Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Không cần lo lắng

Dịch: Rín

"Mấy giờ mày xong việc?" Anh Johan hỏi sau khi tôi xuống xe máy của anh ấy.

Cơn run ở chân tôi vẫn chưa biến mất. Dù anh ấy lái xe không nhanh nhưng tôi không biết là cố ý hay vô tình, anh ấy thích rẽ gấp hoặc nhấn ga khi tôi ít ngờ tới nhất. Nếu anh ấy có thể nhấc bánh xe lên và chế nhạo tôi thì anh ấy đã làm được rồi nên tôi chỉ có thể ôm chặt eo anh Johan suốt chặng đường. Tôi không biết mình đã có thể sống sót suốt quãng đường kiểu gì, tay tôi vẫn còn rợn nè.

"Thường thì quán đóng cửa lúc 10 giờ. Nhưng em không biết hôm nay chị Ya sẽ đóng cửa lúc mấy giờ."

"Chị Ya?"

"Chị ấy là chủ quán."

"Ừm... Khi nào về thì đi cùng Hill."

"Ok ạ. Em cũng thường về với Ter và anh Hill. Em đi nhờ xe của anh ấy cũng không được coi là rắc rối, phải không? Kiểu gì anh ấy chả phải đưa Ter về."

"Cậu còn hỏi à?"

"Dạ..." Tôi thậm chí còn không có thời gian để hỏi thêm gì nữa vì anh Johan đã khởi động xe rất nhanh.

Shiaaa....

Cái quái gì vậy??

Tôi không quen với việc này được đâu!! Anh Johan, em không quen với việc này!!

"Úi, sao không nán lại? Má ơi, cậu ấy đi nhanh quá." Chị Ya vừa nói vừa bước ra khỏi quán và đứng cạnh tôi, "Tiếc thật."

"Có chuyện gì ạ?"

"Đó có phải là bạn trai của em không?" Chị Ya đến chào hỏi. "Thật đáng tiếc. Chị không nhìn rõ mặt vì cậu ấy đội mũ bảo hiểm. Nhưng riêng việc sử dụng một chiếc CBR thôi là chị đã chắc chắn rằng cậu ấy rất đẹp trai".

"Hả? Anh ấy không phải bạn trai em." Tôi nói.

"Hả? Chị tưởng cậu ấy là bạn trai của em."

"Không phải ạ." Tôi lắc đầu.

"Em vẫn còn độc thân à?"

"Em không biết. Có lẽ em không còn độc thân nữa nhỉ?" Tôi vừa nói vừa nghĩ về anh Johan.

Cái này có được tính là độc thân không? Tôi không thể trò chuyện với nhiều người vì bị anh ấy cấm.

"Ừm, chị muốn làm quen với cậu ấy. Đó là một chiếc xe máy đẹp đấy." Chị Ya nói, sẵn sàng bày tỏ sự tiếc nuối. Tôi thầm mỉm cười khi nhìn thấy hành động của người bên cạnh. Chị Ya là một người rất giỏi và rất tốt bụng.

"Tên cậu ấy là gì?"

"Dạ, Johan ạ."

"Học trường nào thế?"

"Cùng trường đại học với em. Năm thứ hai, anh ấy là bạn của anh Hill."

"Hmmm. Bạn của Hill à? À, chắc là kiểu trai đẹp chơi cùng nhau rồi."

"Ye, chị nói phải đó." Tôi nói đùa, nhưng đó là sự thật. Mọi người trong nhóm đều đẹp trai.

Mẹ kiếp.

"Nói thật, cậu ấy đi mô tô nhìn đẹp điên á. Lại còn là bạn của Hill nữa, nhìn mà rớt nước mắt luôn. Mà có giàu không?"

"Rất giàu!"

"Vậy tán cậu ấy đi, nhờ Hill giúp nữa. Anh chàng đó có tất cả những gì em muốn, vừa đẹp trai lại vừa giàu có."

"Hahaha không đâu." Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười bẽn lẽn với chị trước khi bước vào quán chuẩn bị khai trương hôm nay, tôi thấy Ter đang rửa rau trong bếp.

"Em có ảnh không? Chị muốn nhìn rõ mặt cậu ấy." Chị Ya cứ hỏi tôi mãi cho đến khi chúng tôi vào bếp.

"Gì vậy?" Ter hỏi, nhướn mày.

"Chị muốn xem mặt Johan, bạn của Hill."

"À, người yêu North."

"Ter, nói bậy rồi." Tôi lập tức quay về phía Ter.

"Ờ, thế anh ấy có phải người yêu mày không?"

Tôi không trả lời.

"Sao chị lại hỏi về anh Johan ạ?"

"Chị vừa nhìn thấy North xuống khỏi chiếc CBR. Chị tưởng là người yêu nó nên ra chào nhưng không kịp. Thực ra, chị chỉ thoáng thấy cậu ấy khi cậu ấy tháo mũ bảo hiểm thôi. Siêu đẹp trai."

"Úi, chị Yan khen người yêu mày đẹp trai kia."

Ha...

"Vậy cậu ấy là bạn trai em à?"

"Anh ấy không phải bạn trai nó. Em chỉ đùa thôi." Ter nói.

"Ừ, em có ảnh không? Chị muốn xem."

"Trang của trường có đầy ảnh đó chị." Ter vừa nói vừa lau tay vào tạp dề rồi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm ảnh cho chị Ya xem. Tôi vô tình lắc đầu trước khi rời đi lấy đồng phục thay vào.

"Em xong rồi." Tôi ra khỏi phòng tắm thì thấy chị Ya đang nhìn tôi và đánh vào tay tôi. Một người khác lập tức nhấc điện thoại di động của mình lên.

"Cái gì vậy?" Tôi bước về phía chị ấy.

"Không có gì. Đi rửa rau đi."

"Ter." Tôi thốt lên một giọng nhẹ nhàng.

"Cái gì?"

"Có chuyện gì xảy ra à?"

"Không có chuyện gì xảy ra".

"Mày không giỏi nói dối đâu. Có gì mà mày chưa nói với tao?"

"Không có."

"Chị Yan." Tôi gọi chị khi Ter không chịu nói.

"Cái gì?"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Không sao đâu, em rửa rau đi, còn phải mở quán nữa. Còn dọn bàn nữa đó."

"Ò." Sau đó hai người chia nhau đi làm việc khác.

Cái quái gì vậy? Tôi chỉ đi vệ sinh một lát thôi. Có chuyện gì xảy ra à?

Một lát sau, khi quán mở cửa, khách hàng dần dần kéo đến. Trong thời gian đó tôi cứ tiếp cận và hỏi Ter. Chúng tôi làm việc đến 10 giờ tối thì chị Ya bảo đóng quán.

Chúng tôi quán. Và bây giờ chúng tôi đang đợi anh Hill đến đón.

"Ter, bây giờ mày có thể nói cho tao biết được chưa?" Tôi hỏi lại nó.

Nó hành động như thể đang làm gì đó. Chính sự che giấu của nó đã khơi dậy sự tò mò của tôi nhiều nhất.

"Nói nhanh lên nếu không tao sẽ giận đấy."

"..."

"Lúc tao thay quần áo đã có chuyện gì vậy? Đến cả chị Ya cũng hành động rõ lạ. Lại còn vội cất điện thoại đi nữa chứ."

"Có gì sao?" Tôi lặp lại câu gốc. "Nếu mày không nói cho tao biết, tao sẽ giận mày."

"Người như mày sao mà giận tao được?"

"À, thế thì ta sẽ lấy máy ảnh của mày và vứt nó đi. Tao sẽ chỉ lấy ống kính thôi. Tao sẽ để lại máy ảnh. Mày đừng bắt tao phải làm vậy."

"Chết tiệt, sao mày lại nghĩ sẽ làm thế hả?"

"Bởi vì tao sẽ làm vậy. Bây giờ nói cho tao biết ngay."

"Mày muốn biết lắm à?"

"Phải!"

"Ờ, thành thật mà nói thì không có gì đâu. Dù sao thì mày cũng sẽ biết thôi. Chỉ cần hứa với tao trước là mày sẽ không suy nghĩ quá nhiều nhé." Ter nói, sẵn sàng làm ra vẻ mặt nghiêm túc. Điều đó càng khiến tôi nghi ngờ hơn, "Tao không nói mày biết vì tao sợ mày nghĩ nhiều. Hứa là không nghĩ nhiều đi."

"Ờ, tao hứa đấy, mày có thấy tao là người suy nghĩ quá nhiều không?"

"Không, nhưng... tao sợ. Nếu là tao, tao chắc chắn sẽ overthinking luôn."

"Đồ ngốc, tao không phải là đứa hay khóc nhè như mày nhá. Bây giờ mày nói tao biết đi." Tôi nghĩ tôi hơi khó chịu. Chuyện gì đã xảy ra thế? Nó làm tôi tò mò vì nếu không biết được tôi sẽ không thể sống yên bình được. Điều gì đã xảy ra khiến Ter phải suy nghĩ nhiều như vậy?

"Ờ, bình tĩnh." Ter hơi bĩu môi trước khi lấy điện thoại ra, lướt qua và đưa cho tôi xem.

"Chị Yan, em sẽ cho North xem."

"Ha, sao cũng được, chị không nhìn thấy gì cả." Chị Yan đang nói chuyện với một nhân viên khác.

"Cái gì?"

"Nhưng sớm hay muộn North cũng sẽ phát hiện ra."

"Nhưng như vậy là quá nhiều rồi. Chị nghĩ tốt hơn hết là không nên lắm.

"Má, cho tao biết đi."

Ter đồng ý đưa điện thoại cho tôi để tôi xem. Nó nắm chặt lấy tay tôi như sợ tôi khóc hoặc suy nghĩ quá nhiều. Nghiêm túc mà nói, nhiều người nghĩ quá nhiều rồi.

Cute Boy & Girl - MU - đã thêm một ảnh mới.

Hãy xem chúng ta đã gặp ai sáng nay. (Tôi muốn cảnh báo bạn trước tiên hãy hít một hơi thật sâu trước khi đọc.)

Đây là về Johan, bác sĩ mà chúng ta đang nói đến!!! Anh đến học từ sáng sớm trên chiếc xe máy CBR trị giá 800.000 baht. Tôi thực sự thích sự giàu có này! Quá nhiều rồi. Tôi không thể chịu đựng được. Đẹp trai và giàu có như vậy, tôi sẽ không thể dứt được anh ấy mất. Nhưng người ngồi sau xe anh ấy là ai? Bất kể đó là ai, tôi cũng muốn tích lũy công đức để được ngồi sau xe và ôm lấy eo anh ấy. Dù tôi không nhìn rõ mặt nhưng admin vẫn nhớ chiếc áo khoác đó. Nó rất giống với chiếc áo khoác của anh Johan. Tôi nhớ anh ấy đã sử dụng nó rất nhiều. Tôi nghĩ đó là cùng một chiếc áo. Người đó là người yêu anh ấy à?!! Anh ấy còn cho mượn áo để mặc này. Xin vui lòng đính chính giúp tôi ạ. Chẳng lẽ những người đẹp của khoa y sắp có chủ hết rồi sao?

Không, mọi người vẫn chưa thể quên được việc anh Hill đã có người yêu và giờ chuyện này lại xảy ra nữa.

Đó là bức ảnh tôi quay lưng về phía máy ảnh. Đứng và nói chuyện với anh Johan vẫn đang ngồi trên xe mô tô.

Tôi đã thử cuộn và đọc các bình luận.

XXX: Không, điều đó không đúng. Xin hãy nói với tôi đó không phải là sự thật. Người mặc áo của anh ấy là ai?!! Nói cho tôi biết đi!!

XXX: Ai vừa ngồi sau xe vừa được mặc áo khoác vậy? Làm gì để được như vậy thế? Hãy chia sẻ mẹo với mọi người đi~

XXX: Tôi không nhìn thấy mặt cậu ấy. Ảnh cũng không rõ, lần sau dung máy ảnh chụp được không?

XXX: Đừng nói với tôi là tối qua họ đã ở cùng nhau nhé. Thế nên họ cùng nhau đi...

XXX: Tôi không muốn anh ấy có người yêu chút nào. Này, tôi muốn anh ấy chỉ là của tôi thôi.

Được không vậy má?

XXX: Trái tim tôi tan nát vì anh Hill. Tôi không nghĩ mình chịu được cú sốc nữa đâu. Này, anh Johan, đừng làm thế với em!

XXX: Thành thật mà nói, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Rồi anh ấy cũng phải có người yêu thôi.

XXX: @Kaimook Patcha Có phải không vậy?

XXX: Nếu bà thích anh Johan thì bạn phải chấp nhận thôi. Ở đây đầy người nói thật và nói dối.

Nói đúng rồi 5555.

XXX: Nhưng anh Johan không thích người ta dùng đồ của mình. Người này chắc phải đặc biệt lắm.

XXX: Nó chỉ là một chiếc áo thôi. Có lẽ anh Johan muốn vứt nó đi nên đưa cho người đó để người đó vứt hộ :)

XXX: Tôi nghe nói anh Johan dạo này ít dung Line. Nhiều người bị cắt liên lạc rồi mà.

XXX: Tôi sợ. Tôi chưa muốn anh ấy ở bên ai cả.

Từ những gì tôi thấy, các bình luận dường như đã thay đổi hướng. Thông thường, thường thấy họ động viên lẫn nhau. Nhưng khi nhắc đến những bức ảnh của anh Johan chụp cùng người khác, mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn. Tôi nghĩ ai chụp ảnh với abg Johan rồi đăng lên chắc chắn cũng sẽ bị fan chửi bới. Úi, giống như một người nổi tiếng vậy.

Lúc đầu, tôi định trả lại điện thoại cho Ter và mắng nó, nói rằng lời nói của nó sẽ khiến tôi sợ đấy, nhưng ngón tay của tôi chạm vào màn hình và di chuyển sang bài khác.

Cute Boy & Girl - MU - đã thêm một ảnh mới.

QUAN TRỌNG! Hiện nay bên trong khoa kỹ thuật đang có một vấn đề. Em Tiger, sinh viên kỹ thuật năm thứ nhất, được nhìn thấy đến khoa bằng xe máy nhưng anh không đi một mình mà có người đi cùng. Rõ ràng đây chính là người mặc chiếc áo khoác của anh Johan. Dù sao thì xin hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng!

Và Tiger cũng không ngoại lệ! Bởi vì em ấy nổi tiếng. Em ấy là một người rất quan trọng. Em ấy cũng thường xuyên được chụp ảnh và đăng lên trang này.

Bức ảnh chụp lần này là tôi khi gặp Tiger ở gần khuôn viên trường. May mắn là tôi đội mũ bảo hiểm nên họ không nhìn thấy mặt tôi.

XXX: Chuyện gì thế? Lúc đầu thì đến một mình và trở về cùng những người khác. Trời ạ, không thể có hai người yêu trong cùng một trường đâu nhé!

XXX: Ôi, thật đáng tiếc. Bác sĩ Johan còn chưa đủ sao?

XXX: Với hai người á? Như thế không hay đâu.

XXX: Đừng để tôi biết đó là ai!

XXX: Xin chào admin, đừng có đi quá xa. Họ có thể không là gì của nhau cả. Đầu tiên, bạn có thể cẩn trọng khi đăng gì đó trên mạng được không, lỡ có chuyện gì thì sao? Tôi thấy lo cho người đó đấy. Họ chẳng làm gì sai cả.

XXX: Được rồi, một người vào danh sách đen!

XXX: Cậu ta đi cùng bác sĩ Johan và còn đi cùng Tiger nữa. Tôi không thể chấp nhận được. Không thể.

XXX: Làm như vậy xấu lắm. Dừng lại được không?

XXX: Bác sĩ Johan có rất nhiều thích thầm. Em Tiger cũng có rất nhiều người hâm mộ. Thử làm gì xem, tôi không tha cho đâu.

Tôi chưa kịp đọc hết bình luận thì Ter đã giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi.

"Đủ rồi, mày không cần phải đọc nữa." Ter nói, sẵn sàng tỏ ra tội lỗi, "Đáng lẽ tao không nên để mày đọc nó."

"Này, sao trông mày nghiêm trọng vậy? Tao đọc nó rồi, mày nghĩ nhiều rồi." Tôi nói, chuẩn bị lắc đầu.

"Em ổn chứ North? Đó chỉ là mạng xã hội thôi. Đừng để ý quá nhiều. Admin của trang nào cũng thích hành động như thế này cả." Chị Ya vừa nói vừa bóp nhẹ vai tôi một cách nhẹ nhàng, "Đừng suy nghĩ nhiều."

"Cái gì? Em không nghĩ nhiều." Tôi nhướng mày để nói sự thật. Tôi không nghĩ quá nhiều, ý tôi là, tôi không nghĩ gì cả. Tôi không quan tâm họ nói gì. Hơn nữa, tôi không phải loại người như vậy, "Ter, mày định khóc vì tao à?"

"Ờ, tao suýt khóc. Hồi mới bắt đầu với anh Hill, tôi chưa từng thấy chuyện như thế này. Mày khá mạnh mẽ đấy, nếu gặp chuyện như này, tao chẳng bình tĩnh nổi đâu."

"Mày không phải tao. Anh Hill cũng không phải anh Johan. Dù sao cũng chẳng sao cả." Tôi nói mà không cần suy nghĩ, "Nếu mày khóc, anh Hill sẽ giận đấy."

"Ờ, tao sẽ không khóc."

"Hứa với tao là mày không nghĩ nhiều nhá."

"Tao không hứa được không?"

"Thôi mà, tao không sao. Thật."

"Thật sự không nghĩ nhiều sao? Không phải giả vờ mạnh mẽ sao?"

"Tao không nói dối, tao thực sự sẽ không nghĩ tới chuyện đó. Bởi vì nếu không thì đầu tao đã nổ tung rồi." Tôi nói trước khi nhẹ nhàng đẩy đầu đứa trẻ. Chết tiệt Ter, nó thực sự đã khóc vì tôi sao? Thói quen lo lắng này chắc chắn không thể chữa được, "Ừm, tao ổn. Anh Johan và tao không có mối quan hệ nào cả. Tiger cũng vậy. Cái chuyện kia vớ vẩn thật."

"Trời ạ, vậy thì tốt."

"Vậy mày lo gì? Nếu họ có thời gian rảnh thì để họ đến đứng trước mặt tao này. Họ định tát tao chắc? Tao đánh lại."

"Họ làm vậy là họ ngu, chắc đấy."

"Nếu là phụ nữ thì sao?"

"Tao cũng muốn thử đấm vào miệng một người phụ nữ đấy."

"Khoan, mày nói thật à?"

"Đùa thôi nhưng chắc tao sẽ không ngồi yên đâu. Mày có thể ngừng khóc được không Ter?"

"Chết tiệt, tao không khóc."

"North, em giỏi lắm. Chị mày tự hào về em." Chị Yan vui vẻ nói. Rồi chị tiến đến ôm tôi thật chặt, "Lúc đầu chị lo em nghĩ nhiều cơ."

"Đừng suy nghĩ nhiều, chị. Em ổn."

"Là người vô tri cũng có cái lợi của nó." Ter nói, "Tao cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Vậy bây giờ mày định làm gì?"

"Cũng chưa biết, nhưng họ trời đánh thật."

Lúc thì khen, lúc thì chửi, đó là một phần của cuộc sống. Họ thấy anh Johan là một người đẹp trai và giàu có. Học tốt, làm việc tốt. Nhưng với tôi, anh chỉ là một chủ nợ rất hư hỏng, thích chửi bới, hăm dọa. Nếu fan của anh biết sự thật, họ sẽ không thích anh nhiều như vậy. Hãy thử trở thành tôi xem, rồi họ sẽ biết. Thật khó để tìm được một người có thể ở cạnh anh ấy.

"Anh Johan, anh ấy có biết họ đang nói gì về mày không?

"Ờ, chắc không đâu. Đừng nghĩ về điều đó nữa. Tao cũng chả lo." Tôi nghĩ, làm sao tôi có thể nói với họ rằng tôi thực sự không nghĩ gì cả? Tôi cũng không muốn Ter đổ lỗi cho anh Johan. Anh ấy không làm gì sai cả. Tôi không muốn ai cảm thấy tồi tệ cả. Tốt hơn là đổ lỗi cho người đã can thiệp kìa.

"Nhìn xem ai đang đến kìa? Chiếc Benz màu trắng xinh đẹp đó khiến chị đau mắt quá." Chị Ya nói.

Chúng tôi nhìn về phía bãi đậu xe, anh Hill đến đón chúng tôi. Sau đó Ter và tôi chào tạm biệt chị Ya và lên xe của anh Hill. Ter ngồi cạnh tài xế còn tôi ngồi ở ghế sau.

"Sao mắt em đỏ thế?" Câu hỏi đầu tiên của anh Hill làm Ter ngạc nhiên. Thành thật mà nói, nó không thể thoát khỏi sự nhanh nhạy của anh Hill đâu.

"À, em vừa khóc." Ter nhẹ nhàng nói.

"Tại sao em lại khóc?"

"Do anh Johan."

"Nó làm gì?" Anh Hill gay gắt hỏi. Anh ấy nhìn tôi và tôi sợ hãi.

Lúc anh Hill tức giận đáng sợ lắm đó.

"Vì những gì anh Johan đã làm với North ấy."

"Nó đã làm gì vậy?" Anh Hill vừa hỏi vừa nhìn tôi qua gương.

"Dừng lại đi. Không có gì đâu anh. Ter suy nghĩ nhiều quá thôi."

"Có chuyện gì? Cho anh biết được không?" Sao anh Hill nói về anh Johan nghe khó chịu thế mà nói chuyện với Ter lại hiền đến thế, trời ơi! Nếu tôi là Ter thì chắc chắn tôi sẽ tan chảy.

"Ờm, em e rằng North không muốn nói về chuyện này, nhưng trên trang của trường, họ nói những điều rất tệ về nó. Khi em bắt đầu quen anh, họ cũng đâu có nói gì tệ như thế đâu." Cuối cùng Ter đã nói ra tất cả.

"Hả, trang có ảnh của Johan à?"

"Ừ đúng rồi, họ đã đăng lên một bức ảnh có cả North. Anh xem chưa?"

"Chưa. Anh sẽ xem sau." Anh Hill nói, sẵn sàng bỏ tay ra khỏi vô lăng rồi đưa tay xoa đầu Ter, "Đừng khóc, Ter."

Tôi muốn khóc...

Tôi không khóc về những gì trên trang đó.

Tôi muốn khóc vì ghen tị. Cặp đôi này dễ thương lắm luôn. Loại tình yêu này thật đáng ghen tị.

"Tại sao fan của anh Johan lại độc ác vậy?" Ter hỏi.

"Đúng vậy, tại Johan hay gieo hy vọng khắp nơi đấy." Anh Hill trả lời, "Nhưng giờ thì hết rồi."

"Đúng vậy. Nếu anh ấy vẫn mập mờ với người khác thì đừng có dây dưa với bạn em nữa."

"Em nói đúng."

Anh Hill cũng vậy....

"Vậy thì, North... em nghĩ nhiều à?"

"Úi, không, không, không hề. Em không hề nghĩ đến chuyện đó đâu, anh."

"Tốt." Anh Hill nói, tất cả đều xảy ra trước khi một chiếc ô tô xinh đẹp dừng lại trước một nhà hàng bình dân mà chúng tôi thường đi ăn sau giờ làm. Đến bàn, chúng tôi gọi đồ ăn như thường lệ. Một lúc sau, điện thoại của anh Hill reo lên như có người gọi. Anh ấy nhìn vào màn hình trước khi thở dài nhẹ và nói với chúng tôi rằng anh ấy sẽ ra ngoài nói chuyện điện thoại.

...

(Hill, mày đến đón em ấy chưa?)

"Mày gọi cho tao chỉ để hỏi vậy thôi à? Thường thì mày ghét gọi điện mà chỉ nhắn tin thôi mà."

(Tao đang làm nên tao lười nhắn.)

"Ai bảo mày chơi suốt cơ."

(Việc này rất khẩn cấp. Thế có chuyện gì không?)

"Không có."

(Hôm nay bọn mày đi ăn gì?)

"Ăn mì ở quán quen."

(Sao suốt ngày mày đưa đi ăn mì vậy?)

"Mày có muốn đến không?"

(Tao không bỏ việc được.)

"Vậy thì đừng làm phiền bọn tao."

(Ăn món gì ngon đi. Mày có thể sử dụng tiền trong thẻ của tao.)

"Em của tao không muốn dùng tiền của mày, mày nói tao phải làm sao đây? Đừng chuyển tiền cho tao nữa, chết tiệt."

(Mau đi chỗ khác đi, đừng chỉ ăn mì nữa. Hết tiền rồi à?)

"Tại sao? Gửi nhiều tiền thế là mày định để tao mua luôn ô tô cho em ấy à?"

(Được rồi, hỏi xem em ấy có bằng lái không đã.)

"Ok."

(Mày ở gần thì hỏi xem em ấy thích kiểu nào đi.)

"Có lẽ em ấy không biết lái xe."

(Tao dạy là được mà?)

"Đừng nói nhảm nữa, em ấy không muốn dùng tiền của mày."

(Chết tiệt, không phải người yêu mày cũng dùng tiền của mày à?)

"Mày so đo cái quái gì! Mày đã xem trang của trường chưa?"

(Chưa, sao thế?)

"Vì mày mà người yêu tao phải khóc đấy."

(Ờ, tại sao?)

"Họ đăng ảnh mày với North của mày lên. Và mày nghĩ xem phản ứng của fan mày sẽ như nào?"

(Tao...)

(...)

(Vậy em ấy thế nào rồi? Em ấy ổn chứ?)

"Ơn trời là không sao cả. Em ấy không nghĩ quá nhiều về chuyện đó vì em ấy biết mình chẳng làm gì sai cả."

(Mẹ kiếp.)

"Và mày sẽ làm gì nếu em ấy bắt đầu suy nghĩ nhiều?"

(Việc này tao sẽ tự giải quyết. Admin trang nói nhiều vãi, bực mình quá.)

"Còn những bình luận thì sao?"

(Được rồi, tao sẽ lo việc đó.)

"Có rất nhiều cô gái ngạc nhiên."

(Tao không quan tâm.)

"Ter nói em ấy sẽ không cho phép mày tiếp cận bạn em ấy nếu mày mập mờ với người khác."

(Tao biết.)

"Tại sao mày lại chọn em ấy?"

(Ừm...tao đã chọn em ấy từ lâu rồi.)

"Mày chưa từng coi trọng ai cả."

(Tao biết, chết tiệt.)

"Hứa với tao là mày sẽ đối xử tốt với em ấy. Mày làm được không?"

(Tao không thể hứa hẹn bất cứ điều gì vào thời điểm này.)

"Vậy còn công việc bí mật thì sao? Ter không hề nói với tao rằng North bí mật đi làm. Tao nghi ngờ em ấy thực sự muốn giấu mày."

(Ờ, tao cũng không muốn để em ấy biết là tao biết mọi chuyện.)

"Mày có định gửi người đến trông chừng không?"

(Không, nó làm cấp dưới của bố tao rồi.)

"Việc phá bỏ một quán nghe có vẻ hợp lý hơn việc kiểm soát một người đấy."

(Đừng lo lắng, tao sẽ tự mình giải quyết.)

"Tùy mày."

(Đừng tọc mạch nữa và hãy kể cho tao nghe người yêu mày đã nói gì với mày đi.)

"Nếu em ấy nói gì với tao thì tao đã nói với mày lâu rồi."

(Được rồi.)

"Còn có chuyện gì nữa không?"

(Mau dùng hết số tiền tao đưa cho mày để đưa em ấy đi ăn một bữa tử tế đi.)

"Tao còn nhiều tiền lắm. Mày có nhận ra số tiền trong thẻ mày đưa cho tao còn nhiều hơn số nợ của chính North không?"

(Tao không quan tâm.)

"Tao sẽ vứt nó đi."

(Cứ dùng nó đi, đồ khốn!)

"Ừm, tao đang nghĩ cái này."

(Cái gì?)

"Tại sao tao lại phải gặp rắc rối vì một người như bạn như mày nhỉ."

(Những từ "bởi vì tao là bạn của mày" hy vọng sẽ nhắc nhở chúng ta là ai.)

"Vậy thì tao sẽ kết thúc tình bạn của chúng ta."

(Mày dám thì cứ thử đi. À, tao mới gặp bố mày mấy ngày trước.)

"Tại sao mày lại gặp bố tao?"

(Tại vì bố mày đến gặp bố tao.)

"Chết tiệt, tao không thoát khỏi mày được à?"

(SẼ KHÔNG!)

"Ờ, thế thì tao vào trong đây."

(Ờ.)

...

"North... anh hỏi em chuyện này được không?" Anh Hill vừa ngồi vào bàn vừa nói. Tôi, người đang nhai thịt viên, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

"Dạ?"

"Bây giờ em có cần gì không?"

"Không, ý anh là cần gì cơ?"

"Xe hơi, nhà hay chung cư?"

"Đợi đã, sao lại hỏi em thế?" Tôi suýt chết đuối trước câu hỏi của anh Hill. Tôi nhanh chóng nuốt miếng thịt viên và trả lời anh, "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện như vậy?"

"Không, không có gì." Anh Hill lắc nhẹ đầu trước khi bắt đầu ăn phần ăn của mình, "Bạn có muốn ghé qua đâu và mua gì không?"

"Em có thể ghé qua cửa hàng tráng miệng được không?" Ter nói.

"Tất nhiên rồi." Anh Hill quay lại mỉm cười thân thiện với Ter trước khi hỏi tôi,"Còn em thì sao, North?"

"Không có ạ." Tôi ngập ngừng nói. Tôi không muốn ăn tráng miệng như Ter.

"Có thật không?"

"Vâng." Tôi gật đầu xác nhận câu trả lời của mình.

Không biết mình có nói quá hay không nhưng có vẻ như anh Hill muốn tôi mua đồ ăn nhẹ như Ter. Tôi hình như thấy anh Hill thầm thở dài rồi nhìn tôi hỏi lại.

"Vậy còn khoản nợ của em với Johan thì sao?"

"Ừm, em chưa trả lại một xu nào cả." Tôi nói với nụ cười thản nhiên. "Có chuyện gì xấu xảy ra à?"

"Không, vậy nó tính toán như thế nào?"

"Chị Prang tính giúp em ạ."

"Ơ, vậy là em thậm chí còn không biết mình nợ nó bao nhiêu à, North?"

"À, em biết tổng cộng là 250.000 nghìn baht, mặc dù vẫn còn số dư phía sau."

"Còn việc tăng tiền nợ thì sao?"

"Đó là việc em thắc mắc đấy, nhiều khi em cũng rối lắm. Em không biết tại sao anh ấy lại tăng cho em. Kiểu như anh Johan vừa muốn tiền vừa không vậy."

"Có lẽ nó không muốn tiền thật."

"Cái gì?" Tôi nhướng mày, bối rối trước lời nói của người trước mặt. Anh Hill không trả lời, anh chỉ đứng dậy trả tiền, còn Ter và tôi đi theo anh.

"Này North, nhìn này. Họ đăng bài nữa nè." Ter hét lên và đưa cho tôi chiếc điện thoại của nó để tôi xem khi chúng tôi ra xe.

Thông báo khẩn cấp! Hiện tại trang Cute Boy ở trường đại học của chúng tôi đã biến mất. Bao gồm cả trang Facebook của quản trị viên. Không ai biết tại sao điều này lại xảy ra (nhưng tôi đoán, đằng sau chuyện này hẳn phải có một câu chuyện sâu xa hơn). Bây giờ quản trị viên rất buồn vì tất cả những bức ảnh và kỷ niệm đẹp đẽ mà chúng tôi dày công chụp được đã bị mất và chúng tôi không biết liệu có thể lấy lại được hay không. Nhưng nếu tôi tạo một trang mới, bạn sẽ theo dõi chúng tôi chứ?

"Trang đó đã mất rồi. Đây chắc chắn là nghiệp chướng vì nó đã chửi mày." Ter nói. "Tao cũng đã cố tìm trang đó nhưng nó mất rồi. Ờ, cũng tốt, để người ta có thể lo việc khác và không mất thời gian quan tâm đến việc của người khác. Tại sao họ lại lén lút ghi lại việc của nhóm bác sĩ làm gì? Đôi khi thật ngu ngốc."

"..."

"Anh Hill, trang Facebook biến mất rồi." Ter nói với anh Hill ngay khi người này lên xe.

"À, thật sao?"

"Ừ, thật tuyệt phải không? Điều đó có nghĩa là những bình luận xúc phạm North cũng không còn nữa."

"Rất tốt."

"Nhưng làm sao nó lại mất? Em không hiểu."

"Ai đó phải làm việc đó. Ai lại có tiền để thuê người làm việc đó thế?"

"Hả? Nhưng người đó chắc hẳn cũng không thích cái trang đó." Ter nói, trông rất vui vẻ. Hơn nữa, nó cũng mừng cho tôi.

Về đến phòng, tôi để túi xách lên bàn rồi nằm xuống giường, như thường lệ mỗi khi về phòng là mệt mỏi và hôm nay là một ngày mệt mỏi.

"North, tao muốn hỏi mày một chuyện."

"Cái gì?"

"Mày nghĩ gì về anh Johan? Hai người thường trò chuyện và gặp nhau. Anh ấy đến đón và đưa mày về. Thậm chí hai người còn ngủ với nhau và anh ấy cho mày mượn áo nữa."

"Sao đột nhiên hỏi vậy? Tao chỉ thỉnh thoảng mới gặp anh ấy thôi." Tôi nhướng mày tò mò hỏi.

"Bởi vì mày lúc nào cũng nghĩ anh ấy sẽ mắng mày đấy. Hơn nữa, anh ấy cũng không làm gì cả."

"Mày nghĩ nhiều quá." Tôi lắc đầu đáp, "Anh ấy luôn mắng tao. Với mày nghĩ anh ấy sẽ làm gì tao?"

"Ai biết được, có lẽ anh ấy chỉ muốn trêu chọc mày. Mày không nghĩ gì khác đúng không?" Ter nói với vẻ căng thẳng.

Nó cau mày như sắp khóc. Bởi tất cả những scandal đều khiến nó muốn khóc. Tại sao nó lại nhạy cảm với những điều như thế này vậy? Thôi nào, nó quá tốt bụng khi cứ phải quan tâm đến cảm xúc của người khác đấy.

"Ờ, tao không nghĩ nhiều đâu. Cho dù họ có chỉ trích tao và tên khốn đó, tao cũng sẽ không tức giận, được chứ? Nếu mày còn khóc nữa, tôi sẽ vứt lens máy của mày đi đấy."

"North, sao mày dễ thương thế?"

"Tao không phải trò đùa cho mày. Mày đi chết đi."

"Đồ ác độc."

"Tao nổi da gà đấy, đồ chết tiệt." Tôi nói với một tiếng thở dài. Chết tiệt, tôi không thích những lúc sướt mướt thế này.

"Nhưng mày nên biết rằng anh Johan không còn liên lạc với ai nữa. Có thể anh ấy thực sự thích mày. Hãy suy nghĩ xem, anh ấy cho mày mượn áo len khoác để mày dùng tiền của anh ấy. Nếu anh ấy thực sự thích mày, mày sẽ làm gì? "

Tôi im lặng một lúc. Trong lòng tôi có những điều thầm nghĩ. Có rất nhiều điều tôi thực sự không thể nghĩ tới, nhưng tôi chọn cách không chú ý đến chúng. Như trường hợp của anh Thun, tôi không muốn tìm ra câu trả lời. Tôi không muốn nghĩ về điều đó. Điều này làm tôi đau đầu.

"Tao không biết. Thành thật mà nói, tao chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó."

"Tại sao?"

"Tao thực sự không biết phải làm gì. Tao không muốn nghĩ về điều đó. Có ai đó vừa làm tan nát trái tim tao rồi. Mày biết đấy, tao không thích nhồi nhét quá nhiều thứ vào đầu. Nói thẳng là tao vẫn chưa sẵn sàng đối mặt, tao chưa ổn."

"Tao không hiểu".

"Cứ để như vậy đi, nhưng nếu tao cảm thấy mình thích ai đó và có sự tự tin cao thì tao sẽ thể hiện ra. Chỉ cần một chút thời gian là tôi sẽ làm được..."

"Lãng mạn nhỉ?"

"Ờ, tao là người lãng mạn. Nhưng bây giờ có lẽ đó không phải là lý do. Những ngày này tao vẫn nhớ cô ấy, nhớ cô ấy lắm."

"North..."

"Tao biết, tao không sao cả. Đôi khi cô ấy chỉ thoáng qua trong tâm trí tao thôi. Nhưng lạ thay, khi nghĩ đến điều đó, người tao nghĩ đến tiếp theo chính là anh Johan. Bởi trong lòng tao vẫn biết mình có một món nợ rất lớn. Vì thế tao tự nhắc nhở mình rằng chắc hẳn tao đang gặp vấn đề lớn, tất cả đều bắt nguồn từ việc tao đã suy nghĩ quá nhiều."

"Vấn đề là...?"

"Là?" Tôi nhắc lại mà không hiểu.

"Còn trái tim của mày thì sao?"

"Tao không muốn nghĩ về điều đó. Cứ để nó như thế này đi."

"Mày có thấy thoải mái hơn không? Nếu là người khác, họ chắc chắn sẽ tuyệt vọng rồi. Shiaaa... mày quan tâm anh Johan đi, lúc nào anh ấy cũng quanh quẩn bên mày."

"Quanh quẩn á? Mày không thấy anh ấy luôn mắng tao sao?"

"Còn câu hỏi tao hỏi thì sao? Nếu anh Johan thích mày, mày sẽ làm gì? Có câu trả lời cho câu hỏi đó không?"

Tôi cau mày nhìn nó.

Nó hỏi nhiều lần nhưng tôi chỉ trả lời một câu, tại sao nó cứ hỏi vậy?

"Tại sao mày cứ hỏi vậy?"

"Không, chuyện này nghiêm trọng đấy. Sao tao bỏ thuyền mình đang trèo được chứ? Phải có câu trả lời cho tao."

"Anh ấy có thích tao không?"

"Ừm..."

"Ừm... Anh ấy không thể thích tao đâu. Vậy mày muốn tao làm gì?"

"Ờ, lẽ không nên hỏi ." Ter nói với một tiếng thở dài, "Và mày nghĩ gì về anh Johan?"

"Tao chưa giải thích mọi chuyện à?" Tôi nói, "Tao chán quá. Sao mày phải hỏi tao mấy chuyện như này chứ?"

"Nghe này!!! Anh Than thích mày và mày có thể nhận ra điều đó."

"Ai mà không nhận ra được chứ? Trông anh ta cứ như là định xoa trụi đầu tao vậy."

"À." Ter nói, chuẩn bị cười. "Điều gì khiến mày nghĩ như vậy?

"Giống như mày đã nói còn gì."

"Ừ, bạn không cần phải là thiên tài. Nhưng mày chắc chắn biết rằng khi ai đó thích người khác, họ sẽ hành động như vậy, phải không?"

"Làm cái gì? Chửi tao như muốn đốt nhà ấy hả?"

"Có lẽ cách anh ấy mắng mày là cách anh ấy thể hiện sự quan tâm."

"Nghe này, nếu anh Hill mắng mày như thế thì mày sẽ làm gì?"

"Tao sợ chứ sao."

"Mày thấy chưa?"

"Nhưng ai biết được? Có lẽ đó là cách anh ấy tán tỉnh mày. À, về anh Than, nếu mày tiếp xúc với anh ấy mà không gặp vấn đề gì, có thể anh ấy sẽ hiểu và coi mày như anh em lần nữa."

"Thật không?"

"Tao không biết, nhưng tao muốn biết. Mày định làm gì?"

"Bớt tò mò đi, để cuộc sống của mày nhẹ nhàng hơn."

"Ôi, miệng mày bẩn quá. Sao mày giống anh Johan thế?"

"Chết tiệt, tao bình thường."

"Vậy cậu định tiếp tục như thế này à? Về fanclub anh Johan, cả về anh Johan nữa."

"Ơ, mày đang nói cái gì vậy? Mẹ kiếp, mày định tìm phiền toái đến cho tao à?"

"Không, nhưng tao lo lắng cho mày."

"Uiiii... mày thật đáng yêu!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro