Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Giọng nói của anh

Dịch: Rín

22:48

Tôi mệt mỏi mở cửa phòng bằng khoá từ. Thông thường, giờ làm việc của tôi sẽ kết thúc lúc 10 giờ tối. Và khi không còn khách nữa thì chúng tôi dọn dẹp quán trước khi về nhà. Khi anh Hill đến đón Ter, anh ấy sẽ cho tôi đi nhờ và chúng tôi thường dừng lại để ăn gì đó trước khi trở về ký túc xá. Anh Hill sẽ luôn tiện thể chăm sóc cả tôi khi anh ấy đến đón người yêu. Thành thật mà nói, anh ấy quan tâm Ter đến mức khiến tôi ghen tị.

Sau đó tôi lén hỏi anh Hill một chút về anh Johan. Tôi hỏi cách khiến anh ấy giảm lãi nhưng anh Hill nói anh không biết.

'Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ nói chuyện với nó thôi. Chỉ cần đừng làm thằng Jo giận là được.'

Vấn đề là thế đó... Tôi thấy anh Johan gửi tin nhắn vào khoảng 9 giờ tối nhưng tôi chưa đọc. Vì vậy, tôi không biết anh ấy gửi gì.

"Nếu tao trả lời tin nhắn muộn thì anh Johan có khó chịu không?" Tôi hỏi Ter. Bên kia có vẻ hơi bối rối trước câu hỏi của tôi, "Anh ấy gửi nó tin nhắn từ lúc 9 giờ tối rồi."

"Thế sao mày không xem liền đi?"

"Tao cầm điện thoại thì cũng có làm được gì đâu, tao còn bận làm việc nữa." Tôi sẽ kiếm cớ.

"Ờ, anh Hill có nhấn mạnh là không được làm anh Jo khó chịu." Ter nói, "Nhưng cứ để tao hỏi lại đã."

Nó nói trước khi nhấc máy và trò chuyện với anh Hill.

"Đây..." Nó nói rồi đưa cuộc trò chuyện cho tôi.

(Hill Ratchakit): Chuyện như thế không có gì đáng lo đâu.

Huhu.... Tôi vô tình hít một hơi thật sâu. Tôi không nghĩ sẽ tệ đến thế nếu anh Hill không tiếp tục trả lời.

(Hill Ratchakit): Nếu đó là anh.

Ôi trời, câu nói đó khiến tôi không nói nên lời.

Tôi đưa điện thoại lại cho Ter và mất một lúc để trấn tĩnh lại trước khi bấm mở và đọc tin nhắn.

(Johan_):...

: Được rồi, mày không phải trả lãi nữa.

: Nhưng mày có đồng ý làm theo mọi điều tao bảo không?

Tôi rất bất ngờ khi thấy tin nhắn anh Johan gửi. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc trước khi não tôi bắt đầu xử lý nó.

Cái gì?

Không phải trả lãi?

Không tính lãi!!?

Vậy ý anh là nếu tôi làm theo những gì anh nói thì tôi sẽ không phải trả lãi hả? Có phải tôi đang bị lừa không? Hay anh có định bảo tôi làm gì đó kỳ lạ khôn? Tôi thực sự không hiểu anh đang muốn gì nữa!

(North♣️'): *Gửi nhãn dán.

Tôi không biết phải trả lời thế nào nên đã gửi nhãn dán có khuôn mặt bối rối. Nhưng anh Johan chưa xem nó nên tôi đã cho Ter xem cuộc trò chuyện.

"Nghĩa là sao?" Nó nhíu mày bối rối. Vẻ mặt ngạc nhiên của nó không khác gid tôi, "Anh ấy muốn mày làm gì?"

"Mấu chốt đó. Nhưng nếu tao làm theo lời anh ấy rồi không cần trả lãi nữa thì cũng hời. Tao có thể tiết kiệm được vài nghìn baht mỗi tháng." Tôi vừa nói vừa suy nghĩ một chút, "Nếu anh ấy bắt tao làm người hầu của anh ấy thì có lẽ cũng không tệ."

"Mày nghĩ đó là một lời đề nghị hay à? Nhưng còn phải tuỳ nữa, nếu anh ấy bảo mày giết người thì mày có làm không?"

"Đợi đã... Những gì mày nói khiến tao sợ đấy. Mày nói đúng, anh ấy có thể yêu cầu tao làm điều gì đó kỳ lạ và có vẻ anh ấy là kiểu người sẽ làm mấy chuyện như thế." Tôi nói theo suy nghĩ của mình. Tôi cảm thấy như bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra nếu đó là anh Johan.

Úi... anh Johan đã đọc tin nhắn của tôi rồi.

(North♣️'): Anh muốn em làm việc gì ạ?

(Johan_): Quên nó đi.

(North♣️'): Úi... Anh ơi...

: Xin lỗi mà, tại em còn phải làm việc nữa ấy.

(Johan_): Tao có hỏi à?

(North♣️'): Không, em chỉ muốn nói với anh thôi.

(Johan_): Không phải việc của tao.

(North♣️'): Vâng ạ...

Có phải anh ấy khó chịu hơn rồi không?

(North♣️'): Lời đề nghị kia là như nào ạ? Hoặc anh có thể cho lãi thấp một chút không ạ? Nếu lãi ít thì em còn có thể trả được, nhưng nếu phải trả số tiền lãi lớn như vậy thì biết bao nhiêu năm em mới trả hết được nữa.

(North♣️'): Ít nhất thì giảm cho em một chút được không ạ? Bây giờ ấy, nếu không có anh Hill bao ăn thì có lẽ em sẽ bị suy dinh dưỡng rồi ngày ngày phải cặm cụi đi kiếm từng xu một để trả nợ mất.

Anh Johan đọc tin nhắn của tôi nhưng gần mười phút không có hồi âm.

Hay là tôi phóng đại quá rồi nhỉ? Nhưng đó không phải đùa đâu, mặc dù tôi không bị suy dinh dưỡng.

"Anh Jo không trả lời." Tôi cau mày bước tới ngồi cạnh Ter.

"Liệu có phải đang làm việc không? Nếu thế thì chắc anh ấy sẽ khó chịu khi bị làm phiền đấy."

"Oi, tao cũng đang khó chịu nè. Đây là một vấn đề lớn đối với tao đấy."

"Anh ấy đang làm việc thì phải? Hay là anh ấy lười đánh máy nhỉ? Tao từng nghe anh Hill nói anh Johan có rất nhiều công việc. Anh Hill cũng thường quản lý công việc ở các khoa hoặc phòng thí nghiệm như thế này này."

"Công việc là gì thế?" Tôi hỏi, nhướng mày nghi ngờ. Tôi đã nghe nhiều người nói anh Johan đã đi làm và tự kiếm tiền nhưng tôi vẫn chưa biết công việc của anh là gì.

"Tao không biết. Anh Hill chỉ nói anh Johan có công việc kinh doanh riêng thôi. Tao thì cũng không biết nhiều về anh ấy."

"À, vậy hả."

"Mày có vẻ không tin lắm nhỉ." Ter quay sang tôi. Có vẻ như nó đã nhận ra gì đó rồi.

"Ờ, anh ấy khiến tao không tin đó. Nếu mày nói với tao rằng anh ấy đi chơi với con gái cả ngày thì tao có thể tin điều đó. Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà."

"Ờ, vậy mày nghĩ anh ấy chỉ dành thời gian với các cô gái và không lo gì cho công việc của mình à? Dù sao thì tao cũng chắc chắn rằng những kẻ tán tỉnh đó hoàn toàn tự nguyện bại dưới tay anh Jo."

"Cái đó thì tao tin." Tôi nói, không thực sự ngạc nhiên.

Anh trông rất ngầu, đẹp trai và giàu có nên tôi không ngạc nhiên khi anh Jo là một tay chơi. Nhưng người đàn ông đẹp trai và giàu có đó thực sự lúc nào cũng bận rộn sao?

"Ừ, mày không nên chọc vào anh ấy làm gì... Anh Hill cũng cảnh báo rồi. Này, thử nói chuyện với anh ấy lần nữa xem."

"...."

"Sao trông mày có vẻ khó chịu thế?"

'Sao anh ấy kỳ lạ thế nhỉ? Anh ấy đột nhiên gửi tin nhắn và nói không sẽ tính lãi nhưng khi mình trả lời thì anh ấy nói với quên nó đi và biến mất. Mình stress thật rồi đấy.' Tôi nghĩ trước khi nhấc điện thoại lên và quyết định gõ lại.

(North♣️'): Anh đang làm việc ạ? Em thực sự không muốn làm phiền anh đâu ạ.

3 phút

(North♣️'): Nhưng em muốn xin anh cho em một chút thời gian ạ.

:*gửi nhãn dán

Anh đã đọc rồi nhưng vẫn chưa trả lời tin nhắn tôi gửi.

(Johan_): Nhấn chấp nhận. Không được quá 5 giây.

(North♣️'): Dạ?

Tôi nhướng mày và bối rối nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Brrrrrrrrrrrr............

Có cuộc gọi đến từ anh Johan.

Brrrrrrrrrr..............

Tôi vội vàng nhấn nút chấp nhận khi nhớ ra anh đã nói tôi không được chậm quá 5 giây.

"Dạ..." Tôi nói, cố gắng tỏ ra lịch sự nhất có thể.

"..."

"Ừm... Anh Johan..." Tôi gọi khi không có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia.

(Cho mày 12 phút. Có chuyện gì?)

"Không, nhưng sao anh lại gọi..."

(Lười gõ chữ.)

"À..." Tôi quay sang Easter cầu cứu vì tôi không biết phải nói gì. Tôi đang bối rối vì đột nhiên anh Jo gọi cho tôi.

"Anh đang làm việc ạ?" Tôi quyết định hỏi những câu chung chung trước.

(Ừm.)

"Ừm, em muốn nói về chuyện lãi suất ạ."

(Mày có đồng ý không?)

"Ý anh là lời đề nghị làm mọi thứ ạ?"

(Ừm.)

"Em không hiểu câu đó lắm, nhưng nếu việc không quá khó thì em có thể làm được ạ."

(Khó của mày là như nào?) Đầu bên kia điện thoại hỏi với giọng bình thường.

"Ừm...như bắt em đi giết người, bí mật vận chuyển ma túy, cướp tiệm vàng hay đại loại thế ạ. Chắc em không thể làm được những việc như thế này đâu."

(...)

"Sao anh im lặng thế ạ? Em chỉ đùa thôi, anh đừng mắng em nha." Mặc dù trong thâm tâm tôi có chút nghiêm túc nhưng im lặng kia khiến tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm điều đó.

(Mày có thể làm được không?)

"Ừm...nhưng những chuyện đó không tốt đâu ạ." Thôi, nếu mắng sẽ khiến anh thấy dễ chịu hơn, tôi có thể chấp nhận, dù sao thì tôi cũng bị mắng rất nhiều rồi. Nhưng, tôi cũng không quá dài dòng để hỏi về yêu cầu của anh, "Vậy kết luận là gì ạ? Anh sẽ không bắt em làm chuyện kỳ lạ đâu, phải không?"

(Hả?)

(Mày nói gì cơ?)

(Mày định ra lệnh những việc tao phải làm và không được làm à?)

"Không có đâu mà..."

Ôi anh ơi, sao lại gắt với em thế?

(Được rồi, tao sẽ không bảo mày làm bất cứ điều gì vượt quá khả năng của mày.)

"Vậy ok ạ, tại em cũng không có giỏi lắm nên chuyện khó quá thì em không làm được đâu."

(Vậy thì tao sẽ không bắt mày làm gì quá khả năng.)

"Thật ạ??"

(Mày thật vô dụng.)

Anh Johan, anh thật khó hiểu mà T^T Tại sao tôi lại phải gặp những người như thế này chứ? Ôi, nước mắt tôi lại chảy dài rồi.

"Úi, em đùa thôi, cái gì em cũng giỏi mà. Anh cứ việc sai bảo em đi ạ."

(Mày có chắc không?)

"Ừm, em chắc chắn... có lẽ vậy. Em chắc chắn, nhưng anh phải hứa là không được bảo em làm gì lạ mới được."

(Định nghĩa của mày về lạ là gì?)

"Lạ. Lạ theo cách mà người bình thường không thể hiểu được ấy." Tôi nghĩ... nó lạ theo nghĩa thông thường. Làm thế nào tôi có thể giải thích nó được nhỉ?

(Ừm...được rồi, lạ theo cách hiểu của mày.)

"Vâng, theo như em hiểu ạ. Vậy quyết định thế nhé, anh sẽ không tính lãi nữa đúng không ạ?" Tôi nói với giọng vui vẻ. Còn gì tuyệt vời hơn khi có thể tiết kiệm hàng chục nghìn mỗi tháng chứ?

(Đúng. Nhưng...)

"Nhưng?"

(Nếu làm tao không hài lòng, tao sẽ điều chỉnh lãi suất hàng ngày.)

"Cái gì?! Ý anh là gì cơ?" Tôi lập tức hét lên khi nghe thấy lời nói của anh

(Mọi thứ đều có giá của nó.)

"Không phải vậy..." Tôi hạ giọng xuống một chút khi gặp giọng điệu cộc lốc của người kia. Nghĩ mà xem, điều đó có công bằng không hả? Chà, anh Johan xoá lãi cho tôi nếu tôi làm theo lời của anh và tất cả cũng phải phụ thuộc vào việc tôi có làm tốt hay không ấy hả?

Vậy thì thoả thuận gần như là vô dụng rồi còn gì...

"Vậy nếu một ngày nào đó em làm anh không hài lòng thì anh sẽ điều chỉnh như nào ạ?"

(5% một tháng. Hay nên tính theo ngày nhỉ?)

"Úi, đợi một chút." Tôi nói trước khi tìm giấy và bút chì để làm toán. Mặc dù tôi học ngành kỹ thuật nhưng không phải ai cũng có thể tính nhẩm được. Ít nhất một trong số mười người mới làm được vì đó đã là thói quen.

(Mày đang làm gì thế?)

"Tìm tờ giấy ạ."

(Mày phải tính trên giấy ngay cả khi học khoa kỹ thuật ấ?)

"..." Tại sao xung quanh tôi lại có nhiều người xấu như vậy hả? Tôi không thể chịu được nữa rồi, trái tim tôi chỉ mỏng manh như tờ giấy thôi đó.

"Hơn ba trăm?" Tôi nói, "Và sẽ thật tệ nếu em cứ khiến anh không hài lòng mãi mãi."

(Ờ, ví dụ như hôm nay này.)

"Hôm nay có thể bỏ qua không ạ? Tại em phải đi làm thêm."

(Vậy sao mày không đem điên thoại?)

"Tại em sạc nó ở trong phòng ạ."

(Tao mua điện thoại cho mày để mày ném nó ở phòng à?)

Câu nói ở đầu bên kia điện thoại làm tôi nhớ đến câu nói trước đó của anh Hill: "Nó mua điện thoại cho em mà em để ở phòng á?"

Được rồi...tôi sai rồi.

"Em sẽ không làm thế nữa." Giọng tôi có vẻ tội lỗi. Tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi nếu tôi không mắng như này. Làm sao tôi biết chuyện trả lời tin nhắn muộn sẽ dẫn đến hậu quả này chứ?

(Và không sử dụng điện thoại tao mua cho mày để nói chuyện với người khác.)

"Cái gì?"

(Mày không hiểu à?)

"Dạ... em hiểu. Em có thể hiểu.." Tại sao chủ nợ của tôi lại ác như vậy chứ?, "Vậy anh có thể nói cho em biết điều có thể sẽ khiến anh khó chịu không ạ?"

(Đó là việc của mày, mày phải tự mình tìm ra.)

"À, dạ, vậy em cúp máy trước nhé. Cảm ơn anh..." Tôi không quên nói lời cảm ơn và đang định cúp máy vì nghĩ chúng tôi có lẽ đã chẳng còn gì để nói nữa.

(Không.)

"Dạ?"

(Đừng cúp máy.)

"Còn có chuyện gì nữa ạ?"

(Đừng có hỏi, im lặng đi.)

"Dạ? À...được rồi." Tôi quyết định không hỏi gì vì anh Jo bảo tôi đừng hỏi. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cào và tiếng bàn phím lạch cạch từ phía bên kia, có lẽ anh ấy đang làm việc.

(Đừng để điện thoại cách xa mày.)

"Chết tiệt." Vì vậy, tôi bước tới lấy tai nghe và đeo vào. Lúc đầu tôi sợ ồn ào nên định để điện thoại cách xa mình. Nhưng khi nhận được lệnh này thì tôi phải đeo tai nghe vào. Tôi lo lắng rằng âm thanh từ game trên máy tình của tôi sẽ bị anh ấy nghe thấy.

(Đừng ngủ.)

"...nhưng em bắt đầu buồn ngủ rồi."

(Mày nói gì?)

"Vâng, em sẽ không ngủ." Tôi nói với giọng ngái ngủ trước khi cố ép mí mắt không nhắm lại. Tóm lại là anh bảo tôi thức cùng phải không hả?

"Anh nói chuyện với em được không ạ?" Tôi hỏi.

(Tại sao?)

"Tại em hơi buồn ngủ rồi. Bình thường nếu muốn em tỉnh táo thì phải nói chuyện với em cơ." Tôi nói trong khi tôi đang xem và đọc sách.

(Tại sao?)

"Ừm, tại khi em thức cùng người yêu cũ... Em luôn bắt cô ấy làm thế."

(Tao không phải là người yêu cũ của mày.)

Ôi sao anh ấy lại thô lỗ thế nhỉ?

"Vậy em cũng không thể bắt chuyện với anh sao?"

(Ờ.)

(Nói nhiều quá thì tao sẽ tăng tiền.)

"Sao có thể chứ? Chúng ta không phải đã thỏa thuận xong rồi sao?"

(Chuyện đó tuỳ thuộc vào tao.)

Ài ...được rồi, sao cũng được. Chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu đó là anh Johan mà. Tôi phải nhượng bộ, tôi đã phải nhượng bộ trước sự tức giận này và tôi đã đầu hàng sự ích kỷ của mình.

01:17

"North, tao đi ngủ đây." Ter nói và chuẩn bị tắt đèn. Tôi đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo nó im lặng vì tôi vô tình tạo ra tiếng động lớn và bị anh Johan nhắc nhở rồi.

"Ờ, ngủ ngon nhé." Ter nói trước khi tắt đèn và ngã xuống giường.

Chỉ còn lại tôi là vẫn bật đèn và di chuyển con trỏ qua lại trên màn hình máy tính. Tôi không thể chơi game, không thể nghe nhạc, tôi không thể tạo ra tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất. Hơn nữa, tôi còn đang rất buồn ngủ này.

Tôi chỉ ngồi và lắng nghe tiếng bàn phím phát ra ở phía bên kia.

"Anh Johan." Tôi gọi, "...em buồn ngủ."

Anh Jo không trả lời, nhưng cho dù có trả lời thì tôi nghĩ anh cũng sẽ mắng tôi và nói 'Đó là việc của cậu'. Vâng tất nhiên rồi. Người như thế này sao mọi người thích được vậy? Anh ấy thô lỗ thế mà sao mọi người u mê thế? Những cô gái này mong gì vào một người như thế nhỉ? Nếu là tôi thì tôi sẽ không dám đến gần anh ấy đâu.

"Anh làm việc bao lâu thì xong ạ? Em chỉ hỏi thôi, đừng mắng em."

(Thêm một chút nữa.)

"Ngày nào anh cũng làm việc thế này à?"

(Không, chỉ có vài ngày thôi.)

"Anh không nghỉ ngơi ạ? Em thấy anh làm việc liên tục mấy tiếng rồi."

(Không cần.)

"Anh Jo..."

(Cái gì?)

"Anh nói chuyện với em đi mà, mắt em đang díp lại rồi."

(Tao bảo mày để yên điện thoại, chứ tao có bảo mày nói chuyện à?)

"Oi, nhưng em không biết phải làm gì cả mà." Tôi nói với giọng ngái ngủ. Bây giờ là 1 giờ sáng và mọi người chắc đã ngủ hết rồi nhỉ? Với hôm nay tôi có đi làm nên tôi càng mệt hơn, tôi không muốn chơi game, tôi muốn đi ngủ.

(Đó là việc của mày.)

"Sao anh lạnh lùng thế? Được rồi, vậy em sẽ kể cho anh nghe về em." Khi tôi buồn ngủ quá thì tôi sẽ bắt đầu nói những điều vô nghĩa.

(Đó là việc của mày.)

"Nhưng em thấy anh có vẻ muốn biết nên em có thể miễn cưỡng nói cho anh biết."

(Không, tao không muốn biết.)

"Tên thật của em là Natchanan. Em là sinh viên kỹ thuật điện năm thứ nhất và là bạn cùng phòng của Easter, sinh viên khoa thú y và đang hẹn hò với anh Hill, bạn của anh."

(...)

"Em là người đơn giản, không quá nghiêm túc, vui vẻ, thông minh nhưng khiêm tốn trước mặt người lớn. Em luôn thể hiện sự tôn trọng tối thiểu với người khác và là một người bạn tốt".

(Tao nghe về mấy cái này rồi.)

"Vâng, đây là mấy điều cơ bản cần viết trong thông tin mà ạ."

(Lúc mày buồn ngủ thì xàm thật đấy.)

"Chỉ một chút thôi, hehe. À, em đã giặt quần áo cho anh rồi, khi nào thì trả được ạ?" Tôi hỏi, ám chỉ chiếc áo sơ mi của anh Jo mà anh đã cho tôi mượn để mặc trên đường về nhà.

(Tao không cần nó nữa.)

"Úi, nhưng em giặt sạch rồi, giờ nó vừa sạch vừa thơm đó nhe."

(Tao không cần nó nữa.)

"Em thể hỏi tại sao không?"

(Không.)

À... được rồi. Không cần thì không cần, cũng có sao đâu. Nhưng quần áo đó không phải đắt tiền lắm sao? Giặt xong thì quần áo sẽ lại sạch sẽ, có lý do gì mà không đòi lại chứ?

01:30

"Em mệt rồi anh ơi nhưng em vẫn chưa đi ngủ, vẫn gắng được."

(Hả?)

"He, anh nghĩ em ngủ rồi chứ gì? Nhưng em chưa ngủ đâu nha, em không để anh bắt lỗi dễ dàng như vậy được."

(Tốt.)

"Vậy công việc thế nào rồi?"

(Thêm một chút nữa.)

(Đừng làm phiền tao.)

"Anh muốn hỏi em gì không?"

(Không. Tao đã bảo mày im lặng mà.)

"Vậy tại sao em lại phải ngồi chờ cùng anh trong khi anh không muốn em nói chuyện chứ? Ít nhất anh cũng phải nói gì với em đi. Hoặc sẽ tốt hơn nếu anh gọi cho người anh thích đúng không nè? Sẽ rất vui khi được làm việc cùng người mình thích mà. Em tò mò lắm nha, không có ai mà anh có thể gọi sao? Không phải có hàng trăm cô gái sẵn sàng xếp hàng để nhận được cuộc gọi từ anh sao?"

(Không có ai cả.)

"Tại sao?"

(Tao chưa bao giờ gọi điện cho ai đó và yêu cầu trông chừng tao.)

"Ờ, tại sao?" Tôi nhíu mày ngạc nhiên hỏi dù mí mắt đã nhắm lại.

(Như mày nói đấy, có một đêm thì họ sẽ lại gọi nhiều đêm nữa. Tao thấy khó chịu.)

"Ờ, vậy sao anh lại gọi điện cho em? Khoan đã, anh không muốn có người gọi điện đến nên mới bắt em gọi mãi như thế này à?"

(Ờ.)

"Nhưng anh có thể tắt thiết bị hoặc kích hoạt chế độ không làm phiền mà."

(Tao vẫn cần nó cho công việc khẩn cấp phải làm.)

"Ờ, vậy là anh đang dùng em làm thuốc đuổi chó à?"

(Ừm.)

"Ha, cứ coi như là em xui xẻo vậy. Còn lâu không ạ?"

(Thêm một chút nữa.)

"Ò, được rồi."

(Mày đi ngủ rồi à?)

"Không, em đang ngồi ở bàn. Em định đi tắt đèn vì đau mắt thôi."

(Tại sao mày không lên giường?)

"Nằm lên giường là em lăn ra ngủ luôn đó. Ít nhất ngồi vào bàn học thì em còn có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của con buồn ngủ."

(Ờ.)

"Úi, chờ đã, nếu bây giờ em dùng số của anh thì chắc chắn sẽ bị phụ nữ của anh phát hiện. Em mà bị bắt thì họ sẽ đánh em, anh phải chịu trách nhiệm đấy!"

(...)

"Anh còn ở đây không? Anh lén ngủ quên khi đang làm việc à?"

(Tao đây.)

"Anh vẫn chưa trả lời."

(Mày nói câu nào?)

"Em nói, lỡ như em bị nhân tình của anh đánh khi cô ấy phát hiện ra em có quan hệ với anh thì sao?"

(Mày tự đánh lại đi.)

"Trời ạ, em không thể làm tổn thương phụ nữ được." Tôi nói.

(Thế thì im đi.)

"Chết tiệt, nhất định sẽ bị bắt nạt cho coi." Tôi nói mà không khỏi hơi cau mày, "Liệu cô ấy có mang theo bạn cùng phòng đến tát em như trong phim không nhỉ?"

(Ảo tưởng quá rồi đấy.)

"Thôi nào, em nói thật mà. Nếu chuyện đó xảy ra thì em sẽ yêu cầu bồi thường và phải được trừ nợ."

(Được rồi.)

"Tốt. Vậy ngày mai em sẽ công khai em chính là người gọi cho anh cả đêm. Nếu bị uy hiếp, em sẽ tới đòi bồi thường ngay."

(Mày!!)

(Bạn tao có mở một phòng khám tâm thần. Mày có muốn liên lạc đặt lịch khám không?)

"Cái gì? Em chỉ đùa thôi, ai lại làm như vậy bao giờ chứ?"

(Mày điên rồi hả?)

"Em không điên. Úi, nhưng các anh... các anh thấy ngành y như thế nào ạ?" Tôi lặng lẽ yêu cầu anh nói chuyện vì lúc đó tôi đang rất buồn ngủ. Nếu thỉnh thoảng chúng tôi có trò chuyện thì tôi sẽ không buồn ngủ nữa.

(Tao bảo mày im lặng.)

"Trời ạ, chúng ta trò chuyện một lát nhé. Em buồn ngủ quá rồi này. Ai lại muốn trở thành một người nghiện cà phê như anh chứ?"

(Làm sao mày biết?)

"Đoán thôi... Thông thường các bác sĩ đều nghiện cà phê mà. Càng làm việc thì càng ít buồn ngủ nên em chắc chắn rằng anh thích Americano."

(Thông minh đấy.)

"Khen em như thế em ngại đó, vậy em sẽ tập pha cà phê." Tôi cứ nói mãi, với tư cách là một người nói nhiều và khá giỏi giao tiếp, "Nếu ngon thì em sẽ cho anh uống thử."

(Khen á?)

"Phải đó. Vậy nên làm ơn đi, nếu anh có lòng tốt như vậy thì giảm nợ cho em sẽ tốt hơn đó."

(Chỉ khen thôi thì chưa đủ mức.)

"Tại sao? Còn có giá trị nào khác không ạ?"

(Rất nhiều.)

"Được rồi ạ. Dù sao thì cũng cảm ơn anh vì đã không từ chối." Lúc đầu, tôi muốn nói rằng anh rất chu đáo, nhưng nghĩ lại thì chỉ cần được anh ấy khen thôi cũng đủ rồi.

(Vậy pha cho tao cà phê Pravain.)

"Ok, được thôi... Em cũng đang học cách pha nhiều loại hơn mà. Em sắp đi thử việc ở một quán cà phê rồi đó."

(Với Ter à?)

"Oi, anh, cậu ấy không đi, chỉ có em đi làm thôi. Nếu không thì em sẽ phải đối phó thêm anh Hill nữa mất."

(Ờ, vậy tại sao lại phải đi làm thêm nữa?)

"Em phải kiếm tiền. Em nợ rất nhiều và nếu có thể... Em muốn tìm thêm hai ba công việc nữa."

(Tao không tính lãi và cũng không ép mày phải trả nợ nhanh.)

(Không cần vội.)

Tại sao giọng của anh Johan nghe bình thường thế nhỉ? Anh nói không cần vội là sao? Anh đâu có nợ, em mới là người nợ nè. Ai lại vui nếu bản thân mắc nợ trăm ngàn như thế này chứ?

"Em sinh ra vào ngày lành tháng tốt nên thích ngắm hoa, nghe chill nhỉ?" Tôi bắt đầu luyên thuyên.

(Vậy mày làm ở đâu?)

"Ở một quán gần đây ạ, tên quán là Marry Me."

(...)

Anh Johan không trả lời và tiếng viết trên giấy lại vang lên. Có vẻ như anh đã bắt đầu làm việc trở lại. Vì vậy, tôi phải lướt Facebook để tìm thứ gì đó để đọc, mặc dù lẽ ra tôi phải ngủ từ lâu rồi.

"Em buồn ngủ quá, mí mắt nặng trĩu, không chịu nổi nữa rồi..."

02:40

Kết thúc cuộc gọi: 3 giờ 20 phút

(Johan_): Tao đã bảo mày đừng ngủ mà.

: Thức dậy và nằm lên giường đi.

...

03:15 sáng

(Johan_): Đừng có tìm việc làm thêm nữa, biết chưa?

: *Thu hồi tin nhắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro