấy một bức ảnh trên Instagram mà Ter mới đăng.
Ter và anh Hill đăng ảnh chuyến đi Nhật Bản của họ. Thật tuyệt khi được ở bên nhau.
Thực sự là tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hay thất vọng chút nào vì anh Johan bận lắm. Nhưng nếu có thể... chỉ cần năm phút thôi, tôi thật sự muốn ở bên anh trong sinh nhật của mình.
Nghĩ về điều đó luôn khiến tôi cảm thấy yếu đuối hơn... Nếu năm nay tôi xin một món quà sinh nhật thì sao nhỉ? Liệu tôi có thể nhận được một cái ôm không?
Tôi giật mình khi điện thoại reo. Sau một thời gian dài lơ đãng, màn hình hiện lên tên của anh Johan gọi đến.
Mới bốn giờ sáng thôi mà nhỉ...? Tôi nâng lông mày và nhìn màn hình một cách ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nhấn nhận cuộc gọi.
"Vâng, anh vẫn chưa ngủ sao?"
[Mày vẫn thức à?]
"Dạ, em thức dậy vì đói." Tôi đùa và nghe thấy tiếng cười bên kia, "Công việc thế nào rồi ạ?"
[Xong rồi.]
"Thật sao? Nhanh vậy, không phải là công việc nhiều lắm sao ạ?"
[Đúng vậy, nhưng giờ đã xong rồi.]
"Anh giỏi lắm, anh giỏi nhất luôn."
[Mày đói đúng không?]
"Dạ, em đói. Tủ lạnh chẳng có gì luôn."
[Vậy mày chuẩn bị đi ngủ rồi hả?]
"Em sắp đi ngủ rồi đây."
[Thật sao?]
"Dạ, em đang nằm trên giường rồi." Thực ra, tôi đã nằm trên giường.
[Đèn còn chưa tắt mà.]
"Anh... sao anh biết?"
[Mở cửa sổ ra đi.]
Tôi nhảy ra khỏi giường, hoảng hốt khi nghe những lời ấy từ bên kia điện thoại. Ngay lập tức, tôi đứng dậy và mở rèm cửa.
Anh Johan...
Tôi thấy anh Johan tựa vào một chiếc Audi sang trọng. Một tay giơ lên gần tai để nói chuyện điện thoại với tôi. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi, mắt tôi gặp ánh mắt anh.
Tay còn lại cầm một bó hoa...
[Xuống đây với tao đi.]
"..."
[Đồ ăn khuya đặc biệt được phục vụ riêng cho người yêu đang cô đơn đó nhé.]
"..."
Tôi vội vã chạy xuống anh Johan đến nỗi tôi nghĩ mình có thể sẽ ngã. Ngoài trời lạnh vì đã đêm, xung quanh tối om và im ắng.
Anh nở một nụ cười quyến rũ dành cho tôi, ngoài ra anh còn cầm theo một bó hoa lớn...
"Chúc mừng sinh nhật."
Tôi nhận bó hoa mà không do dự trước khi ôm lấy anh ngay lập tức, anh nâng tôi lên bằng hai tay cho đến khi chân tôi rời khỏi mặt đất. Tôi siết chặt tay để ôm anh thật chặt hơn.
"Cảm ơn anh."
"Ôm tao chặt như này mà nói không sao à?"
"Thì không sao thật mà." Tôi thì thầm trong khi anh thì từ từ thả tôi ra, "Không gặp nhau cũng được nhưng có anh ở bên thì vẫn là tốt nhất."
"Tốt hơn nhìn thấy tao qua điện thoại à?'
"Tốt hơn rất nhiều." Tôi mỉm cười thật tươi và lại ôm lấy anh.
Lần này là một cái ôm thật chặt và lâu để bày tỏ tất cả cảm xúc của tôi. Tôi nhìn anh Johan gần hơn. Khuôn mặt đẹp đẽ và quen thuộc của anh có vẻ ẩn chứa sự mệt mỏi nhưng lúc nào anh cũng có nụ cười dành cho tôi.
Tôi nhón chân lên để môi chúng tôi chạm nhẹ vào nhau, điều tôi làm khiến người trước mặt tôi cười thêm nữa. Trước khi tiến lại gần, anh ấn phần sau cổ tôi lại gần hơn và hôn lại tôi. Chúng tôi ở rất gần nhau trong một thời gian dài trước khi từ từ tách ra sau nụ hôn.
Vì lúc này chẳng có ai thức cả và mẹ tôi cũng sẽ không để tâm nếu anh Johan đến thăm nhà nên tôi không có gì phải lo. Tôi mở cửa cho anh vào và đậu xe trong nhà. Chúng tôi vào nhà, tôi bật đèn bếp lên để nhìn rõ hơn đường đi.
"Cảm ơn ạ. Anh mua nhiều thế." Tôi lại cảm ơn và đặt túi McDonald's mà anh Johan đã mua lên bàn bếp, "Đây là cho hai người, phải không ạ?"
"Ăn đi. Anh không ăn đâu."
"Không, chúng ta phải ăn cùng nhau."
"Sao lại vậy?"
"Vì nếu em ăn thì anh cũng phải ăn. Anh muốn em ép anh hả?"
"Ok, mày là người yêu của tao mà." Anh Johan nói với một nụ cười nhẹ trước khi ngồi xuống ghế ở bàn ăn.
"Ha ha, đúng là đặc quyền của người yêu mà." Tôi ngại ngùng nói, mở túi ra và cẩn thận đặt những món đồ trong túi lên đĩa, "Hoa đẹp lắm ạ, cảm ơn anh lần nữa nhé."
"Ừm, coi như là món quà nhỏ mừng sinh nhật mày vậy."
"Vâng." Tôi cười tươi, nhìn vào bó hoa trong tay anh Johan.
Hoa của anh Johan đáng lẽ phải được đặt trong một bình hoa đẹp mới phải, tôi đã cắm chúng vào một bình hoa, nhưng đó là bình đơn giản trong phòng khách. Tôi thích để chúng trong phòng riêng của mình. Khi ăn xong, chúng tôi quay lại phòng tôi, nỗi nhớ nhung khiến tôi lại ôm lấy người kia. Cả hai ngồi lên giường như chúng tôi thường làm khi ở bên nhau. Tôi tựa vào người phía sau mình như thói quen. Anh Johan tiến lại gần và ôm tôi. Anh ôm chặt hơn, áp đầu mũi anh từ gáy xuống tai tôi.
"Úi, nhột quá." Tôi nói khẽ rồi hơi tránh ra một chút. Nhưng dù vậy, anh vẫn ngừng lại, "Làm việc vất vả như thế chắc anh mệt lắm, lại còn đến gặp em như này nữa chứ."
"Giờ tao mệt rồi." Anh Johan nói và giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Anh thật sự mệt à?"
"Ừ."
Tôi không trả lời, chỉ quay lại và hôn vào má người mà tôi đang tựa vào. Chúng tôi ngồi ngoài một lúc thì trời bắt đầu mưa.
"Mưa rồi à." Tôi nói khi nhìn ra ngoài cửa sổ, "May mà lúc anh đến không mưa."
"Vậy nếu mưa thì sao?"
"Anh cũng biết lái xe dưới mưa thì sẽ đau đầu mà."
"Lo lắng à?"
"Lo nhiều lắm."
Anh không trả lời gì, chỉ có một nụ cười nhẹ hiện lên ở khóe miệng trước khi anh hôn mạnh lên má tôi.
"Mày có biết bản thân rất rắc rối không?" Một giọng nói sâu lắng thì thầm bên tai tôi. Dù cố gắng bao nhiêu lần thì tôi vẫn chưa quen với những việc như thế này, nó khiến tôi hơi sốc.
"Ha ha, em không biết." Tôi đáp.
"Cái này là...?"
Tôi quay lại nhìn và tôi liền cứng miệng. Tôi thấy anh Johan đang cầm chiếc áo khoác mà tôi đã lén lấy đi lên.
Chết tiệt... tôi quên không giấu nó đi.
"Uh..." Tôi im lặng, biểu cảm của tôi rất nghi ngờ và bộ não tôi đang cố nghĩ ra một cái cớ nhanh nhất có thể, "Nó ở trong vali của em, em không lấy cũng không cố tình đem theo."
"Chiếc áo này nên ở trong tủ chứ." Anh Johan nói với giọng điệu nghịch ngợm. "Hay là mày nhớ nhầm hử?"
"À... Vâng, em... đã lén mang theo." Tôi nói câu cuối cùng với giọng rất thấp, gần như không nghe thấy. Tôi là một kẻ nói dối rất khéo.
"Tại sao?" Anh hỏi trong khi vẫn nghiêng mặt xuống, cọ cọ quanh cổ tôi khiến tôi nhăn mặt và căng vai vì cảm giác nhột.
"Em... ừm... không ngủ được."
"Không ngủ được?"
"Thì em đã quen rồi, nếu không có anh ôm em khi ngủ thì m không thể ngủ được, anh cũng biết còn gì." Tôi làm mặt dỗi một cách ngại ngùng, bắt đầu chôn mặt vào chăn, "Ít nhất thì cái áo đó có... mùi hương."
"Mùi?"
"...Vâng, ... Đừng mắng, đừng trêu em. Em cũng khó xử lắm."
"Được rồi, tao không trêu mày đâu."
"Ò."
"Thế tối nay cái ào này cũng không cần thiết nữa."
Tôi gật đầu như thể hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Cả hai chúng tôi tắt đèn và nằm xuống vì anh Johan đã rất mệt rồi.
"Chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon nhé."
Tôi mở môi để nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon như mọi đêm, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ rồi. Chẳng bao lâu sau, người ôm tôi đã ngủ say vì mệt mỏi tích tụ lâu. Tôi vẫn chưa buồn ngủ lắm nên nằm đối diện với anh và nhìn vào khuôn mặt anh - người đang ngủ say.
Tôi đưa tay và nhẹ nhàng đặt lên má của người kia. Đây là tất cả những gì tôi có thể thấy, nhưng thay vào đó nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu theo một cách thật kỳ diệu.
Ít nhất hôm nay chúng tôi có thể ở bên nhau. Chúc anh có một ngày tốt lành, chúc anh có một giấc mơ đẹp và không mơ thấy ác mộng.
"Em yêu anh lắm, anh biết không?"
Tôi nói khẽ trong khi mắt không rời khỏi người trước mặt, đắm mình trong cái ôm ấm áp và quen thuộc, tôi chỉ cần vậy, không cần gì nhiều nữa. Chỉ cần như vậy thôi cũng khiến tôi hạnh phúc rồi.
...
Tôi từ từ tỉnh dậy với tiếng chuông báo thức. Dù chuông báo thức kêu lên nhưng người đang ôm tôi vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lúc nào cũng như vậy cả, anh chắc hẳn phải mệt lắm.
Nhưng...
"Mày đi đâu vậy?"
Nếu tôi đứng dậy và ra ngoài, anh Johan sẽ ngay lập tức dậy ngay.
"Em đi làm bữa sáng, cũng đi làm công đức nữa."
"Công đức?"
"Vâng, hôm nay là sinh nhật của em mà. Anh đi cùng không ạ?"
"Ừm."
"Anh cứ ngủ tiếp đi, nửa tiếng nữa em vào gọi anh." Nói xong, anh Johan buông tay tôi ra. Tôi xuống bếp thì thấy mẹ đang nấu ăn nên tôi liền tới giúp.
"Thằng bé đến hả?" Mẹ hỏi, mắt vẫn nhìn vào nồi trước mặt, "Mẹ thấy có một chiếc xe đậu ở đó, nhìn quen quen. Mà đến khi nào thế?"
"Sáng sớm nay ạ. Anh ấy mới làm việc xong." Tôi trả lời.
"Ơ, thằng bé lái xe trong đêm một mình á?"
"Dạ, vâng."
"Nguy hiểm quá, con cảm ơn thằng bé chưa?"
"Rồi ạ, con cảm ơn nhiều lắm rồi."
"Thế bình hoa ở phòng khách đâu? Con có thấy không?" Câu hỏi của mẹ khiến tôi dừng lại một chút. Nhưng tôi thành thật trả lời rằng tôi đã lấy nó để cắm hoa mà anh Johan đem tới, "Có hoa luôn à? Quà sinh nhật bất ngờ hả?"
"Cũng có thể nói như vậy ạ." Tôi nói, mỉm cười ngại ngùng.
"Ôi, ai lại yêu con trai của tôi nhiều thế này cơ chứ?" Mẹ nói đùa một chút, "Vậy thì hai đứa cùng đi làm công đức nhé, chỉ có hai đứa thôi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của con trai mẹ mà. Lần sau rồi mẹ sẽ đi với con."
"Thế là mẹ không đi cùng con sao?"
"Thôi, mẹ không muốn làm phiền hai đứa đâu." Mẹ mỉm cười như thể đang đùa và mang đĩa thức ăn ra bàn, "Mẹ làm mấy món này, thằng bé ăn được không?"
Tôi quay lại nhìn thức ăn được bày biện trên bàn. Có vẻ như có ba hoặc bốn khách đến nữa nên mẹ nấu kha khá đồ ăn.
"Anh ấy ăn được hết ạ." Tôi nghĩ anh Johan thực sự không quan tâm nhiều đến thức ăn, dù có món gì thì anh cũng có thể ăn hết. Anh không bị dị ứng với bất kỳ loại thực phẩm nào cả.
"Mẹ biết rồi nha, con là đầu bếp riêng của thằng bé chứ gì."
"Mẹ hay đùa quá, trời ạ." Tôi nói, mỉm cười nhẹ.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi lên đánh thức anh Johan: "Tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhé ạ."
Mẹ tôi thực sự rất thích anh Johan, mẹ nói chuyện với anh không ngừng luôn, nhìn mẹ giờ không khác gì fan của anh. Sau khi ăn xong, tôi đi tắm và chuẩn bị để làm công đức cùng nhau.
Không khí buổi sáng sau khi mới mưa xong thật dễ chịu, đây là một ngôi làng xa thành phố nên thời tiết ở đây cũng cực kỳ tốt, chùa ở đây cũng yên tĩnh nữa.
Sau khi làm công đức xong, tôi dẫn anh Johan ngồi xuống và cùng nhau cho cá ăn.
"Anh có ổn không?"
"Sao vậy?"
"Không, chỉ là em tự hỏi liệu anh đã nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu cậu bị ốm thì sao?" Tôi nói trong khi lấy một ít thức ăn cho cá và ném vào ao, "Nếu anh bị ốm thì sẽ không ổn đâu."
"Tao biết, mày đừng làm mặt xụ ra như vậy."
"Em lo mà. Xin lỗi, em làm phiền anh nhiều quá đúng không?"
Anh Johan lắc đầu đáp lại. Anh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương. Tôi nghiêng đầu tựa vào vai người bên cạnh, cùng ngồi và ngắm nhìn thiên nhiên buổi sáng.
"Khi nãy anh có cầu gì không?"
"Không."
"Em cũng không." Tôi nói, không quá ngạc nhiên, "Em cũng không biết nên ước gì."
"Hôm nay là sinh nhật mày nên mày cứ ước đi."
"Được rồi." Tôi quay lại và mỉm cười rạng rỡ, "Trước tiên, tôi muốn tất cả mọi người trong nhà đều hạnh phúc và khỏe mạnh. Thực ra, tôi cũng muốn ước cho bản thân mình. Kiểu như mỗi năm, tôi đều ước bản thân sẽ học thật tốt và có công việc ổn định, em ước mình có thể mạnh mẽ và em ước mọi hy vọng của em sẽ trở thành hiện thực."
"..."
Người kia giữ im lặng, chờ đợi để nghe tôi tiếp tục.
"Nhưng năm nay tất cả điều ước đó của em đã được một người giúp thực hiện giúp rồi."
"Là sao?"
"Thì như này nha, em muốn học tốt thì em đã có người dạy rồi, học tốt xong còn được thưởng quà nữa chứ. Còn về sức khoẻ thì hôm nào anh chả bắt em ra ngoài chạy bộ cho khoẻ. Và em mong những điều này sẽ mãi mãi thuộc về em."
"À, có vậy thôi hả."
"Em còn muốn anh hạnh phúc, khoẻ mạnh và không bị bệnh nữa."
"..."
"Và ở bên tôi mãi mãi nữa."
"Nếu vậy thì mày cũng phải ở bên tao, được không?"
"Vậy nếu em xin gì thì anh có thể cho em không?"
"Tất nhiên, còn gì trên thế giới này mà tao không thể cho mày nữa sao?"
"Em nghĩ là không."
"Chính xác."
"Bởi vì anh Johan đã cho em tất cả những gì anh có thể rồi." Tôi nói.
Đó là những lời mà anh Johan đã nói với tôi, rằng anh có thể cho tôi mọi thứ và tôi tin là như vậy. Anh có thể làm mọi thứ vì tôi và tôi cũng có thể cho anh Johan mọi thứ.
Chúng tôi quay về nhà. Tôi phát hiện mẹ đã chuẩn bị một túi đồ cho tôi, tôi không hiểu, nhưng tôi cũng cầm lấy nó. Mẹ nói anh Johan sẽ đưa tôi đi gặp bà và ông và túi này là quà của mẹ.
À, tôi sẽ đi gặp ông bà của anh và có vẻ bố anh cũng ở đó...
Tôi cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
"Sao anh không nói với em, em vẫn chưa chuẩn bị gì cả." Tôi nói khi chiếc Audi sang trọng dừng lại trước nhà họ.
"Jin vừa gọi và báo là bà ấy đang ở đây."
"Mẹ anh cũng ở đây sao?"
"Ừm."
Thật tốt, ít nhất thì mẹ anh Johan cũng có mặt. Tôi đã trao đổi số điện thoại với mẹ anh và trò chuyện với bà một chút, tôi và bà cũng đã thân thiết hơn. Sau khi gặp nhau và nói chuyện, tôi nhận ra mẹ anh Johan thực sự là một người rất đáng mến, bà còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện nữa.
Mẹ anh Johan nói rằng bà là người khá khó trong việc có con. Bà đã mất hai năm để có được anh Johan, mặc dù bà đã muốn có con từ lâu. Điều đó khiến anh Johan trở thành đứa con duy nhất trong nhà. Khi mang thai, mọi người đều rất vui mừng nên không có gì lạ khi mọi người trong nhà yêu thương anh Johan đến vậy.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt với sự ngạc nhiên khi chiếc xe tiến gần đến một ngôi nhà lớn, nơi tôi chỉ mới đi qua và nhìn thoáng qua. Ngay lập tức tôi thấy được vẻ huy hoàng và tráng lệ của nó. Anh Johan hạ cửa sổ xuống và tôi thấy một người chú chạy vội về phía anh.
"Tôi sẽ lái xe và đậu vào trong cho cậu. Cậu có hành lý không?" Đây là người chú đã đến mua sữa đậu nành hằng ngày. Khi ông quay lại và thấy tôi ngồi trong xe, ngay lập tức ông nhướng mày ngạc nhiên. Có vẻ như ông sắp mở miệng nói gì đó trước khi anh Johan lên tiếng.
Anh mở cửa và bước ra khỏi xe, tôi thấy bãi đỗ xe có vẻ ở khá xa.
Anh sẽ phải lái thêm một đoạn khá xa thì mới đỗ được xe nên có vẻ chú qua để giúp.
Tôi đi theo bên anh một cách cứng nhắc và quay lại nhìn xung quanh với sự tò mò. Không chỉ có khu vườn đẹp thôi đâu, ngôi nhà nhìn cũng hệt như một cung điện vậy.
"Johan."
Tôi quay lại khi nghe thấy anh đó gọi tên anh, hóa ra đó là mẹ của anh Johan. Bà mặc trang phục giản dị, gọi to tên anh trước khi đi về phía chúng tôi. Tôi giơ tay chào người vừa đến gần mình, bà lập tức đáp lại. Tôi không quên gửi đồ mà mẹ đã dặn cho bà.
"Lúc nào cũng dễ thương chết đi được." Mẹ nói trước khi giơ tay và nhẹ nhàng véo má tôi nhưng anh Johan đã kéo tay mẹ ra, "Ah, ai đó lại chiếm hữu nữa rồi."
"Mẹ biết rồi thì đừng làm thế nữa." Anh Johan nói mà không có nhiều cảm xúc trong câu, "Còn bố sao lại đến đây?"
"Thì đến thăm ông thôi. Bố con không được đến thăm ông à?"
"Nhưng tại sao?"
"Con nghĩ về bố mình bi quan quá rồi, Johan." Mẹ anh vui vẻ nói, bà vẫn tươi sang như ngày nào.
Bà nói rằng tôi rất giống bà, cũng vì tính tình bà vui vẻ nhoi nhoi nên bố anh Johan mới yêu bà. Và anh Johan yêu tôi cũng do tôi có điểm giống bà.
"Mày có căng thẳng không?" Anh Johan hỏi khi chúng tôi đi theo mẹ anh vào vườn ra phía sau nhà, nơi mọi người đang tập trung.
"Thành thật mà nói thì có một chút ạ." Tôi đáp lại bằng giọng thấp.
"Không sao đâu." Anh Johan thì thầm trước khi nắm tay tôi, anh nhẹ nhàng siết chặt để động viên tôi.
"Nếu anh nói không sao thì em sẽ tin ạ."
Tôi thấy có ba người đang ngồi chờ, họ đang nói chuyện với nhau nhưng khi chúng tôi đi đến thì họ đều quay qua nhìn.
Anh Johan rất giống bố của mình. Bố anh rất đẹp trai, kèm theo đó là vẻ mặt nghiêm nghị của một người đàn ông đã có tuổi. Hoàn toàn khác so với mẹ của anh, người vẫn trông rất trẻ trung.
Nếu anh ở độ tuổi này của bố mình, tôi đoán anh chắc chắn sẽ toả ra sức hút của một người đàn ông đĩnh đạc.
Về phần ông nội, có lẽ ông đã khoảng sáu mươi tuổi và trông rất khỏe mạnh, cả ông và bà đều vậy.
Ngay khi tôi ngồi vào ghế trước, tôi lập tức giơ tay chào. Mọi người đều mỉm cười và chào lại.
"Đây có phải là người mà Johan đã nói đến không?" Bố anh hỏi, "Hưmm..." trước khi nhìn tôi một cách chăm chú. Ánh nhìn trong mắt ông khiến tôi nín thở trong một khoảnh khắc. Cảm giác không thoải mái bắt đầu gia tăng, dần dần nó chuyển sang thành sự căng thẳng.
"Nhìn lâu quá rồi đó nha, ngài Khua Huang."
"!!"
"Đến cho bà nhìn rõ mặt cháu đi, bà quên mang kính rồi." Bà nội nói. Bà có vẻ hơi bối rối trước khi tôi đứng dậy và đi về phía bà, tôi thấy bà hình như đang đợi tôi, "Ngồi cạnh bà nhé."
"Vâng." Tôi đáp trước khi ngồi cạnh bà.
"Đây có phải là người mà Johan đã nói với bà không?"
"Vâng."
"Hưmm, con sống ở đây à?"
"Dạ." Sau đó, bà nội bắt đầu hỏi đủ loại câu hỏi về tình hình của tôi. Tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm khi thấy bố, ông và bà đều có vẻ thân thiện với tôi.
"Chắc cũng canh chừng ghê lắm chứ gì." Bố anh Johan chế nhạo một chút giống như cách mà anh Johan thích làm.
Thật sự rất giống nhau, cả bố và con trai...
"Ừm."
"Tốt hơn là nên có người kiềm hãm con lại, ta chán việc cứ phải nhắc nhở con rồi."
"Con nói rồi, bố chán thì không cần nhắc nữa."
"Cái tính kiêu ngạo này của con khi nào mới chịu đổi hả?"
"Không đổi."
...Liệu có xảy ra cãi vã không?
Tôi lo lắng nhìn hai người họ trước khi mẹ nói nhỏ với tôi.
"Hai bối con như này là bình thường thôi, đừng lo lắng, ông và bố cũng nói chuyện như vậy đấy. Cứng đầu lắm nhưng họ yêu thương nhau nhiều ghê đó. Người nào người nấy giống hệt nhau."
"Dạ?" Tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, họ đúng là giống nhau thật.
"Cái vẻ quyến rũ kia cũng được di truyền từ bố nó đó."
"À." Tôi gật đầu như thể tôi hiểu.
Tôi đoán chắc khi còn trẻ, bố anh chắc chắn phải rất cuốn hút. Chúng tôi nói chuyện một lúc, điều này khiến tôi nhận ra rằng anh Johan rất thoải mái khi ở nhà và đặc biệt là rất gần gũi với bà.
Chúng tôi trò chuyện một hồi thì cũng đến lúc phải tạm biệt vì bố có việc khác phải làm và ông bà thì cần nghỉ ngơi. Bà nội bảo tôi ở lại đây và tôi có thể đi dạo và khám phá nơi này.
Chúng tôi đi bộ để đưa mẹ và bố đến bãi đậu xe. Mẹ hôn lên má của anh Johan để chào tạm biệt.
"À, hôm nay là sinh nhật của con, đúng không? Chúc mừng sinh nhật nhé cậu bé. Nay mẹ chưa chuẩn bị được quà, để mẹ gửi cho con sau nhé?" Mẹ quay sang tôi và hỏi như thể vừa nhớ ra.
"Cảm ơn ạ. Không sao đâu mẹ." Tôi trả lời một cách kính trọng.
"Vậy con dự định đi đâu vào sinh nhật của mình thế?"
"Mày muốn đi đâu?" Anh Johan quay sang tôi và hỏi. Tôi lắc đầu để trả lời.
"Con có thích đi du lịch đâu không? Để mẹ đặt chỗ cho." Tôi sắp sửa trả lời rằng không sao vì tôi luôn chu đáo như vậy nhưng đã bị ngăn lại bởi lời nói của người khác.
"Con thích biển không? Mẹ biết một khách sạn rất ổn, để mẹ bao trọn khách sạn cho. Chỉ có chúng ta cùng ăn sinh nhật với nhau thôi."
"Không..."
"Được rồi. Mẹ đặt chỗ giúp con được không?"
"Anh."
"Mày nói muốn đi biển mấy lần rồi không phải à?"
"Phải, nhưng không cần phải bao trọn khách sạn..."
"Không sao. Mẹ là khách VIP mà, cứ thoải mái đi." Mẹ nói với vẻ bình thản, "Mẹ sẽ đặt chỗ cho con."
Làm sao để tôi cản được mẹ đây?
"Dạ."
"Mẹ muốn hôn lên má con trước khi đi."
"Không được."
"Con vẫn chiếm hữu hệt như lần đầu mẹ gặp thằng bé."
"Jin." Lần này là bố gọi. Có vẻ như ông đã đợi chúng tôi nói chuyện lâu rồi và cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Chúng ta phải đi thôi, không là muộn đấy."
"Em muốn nói chuyện với bạn trai nhỏ của em thêm chút nữa."
"Thật buồn cười." Anh Johan chế giễu.
Mẹ mỉm cười dịu dàng nói: "Gặp được hai con mẹ vui lắm."
"Được rồi đó Jin, con nghĩ mẹ nên quay lại với người yêu cũ kia của mẹ đi." Anh Johan nói.
"Ok, mẹ biết rồi mà. Vậy gặp lại hai con sau nhé." Mẹ nói với một nụ cười ngọt ngào, bà lần lượt nhìn chúng tôi, đôi mắt rõ ràng ánh lên sự hạnh phúc, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Mẹ bước đến và hôn lên má anh Johan, thì thầm điều gì đó trước khi tôi nhìn chiếc xe sang trọng đang rời đi.
Và anh Johan đã đưa tôi đi dạo.
Tôi quan sát và nhìn xung quanh với sự hào hứng. Nó giống như mấy ngôi nhà trong phim vậy, nó còn rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều, trang trí nội thất cũng rất thanh lịch và sang trọng. Tôi đã thấy phòng ngủ của anh Johan ở nhà bố mẹ anh ấy, nhưng chưa bao giờ thấy phòng ngủ mà anh dùng khi còn học trung học.
"Tất cả các phòng đều rộng như vầy sao?" Tôi hỏi. Phòng ở đây phải bằng 4-5 cái phòng của tôi gộp lại. Lúc anh ngủ trong phòng của tôi, tôi mong là anh không thấy khó chịu. Dù không có nhiều đồ trang trí bên trong nhưng nó vẫn sạch sẽ và gọn gàng, mặc dù anh không còn sử dụng phòng này nữa. Chắc hẳn phải có người thường xuyên đến dọn dẹp nó.
"Có album ảnh không ạ? Em muốn xem ảnh anh hồi nhỏ."
"Sao mày lại muốn xem?"
"Thì em muốn xem thôi, anh cũng xem ảnh của em rồi còn gì."
"Có nhưng chắc bà nội giữ chúng rồi."
"Tiếc ghê." Tôi nói một cách nghiêm túc trước khi đi dạo qua phòng khách. Ở đó treo rất nhiều huy chương thể thao của các cuộc thi khác nhau, "Hồi trước anh cũng tham gia thi thể thao à?"
"Lạ lắm à?"
"Không có gì lạ cả. Anh không chơi mới là lạ đó." Tôi rất ngạc nhiên khi anh Johan có thể chơi nhiều môn thể thao như vậy. Tôi đã thấy anh chơi chúng rất giỏi, điều đó chứng tỏ anh thích nó. Thể thao đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh rồi.
Đi bộ và nhìn xung quanh khiến tôi nảy ra một ý tưởng. Đây là phòng mà anh Johan sống khi còn học trung học. Đây chắc chắn là cái bàn mà anh dùng khi làm việc hoặc đọc sách. Ban công ở bên đó và đây có phải là nơi mà anh thường đứng hút thuốc không? Từ cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy khung cảnh anh Johan đã từng nhìn suốt nhiều năm.
"Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu ạ?"
"Chuẩn bị đồ đạc để đi biển."
"À... vâng, chúng ta đi thôi."
Tôi trở về nhà để lấy đồ. Đóng gói quần áo và những vật dụng cần thiết. Đây là một chuyến đi mà tôi không có kế hoạch là đi đâu hay đi trong bao nhiêu ngày. Nhưng anh Johan có thời gian rảnh trong khoảng thời gian này không, anh đi được bao nhiêu ngày nhỉ? Tôi cảm thấy rằng chúng tôi là một cặp đôi thường xuyên đi du lịch, nhưng đôi khi điều đó có thể là điều tốt vì đi du lịch giúp chúng tôi thư giãn rất nhiều.
"North."
"Vâng." Tôi quay lại về phía giọng nói gọi. Tôi thấy mẹ đang tựa vào cửa phòng.
Anh Johan đang chờ ở phòng khách phía dưới.
"Con đi biển à?"
"Vâng ạ."
"Chúc con có chuyến đi an toàn nhé, đi vui vẻ và nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy." Mẹ mỉm cười và nói trước khi vào trong và ngồi xuống giường. Còn tôi thì đang ngồi trên sàn vì đang đóng gói đồ vào túi, "North."
"Vâng?"
"Mẹ luôn tự hào về con. Con biết điều đó, đúng không?"
"Dạ, sao thế? Sao tự dung mẹ nói vậy?" Tôi hỏi với sự tò mò. Quay lại nhìn mẹ đang ngồi trên giường với vẻ không hiểu gì.
"Con đã trưởng thành từ khi nào thế này? Đến đây và cho mẹ ôm một cái nào."
Tôi từ từ tiến lại gần và ôm lấy bà.
Mẹ ôm tôi chặt hơn và nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Mẹ rất yêu con, North."
"Ui, con yêu mẹ hơn."
"Con là niềm tự hào trong cuộc đời mẹ và cả của bố con. Mẹ rất hạnh phúc vì đã có thể dạy con trở thành một đứa trẻ mạnh mẽ như vậy."
"Đối với con, mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất thế giới."
"Thật sao?"
"Vâng." Tôi nghiêng đầu tựa vào vai mẹ. Thời tiết rất nóng nhưng tôi không quan tâm đến điều đó vì tôi thật sự yêu mùi hương này. Rồi chúng tôi buông lỏng cái ôm.
"Đứa con bướng bỉnh của mẹ." Mẹ tôi nói một cách quyết liệt rồi véo má tôi.
"Ui, đau con."
"Chúc mừng sinh nhật. Lại thêm tuổi mới rồi và mẹ chỉ muốn nói rằng mẹ luôn tự hào về con và cả bố nữa. Mẹ nghĩ rằng, dù tiếp theo con chọn lựa như thế nào thì bố đều sẽ tự hào về con. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con và chúc con có thêm nhiều hạnh phúc, mong mọi điều ước của con sẽ trở thành hiện thực."
"Con cảm ơn." Tôi cười rạng rỡ. Mỗi năm, vào ngày sinh nhật của tôi, mẹ luôn đến để ban phước cho tôi, ôm tôi và nói rằng bà yêu tôi. Hôm qua dì và chú cũng đến để chúc tôi đã thêm một tuổi mới.
"Mẹ có thể nói một cách chân thành rằng mẹ rất yên tâm khi con đi với Johan. Cậu ấy có thể chăm sóc con và mẹ có thể thấy thằng bé rất yêu con. Mẹ mong hai đứa sẽ mai yêu nhau dù cho trong tương lai, có thể sẽ gặp một số trở ngại nhưng đừng buông tay cậu ấy, con à. Cuộc sống hôn nhân là phải sống và thấu hiểu nhau."
"Vâng, mẹ đang chúc mừng con như thể con sắp kết hôn vậy."
"Nhưng mẹ hỏi trước, con sẽ kết hôn với cậu ấy, đúng không?"
"Dạ, nếu có thể thì chắc chắn ạ."
"Vào ngày cưới, mẹ sẽ chúc hai đứa mọi điều tốt đẹp nhất."
"Vâng, cho đến lúc đó, hãy chúc phúc cho con nhé."
"Chúc hai đứa có một chuyến đi vui vẻ, nhớ chăm sóc nhau nhé." Mẹ nói, một lần nữa chúc phúc khi chúng tôi đi đến cửa, "Johan".
"Vâng."
"Nếu North bướng thì con cứ nói với mẹ."
"Ôi, mẹ ơi, con không bướng đâu mà." Tôi làm mặt phụng phịu, "Nhưng anh Johan sao nói cho mẹ biết được, anh ấy làm gì có số của mẹ đâu."
"Con có số điện thoại của mẹ không?"
"Con nghĩ là con có trên Line rồi ạ."
"À, phải rồi." Mẹ tôi nói, "Có gì thì nhắn cho mẹ trên đó nhé."
"Cái gì?" Tôi nhíu mày nhìn cả hai. Tại sao tôi lại không biết mẹ và anh Johan có trò chuyện với nhau nhỉ?
Trước khi rời khỏi nhà, tôi hỏi: "Anh đã nói chuyện gì với mẹ vậy?" khi chúng tôi đang ngồi trong xe chuẩn bị đi đến sân bay.
"Mày muốn biết à?"
"Dạ, em muốn biết, em hay tò mò lắm." Anh Johan không trả lời mà đưa điện thoại cho tôi. Anh luôn đưa cho tôi nhưng tôi chưa bao giờ kiểm tra bất cứ điều gì vì nghĩ rằng nó không cần thiết.
Đó là sự tin tưởng.
Hơn thế nữa, đó là sự trung thực.
Không có bí mật nào để giấu diếm nhau cả. Tôi không phải lo lắng rằng anh sẽ nói dối và tôi cũng không cần phải liên tục tìm chuyện gây sự bởi lẽ sự tin tưởng là nền tảng của một mối quan hệ. Tôi tin rằng điều đó sẽ giúp chúng tôi ở bên nhau lâu dài.
"..." Tôi mỉm cười ngại ngùng khi nhìn thấy hình nền. Đó là một bức ảnh của chúng tôi cùng nhau khi đi du lịch ở Na Uy.
Anh để hình mà tôi cũng để.
"North, đọc đi."
"Vâng."
Tôi nhấp vào Line và cuộn để tìm cuộc trò chuyện mà tôi đã nói chuyện với mẹ. Khi đang tìm kiếm, tôi đã tìm thấy nhóm Line của mấy anh bác sĩ, có bốn thành viên thôi. Tôi tự hỏi họ không biết họ hay nói chuyện gì nên tôi lén nhấn vào xem.
Đó là một nhóm Line rất nhạt nhẽo, họ chẳng nhắn gì nhiều, chủ yếu toàn là chuyện công việc.
"Các bạn của anh... kì lạ ghê."
"Tại sao vậy?"
"Ừm... các anh không có vẻ gì là hòa hợp với nhau cả. Như anh Hill và anh Johan tính tình thì khác nhau, anh Tonfah với anh Arthit cũng trái tính nhau luôn."
"Thật à?"
"Em muốn biết các anh gặp nhau như nào rồi đó."
"Gặp khi mới vào trường, tao thích những lúc ở cùng với họ."
"Nếu không có anh Hill thì có khi các anh không chơi được với nhau được đến giờ." Tôi cười và bật cười vì đã từng nghe các bạn của mình nói qua. Họ nói, anh Hill đã phải chịu đựng anh Arthit và anh Johan rất nhiều.
"Nhìn thế thôi nhưng họ trưởng thành lắm đấy."
"Dạ?"
"Ừm, dù chỉ lớn hơn North với Ter 1 tuổi nhưng mức độ trưởng thành thì lại hoàn toàn khác nhau."
"Mấy cái này không liên quan đến tuổi tác nha."
"Nếu không thì khả năng khó mà chơi với nhau được nữa."
"Đúng vậy ạ." Tôi gật đầu. Nghĩ về tình hình của các bác sĩ thì đúng là nếu họ không trưởng thành thì thực sự không thể đứng cùng với nhau được.
Tôi cố gắng cuộn và đọc cuộc trò chuyện mà anh Johan đã nhắn với mẹ tôi. Anh Johan đã hỏi mẹ tôi điều gì đó như: "Khi còn nhỏ em ấy như thế nào? Em ấy thích gì và không thích gì?" Mặc dù chúng tôi sống cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn chỉ biết một chút về nhau. Nhưng còn nhiều điều cần học hỏi nữa mà, cứ từ từ thôi.
Và tôi không thể không mỉm cười khi anh lại lo lắng về những điều nhỏ nhặt như thế này.
Chúng tôi đến nơi vào buổi chiều. Do tôi không có cơ hội đi du lịch nhiều nên tôi rất muốn ra biển. Chuyến đi gần đây nhất diễn ra trong thời gian trung học, khi mà trường tổ chức đi chơi. Tôi nghĩ nhiều người đi biển không phải vì họ thích biển, chỉ đơn giản là họ thích không khí, gió, tiếng sóng, bãi cát và bầu trời trong xanh ở đây thôi.
"Anh có thường xuyên ra biển không?" Tôi hỏi khi chúng tôi đang trên đường đến chỗ ở của mình và chúng tôi đã thuê một chiếc xe chỉ dùng chuyến đi này.
"Không thường xuyên. Sao thế?"
"Haha, phải ha, nếu không có công việc thì chắc anh sẽ dành thời gian để nghỉ ngơi nhỉ?" Tôi hỏi trong khi nhìn ra cửa sổ đường đi. Vào buổi chiều, không khí bên bờ biển sảng khoái một cách kì lạ, "Nhưng kể cả giờ thì anh vẫn bận việc nhỉ."
"Ừm." Anh Johan chỉ đáp lại đơn giản trước khi đưa tay và nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, tôi quay lại và cười với anh, "Tối nay mày muốn ăn gì?"
"Đi ra biển thì tất nhiên phải ăn hải sản rồi."
"Tìm xem có nhà hàng nào mà mày thích không đi."
"Vâng, thưa ngài." Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và đọc đánh giá về nhà hàng theo hướng dẫn. Tôi không mất nhiều thời gian để đến chỗ ở của mình. Mẹ của anh Johan nói rằng đó là một khu nhà nghỉ riêng và rất gần bãi biển. Gần như không có ai khác ở đây vì như tôi đã nói đó, đây là khu VIP mà.
Chúng tôi đi vào trong nhà, tôi nhìn xung quanh với sự thích thú. Hầu hết các cửa sổ đều bằng kính trong suốt để cho phép ngắm nhìn ra bên ngoài và có rèm cửa đóng lại. Khi tôi mở rèm, ngôi nhà trông rất thoáng đãng.
"Wow." Tôi thốt lên đầy kinh ngạc. Tôi mở rèm của phòng ngủ và thấy một khung cảnh nhìn ra biển. Nếu tôi ngủ với rèm mở, bầu trời sẽ rất đẹp cho xem. Ban công rộng rãi đến mức tôi có thể đặt ghế và bàn ở đó. Ngoài một bồn tắm thông thường, còn có một bồn tắm jacuzzi. Tầng dưới có một khu vườn để tổ chức tiệc và một hồ bơi như mẹ của anh Johan đã nói.
"Mày đói chưa?"
"Cũng có hơi đói rồi ạ." Tôi nói, chuẩn bị nằm xuống chiếc giường mềm mại, tôi thực sự thích khung cảnh nhìn ra từ phòng ngủ. Sau khi hoàn thành việc sắp xếp đồ thì chúng tôi ra ngoài tìm gì đó để ăn.
"Ui, không cần phiền anh đâu." Tôi nói trước khi đưa tay ra lấy con tôm trong tay anh Johan, "Em tự bóc được."
"Mày muốn tự bóc tôm à?"
"Dạ, anh không cần làm đâu, để em cho anh thấy kỹ năng của em."
Tôi khá tự tin khả năng tóc tôm cua của bản thân mình.
"Anh chỉ cần ngồi ăn thôi."
"Ok." Anh Johan đưa tay lên cằm và nhìn tôi. Đôi mắt của anh rõ ràng thể hiện sự yêu thương, "Mày giỏi với việc bóc tôm ghê."
Khi tôi đang ngồi trong nhà hàng hải sản, tôi đã gọi rất nhiều món ăn vì điều này làm tôi nhớ đến Ter. Cậu ấy là kiểu người thích ăn ở buffet và gọi nhiều món để có thể thử tất cả một chút.
"Anh Hill và Ter hiện đang ở Nhật Bản nhỉ."
"Ừm."
"Nếu Ter mà ăn hết cá trên đảo thì liệu anh Hill có giải quyết được không nhỉ?"
"Tại sao không?"
"Thế, em cũng sẽ ăn nhiều như Ter."
"Không sao, cái đấy tao lo được."
"Dạ, thế nếu em ăn hết đồ ăn trong nhà hàng luôn thì sao?"
"Tao có thể mua cả nhà hàng luôn."
"Ui..." Tôi làm mặt mếu và im lặng một lúc. Lúc này, anh Johan không đùa đâu, anh ấy thật sự có thể mua nhà hang luôn đó TɅT.
Khi chúng tôi ăn xong, tôi rủ anh Johan đi dạo trên bãi biển bởi vì mặt trời sắp lặn và bầu trời bắt đầu chuyển màu rồi. Bãi biển lúc này rất đẹp và không có nhiều người. Gió biển thổi vào, âm thanh của sóng vỗ vào bờ ngày càng lớn, không khí mát lạnh chạm vào da thịt.
"Anh cảm thấy ổn hơn chưa?" Tôi trò chuyện khi đi về phía bãi biển, "Công việc chắc cũng khiến anh căng thẳng lắm."
"Ừm, giờ thì tốt hơn rồi." Anh Johan quay lại nói, nụ cười nhẹ của anh khiến trái tim tôi tan chảy. Một bàn tay mạnh mẽ vươn ra và nắm lấy tay tôi.
Gió thổi mạnh vào mặt, mái tóc đen của anh bay trong gió.
"Mày đang nhìn tao à?"
"Không." Tôi mỉm cười và lắc đầu nhẹ, còn anh thì không nói gì. Chúng tôi nắm tay nhau và đi dạo trên bãi biển vì không gian xung quanh rất đẹp và thoải mái đến nỗi tôi quên mất việc nhìn giờ. Khi nhận ra thì trời đã bắt đầu tối.
"Trời tối rồi." Tôi nói với vẻ bực bội. Lúc chúng tôi đến thì đã là chiều nên việc đi chơi chắc phải hoãn lại đến mai.
"Mày không muốn quay về hả?"
"Không hẳn ah. Có lẽ chúng ta nên tìm chỗ nào đó để chơi đêm."
"Tao thấy trong thành phố có đoạn phố đi bộ, mày muốn đi không?"
"Có ạ." Tôi đồng ý ngay lập tức mà không do dự. Ra ngoài đi dạo và mua sắm sẽ tốt hơn nếu tôi nhìn thấy được những thứ mới lạ.
Chúng tôi mất một lúc để lái xe và đến được phố đi bộ. Nơi này không khác gì một con đường bình thường nhưng có nhiều người và các gian hang bày bàn. Đi được một lúc thì điều tôi nhận thấy là... có rất nhiều người nhìn anh Johan, đặc biệt là các cô gái, họ ngoái lại nhìn nhiều lắm.
Nếu là tôi, nếu chưa từng biết anh Johan thì có lẽ tôi cũng sẽ nhìn anh ấy như vậy. Nhưng nói thật thì những người đàn ông khác chắc hẳn phải rất ghen tị với anh cho xem.
Chúng tôi trở về nhà sau khi mua rất nhiều thứ, đặc biệt là đồ ăn để cùng nhau tổ chức sinh nhật của tôi.
"Anh ơi, uống rượu được không ạ?"
"Ừm."
Nói vậy, tôi chưa bao giờ uống rượu với anh Johan. Chúng tôi chọn ngồi ở ban công vì cảnh vật ở đó đẹp hơn, có thể nhìn ra biển và bầu trời giữa đêm. Đêm nay có ít sao nhưng bù lại mặt trăng lại rất đẹp.
Như tôi đã nói, ban công rất rộng và cũng có bộ bàn và ghế đã sẵn sàng để chúng tôi có thể ngồi ở đó.
"Anh thử tưởng tượng xem..."
"..."
"Tưởng tượng xem sẽ có chuyện gì xảy ra nếu em là người tán tỉnh anh trước?"
"Cái gì?"
"Nếu ở trường, em tán tỉnh anh trước thì anh sẽ làm gì?" Câu hỏi của tôi khiến anh Johan cười nhẹ.
"Tao sẽ không làm gì cả."
"Tại sao?"
"..."
"Vậy có nghĩa là anh sẽ để em tán tỉnh hả?"
"Ừm"
"Anh không định làm gì sao? Em đến tán tỉnh anh đó."
"Ừm."
"Tại sao? Không phải anh bảo thích em từ 3 năm trước rồi à?"
"Đúng vậy, nhưng tao sẽ tiếp tục để mày tán tỉnh cho đến khi tao trở thành người yêu cả mày." Anh Johan nói, "Mày mà đi tán tỉnh thì chắc thú vị lắm."
"Anh giỏi trêu em lắm đấy, anh Johan." Tôi làm mặt mếu nhẹ, cố gắng tưởng tượng rằng tình huống là ngược lại. Nếu là tôi tán tỉnh anh trước thì chuyện gì sẽ xảy ra? "Vậy nếu là em thì sẽ mất bao nhiêu thời gian nhỉ?"
"Tuỳ thuộc vào North thôi, còn phải xem North tán tỉnh tao như nào nữa."
"Vào buổi sáng, em sẽ đợi anh trước khoa, nói chuyện với anh. Đến trưa, em sẽ đợi anh để cùng đi ăn cơm. Buổi tối, em sẽ gọi điện và nói chuyện cùng anh cho đến khi anh đi ngủ."
"Đó người ta gọi là hẹn hò rồi."
"Ui?" Tôi nói trước khi nở một nụ cười. Thực ra, tôi chỉ đang đùa thôi. Nếu tôi tán tỉnh anh Johan trước, có lẽ tôi sẽ không làm nhiều như vậy mà tôi sẽ tiếp cận từ từ như cái cách mà bao người sẽ làm.
"Mày..."
"Dạ?"
"Và nếu tao không lại gần mày, thì mày có thích tao không?"
"À..." Tôi im lặng, dành một chút thời gian để suy nghĩ, "Có lẽ... là không."
"Tại sao?"
"Aishhh, em không biết nói sao nữa."
"Tại sao?"
"Thì trước đây chúng ta không nói chuyện nhiều mà. Thử nói xem, nếu giờ anh không yêu em thì... anh sẽ nghĩ là người như nào?"
"Là một đứa trẻ bướng bỉnh."
"May quá, giờ là người yêu em rồi."
"..."
"Và em cũng chỉ yêu anh thôi." Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
"Em hạnh phúc lắm." Tôi mỉm cười và nhìn anh, "Em biết anh rất nổi tiếng, mọi người ai cũng nó về anh cả. Mà anh cũng biết anh nổi tiếng đúng không?"
"Ừm." Anh Johan nói mà không mấy hứng thú, "Có phải vì vậy mà mày không thích tao không?"
"Một phần thôi. Em nên nói gì đây nhỉ... Nếu em mà thích anh thôi thì em nghĩ sẽ chẳng còn hy vọng nữa rồi, nói vậy đúng không nhỉ?" Tôi nói từ góc nhìn của mình, "Vì thực sự anh nằm ngoài tầm với của em."
"..."
"Thành thật mà nói, em đã rất ngạc nhiên. Tại sao người như anh lại thích em cơ chứ? Khi anh tiếp cận em, em đã thấy hơi bối rối, nhưng..."
"Nhưng?"
"Em không nghĩ về điều đó nữa." Tôi nói, sắp bật cười. Tôi vẫn nhớ lần tôi nói với Ter rằng tôi không nghĩ gì về điều đó, nếu anh muốn làm gì thì cứ làm đi vì suy nghĩ của tôi vào lúc đó chỉ xoay quanh khoản nợ thôi.
"Tao biết là North sẽ không nghĩ nhiều mà."
Tôi không trả lời, nhưng mỉm cười và nâng ly lên để uống một ngụm. Có vẻ như đó là rượu vang đặc trưng của nơi này bởi vì hương vị của nó rất lạ nhưng ngon.
"Mày thích không?"
"Dạ, cũng được." Tôi đáp trước khi đưa nó lên miệng. Khi nuốt, tôi cảm thấy cổ họng đau xót, "Lâu rồi không uống, chắc xíu nữa là em say thôi."
Khi tôi uống rượu, tôi cảm thấy có gì đó nghẹn lại ở cổ họng. Tôi luôn nghĩ mình yếu đuối hơn khi uống rượu.
"Uống từ từ thôi."
"Em không khoẻ như anh đâu, sao mà em uống được như anh chứ?"
"Không được uống như vậy đâu." Anh Johan nói trước khi để ly xuống. Ly mà chúng tôi dùng là ly rượu vang, cộng thêm ban công rộng rãi và một khung cảnh đẹp bên ngoài khiến không khí tốt hơn. Gió nhẹ thổi và âm thanh của sóng vỗ vào bờ thỉnh thoảng vang lên, nếu thắp thêm một cây nến nữa thì thực sự rất lãng mạn.
"Mày thích không?"
"Có, em thích lắm."
"Mày thích ở đây không?"
"Em thích. Thực sự rất thích." Tôi nói với một nụ cười lớn. Tôi thực sự thích vì nơi này đẹp, bầu không khí tốt và người mà tôi đang ở cùng là người mà tôi muốn ở bên mãi mãi.
"Giữa việc tổ chức một bữa tiệc và đi du lịch như thế này, mày thích cái nào hơn?"
"Đừng hỏi nếu anh đã biết câu trả lời rồi."
"Làm sao mày biết là tao biết?"
"Anh Johan biết." Tôi nói, "Anh biết rõ là em thích gì, thế nên em chọn cái này."
Tất nhiên, đi du lịch với nhau như thế này tốt hơn là một bữa tiệc ồn ào rồi. Dù sao thì, tổ chức tiệc cũng phải mời nhiều người đến nữa.
Tôi đứng dậy khỏi bàn khi gió nổi lên, tôi dựa vào lan can của ban công, để cho làn gió mát thổi vào da tôi. Mặc dù bầu trời tối nhưng vẫn được ánh trăng chiếu sáng.
"Anh đã biết từ đầu rồi, đúng không?"
"Không hẳn." Anh Johan nói trước khi đứng dậy và đứng bên cạnh tôi,
"Không hẳn, vậy anh có thể kể với em. Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Có một chuyện mà tao không biết."
"Chuyện gì?"
"Tao không biết mày có đồng ý hay không."
"Về cái gì?"
"Cưới tao."
Tôi đứng sững lại vì không thể làm gì. Tôi nhìn vào thứ anh Johan đang cầm trên tay, tôi mất một lúc để lấy lại bình tĩnh. Trái tim tôi bắt đầu rung động mạnh mẽ và đột nhiên nước mắt tuôn rơi từ đâu.
"Anh... anh nói thật không?"
"Ừm."
"Anh..." Bàn tay tôi bắt đầu run rẩy trong trạng thái sốc. Tôi gần như không thể tin được, những giọt nước mắt tuôn trào trở thành những tiếng nấc. Trong lòng tôi, một sự ấm áp tỏa sáng.
"Tao muốn viết câu chuyện cuộc đời mình cùng với mày, tao đã cố gắng thay đổi bản thân mình... suốt thời gian trước cũng vì chuyện này."
"..."
"Tao muốn có thể chăm sóc mày... Hãy để tao chăm sóc mày."
"..."
"Tao có thể chăm sóc mày suốt phần đời còn lại không?"
"Anh cũng biết rồi mà đúng không? Câu trả lời mà em sẽ đưa ra..." Tôi bắt đầu khóc, không thể kiềm chế được và để cho nước mắt tuôn rơi mà không hề xấu hổ vì là một người yếu đuối. Tôi không biết điều gì đang lớn lên trong trái tim mình vào lúc này nữa. Chắc hẳn đó là... hạnh phúc...
Hạnh phúc và tình yêu.
"Em cảm thấy... anh đã biết em sẽ trả như thế nào rồi. Đối với em, em chỉ có mình anh."
"Vậy... đó có phải là một cái gật đầu không?"
"Vâng, mãi mãi, suốt quãng đời còn lại của em, em cũng sẽ chăm sóc bạn suốt phần đời còn lại của em." Tôi nói với một tiếng nấc không thể kiềm chế được. Một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi để đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi...
"Đừng khóc." Anh Johan nói, dùng ngón tay lau nhẹ nước mắt của tôi, ngay lập tức, tôi chạy đến ôm lấy người đó.
"Anh... hức."
"Thật là một đứa hay khóc. Lúc tao tỏ tình mày cũng khóc như này."
"Vâng... chuyện đó..." Tôi cúi người và ôm chặt anh Johan hết sức có thể. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm chuyện này ở đây.
Cưới nhau...
Phải, tôi cũng đã đề cập chuyện này với mẹ tôi rồi...
"Nếu có thể, tao muốn cưới mày ngay bây giờ..."
"Nhưng... có phải hơi sớm không?"
"Vậy, trước tiên cứ đính hôn trước, khi mày học xong thì chúng ta sẽ kết hôn luôn."
"Ah... vâng." Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Cho đến lúc đó, mày có đồng ý lại một lần nữa không?"
"Vâng, tất nhiên rồi ạ." Tôi mỉm cười, "Sẽ không có câu trả lời nào khác nữa đâu ạ."
Lần đầu tiên tôi đồng ý... chúng tôi trở thành người yêu. Lần thứ hai... là đính hôn và lần thứ ba... là kết hôn.
"Vậy từ bây giờ... em không còn là người yêu của anh nữa." Tôi nói rồi đưa tay lau nước mắt. Trái tim tôi vẫn đập mạnh, tàn tay tôi cũng run rẩy.
"Phải... là vị hôn phu của tao."
"Nhưng chuyện này phải bàn bạc với người lớn trước đúng không ạ?"
"Tao bàn rồi."
"Dạ?"
"Tao nói chuyện với cả hai bên rồi."
"Thật sao?" Tôi hỏi, ngạc nhiên. Anh Johan đã nói chuyện với mẹ tôi rồi sao? "Mẹ em nói gì?"
"Nếu bà nói không thì tao đã không đem theo nhẫn làm gì."
"Mẹ em ổn chứ?"
"Ừm." Anh Johan gật đầu với nụ cười nhẹ, "Lúc đầu, bà có vẻ hơi lo lắng, nhưng tao đã nói là sẽ đính hôn trước và tao sẽ không ép buộc mày nên bà nói sẽ để mày làm những gì mày muốn. Nhưng cuối cùng lại bà nói... có lẽ North sẽ không từ chối đâu."
"A..." Tôi dừng lại, đó là lý do mẹ tôi nói về chuyện kết hôn, hoá ra có nhiều chuyện mẹ đã biết trước tôi rồi, "Còn nhà anh thì sao?"
"Jin rất phấn khích, bà còn cầu nguyện để mày đồng ý nữa."
"Khi nào thế ạ?"
"Khi chúng ta ở nhà tao."
Vậy thì ra là lúc đó. Trước khi mẹ anh Johan rời đi, bà đã thì thầm điều gì đó và nhìn chúng tôi với niềm vui trên mặt.
"Thực ra, Jin đã nói rằng muốn điều đó trở thành một bất ngờ hơn. Nhưng như vậy không cần thiết, như này còn chưa đủ bất ngờ sao?"
"Đủ rồi ạ." Tôi nói, mỉm cười ngọt ngào, "Nhưng thực sự hạnh phúc quá, em chết mất."
Đối với tôi, không cần phải có bất ngờ gì cả. Như tôi đã nói rồi, tôi thích sự công bằng hơn là sự phô trương.
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Từ bây giờ, tôi sẽ ngắm nhìn nó suốt luôn.
"Chiếc nhẫn đẹp quá ạ, anh chọn à?"
"Tao đã đặt làm."
"Oa, có vẻ nó đắt lắm." Tôi hỏi, nếu là anh Johan thì sẽ không có gì lạ nếu chiếc nhẫn này đắt.
"Tao chỉ nghĩ là nó hợp với mày thôi."
"Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến nay của em luôn." Tôi nói.
Trong khi cả hai chúng tôi vẫn đứng trên ban công tận hưởng làn gió thì tôi vẫn cầm một ly rượu vang trên tay. Gió vẫn thổi liên tục, ánh sáng từ chiếc đèn bên cạnh phát ra màu vàng nhẹ nhàng. Tôi, người đang bắt đầu say cảm thấy không khí này thật tuyệt.
"Ừm." Anh Johan đáp lại một cách nhẹ nhàng.
"Ha ha." Nhưng tôi đã cười thầm một chút. Tôi cũng không hiểu mình, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc tràn đầy trong tim đến mức không thể làm gì khác.
"Mày say rồi à?"
"Không ạ."
"Say rồi."
"Em không say."
"Chắc chắn là có."
"Em thực sự không say, anh không tin em à?" Tôi hỏi, quay lại mỉm cười với người kia.
Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má tôi: "Anh không ghét em chứ?"
Tôi cẩn thận hôn những ngón tay dài của anh. Nhìn lên, chúng tôi đã tạo ra sự tiếp xúc bằng mắt và thật kỳ lạ, tôi lại dám nhìn vào đôi mắt đó.
"Chắc chắn là không rồi."
Đó là tất cả những gì anh Johan nói. Anh cười một cách tinh nghịch, như thể anh hài lòng với cái nhìn mà tôi đang dành cho anh, anh giang hai tay để ôm lấy eo tôi và nâng tôi lên trên bàn.
"Ah!" Tôi kêu lên trong trạng thái sốc. Ly rượu vang gần như rơi khỏi tay tôi, vì vậy tôi nhanh chóng đặt nó lên bàn trước khi nó rơi.
Đôi môi dày áp vào một nụ hôn chậm rãi. Anh kéo cơ thể lại gần tôi, tách hai chân tôi ra và ép cơ thể mình vào tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu trong cơ thể mình.
Phải... tôi đang say.
"Ưm!" Tôi rên rỉ trong cổ họng khi lưỡi nóng của anh tiến vào mạnh mẽ hơn, cắn vào môi trên và môi dưới của tôi. Khoảnh khắc nụ hôn ập đến khiến tôi gần như không thở nổi, hai tay tôi vươn ra nắm chặt cánh tay của người đối diện, lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau không ngừng.
Người kia từ từ rời khỏi nụ hôn, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy đam mê.
"Mày đang tán tỉnh tao à?"
"Ah... Anh nghĩ sao?" Tôi hỏi với nụ cười trên môi khi nhìn vào người đối diện. Nhờ vào sức mạnh của rượu vang mà tôi đã uống, tôi cảm thấy tự tin hơn. Nó khác với sự xấu hổ thường ngày của tôi và tôi gần như không dám nhắm mắt lại, "Anh sẽ làm gì đây?"
"Hử?"
Nguy hiểm...
Có điều gì đó trong cơ thể tôi cho biết người đàn ông này rất nguy hiểm. Anh Johan giơ tay lên, nụ cười nơi khóe môi anh cực kỳ quyến rũ, đôi mắt sáng của anh khiến tôi tan chảy dù chỉ một lần nhìn.
Tôi không nên... nói như vậy.
"Anh... không có gì đảm bảo rằng tối nay sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"..."
"Anh sẽ dịu dàng như em muốn chứ?"
Bởi vì ban công và phòng ngủ ở rất gần nhau nên anh đưa tôi vào giường rất nhanh. Không lâu sau, anh Johan cởi áo. Anh để lộ làn da rắn chắc và trắng khoẻ, cùng với những cơ bụng đẹp đẽ.
Dù đã thấy bao nhiêu lần thì tim tôi vẫn rung động mỗi lần nhìn thấy. Tôi ngồi trên giường với tâm trí hơi mờ mịt, đôi mắt tôi khép lại một chút vì cảm thấy mí mắt nặng nề.
"Anh ơi."
"Hửm."
"Đối xử nhẹ nhàng với em nhé." Tôi đã yêu cầu điều mà tôi luôn nói trước khi làm chuyện đó. Bởi vì anh Johan... anh ấy thực sự làm rất mạnh, "Em là một cậu bé ngoan mà."
"Thật sao?"
"Vâng, em rất ngoan đó."
"Vậy thì mày phải nghe lời tao đó nhé?"
"Vâng, em sẽ nghe lời."
"Vậy... tự cởi quần áo đi."
"..."
Tôi chậm rãi cởi quần áo theo lời anh cho đến khi không còn một mảnh quần áo nào trên cơ thể tôi. Ánh nhìn của anh khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn trước.
"Đến đây."
Tôi tiếp cận người trước mặt. Anh Johan đang ngồi trên giường, trong khi tôi buộc mình phải ngồi lên trên anh ta.
"Tối nay, làm cậu bé ngoan của tao nhé." Một giọng nói trầm ấm thì thầm vào tai tôi. Tôi cảm thấy nóng ran khắp mặt và tim tôi bắt đầu đập thình thịch, tôi gật đầu.
Tôi sẽ là cậu bé ngoan của anh....
"Á!" Tôi hét lên vì sốc khi một cái gì đó lạnh đột nhiên xâm nhập lối vào phía sau tôi.
Đó là ngón tay của anh Johan đã được phủ gel bôi trơn, anh chạm vào tôi và vòng qua lại. Tôi vô tình nâng eo mình lên vì cái chạm đó.
"Ưm." Một ngón tay gầy gò nhanh chóng trượt vào cái lỗ phía sau tôi, tôi không hẳn là thích cảm giác này. Sau đó, tôi cúi xuống và tựa đầu vào ngực của người trước mặt.
Những ngón tay mảnh khảnh đâm vào trong không ngừng. Tôi thở dễ dàng hơn, có phải do tôi đã quen rồi không? Số lượng ngón tay tăng lên hai rồi lại ba...
Ah!" Tôi có thể cảm thấy rằng anh Johan đang tìm kiếm điểm mẫn cảm của tôi bằng cách sử dụng các ngón tay của anh, không chỉ nhấn mà còn kết hợp cả ra vào. Anh lại bắt đầu di chuyển ngón tay qua lại bên trong tôi, "Ah!"
Sướng... Chỉ bằng ngón tay của anh mà tôi...
Này, ai đã nói là anh sẽ nhẹ nhàng vậy?
"Ưm." Tôi cắn mạnh môi và rên rỉ trong cổ họng khi bàn tay kia của anh chạm vào đỉnh ngực tôi. Sau đó, anh dùng chiếc lưỡi nóng bỏng của mình để liếm qua liếm lại ngực tôi. Vừa véo vừa mút cho đến khi tôi cảm thấy cảm giác ngứa ran chạy xuống ngực tôi. Mắt tôi không thể nhìn rõ nhưng tôi nhìn thấy anh Johan đang dùng lưỡi liếm ngực tôi, để lại cho tôi những dấu đỏ đánh dấu rằng tôi là tài sản của anh.
Nó khiến tôi cảm thấy phấn khích hơn trước nhiều.
"Ưm, anh... sướng quá."
"Sướng?"
"Vâng... Ưm, phía dưới của em cũng... Ahh!" Tôi hét lớn khi người kia ấn mạnh hơn trước. Tại sao tôi dám nói như vậy chứ? Có lẽ vì ý thức của tôi không còn gắn với cơ thể tôi nữa.
... Không mất nhiều thời gian để tôi đạt đến cao trào, giải phóng dòng nước trắng đục khắp nơi. Khi anh buông tôi ra, tôi cảm thấy sức của mình đột nhiên suy yếu.
Tôi đã bị sốc khi đột nhiên bị thúc vào.
"A!" Cái trục lớn của anh thúc vào mà tôi không nhận ra. Thông thường, anh Johan sẽ không vội vàng đâm vào như thế này. Khi tôi đang quỳ và nằm ngửa, tôi cảm thấy có một cái gì đó bên trong tôi. Anh ấy đẩy nó xuống hết cỡ và điều đó khiến tôi cảm thấy nó lên đến bụng.
Ưm... Nó quá lớn.
"Ah, ah, ah!" Tôi mím môi và hét lên trong cổ họng khi người kia bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tôi cảm thấy vừa đau vừa ngứa ran. Anh kéo cả hai cánh tay tôi, nó khiến tôi sát lại anh hơn và nó còn đâm vào sâu hơn trước.
"Ah, ah, ah!" Tôi nằm xuống giường vì tôi không còn sức, nhưng tôi đã bị kéo lại, anh Johan nắm lấy cả hai tay tôi và giữ lấy chúng bằng một tay, tay kia áp vào hông tôi.
"Siết chặt quá đấy."
"Ưm, sướng... em thích... Không... Được..."
"Mày sẽ sớm cảm nhận được thôi." Áp lực của bàn tay đó trở nên mạnh mẽ hơn, anh vuốt ve dọc theo hông tôi và trượt xuống và nắm lấy trục của tôi, nó đang cứng lại một lần nữa.
"Ưm, ah... Đừng chạm vào nó."
"Dễ thương." Anh Johan đưa mặt lại gần và thì thầm vào tai tôi, lực tác động vẫn còn mạnh hơn.
Có lẽ vì lực nên cả cơ thể tôi run rẩy, anh Johan buông cả hai tay tôi ra.
Tôi đặt hai tay lên giường và nắm chặt tấm ga trải giường để giảm bớt sự phấn khích phía trước và phía sau.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy chóp, kéo nó đến gốc và nắm lấy tóc tôi, sau đó bắt đầu vuốt ve nó một cách nhanh chóng.
"Ưm." Bộ não hiện tại của tôi là một mớ hỗn độn. Tôi không thể chấp nhận những cảm xúc mà tôi có vào bây giờ, não tôi đang di chuyển lên xuống hay đó là nhịp điệu chuyển động của cơ thể vậy?
Tất cả những điều đó đang khiến tôi phát điên. Tôi thở hổn hển cho đến khi ngực tôi rung lên và tôi cố gắng kìm nước mắt nhưng không có hiệu quả, tôi đang gần như không thở được.
Anh Johan nâng cơ thể tôi lên. Anh đang quỳ đẩy mạnh hông tôi vào trục cơ thể anh dọc theo toàn bộ chiều dài của nó, dùng tay đỡ eo tôi và di chuyển tôi theo ý muốn.
"Ha..." Anh nhẹ nhàng nắm lấy chân tôi và dang rộng chúng ra để nó có thể được chèn sâu hơn trước. Môi anh đi xuống hôn lên lưng tôi và anh gặm nhấm nó, tạo ra một dấu hiệu của quyền sở hữu. Một bàn tay di chuyển để nắm lấy cốt lõi của tôi một lần nữa.
Ngay cả khi tôi đang xấu hổ thì tôi vẫn cảm thấy sướng ... Cảm giác thật tuyệt...
"Em... ahhh... anh ahhh..."
"Định bảo tao buông ra hả?"
Và anh lại buông nó ra còn tôi thì không thể chịu đựng được. Lần này anh khiến tôi cảm thấy bất lực hơn trước, khi tôi hoàn toàn mệt nhoài thì anh Johan vẫn còn chưa xong.
"Oái! Anh làm gì vậy?"
"Mày có muốn thay đổi bầu không khí một chút không?"
Đột nhiên, anh Johan lật tôi và quay tôi lại nhìn anh. Anh bế tôi ra khỏi giường và đi ra ban công.
Ban công...?
"Không... em không muốn." Tôi cố phản đối nhưng không được. Tôi giơ tay lên và vòng qua cổ người kia. Trong nhịp điệu của bước chân, có một tác động nhịp nhàng, phía dưới tôi ra vào cho đến khi tôi hét lên một lần nữa, "Ah, ah, ah!"
Gió mát thổi và chạm vào da, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển đánh vào bờ. Tôi quay lại và thấy ánh sáng của đèn pin chiếu sáng, chúng tôi đang làm điều này trên ban công...
"Ưm! Ahhhhh." Điều này khiến tôi phải ôm anh chặt hơn. Sức của việc ôm như thế này thậm chí còn mạnh hơn cả khi tôi nằm trên giường.
"Mày thích ở đây không?"
"Ahhh! Ưm... Em thích Ah! Ưm." Tôi trả lời, vẫn nhắm chặt mắt.
Tôi vô tình ấn móng tay tôi vào sau lưng anh, nó giải phóng cảm xúc tỏa ra. Nhịp điệu của chuyển động trở nên nhanh hơn và mạnh mẽ hơn cho đến khi tôi gần như không thể chịu đựng được.
Tôi không thể chịu được, không thể chịu được...
Ưm... Nó vào sâu hơn rồi.
Giống như trái tim tôi sắp nổ tung vậy, một cảm giác trống rỗng và ngứa ran lan tỏa khắp nơi, nó lớn đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng da thịt va vào nhau, liên tục nhấn mạnh vào một điểm khiến tôi phát điên. Anh cúi xuống và áp mặt mình vào để hôn tôi, tôi đáp lại ngay lập tức, lưỡi của chúng tôi đan xen vào nhau cho đến khi một âm thanh xấu hổ được sinh ra.
Trước khi anh Johan từ từ rút trục của mình ra thì anh hạ tôi xuống và giữ tôi lại, từ từ chèn nó dọc theo chiều dài đầy đủ của nó một lần nữa. Nhịp điệu đến khiến cơ thể chúng tôi cọ xát vào nhau và đó là... vô cùng sươgs.
Tôi giơ tay lên và giữ chặt hàng rào ban công....
"Ahhh! Ưm... anh Johan, ah... em..." Tôi bắt đầu nói không rõ ràng.
Không, tôi thậm chí còn không biết phải nói gì.
"Cái gì?"
Đột nhiên, giọng nói của anh bắt đầu khàn khàn, tôi nghe thấy sự gợi cảm trong đó. Chết tiệt... Tại sao người đàn ông này lại gợi cảm và hấp dẫn như vậy chứ?
"Tao thực sự rất thích mày gọi tên tao với giọng như vầy."
"Ưm..."
"Gọi tên tao đi."
"Ahhh... anh... Johan." Tôi mím chặt môi, thốt ra tên người kia bằng giọng khàn khàn,
"Chỉ tên tao thôi."
"Ah, Johan, ah... Ưm, chúng ta đi vào.... Johan, vào... vào... ưm, bên trong..."
"Mày đúng là cậu bé ngoan mà."
"Ah! Ưm!" Tôi rên rỉ lớn theo nhịp điệu của những cú thúc dữ dội của anh vào và ra, nhưng tôi phải ngậm miệng để tránh gây ra tiếng động, tôi sợ có ai đó đang ở gần đây.
Bởi vì bây giờ chúng tôi đang ở bên ngoài....
Mặc dù đây là một khu vực riêng tư và không có ai ở đó hoặc đi ngang qua nhưng tôi vẫn sợ.
"Giọng nói ngọt ngào quá." Anh Johan nói bằng giọng trầm.
Tôi gần như tan chảy với mọi hành động của anh, anh giữ cằm tôi để khiến tôi quay lại, anh hôn tôi say đắm và trao đổi lưỡi qua lại cho đến khi tôi phải phá vỡ nụ hôn vì sắp nghẹt thở. "
"Ah!" Tôi đi thẳng vào vấn đề của mình và buột miệng thốt ra một lần nữa.
Anh Johan dừng bước, chậm rãi đi xuống. Tôi từ từ mở mắt ra và quay sang nhìn người phía sau. Khóe miệng anh Johan cong lên thành một nụ cười, anh giơ tay lên xoa đầu tôi như anh vẫn thích làm. Những gì tôi nhìn thấy ngay lập tức khiến tôi xấu hổ bởi vì nó vẫn còn trong tôi và sau đó nó lại thúc vào trong dữ dội đến mức tôi không kịp phản ứng.
"Ah! Ưm!" Hai tay anh nắm lấy eo tôi để hấp thụ lực lượng đi vào làm cho nó thậm chí còn dữ dội hơn, tôi thở hổn hển và cảm thấy như mình sắp chết đuối, "Ah... anh..."
"Chết tiệt..."
"Ưm.... nhanh quá... em, em... em không chịu được. Aaah."
Nhịp điệu của cơ thể nóng bỏng và tập trung tại một điểm, chạm đến điểm đó khiến tôi phát điên, mặc dù tôi khó có thể chịu đựng được nữa... Nhưng tôi muốn...
Hơn thế này...
Hơn thế này nữa...
Tôi cảm thấy sự phấn khích tăng lên cho đến khi gần đạt đến cao trào một lần nữa, cơ thể của anh cũng căng cứng lên giống tôi. Dòng nước trắng đục hoàn toàn được phun vào lỗ của tôi, trong khi tôi cũng hoàn thành phun ra một lần nữa.
Trục lớn của cơ thể anh từ từ rút ra, tôi vẫn cảm thấy có sự đụng chạm, chứng tỏ chúng tôi vẫn đang được kết nối với nhau.
"Ha!" Anh vô tình thở hắt một lần nữa khi anh hoàn toàn rút lui, nước ấm chảy và phun ra từ kẽ hở. Tôi cảm thấy rằng nó nóng ấm khắp trong bụng tôi.
Anh Johan nâng cằm tôi lên và nghiêng mặt tôi để ấn một nụ hôn nhẹ nhàng. Anh dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi, ấn nhẹ nụ hôn hết lần này đến lần khác. Đầu óc tôi trắng bệch, mọi thứ biến mất cho đến khi tôi không còn suy nghĩ hay lời nói nào trong não nữa còn anh thì đưa tôi vào trong.
Tôi, người khá kiệt sức, vùi mặt vào anh và bất tỉnh.
Tôi thấy mình nằm trên giường, dựa vào ngực anh Johan, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người kia.
"Mày tỉnh rồi?" Anh hỏi, ấn một nụ hôn lên thái dương tôi, còn anh Johan thì cầm một chiếc áo sơ mi lớn.
Anh đưa nó cho tôi trong khi anh thì chỉ mặc quần. Chúng tôi nằm trên giường và đắp chăn.
"Vâng." Tôi trả lời nhẹ nhàng, ấn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nhau.
"Anh đẹp trai quá."
"Tao biết"
"Bạn trai em thực sự rất đẹp trai." Tôi nói, đưa tay ra chạm vào má chủ nhân của khuôn mặt đẹp trai này, "Không, chồng sắp cưới của em đẹp trai quá.
"Vậy mày có thích không?"
"Em thích..." Tôi trả lời, "Em thích cái này."
Tôi nói khi tôi chạm vào đôi mắt xinh đẹp của anh bằng ngón trỏ, "Tôi thực sự thích đôi mắt của anh. Có ai từng nói vậy với anh chưa?"
"Chưa."
"Nhưng bây giờ chúng thuộc về em."
"..."
"Đôi mắt của anh."
"..."
"Mũi của anh."
"..."
"Cái miệng này cũng vậy."
"..."
"Bây giờ mọi thứ đều là của em." Tôi mỉm cười. Anh Johan nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và nở một nụ cười nhẹ.
"Ừm, tất cả đều là của mày."
Tôi mỉm cười rạng rỡ trước những lời nhấn mạnh của người kia. Phải... tất cả là của tôi. Tôi không biết từ đâu mà có được sự dịu dàng và say mê này, nhưng tôi yêu anh Johan đến mức không còn đường lui rồi.
"Vâng, tất nhiên rồi."
"Mày bị sao vậy chứ? Thế mày có thuộc về tao không?"
"Có chứ." Tôi giơ tay lên và chạm vào mặt mình, "Cái này cũng vậy và cái này cũng vậy." Tôi chạm vào mắt, má và miệng, cuối cùng dừng lại ở trái tim mình, "Bao gồm cả cái này cũng thuộc về anh Johan, toàn bộ cơ thể và trái tim em."
"Bao lâu?"
"Rất lâu."
"Bao lâu?"
"Kể từ... khi anh bước vào cuộc đời em. Chỉ mới một thời gian ngắn... nhưng em thực sự rất yêu anh." Lời tôi khiến người kia mỉm cười hài lòng.
"Từ đâu mà có sự dịu dàng này thế?"
"Em có dễ thương không?"
"Dễ thương." một giọng nói sâu lắng thì thầm bên tai tôi. Anh cúi xuống hôn lên môi, cổ và vai tôi trước khi nâng tay tôi lên, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn mà tôi vừa đeo.
"Cảm ơn anh vì chiếc nhẫn." Tôi nói, bày tỏ tất cả những gì tôi cảm nhận trong khoảnh khắc này.
"Ừm."
"Nó rất đẹp, em sẽ giữ gìn nó cẩn thận."
"Ừ... xin hãy giữ gìn nó cẩn thận cho đến khi thay nhẫn nhé."
"Thay nhẫn ạ?"
"Phải thay sang nhẫn gia tộc."
"Ah... vâng." Với gia đình của anh Johan thì chắc hẳn nó sẽ là một chiếc nhẫn rất quý giá, "Nhẫn gia tộc thì sẽ quý giá lắm đúng không ạ?"
"Đại loại vậy."
"Anh sẽ để em đeo nó sao?"
"Nó đã là của mày rồi."
"..."
"Lúc đầu Jin tưởng sẽ không cần dùng đến chiếc nhẫn đó nữa, bởi vì tao không có ý định sẽ kết hôn."
"..."
"Tao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, cho đến khi gặp mày."
"Vâng, cảm ơn anh. Trong tương lai, khi em nhận được chiếc nhẫn ấy, chắc chắn em sẽ giữ gìn nó thật tốt." Tôi mỉm cười, nghiêng người để dựa vào anh, "Ah... em đi tắm đã."
"Không cần, chỉ cần rửa mặt thôi."
"Ah... dạ." tôi phát ra âm thanh trong cổ họng và cảm thấy rất ngại ngùng. Tôi vẫn chưa quen với cảm giác này nên cựa quậy một chút và cảm thấy rất đau.
"Mày có đau lưng không?"
"Ah, có."
"Mày muốn tắm nước nóng không? Thực ra tao định đưa mày đi tắm rồi cơ, nhưng lại sợ mày thấy khó chịu."
"Ngâm nước nóng ạ?" Tôi hỏi lại vì ở đây có bồn tắm Jacuzzi này, "Cùng nhau ạ?"
"Ừm."
"Em... không muốn."
"Đi."
"Nhưng... nhưng." Chúng ta sẽ ngâm mình cùng nhau đó... Chắc chắn tôi sẽ không thể trốn thoát được. Trước khi tôi có thể chuẩn bị, anh đã nhấc tôi khỏi giường và bế đi, "Em không muốn."
"Tao nói rồi, không sao."
"..."
"Nhưng lần này tao sẽ nhẹ nhàng."
"..."
"Tin tao đi."
Nhìn ánh mắt đó đi, tôi tin làm sao được đây T^T
............
Rín: Xong rồi ạ, đã end hết rồi, cảm ơn mn đã ủng hộ ạ T^T em vui lắm, dù có nhiều sai sót nhưng mn vẫn châm trước bỏ qua, dù truyện đã end nhưng em vẫn sẽ dành thời gian để chỉnh sửa lại các chap cho hoàn thiện hơn. Cảm ơn mọi người ạ!!!
Em mong mọi người sẽ ủng hộ và yêu thương các bộ khác của tác giả Howlsairy nữa a >.< em cảm ơn rất nhiều ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro