Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Anh ta là ai?

Dịch: Rín

"Mày giao cà phê đến tận Chiang Rai à?" Đó là những lời đầu tiên của Ter nói với tôi sau khi tôi mở cửa quán. Tôi làm mặt giận dữ với nó trước khi ngồi xuống chiếc ghế cạnh quầy. Có vẻ như nó đang tập pha cà phê còn anh Thun thì đang dạy.

Tôi có thể ngăn họ pha cà phê không?

Tất cả là vì anh Johan! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, anh ấy bảo tôi pha đi pha lại cà phê cho anh. Tôi thì pha cà phê cho đến khi say khướt vì mùi thơm của cà phê. Sau khi tôi phải làm được theo ý muốn của anh ấy thì tôi mới được trả tự do và mới được rời đi.

"Mày đi quá lâu, thời gian làm bị ngắn đi. Tao trừ lương của mày nhé?" Anh Thun quay lại nói đùa.

"Ôi đừng làm như thế với em." Tôi nói, sẵn sàng làm bộ mặt cầu xin. Nếu tôi mất việc thì không có cách nào trả cho anh Johan nhưng nếu tôi nghỉ việc quá nhiều thì anh Thun lại trừ lương của tôi...

Vậy tôi có thể chọn gì được đây?

"Chúng ta cùng pha cà phê nhé. Vui lắm." Ter nói với vẻ mặt vui vẻ. Đối với tôi thì khác vì lúc này chỉ cần ngửi mùi cà phê thôi cũng khiến đầu óc tôi quay cuồng.

"Không, để lúc khác đi."

"À, North, tao đã hỏi anh tao rồi." Anh Thun chợt nói như vừa nhớ ra điều gì rồi đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại,"Đây là số điện thoại của anh Chen chủ quán mà tao đã nói. Tao hỏi thì anh ấy nói mày có thể tới làm. Nhưng mày vẫn nên cố gắng nói chuyện với anh ấy trước."

"Úi, cảm ơn anh. Sao anh tốt bụng thế nhỉ?" Tôi nói với vẻ biết ơn trước khi tôi nhận được mảnh giấy đó.

"Nếu mày định đi làm thì bảo tao trước, tao sẽ đưa mày đi."

"Cảm ơn anh, nhưng đừng bận tâm quá. Em có thể tự đi được." Tôi trầm ngâm nói.

"Vậy Ter có làm không?" Anh Thun quay sang hỏi Ter. Người được hỏi lập tức lắc đầu.

"Em không làm đâu. Anh Hill nhất định sẽ không cho em làm... Em chỉ được làm việc ở đây thôi..."

"Còn North, mày có thể làm việc đó một mình được không?" Anh Thun quay sang tôi hỏi với vẻ mặt hơi lo lắng, "Đầu tiên, mày có muốn tao đưa đón mày không? Quán bar cũng đóng cửa muộn lắm đấy."

"À... vậy đó là quán bar à?" Tôi hỏi lại để thuyết phục bản thân, vì tôi chưa từng làm việc ở quán bar, "Giống quán rượu đúng không ạ?"

"Không hẳn vì nó còn là chỗ tụ tập nữa. Dù sao thì cứ để tao dẫn mày đến đó. Hơn nữa, mày cũng chưa biết đường còn gì." Anh Thun lại đề nghị, vì vậy tôi cũng phải đồng ý. Ngoài ra, quán còn là quán của một người họ hàng ở anh Thun, nếu có anh đi cùng thì tôi cũng đỡ căng thẳng.

"Được rồi, nếu em cần giúp thì em sẽ nói cho anh biết." Tôi nói. Đối phương mỉm cười hiền lành, giơ tay lên xoa đầu tôi. Tôi chỉ có thể mỉm cười như trước.

Tại sao anh ấy cứ xoa đầu tôi mãi thế? Tôi không phải chó đâu mà!

Ter quay sang tôi và cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi được anh Thun xoa đầu.

TING!!

Có thông báo tin nhắn đến. Làm ơn đi, ai cũng có thể làm được miễn đó không phải là anh Johan. Đừng để anh ấy gọi một ly cà phê khác nữa. Tôi không muốn đâu, hôm nay tôi chán việc pha cà phê rồi.

À, đó không phải anh Johan, đó là anh Hill. Điều đó làm tôi ngạc nhiên vì tôi không thường xuyên nói chuyện với anh ấy lắm.

Không, tốt hơn là không bao giờ. Nhưng tại sao anh ấy lại gửi tin nhắn cho tôi? Chúng tôi cũng đâu có gì để nói đâu.

(Hill Ratchakit): Đừng chơi như vậy nữa.

Hả?

"Ter, này nghĩa là sao?" Tôi chỉ màn hình điện thoại và Ter cũng nhìn với vẻ ngạc nhiên.

"Nó có nghĩa là gì?"

"Tao không biết. Bạn trai của mày đột nhiên gửi như vậy cho tao mà." Tôi bối rối nói.

"Mày nhắn tin cho bạn trai tao làm gì vậy? Mày nghĩ mình có thể cướp anh ấy khỏi tay tao sao?" Ter nói nhỏ và nhìn vào mắt tôi cho đến khi tôi phải nhìn vào mặt nó thì nó mới bật cười, "Mày chơi cái gì thế?"

"Tao chơi cái quái gì cơ?" Tôi tự hỏi mình trong lúc cố nhớ lại, "Có lẽ anh Hill gửi nhầm chăng? Có lẽ anh ấy đang chat với người khác và vô tình gửi nhầm tin nhắn cho tao cũng nên."

Tôi nói xong, Ter nhẹ nhàng vỗ đầu tôi.

"Muốn phá hoại mối quan hệ của người khác hả."

"Chết tiệt." Tôi chửi thề nó. Trước khi quay lại, tôi thấy anh Than đang cười thích thú với cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Ngọt ngào ghê."

"Hả?"

"Ý tao là hai người, ở cùng nhau là lúc nào cũng ngọt ngào."

"Có gì mà ngọt ngào chứ? Ở cùng thiếu điều muốn giết nhau. North phiền phức lắm." Ter phàn nàn trước khi quay lại lau kính một cách giận dữ.

"Nói dối." Tôi nói, mím môi.

"Ai nói dối? Tao có bằng chứng."

"Xem nào."

"Đưa chìa khóa xe máy cho tao." Ter nói. Tôi cười trước sự tức giận của nó. Tôi tìm kiếm một chút rồi lấy chìa khóa ra như nó nói.

"Cái gì thế này?" Anh Thun hỏi sau khi tôi để chìa khóa xe máy xuống bàn và Ter cũng nhìn thấy, "Móc khóa đôi?"

Móc khóa là hai con búp bê, nhưng chúng không được sử dụng cùng nhau.

"Phải, North là một tên khốn. Nó luôn cố gắng can thiệp vào việc của người khác."

"Ờ thì mày lên núi. Mua móc khóa về thì tao dùng có gì sai?"

"Là mày cố ý."

"Có chuyện gì vậy?" Anh Thun vừa hỏi vừa nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.

"Nhìn đi... Nó dùng móc khoá mà em định tặng cho anh Hill đấy. Lúc lên núi và nhìn thấy chiếc móc khóa này, em mua một cặp và đã dùng trước một chiếc. Nhưng nó lại lấy chiếc còn lại ra dùng."

"Chết tiệt! Tao và mày mỗi đứa một cái thì có gì to tát đâu? Với họ cũng đâu chỉ bán cho cặp đôi đâu."

"Vấn đề là bây giờ tao với mày đang dùng đồ đôi, trong khi lẽ ra tao nên dùng đồ đôi với người yêu của tao mới phải."

"Tao nghĩ, có lẽ tao sẽ là bạn trai khác của mày."

"Chết tiệt North... Tao không ngạc nhiên khi Phoon lưu số của mày với cái tên 'Anh chàng phiền phức' đâu."

Cái gì? Tại sao nó lại lưu tên tôi như vậy chứ?

"À, giờ mới biết North là kẻ phá đám đấy." Anh Thun nhăn mặt nói. Có vẻ như anh ấy không muốn tin vào điều đó.

"Úi... Sao lại nói em thế?"

"Khó trách bây giờ vì sao người ta thích chửi mày. Thì ra nguyên nhân là như vậy." Anh ấy nói trước khi nhìn tôi.

"Đổi móc khóa của mày đi, North!"

"Sẽ dễ dàng hơn nếu mày thay nó và tìm một cặp móc khoá mới mà chỉ hai người có thể dùng, đúng không nào?"

"KHÔNG!"

"Tại sao?"

"Mày phải thay nó, tao sẽ không mua cái khác."

"Mày chỉ đang cố gắng đánh bại tao thôi."

"Ờ, đợi đến khi mày có bạn trai đi, mày chắc chắn sẽ thay đổi. Thậm chí mày sẽ còn mặc áo sơ mi giống người đó. Mày chứ chờ xem."

"Úi, mày thật sự rất muốn trả thù à."

Và cuộc cãi vã vô nghĩa của chúng tôi lại bắt đầu, tiêu hao hết sức lực không ngừng nghỉ. Anh Thun nói rằng tôi và Ter là những người đồng nghiệp hỗn loạn nhất trên đời. Vâng, điều đó có lẽ đúng.

Chúng tôi làm việc xong đến 8 giờ tối, hôm nay trôi qua suôn sẻ vì tôi gần như không làm gì nên tôi vẫn còn rất nhiều năng lượng.

"Cám ơn trời, chúng ta đã làm xong rồi. Gặp lại sau, nếu mày cần gì thì cứ nói với tao nhá North." Anh Thun nói lời tạm biệt trước khi rời đi. Tôi và Ter đứng ở bãi đậu xe trước cửa hàng, chuẩn bị quay về ký túc xá.

"North." Ter gọi khi leo lên phía sau xe máy của tôi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cái gì?"

"Anh Thun, anh ấy... tại sao anh ấy lại làm như vậy? Giống như..."

"Mày đang nói xấu chủ quán hả?"

"Không! Tao chỉ tò mò thôi. Về việc tại sao... anh ấy thích xoa đầu mày? Thế nên tao nghĩ..."

"Mày nghĩ gì?"

"Có phải mặt mày giống chó lắm không?"

"Cái quần què!!" Tôi thở dài chán nản trước khi khởi động xe máy và quay trở lại ký túc xá, "Vậy mày nói vậy với tao chỉ để khiến tao tức giận à?"

"Không, thật đấy. Chỉ là tao thấy kỳ lạ khi anh ấy xoa đầu mày nhiều như vậy. Này, anh ấy không phải xoa đầu mày hơi nhiều rồi à?" Ter nói. "...hơn nữa, anh ấy còn nói sẽ đón mày và đưa mày đi làm nữa."

"Ý mày là gì?"

"Anh ấy chắc chắn thích mày."

"Hả!"

"Ờ, đúng rồi. Khi mày đến gặp anh Johan, anh Thun có vẻ không vui lắm. Khi mày nói sẽ quay lại sau, anh ấy trông cũng không vui chút nào."

"Ừ, tao là nhân viên của anh ấy mà. Nếu tao trì hoãn công việc, anh ấy tức giận là đúng rồi."

"Thật sao... Nếu là tao, có lẽ tao sẽ không tức giận đến thế đâu. Hãy thừa nhận đi, điều này tao nói có phần đúng nhá."

"Nếu nói phải thì có quá tự tin không?" Không lâu sau, chúng tôi trở về ký túc xá. Chúng tôi đã nói về điều này suốt chặng đường cho đến khi lên phòng, "Mày biết đấy... bọn tao mới gặp nhau. Tao không nghĩ là anh ấy thích tao vì tao không có thứ gì để anh ấy thích cả."

"Có lẽ anh ấy thích người xấu."

"Chết tiệt!"

"Nhưng anh ấy thường nói những mấy câu nhẹ nhàng khi ở cạnh mày. Mày để ý không?"

"Tapi biết, nhưng nó có vẻ không... lạ, phải không?" Tôi nói với một tiếng thở dài nhỏ. Tại sao nó lại cố gắng nói nhiều về vấn đề này chứ?

"Thật đấy, mày biết nhưng mày không muốn thừa nhận phải không?"

"Oi, đừng nghĩ nữa. Nếu nói ra thì bọn tao có thể sẽ cảm thấy không thoải mái, hơn nữa bọn tao còn phải hợp tác làm việc nữa." Tôi vừa nói vừa thở dài lần nữa. Không phải là tôi không nghĩ về nó. Nhưng tôi cố gắng không nghĩ quá xa về phía trước.

Đúng hơn là tôi không biết anh Thin có thích tôi như Ter nói hay không. À, thực ra bản thân tôi cũng cảm thấy lạ lùng về lời nói và hành động của anh ấy nhưng tôi chọn không quan tâm.

Đầu tiên, có lẽ anh ấy thích tôi, đúng như Ter đã nói. Thứ hai, tôi không thích anh ấy. Và tôi nghĩ, có thể tôi sẽ không bao giờ thích anh ấy. Chúng tôi không thể chỉ là bạn bè và tôi cảm thấy thoải mái với tình hình hiện tại của chúng tôi.

"Vậy là mày không chọn anh Thun phải không?"

"Bọn tao... Chỉ là bạn bè thôi." Tôi nói tôi rất nghi ngờ thái độ của Ter. Tại sao nó nhìn lại có vẻ vui thế?

"Wow, tạ ơn trời, vậy là mày xác định làm bạn thôi rồi."

"Ý mày là gì?"

"Ý tao là, thuyền của tao chưa bị chìm. Mày và anh Johan vẫn có thể, North."

"Chết tiệt, tao sẽ bắn một quả ngư lôi vào thuyềnu của mày." Tôi giận dữ nói bởi vì thái độ của nó quá nhiệt tình và luôn tìm cách gài bẫy tôi với anh Johan!

"Xin đừng làm vậy mà, thuyền trưởng. Tao sẽ chết đuối mất, tao không biết bơi đâu."

"Mày thật phiền phức. Nếu mày biết anh Johan của mày đã làm gì với tao thì chắc chắn mày sẽ không nói mấy câu vô nghĩa như này nữa."

"Mày làm gì suốt thời gian đó trong phòng anh ấy thế?" Ter hào hứng hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Sau đó tôi kể cho cậu ấy toàn bộ câu chuyện, bắt đầu từ lúc tôi đưa cà phê cho anh ấy rồi đến lúc anh Johan bảo tôi ở lại trong khi anh ấy làm việc, tôi ngủ thiếp đi cho đến khi được bảo tiếp tục pha cà phê đến mức tôi bị chóng mặt.

"Mày đột nhiên cảm thấy chóng mặt." Ter cau mày nói, "Chóng mặt ấy hả?"

"Ừ, tao hơi choáng váng, tao nghĩ chắc là do hôm nay thuyền đi quá nhanh rồi."

"Điên thật mà!"

..

..

..

Học kỳ đã bắt đầu cách đây vài ngày. Kể từ ngày đó, tôi không bao giờ nói chuyện với chủ nợ nữa. Có vẻ như anh Johan không quan tâm đến tôi nữa. Tôi không biết tại sao tôi phải bận tâm đến anh ấy. Có mỗi chị Prang là vẫn quan tâm tôi.

Vâng, chị Prang đã thêm tôi vào Line. Chị nói rằng chị sẽ là người theo dõi khoản nợ. Muốn chuyển tiền thì phải nói với chị ấy vì anh Johan lười nhớ quá. Hoặc nếu có sự trừ điểm của anh Johan thì chị Prang cũng sẽ ghi ra.

Chị Prang phàn nàn rất nhiều về việc bị lợi dụng. Nhưng chị ấy không thể làm được gì vì tiền lương và tiền thưởng của chị ấy đang bị đe dọa.

Chị ấy chẳng khác gì tôi chút nào...

(Ma Prang): Lần trước Johan bảo em đã làm vỡ cái gì đó 2 lần. 662 baht phải không? Vậy thì con số là 119.412 nghìn baht."

: Uầy nhiều đó, nhìn con số đáng sợ thật. May mà không làm tròn lên đó, North.

(North♣️'): Đợi đã, sao em lại làm vỡ nó hai lần cơ chứ? Em nhớ chỉ có một lần mà.

(Ma Prang): Chị không biết. Chị chỉ đang làm việc thôi, mà em học tập chăm chỉ đi, chị nghe nói học kỳ 2 bắt đầu rồi còn gì.

(North♣️'): Vâng, chị.

Tôi kể cho ba người bạn của tôi toàn bộ câu chuyện và hành vi khó chịu của anh ấy. Họ nói họ muốn giúp đỡ nhưng tôi từ chối. Họ cũng hỏi tôi về chiếc điện thoại mới. Lúc đầu họ tưởng tôi nhặt được nó rồi không trả lại người mất, nhưng khi tôi nói rằng anh Johan- đã làm hỏng chiếc điện thoại cũ của tôi và sau đó mua cho tôi chiếc điện thoại mới thì mọi người đều choáng váng.

"Chà, North! Bây giờ bạn của chúng ta đã có Sugar Daddy để che chở cho nó rồi."

"Mày gọi anh ấy là sugar daddy á?" Tôi ghét Nao. Tôi có thể đánh nó được không?

"Anh ấy giàu lắm à? Anh ấy ném điện thoại của người khác rồi mua cho người đó một cái mới. Điều này đúng là khó nói. Anh ấy có thể lấy điện thoại của tao và vứt luôn được không?" Sket nói.

"Tao nghĩ giữa hai người chắc chắn có chuyện gì đó... Bởi vì tối hôm đó anh ấy đến đón North ở quán bar mà."

"Không đùa đâu nhá!"

"Người đàn ông đó đang tán tỉnh mày phải không? Nếu anh ấy muốn tán mày, thì tao sẽ giúp."

"Cái quái gì vậy, anh ấy không tán tỉnh tao!" Tôi nói trước khi lắc đầu nhẹ.

"Ờ, rõ ràng là anh ấy đang tán tỉnh mày."

"Bọn mày thật phiền phức!" Trước khi tôi có thể hét lên lần nữa thì điện thoại di động của tôi reo lên. Anh Thun gọi...

"Có chuyện gì vậy anh?"

(Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới nhỉ?)

"Vâng. Sao anh biết được vậy?"

(Tao hỏi Ter. Hôm nay mày xong việc lúc mấy giờ?)

"Khoảng bốn giờ."

(Vậy tao sẽ đón mày. Mày đang học ở tòa nhà kỹ thuật phải không?)

"Vâng, nhưng quán mở cửa lúc 18h30 không phải sao?"

(Tao muốn đưa mày đi ăn trước, không được sao?)ư"Hả? Được rồi."

(Học ​​tập chăm chỉ nhé, gặp lại sau.)

"Vâng, gặp lại sau."

"Ai vậy?" Duen Nao liền tò mò hỏi khi tôi cúp máy.

"Anh Thun."

"Anh ấy là ai?"

"Sinh viên năm thứ ba chuyên ngành quản trị. Anh ấy là chủ quán cà phê nơi tao làm thêm." Tôi trả lời, "Anh ấy sẽ đến đón tao và đưa tao đến chỗ là thêm mới do anh ấy là họ hàng với chủ quán".

"Sao anh ấy lại đến đón mày? Bình thường mày không làm vậy mà, sao giờ lại kêu anh ấy đến đón."

"Tao không biết. Anh ấy nói sẽ đến đón tao thôi." Tôi nói, trông hơi khó chịu.

"Vậy mày định về ký túc xá bằng cách nào? Anh ấy đợi xong việc sẽ đưa mày về ký túc xá à?"

"Đương nhiên, anh ấy không chở thì tao về kiểu gì?"

"Anh Thun đang tán mày đúng không, bạn hiền?" Duen Nao nói. "Mày chọn bác sĩ năm 2 hay quản trị năm 3 vậy, cậu North!"

Đồng thời nó đưa bút lên miệng.

"..." Tôi không trả lời, chỉ nhìn người đối diện bằng vẻ mặt chán nản. Nghe có vẻ quen quen, lần trước Ter cũng hỏi tôi y hệt như vậy.

"North, nhìn này." Giọng Duen Nao thì thầm bên cạnh tôi khi tôi đang chăm chỉ học. Tôi đang học bài trong khi Duen Nao đang lén lút chơi game trên điện thoại di động. Tôi quay lại nhìn vào màn hình điện thoại.

"Cái gì?"

"Nhìn."

Cute boy & girl - MU - đã thêm một ảnh mới cách đây 15 phút.

Chúc mọi người ngày khai giảng học kỳ 2 vui vẻ. Năm học đã bắt đầu. Admin càng vui hơn vì sắp gặp được người >< Hôm nay mình muốn giới thiệu những điều hay về Khoa Y, anh Johan, sinh viên năm thứ 2 khoa Y.

Gần đây mình đăng rất nhiều ảnh anh Johan vì anh chàng xấu tính này đã thực sự chiếm được cảm tình của admin rồi. Anh ấy thực sự biết cách chụp ảnh ở Thái Lan nhưng nhìn thì như chụp ở ở Hàn Quốc. Cách mặc áo sơ mi sinh viên rất sành điệu sao cho giống áo sơ mi của các thương hiệu nổi tiếng. Tôi không thể chịu đựng được. Đợi đã, tôi sắp ngất mất. Anh Johan, hãy giẫm đạp em đi @Johan Ct.

Đó là bức ảnh anh Johan mặc chiếc áo sơ mi sinh viên một cách lôi thôi. Áo sơ mi của anh rơi ra khỏi một bên quần, anh đặt một tay lên vai nơi đặt áo khoác và tay kia đút trong túi quần.

Anh để tóc giản dị và khuôn mặt trông chán nản với cả thế giới.

"Cái caption này đáng sợ quá. Xin hãy giẫm đạp lên em á?" Duen Nao nói.

Tôi gật đầu. Tại sao lại muốn được giẫm đạp chứ? Có phải vì cô muốn anh Johan chiếm lấy trái tim không?

Trang Cute Boy & Girl đăng tải nhiều hình ảnh của anh Johan. Lý do là admin thất vọng vì anh Hill đã có người yêu rồi.

"Các bình luận cũng đáng sợ vãi." Duen Nao nói khi cho tôi xem các bình luận.

XXX: Ôi sao anh ấy đẹp trai thế nhỉ? Tôi chết ngất với chiếc áo sơ mi vắt trên vai anh ấy.

XXX: Anh Johan, em yêu anh. Nếu em giàu em sẽ mua anh về để sống cùng anh!

XXX: Này, không chụp ảnh đoạn anh ấy lắc tóc à? Lúc đó tôi tự nhủ mình không chịu nổi nữa rồi, tôi sắp nào!

XXX: Vận động không cho anh Johan có người. Tôi muốn bảo vệ kho báu của trường đại học suốt đời. Lúc biết anh Hill có người yêu, trái tim tôi đã tan nát.

XXX: Người nào để áo ra khỏi quần cũng đẹp như này sao? Không, chắc chắn chỉ có anh Johan thôi, chỉ anh ấy mới làm được như vậy! Khuôn mặt anh ấy trông như vừa mới ngủ dậy nhưng lại rất đẹp trai.

XXX: Tôi thích điều đó. Tôi muốn nó. *Đính kèm hình ảnh một nghìn tờ tiền tắm.

XXX: Chúng tao có lẽ sẽ không trả được anh Johan vì anh Johan giàu hơn chúng tao rất nhiều nên chúng tao sẽ bắt anh Johan đến mua chúng ta. Ý tưởng điên rồ thật mà 5555

XXX: Thực ra hôm đó anh Johan đã gọi cho tôi. Tôi xin lỗi mọi người. Hà hà.

XXX: Lúc đầu tôi muốn chê kiểu tóc ngang ngược đó. Nhưng khi nhìn thấy anh, anh trông thật đẹp trai.

XXX: À, tôi sẽ không chê nữa. Dù sao đi nữa, em yêu anh.

XXX: Wow, ảnh chụp đẹp quá, ánh sáng đẹp quá, người mẫu cũng rất đẹp.

"Tao nghĩ có rất nhiều người muốn nợ anh ấy đấy."

"Chờ một chút, ai lại muốn mắc nợ chứ, đồ ngốc?" Tôi nói trước khi lắc đầu nhẹ.

"Anh ấy chắc cũng chả bận tâm đến mấy lời khen kia."

"Vậy sao? Con gái thích anh ấy như vậy à?"

"Thì anh ấy cũng đẹp trai mà."

"Đủ rồi!" Tôi ngắt lời Duen Nao. Tóm lại, tôi phải kết thúc mọi việc để có thể tập trung lại sự chú ý của mình vào bài.

16:08

Tôi đã hủy buổi học cuối cùng của mình. Mọi người dần dần rời khỏi lớp học. Vừa rồi anh Thun nhắn tin bảo tôi đợi trước tòa nhà rồi anh sẽ đến đón. Không biết tôi có nghĩ tới hay không nhưng anh Thun có vẻ rất quyết tâm đến đón tôi. Tôi bảo anh không cần vội nhưng có lẽ anh không muốn tôi đợi lâu.

"Anh Thun sẽ đến đón mày nhỉ?"

"Ừm." Tôi gật đầu đáp lại.

"Nếu anh ta mà định làm gì mày thì nhớ gọi cho tao ngay." Duen Nao cười khúc khích nói khiến tôi phải đánh vào đầu nó một phát. Nó nói nhiều quá rồi đó,"Vậy bọn tao đi trước nhé, đừng làm việc quá sức đấy."

"Ok, mai gặp." Tôi chào tạm biệt ba người bạn trước khi tách ra và ngồi ở dãy bàn đá cẩm thạch gần sân khoa kỹ thuật.

TING!

(T_Thun): Giáo sư xong rồi, tao đang đi.

: Mày đang ở đâu?

(North♣️'): Phía trước tòa nhà, ở bãi đậu xe ạ

(T-Thun): Hả? Tao xin lỗi nhá. Tao tưởng tao mới là người đợi mày đấy, North.

(North♣️): Tại sao anh lại muốn đợi thế? 555

(T_Thun): Tao muốn gây ấn tượng với mày đó 555

: Đùa thôi.

: Tao không thích bắt người khác phải chờ đợi.

(North♣️'): Em đợi được, anh cũng chỉ đến muộn có một chút.

(T_Thun): Được rồi. Đợi một lát nhé.

(North♣️'): Vâng, anh.

: *Gửi nhãn dán

Chết tiệt, làm ơn nói với tôi là nó không như những gì tôi nghĩ đi. Ờ, chắc anh ấy nói đùa thôi. Đó chỉ là một trò đùa thôi và cố gắng đừng suy nghĩ nhiều nhé North!!

Tôi sẽ chỉ cảm thấy không thoải mái thôi.

TING!

Gì vậy? Không phải chúng tôi vừa nhắn tin rồi sao?

(Johan_): Mày đang ở đâu?

À... đó là anh Johan.

(North♣️'): Em vẫn đang ở trường.

(Johan_): Mua cà phê cho tao

(North♣️'): ?

: Cà phê ở căn tin khoa em á?

(Johan_): Ừm.

(North♣️'): Vâng, vậy em phải giao nó đến đâu ạ?

(Johan_): Không cần.

: Tao sẽ tới lấy nó. Đợi một chút...

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

(North♣️'): Anh đến lấy ạ?

(Johan_): Phải... tao đang không bận lắm.

(North♣️'): Nhưng giờ em không thể mời anh cà phê được.

(Johan_): Tại sao?

(North♣️'): Có người đang đến đón em.

(Johan_): Ai cơ?

: Chết tiệt.

: Nhưng tao đang trên đường tới và tao phải gặp mày.

(North♣️'): Cái gì?!

(Johan_): Mua cà phê đi, mày đi cùng tao.

Giống như tôi đang nói chuyện với một bức tường vậy!

Tôi nên làm gì đây? Anh Thun vừa tan lớp, anh Johan thì đang đến rồi, nhưng có vẻ như anh Thun sẽ đến trước vì khoa y ở phía bên kia lận. Tôi nên làm gì đây? Có lẽ tôi sẽ không thể tách cơ thể mình ra làm hai và cùng đi với hai người họ được...

Vậy tôi nên chọn ai?

Nhưng bây giờ tôi phải đi mua cà phê trước đã.

Tôi đi ngay dưới tòa nhà. Trong căng tin khoa kỹ thuật có một thực đơn gợi ý mang tên cà phê kỹ thuật, cho dù đó có phải là công thức đặc biệt hay không, tôi cũng sẽ gọi một ly.

Trong lúc chờ cà phê, tôi phải vội nói với anh Thun rằng tôi không thể đi cùng anh ấy được. Đầu tiên tôi phải chọn chủ nợ vì có vẻ như người đó đang khó chịu về một vấn đề nào đó. Về phần anh Thun thì có lẽ anh ấy sẽ hiểu cho tôi thôi.

Hơn nữa, anh Johan mới chính là cái tên khó chiều nhất thế giới!

(North♣️'): Anh Thun, xin lỗi nhưng em không thể đi cùng anh được rồi.

Tôi quyết định viết một tin nhắn và gửi nó. Tôi không thể gọi vì anh ấy đang đi xe.

(North♣️'): Em bận mất rồi.

(T_Thun)ư: Ờ, sao vậy?

: Có vấn đề gì à?

: Tao đang ở chỗ đèn giao thông, tao sắp tới nơi rồi.

(North♣️'): Không có gì đâu anh. Chúng ta hẹn hôm khác nhé?

(T_Thun): Ờ, tao đã cố đi nhanh vì không muốn mày chờ lâu đấy.

(North♣️'): Xin lỗi anh.

: *Gửi nhãn dán

(T_Thun): Vậy lần sau tao với mày sẽ đi ăn cùng nhau.

: Được chứ?

(North♣️'): Được.

(T_Thun): Thế mày tới quán kiểu gì?

(North♣️'): Em có thể đi một mìn được.

(T_Thun): Thế mày không muốn tao đón mày à? Tao có thể đi cùng được.

(North♣️'): Không sao đâu, em không muốn làm phiền anh.

Tôi còn chưa nói chuyện xong với anh Thun thì đã nghe thấy tiếng bánh xe ép xuống đường nhựa mạnh đến nhức cả tai, một chiếc xe thể thao sang trọng dừng lại trước bãi đậu xe. Đây là môi trường đại học đấy! Tại sao có người lại cố thu hút sự chú ý như vậy chứ?

(Johan_): Lên.

Hả!? Đừng nói với tôi đây là xe của anh Johan nhé. Cái quái gì thế, tới nhanh quá, chẳng phải khoa y ở bên kia sao? Anh ấy đến nhanh hơn tôi nghĩ. Hoặc anh Johan có học ở một tòa nhà khác của khoa không? Không, học y thì phải học khoa y chứ...

Tôi đút điện thoại vào túi, đi về phía chiếc ô tô sang trọng vừa tới đậu trước mặt cả nhóm sinh viên kỹ thuật ở bãi đậu xe. Có vẻ như anh ấy sử dụng một chiếc xe hơi sang trọng như thế này là vì thích trở thành mục tiêu để người khác chú ý phải không?

Đó là một chiếc xe sang trọng đến mức tôi không dám chạm vào nó. Tôi mở cửa xe bên ghế lái và ngồi vào ghế trong khi người kia gọi: "Cà phê."

Tôi tự nhủ khi đưa cho anh ấy tách cà phê. Anh Johan cầm nó, sau đó anh ấy đặt nó cạnh vô lăng.

"Ừm...chúng ta đi đâu vậy?"

"Đầu tiên, ai sẽ tới đón mày?"

"Một tiền bối ạ, có lẽ anh không biết anh ấy đâu." Tôi trả lời thành thật, chiếc điện thoại di động trong túi quần tôi rung lên ầm ĩ. Anh Thun lại nhắn tin à?

"Ừm, có lẽ tao không biết thật." Anh Johan nói. Người đàn ông nhìn vào gương chiếu hậu, khởi động xe, bẻ lái, xe lao đi nhanh đến mức tôi choáng váng.

Ôi trời ơi, cách anh ấy lái xe thật đáng sợ!

"Vậy, mày định đi đâu?" Anh Johan vẫn nhìn đường hỏi. Tôi - người ngồi cạnh anh ấy, bắt đầu cảm thấy căng thẳng với cách anh ấy lái xe. Tôi không nghĩ là tôi có thấy anh ấy đạp phanh. Cách anh Johan lái xe thật đáng sợ!!

"Ừm... chúng em đi ăn thôi."

Anh Johan không trả lời gì cả. Bản thân tôi cũng không nói gì vì trong lòng tôi rất sợ hãi và tôi đang cầu nguyện. Giúp tôi với.... Tôi không thể chịu đựng được nữa, làm ơn thả tôi xuống đi.

Tôi nghĩ ngay đến anh Hill vì anh ấy lái xe rất êm. Êm đến mức tôi có thể ngủ được luôn, nhưng nếu ngủ quên trên xe của anh Johan chắc chắn tôi sẽ bay ra ngoài cửa sổ ngay ấy chứ.

Tôi chưa kịp nhìn xem chiếc xe sẽ đi đâu cho đến khi nó dừng lại trước một nhà hàng. Anh Johan tắt máy và bước ra khỏi xe, vì thế tôi phải đi theo anh ấy với đôi chân vẫn run rẩy.

"Mày có muốn ăn không?" Anh ấy bình tĩnh hỏi tôi.

"Dạ, chắc chắn rồi ạ."

Ờ và tôi nghĩ tôi sẽ ăn cùng anh Thun cơ. Tôi theo anh ấy đi vào, đây là một nhà hàng bình thường hơn tôi nghĩ. Khi nhìn anh Johan, tôi liên tưởng đến một nhà hàng sang trọng hay gì đó cơ, nhưng nơi này cũng ok rồi.

"Cà phê ở trường y cũng ngon phải không ạ?" Tôi tò mò hỏi khi thấy người ngồi đối diện đang uống ly cà phê tôi mua cho.

"Ừm."

"Anh Hill cũng hay đưa em đi ăn như này." Tôi nói. Ter và tôi xác nhận rằng tốt hơn hết là nên đến một quán bình thường như thế này, hoàn toàn là vì giá cả vừa phải.

"Mày hay đi ăn với Hill lắm à?"

"Vâng, bọn em cũng thường đến mấy quán như này. Nhưng anh ấy cũng thích ghé qua mua đồ tráng miệng nữa, dù chỉ mua cho Ter thôi."

"Vậy là nó không mua cho mày à?"

"Không, nhưng anh ấy khá chu đáo với em."

"Vậy tại sao tiền trong thẻ lại gần hết rồi?"

Hả?

Anh ấy nói gì thế...

Tiền trong thẻ gần hết là sao?

"Đưa điện thoại của mày cho tao." Anh Johan đột nhiên nói.

"Hả?"

"Điện thoại."

"Để làm gì ạ?" Dù hỏi như vậy nhưng tôi cũng phải lấy máy đưa cho anh ấy và để đối phương làm điều mà anh ấy muốn. Tôi có thể làm gì được đây? Anh Johan lấy nó và kiểm tra điện thoại của tôi.

Nhưng chờ đã, tại sao anh ta có thể dùng dấu vân tay của mình để sử dụng điện thoại của tôi? Anh ấy cài dấu vân tay vào khi nào thế?

"Mày đang định đi đâu đó à?"

"Dạ?"

"Anh ta nói sẽ đón mày." Anh Johan cho tôi xem điện thoại. Chính là đoạn chat anh Thun nói sẽ tới đón tôi.

"À... Em đến chỗ làm thêm mới."

Tôi tỏ ra lúng túng khi thấy anh Johan đột nhiên trông không vui cho lắm. Khi chúng tôi ngồi đối diện nhau như thế này mà anh ấy vẫn im lặng, điều đó khiến tôi càng cảm thấy khó chịu và sợ hãi hơn. Tại sao anh ấy trông có vẻ tức giận vậy?

"Em đang tìm công việc mới. Anh Thun có quen với chủ quán nên anh ấy bảo sẽ giúp em."

"Vậy anh Thun này là ai?"

"Chủ quán cà phê nơi em làm việc ạ."

"Nơi mới mày sắp làm việc tên là gì?"

"Soul Out ạ." Tôi lặng lẽ trả lời. Tại sao anh Johan lại hỏi tôi như vậy? Sự tò mò của anh ấy có phải đi hơi quá rồi không?

"Soul Out?"

"Vâng, anh biết sao?"

"Chỉ một số ít thôi". Nói xong, anh Johan đứng dậy khỏi bàn. Anh trả tiền và rời đi mà không đợi tiền lẻ. Khi tôi chuẩn bị rời đi, người phục vụ đưa cho tôi tiền lẻ.

"Bây giờ mày có đi không?"

Lên xe tôi hỏi và tự hỏi tại sao anh Johan không trả lại điện thoại cho tôi?

"Có ạ."

"Đi đâu?"

"Đi làm ở quán ạ."

"Mày không cần đi đâu cả."

(T_Thun): Mày đi với Johan à? Tại sao mày không nói với tao? Cậu ta đe doạ mày sao? Mày đang ở đâu vậy?

: North, mày có thể tới quán được không? Tao đang lo lắm.

: Tao sẽ đợi mày đến. Tao dọn bàn rồi.

: Tao có chuyện muốn nói với mày.

: North ơi trả lời tin nhắn của tao đi, tao lo lắm.

(North♣️'): Đừng tọc mạch nữa.

(T_Thun): Cái gì cơ?

: North?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro