Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Painted blue

Dịch: Rín

Tôi hơi phấn khích khi đưa anh Johan về nhà. Khi tôi đến nơi thì đã gần tối và nhà tôi nói chung không lớn hay rộng rãi gì. Nhà được chia thành hai phần: nhà phía trước nơi tôi sống với mẹ, còn nhà phía sau là của dì tôi. Họ đã tách ra và sống cùng nhau như một gia đình với chú tôi. Dì một cậu con trai lớn đang học trung học tên là Night và một cậu con trai nhỏ hơn là Non, vừa mới chào đời.

Ban đầu, tôi định ghé thăm ông bà của anh Johan trước rồi mới quay về nhà, nhưng có vẻ như ông bà không có ở nhà. Mẹ của anh Johan đã đến sáng nay, bà để lại một món quà cho mẹ tôi. Trước khi chia tay, bà đã hôn tôi một cái thật lớn lên má. Bà nói rằng, nếu tôi định gặp ông bà thì tốt hơn là nên đợi để gặp bố đã.

Tóm lại, lần tới tôi sẽ gặp ông, bà và bố cùng một lúc. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến tôi cảm thấy ngột ngạt rồi.

Nhưng điều tôi băn khoăn nhất là không biết mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu gặp anh Johan. Tôi vẫn chưa gửi ảnh của anh Johan cho mẹ, tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu được gặp trực tiếp. Một chiếc xe sang trọng dừng lại và đỗ trước nhà. Tôi bước ra khỏi xe và bấm chuông trước cửa. Sau một lúc, mẹ tôi bước ra như thể vừa tắm xong và mang một chiếc khăn trên vai.

"Ôi, North, con về rồi à?" Mẹ tôi kêu lên với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.

"Vâng, mẹ đã bảo con về vào thứ Bảy và Chủ nhật còn gì."

"Ủa? Mẹ có bảo vậy hả?" Tôi chỉ có thể nghĩ, sao mẹ lại nhanh quên thế nhỉ? Rồi bà ra mở cửa, "Và chiếc xe đó là của ai vậy? Tại sao có một chiếc xe sang như vậy đỗ trước nhà chúng ta thế?"

"Xe của anh Johan ạ, mẹ bảo con đưa người yêu về còn gì. Mẹ quên rồi à?"

"..."

Mắt mẹ tôi mở to khi bà nhìn chiếc xe sang trọng đậu trước mặt, sau đó nó được lái vào và đậu trong sân nhà. Nhà tôi có thể đậu hai chiếc xe, một chỗ là cho xe của chú tôi, còn chỗ còn lại thì trống.

"Trời ơi, chiếc xe này trị giá bao nhiêu triệu vậy?" Mẹ tôi tiến lại gần và hỏi. Tôi lắc đầu nhẹ như thể không biết, "Phải nhắc Artl hôm sau đi làm lái xe cho cẩn thận, nếu làm xước chiếc xe này thì sao đây?"

Artl là chú tôi.

"Còn con...?"

Mẹ tôi im lặng khi thấy anh Johan bước ra khỏi xe, bà đưa tay lên che miệng và thốt lên một tiếng ngạc nhiên nhẹ.

"Ôi trời ơi..."

"Mẹ..." Tôi bật cười nhẹ trước những lời của người bên cạnh. Nói thật, mẹ tôi như vậy thôi nhưng mức độ trẻ trung của bà rất cao. Đứng đầu hẻm còn biết bà đang ở đâu mà.

"Người yêu của con đẹp quá North ơi, mẹ sắp ngất rồi này."

"Mẹ bình tĩnh nào." Tôi nói và nắm lấy cánh tay bà. Bà hành động như thể bà thực sự sắp ngã, nhưng khi anh Johan quay lại, mẹ tôi ngay lập tức trở lại vẻ mặt bình thường. Bà lấy chiếc khăn và vắt lên vai tôi.

Chờ chút nào mẹ... tại sao chiếc khăn này lại ướt vậy?

"Chào cô ạ." Anh Johan chắp tay chào.

Mẹ tôi chào lại một cách lịch sự.

Tại sao mẹ lại niềm nở với anh thế? Tôi mới là người nên được chào đón chứ.

"Mẹ con gửi cô ạ."

Anh đưa cho bà một túi giấy màu xanh với họa tiết rất đẹp. Tôi cũng không biết bên trong có gì, nhưng nếu do mẹ Jin chuẩn bị thì chắc chắn nó không bình thường.

"Cảm ơn con, nhưng không cần quà cáp rắc rối làm gi đâu." Bà cười ngọt ngào và nhận lấy túi đồ, sau đó chúng tôi cùng nhau vào nhà, ngồi cạnh nhau trên sofa trong phòng khách.

"North, lại đây giúp mẹ một tay." Mẹ tôi nói. Tôi vào bếp để giúp, "Nên chuẩn bị đồ ăn nhẹ nào đây? Thằng bé có đặc biệt thích ăn gì không?"

"Anh ấy không thích đồ ăn nhẹ đâu, nhưng con thì có, lấy cái đó đi ạ."

"Không phải chuẩn bị cho con nhá, là cho thằng bé kìa."

"Gì vậy chứ?" Tôi nhăn mặt khó chịu.

"North."

"Vâng."

"Tại sao người yêu con lại đẹp trai vậy? Đó có thật là người yêu con không? Con không lừa mẹ chứ?" Mẹ tôi vẫn mang vẻ mặt phấn khích mà bà chưa bao giờ bỏ đi kể từ khi gặp anh Johan, "Tim mẹ thực sự đang đập loạn này." Bà đặt tay lên ngực, khuôn mặt bà bắt đầu đỏ lên một chút.

"Phải, anh ấy là người yêu con đó."

"Thật sao? Đẹp trai quá, có phải là người nổi tiếng không thế? Con đã làm thế nào để tán tỉnh được thằng bé vậy?"

"Không, anh ấy đến tán tỉnh con mà."

"Haizzz." Bà thở dài như thể không tin lời tôi, "Thằng bé ăn mặc đẹp quá đi. Mẹ có nên đi quét lại nhà không nhỉ? Mẹ sợ sàn nhà làm bẩn chân thằng bé quá."

Ôi mẹ ơi, có cần thế không T^T

"Không đến nỗi vậy đâu." Tôi nói.

"Thật sự đẹp trai lắm đó, mẹ không tin được luôn. Khi North đến khoe, mẹ cảm thấy như... Ôi, tim mẹ sắp vỡ ra rồi. Con có chắc thằng bé là con rể của mẹ không? Thằng bé đẹp trai chết mất."

Tôi chỉ có thể mỉm cười.

Tôi mang nước và đồ ăn nhẹ ra bàn trong phòng khách. Mẹ tôi ngồi trên sofa cạnh anh Johan và tiến lại gần. Bà theo dõi anh và ngồi xuống chiếc sofa đối diện.

"Tên của con là Johan, đúng không? Mẹ có thể gọi con như vậy không?"

"Dạ được."

"Con học năm 2 nhỉ? Con lớn hơn North 1 tuổi đúng không? Thế con thấy North sao?"

"Nghịch ngợm và rất bướng bỉnh."

"North, đừng có bướng bỉnh với thằng bé chứ."

"Hả? Con không có bướng bỉnh." Tôi hét lên một chút khi mẹ đột ngột mắng tôi, làm một đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ giết chết tôi mất. Tôi quay lại nhìn anh Johan trước khi người kia nhún vai như thể không quan tâm gì.

"North cứng đầu và hồi nhỏ còn đánh nhau nữa đó, nó dữ lắm luôn. Nếu không dữ thì nó không phải là North đâu."

"Dạ." Anh Johan mỉm cười nhẹ. Không cần phải nói với anh như vậy đâu mẹ ơi. Chỉ cần thế này thôi tôi cũng sẽ bị mắng đến chết rồi T^T, "Em ấy hồi nhỏ bướng lắm sao?"

"Ừm, bướng lắm." Mẹ tôi để ly nước xuống. Bà đã chuẩn bị xong để nói xấu tôi, "Hồi trước, thằng bé hay bị trêu chọc và lúc nào cũng về nhà với đầu gối bị bầm tím và đầu bị thương. Mẹ đã giải quyết vấn đề bằng cách gửi thằng bé đi học boxing."

"Boxing?" Anh Johan nhướn mày, hơi ngạc nhiên trước lời nói của mẹ tôi, "Mày cũng biết boxing sao?" Sau đó, anh quay lại nhìn tôi.

"Đó là chuyện hồi trung học đó."

Những phụ huynh sẽ xử lý khác khi con họ bị bắt nạt và họ có nhiều cách khác nhau để giải quyết vấn đề. Nhưng mẹ tôi đã giải quyết vấn đề bằng cách gửi tôi đi học boxing.

"Ừ, North từng là một người bản lĩnh đó nha." Mẹ vừa nói vừa cười nói, "Nó đi theo con đường của bố nó."

'Đúng vậy, mẹ à. Máu của bố mạnh mẽ lắm nên con bản lĩnh như vậy.' Tôi nghĩ thầm.

Mẹ tiếp lời với giọng bông đùa: "Ở trong trường, tụi nó đọ nhau xem ai mới là mạnh nhất."

Mẹ từng kể lần đầu tiên mẹ gặp ba là ở trường trung học.

Họ học chung ở một trường kỹ thuật gần đó. Giờ thì trường kỹ thuật ấy đã đóng cửa. Một lần tôi hỏi mẹ: "Mẹ à, điều gì ở bố khiến mẹ ấn tượng?"

Mẹ trả lời rằng chính mẹ cũng không thể tìm ra câu trả lời.

Họ hẹn hò với nhau và sau khi tốt nghiệp trung học, cả hai đều không học tiếp vì không có tiền. Bà ngoại không có tiền để cho mẹ tiếp tục học. Cả mẹ và dì đều dừng lại ở lớp mười hai.

Sau đó, họ đi làm khoảng hai năm, rồi tôi ra đời.

Hiện tại, mẹ tôi mới chỉ 38 tuổi. Khi ai đó hỏi: "Sao vẫn còn độc thân mà con trai đã lớn như vậy rồi?"

Mẹ trả lời: "Ờ, sắp tới tôi sẽ có chồng thôi."

Mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn bật cười. Vẫn có người không biết mà đến tán tỉnh mẹ tôi.

"Những người có vấn đề với North đều bỏ học hết. Mẹ tự hỏi không biết các thầy cô có nghĩ nó gây rối quá mức không."

"Chắc là vậy." Tôi trả lời vô thức. Tôi luôn tự hỏi điều đó. Những người từng đến gây sự với tôi đều chuyển trường khá nhanh, những kẻ thích trêu chọc tôi cũng chẳng ở lâu được.

Tôi quay sang nhìn người bên cạnh.

"Sao lại nhìn tao?" Anh Johan hỏi, nhướng mày. Nhưng khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhẹ khiến tôi chắc chắn rằng tôi đang đoán đúng.

Ừ thì, tôi thường xuyên đem những chuyện như thế này ra than thở ở quán game. Nhưng tại sao tôi lại thấy sợ anh nhỉ?

"Lúc đầu, mẹ nghĩ nếu cho nó đi học boxing, tính cách của nó sẽ thay đổi, như kiểu bớt bốc đồng hơn. Nhưng dù thế nào đi nữa, North vẫn như trước." Mẹ thở dài, "Nghịch ngợm, ham chơi đến mức phiền phức. Mẹ thật sự không hiểu nổi luôn."

"Bản lĩnh ấy hả?" Anh Johan nói, vừa đưa tay ra nhéo má tôi một cách khó chịu.

"Chỉ lúc còn đi học thôi, giờ em lớn rồi."

"Vậy hai đứa lần đầu gặp nhau thế nào?" Mẹ hào hứng hỏi.

"North gặp chút rắc rối ở quán rượu, mẹ à. Thiệt hại ở quán cũng khá nặng." Anh Johan đáp, vừa đưa tay lên cằm, giọng điềm tĩnh nhưng khóe miệng nhếch lên như đang trêu chọc.

"Anh, đừng nói xấu em với mẹ mà." Tôi lên tiếng.

"North, chuyện gì vậy? Sao không kể cho mẹ nghe? Con đã bồi thường chưa?"

"Con bồi thường rồi."

"Con không nói dối mẹ đấy chứ?" Mẹ thở dài, trông không vui và quay sang nhìn tôi chằm chằm, "Rồi con đánh nhau à? Có chuyện gì hả?"

"..."

"Liên quan đến người yêu cũ của em ấy ạ."

"Anh Johan!"

"North!"

"Mẹ à, chuyện đó xảy ra từ lâu rồi." Tôi nói, cố gắng làm dịu không khí. Khi nhắc lại chuyện này, tôi thực sự không thích chút nào. Tôi quay lại và nhăn mặt nhìn người bên cạnh.

"Lại định đánh nhau với thằng bé à?"

"Sao vậy? Con có định làm gì đâu."

"Xin lỗi đi."

"Vâng."

"Và đừng để chuyện này xảy ra lần nữa, hiểu chưa?"

"Vâng."

"Con nghịch lắm North ạ, nhưng con đã trở về an toàn, điều đó mới quan trọng." Mẹ lại nhìn anh Johan, ánh mắt đầy tự hào, "May là có Johan ở đây, thằng bé giờ điềm tĩnh hơn rồi đúng không?"

Tôi liếc nhìn anh Johan, anh chỉ gật đầu nhẹ: "Vâng ạ."

Mẹ tôi cười: "Mẹ biết mà. Johan, con cần gì thì cứ nói với North, nó có thể bướng bỉnh nhưng sẽ luôn lắng nghe lời của những người quan trọng với mình."

"Mẹ thích nói xấu con quá nha." Tôi nói đùa, cố thay đổi chủ đề trước khi mẹ kể thêm gì khác.

"Dạ, không sao ạ." Anh Johan thản nhiên nói, "Cháu cũng muốn biết thêm về North."

Mặt tôi hơi đỏ lên nhưng tôi vẫn im lặng, không muốn kéo dài thêm cuộc nói chuyện này,

"Ừm, Johan đúng là một người đàn ông tốt." Mẹ tôi tiếp tục, "Mẹ chắc con sẽ chăm sóc tốt cho North."

"Vâng, cháu sẽ chăm sóc em ấy." Anh Johan trả lời, giọng nói nghiêm túc khiến tôi choáng ngợp.

Mẹ tôi mỉm cười hài lòng: "Ok, mẹ cũng yên tâm khi giao con trai cho người như con."

Tôi quay mặt đi, cố giấu cảm giác đang dâng lên trong ngực. Tại sao những lúc anh nghiêm túc như vầy, tôi lại cảm thấy lo lắng nhỉ?

"Mẹ đừng lo." Anh Johan nói, mỉm cười, "Chỉ cần North ở bên con thì mọi thứ đều sẽ ổn."

Mẹ gật đầu hài lòng.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục nói về những chuyện khác. Tôi nhận ra mẹ thực sự rất thích anh Johan vì anh là người nói chuyện rất có duyên. Thật sự, khi tôi ở nhà, tôi chưa thấy mẹ vui như vầy bao giờ.

Họ hỏi nhau đủ thứ, từ chuyện học hành cho đến công việc. Mẹ không ngừng khen anh Johan mà chẳng cần che giấu.

...

"Có vẻ Johan rất thích con, mẹ bắt đầu ghen tị rồi đấy."

"Sao mày ăn uống lôi thôi vậy?" Người bên cạnh nói rồi đưa tay lau những vụn bánh kẹo dính trên khoé miệng tôi. Tôi vô tình đưa miệng một chút về phía người đó. Khi nhìn sang, tôi thấy mẹ đang nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng.

"Mới đó mà đã tối rồi, mẹ đi nấu cơm đã. Con muốn ăn gì đặc biệt không?" Mẹ quay sang hỏi anh Johan.

Đợi đã, sao người mẹ hỏi lại là anh Johan mà không phải tôi? Tôi đã lâu không được ăn món mẹ nấu rồi đó.

"Mẹ ơi." Tôi nói, giọng có chút cau có.

"Con giận thì mẹ cũng không hỏi con đâu."

"Mẹ, con khóc đấy."

"Mẹ chỉ đùa thôi." Mẹ bước vào và nhéo cả hai má tôi, "Con muốn ăn gì?"

"Gì cũng được ạ."

"Con thật phiền phức mà." Mẹ nói, mặt giận dữ rồi rút tay lại, "Mẹ không muốn hỏi con nữa. Con có muốn ăn gì đặc biệt không Johan?"

Anh Johan nhẹ nhàng lắc đầu như thể không sao. Sau đó, mẹ tôi biến mất vào bếp.

"Con có muốn giúp mẹ làm gì không?" Tôi hỏi, tự đề nghị giúp đỡ.

"Giúp mẹ chút đi."

"Con có thể giúp mẹ làm gì ạ?"

"Giúp mẹ giữ yên tĩnh."

"...Vâng." Tôi quay lại ngồi trên chiếc ghế sofa.

"Mẹ mày dễ thương ghê." Anh Johan nói.

"Đương nhiên rồi, đó là mẹ em mà." Tôi đáp tự hào.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa sau nhà mở. Tôi quay lại và phát hiện ra là dì tôi đang bế em bé vào. Tôi lập tức chạy lại tìm em trai.

"Con có thể bế nó không?" Tôi hỏi và dì tôi đưa em bé cho tôi ôm. Tôi nhìn đứa bé được quấn trong chăn, "Như một cái kén luôn này. Nhìn kìa, em đang vui vẻ này..."

"Chào con." Dì Jai nói và nở một nụ cười với tôi. Dì tôi có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy anh Johan, khuôn mặt dì đỏ lên. Dì hơi vén tóc về phía sau

"Chào em bé, anh là North, sẵn sàng chơi với Chrysalis rồi đây. Ôi, em bé Chrysalis. Tay bé quá nhỏ, má mũm mĩm và cánh tay thì mềm mại nữa chứ."

"Phải đó!"

"Dì ơi, Chrysalis sắp khóc rồi." Tôi nói trước khi nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé trong tay, "Ôi, đừng khóc nhé."

"Con nói là sẽ đưa người yêu về nhỉ?"

"Dạ."

"Ui, cậu ấy đẹp trai quá North ơi."

"Dì, bình tĩnh lại đi ạ."

"North, dì nghĩ cậu ấy không bình thường đâu. Câuuj ấy đẹp trai quá. Vừa rồi, tim dì đã loạn nhịp luôn đó. Nhìn thấy cậu ấy khiến dì muốn ly hôn chồng luôn mà." Dì tôi nói với vẻ xúc động. Quả thật mẹ tôi và dì tôi rất giống nhau.

"Chú kiện dì đó."

"Nhưng chồng dì cũng có ở đây đâu, anh ấy đi uống rượu với bạn bè rồi... ài, cứ để anh ấy đi đi."

"Chú chỉ đi uống rượu với bạn bè chứ không có đi luôn nha." Tôi nói, "Dì không cần phải nhìn người yêu cháu như thế đâu."

"Chưa gì đã chiếm hữu rồi. Thế rồi đây là sao? Khi mẹ của North nói với dì rằng North có người yêu rất đẹp trai, dì chả tin đâu. Dì phải đích thân đến kiểm tra, nhưng ôi, thằng nhóc này thật là..." Dì tôi nói, nhưng tôi ngắt lời.

"Nói ra là không hay đâu nhé." Tôi nói, rồi nghiêng người hôn nhẹ vào má của đứa bé đang nằm trong tay tôi, "Em trai đừng ở với dì nữa, qua ở với anh đi."

Tôi nói trước khi bế đứa bé lên và ngồi xuống sofa.

"Đây là em trai của mày à?"

"Ừ, anh muốn bế không?"

"Không." Anh Johan nói rồi quay mắt về phía màn hình tivi. Tôi nghĩ anh chắc chắn là kiểu người không yêu thích trẻ con lắm.

"Anh Johan, anh ấy không quan tâm đến em đâu." Tôi nói với đứa bé, cảm thấy mình trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết. Rồi tôi đưa e trai lại gần anh ấy và nói: "Anh Johan, làm ơn bế em đi. Làm ơn bế em đi."

"..." Người bên cạnh liếc nhìn tôi nhưng vẫn từ chối chơi với đứa bé. Trong khi đó, đứa bé đưa tay ra không trung như muốn chạm vào gì đó.

"Em cũng muốn được bế mà."

"..."

"Anh North!"

"Úi, Night." Tôi quay lại khi nghe thấy tiếng gọi, trước khi đưa em bé trở lại với dì mình, "Sao em lại tới đây?"

"Em nhớ anh lắm." Night nói rồi chạy tới ôm cổ tôi từ phía sau vì tôi đang ngồi trên sofa.

Bình thường nhà tôi lúc nào cũng náo nhiệt thế này, giờ lại có thêm một đứa em nữa. Người thân ghé qua thăm liên tục luôn.

"Ai đây?"

"Người yêu của anh."

"Oa... một sinh vật đẹp đó." Những lời chẳng nên thốt ra từ miệng của một học sinh trung học bỗng dưng xuất hiện. Night lập tức đưa tay lên che miệng, đỏ mặt xấu hổ khi nhận ra mình đã lỡ lời. Anh Johan khẽ mỉm cười trước phản ứng ấy.

"Anh North, anh ấy nghe thấy em vừa nói gì phải không?"

"Nghe thấy rồi. Nếu không thì sao anh ấy lại cười được?"

"Trời ơi, xấu hổ quá!"

"Lại đây ngồi đi, Night." Tôi nói rồi Night vòng qua sofa và ngồi xuống bên cạnh tôi. Em ấy cũng giơ tay chào anh Johan.

"Anh thật sự là người yêu của anh North à?"

"Ừ, thì sao?"

"Thì thôi được rồi. Em tới đây để khoe cái này với anh, anh North," Night nói, rồi lục lọi trong túi. Em ấy lấy điện thoại ra, giơ lên cho tôi xem, "Em đang tán tỉnh người này. Để em cho anh xem."

"Ai vậy?" Tôi hỏi, nhìn vào màn hình điện thoại của Night. Hình ảnh khá mờ, nhưng nếu nhìn kỹ... chẳng phải người đó đang mặc đồng phục học sinh nam sao?

"Ai vậy?"

"Người nào đó thôi."

"Tên gì?"

"Oscar."

"Có ảnh nào rõ hơn không?"

"Ưmmm..."

"Vậy tại sao không cho anh xem luôn?"

"Đáng yêu quá, em không muốn North nhìn thấy." Night nói rồi quay mặt đi. Tôi lập tức xoay lại, đưa tay ra muốn xem hình. Câu "đáng yêu quá, em không muốn anh nhìn" thật sự làm tôi thấy khó hiểu. Nhưng cuối cùng, em ấy chỉ cho tôi một bức ảnh mờ. Nhìn kỹ, tôi cảm thấy gương mặt ấy quen quen, giống như một anh chàng sinh viên ngành kỹ thuật cá biệt nào đó.

"Ừ, cũng được đấy. Vậy em đang tán người ta kiểu gì?"

"Em nhìn người ta."

"Đó không phải là tán tỉnh đâu, Night."

"Đó là tất cả những gì em có thể làm."

"Night..." Tôi thở dài, cảm thấy bất lực. Tôi đưa tay xoa đầu em ấy, rồi nói nhẹ nhàng, "Phải can đảm lên. Em rồi sẽ giống bạn anh đấy, giờ không lẹ là phải tán đến tận đại học luôn."

"Vậy em phải tán kiểu gì?"

"Anh không biết." Tôi lắc đầu, "Hai người đã nói chuyện gì chưa?"

"Rồi."

"Đã nói gì?"

"Em hỏi Oscar, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

"Em hỏi chuyện đó á? Từ bao giờ vậy?"

"Ngày đầu tiên đi học. Lúc mới vào trường, em không biết nhà vệ sinh ở đâu thật mà."

"Night ơi..." Tôi xoa đầu đứa em trai nhỏ của mình với vẻ yêu thương. Tại sao xung quanh tôi chỉ toàn những chuyện thế này nhỉ? Thật là khổ sở mà T_T "Cố gắng lên, em trai à."

"Em muốn tặng quà cho người ta. Anh North, em nên tặng gì đây?"

"Anh cũng không biết. Hoa thì sao?"

"Nhưng người ta là con trai đó, ai lại đi tặng hoa cho nhau chứ?"

"Anh có mô hình Gundam." Tôi nói, cảm giác hơi khó chịu, "Có một mô hình Gundam cũ trong phòng anh. Anh có thể cho em."

"Hả, gì cơ? Anh muốn em tặng quà là đồ của anh à?" Night nhìn tôi với vẻ mặt bất lực. Vì chú khá nghiêm khắc nên Night hiếm khi được mua đồ. Thế nên thường thì tôi hay tặng lại đồ của mình cho nó.

Sau khi nói chuyện một lúc, có vẻ như Night rất muốn nói chuyện với anh Johan, nhưng lại không dám, chỉ lén nhìn anh. Thái độ ngại ngùng của nó thật đáng yêu.

Sau đó, anh Johan xin phép ra ngoài nghe điện thoại.

"Anh North, bạn trai anh là ngôi sao hay người mẫu gì đó đúng không? Sao anh ấy ngầu thế? Còn cao nữa. Làm sao để em cũng trông được như vậy đây?"

"Không phải đâu. Night sẽ cao hơn khi lớn hơn, với bây giờ em đã cao rồi mà."

"Anh ấy tên là Johan đúng không? Nghe cái tên thôi cũng đã ngầu rồi. Anh ấy đang học gì vậy?"

"Năm hai, khoa y."

"Uầy, vậy chắc anh ấy giỏi lắm. Sao anh North lại may mắn thế nhỉ?"

"Phải đó." Tôi đáp rồi xoa đầu Night một cách đầy tình cảm. Cả nhà dường như rất hào hứng khi gặp anh Johan. Tôi cũng không ngờ lại như vậy.

"Night, anh sẽ cho em ít tiền." Tôi nói rồi lấy tiền từ ví đưa cho Night. Nó nhận lấy với ánh mắt rạng rỡ.

Night mở to mắt vui mừng rồi vội vàng chắp tay cảm ơn, sau đó cầm lấy tiền từ tay tôi.

Từ năm ngoái, tôi đã bắt đầu làm thêm nên thỉnh thoảng có chút tiền đưa cho Night. Nếu Night ngoan ngoãn hoặc đạt điểm cao trong bài kiểm tra, tôi sẽ mua quà hoặc đưa tiền làm phần thưởng. Vì tôi ít khi ở nhà, nên mỗi lần về thăm nhà, tôi hay cho Night chút quà để bù đắp.

"Cảm ơn anh North. Anh là tuyệt nhất!"

"Night, về thôi!" Giọng của chú Nuch vang lên gọi.

"Tại sao ạ? Con muốn chơi với anh North thêm chút nữa." Night nói rồi chạy lại ôm tôi.

"Phải về vì con chưa làm bài tập, phải không? Còn phải đi ngủ nữa." Dì tôi lên tiếng.

Nghe vậy, tôi chợt nhớ ra một thứ nên liền đứng lên lục trong túi xách.

"Chú, con đến đây để tặng quà cho em trai." Tôi nói rồi đưa cho chú Nuch một hộp quà nhỏ màu vàng. Chú nhận lấy với vẻ ngạc nhiên. Khi mở hộp ra, đôi mắt của chú mở to vì kinh ngạc.

"Trời ơi, nhiều vàng thế này! North giỏi quá. Cảm ơn con nhiều. Thật sự xuất sắc. Một đứa trẻ còn nhỏ mà đã có thể mua những thứ như thế này rồi." Dì tôi hạnh phúc nói, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi.

Tôi cười ngại ngùng: "Con chỉ cố gắng chút thôi mà. Night, hãy học theo anh North nhé."

Món quà tôi tặng cho cháu trai là từ tiền của anh Johan. Mỗi lần nhìn thấy món quà này, tôi lại nhớ đến anh Johan.

Trước khi dì và Night rời đi, dì tôi hỏi: "Bạn trai của con cũng ở lại đây sao?"

"Dạ, đúng rồi ạ."

"Vậy thì nhớ chăm sóc cậu ấy thật tốt nhé. Không dễ gì tìm được người như vậy đâu. Dì vẫn còn ghen tị đây."

"Ha ha." Tôi đáp, cố nở một nụ cười ngại ngùng khi dì bước đi cùng Night.

Khi tôi bước vào nhà, tôi trở về căn nhà quen thuộc của mình. Tôi nhìn thấy mẹ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, nhưng có vẻ như mọi thứ sắp hoàn thành rồi.

Tôi đi ra ngoài và ngồi xuống chiếc bàn đá cẩm thạch đặt trước nhà, bên cạnh là anh Johan. Anh đang nói chuyện qua điện thoại, trông có vẻ nghiêm trọng, có lẽ là chuyện công việc. Tôi ngồi xuống bên cạnh mà không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ lo lắng. Có chuyện gì không ổn sao?

"North!" Tôi nghe thấy một tiếng gọi khẽ. Quay đầu lại tìm nơi phát ra giọng nói thì tôi thấy con gái của dì Kaew – hàng xóm mà mẹ thường kể – đang đứng sát bờ tường, ra hiệu cho tôi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Người đó là ai mà đẹp trai thế?"

"Bạn trai của tớ."

"Bạn trai của cậu? Thật luôn? Vậy chiếc Audi đen kia cũng là của anh ấy sao?"

Tôi gật đầu đáp lại.

"Vậy là anh ấy giàu lắm đúng không? Tuyệt thế, anh ấy nhìn còn rõ đẹp trai, dáng cũng chuẩn nữa chứ. Ôi trời, ghen tị ghê!"

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ mỉm cười ngại ngùng. Thật sự, tôi rất thích khi người khác khen anh Johan, nhưng bản thân tôi lại thấy bối rối. Sau đó, chị Cartoon hỏi thêm rất nhiều về anh Johan và còn muốn tôi chụp ảnh anh. Nhưng tôi không đồng ý. Chụp ảnh để làm gì cơ chứ?

"North..."

"Dạ?" Tôi quay lại khi nghe thấy tiếng anh Johan gọi. Anh có vẻ vừa kết thúc cuộc gọi và bước đến chỗ tôi. Chị Cartoon trông cực kỳ phấn khích, gương mặt thì đỏ bừng khi nhìn thấy anh Johan đến gần.

"Ơ... chào anh. Anh là bạn trai của North đúng không?"

"Phải." Anh Johan trả lời, giọng trầm ấm và chắc chắn.

"Tôi là chị của North, cũng là hàng xóm của em ấy, tên Cartoon."

"À... Vậy sao." Anh Johan khẽ mỉm cười, nhưng có vẻ không mấy quan tâm, "Xin lỗi nhé." anh nói trước khi vòng tay qua vai tôi, dẫn tôi quay lại vào nhà.

Khi bước vào, tôi quay lại mỉm cười nhẹ với chị Cartoon như lời tạm biệt.

Vào nhà, tôi thấy mẹ đang bày bàn ăn. Chúng tôi cùng ngồi xuống và bắt đầu bữa tối. Vừa ăn, tôi vừa cảm nhận được mình đã nhớ món ăn mẹ nấu đến thế nào.

Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện cho đến khi mẹ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, North! Con đúng là đứa trẻ suốt ngày khoe người yêu đấy."

"Mẹ, thôi mà! Đừng nói nữa!" Tôi hét lên, giọng đầy ngượng ngùng. Từ khi bắt đầu quen anh Johan, tôi đã không ngừng khoe anh với mẹ. Thật lòng thì tôi đã như vậy lâu rồi, nhưng tôi không muốn mẹ nói điều đó trước mặt anh.

"Thật không?" Anh Johan tò mò hỏi, ánh mắt đầy hứng thú, "Em ấy nói gì về cháu ạ?"

"Nó bảo mẹ người yêu nó đẹp trai lắm."

"Thật sao?" Anh quay sang hỏi tôi, đôi môi khẽ nở một nụ cười nhẹ. Tôi lập tức cúi gằm đầu, giả vờ tập trung ăn.

"Không chỉ vậy đâu..."

"Mẹ à!" Tôi gần như muốn bật khóc vì xấu hổ, môi bĩu ra như trẻ con. Nhưng mẹ vẫn phớt lờ và tiếp tục nói.

"Nó còn gọi điện cho mẹ rồi kể, 'Người yêu con tốt bụng lắm, luôn quan tâm chăm sóc con. Mẹ ơi, con yêu người này lắm, không biết phải làm sao đây.'"

"Mẹ..." Tôi gọi nhỏ, giọng đầy tuyệt vọng. Chính vì chuyện này nên chắc tôi không dẫn anh Johan về nhà nữa đâu.

Còn anh Johan, trông anh có vẻ rất thích thú với những gì mẹ tôi kể. Thậm chí, anh còn nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.

" 'Mẹ ơi, mẹ có biết anh ấy là người đầu tiên khiến con muốn thay đổi bản thân để tốt hơn không? Con học hành chăm chỉ hơn rất nhiều và khi chúng con không ở bên nhau, chuyện gì xảy ra mẹ biết không? Con chẳng thích thú gì cả, chỉ cảm thấy rất nhớ anh ấy. Con chưa từng cảm thấy thế này với bất kỳ ai khác. Mẹ, mẹ có từng cảm thấy như vậy với bố không?' "

"Mẹ... mẹ đừng nói gì nữa được không?" Tôi nũng nịu, giơ tay lên che mặt. Lúc này tai tôi nóng bừng cả lên.

"Sao mày chưa bao giờ nói với tao vậy?"

"North, sao con không nói với Johan hả?"

"Mẹ à!" Ai mà dám nói mấy chuyện như thế này với anh Johan chứ? Mẹ đúng là có tật nói nhiều không đúng lúc.

Tôi nhớ đã kể với mẹ về những điều đó nhưng không bao giờ nghĩ rằng bà lại đem ra kể ngay trước mặt anh.

"Nó từng hỏi mẹ về việc kết hôn nữa cơ."

"Mẹ!" Tôi thốt lên đầy xấu hổ.

"Gì cơ?" Anh Johan nhướng nhẹ mày, nhìn tôi, "Mày muốn kết hôn với tao sao?" Một nụ cười hài lòng hiện rõ trên khóe môi anh. Ai cho phép anh cười như thế hả?

"..."

"North ngại kìa." Mẹ tôi nói, nửa đùa nửa thật, "Có biết bản thân đang ngại không hả? Tai con đỏ hết cả rồi đấy, nhóc ạ."

"Con không nói chuyện với mẹ nữa đâu." Tôi lầm bầm nhỏ nhẹ.

"North là đứa hay khoe người yêu lắm đấy." Mẹ tiếp tục trêu, hướng lời về phía anh Johan, "Nó kể hết mọi thứ về Johan với mẹ. Nghe mà mẹ cũng thấy tự hào lây."

"..." Tôi chỉ cúi đầu, tập trung vào ăn, cố gắng không để ý đến những lời trêu chọc kia. Cả nhà đang cùng nhau chọc ghẹo tôi đấy chứ!

Sau khi ăn xong, mẹ bảo sẽ tự mình dọn dẹp và bảo chúng tôi lên nghỉ ngơi. Phòng ngủ của tôi ở trên lầu. Tôi ngại ngùng mở cửa phòng mình, không ngờ anh Johan lại đồng ý ngủ lại trong phòng tôi nữa chứ.

"Mời anh vào ạ." Tôi nói.

"Cảm ơn."

"Không cần phải vậy đâu ạ, chỉ có em với anh ở đây thôi." Tôi thì thầm nhẹ. Anh Johan bước vào và nhìn quanh phòng.

Đây là phòng của một đứa trẻ bình thường. Có một tấm poster trên tường, có truyện tranh, một cây đàn guitar, một bàn học và một chiếc giường không quá rộng.

"Anh muốn tắm không?"

"Mày có muốn tắm chung không?"

"Không... không cần đâu ạ." Tôi lập tức lắc đầu.

Người kia khẽ cười trước vẻ mặt ngượng ngùng của tôi rồi chúng tôi tách ra để đi tắm, vì phòng tắm có ở trên lầu và dưới lầu. Tôi quay lại phòng và thấy anh đã tắm xong và đang ngồi trên giường.

"Ah!" Tôi kêu lên trong sự ngạc nhiên khi đột nhiên bị ôm từ phía sau.

Anh Johan siết chặt cái ôm, tôi cảm thấy hơi ấm ở đầu mũi và cổ. Mùi xà phòng nhẹ nhàng từ cơ thể anh bay vào mũi tôi và tôi tựa vào ngực anh.

"Anh cảm thấy thoải mái khi ở nhà em không?"

"Ừm."

"Vậy tốt rồi. Hình như mẹ và dì em rất thích anh." Tôi nói vui vẻ, tiến lại gần anh hơn, "Họ có yêu anh hơn em không nhỉ? Nếu họ bỏ em đi thì em phải làm sao đây?"

"Còn mày thì sao, North?"

"Dạ?"

"Mày có yêu tao không?"

"Ơ này... sao anh lại hỏi đột ngột vậy?" Tôi ấp úng trả lời.

"Trả lời đi."

"Em yêu anh."

"Ừ."

"Chỉ cần North yêu anh là đủ rồi."

"..."

Tôi im lặng và để trái tim mình tiếp tục đập mạnh. Tôi đã quen với điều này và tôi càng lúc càng cảm thấy mình bị cuốn vào vòng tay của anh Johan vì nó thật sự rất ấm áp, nhưng mỗi khi như vậy, tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng.

"Vậy mày là một đứa trẻ hư đúng không?"

"..."

"Khi chúng ta không ở bên nhau, mày nhớ tao rất nhiều. Vậy sao chưa từng nói ra?"

"Anh Johan."

"..."

"Anh là người đầu tiên khiến em nghĩ đến việc thay đổi để trở nên tốt hơn."

"..."

"... " Tôi chôn mặt mình vào chăn để giấu đi gương mặt đang đỏ bừng. Sao anh lại phải trêu chọc tôi rồi thì thầm bên tai như vậy chứ? Thôi mà, đủ rồi T^T

"Tao cũng vậy."

"Hả."

"North là người đầu tiên và duy nhất khiến tao muốn thay đổi để trở nên tốt hơn."

"...Dạ." Tôi chôn mặt vào chăn mạnh đến mức gần như không thể nói chuyện cho đến khi anh Johan kéo tôi lại gần. Anh ấn môi vào má tôi thật mạnh. Sau đó anh tiếp tục hôn tôi nhiều lần cho đến khi tôi không thể làm gì được nữa, "Làm... Làm gì đó?"

"Mày có mùi dễ chịu lắm."

"Anh luôn lấy cớ đó để hôn em."

Anh Johan không nói gì. Anh chỉ cười hài lòng và hôn má tôi một lần nữa. Cứ như vậy một lúc rồi anh rời môi ra. Tôi quay đầu và hôn anh một cái lên má trước khi tiếp tục nói về chuyện hôm nay ở nhà tôi, bao gồm cả những chuyện khác nữa.

Đột nhiên điện thoại của tôi reo. Tôi nhìn màn hình và thấy là Tiger gọi đến.

"Chuyển sang loa ngoài đi." Anh Johan ra lệnh bằng giọng thấp khiến tôi hơi giật mình. Hình như anh không thích lắm khi chúng tôi đang ở bên nhau mà có ai đó làm phiền.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi trả lời, bật loa ngoài như anh đã chỉ.

[Mày...]

Tôi giật mình vì tiếng nhạc và ồn ào ở đầu dây bên kia. Âm thanh gần như không nghe rõ. Có vẻ như cậu ấy đang ở ngoài trời. Tôi đoán vậy là đúng rồi.

[Duen Nao.]

"Uống say rồi à?"

[Duen Nao.]

"Mày gọi nhầm số rồi."

[Duen Nao.]

"Tao không thể chịu đựng thêm được nữa đâu nhá." Tôi thở dài. Chắc chắn có chuyện gì đó khiến thằng ngốc đó uống nhiều như vậy rồi, "Bình tĩnh rồi về đi."

[Tao không muốn như vậy đâu.]

"Mày lại làm sao?" Anh Johan nói khẽ. Giọng nói trầm của anh khiến tôi nổi da gà.

Tôi không biết tại sao nữa.

[Ơ, anh cũng ở đó à?]

"Ừ."

[Tốt, hai người đang bên nhau như một cặp đôi rồi.]

"Ger, mày có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi lại.

[Tao không biết. Cmn chứ."

"Ơ thì mày gọi cho tao mà."

[Đúng rồi, anh này.]

"Cái gì?"

[Chó North nợ em tiền.]

"..."

[North nó nợ em hàng trăm ngàn luôn. Nó toàn lấy Duen Nao ra doạ em.]

"Hài rồi nha Ger, tao đe doạ mày kiểu gì chứ? Mày say rồi đấy." Tôi nghĩ trong sự khó chịu.

[Tao không biết. Garfield mang rượu đến đây.]

[Thằng chó, mày gọi ai thế hả?] Giọng của Garfield, bạn của Tiger.

Chúng nó đi uống rượu với nhau à?

[Say xỉn và lạc lối, chó thật.]

[North?] Giọng của Garfield nghe gần hơn qua điện thoại. Có lẽ cậu ấy đang giật điện thoại từ tay Tiger, [Xin lỗi, Ger hơi say một chút]

"Có phải vì Duen Nao không?" Tôi hỏi.

[Có lẽ vậy. Tao không biết chuyện gì đã xảy ra.]

"Được rồi, đưa nó về đi."

[Ok được rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền mày.] Nó nói trước khi cúp máy

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Nếu liên quan đến Duen Nao, chắc chắn phải có chuyện gì lớn lắm mới có thể khiến Tiger trở nên như vậy.

"Mày đã tống tiền nó à?" Giọng nói trầm của người đứng sau tôi khiến tôi giật mình trước khi anh Johan làm tôi quay lại và ngồi lên đùi anh.

Chắc chắn là không ổn chút nào rồi...

"Tiger nó sau thôi."

"Nhưng mày có đe doạ nó đúng không?"

"Ừm... đúng vậy." Tôi nói, nhíu mày một chút. Thật sự không phải là đe dọa, chỉ là nó trả để nhờ tôi giúp nó thôi.

"Tao thật sự muốn biết, lời đe doạ của mày sẽ đáng sợ đến mức nào."

"..."

"Tao muốn thử xem."

"Anh... điên à?" Tôi nói khi quay mắt đi chỗ khác, nhìn với ánh mắt và nụ cười như vậy. Rõ ràng anh đang cố gắng làm tôi cảm thấy xấu hổ.

"Nhanh lên. Tao muốn xem."

"Em không đòi tiền nó, mà chỉ đòi nó mua nước cho tôi." Tôi nghĩ mình nên thành thật. "Em chưa bao giờ nhận tiền mặt từ Tiger."

"Vậy sao mày không bảo tao?"

Tôi im lặng vì cảm thấy tình hình không ổn lắm. Một nụ cười nơi khóe miệng của người trước mặt tôi hiện lên.

"Tao đã nói gì hả?"

"Nếu em cần gì, muốn gì thì phải nói với anh, đúng không ạ?"

"Ừm..."

Anh thực sự rất quan tâm đến tôi. Một bàn tay mạnh mẽ đã ấn vào cổ tôi và hôn tôi, à... tất nhiên là hôn môi. Có vẻ như anh Johan không thích lắm những lời quan tâm của tôi lắm trước khi một cái lưỡi nóng xuất hiện. Cắn chặt môi, tôi đáp lại cái chạm đó và bắt đầu thở nhanh hơn một chút trước khi anh Johan rời khỏi nụ hôn.

"Mày vừa nói gì thế?"

"Không... không có gì." Tôi quay mắt đi và nhìn sang hướng khác, cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập mạnh hơn.

"Vậy, mày hiểu rồi chứ?"

"Hiểu rồi ạ."

"Ừ, vậy tốt."

"Nhưng lần sau, North sẽ không hỏi nữa đâu."

"Hử?"

"Em sẽ lấy trộm của anh. Khi anh ngủ, em sẽ lấy ví của anh, cướp luôn phòng anh, tivi, tủ lạnh, ghế sofa, bất cứ thứ gì đắt tiền thuộc về anh em sẽ đều mang hết đi. Và khi anh tỉnh dậy, tôi sẽ biến mất mà không để lại dấu vết." Tôi vừa nói vừa cười. Khi người đối diện nghe thấy điều này, anh mỉm cười trìu mến.

"Mày sẽ biến mất sao?"

"Đúng vậy. Chắc chắn anh sẽ không tìm thấy em đâu."

"Được rồi, tao sẽ đưa mày hết, nhưng đừng biến mất."

"Anh đúng là gian lận mà, sao bạn lại dễ bị dụ vậy?"

Ngay lập tức tôi chu mỏ khi nghe những lời của người kia. Mặt tôi bắt đầu nóng lên, tôi biết chắc chắn là nó đã bắt đầu đỏ rồi. Tôi cúi đầu xuống để che giấu. Anh Johan có vẻ hơi hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm của tôi.

"Sao mày lại ngại?"

"Vì anh đó. Không cần phải trêu em như thế đâu."

"Vậy tại sao mày lại dễ thương thế?"

"Đủ rồi mà." Tôi thở dài một chút.

Anh Johan kéo tôi vào và nâng tôi lên. Sau đó anh hôn nhẹ lên môi tôi. Khi tôi rời khỏi cái chạm đó, tôi áp trán mình vào trán anh, như thể tôi cần một chút thời gian để thở.

"À, anh có muốn nghe em chơi guitar không?" Tôi nghĩ đến lúc này và nhận ra nếu có cơ hội, tôi rất muốn chơi guitar cho anh Johan nghe ít nhất một lần. Giống như bài hát tôi đã hát cho anh nghe vậy.

"Mày biết chơi guitar à?"

"Dạ, nhưng em không giỏi lắm."

"Ừm, tao muốn nghe mày chơi." Anh Johan nói. Tôi mỉm cười rồi đứng dậy đi lấy cây guitar dựa vào tường.

"Mày chơi guitar từ khi nào vậy?"

"Ừm... từ cấp ba. Nhưng lâu rồi em không chơi." Tôi trả lời rồi thử gảy vài dây đàn để kiểm tra xem có bị rối không, "Thực ra, có một bài hát mà em muốn anh nghe nữa."

"Bài gì?"

"Fix You, tiếc là em không biết chơi."

"Không sao. North đã gửi tao bài hát đó từ lâu rồi."

"Thật à?" Tôi giả vờ không hiểu những lời của anh. Nhưng có vẻ như anh Johan không muốn giải thích thêm, "Vậy... chắc anh biết nội dung bài hát rồi. Chúng ta nghe đi, dù có khóc cũng không sao."

"Ờ, chơi một bài khác đi."

"À, chúng ta tìm một bài hát dễ hơn nhé. Chờ một chút." Tôi nói rồi lấy điện thoại ra tìm một bài hát vừa hay vừa dễ chơi, "Một bài hát mà anh chưa bao giờ nghe. Bởi vì em sẽ hát để tán tỉnh anh."

"Hử?" Anh Johan nhướng mày, ngạc nhiên trước lời nói của tôi rồi cười một chút. Điều đó cũng khiến tôi cười theo. Tôi vẫn còn hơi ngại khi tự mình nói ra điều đó.

"Chuyện gì buồn cười vậy?"

"Chuyện gì á? Tao muốn nghe North hát một bài để tán tỉnh tao."

"Em sẽ tán anh và anh sẽ chỉ được nhìn em thôi." Tôi nói rồi cười vì lời của anh.

Sau một lúc, tôi bắt đầu dám đùa giỡn với anh nhiều hơn. Tôi tìm được một bài hát mà tôi nghĩ là dễ chơi và phù hợp. Nhưng lâu rồi tôi chưa chơi lại, tôi sợ sẽ gảy sai hợp âm. Sau đó, tôi nhìn lời và hợp âm trên điện thoại nhiều lần.

"Mày hiểu bài hát chưa?"

"Dạ."

"Bài gì thế?"

"Everything Has Changed." Tôi nghĩ tôi đã bắt đầu thích bài hát này. Khi nhìn vào lời bài hát, tôi cảm thấy nó phù hợp. Tôi cảm thấy mọi thứ thay đổi khi gặp anh. Thực ra, tôi bắt đầu chơi không được tự nhiên vì vẫn chưa quen. Sau một lúc chơi, tôi đã đỡ hơn. Tôi ngẩng lên khỏi cây guitar và thấy anh Johan đang cầm điện thoại quay video tôi. Tôi cười nhẹ vào máy quay.

"... đừng quay đó nha." Tôi nói, nhưng người kia vẫn tiếp tục quay video. Tôi bĩu môi khó chịu rồi tiếp tục chơi hết bài hát.

"Anh sẽ đăng lên Instagram à?" Sau một thời gian, anh Johan bắt đầu đăng stories trên Instagram thường xuyên hơn và hầu hết đều liên quan đến tôi. Có nghĩa là tin tức về chúng tôi đã lan rộng khắp nơi. Vì tôi là người không quá quan tâm đến mọi thứ nên tôi quyết định không nhìn vào những bình luận.

Về những người đã thêm tôi hoặc gửi tin nhắn cho tôi, tôi cũng không quan tâm. Mỗi lần đi đâu, tôi thường bị nhìn bằng những ánh mắt lạ, nhưng giờ thì tôi không còn bận tâm nữa.

"Tao đăng rồi."

Tôi mở Instagram để xem những gì anh đã đăng. Tôi là video tôi đang chơi guitar có một mô tả nói rằng "Có ai đó nói sẽ chơi guitar để tán tỉnh :)". Tôi lập tức mỉm cười khi nhìn thấy điều đó. Thật dễ thương...

Instagram của anh Johan bắt đầu với ảnh đen trắng từ bức ảnh đầu tiên, nhưng sau đó chuyển sang ảnh có màu. Và phần lớn là những bức ảnh của tôi. Dù không phải ảnh riêng của tôi nhưng đó là những hình ảnh liên quan đến cả hai chúng tôi. Ví dụ như ảnh nắm tay nhau, những món quà trao tặng cho nhau, hoặc những nơi chúng tôi đi cùng nhau.

Tôi thực sự thích những thứ như thế này...

Bức ảnh cuối cùng là tôi đang chơi guitar và có một chú thích với một câu trong bài hát "Lấy lại thời gian đã mất... lấp đầy khoảng thời gian đã mất..."

"Em có thể đăng một vài bức ảnh không?" Tôi hỏi.

"Tất nhiên, mày không cần hỏi trước đâu."

"Em có thể nắm tay anh được không?" Tôi mỉm cười khi anh Johan đưa tay ra. Tôi chụp một bức ảnh chúng tôi nắm tay nhau với cây guitar trên đùi tôi. Tôi đăng bức ảnh lên Instagram và thêm một chú thích khác với lời bài hát.

"Tất cả những bức tường của tôi đều cao và sơn màu xanh. Tôi sẽ phá bỏ chúng và mở cánh cửa cho anh vào."

Rín: thực ra em dịch của Ger với Nao rồi, nhưng chưa up, chờ có bộ full mới up, chúng nó yêu nhau cũng lạ lắm 555

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro