Chương 4: Americano
Dịch: Rín
08:27
"Đã sáng rồi à?" Tôi ngáp, lẩm bẩm khi đang ngồi dậy. Tôi lăn qua lăn lại như sắp ngã.
Bây giờ chưa phải chiều nhưng vẫn còn rất sớm đối với một người thiếu ngủ như tôi. Ngoài ra, lý do tôi ngủ không ngon là vì anh Johan, anh ấy gọi lâu đến nỗi tôi phải ngủ gục trên bàn từ lúc nào không hay. Và tôi thực sự đang mệt lắm này.
"Lãng phí thời gian!" Ter phàn nàn trong khi đang lau sàn của quán, giờ chúng tôi đang ở căng tin nơi chúng tôi làm việc. Quán mở cửa lúc chín giờ nhưng chúng tôi phải đến sớm để dọn quán.
"Vẫn còn sớm mà, tao vẫn còn buồn ngủ đây này."
"Sao mày buồn ngủ thế?" Anh Thun, chủ quán đang lau kính quay sang hỏi.
"À, nó bận gọi điện với ai đó cả đêm đó anh. Hừ, nó phiền lắm anh ạ." Ter nói với vẻ mặt khó chịu. Anh Thun cũng có vẻ ngạc nhiên.
"Ồ? Có người mới để nói chuyện à? Lần trước còn lải nhải là chán này nọ mà."
"Không, anh..." Tôi lắc đầu trước khi thở dài nhẹ, "Không có ai cả."
"Sao mày lại làm vẻ mặt như vậy? Tao giúp gì được không? Nếu mày cần thì tao có thể cho mày một số lời khuyên." Anh Thun đặt ly xuống và hướng sự chú ý về phía tôi. Giọng điệu lo lắng càng làm tôi mệt hơn.
Tôi có thể nói với anh ấy bất cứ điều gì. Thực sự, đó không phải là chuyện tôi nên giấu. Anh Thun là sinh viên năm 3 cùng trường đại học với tôi. Anh đến giúp trông coi quán này thay cho chị gái đang bận rộn. Chúng tôi quen nhau không lâu kể từ khi tôi và Ter nộp đơn vào đây làm việc. Và tôi nghĩ anh ấy là người tôi có thể tin tưởng.
Tôi kể ngắn gọn cho anh Thun, lược bỏ một số chi tiết nhỏ mà tôi nghĩ không cần thiết.
"À... Johan? Tao biết nó." Anh Thun trầm ngâm nói, "Học cùng trường với chúng ta này. Tao không biết rõ, nhưng nó là một người rất nổi tiếng."
"Anh ấy khó tính lắm, em lại còn vô tình nợ anh ấy nữa chứ."
"Chắc hẳn mày phải khó khăn lắm."
"Ừ, hôm qua của em thực sự rất khó khăn luôn, bởi vì anh ấy... quá độc tài." Tôi phàn nàn khi nghĩ về sự việc tối qua. Loại người gì mà độc tài thế không biết? Anh ấy không cho tôi ngủ nhưng cũng không nói chuyện với tôi. Tôi thậm chí không thể phát ra âm thanh dù có bất cứ chuyện gì nếu không tôi sẽ bị mắng. Và thực sự tối qua tôi đã bị mắng đấy.
"Nếu tao giúp được gì thì cứ bảo tao nhé." Anh Thun nói.
"Vậy tăng lương cho em được không? Em đang thiếu tiền." Tôi nói trong khi làm bộ mặt cầu xin với anh ấy.
"Chuyện đó chắc hơi khó rồi."
"Chính anh hỏi em rằng anh giúp được gì không mà." Tôi ngắt lời với vẻ mặt khó chịu. Anh Than khẽ mỉm cười, thích thú trước thái độ của tôi.
"Ai nói mày là người thiếu tiền? Thiếu thì sao mà đi uống rượu với bạn bè như vậy được?" Anh Thun hỏi.
"Em trúng số, nếu không trúng số thì em đã không mời họ rồi. Nhưng bây giờ em bắt đầu nghĩ đến chuyện này, nếu biết trước sẽ thành ra thế này thì em đã không mời rượu rồi, hoặc biết trước em đã không mua xổ số." Tôi nói với một tiếng thở dài.
Nếu tôi không mua xổ số thì tôi sẽ không thắng. Nếu tôi không trúng số thì tôi sẽ không uống rượu. Và bằng cách đó, tôi sẽ không mắc nợ phải không?
"Vậy là mày không có tiền tiết kiệm à? Không phải mày đã làm việc bán thời gian lâu rồi sao?"
"Em có đủ." Tôi thừa nhận, "...nhưng em muốn giữ nó lại, đề phòng trường hợp khẩn cấp ở nhà."
Theo tôi, lý do tôi làm việc là vì muốn giảm bớt gánh nặng cho mọi người ở nhà, đó mới là phần chính. Bố tôi đã mất và hiện tại tôi có mẹ và có dì. Dù tôi chẳng thiếu thốn gì cả, nhưng nếu tôi có thể giúp giảm bớt gánh nặng thì thật tuyệt.
"Vậy tao nghĩ tao nên nói với mày chuyện này. Người họ hàng của tao mới mở quán, tao thấy anh ấy cũng cần thêm người." Lời nói của đối phương lập tức khiến tôi mở to mắt, "Nhưng mày có làm được không? Nó khá giống như một quán bar và mở cửa hơi muộn."
"Nó không quan trọng." Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ. Sau đó Ter ngăn tôi lại trước.
"Mày có chắc không? Hiện tại mày đang làm hai công việc rồi đấy."
"Không sao đâu. Không phải ngày nào tao cũng làm việc ở quán của chị Ya mà." Tôi nói mà không suy nghĩ nhiều, "Vậy em có thể làm việc vào những ngày nào. Nếu xoay ca được thì em nghĩ sẽ ổn thôi."
"Chắc không phải làm việc mỗi ngày đâu. Tao sẽ hỏi lại cho."
"Vâng... cảm ơn. Anh Thun là tuyệt nhất." Tôi vui vẻ nói.
"Tất nhiên rồi." Anh Thun nhìn tôi trìu mến rồi lại gần, nhẹ nhàng xoa tóc tôi, "Ờ, mày không chỉ có thân hình mà còn có tài nữa đấy."
"Trời mẹ, anh nói gì tởm vậy hả?" Tôi giận dữ nói.
...
Tôi có nên gọi điện cho anh Johan không nhỉ? Tôi đã không xem tin nhắn của anh ấy từ đêm qua. À, tôi sẽ xem tin nhắn ngay bây giờ luôn.
Tôi quên mất, tôi phải kiểm tra tin nhắn mọi lúc chứ. Nếu tôi trả lời muộn thì anh ấy sẽ tức giận cho coi. Nếu tôi nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh ấy thì anh sẽ không khó chịu nữa. Nếu không, anh sẽ phạt tôi cho xem!
....
02:40
Kết thúc cuộc gọi: 3 giờ 20 phút
(Johan_): Tao đã bảo mày đừng ngủ mà.
: Dậy và nằm lên giường đi.
03:15
(Johan_): *thu hồi tin nhắn
Có hai tin nhắn được anh Johan để lại tối qua, với những tin nhắn khác thì đã bị xóa, anh ấy đã xóa cái gì vậy? Và tại sao anh lại xóa nó? Tôi rất muốn biết nhưng nếu hỏi thì chắc chắn tôi sẽ lại bị mắng.
"Úi, mày có điện thoại di động mới." Anh Thun nói khi thấy tôi cầm chiếc điện thoại mới.
"À vâng."
"Oa, đây là loại mới nhất đấy. Tao thậm chí còn đang tiết kiệm để mua một chiếc nè. Làm ở đây thì mày đâu kiếm được nhiều tiền đến mức đấy đâu nhỉ."
"Có người mua cho nó đó, đúng không North?" Ter nói đùa trong khi vẫn cầm cây lau nhà trên tay.
Tôi bực bội quay sang Ter. Tại sao nó lại hùa theo chứ?
"Thật đấy à? Có người mua cho á?"
"Phải đó, anh Thun. Nó đắt lắm, nhưng anh ấy mua mà không hề suy nghĩ gì cả. Em vẫn tò mò tại sao anh ấy lại mua nó nè."
"Tao thực sự không biết." Tôi mím môi. Đó cũng chính là điều tôi đã suy nghĩ từ tối qua. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì. Anh ấy chỉ trêu tôi, bảo tôi im lặng nhưng anh ấy lại không nghe tôi nói.
"Một đội tốt sắp được thành lập rồi đây. Nhưng nếu mày là đội trưởng thì đừng có đi quá xa đấy." Ter nói. Tôi chỉ hiểu những lời này khi nó nói với tôi thôi. Từ mà Ter nói nó khả phổ biến với bọn con gái.
"North, mày thực sự dám với anh Johan cơ đấy." Nó nói trước khi cười nhẹ bằng vẻ mặt hiếu chiến của tôi.
"À, Johan mua cho mày à?"
"V... vâng, vì anh ấy làm hỏng điện thoại của em nên anh ấy đã mua cho em một cái mới."
"Chà, nếu là tao thì tao chỉ đưa mày phí sửa thôi."
"Phải đó anh, người bình thường chỉ trả tiền sửa chữa thôi. Ai lại đền cái mới luôn chứ? Hơn nữa, nó còn rất đắt nữa. Nhìn xem, đây là mẫu mới nhất đó." Ter nói lại. Tôi bực mình với câu trả lời của Ter vì nó đang chế nhạo tôi.
Có vẻ như nó thực sự thích thú với việc trả thù của mình. Chà, trêu chọc người khác thì vui nhưng khi họ trêu chọc lại thì chẳng vui chút nào.
"Ter, mày giỏi ghẹo gan lắm đó." Anh Thun cười nhạt nói, "Nhưng tao nghĩ... Cẩn thận vẫn tốt hơn. Tao không muốn nói Johan là người xấu nhưng nó có rất nhiều bạn gái, mày cũng biết việc nó qua lại với nhiều người rồi nhỉ?"
"Vâng." Tôi gật đầu.
"Ây, mà có nghĩ nó đang làm chuyện tương tự với mày không?" Anh Thun nói đùa.
"Không thể nào!!!" Tôi lắc đầu thật mạnh với người trước mắt.
"Tốt đấy, nhưng nhìn này." Anh Than nói trước khi lấy điện thoại ra, lướt trên màn hình để tìm thứ gì đó rồi đưa cho tôi xem.
Đó là một câu chuyện trên Instagram của một người tên Jeer.pangg, là ảnh chụp màn hình một cuộc gọi, trong đó là cuộc gọi từ một ai đó kèm theo một tin nhắn bên cạnh nói rằng cô ấy không biết tại sao mình lại không liên lạc được với người đó.
Sau khi quan sát kỹ... người chị Jeer ám chỉ... Đó là anh Johan phải không? À, tôi chết mất... Đột nhiên tôi cảm thấy bất an. Nhưng tại sao...
"Vâng... Jeer.pangg ạ?" Tôi nhắc lại tên IG mà tôi đã thấy.
"Thật ra cô ấy tên là Jeer Pang, sinh viên năm 3 chuyên ngành chính trị. Người này hình như thường gọi cho Johan, nhưng tao không biết họ có hẹn hò hay không, tao chỉ từng nhìn thấy Johan trên story IG của Jeer thôi."
"Với người này cũng vậy."
Anh Thun đặt điện thoại xuống và đưa cho tôi xem lần nữa. Lần này là một bức ảnh được đăng trên Instagram. Đó là một bức ảnh chụp đồ ăn với chú thích: "Có người tốt đang chăm sóc mình. Cảm ơn nha. Lần sau đi ăn tiếp nhé :) #myJ
"Hả?"
"Vẫn là về Johan. Người này chính là người mà Johan cũng đang nói chuyện, nhưng... có vẻ như... Johan cũng đang tiếp cận người này nhỉ?"
"Wow, nhiều quá." Tôi vô tình kêu lên. Và người này rất đẹp nhưng anh ấy chỉ đang chơi đùa họ thôi. Nếu đẹp trai và giàu có thì có thể trêu đùa ai cũng được sao?
"Vậy đây không phải là rất vấn đề hả? Mọi người đều biết mà phải không?"
Theo tôi, việc anh ấy nói chuyện hoặc tiếp cận nhiều người là điều bình thường, miễn không bị phát hiện được. Nhưng đây là sao? Hãy xem những chị gái này đăng bài và khoe khoang thế nào đi.
"Những người đó mà công khai ghen tuông là chết ngay. Nếu tao là họ thì tao cũng không làm dại." Ter nói.
"Oi, tao không quan tâm anh ấy có trêu chọc họ hay không vì cũng không liên quan gì đến tao. Nhưng dùng tao làm vật phòng thân thì hơi quá đáng rồi, nếu chị Jeer phát hiện ra tao là người gọi cho anh Johan thì sao đây? Chị ấy có đến đánh tao không?" Tôi hét lên.
"North, đừng có nổi khùng nữa." Anh Thun làm vẻ mặt chán ghét nói.
"Sẽ ok hơn nếu lúc đó tao từ chối." Tôi nói với một tiếng thở dài.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ mở quán. Vì là ngày nghỉ nên nhiều người đã mang việc sớm về ngồi làm ở quán. Anh Thun nhận trách nhiệm chuẩn bị đồ uống vì tôi và Ter vẫn chưa biết cách làm. Khi làm được rồi thì đó chắc chắn sẽ là nhiệm vụ của bọn tôi.
Ở đây chúng tôi chỉ làm việc vào thứ bảy và chủ nhật. Ngoài ngày đó quán đã có nhân viên khác chỉ học thứ bảy và chủ nhật nên chúng tôi có thể thay phiên nhau học. Tôi mới biết có những lớp đặc biệt chỉ có vào thứ bảy và chủ nhật đấy. Về phần anh Thun thì anh ấy sẽ đến giúp đỡ trong vài ngày trong tuần.
"North.."
"Hả." Tôi trả lời tiếng gọi của Ter trong khi đang rửa cốc.
"Tao ủng hộ mày."
"Ủng hộ?"
"Chúng ta ở trên cùng một chiếc thuyền. Tao sẽ tự chèo, tin tao đi."
"Tin cái gì cơ?"
"À, dù sao thì anh Johan cũng là bạn của anh Hill mà."
"Ý mày là, mày muốn tao làm người yêu của bạn người yêu mày?"
"Ờ, sao lại không. Hơn nữa, tao thích cách hai người nói chuyện với nhau đó. Cái thuyền này đáng yêu đó chứ."
"Mày điên à? Anh ấy giận nên mới mắng tao thôi!!"
"Bình thường anh Johan không ăn nói như vậy đâu."
"Anh ấy vừa mắng tao đấy." Tôi nói trước khi thở dài với nó lần nữa. Có chuyện gì với nó vậy? Nó không thấy rằng tôi đang phải chịu đựng đau khổ hay sao? "Đợi đã... mày nghe thấy cái gì vậy hả? Tao nhớ tối qua mày đeo tai nghe mà."
"Ha!"
"Tao rất ngạc nhiên khi mày nghe lén đấy." Tôi giận dữ mắng mỏ nó. Chết tiệt, vậy là nó nghe thấy anh ấy mắng tôi rồi!, "Nhưng tao thực sự rất ngạc nhiên, mày nghe lén thật à?"
Nó giỏi nghe lén và nó cũng tự hào về chuyện đó nữa. Nhưng những loại kỹ năng này có cần thiết phải có không hả?
"Tao không nghe lén, tao chỉ nghe thấy thôi."
"Sao có thể như vậy được?"
"Ờ, tao không nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng tao luôn nghe thấy có cùng một người phàn nàn rằng: 'Sao lại mắng em? Tại sao anh lại ghét em thế? Tại sao anh lại là bác sĩ được vậy? Anh là con chó!'"
"Tao phàn nàn nhiều vậy à? Tao hoàn toàn không để ý đến điều đó luôn."
"Ờ, vậy dám chửi trước mặt anh ấy không?"
"Không, tao sẽ ngậm chặt miệng luôn."
"Ờ, tao còn tưởng mày sẽ chửi tiếp chứ."
"Ai dám chửi trước mặt anh ấy chứ?"
Ting!
Âm thanh thông báo trên điện thoại di động khiến tôi vội vàng lấy ra kiểm tra. Tên trên điện thoại hiện lên khiến tôi chán nản. Trong số tất cả mọi người thì tại sao nhất thiết phải là cái người tôi đang nói đến chứ!
(Johan_): Mày đang ở đâu?
(North♣️'): Ở quán ạ.
(Johan_): ?
(North♣️'): Là quán cà phê nơi em làm việc ạ.
(Johan_): Americano.
: *Gửi vị trí
Đợi một chút... Đây là cái gì vậy?
(North♣️'): Quán không có dịch vụ giao hàng tận nơi ạ...
(Johan_): Nhưng mày có.
(North♣️'): Em không có.
(Johan_): Co mày 30 phút.
Ối! Đây là cái gì vậy!! Anh ấy có đọc được tin nhắn của tôi không vậy!
"Chết tiệt." Tôi chửi rủa khiến người đang lau cốc giật mình.
"Này, sao mày lại chửi tao?"
"Tao không chửi mày. Tao muốn chửi người khác... Nhưng 200.00 baht là thứ đã khiến tao im lặng."
"Hả? Anh Johan? Úi, thuyền của tao ra khơi rồi."
"Mày điên rồi! Anh Thun đi đâu rồi?" Tôi hỏi.
"Tao phải nhờ anh Thun làm cho tao một ly Americano. Anh ấy đâu rồi?"
"Tại sao?"
"Anh Johan, anh chàng tốt bụng của mày, đã gọi một cốc Americano và anh ấy muốn tao giao nó. Chết tiệt, đây là quán cà phê chứ không phải tiệm bánh pizza nhé. Làm gì có quán cafe nào nhận giao hàng tận nơi chứ?"
"Có." Ter nói trước khi giả vờ suy nghĩ, "Tao không thấy lạ chút nào cả."
"Chết tiệt!!"
"Mày không thể chửi khách hàng chứ đừng nói đến đó là anh Johan."
"Chết tiệt, tại sao tao lại nợ anh ấy chứ?" Tôi nói một cách khó chịu. Shiaaaa, vị trí không xa lắm, nhưng tôi không muốn đi, tôi lười.
"Ôi, tức quá! Nhìn xem, có nhiều khách như này nhưng sao tao lại phải đi giao đồ uống cho anh ấy chứ?" Tôi kể lể, không lâu sau anh Thun quay lại và tôi kể cho anh ấy nghe về việc anh Johan gọi cà phê.
"Quán của chúng ta không có dịch vụ giao hàng." Anh Thun cau mày ngạc nhiên.
"Em có thể làm gì khác được đây? Được rồi, em sẽ tự mình giao cho anh ấy." Tôi nói với một tiếng thở dài, "Haizz, thời tiết nóng chết đi được ấy, ở đây có điều hoà mà sao em không được hưởng chứ?"
"Vậy có muốn tao làm thay mày không?"
"Được rồi, em sẽ tự làm." Tôi xác nhận lời nói của mình.
Anh Thun thở dài một chút rồi đi pha cà phê. Thực ra thì đường cũng không xa quán lắm,nhưng trước khi đến nơi thì tôi hơi lạc đường.
(North♣️'): Em tới rồi.
Tôi gửi tin nhắn chat trong lúc choáng váng trước căn hộ, thậm chí tôi còn chưa cởi tạp dề của quán ra do vội nữa. Wow, chung cư rất sang trọng này có bao nhiêu tầng thế?
(Johan_): Tầng 12
(North♣️'): Phòng nào ạ?
(Johan_): Cứ lên đi.
Nếu anh không cho tôi biết số phòng thì làm sao tôi biết được? Anh ấy... nên cho tôi hết thông tin phòng còn hơn, chứ đứng đây nắng lắm đó. Tôi căng thẳng bước vào căn hộ và nhấn thang máy lên tầng 12.
Đợi đã, cái này... Tại sao thang máy chỉ mở một lần mà không dừng ở tầng khác thế? Và đây... tại sao chỉ có một cánh cửa? Đừng nói với tôi là... toàn bộ tầng này là phòng của anh Johan nhé? Ahhhh.... Tôi bỏ cuộc, tôi đầu hàng trước sự giàu có của anh ấy.
Vậy liệu anh ấy có thể quên khoản nợ hơn 200.000 baht của tôi không nhỉ?
Tôi lại đứng sững sờ trước cửa. Làm hay không làm đây? Úi, chuông cửa đâu rồi?
Trong lúc tôi đang bối rối thì cánh cửa mở ra và chủ nhân của căn phòng xuất hiện trong trạng thái mới thức dậy... Nhưng anh ấy vẫn đẹp trai hơn tôi, người đã dậy từ lâu rồi.
"À... đây là Americano anh đã gọi." Đột nhiên, tôi cảm thấy không thoải mái trước mặt người này mặc dù tối qua chúng tôi mới trò chuyện với nhau xong.
Anh Johan có chiều cao tương đương với anh Hill. Anh cao khoảng 1m8, mái tóc được chải một cách tùy tiện, chết tiệt, dù không chải thì cũng không thể phủ nhận rằng anh trông rất đẹp trai. Đôi lông mày rậm của anh hơi nhíu lại cho thấy tâm trạng anh không được tốt.
"Anh vừa mới dậy à?" Tôi hỏi anh ấy. Anh Johan không trả lời trước khi quay lại, sau đó anh quay lại phòng và tôi nói, "Cà phê nè anh ơi?"
"Đi theo vào đây."
Nghe xong tôi nhân cơ hội đó bước vào phòng...
Chúng ta có thể gọi nó là nhà không? Nó rất rộng rãi vì hầu như căn phòng chiếm toàn bộ diện tích tầng này. Nó có nhà bếp, phòng khách và mọi thứ luôn. Nói không ngoa thì nó còn chứa đủ một cái tượng to đùng luôn ấy chứ.
Tôi để Americano trên bàn trước ghế sofa. Tôi cảm thấy lạ vì tôi đến đây chỉ để giao một tách cà phê thôi.
"Mày đã làm nó à?" Anh hỏi khi đang ngồi trên ghế dài, lấy một ly Americano và thử nó.
"Không ạ, chủ quán đã làm nó."
"Tao đã bảo rồi, mày phải cố gắng làm và mang nó đến cho tao." Anh Johan nói trước khi đặt tách cà phê lên bàn như thường lệ.
Tôi nghĩ anh ấy đã làm việc rất nhiều, có lẽ anh ấy đã làm việc cho đến khi ngủ quên. Chắc hẳn anh ấy đã liên tục làm việc trong một thời gian dài và anh ấy có vẻ khó chịu vì thiếu ngủ. Hay đó là điều bình thường đối với anh nhỉ?
"Em chưa tập làm ạ." Tôi nói trước khi quay người lại và tránh ánh mắt anh đang nhìn tôi từ phía bên kia. Tại sao anh ấy lại giận tôi? Do cà phê lạnh sao? Đó không phải lỗi của tôi đâu, anh đổ lỗi cho thời tiết đi mà!!
"Vậy thì em đi đây." Tôi nói lời tạm biệt trước. Tại sao tôi lại cảm thất khó xử thế này?
Tại sao anh ấy lại trả lời như đang tức giận vậy? Ít nhất nếu anh ấy mà nói chuyện được như hôm qua thì thật tuyệt.
"Mày không được đi." Tôi dừng lại khi nghe thấy câu đó trước khi quay lại nhìn anh Johan đang đứng dậy và ngồi vào bàn làm việc của mình, "Ngồi xuống đi."
"Nhưng em phải quay lại quán sớm."
"Tại sao?"
"Em còn phải làm việc."
"Ở lại."
Thật ngang ngược
"Anh điên à?" Tôi bắt đầu la hét một chút. Cho dù anh có là chủ nợ của tôi thì anh cũng không thể làm như vậy được. Nếu không làm việc thì lấy đâu ra tiền mà trả nợ chứ?
"Anh định tăng lãi à?" Tôi phản đối sau khi nhìn thấy anh Johan cầm điện thoại và gõ gì đó.
"Có lẽ." Một nụ cười giễu cợt hiện lên trên môi anh.
"Anh đang nói gì vậy? Sao anh có thể làm như vậy được chứ?" Tôi bĩu môi khó chịu, thầm thở dài một cái trước khi quyết định nhắn tin cho anh Thun.
(North♣️'): Anh Thun, xin lỗi nhưng chắc em sẽ quay lại muộn một chút.
(T_Thun): Sao vậy?
: Có chuyện gì à?
: Có chuyện gì xấu xảy à North?
(North♣️'): Không ạ.
: Em có việc phải làm thôi.
(T_Thun): Mày sẽ không làm gì kỳ lạ đâu đúng không?
(North♣️'): Không đâu, em sẽ về ngay thôi.
(T_Thun): Được rồi, đừng lâu quá đấy, khách hàng đang tới dần rồi đó.
(North♣️'): Vâng, anh.
Nhắn tin xong với anh Thun, tôi liền ngồi xuống ghế sofa. Tôi lặng lẽ quay đầu lại thì thấy anh Johan đang bận rộn với đống tài liệu trên bàn. Ờ, vậy tại sao anh lại muốn tôi ở lại? Anh có định làm nữa không vậy?
"Anh vẫn chưa làm việc xong à?"
"Mày không nhìn thấy à?
Miệng tôi cười, anh chẳng khác gì hôm qua.
"Em có nên im lặng không?
"Có..."
Tôi sẽ lại ngồi đây và lãng phí thời gian của mình như hôm qua. Ngồi đó một lúc thì tôi bắt đầu thấy chán nên lấy điện thoại ra chơi. Trong khi đang chơi, tôi đã ngủ quên mà không hề hay biết. Có lẽ hôm qua tôi đã quá mẹt vì ngủ không đủ giấc.
...
"Ưm..." Tôi dụi nhẹ mắt khi lờ mờ tỉnh dậy. Ôi chúa ơi, tôi vô tình ngủ quên trong phòng anh Johan à? Bây giờ là mấy giờ rồi? Điện thoại của tôi bị sao vậy? Tôi đã để nó ở đâu rồi?
"Mày đang tìm cái này à?" Anh Johan hỏi trong khi đưa nó cho tôi.
Tại sao tôi lại không cầm điện thoại vậy?
Tôi hơi ngạc nhiên khi quay lại và thấy một người phụ nữ đang ngồi gần đó, trên chiếc ghế sofa nhỏ. Cô ấy mỉm cười với tôi và dù vẫn còn bối rối nhưng tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Đừng nói với tôi chị ấy là bạn gái của anh Johan nhé?
Có phải chị ấy đến ngồi im lặng để xem anh Johan làm việc không? Vậy tại sao anh không đánh thức tôi dậy?
"Cậu đã xong chưa?" Người phụ nữ hỏi trong khi nhìn lên. Anh Johan gật đầu. Cô nói tiếp, "Dạo này cậu hình như làm việc nhiều quá rồi thì phải. Công việc gấp lắm sao?
"Tôi phải hoàn thành công việc của mình. Sắp vào học kỳ mới rồi." Anh Johan nói trước khi đứng dậy và ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh tôi. Americano tôi mang tới đã tan chảy rồi, nếu anh ấy không muốn uống thì sao còn đòi?
"Vậy cậu làm xong rồi à?"
"Ừ, mọi thứ đều ổn cả rồi."
"Ôi! Tuyệt quá!"
"Bây giờ cô có thể về." Anh Johan nói, giọng anh hơi đều đều. Người phụ nữ lập tức bĩu môi.
"Tại sao? Cậu bắt tôi đến đây ngồi chờ lâu như vậy rồi còn gì. Sau khi xong việc... thì cậu lại đuổi tôi về à? Đợi đã, tôi đến làm cái quái gì vậy?" Cô gái hỏi người ngồi cạnh tôi, anh thì đứng dậy và bước ngang qua.
"Tôi muốn đi tắm." Anh Johan trả lời trước khi biến mất vào một góc khác, để lại tôi một mình với người phụ nữ.
"À... em North phải không?" Tôi gật đầu khi được hỏi. "Chị tên là Prang."
"À, vâng ạ."
"Chị đến gặp Johan thì thấy em đang ngủ. Hơn nữa, Johan đang làm việc nên chị không dám làm gì vì sợ gây ồn ào." Chị Prang thản nhiên nói. Đây không phải là quá khó xử sao? Thông thường, khi mọi người đang hẹn hò và nhìn thấy người khác trong phòng người yêu mình, họ sẽ không tỏ ra thờ ơ đâu nhá.
"Đợi đã, em nghĩ chị là người yêu của cậu ấy à?"
"Vâng." Tôi trả lời một cách trầm tư. Điều này khiến đối phương có chút buồn cười.
"Không phải, chị chỉ là trợ lý... Em có thể gọi chị là thư ký, nhưng chị hơi xấu hổ khi được gọi như vậy. Chủ tịch... À, bố của Johan nhờ chị giúp cậu ấy một chút công việc. Hơn nữa, chị có con rồi nên nhiệm vụ của chị chỉ là hoàn thành tốt việc của mình thôi." Chị Prang nói trước khi cho tôi xem màn hình điện thoại có hình một em bé trên màn hình khóa.
"Con của chị Prang?" Tôi hỏi, nhướn mày, "Rất đẹp trai ạ."
"Đúng vậy đó! Còn về Johan thì thực ra cũng có nhiều người nhầm chị là người yêu của cậu ấy, phiền ghê luôn."
"À." Tôi gật đầu tỏ ra hiểu những gì người kia vừa nói, "Vậy chị ở đây bao lâu rồi?"
"Không lâu, lúc vào thì em đã ngủ rồi. Chị giật mình lắm đó, chị còn tự hỏi xem ai lại dám ngủ trên cái sofa đó đấy."
"Thật sao? Chị có thể đánh thức em dậy mà." Tôi nói trong khi gãi đầu và rũ bỏ sự xấu hổ của mình.
"Johan nói không cần đánh thức em." Chị Prang nói trước khi đứng dậy và đi về phía bàn của anh Johan, "Wow, công việc thực sự đã hoàn thành rồi này, nhanh ghê."
"...."
"Ơ, nhưng... Sao em lại ngủ trên ghế sofa thế?"
"Em đến giao cà phê anh Johan đã gọi ạ." Tôi trả lời chị Prang một cách thành thật.
"Vậy là em ngủ quên trên ghế à?"
"Anh Johan không cho em về, em không biết làm gì nên ngồi đó rồi ngủ quên mất."
"À... em là người đã nợ Johan à?" Chị Prang nói như thể vừa nhận ra điều đó. Tôi gật đầu thở dài.
"À, chị nhớ rồi. Sáng nay chị ghé qua nhà cậu ấy nhưng không thấy cậu ấy đâu. Gọi hỏi thì cậu ấy bảo đã về chung cư để giải quyết việc ở công ty."
"À, thật sao?" Tôi nói trước khi hít một hơi thật sâu nữa. Chết tiệt...
"A, em có làm gì sai không đó? Chủ tịch đang tức giận lắm đấy."
"Sao ạ!?" Tôi mở to mắt và quay đầu nhìn người kia, "Bố của anh Johan biết à?"
"Ngài ấy tức giận lắm luôn. Ngài ấy biết Johan đã dùng nó để tổ chức tiệc tùng, tiếp khách và uống rượu, không những thế còn làm hỏng đồ nên ngài ấy đã phạt Johan rất nặng."
"À, vậy ạ?" Tôi nói mà cảm thấy tội lỗi. Tôi nhớ Ter nói tôi đã đập cái tủ trưng bày nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại đập cái tủ trưng bày. Vậy tại sao anh Johan lại là người bị khiển trách chứ? "Thật ra thì đó là do em làm ạ."
"Johan nói là cậu ấy tự làm. Sau đó thì cậu ấy phải tìm mua lại mấy chai rượu đã vỡ, một số chai rất khó tìm và cũng có thể khó mua được bằng tiền."
"A, thật kinh khủng." Tôi lặng lẽ nói...
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong tôi cho đến khi cơ thể tôi hoàn toàn khô héo... Nhưng anh Johan bảo nó không đắt đến thế. Ý tôi là, nó không đắt với anh thôi. Có nên gọi anh Johan là người siêu hào phóng không nhỉ?
"Được rồi, mọi chuyện đều rõ ràng cả rồi. Ừm... em biết Johan lâu chưa? Tại sao chị chỉ mới gặp em thôi nhỉ?" Chị Prang vừa hỏi vừa lấy tài liệu cho vào túi.
"Không... Bọn em mới biết nhau thôi. Lần đầu tiên em gặp anh ấy là khi em say rượu."
"Ồ?" Nghe được câu trả lời của tôi thì đối phương cau mày, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
"Thật đó." Tôi lắc đầu thật mạnh, "Không phải như chị nghĩ đâu."
"Cô vẫn chưa rời đi à?" Anh Johan có vẻ đã tắm xong nói. Anh ấy bước ra và nói, "Bây giờ cô có thể về rồi."
"Tôi đang nói chuyện với em của tôi." Chị Prang nói, "Không cần đuổi, tôi sẽ tự đi."
"..."
"Ừm, gặp lại sau nhé." Chị Prang nói trước khi thu dọn hành lý và đi ra ngoài.
Tôi mỉm cười chào tạm biệt chị ấy. Chúng tôi chưa có thời gian nói chuyện với nhau nên tôi quay sang nhìn anh Johan. Sau khi tắm xong, tâm trạng tồi tệ của anh liền biến mất.
Thật tuyệt vời.
"Xin lỗi, em ngủ quên mất." Tôi nói, phá vỡ sự im lặng, "Công việc của anh xong rồi đúng không ạ?"
"Ừm, giờ xong rồi." Anh Johan nói và ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi, ngả người ra sau một cách mệt mỏi.
"Anh muốn ngủ hả? Vậy em đi đây." Tôi nghỉ làm một thời gian rồi nên chắc chắn Ter và anh Thun sẽ phàn nàn cho coi.
"Tao vẫn chưa uống Americano."
"À, cái này à? Anh không cần phải uống đâu, đá tan hết rồi." Tôi nói và chỉ vào cốc cà phê đặt trên bàn.
"Mày không phải người pha cốc đó." Anh Johan nói, đôi mắt anh ánh lên vẻ khó chịu. Chuyện gì đã xảy ra thế?
"Em đã nói là em chưa học làm mà." Tôi lặp lại những lời tương tự, "Nên anh chịu khó uống mấy cái này trước nhé."
"Vào bếp đi, có máy pha cà phê đấy." Người ngồi cạnh tôi nói.
Đó là mệnh lệnh dành cho tôi à? Tôi có nên pha cà phê cho anh ấy không? Và nếu anh ấy có máy pha cà phê thì tại sao anh ấy không tự pha cà phê? Tại sao anh lại gọi tôi đến đây?
Tôi thầm thở dài một chút và đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi quyết định đứng dậy đi về phía góc bếp. Tôi để ý thấy có máy pha cà phê ở kệ dưới cùng.
Tôi cố gắng nhấc nó lên bàn bếp.
Nó dùng như nào nhỉ?
Anh Johan đi đến từ phía sau không biết từ lúc nào. Anh đưa tay ra và giúp nhấn nút.
"Nếu mày tự mình làm thì phòng tao có nổ tung không?"
"Có khả năng lắm." Cuối cùng tôi lặng lẽ nói với giọng trầm.
Tôi đã thấy anh Thun thường xuyên sử dụng máy pha cà phê nhưng cái máy này khác cái ở quán. Tôi không biết nhiều thứ nên không biết có phải đổ hạt cà phê vào trước không nhỉ?
"Ừm, em có thể hỏi anh một chuyện được không?" Tôi nói trong khi bối rối trước máy pha cà phê.
"Hửm..."
"Ờ, về cái tủ trưng bày. Anh nói với bố anh là anh đã phá sao?" Tôi nói, "Sao anh không nói là do em làm để anh không bị mắng."
"Nói là mày làm thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn."
"Dạ, cảm ơn anh." Tôi nói, "Tất cả... anh nói là để bảo vệ em phải không? Và còn về việc không tính thêm phí cho mấy cái lặt vặt nữa."
Anh Johan không trả lời.
"Vậy anh còn muốn uống cà phê không? Em tưởng anh sẽ nghỉ ngơi vì làm xong việc rồi chứ."
"Ừm, không hẳn. Còn bài tập của giáo sư nữa."
"À, đó là phần việc của anh nhưng anh Hill đã làm nó giúp anh rồi không phải sao?"
"Làm sao mày biết được?"
Tôi đã pha một tách cà phê. Vì vậy, tôi cẩn thận đặt nó lên chiếc bàn gần tôi nhất trước khi chuyển sang một chút. Anh Johan đang đứng khoanh tay trước ngực, tựa người vào bàn nhìn tôi.
"Ừm, Ter nói anh bận... nên anh Hill phải làm việc nhóm."
"À..."
"Anh thêm nước hay sữa?"
"Thêm nước đi." Anh Johan nói trước khi quay người ngồi xuống ghế. Tôi đã cố gắng thêm nước để biến nó thành Americano như những người khác làm. Tôi cũng thích cà phê... Nhưng tôi thích thêm một chút sữa hơn.
Tôi để ly Americano đầu tiên trong đời trên bàn. Anh Johan nhìn nó hơi nghi ngờ trước khi cầm lấy và nhấp một ngụm.
"Thế nào?"
"Mày thực sự làm việc ở quán cà phê à?"
"Tất nhiên rồi."
"Ở đâu?"
"Gần đây. Sao vậy?"
"Tao sẽ không mua cà phê ở quán đó."
"Vậy anh đừng uống nó nữa."
Thật tàn nhẫn!!
"Sao vậy? Nó tệ thế à?" Tôi nói trong khi nhìn anh.
"Như thế này mà mày định cho người khác uống à?"
"Trời ạ." Tôi lẩm bẩm, muốn hét lên và hỏi tại sao anh Johan luôn không tốt với tôi? Tôi buồn lắm đấy.
"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, em sẽ không tin anh là bạn của anh Hill." Tôi nói, cảm thấy khó chịu.
Anh Johan cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm nữa trước khi cau mày nhìn tôi.
"Tại sao?"
"Bởi vì tính cách của hai anh rất khác nhau. Anh không có sự tử tế như anh Hill." Tôi nói: "Anh Hill là người rất rốt luôn."
"Đang chơi trò gì vậy?"
"Hả?" Tôi nhướn mày ngạc nhiên khi nghe câu hỏi từ người trước mặt. Tôi đang chơi cái gì cơ?
"Lần trước Hill cũng gọi điện cho tao để phàn nàn về việc này đấy."
"Hả?"
"Lần trước Ter khen ngợi tao trước mặt Hill và Hill đã nổi điên lên."
"À...vâng? Rồi sao ạ?"
"Tao cũng vậy."
"Hả? Này... anh đi đâu vậy?" Tôi chưa nói hết câu thì anh Johan đã bước ra. Anh đặt tách cà phê xuống, đứng dậy đi ra ban công, anh nhấc máy gọi cho ai đó.
...
(Làm sao? Công việc của mày đã xong chưa?)
"Hill, đồ khốn."
(Hả?)
"Tao đang muốn giết ai đó!"
(Tại sao?)
"Bởi vì mày đấy, chết tiệt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro