Chương 7: Sữa mật ong
Dịch: Rín
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và đọc đi đọc lại những tin nhắn giống nhau để bình tĩnh lại. Tôi phải chắc chắn rằng bản thân tôi không mù.
(Johan_): Tao đang ở trước ký túc xá.
: Xuống đây.
: Chẳng phải tao đã bảo mày đừng đi làm thêm sao?
Đây là vấn đề quan trọng đấy!!!!!!
"Terrrrrrr!!" Tôi hét lớn dù chủ nhân của cái tên đó ở gần đến mức bị sốc.
"Cái gì?! Mày làm tao sợ đấy."
"Anh Johan nói anh ấy đang ở trước ký túc xá." Tôi nói, giơ điện thoại lên cho nó xem. Ter đưa mắt nhìn xung quanh và có vẻ cũng ngạc nhiên không kém.
"Hả, thật sao!?" Tôi gật đầu bối rối, "Sao có thể được? Mày có hẹn trước à?"
(North♣️'): Hả?
: Cái gì? Anh đang ở trước ký túc xá của em á!?
(Johan_): Tao đã nói với mày rồi.
(North♣️'): Đợi đã, có chuyện gì ạ?
: Anh đến đón em ạ?
(Johan_): Phải.
(North♣️'): Nhưng sẽ đi đâu ạ?
(Johan_): Nhanh lên.
: Tao cho mày 5 phút.
(North♣️'): Úi, anh đợi chút.
: Nói cho em biết chúng ta sẽ đi đâu được không ạ?
"Anh ấy đọc và không trả lời này. Anh ấy đến đón tao rồi, nhưng anh ấy không nói cho tôi biết là sẽ đi đâu."
"Tối nay mày có về nữa không?" Ter nhướng mày hỏi.
"Không biết nữa." Tôi lắc đầu, "Sao tự dưng tao sợ thế này? Tao chưa chuẩn bị trước. Mọi thứ trở nên vội vã quá rồi."
Tôi giơ tay lên và gãi đầu bối rối. Tôi vừa đi làm về và chưa có thời gian tắm. Đột nhiên anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đang ở trước ký túc xá và bảo tôi xuống đó. Sao anh Johan lúc nào cũng như thế này vậy?
"Vậy anh ấy tính làm gì?"
"Tao không biết."
"Nhưng theo những gì tao biết về anh Johan thì có lẽ không sao đâu."
"Thật sao? Thực sự sẽ ổn chứ?" Tôi cứ nghi ngờ đến mức suýt quên rằng anh Johan đã nói với tôi rằng anh ấy chỉ cho tôi năm phút, "Tao nên làm gì đây? Tao có thể từ chối được không?"
"Mày từng từ chối anh ấy chưa?" Câu hỏi của nó khiến tôi chán nản đến mức phải đặt tay lên ngực. Không bao giờ. Tôi không bao giờ có thể từ chối anh Johan. Anh ấy thậm chí còn không hỏi ý kiến hay lắng nghe tôi cơ mà.
TING!!
(Johan_): Đừng bắt tao phải lên tìm mày.
Má. Tôi mải trò chuyện với Ter mà quên mất anh Johan đang vội.
(North♣️'): Anh, đợi đã, để em tắm trước đã.
(Johan_): Cho mày 10 phút. Nếu không tao sẽ đi lên.
"Chết tiệt, Terrrrr, giúp tao đóng gói đồ đi. Cho chúng vào túi này này."
Tôi nhờ nó giúp tôi cất đồ trước khi chạy vào phòng tắm để tắm nhanh. Nó có vẻ hơi bối rối trước khi đồng ý giúp tôi dọn đồ. Tôi không biết nhưng nếu anh Johan vào phòng thì chắc chắn không phải chuyện tốt. Tôi phải nhanh, nhưng tôi không phải flash mà.
"Tao nên để gì vào nữa?" Tôi nghe thấy Ter hét lên. Khi nó hỏi tôi, tôi đang vội xoa xà phòng
"Ơ, còn gì nữa? Đồng phục tao để trong tủ, cho cả giày vào nữa nhá."
"Tất của mày ở đâu?"
"Ở ngăn kéo dưới cùng."
"Tao không thấy cái nào cả."
"Chẳng lẽ là tao quên giặt sao? Cho tao mượn của mày đi."
"Tao đã cho mày mượn bao nhiêu đôi tất rồi hả? Nhớ trả lại cho tao đấy." Tôi nghe Ter phàn nàn. Nó lẩm bẩm trước khi im lặng, có lẽ đang xếp thêm đồ cho tôi.
Một lúc sau tôi tắm xong. Tôi mặc một chiếc áo bóng đá và quần đùi. Tôi đầu hàng, anh ấy đưa tôi đi đâu cũng được. Tôi không quan tâm! Và tôi cũng sẽ đi ngủ trong bộ đồ này!
"Sách giáo khoa thì sao?" Ter hỏi.
"Mọi thứ đủ rồi." Tôi nói trong khi kiểm tra sơ bộ đồ đạc trong túi của mình, "Còn gì nữa không?"
"Bộ sạc."
"Úi, tao không được quên nó đâu." Tôi bước tới, lấy bộ sạc trên bàn và bỏ vào túi. Tôi không quên gì nữa đâu nhỉ.
"Mày có cần thuốc chống muỗi không?" Ter hỏi và đưa cho tôi lọ thuốc chống muỗi. Tôi nhìn nó với vẻ mặt ngạc nhiên: "Ừm, anh Johan liệu có đưa mày đi cắm trại không nhỉ?"
"Mày điên à? Đêm hôm ai đi cắm trại?"
"Ai biết được? Anh ấy còn chưa nói là đưa đi đâu. Biết đâu anh ấy đưa mày lên núi ngắm sao thì sao." Ter kết luận như vậy rồi nhét nhang muỗi vào túi xách của tôi.
"Sao lại chuẩn bị kỹ vậy? Thậm chí còn có thuốc chống muỗi nữa chứ." Tôi lẩm bẩm và làm vẻ mặt buồn bã.
Ter giơ tay xoa cằm, giả vờ suy nghĩ lại, "Mày cũng nên có một chai nước."
"Mày có cần dùng kem chống nắng không?"
"Là sao?"
"Giả sử ngày mai bạn thức dậy và xuất hiện trên biển thì sao?"
"Thế này thì quá đáng rồi đó. Mày lấy những ý tưởng đó từ đâu vậy? Tốt hơn hết đưa cho tôi một bộ đồng phục để đề phòng đi." Tôi nói.
"Mày còn cần gì nữa không? Tao để ít đồ cá nhân vào rồi, xem còn thiếu gì không?"
"Nghe này, mày nghĩ anh ấy sẽ đưa tôi lên núi hay đưa tôi đi biển?"
"Phải đề phòng! Mày cũng chẳng đoán được, chính mày cũng nói với tao là chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu là anh Johan còn gì." Ter là người luôn lo xa. Đây có được coi là một lợi thế không? Nhưng tôi đồng ý với câu cuối cùng. Đột nhiên, âm thanh thông báo của điện thoại di động lại vang lên.
(Johan_): Nhanh lên
(North♣️'): Em xong rồi đây, em mới tắm xong.
: Anh muốn em trượt chân té vỡ đầu à?
Không, điều đó sẽ không xảy ra. Nếu anh nói với tôi sớm hơn thì tôi đã không phải vội vàng như này rồi. ĐÚNG KHÔNG?
"Vậy tao đi đây. Này. Mày ở một mình có ổn không?" Tôi hỏi khi nhận ra, tôi chưa bao giờ để nó ngủ một mình trong phòng, "Tao có thể ở lại đây nếu mày muốn?"
"Mày không cần ở lại." Ter lắc đầu, "Tao ổn mà... dù sao chúng ta cũng ở bên nhau suốt rồi."
"Sao nghe sướt mướt thế?"
"Mày chưa bao giờ để tao ngủ một mình. Dù bận thế nào đi nữa, mày cũng quay về phòng để ngủ. Và bây giờ... Và bây giờ mày lại dễ dàng rời đi như vậy."
"Ter, thôi nào, tao cảm thấy có lỗi đấy." Tôi nói nhỏ, biết Ter chỉ nói đùa nhưng trong thâm tâm tôi cũng lo lắng, "Gọi anh Hill đến ngủ với mày đi."
"Thôi, cũng muộn rồi, tao ổn cả mà."
"Ừm, thế tao đi nhé." Tôi nói trong khi đang tìm giày, đột nhiên tôi dừng lại và quay sang cậu bé có vẻ mặt buồn bã, nó nhìn tôi và tôi biết nó chỉ nói đùa, "Vậy để tao hỏi anh Johan xem, tao cũng không muốn để mày một mình."
(North♣️'): Em có thể đưa Ter theo không?
: Em không muốn để Ter một mình.
(Johan_): Ter sẽ không ở một mình đâu.
(North♣️'): Anh đưa nó đi cùng luôn được không?
(Johan_): Hill ở đây rồi.
: Xuống nhanh đi.
Hả?
Chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy?
Tôi đợi Ter thu dọn đồ đạc một lúc rồi mới từ phòng ngủ chung đi xuống.
'Lạ thật.' Tôi nghĩ khi chúng tôi đi xuống cầu thang.
"Sao thế?"
"Chuyện này có gì đó không bình thường. Mày nghĩ sao?"
"Ờ, tao có liên quan đến vụ này không ấy hả?"
"Haizz, có hỏi cũng vô ích." Tôi nói trong khi lắc nhẹ đầu. Tôi chỉ muốn biết thôi.
"Thành thật mà nói thì tao không liên quan gì đến chuyện này."
"Thật à?!" Tôi trợn mắt nhìn người đối diện với vẻ hoài nghi, "Tự dưng tao không tin mày lắm."
"Thật, lúc trêu mày buồn cười lắm nhưng nó giống như là một bí mật hơn."
"Không có ích gì khi gọi đây là bí mật cả."
"Nhưng bây giờ tao lo cho mày. Nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho tao ngay nhá."
"Ờ, tất nhiên rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra, tao chắc chắn sẽ gọi cho mày." Tôi nói.
Khi đi xuống cầu thang, tôi nhìn thấy một chiếc Benz và Audi đậu trước ký túc xá, tối chắc chắn nếu bây giờ là ban ngày thì sẽ được rất nhiều người chú ý cho xem. Anh Hill và anh Johan mỗi người tựa vào một xe nói chuyện. Dù họ chỉ đang trò chuyện nhưng tại sao tôi lại cảm thấy khí chất toả ra ngùn ngụt từ họ vậy? Tôi có thể chụp ảnh và đăng lên một trang hoặc tạp chí không? Tôi có cảm giác như họ đang làm mẫu để quảng cáo xe vậy.
"Sao anh không nói trước với em là anh sẽ đến?" Ter đi thẳng về phía anh Hill.
Về phần anh Hill, anh mỉm cười trước khi giơ tay xoa đầu người mình đang đến gần. Tại sao anh ấy lại dễ thương đến vậy chứ? Cảm giác như thế giới chuyển sang tông màu pastel vậy.
Trái ngược với anh Johan, anh đang đứng đó với vẻ mặt thản nhiên, có vẻ như bầu không khí hoàn toàn khác.
"Anh đến khi nào thế?"
"Khi Johan nói nó sẽ đến đây." Anh Hill kể. Tôi bước chậm rãi về phía anh ấy, "Anh không biết nó bị cái quái gì nữa, anh nghe tin là lúc mới về căn hộ được có 5 phút."
"Chậm!" Anh Johan quay lại chỉ trích tôi.
"Trời ạ, em đã cố nhanh nhất rồi đó." Tôi bực bội nói.
"Johan."
"Hử." Chủ nhân của cái tên quay lại sau khi nghe thấy tên mình.
"Đừng quên những gì chúng ta vừa nói."
"Tao biết."
"Lần này tao lười trả lời câu hỏi đó quá." Anh Hill làm bộ mặt chán nản nói, anh Johan cũng vậy.
"À, nhớ gửi bản báo cáo mới nhất cho tao."
"Tao không giữ."
"Ờ, thế ai giữ?"
"Fah."
"Bây giờ mọi việc đều tùy thuộc vào nó. Chẳng lẽ vì mày đã có người yêu nên mới được tha sao?"
"Mày mới là người không làm gì đấy." Anh Hill cau mày.
Tôi thấy anh Johan nói chuyện với bạn anh rất bình thường. Vậy tại sao anh lại nói chuyện với tôi với vẻ mặt giận dữ chứ?
"Không còn việc ở công ty nữa phải không?"
"Ừm, gần đây tao sắp xếp được rồi, có chút thời gian rảnh."
"Được rồi, tao lười xử lý việc cho mày quá." Anh nói trước khi quay sang hỏi Ter, "Em có đói không? Em có muốn ăn gì đó trước không?"
"Không hẳn, nhưng em bắt đầu buồn ngủ rồi."
"Ừm, sáng mai mày có lớp đấy." Anh Hill đang định mở cửa xe thì quay lại nói với anh Johan, "Đừng đến muộn."
"8 giờ đúng không?"
"Mày đến đúng giờ là được."
"Thế nhá! Gặp lại sau."
"Ừm..." Chiếc Benz màu trắng sang trọng từ từ phóng đi, để lại tôi trong sự bối rối.
"Lên xe đi." Anh Johan ra lệnh khi mở cửa và ngồi vào ghế lái. Thế là tôi bước tới, mở cửa xe và ngồi cạnh anh Johan. Anh không nói gì, trước khi nổ máy thì vươn tay chạm vào ghế bên cạnh rồi quay lại nhìn về phía sau, trước khi dùng một tay quay vô lăng và cho xe lùi lại.
Wow... với tư thế vừa rồi, nếu tôi là con gái chắc tôi sẽ tan chảy mất.
Brrrr!!!
Tôi có cảm giác như bị đẩy lùi vào ghế khi chiếc xe lao đi. Tôi quên mất anh Johan là người lái xe tồi nên vội thắt dây an toàn cho kịp thời. Khi nãy thấy anh Hill lái xe rất êm mà tôi ham. Ôi, tôi nhớ xe của anh Hill quá. Tôi có thể quay lại và để anh ấy chở tôi không? Tôi không thể chịu đựng được nữa!
"Anh ơi..."
"Cái gì?"
"Anh lái chậm lại được không? Em căng thẳng quá, chân tôi tê cứng rồi." Tôi trả lời. Người bên cạnh tôi không trả lời trước lái chậm lại, "Lái xe nhanh vào ban đêm nguy hiểm lắm ạ."
Suốt chặng đường yên tĩnh đến mức tôi muốn lấy tai nghe và nghe nhạc, mặc dù nếu làm vậy có lẽ tôi sẽ không thể sống sót. Nhưng dù sao thì tôi cũng không dám. Tôi muốn hỏi anh đưa tôi đi đâu, cắm trại hay đi biển như Ter đã nói? Nhưng có lẽ là không vì nếu tôi nhớ không lầm thì đây là đường vào khu chung cư của anh Johan.
Nếu có, câu hỏi tiếp theo là... Tại sao anh lại đưa tôi đến đó?
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng điện thoại rung. Tôi nhấc điện thoại lên nhưng không tìm thấy gì, có thể là của anh Johan.
"Em mở điện thoại cho anh nghe nhé?" Tôi đề nghị trong khi nhìn vào điện thoại của anh ấy bên cạnh, vì anh Johan đang lái xe và anh không thể trả lời. Đối phương im lặng một lúc mới gật đầu đáp lại.
'Cuộc gọi đến: May'
Có thể được không?
"À, người gọi là May ạ."
"Mày không cần phải nghe đâu."
"Được rồi, em nghe được mà." Tôi nói trước khi trả lời mà không nghe thấy câu trả lời của chủ nhân điện thoại.
(Johan, tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?)
"Anh Johan đang bận lái xe ạ." Tôi nói qua điện thoại ở đầu bên kia.
Có một khoảnh khắc im lặng trước khi bên kia trả lời.
(Lái xe? Bây giờ là nửa đêm rồi, cậu là ai?)
"À, ừm..." Tôi ngập ngừng, nhưng cuối cùng tôi cũng nói cho cô ấy biết tên của mình, hơn nữa... liệu cô ấy có biết tôi không?
"Chị không biết em đâu ạ."
(Vậy hai người đang đi đâu?)
"Về nhà à?" Tôi ngập ngừng trả lời trong khi quay sang người lái xe. Chúng ta sẽ quay lại căn hộ, phải không? Nhưng anh Johan vẫn tiếp tục nhìn con đường phía trước, phớt lờ câu hỏi của tôi.
(Về nhà? Ý là căn hộ hả?)
"Ừ, có lẽ vậy."
(Cậu bật loa ngoài lên được không? Tôi muốn nói chuyện với Johan.)
"Chị có thể nói chuyện với em trước. Anh Johan đang lái xe."
Nghe tôi nói vậy, anh Johan lập tức quay lại và nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi nhướng mày nhìn người kia mà không nói gì.
(Sao cơ?)
Người ở đầu bên kia điện thoại vừa nói vừa cười lớn.
(Hỏi Johan tại sao anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi?)
"Anh Johan, sao anh không trả lời tin nhắn?"
"Mày là người không trả lời tin nhắn của tao đấy."
Ờ...
Nhưng đó là sự thật.
Vậy tại sao anh lại hành động khó chịu như vậy?
"Không, không phải em. Ý em là, chị ấy hỏi em tại sao anh không trả lời tin nhắn của chị ấy." Lần này, anh Johan không trả lời gì cả. Chỉ một cái lắc đầu nhẹ là câu trả lời.
Tại sao anh chỉ lắc đầu? Ý là anh bận hả?
"Anh ấy nói anh ấy bận."
(Bận? Anh ấy có làm việc à? Nhưng tôi nhìn thấy anh ấy ở quán rượu và không hề bận. Tôi còn nhìn thấy anh ấy chụp ảnh cùng Jeer nữa đấy.)
"Vậy tại sao anh lại chụp ảnh với chị Jeer?" Tôi nghĩ đó là điều chị May muốn hỏi.
"...?" Người bên cạnh tôi không trả lời như thường lệ. Anh chỉ quay lại, làm vẻ mặt khó hiểu rồi lại nhìn được.
Đợi đã, đây là ý gì? Anh đã bảo giờ thử đặt cảm xúc của bản thân vào cảm xúc của chị May chưa?
"Anh ấy không trả lời."
(Lúc nào cũng như vậy. Tôi biết chúng tôi đã đồng ý sẽ không can thiệp vào công việc của nhau, nhưng như vầy là quá đủ rồi.)
"Chị May..."
(Hả.)
"Làm ơn đừng nói chuyện với anh Johan nữa."
(...?)
"Chị nói chuyện với em đi, em vẫn độc thân nè."
Nghe tôi nói vậy, anh Johan lập tức quay lại nhìn tôi, anh rời tay khỏi vô lăng, vươn tay giật lấy điện thoại, tắt tiếng cuộc gọi rồi tức giận ném đi. Sau đó, anh rẽ ngoặt về phía căn hộ nhanh đến mức tôi bị sốc. Khi xe đã dừng hẳn, anh bước ra ngoài mà không đợi tôi.
Tôi vội vàng xuống xe và đi theo anh. Chết tiệt, tại sao cảm xúc của anh ấy có vẻ tệ đi vậy?
Anh ấy lúc nào cũng thế này.
"Anh đang ghen ạ?"
"...?"
"Anh ghen với chị May ạ? Em chỉ đùa thôi, em trêu chị ấy chút ấy mà."
"Hừ..."
Đó là tất cả những gì anh Johan trả lời trước khi cà thẻ phòng để vào phòng. Tôi đi theo anh ấy và bước vào, mặc dù tôi vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại mời tôi vào.
Và bây giờ, anh ấy không yêu cầu nói chuyện hay nói bất cứ điều gì. Khi chủ phòng ngồi trên ghế sofa, tôi chỉ đi theo anh ta và im lặng ngồi trên ghế sofa.
"Mày đã ở đâu?" Anh Johan gay gắt hỏi. Nó làm sống lưng tôi ngứa ran. Tại sao người này lại đáng sợ như vậy? Khi nói chuyện với anh Hill, anh ấy trông vẫn bình thường mà.
"Ừm, em chỉ đi ra ngoài thôi" Tôi trả lời giống như lúc chat, tôi thực sự không biết phải trả lời thế nào. Biết trước thế này tôi đã chuẩn bị câu trả lời trước rồi.
"Đi đâu?"
"Quán gần thị trấn."
"Với ai?"
"À, với bạn ạ, anh không biết người đó."
"Bạn nào?"
Hức, sợ quá. Ai đến giúp tôi đi.
"Với Nan, Ikkyu và Sket ạ." Tôi nói tên tất cả những người bạn mà tôi có thể nghĩ ra.
"..." Anh Johan im lặng. Nhưng anh khẽ thở dài, "Tao đã nói gì với mày?"
"Bảo em không được đi đâu cả ạ?" Tôi cúi đầu bình tĩnh trả lời, tôi nghĩ vậy vì anh ấy đã nói như vậy trong đoạn chat. Mặc dù tôi không hiểu tại sao anh ấy lại tức giận như vậy.
Khi anh Johan nổi giận, điều đó rất đáng sợ.
"Tại sao mày không trả lời?"
"Xin lỗi ạ."
"Mấy giờ mày đi làm về?"
"Lúc chạng vạng ạ."
"Ừm." Anh Johan trả lời đơn giản, xù tóc cáu kỉnh trước khi im lặng.
Không biết tại sao nhưng tôi có cảm giác như anh Johan dường như không tin tôi. Tôi nói dối bao nhiêu rồi nhỉ? Điều đó khiến tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn vì đã nói dối. Nhưng tôi chỉ đi làm thôi mà.
"Ờ...anh ơi..."
"Cái gì?"
"Dạ, không có gì ạ". Lúc đầu tôi định hỏi xem anh có cắt tiền của tôi không, nhưng tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại. Tốt hơn là đừng hỏi, tốt hơn là đừng mở miệng. Đừng phàn nàn về bất cứ điều gì. Rồi đột nhiên anh đứng dậy bỏ đi mà tôi chưa kịp hỏi gì.
Anh Johan bước vào một căn phòng mà tôi tưởng là phòng ngủ. À... vậy tôi nên làm gì đây? Anh kéo tôi về chung cư để làm gì?
Anh muốn tôi làm gì? Tôi ngủ ở đâu? Và ngày mai tôi có thể đến trường được không?
Không có việc gì làm, tôi cầm điện thoại lên chơi game để giết thời gian.
"Oái!" Tôi hét lên ngạc nhiên khi chợt nhận ra điều gì đó và ngay lập tức trút sạch đồ đạc trong túi. Tôi nên bỏ hết đồ ra, như vậy sẽ tiện tìm hơn. Và, đồ đạc trong túi của tôi đều nằm rải rác trên bàn cà phê phía trước ghế sofa.
"Mày đang làm gì thế?" Giọng của anh Johan vang lên từ phía sau. Tôi quay về phía giọng nói. Bên kia có vẻ ngạc nhiên trước hành động của tôi.
"Ừm... em đang tìm một cái ví." Sau khi lấy đồ ra xong, tôi tiếp tục kiểm tra. Anh Johan hình như đã đi thay quần áo, quay lại ngồi trên ghế sofa như thường lệ, "Má, em quên đem ví rồi."
"Mày quên ví, nhưng vẫn nhớ mang thuốc chống muỗi à?"
Làm ơn đừng nhìn tôi và làm vẻ mặt như vậy vì tôi không cảm thấy tốt hơn đâu.
Ter, chết tiệt. Sao mày có thể nhớ thuốc chống muỗi mà quên ví của tao chứ?
"Vậy tại sao mày lại mang theo thuốc chống muỗi?" Anh Johan hỏi.
"Cái đó... để phòng trường hợp anh muốn đưa em đi cắm trại ạ."
Anh Johan không quan tâm, anh chỉ đưa tay lên thái dương thở dài.
Không, nói cho tôi biết, sao anh không chửi tôi? Làm ơn hãy mắng tôi như trước đi, anh cứ mắng tôi đi mà. Nhìn thấy anh thế này còn đáng sợ hơn trước nữa.
"Thì tại anh không nói sẽ đưa em đi đâu mà." Tôi nói nhỏ và hơi cau mày.
"Nửa đêm tao sẽ không đưa mày lên núi đâu."
"Em nghĩ anh sẽ muốn đi."
"Tao có đi cũng không đi cùng mày."
Tàn nhẫn quá. Sao anh lại không muốn đi cắm trại với tôi chứ?
"Vậy anh có làm việc không ạ?" Tôi hỏi trong khi bỏ đồ vào túi như thường lệ. Tâm trạng của anh Johan có vẻ bớt tệ rồi nhỉ?
"Cái gì?"
"Em tưởng anh đưa em đến để giám sát anh làm việc cơ."
"Không."
"A." Tôi vô tình nhướng mày ngạc nhiên, "Anh cho em mượn cái chăn được không ạ?
Tôi hỏi, không muốn biết tại sao anh lại đưa tôi đến đây. Điều tôi muốn biết bây giờ là liệu tối nay tôi có thể ngủ trên ghế sofa hay không.
"Tại sao?"
"Ít nhất thì cũng cho em mượn cái chăn chứ ạ. Ngủ trần dễ bị lạnh lắm." Tôi nói rồi đứng dậy, "Ở đâu ạ? Em sẽ tự đi lấy."
"Trên kia." Anh Johan nói và chỉ vào chiếc tủ lớn phía sau. Tôi lập tức đi theo hướng người kia chỉ.
"Anh có ghế không?" Tôi cần một chiếc ghế vì nóc tủ quá cao chứ không phải vì tay tôi không với tới được. Nó chỉ là hơi khó khan một chút.
Anh Johan không trả lời gì cả. Anh bước tới, đưa tay kéo chăn cho tôi.
"Cám ơn." Tôi nói và nhận lấy chiếc chăn. Tôi cảm thấy hơi tự ti đó.
"Em có thể ngủ trên sofa được không?"
"Được."
Tôi trải chăn. Đó là một chiếc chăn mỏng không có hoa văn gì, nếu không phải ngại thì tôi đã xin cả một chiếc gối nữa rồi. Nhưng tôi đã nghĩ nếu anh Johan đưa tôi gối thì sẽ không phù hợp lắm với phong cách của anh ấy.
"Mày ngủ nổi không?"
"Em nghĩ sẽ khá thoải mái. Ghế sofa của anh mềm hơn giường trong phòng em nữa." Tôi nói khi bước tới và ngồi lên chiếc ghế sofa lớn vốn sẽ là giường của tôi. Nó mềm, rất mềm. Nó thực sự còn mềm hơn chiếc giường trong phòng tôi, nếu quyết định ngủ ở đây thì cũng không phải quá khó chịu với tôi. Nhưng tôi là một người có thể ngủ ở bất cứ đâu. Nhìn mấy chỗ tôi hay ngủ đi, bàn hay sàn cũng không làm tôi khó chịu.
Anh Johan không nói gì. Nhưng anh có vẻ hơi ngạc nhiên trước hành động của tôi và cứ như vậy bước vào phòng ngủ. Tóm lại tối nay chỉ cần lấy ghế thay nệm thôi. Tôi nhấc điện thoại lên và nói với Ter. Sau một thời gian, tôi nghĩ có lẽ mình nên đi ngủ. Sau đó tôi tắt hết đèn, chỉ để lại vài ngọn đèn.
Dù đã làm việc rất chăm chỉ nhưng tôi vẫn không thể ngủ được... có lẽ vì lạ chỗ...vì không kìm được nỗi sợ hãi nên tôi lập tức lấy điện thoại ra lần nữa.
Tôi cuộn để tìm danh sách liên hệ trên Line. Tôi vội vàng gọi ngay cho Duen Nao. Tôi không thể gọi cho Ter vì nó đang ở cùng anh Hill.
(Mày gọi cho tao muộn thế này làm gì vậy?)
Ngay khi nó bắt máy, nó đã chửi tôi, kèm theo một giọng nói đứt quãng
(Tao đang chơi game, tao sắp chết rồi đây này.)
"Tao biết mày vẫn chưa ngủ mà."
(Này, có chuyện gì thế hả?)
"Sao mày gắt vậy? Tao không ngủ được."
(Đó có phải việc của tao không?)
"Đừng giận mà, vui lên nha."
(Không, ai điên mà lại đi gọi điện giữa đêm thế này hả. Mẹ kiếp! Ger, nó bắn tao, tao không biết ai bắn tao. Mày xử nó đi.)
(Nó ở đâu? Ở bên phải. Ger, mày bắn nó đi.)
(Hồi máu cho tao.)
"À, mày đang ở với chồng à?" Tôi hỏi vì nghe thấy giọng bạn cùng phòng của Duen Nao. Tên hắn là "Tiger", nhưng nó gọi hắn là "Ger".
(Mày phiền ghê, có chuyện gì?)
(Ai vậy?) Giọng của Ger.
"Là tao."
(Chết tiệt, bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện không hả?)
"Ger, dám nói à." Tôi nói nhỏ, giả vờ đe dọa.
(Tiger, tao tên là Tiger.)
"Mày là thằng chó!!" Tôi giận dữ mắng hắn. Tiger không cho phép người khác gọi mình là Ger, nó chỉ cho phép Duen Nao gọi mình như vậy. Không cần phải hỏi tại sao. Nhưng điều đó thật khó khăn với mọi người, vì ai cũng chơi với nhau theo nhóm.
Thực ra Duen Nao chẳng biết gì cả. Hơn nữa, nó chỉ coi Tiger là bạn.
"Duen Nao gọi mày là Ger từ khi còn đi học chung, mày chưa bao giờ phàn nàn, nhưng tao thì không được gọi à?!"
(North!!!)
"Sao lại mắng tao?!" Tôi ngạc nhiên nói khi Tiger đột nhiên hét tên tôi. Điều này cũng giống như anh Johan mắng vậy.
(North, im miệng dùm đi.)
"Ê, tự dưng tao lại muốn nói nữa." Tôi nói đùa và Tiger trông rất thiếu kiên nhẫn. Chắc hẳn nó đã lén lấy điện thoại của Duen Nao ra ngoài nói chuyện: "Nhưng nếu mai có trà matcha thì có lẽ tao sẽ không nói nữa."
(Chết tiệt, North. Được rồi, mai tao mua cho, được chưa? Đừng tọc mạch và đừng nói gì nữa.)
Tiger thì thầm với giọng trầm.
"Ờ, mày không chơi game nữa à?"
(Tao vừa chết rồi.)
"Mày chơi tệ thế?"
(Tao chắn đạn cho vợ nên mới chết.)
"Ờ, mày ngu chết được. Với, nó thành vợ mày khi nào thế hả?"
(Sớm muộn cũng thành thôi. Tao luôn ép vợ tao mỗi ngày mà.)
"Ác quỷ."
(Mày đang làm gì vậy? Mày biết bí mật của tao mà chỉ đe doạ tao, không muốn tao làm gì cả à? Nếu không thì mày mới chính là đứa ngu đấy.) Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại nói giống như đã kìm nén rất lâu rồi.
"Tao không cần mày làm gì cả."
(Ơ, thế cảm ơn nhá. Tự dưng thấy mày cũng dễ thương.)
"Nó là một người rất tốt đấy, mày phải đối xử tốt với nó Tiger, nó cũng là một người rất dễ thương nữa."
(Mày không hiểu được sự dễ thương của Duen Nao đâu.)
"Ai mà hiểu được hả? Mày muốn tao hiểu lắm à?"
(Không, đừng có động vào Duen Nao của tao, cút đi!!)
"Ok hiểu!! Vào phòng đi, không vợ mày nghi ngờ đấy!!"
(Má, mày gọi nó là vợ tao làm tao ngại quá, chết tiệt. OK, tao vào phòng đây. Cấm mày nói gì đấy.)
"Ờ, tao biết rồi."
Thành thật mà nói, tôi không có ý gì cả. Tôi chỉ đùa với Ger thôi. Bạn bè của Ger cũng thường xuyên giễu cợt nó như vậy. Duen Nao thực sự không biết gì cả.
(Tao chết rồi nè, tại mày bỏ tao đấy.) Giọng nói lạnh lùng vang lên. Mong là thằng Tiger có thể tán đổ được vợ mình.
(Xin lỗi, chơi lại nhé.)
(Mày nghỉ ngơi đi, qua nói chuyện với North nè.)
"Cuối cùng thì mày cũng nói chuyện với tao."
(Ờ, có chuyện gì thế? Sao vậy? Mày không ngủ được à? Thường thì bây giờ mày đã ngủ rồi.)
"Giống như... Tao sợ. Tao thực sự rất sợ. Lúc này mắt tao như sắp sập xuống rồi nhưng tao vẫn không ngủ được. Nhìn đâu cũng sợ có ma... mày hiểu không?"
(Không, tao không hiểu. Đứng dậy và đi loanh quanh một lúc đi.)
"Để tao nói đã! Mày không nghe tao nói à? Tao sắp khóc rồi nè." Tôi bắt đầu la hét.
Tôi nhìn xung quanh một cách nghi ngờ. Tôi là người rất sợ ma. Tôi không thể ngủ một mình ở đây và tôi như thế này vì đây là nơi lạ đối với tôi.
(Mày không ở với Ter à?)
"Không, tao ở một mình."
(Ơ, tại sao? Nó bỏ rơi mày à? Khó tin ghê.)
"Không, nói chính xác hơn là tao không ở phòng."
(Cái gì? Thế mày ở đâu?)
"Ờ... Bình tĩnh nhé. Nói ra thì mày đừng mắng tao."
(Thằng ngu.)
"Ơ, sao mày chửi tao?"
(Mày bảo tao không được mắng nên tao chửi mày đấy. Được chưa?)
"Ờ, thế hả?" Tôi nhướng mày ngạc nhiên trước những gì người ở đầu bên kia điện thoại nói. Như vậy cũng được hả?, "Ói, kệ đi, cứ chửi tao bao nhiêu tùy thích, nhưng đừng bỏ tao một mình."
Tôi nghĩ đến khuôn mặt khó chịu của anh Johan, nhưng sau khi bị chửi thì tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.
(Mày bị cái gì? Nhanh lên, tao còn chơi game nữa.)
"À..." Tôi kể cho Duen Nao toàn bộ câu chuyện từ lúc tôi đi làm, anh Johan đến đón tôi, cho đến khi tôi lén đi làm và anh Johan đến tìm tôi.
(Ồ...)
(Ồ...)
"Sao tao nghe thấy cả giọng Tiger vậy?"
(Tao mở loa ngoài.)
"Đồ phản bội, tao đã bảo mày đừng để ai biết mà."
Tôi nghĩ, nếu chuyện này đến tai Ikkyu thì tôi sẽ chết chắc với nó. Đó là lý do tại sao tôi không gọi cho nó vì chắc chắn nó sẽ trêu tôi. Duen Nao giỏi, tuy điều đó không có nghĩa là cậu ấy không trêu chọc tôi, nhưng cậu ấy giỏi hơn họ.
(Đừng tắt loa, để tao hỏi. Chuyện là thế nào? Mày có chiếm được trái tim anh ấy không?)
"Tiger, sao mày lại nói thế?"
(Anh ấy đưa mày về đó, thế sao mày không đi nói chuyện với anh ấy đi?)
"Tao không biết. Anh ấy không nói gì cả, tao hỏi anh ấy thì anh ấy cũng không trả lời. Chắc anh ấy đang ngủ."
(Ơ, anh ấy không trả lời mày à?) Duen Nao nói, (Vậy có vấn đề gì không? Có chuyện gì không?)
"Không sao đâu. Tao chắc chắn anh ấy sẽ không làm gì tao đâu."
(Không suy nghĩ nhiều cũng tốt nhỉ?) Tiger nói.
(Vậy sao mày gọi cho tao? Mày cũng bảo anh ấy sẽ không làm gì mà.)
"Bởi vì tao sợ. Tao nói với mày rồi mà."
(Ma á?)
"Duen Nao! Ai bảo mày nói thẳng từ ma vào ban đêm chứ?" Giọng tôi hơi run, "Tao không dám cử động rồi nè."
(Tao hiểu. Nếu mày sợ thì đọc một cái gì đó và cố gắng thư giãn đi. Sau đó mày sẽ quen và nỗi sợ hãi sẽ biến mất.) Duen Nao nói.
"Tao không làm được." Tôi nhẹ nhàng trả lời. Tôi biết tôi sợ, nhưng tôi cũng thích nó, tôi không biết tại sao nữa.
(Tao nghĩ mày nên tìm gì đó hoặc đọc gì đó, nhưng đừng nghĩ đến những câu chuyện về trường, ký túc xá, những thứ tương tự mà hãy nghĩ về những chuyện tích cực ấy.)
"Tao đã làm hết mấy cái mày bảo rồi."
(Vậy tại sao mày còn sợ?)
"Tao sợ mọi thứ trong hư không."
"Thằng quỷ, trí tưởng tượng của mày đi hơi xa rồi đấy."
"Được rồi, bọn mày cứ nói chuyện đi. Nghe bọn mày chơi chắc tao sẽ ngủ được thôi." Tôi nghĩ việc gọi điện và nói chuyện với Duean Nao và Tiger một chút sẽ giúp tôi giải quyết được mọi chuyện.
"À, tao quên mất."
(Cái gì?)
"Áo của tao..."
(Làm sao?)
"Nó nhăn hết rồi! Ter nhét luôn vào túi mà không gập lại."
(Ờ, thế mày định làm gì? Mày không thích mặc áo bị nhăn còn gì.)
"Tao không biết. Tao nên làm gì đây?"
(Mượn một chiếc áo của anh Johan để mặc tạm thay cho cái áo của mày đi.)
"Mày nghĩ đó là ý kiến hay à?"
(Mượn rồi trả lại thôi. Nếu không, mày sẽ lại lải nhải với tao cả ngày, giống như cái hôm mày quên ủi áo ấy.)
"Vậy tao mượn bàn ủi là được mà, như vậy không phải dễ hơn sao?" Tôi hỏi, chợt nhớ ra mượn bàn ủi còn dễ hơn mượn quần áo.
(Anh ấy có không? Mày có nghĩ những người như anh Johan sẽ tự ủi quần áo của mình không? Tao thì nghĩ là không, North ạ.)
"Ờ, thế tao nên làm gì đây? Mai tao có nên hỏi anh ấy không?"
(Nếu anh ấy chưa ngủ, mày nên hỏi anh ấy ngay bây giờ. Đề phòng trường hợp ngày mai mày quên. Mai anh ấy học sang hay chiều?)
"Sáng mai anh ấy có lớp." Tôi nghĩ và nhớ lại trước khi rời ký túc xá anh Hill nói anh Johan có lớp ngày mai lúc 8 giờ sáng. Nếu anh ấy đến trường lúc 8 giờ thì có lẽ bây giờ anh ấy đã ngủ rồi.
(Thử hỏi anh ấy xem.)
"Nếu anh ấy đang ngủ thì sao?"
(Gõ nhẹ thử xem. Nếu anh ấy không phản hồi thì có thể anh ấy đang ngủ.)
"Được rồi." Tôi nói trước khi từ từ đứng dậy.Trước cửa phòng anh Johan, tôi giơ tay gõ nhẹ, như Duen Nao bảo, một lúc sau cánh cửa mở ra..
Anh ấy vẫn chưa ngủ à?
Không...đèn trong phòng tắt rồi. Dù tôi gõ nhẹ nhưng anh ấy vẫn tỉnh dậy sao?
"Ừm, anh Johan."
"Chuyện gì?" Trông anh có vẻ khó chịu, giống như một người chưa hề ngủ chút nào, "Mày ầm ĩ lên như thế, còn dám làm phiền tao nữa?"
"Úi... Em ồn ào ạ? Em xin lỗi." Tôi nói một cách tội lỗi vì không nhận ra bản thân đã làm ồn. Đừng nói với tôi là anh ấy không ngủ được do tôi nói chuyện điện thoại quá to nhé.
"Ờ, vậy có chuyện gì?"
"Em có thể mượn áo khoác của anh được không ạ? Quần áo đi học của em bị nhăn cả rồi."
"Được."
"Ơ, thật sao?"
"Ngày mai tao sẽ đưa nó cho mày."
"Cảm ơn ạ."
"Vậy sao mày vẫn chưa ngủ?"
"Chuyện đó... em không ngủ được nên em gọi điện cho bạn để nói chuyện."
"Tao cũng không ngủ được."
"Thật sao ạ?"
"Làm cho đồ ăn cho tao đi." Anh Johan nói trước khi đưa tay bật công tắc đèn trước phòng ngủ, "Mày làm được không?"
"Chắc chắn rồi, anh muốn ăn gì?" Tôi hỏi trước khi nói với Duen Nao rằng tôi sẽ cúp máy trước, "Anh đừng coi thường, em nấu ăn giỏi lắm đó."
Tôi tự hào nói. Ter cũng còn phải khen tôi mà.
"Sao cũng được." Là tất cả những gì anh Johan trả lời trước khi bước vào bếp. Tôi theo sát anh ấy và cố nghĩ xem nên ăn gì vào lúc 2 giờ sáng.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi vui, có lẽ vì không phải ngủ một mình.
Hãy xem tôi sẽ tìm thấy gì trong tủ lạnh nào. Tôi quay sang anh Johan đang ngồi với vẻ mặt buồn bã. Tâm trạng của anh không tệ như thường lệ nữa. Nếu vậy thì tôi xin kết luận rằng anh ấy đưa tôi đến đây để chuẩn bị đồ ăn khi anh ấy không ngủ được. Dù tốt hay xấu thì tôi cũng có thể làm được.
"Anh thường xuyên khó ngủ sao?"
"Ừm."
"Vậy bình thường anh làm gì?"
"Tao làm việc và khi nào thực sự mệt thì tao đi ngủ."
"Thật sao? Nếu anh không làm việc vào một ngày như hôm nay thì sao?"
"Tao sẽ không thể ngủ được."
"Em tưởng sẽ có ai đó đang đợi để gọi cho anh hoặc nói chuyện với anh cơ."
"Vậy còn mày thì sao?"
"À, cái đó... em... em hơi sợ."
"Mày sợ cái gì?"
"Có thứ mà em sợ, nhưng em không dám nói ra." Tôi vừa nói vừa vặn nước và cho vào nồi. Tôi đun nóng sữa trước rồi thêm mật ong vào. Tôi làm vậy thì thấy Ter ngủ ngon hơn khi uống thứ này. Nhưng tôi chưa bao giờ thử nó. Bởi vì tôi là một trong những người dễ ngủ nếu không sợ hãi.
"Mày... sợ ma à?"
Sao anh đoán được?
"Ôi, anh, tất cả chúng ta đều có nỗi sợ riêng mà." Tôi nói, giả vờ bĩu môi. Nhưng người khác có lẽ sẽ không nhìn thấy nó, "Anh không sợ à?"
"Không, tao học y khoa nên chẳng sợ mấy thứ đó."
"À đúng rồi, anh đang học để trở thành bác sĩ mà." Tôi luôn quên rằng anh Johan đang học y và dường như cũng không quan tâm, "Em cũng muốn hỏi anh, tại sao ang lại học ngành y, ngành này có nhiều bài tập, trong khi ở nhà anh cũng có nhiều việc rồi mà."
Tôi vừa nói vừa chuẩn bị đổ sữa đã chuẩn bị vào một chiếc nồi nhỏ khác.
"Tao muốn biết nhiều thứ hơn."
Đây có phải là cách lịch sự để chửi một người tọc mạch không?
"Mẹ tao bảo tôi thử vì tao là một người cứng đầu." Anh Johan, người có vẻ không muốn trở thành bác sĩ, buồn bã nói. Tôi đã nói ngay từ đầu rằng anh Johan là một tên ngốc mà. Anh thậm chí còn chẳng biết bản thân học để làm cái gì.
Một lát sau, sữa ấm trộn với mật ong của tôi đã sẵn sàng. Khi tôi đặt nó lên bàn, người trước mặt tôi đã cầm nó mà không hỏi gì cả.
"Sữa mật ong, em nghe nói sữa này có thể giúp ngủ ngon hơn." Tôi nói, nhưng anh Johan không nói gì trước khi nhận lấy và nhấp một ngụm.
"Dù mày làm món gì thì nó cũng quá ngọt."
"Thật sao? Làm sao anh biết được?"
Anh không trả lời cho đến khi uống hết sữa. Tôi làm mọi thứ trở nên ngọt ngào hơn.
Nhưng anh đã uống gì nữa à? Tôi từng pha cà phê cho anh ấy, nhưng cà phê không thêm đường.
Anh đặt chiếc ly rỗng lên bàn. Thế là tôi lấy nó và bỏ vào bồn rửa.
Khi tôi quay lại thì thấy anh Johan đang từ trong bếp đi ra.
"Chúc ngủ ngon, anh." Tôi nói trước khi đi về phía chiếc ghế sofa đó, nhưng cổ tay tôi đã bị tóm trước.
Anh Johan đưa tôi vào một phòng ngủ không có đèn sáng và máy điều hòa làm tôi cảm thấy mát lạnh trên người.
"Anh?"
Tôi bối rối gọi anh, trước khi anh Johan buông tay tôi ra, anh đã ngồi xuống giường mà tôi không nhìn thấy.
"Giờ mày có thể ngủ rồi."
"Anh để em ngủ ở đây sao?
"Ừm."
"Thật ra em có thể ngủ trên ghế sofa." Tôi trầm ngâm nói. Cho dù anh có kéo tôi đến đây thì ngủ chung giường cũng có vẻ hơi quá đáng.
"Không phải mày sợ à? Ra đó ngủ thì mày lại làm ồn tiếp."
"Được rồi." Tôi chậm rãi đưa tay vào bóng tối và tìm thấy một chiếc giường,
Sau đó, tôi bước đi cẩn thận. Thực ra tôi muốn hỏi anh Johan rất nhiều câu hỏi nhưng vì buồn ngủ và trời lạnh nên tôi đành bỏ qua.
Lúc này trong phòng chỉ có âm thanh yếu ớt của điều hòa. Lúc đầu tôi không thể ngủ được vì sợ. Khi có người ngủ cùng, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Không lâu sau tôi chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức, kết hợp với cơn buồn ngủ.
...
"Này, dậy đi!" Giọng nói của ai đó và lực kéo chăn ra khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Ánh nắng chói chang tự động khiến tôi phải nheo mắt.
"A." Tôi vô tình dụi mạnh vào mắt.
Gì vậy? Tôi vẫn còn buồn ngủ lắm. Tôi đưa tay nhấc máy.
"Bảy giờ bốn mươi sáng."
Tôi nói với giọng ngái ngủ trước khi tôi chuẩn bị đi ngủ tiếp.
"Dậy đi, tao sắp muộn rồi." Anh Johan giận dữ nói trong khi chải tóc một cách thô bạo. Tôi vội vàng lăn sang hướng khác.
"Nhưng chiều nay em mới có lớp."
"Dậy pha cà phê."
"Hả?"
"Pha cà phê." Anh Johan lặp lại những lời tương tự một lần nữa. Tôi bối rối đứng dậy và đi vào bếp. Anh ấy đánh thức tôi dậy để pha cà phê à?, "Sau khi pha xong thì thay quần áo đi."
"Em thay quần áo? Mặc đồng phục á?"
"Đúng."
"Nhưng chiều nay em mới có lớp."
"Tao không quan tâm."
Oi! Tại sao những người học buổi chiều như tôi lại phải đến trường từ sáng sớm như vậy chứ?
Bản thân anh Johan có vẻ cũng đang vội. Một tay anh cài nút áo, tay kia cầm đồ. Thành thật mà nói, tôi thích anh của lúc này. Mặc dù trông anh ấy có vẻ nhếch nhác nhưng trông anh vẫn rất đẹp trai. Anh thậm chí còn không cần sửa soạn nhiều.
Anh luôn thư giãn bằng cách chải tóc và mặc quần áo. Anh không cần phải làm gì cả vì nó đã trông rất hoàn hảo rồi.
Tôi pha cà phê. Anh Johan bảo tôi dùng cốc nhựa, cốc nhựa có nắp như ở quán, vì sắp muộn giờ rồi. Sau khi xong việc, tôi vội vàng tắm rửa, thay quần áo rồi rời đi.
"Úi, anh ơi, áo khoác. Hôm qua anh bảo sẽ cho em mượn." Tôi gặng hỏi khi thấy áo mình nhăn nheo quá.
"Treo trước tủ." Anh Johan nói.
Tôi quay lại và thấy chiếc khoác treo ở đó.
Tôi quên mất rằng mọi thứ đều đắt tiền. Tuy rằng không dám sử dụng, nhưng hiện tại cũng không có gì to tát cả, đối phương cũng đang vội.
Chiếc áo khoác rất to. Tôi thậm chí còn phải xắn tay áo lên.
Nhưng ngoài điều đó ra, tôi còn bị sốc khi anh Johan bất ngờ ném chiếc mũ bảo hiểm màu đen vào tôi. Chờ đợi...
Đừng nói với tôi là đúng như những gì tôi nghĩ nhé. Một chiếc xe phân khối lớn...
"Sao chúng ta lại đi nó?" Tôi hỏi khi chúng tôi dừng lại trước một chiếc xe máy lớn màu đen rất đẹp.
Mặc dù tôi không biết gì về xe máy nhưng tôi có thể thấy chúng rất sang trọng và ngầu. Nhưng đó không phải là vấn đề. Điểm mấu chốt là anh Johan là một tay lái ô tô tồi. Và, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta lái một chiếc xe máy phân khối lớn? Liệu tôi có còn sống để đến trường không?
"Tao đang vội. Đường chắc chắn sẽ tắc nên không đi ô tô được. Mau lên."
Anh Johan có vẻ hơi khó chịu vì tôi không chịu đi xe máy. Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe như vầy. Tôi từ từ nhấc chân lên để trèo lên xe. Chết tiệt, tôi đang gặp rắc rối.
"Em sắp ngã à?" Tôi dũng cảm hỏi, dù tôi đã ngồi lên, người trước mặt liền nổ máy.
"Ôm tao đi."
Ôi trái tim tôi gần như tan vỡ!!
...
Một chiếc xe máy phân khối lớn dừng trước cửa khoa Y. Tôi bỏ tay ra khỏi thắt lưng của người trước mặt. Tôi không nhớ mình đã ôm anh và anh phóng đi khi nào? Vâng, phía trước rất nhiều ô tô và tôi gần như đứng tim khi nhìn thấy cách lái xe của anh Johan!!
Chúng tôi chỉ mất mười phút từ căn hộ đến trường. Chết tiệt, tôi cảm thấy như mình sắp chết!! Đây là cuối cùng, tôi xin anh, tôi sẽ chết khi ngồi trên chiếc xe máy của anh đấy.
"Mày sợ à?" Anh Johan hỏi trước khi cởi mũ bảo hiểm.
Khi tôi nhìn anh, anh đưa tay vuốt tóc một chút. Tại sao anh vẫn đẹp như vậy?
Sao tôi lại không được như thế chứ?
"Em sợ đến mức tay em vẫn còn run này." Tôi khịt mũi một chút, "Nhưng cà phê vẫn an toàn."
Tôi nói trước khi lấy cốc cà phê trong túi ra và đưa cho anh.
Vì anh vội nên tôi phải bỏ vào hộp xinh xắn rồi cho vào túi.
"Vậy em phải làm gì đây? Đến chiều em mới có lớp lận."
"Ở lại đây."
"Ở đây? Anh muốn em làm gì ở đây?"
"Mày muốn lên học với tao không?" Câu hỏi của anh làm tôi bật cười. Tôi lập tức quay sang anh và thái độ của anh không hề đùa.
"Anh điên à? Làm sao em lên đó được? Em sẽ nhờ bạn đến đón vậy." Tôi nói với anh rằng tôi sẽ gọi bạn đến đón sau.
"Ờ." Là tất cả những gì anh Johan trả lời trước khi đi về phía tòa nhà. Khi người kia rời đi, tôi nhận ra có người đang nhìn chúng tôi. Tôi xấu hổ. Tốt hơn là tôi nên nhanh lên và đi bộ đến nơi khác. Nếu không tôi sẽ chết đấy.
Liệu có ai nhìn thấy tôi không? Tôi lập tức thò tay vào túi và lấy điện thoại di động để gọi cho một người bạn.
Đợi đã, có gì trong túi áo thế? Có phải tiền không...?
Mẹ kiếp, đúng là ba tờ tiền xám. Người nào sẽ bỏ quên ba nghìn baht trong túi áo chứ?
(North♣️'): Anh...
: Em tìm thấy rất nhiều tiền trong túi áo của anh.
: Anh cần em đem lên cho anh không?
(Johan_): Không cần đâu.
: Cứ giữ nó đi.
: Không phải mày quên ví à?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro